Hồ Quân đang theo đuôi ở phía sau, nhìn chiếc xe trước mặt đậu bên lề, trong lòng bắt đầu suy nghĩ lung tung, nghĩ xem vợ anh và tên nhóc họ Phạm làm gì trong xe? Vì sao không đi tiếp, lắm lúc con người chính là như thế, suy đoán chuyện gì cũng thích tự mình đánh giá và suy nghĩ.

Hồ Quân ngẫm nghĩ, đổi lại là mình, ngồi trên xe với người yêu cũ, người nọ đột nhiên kề sát lại...... Nghĩ như vậy, mặt Hồ Quân đen thui, hận không thể lập tức xuống xe nhào đến ngó vào, cuối cùng vẫn nhịn được, cũng may hai người kia chỉ dừng một lát lại tiếp tục lái xe đi.

Theo kinh nghiệm của Hồ Quân, thời gian ngắn như thế, phỏng chừng một nụ hôn cũng làm không được. Nhưng vừa nghĩ đến miệng nhỏ của vợ mình bị người đàn ông khác hôn Hồ Quân chợt có khao khát được làm thịt người. Dĩ nhiên những điều này cũng chỉ là suy đoán của anh mà thôi.

Nhìn thấy hai người chạy thẳng đến Trung tâm chữa trị bệnh về máu, Hồ Quân mở to mắt nhìn vợ mình xuống xe, đi theo tên nhóc họ Phạm bước vào khu phòng nội trú, trong lòng thật sự nghĩ không ra, đến chỗ này để làm gì.

Phòng bệnh Phạm Kỳ ở tầng 12, lại nói, Phạm Kỳ và em họ Tây Tử Kỳ Kỳ học cùng trường, nhưng lúc Phạm Kỳ nhập học lại phát hiện mắc bệnh bạch cầu nên đành tạm nghỉ chữa bệnh.

Tây Tử gặp mặt em gái của Phạm Lý không nhiều, thực tế, từ lúc đi học đến khi nhập ngũ Tây Tử biết Phạm Lý có lòng tự trọng rất mạnh, nói trắng ra là khá tự ti khi ở trước mặt Tây Tử. Đôi khi Tây Tử thật sự không hiểu, trong mắt Tây Tử, Phạm Lý luôn là người ưu tú. Lúc học đại học giáo sư sẽ luôn dùng ánh mắt thưởng thức để nhìn loại sinh viên này, nhập ngũ rồi, bằng chính sức mình cũng có thể từng bước tiến lên, có năng lực, có cố gắng, chỉ thiếu cơ hội và vận may.

Nói đến đây, dường như mình chính là vận rủi của anh, mà Mộ Thành mới được coi là quý nhân của anh. Anh gặp chuyện gì dường như cô chẳng giúp được tí nào cả. Nhưng Mộ Thanh ngay cả tủy cũng có thể quyên cho em gái anh, có thể thấy rõ đây nhất định là vận mệnh, đây là kết quả đời này của hai người họ sao.

Là một phòng đơn, điều kiện rất tốt, từ ngoài cửa nhìn vào, Phạm Kỳ ngồi trên giường, đang đọc quyển sách trên tay, hình như là sách giáo khoa đại học.

Phạm Lý nói nhỏ: “Vào thôi! Anh ở bên ngoài chờ em, Kỳ Kỳ nói muốn gặp em, nói với em mấy câu.”

Tây Tử hơi chần chờ đẩy cửa vào. Bề ngoài hai anh em Phạm Lý rất giống nhau, nét tuấn mỹ trên người Phạm Lý ở trên người Phạm Kỳ liền biến thành dịu dàng tinh tế. Phạm Kỳ là một cô gái rất xinh đẹp, đáng tiếc đang tuổi thanh xuân tươi đẹp đã mắc phải bệnh hiểm nghèo. Dù Tây Tử có rộng lượng, đối mặt với Phạm Kỳ, trong lòng cũng có đôi phần phức tạp, không phải oán giận mà chỉ hơi lúng túng và không được tự nhiên.

Trước kia cũng không thân với Phạm Kỳ lắm, lại nói, tính tình Tây Tử hơi lặng lẽ, lúc đi học, bạn bè không nhiều, nhập ngũ xong ngược lại có thêm vài chiến hữu tốt, sau này giải ngũ đổi nghề cũng đường ai nấy đi, đến nay trời Nam biển Bắc, cũng không biết năm nào tháng nào được gặp lại.

Trước kia gặp Phạm Kỳ, cô bé đang là một học sinh trung học, trong sáng lại hay ngượng ngùng, không hoạt bát cũng chưa yêu đương, vì vậy cả hai cũng không thân nhau. Thế nên việc cô bé muốn gặp Tây Tử khiến trong lòng Tây Tử có chút ngạc nhiên.

Tây Tử đi vào, Phạm Kỳ để sách xuống, ngẩng đầu lên nở nụ cười, mang khẩu trang to, nụ cười kia vẫn hết sức rõ ràng, hai mắt trong suốt mỹ lệ hiện ra dưới ánh sáng lung linh, không nhìn ra chút cô đơn và tuyệt vọng nào cả, ngược lại là sự kiên cường và cứng rắn hiếm có tràn ra từ đáy mắt.

Anh em rất giống nhau, từ khốn khổ vẫn tiếp tục sống, luôn có sự gan dạ mà Tây Tử cực kỳ hâm mộ. “Chị Tây Tử, chị đã đến rồi, ngồi ở đây đi, cảm ơn chị đã đồng ý đến thăm em”. Giọng nói Phạm Kỳ lanh lảnh dễ nghe, vờ như thoải mái.

Tây Tử ngồi xuống chiếc ghế trước giường cô bé, nhìn cô bé: “Sức khỏe em thế nào rồi, lúc phẫu thuật có đau không?”

“Không đau” Nhóc con lắc đầu một cái, ghé đầu nhìn ra ngoài một lát: “Anh em ở bên ngoài?”

Tây Tử gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Phạm Kỳ buồn bã: “Em biết mình có lỗi với anh và chị, anh thích chị như vậy, nhưng bởi vì em......”

Tây Tử ngăn lời nói tiếp theo của cô bé: “Kỳ Kỳ, hiện giờ chị không nhắc đến việc này, đều đã là quá khứ, nếu chị là anh em thì cũng sẽ làm vậy. Thế nên đừng cảm thấy có lỗi, an tâm dưỡng bệnh quan trọng hơn.”

Phạm Kỳ đột nhiên bắt lấy tay Tây Tử, nhìn cô, trong đôi mắt to mờ mịt chứa chút nước mắt, lấp lánh trong suốt: “Chị Tây Tử, em hiểu rõ anh mình không thích chị dâu chút nào, người anh ấy thích là chị, luôn là chị, bệnh của em liên lụy đến anh ấy. Chị có thể đáp ứng em, nếu, em nói là nếu, nếu sau này cả hai còn chút hy vọng, cũng xin chị suy nghĩ thật kỹ, đừng dễ dàng buông tay.”

Tây Tử ngẩn ngơ, nhìn cô bé trước mặt thật lâu, khẽ lắc đầu: “Chị dâu em rất thích anh em, thật ra thì được yêu hạnh phúc hơn yêu rất nhiều. Hơn nữa, chị cũng kết hôn rồi......”

Tây Tử bước ra từ phòng bệnh, Phạm Lý đưa cô xuống lầu, trên đường cả hai cũng không nói chuyện. Ra khỏi khu nội trú, Tây Tử đứng lại, nghiêng đầu sang chỗ khác nói với Phạm Lý: “Chuyện đã qua, chúng ta hãy để nó trở thành quá khứ! Em đã có thể thoài mái rồi, sao Phạm Lý anh lại không được.”

Phạm Lý tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay cô, nửa ôm cô vào trong lòng mình, trong giọng nói có phần đau đớn rõ rệt: “Anh không thoài mái được thì phải làm sao đây? Tây Tử em có thể dạy anh, em làm sao có thể thoải mái. Anh không biết, cũng không làm được......”

Từ góc độ của Hồ Quân nhìn sang, trông hai người chẳng khác gì đang ôm nhau, nếu cái này cũng có thể nhịn, Hồ Quân cảm thấy, bản thân chính là một ông chồng mù quáng.

Tây Tử cau mày đẩy Phạm Lý ra, đồng thời cũng nhìn thấy Hồ Quân xuống xe, thấy anh đẩy cửa bước xuống, khuôn mặt tím xanh đi tới. Trước đây Hồ Quân cũng là loại người chơi bời không tiếc gì, có thể nuốt trôi thiệt thòi này ư? Đừng nói đến mày là ai, đụng đến vợ tao, mẹ nó hai ta không đội trời chung.

Đi lên, không nói gì, đánh một cú. Phạm Lý vốn không phòng bị, bị Hồ Quân đánh thẳng vào mặt, lảo đảo ngã xuống, nhanh nhẹn giữ vững thân thể, đứng thẳng dậy, một cú khác của Hồ Quân lại bay đến, Phạm Lý theo bản năng cản lại, mới nhìn rõ đấy là Hồ Quân.

Ngọn lửa đố kị ẩn giấu thật lâu trong lòng Phạm Lý cũng nổi dậy, nắm chặt tay, nghênh đón, hai người đánh nhau ở bãi đất trống trước cửa bệnh viện.

“Hồ Quân, Phạm Lý, hai người dừng tay......”

Tây Tử muốn chạy lại tách hai người ra, nhưng cô chỉ có kỹ năng vật lộn, lúc này không dùng được. Bây giờ hai người này hoàn toàn biến thành hai động vật giống đực đang hung ác vật lộn, đánh nhau mùng quáng, nào quan tâm phương pháp kỹ xảo gì.

Câu tục ngữ nọ nói không sai, mềm sợ cứng, cứng sợ liều mạng. Nói về bản lĩnh Phạm Lý vẫn có lợi hơn. Dù Hồ Quân có thừa nhận hay không, Phạm Lý người ta chưa đến 30, hơn nữa còn là quân nhân chuyên nghiệp nhiều năm, ngày ngày luyện tập, không cùng đẳng cấp với loại đã sớm về ruộng như anh.

Nhưng Hồ Quân ra chiêu ngoan độc, đánh một hồi Phạm Lý cũng không chiếm lợi gì. Hơn nữa Hồ Quân đánh theo kiểu liều mạng, độc ác cứ như gặp phải kẻ thù giết cha, chớp cơ hội đá ra một cước, đạp Phạm Lý văng thật xa, chiếm thượng phong vẫn không ngừng, đuổi theo đá thêm một cái, còn căm hận đang định đạp xuống, Tây Tử túm chặt anh lại:

“Hồ Quân anh điên hả, mặc cảnh phục mà ở đây đánh nhau sẽ ảnh hưởng ra sao?”

“Ảnh hưởng?” Hồ Quân nghiêng đầu nhìn cô: “Anh mặc cảnh phục đánh nhau thì ảnh hưởng không tốt? Hai người một quân trang một cảnh phục ở đây lôi kéo ôm ấp nhau thì ảnh hưởng tốt. Em còn thích hắn ta thì gả cho anh làm gì ? Nếu em đã gả cho anh, em chính là vợ anh, muốn dây dưa không dứt với hắn, không có cửa đâu. Trước đây anh đã xem thường em rồi, em còn có thể chân đạp hai thuyền, không sợ chết đuối.”

Tên Hồ Quân này mồm miệng khá độc, Tây Tử nhìn anh chằm chằm: “Anh nói bậy gì đấy, em và Phạm Lý chỉ là bạn học cũ, em đến để thăm em gái anh ấy thế nào thôi?”

“Thăm em gái còn cần vừa ôm vừa nhìn hả, ở cửa lớn đã như vậy, bên trong còn không biết làm chuyện ám muội gì......”

“Hồ Quân anh… anh không nói lý......”

Tây Tử hất anh ra, xoay người thì chạm mặt Mộ Thanh, sắc mặt hơi tái, chạy lại đỡ Phạm Lý, lại bị Phạm Lý đẩy tay gạt ra, tự mình đứng lên. Chung quanh không ít người đang vây xem náo nhiệt, mặt Tây Tử nóng cháy bừng, trợn mắt nhìn Hồ Quân một cái, xoay người đi khỏi.

Hồ Quân hừ một tiếng, tiến lên đứng trước mặt Phạm Lý: “Con người tôi thứ gì cũng có thể cho qua, đụng đến vợ thì không. Lòng dạ tôi hết sức hẹp hòi, mặc kệ trước kia cậu và Tây Tử có tình cảm chưa dứt, từ ngày cô ấy gả cho tôi, thì phải chặt đứt ngay cho tôi. Còn muốn những thứ không thuộc về mình, đối với cậu không tốt đâu, vừa mới kết hôn, tiền đồ cũng khá tốt, cố mà quý trọng, đừng cứ làm thiêu thân mà đối nghịch với tôi. Vợ tôi tôi có thể nhịn, với cậu thì tôi nhịn không nổi đâu. Thông minh thì dừng lại cho tôi, nếu không, ai tôi cũng không cho sống thoải mái.”

Vỗ vỗ đất trên đồng phục cảnh sát, xoay người lên xe, dạy dỗ xong tình địch, trở về trừng trị vợ mình thôi. Cô bé kia được anh cưng chiều quá mức rồi, thật sự nghĩ Hồ Quân anh không biết tức giận sao..... Ai ôi! Tay chân già yếu này, bị vài đá vài đấm của thằng nhóc kia đã hơi hơi chịu không nổi rồi.

Hồ Quân vừa vào nhà, đã nhìn thấy vợ mình gác chân ngồi trên ghế sa lon, dường như đang đợi anh. Hồ Quân quăng chìa khóa trong tay ném cái “bộp” lên bàn trà, ngồi đối diện cô, nhìn cô.

“Bây giờ nói đi! Hai người có quan hệ gì?”

Dáng vẻ thẩm vấn nghi phạm, nhất quyết không tha, Tây Tử nhìn anh như vậy, không nhịn được xì một tiếng cười vui vẻ: “Hồ Quân, có phải anh đã quên, hai chúng ta chỉ giả vờ thôi, đừng nói tôi và Phạm Lý không làm, chúng tôi mà làm, anh quản...... Ô ô......”

Tây Tử lời còn chưa hết, liền bị Hồ Quân hổ đói vồ dê, trực tiếp té nhào trên ghế sa lon, dáng vẻ còn hung ác hơn khi đánh nhau cùng Phạm Lý, lại còn nhanh nhẹn nhào thẳng tới, nhanh chóng bắt lấy cổ tay cô nâng cao lên, trực tiếp dùng môi ngăn lại cái miệng nhỏ nhắn của cô…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện