Căn biệt thự gà bay chó sủa dần yên tĩnh lại.
Hệ thống 2333 trốn sau quầy bar ở phòng bếp, Quý Ỷ Nguy chỉ có thể nhìn thấy tai mèo máy nhòn nhọn không ngừng run rẩy, đáng thương đáng yêu.
Vừa rồi hệ thống 2333 y như con mèo bị dọa hoảng, sau khi kêu một tiếng “Anh”, cậu nhảy lên đâm sầm vào cửa sổ sát đất, sau đó ngửa ra sau ngã xuống đất.

Không đến nửa giây liền bật dậy, thể hiện kỹ năng vượt nóc băng tường kinh người, cuối cùng đạp đổ sô pha, dùng tư thế phi thể thao nhào đến sau quầy bar ở phòng bếp, rồi bất động, chỉ lộ ra tai mèo run bần bật.
Quý Ỷ Nguy dựng sô pha bị lật về, nhặt mâm đựng trái cây đặt lên bàn.

Anh nhìn cái cục trốn sau quầy run bần bật, hiểu bây giờ không thể kí.ch thích Tam Tam, cậu cần thời gian bình tĩnh lại, nên anh đành nén nhịn lòng dạ ngứa ngáy, im lặng dọn dẹp đồ đạc.
Dọn được một nửa, Quý Ỷ Nguy tìm được một quả cầu mèo đen trên sô pha.
Là xác ngoài Tam Tam.
Quý Ỷ Nguy nắn nắn xác ngoài này.

Xác ngoài khởi động, đôi mắt điện tử mở to, tức giận gắt giọng.
“Làm gì đấy!”
Quý Ỷ Nguy bước một bước đến gần quầy bar, đôi mắt điện tử lập tức tắt phụt, đồng thời sau quầy bar truyền đến thanh âm.
“Anh!”

Dường như chỉ cần đổi sang bản thể, Tam Tam liền bị chứng sợ xã hội.

Rõ ràng thời điểm dùng hình dạng quả cầu mèo hoạt động vẫn là mèo con giao tiếp trâu bò, nhốn nháo thích phóng hỏa.

Sự tương phản này làm Quý Ỷ Nguy cảm thấy…
Đáng yêu kinh khủng.
Anh liếm liếm môi, không quấy nhiễu cậu nữa, đặt quả cầu mèo vào trong rổ nhỏ, đây là vị trí anh luôn chuẩn bị cho Tam Tam.

Anh xắn tay áo lên, đi vào phòng bếp ngang qua quầy bar, hệ thống 2333 nhạy bén lập tức rụt vào, sẵn sàng tùy thời chạy trốn.
Quý Ỷ Nguy ép mình mắt nhìn thẳng.
Muốn kéo gần khoảng cách cùng Tam Tam, không thể gấp gáp.
Anh cố nén, làm bộ mắt nhìn thẳng lướt qua Tam Tam, rất tự nhiên cầm một cái ly.
“Tam Tam, em muốn ăn món tráng miệng không? Cơm chiều ăn ít, tôi đánh kem cho em ăn nhé.”
Tai mèo sau quầy bar tựa hồ đã trải qua quá trình đấu tranh tư tưởng gian nan, âm thanh trúc trắc chậm rãi truyền ra.
“Kem… Gói bổ sung vị kem…”
Quý Ỷ Nguy hơi ngừng, anh biết ý Tam Tam là tiếp tục dùng hình dạng quả cầu mèo ở chung với anh, nhưng anh nào cho phép Tam Tam trốn lên lầu? Không biết lần sau có còn cơ hội như hôm nay, có thì sẽ là khi nào, anh phải nắm chắc cơ hội.
Ít nhất một lần, anh muốn kéo Tam Tam đến gần mình hơn.
Anh hao hết tâm tư làm kem, thêm đầy chocolate và mứt trái cây, vừa nhiều vừa thơm ngon.

Anh phẩy phẩy mùi hương kem ngọt tới sau quầy, qua vài giây, quả nhiên sau quầy bar xuất hiện một bé mèo ứa nước mắt, trông mong lén nhìn ly kem anh bỏ trên bàn.
Muốn ăn kem, phải rời khỏi quầy bar.
Rời khỏi quầy bar sẽ bị nhìn thấy.
Hai người giằng co hơn một phút, kem bắt đầu tan chảy.

Hệ thống 2333 ngậm nước mắt hỏi Quý Ỷ Nguy.
“Sao anh… còn chưa đi?”
Để đứa sợ xã hội này ăn kem một mình đi!
Quý Ỷ Nguy cụp mắt, buồn bã ảm đạm.
“Nhưng mà, tôi muốn ăn kem cùng Tam Tam.”
Lương tâm hệ thống 2333 đau muốn chết.

Cậu vừa muốn mang kem trốn lên lầu, vừa cảm thấy tội lỗi với Quý Ỷ Nguy, cuối cùng cắn răng nhẫn tâm.
“Năm, cách xa năm mét.”

Anh ngồi đầu sô pha, tôi ngồi đuôi sô pha.
Quý Ỷ Nguy vặn gãy cái cái muỗng thứ ba, lặng lẽ thay cái thứ tư, nhét cái muỗng bị xoắn gãy vào túi.

Trong lúc anh đưa lưng về phía cậu, Tam Tam đội mũ áo khoác vội vàng ăn kem, thỉnh thoảng vì quá lạnh mà phát ra âm thanh hít hà.
Lúc này cậu quá ngoan, lại còn nhát gan.

Thời điểm dùng bản thể hoạt động không hề có khí chất mèo hăng hái dí theo bóng, ngược lại rất dễ bị dọa rơi nước mắt, bị nhìn liền thẹn thùng đến mức tai mèo phản xạ màu phấn hồng, nơm nớp lo sợ, run rẩy bần bật.
Nhưng dù sợ đến vậy, nghe Quý Ỷ Nguy năn nỉ, cậu vẫn như cũ cắn răng đồng ý.
Quý Ỷ Nguy ăn kem không vô.
Giờ anh làm gì có tâm tình ăn kem! Trong đầu toàn là suy nghĩ muốn sờ sờ meo meo muốn ôm ôm meo meo! Tưởng tượng như vậy, cái muỗng cái thứ tư sống thọ và chết tại nhà.
Quý Ỷ Nguy hít sâu một hơi, kem lạnh lẽo cũng không thể hạ nổi nhiệt độ nóng bỏng đầu ngón tay.

Anh tận lực giữ giọng mình không có vẻ kỳ quái.
“Tam Tam, ở chung với tôi có phải rất khó chịu hay không.”
Anh mượn cơ hội nói chuyện quay đầu lại, phát hiện cậu trai mang vẻ ngoài giữa thiếu niên và thanh niên đang cố gắng kéo thấp mũ áo khoác hết cỡ.

Trên mũ áo có hai cái lỗ, chuyên dùng để hai tai thò qua.
“Anh, anh cũng biết mà…”
Thanh âm trả lời kèm chút nức nở.
“Thế… Có muốn thử trị liệu không?” Quý Ỷ Nguy hướng dẫn từng bước.
“Nhưng em… Toàn tộc chúng em đều… Đều như vậy…”
Cho nên mới sáng tạo xác ngoài quả cầu mèo, giống như tạo tài khoản lên mạng lướt mạng xã hội.

Quả cầu mèo không bị chứng sợ xã hội, thậm chí mọi người còn thể hiện sự hoạt bát gấp bội.

Nhưng hệ thống 2333 biết, dùng hình người đối mặt là lễ tiết nhân loại, cậu đã sớm thẳng thắn thừa nhận với Quý Ỷ Nguy, cơ mà thiên tính vốn thế, quyết định này bị sự do dự kéo dài mãi.
Quý Ỷ Nguy tràn ngập kiên nhẫn.
“Tam Tam, ý tôi là, em không cần miễn cưỡng dùng bộ dáng này ra ngoài xã giao, ra ngoài dùng quả cầu mèo là tốt rồi.

Nhưng tôi muốn cùng em sinh hoạt bên nhau.”
Giọng anh dần thấp xuống.
“Chúng ta sẽ thường xuyên chạm mặt, nếu điều này sẽ làm em khó chịu, có lẽ… Có lẽ tôi chuyển đến nơi khác ở sẽ tốt hơn.”

Hệ thống 2333 chảy nước mắt tí tách.

Quý Ỷ Nguy là người tốt, nhưng đề nghị này rõ là không thành.
“Nhưng, nhưng hiện tại anh đang bị… bị em kim ốc tàng kiều… Nơi nào cũng không thể…”
Quý Ỷ Nguy bất đắc dĩ mà cười.

Anh thở dài.
“Tôi cũng lo lắng cái này.”
Tiếp theo, anh cho cậu một khoảng thời gian im lặng khá dài, mới tiếp tục dùng ngữ khí mềm nhẹ dẫn dắt đề tài.
“Tam Tam, tôi nghĩ, ít nhất khoảng thời gian tại đây, bản thể của em có thể thoáng quen thuộc với tôi một chút, ít nhất nhìn thấy tôi sẽ không sợ hãi… Em cảm thấy thế nào?”
Hệ thống 2333 tự hỏi thật lâu.

Nếu 1001 ở chỗ này, nó sẽ nghe ra lời lẽ của Quý Ỷ Nguy không mang ý tốt.

Trước tiên anh anh tung vấn đề quả cầu mèo bị chứng sợ xã hội nặng không thể dùng hình người giao tiếp bên ngoài, tiếp theo lui một bước, chỉ dùng hình người giao tiếp một mình Quý Ỷ Nguy, thế thì sẽ dễ chấp nhận hơn.
Quý Ỷ Nguy bấm bàn tính cành cạch, hạt châu bàn tính văng tận ngoài không gian đen.
Quý Ỷ Nguy quá thích tính chất đặc biệt của tộc đàn quả cầu mèo, chỉ cần Tam Tam đồng ý tiếp nhận anh, vậy cậu sẽ chỉ tiếp nhận anh.

Tam tam chỉ dùng hình người ở chung với mình, đối với người khác thì trốn biệt tăm, còn gì có thể thỏa mãn dụ.c vọng độc chiếm hơn thế này ư?
Tròng mắt đen thẫm đặc quánh.

Quý Ỷ Nguy nhìn đôi tai mèo từ cụp cánh phi cơ từ từ dựng đứng, theo động tác gật đầu giật giật.
“Vậy thì, thử xem.”
Cảm giác yên ổn xưa nay chưa từng có lập tức ngập tràn lòng anh.
Đúng vậy.
Không gì có thể thỏa mãn dụ.c vọng độc chiếm hơn thế này..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện