Tây Tử đặt điện thoại di động xuống, suy nghĩ thật lâu vẫn quyết định gặp Phạm Lý. Cô cảm thấy mình cần phải giải quyết dứt khoát mọi chuyện với Phạm Lý. Thật ra thì từ giờ phút anh nói lời chia tay hai người liền đứt, chỉ là không ngờ Phạm Lý vẫn không nghĩ ra.

Về chuyện tình yêu Phạm Lý là người thật bại, có lúc cảm thấy có thể buông tha, nhưng bỏ qua rồi đặt xuống không được. Mà cô gặp được Hồ Quân, người đàn ông ngang ngược như vậy cô cũng không thể đặt xuống. Căn bản mà nói cô vô tình hơn Phạm Lý, có lẽ thật sự giống như lúc Phạm Lý nói khi chia tay, cô không yêu anh. Ít nhất không yêu đến mức buông tha tất cả tôn nghiêm và nguyên tắc bản thân.

Tây Tử đi ra cửa đã nhìn thấy Phạm Lý đứng dưới đèn đường, người vẫn cao lớn như cũ, ngũ quan ẩn trong ánh đèn, nhìn không rõ là vẻ đẹp nào nhưng cũng rất dễ phân biệt.

Hôm nay anh không mặc quân trang, áo sơ mi trắng quần tây đen mặc trên người anh có cảm giác của hơi thở sạch sẽ. Nghĩ kỹ lại, hình như cũng thật nhiều năm rồi anh không mặc như vậy. Lúc ở đại học hai người bắt đầu qua lại anh thường xuyên mặc như vậy, đơn giản mà khắc sâu, trắng hoặc đen, càng thể hiện vẻ gầy gò của anh. Chỉ là khi đó ánh mắt chói sáng nhiều hơn tối nay. Hôm nay giống như ánh sáng đã tản bớt đi, chỉ còn lại âm u tĩnh lặng.

Cuối thu gió thổi phất phơ qua đám cây ngô đồng bên cạnh, rầm rầm vang đồng, hơi lạnh buốt, Tây Tử kéo sát áo khoác vào người bước tới.

Cho đến khi Tây Tử đứng trước mặt Phạm Lý, Phạm Lý vẫn chưa phục hồi lại tinh thần. Hình như tối nay anh mới ý thức được Tây Tử thay đổi, có lẽ anh đã nhận ra từ lâu, chỉ cố chấp lựa chọn bỏ qua. Cô thay đổi, trở nên xinh đẹp hơn, áo khoác màu trắng bao lấy cả người thon gầy của cô, đường cắt đơn giản lại hết sức thích hợp. Cô bước đi, vật hình tròn trên thắt lưng cũng bay lên theo gió, có thể cảm nhận được vẻ phiêu dật mềm mại.

Tóc cô dài hơn rất nhiều, tóc ngắn ngang tai đã sắp chạm đến đầu vai, đánh xéo rất đẹp, cong lên tự nhiên rồi rũ xuống, thể hiện thêm mấy phần thục nữ.Tóc mai ngang trán, khuôn mặt thanh tú mềm mại, ánh mắt vẫn trong sáng như cũ, khóe mắt đuôi mày giống như phát ra tia sáng mờ nhạt.

Cô sống rất hạnh phúc, mặc dù loại hạnh phúc này hơi chói mắt. Tối nay rốt cuộc Phạm Lý không thể không thừa nhận người đàn ông kia thật sự yêu cô, bọn họ yêu nhau tám năm nhưng anh đều chưa từng được trải qua loại tư vị hạnh phúc này. Người đàn ông kia sáng tạo nên một Tây Tử hoàn toàn mới, Tây Tử đã không còn thuộc về anh nữa rồi.

Phạm Lý mở cửa xe: “Chúng ta tìm một chỗ nói chuyện.” Tây Tử khẽ cau mày, ánh mặt xẹt qua áo sơ mi trắng đơn giản của anh rồi mới gật đầu lên xe. Đã là buổi đêm mười một giờ, gió thu xào xạc, mặc dù đoạn đường phồn hoa nhưng trên đường cũng không náo nhiệt lắm. Tây Tử ngồi trên xe không tự chủ được nghĩ tới Hồ Quân.

Trước kia cô có thói quen tự mình ngẩn người, cô rất hưởng thụ cảm giác yên bình đó. Nhưng chỉ cần có Hồ Quân ở đây, cảm giác yên bình đó thật sự là hy vọng xa vời. Anh luôn đi theo cô giống như chỗ nào cũng có mặt. Đi làm thì cách không bao lâu anh sẽ gửi một tin nhắn vào điện thoại di động quấy rầy cô, nhìn thấy cô sẽ dính lấy, ôm cô, ôm cô, hôn cô… sau đó…

Mặt Tây Tử ửng đỏ, phương diện kia đối với đôi vợ chồng khác thế nào cô không rõ ràng lắm càng không có ý hỏi thăm nhưng cô cảm giác hai người bọn họ làm hơi nhiều, giống như chỉ cần một không gian chỉ có hai người, không lâu sau sẽ dính lấy nhau. Cảm giác hợp nhất đó thực sự rất vui vẻ…

Cảm thấy xe ngừng lại, Tây Tử hồi phục lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, ánh đèn trong đêm chiếu rọi lên sông: “Đây là đâu vậy?” Phạm Lý bình tĩnh nhìn cô thật lâu, thở dài: “Tây Tử em thật sự quên sao?”

Tây Tử đẩy cửa xe ra, đi xuống xe mới nhớ ra đây là nơi cô và Phạm Lý thường tới hẹn hò, đưa theo mấy lon bia ngồi trên bậc thang bằng đá bên bờ sông, uống rượu nói chuyện. Khi đó cảm giác thời gian trôi đi quá nhanh, có quá nhiều lời muốn nói, về chuyện tương lai, về chuyện sau này… Bây giờ nghĩ lại thấy thật ngây thơ, kế hoạch thật nhiều nhưng cũng thay đổi không lường trước được. Giống như cuộc sống đã định sẵn từ trước, cô và Phạm Lý hữu duyên vô phận.

Phạm Lý đưa lon bia tới, Tây Tử yên lặng nhận lấy uống một ngụm, bia trôi vào cổ họng còn kèm theo vị đắng chát. “Tây Tử, từ giây phút nhìn thấy em anh đã yêu em. Cảm giác tim đập thình thịch đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng. Mặc dù bây giờ anh cũng cho là vậy, đời này không thể yêu một người phụ nữ khác như đã từng yêu em như vậy…”

Tây Tử khẽ nghiêng đầu, gò má anh càng thêm rõ nét nhưng cũng càng thêm cô đơn, thậm chí còn có cả tuyệt vọng, thổ lộ chuyện như vậy nhưng giọng nói thản nhiên.

Tây Tử hơi nhíu mày, Phạm Lý chợt giơ tay lên muốn vuốt chân mày cô, Tây Tử tránh ra theo bản năng, tay Phạm Lý dừng lại trong không trung rồi đặt xuống: “Chỉ là anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ em cau mày thôi. Anh ta yêu em sao Tây Tử?”

Tây Tử kinh ngạc hồi lâu, Hồ Quân yêu cô sao? Vấn đề này cô chưa từng nghĩ tới. Yêu sao? Vô số đêm hai người lăn lộn triền miên, anh nỉ non rất nhiều lần, giống như vô thức. Lúc ấy cô cũng không để ý thế nào, hôm nay Phạm Lý hỏi tới Tây Tử mới phát hiện, nói không thèm để ý nhưng lại nhớ rõ ràng như thế.

Hồ Quân đối xử với cô rất tốt, tốt đến mức Tây Tử cảm thấy người đàn ông kia hơi hèn mọn. Nhưng yêu? Cô thật sự không biết. Tây Tử nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt u mê.

Nhìn thấy nét mặt này của Tây Tử, đột nhiên Phạm Lý cảm giác vui sướng lạ thường, giống như kìm nén từ lâu đột nhiên nổi dậy. Người đàn ông ngang ngược đó giữ Tây Tử trong tay không rời, yêu cô, Tây Tử lại mơ mơ màng màng không biết.

Dĩ nhiên Phạm Lý sẽ không nhiều chuyện vạch trần, dù sao từ bất kỳ góc độ nào mà nói thì Hồ Quân đều là kẻ địch của anh.

Lúc lái xe vào chung cư đã là hai giờ sáng. Trong đêm nay Phạm Lý thao thao bất tuyệt, nói về chuyện quá khứ cũng không có bất kỳ hành động nào vượt ra khỏi khuôn phép, thậm chí chủ yếu là lẩm bẩm. Tây Tử cảm thấy mình giống như người nghe ngồi nghe người khác kể chuyện xưa. Trong chuyện xưa có vui buồn lẫn lộn, quen thuộc như vậy rồi lại xa lạ như thế, xa lạ như kiểu không hề có chút liên hệ đến cô, xa xôi vừa giống như đã xảy ra từ rất xưa rồi. Để lỡ là kết cục của đa số các cuộc tình, cô và Phạm Lý cũng không ngoại lệ.

Tây Tử xuống xe bước hai bước, dừng chân chốc lát rồi quay lại, hơi ngẩng đầu nhìn Phạm Lý nói: “Bỏ lỡ một lần cũng không cần mắc lỗi lần thứ hai. Mộ Thanh rất yêu anh, yêu anh còn hơn cả em yêu anh lúc trước. Cho nên hãy quý trọng những thứ mình đang có trong tay, không cần bỏ lỡ rồi lại hối tiếc.” Phạm Lý hơi giật mình, Tây Tử quay người sải bước rời đi, cho đến khi bóng dáng cô khuất vào trong bóng tối Phạm Lý mới khôi phục lại tinh thần/

Buổi tối ngày hôm sau hơn tám giờ Hồ Quân mới về tới nhà, lấy chìa khó ra mở cửa rồi lại thu tay về giơ tay ấn chuông sau đó dính tai lên cửa nghe động tĩnh. Bước chân vợ anh càng lúc càng gần…

Tây Tử vừa mở cửa ra lập tức bị Hồ Quân bước dài tới dùng lực lớn đẩy ngã vào vách tường bên cạnh cửa. Căn bản là cô chưa nhìn qua mặt Hồ Quân đã bị anh bắt môi lưỡi dây dưa gặm cắn, liếm láp, hung hăng không hề dịu dàng. Anh như con thú hoang dã đói bụng tám trăm năm rốt cuộc cũng có miếng thịt dâng lên tận miệng, NGAO…OOO trực tiếp nuốt xuống…

Tây Tử bị anh hôn đến mức cả người như nhũn ra, dường như hít thở không nổi nhưng vẫn còn sót lại lý trí. Trong lúc Hồ Quân chôn mặt vào trong ngực cô, cô níu lấy cổ áo phía sau anh nói: “Ưm… Cửa… cửa… đóng cửa…”

Hồ Quân nhanh chóng dùng chân đóng cửa lại, ôm vợ đổi thế, đặt Tây Tử lên cửa, ánh đèn trước cửa chiếu xuống người Tây Tử thật sự hơi nhếch nhác, cổ áo sơ mi dường như bị Hồ Quân xé mở một nửa giống như tấm vải rách khoác lên người Tây Tử, lộ nửa ngực ra bên ngoài. Dây đai áo lót cũng rớt ra, cup lệch nâng bộ ngực ngạo nghễ, lộ ra ngoài không khí lành lạnh, dựng thẳng, trơn bóng, trong suốt như thủy tinh, giống như nụ hoa mang theo giọt sương sáng sớm, mê người…

Quần cũng đã tụt xuống ở dưới chân, một chân bị nâng lên, bàn tay Hồ Quân không vào chính giữa mật cốc, xoa nắn… Tây Tử cắn mô thở hổn hển, cô thở dốc, hai trái đào trước ngực cũng phập phồng theo, nõn nà, trắng ngọc, tất cả lọt vào trong mắt Hồ Quân, nếu nhịn được trừ phi anh không phải đàn ông. Còn nói đây là vợ anh, xa nhau gặp lại cũng nên làm.

Cúi đầu gặm vợ anh mấy cái, ngón tay dài thăm dò vào, một ngón, hai ngón, ba ngón, lật khuấy, xoay tròn… Tiếng nước chảy róc rách lọt vào trong tay Tây Tử, mặt cô đỏ lên có thể sánh với máu: “Vợ, có muốn anh không? Muốn cô nhóc ăn nói ngang ngạnh như em nói muốn anh sao lại khó như vậy? Có muốn hay không… Có muốn hay không? Nói hay không…”

Rốt cuộc ngón tay cũng tìm được nơi kìm nén, anh ấn vào, vợ anh rên khẽ nhưng miệng vẫn cắn chặt như vỏ trai, không nói chữ nào. Cô càng như vậy Hồ Quân càng muốn khiến cô há mồm, ngón tay ở trong lộng hành, môi tiến đến gần nốt ruồi nhỏ hồng sau tai cô. Đây là nơi Hồ Quân thích nhất cũng là điểm mẫn cảm nhất của vợ anh…

Lưỡi anh vẽ từng vòng tròn ở phía trên, ướt át lây dính càng thêm ướt át, có một loại cảm giác cực hạn…

Tây Tử có thể cảm thấy chống đỡ trên người người này cứng rắn như sắt, chống đỡ cô, cọ cô, dán bụng cô, nóng hổi… “Có muốn em hay không, ưm…” Không phải Tây Tử không muốn trả lời mà là không thể đáp lời, cảm giác khó nhịn đó tích lũy theo ngón tay anh, cô cảm thấy mình sắp nổ tung…

Lẩm bẩm hai tiếng chủ động chôn vào cổ anh, tìm môi anh, Hồ Quân cố tình lẩn tránh không cho cô hôn, tay bên dưới càng gia tăng tốc độ. Tiết tấu điên cuồng khiến dịch càng chảy ra ngoài, Tây Tử rên rỉ, càng cảm thấy căng thẳng, đến lúc không thể chặt thêm được nữa cái miệng nhỏ nhắn của cô rốt cuộc mở ra, ngẩng đầu lên, a một tiếng thật dài…

Cả người cong lên, run rẩy, còn chưa kịp nhũn xuống Hồ Quân đã dựa vào, trong thời khắc nhạy cảm như vậy dồn hết công sức công kích, tốc độ gấp gáp như hành quân tám trăm dặm…

Thủy triều run sợ còn chưa lui lại bị sóng lớn khác dồn đến, Tây Tử có thể nghe thấy tiếng kêu rên của mình, tỉ mỉ mà dâm đãng như thế. Cô muốn ngậm miệng lại, Hồ Quân như biết suy nghĩ của cô, đưa hai ngón tay vào miệng cô, nhẹ nhàng khuấy động… có mùi vị hơi tanh tanh…

Tây Tử chợt nhớ tới ngón tay này của anh… không kịp suy nghĩ nữa đã bị Hồ Quân thọc vào, dường như là khảm vào tận sâu bên trong, nhấc chân, đùng đoàng… lộp bộp… Tây Tử cũng không màng đến suy nghĩ gì khác, bởi vì cảm giác sảng khoái đó giống như mãnh hổ không thể chống đỡ…

“Vợ, có muốn chồng em hay không? Có muốn không hả? Anh như vậy… có đẹp hay không? Thoải mái không…” Hồ Quân vừa nói vừa dốc hết toàn bộ sức lực của mình, càng tư mật càng chảy nhiều xuống: “Hả? Nói đi… Ừ… Có đẹp không…” “A… A…” cổ họng Tây Tử cũng hoạt động, có thể nói là đau đến mức khó thở, không thể nói nổi một câu trả lời. Bởi vì tốc độ của người đàn ông này căn bản không cho phép cô nói chuyện.

“A…” Rốt cuộc Tây Tử cũng sảng khoái kêu to, cả người run rẩy kịch liệt, cả người mềm nhũn trượt vào trong ngực Hồ Quân. Sau giai đoạn vui vẻ cực hạn đó cả người như bị rút gân, mềm nhũn kê đầu lên vai Hồ Quân thở hổn hền. Lúc này Tây Tử có thể để Hồ Quân yêu đến chết…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện