Thật ra Sở Dư đã nghe câu này rồi.

Nhưng cô vẫn hỏi lại, “Cái gì?”

“Còn có thể là cái gì chứ!” Thiếu niên nhìn cô, thấy dáng vẻ vô tội của cô thì cắn răng cao giọng nói, “Thì nhìn hoa, nhìn cỏ…!”

“… Nhìn cây!”

Cuối cùng vẫn sửa lại.

Cố Thần suýt chút nữa là cắn phải đầu lưỡi, cậu hầm hừ, “Mắt cậu vốn đã nhỏ rồi, nếu không chú ý bảo vệ mà nhìn hoa nhìn cỏ nhìn… cây, nhỡ híp thành kẻ hở thì làm thế nào?!”

Đương nhiên là cậu chỉ đang nói xạo thôi.

Mắt Sở Dư cứ như biết nói chuyện, nhưng cậu lại thích nhất.

Sở Dư cong môi, cô quay đầu đi.

Ừ, cô không nghe được ban đầu cậu nói gì cả.



Cố Thần vẫn cứ thao thao bất tuyệt, lại thấy cô chỉ cúi đầu cười, cảnh tượng đẹp giống như trong giấc mơ của cậu vậy.

Cả người cậu giống như khinh khí cầu bị đâm thủng, trong nháy mắt không khí liền biến mất, chỉ còn lại vỏ ngoài mềm mại mà dịu dàng.

Cậu lén lại gần một chút, “Được rồi được rồi, đừng đọc sách nữa ~”

Mắt nhìn cô, nhỏ giọng thì thầm, “Nói chuyện với tôi một lát nhé?”

“… Được.”

Cô gật đầu, rồi cười dịu dàng, “Cậu muốn nói gì?”

“…”

Cố Thần đột nhiên cứng họng, cậu muốn nói cái gì ấy nhỉ? Tối hôm qua đã nghĩ ra rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng khi đến lúc, cậu cũng chẳng biết mình nên nói gì nữa.

“Cậu có muốn chơi xích đu không?”

Cậu nghĩ một lát, bỗng phấn chấn hỏi.

Chiếc xích đu này là do ông Sở tự tay làm cho Sở Dư, mặc dù hồi nhỏ cô cũng chẳng ngồi được mấy lần.

Nhưng hầu như lần nào ngồi xuống đây, cô cũng đều ngồi chung với cậu.

“Cậu muốn đẩy cho tôi hả?”

Khóe môi Sở Dư cong lên.

Trước kia cả hai người bọn họ đều cùng ngồi, rồi để chú bảo vệ đẩy họ ở phía sau.

Lông mày thiếu niên nhếch lên, “Không, chúng ta phải ngồi chung chứ!”

Cậu muốn được sánh đôi cùng cô!

Nụ cười của cậu rạng rỡ, mũi chân dậm xuống đất, cùng nhau dùng lực đẩy ghế xích đu ra sau.

Hồi nhỏ mũi chân của cậu vẫn chưa chạm đất được, bây giờ thì có thể rồi, muốn đẩy kiểu gì cũng được!

Cậu mặc kệ cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, cậu và cô phải ngồi cùng nhau cơ!

“Có nhẹ quá không? Muốn mạnh hơn chút không?” Cậu hỏi.

Một tay Sở Dư cầm vào dây xích đu, nhẹ nhàng nheo mắt lại hưởng thụ, cười lên, “Được thôi ~”

Xích đu được đẩy lên cao hơn, có tiếng cười nhẹ nhàng vang trong không khí.

Mái tóc mượt mà tung bay trong gió, có vài sợi bay đến mặt chàng trai, nghịch ngợm cọ vào mặt, mang theo mùi thơm thoang thoảng.

Thiếu niên kìm lòng chẳng đặng nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay nhẹ nhàng lấy mấy sợi tóc trên mặt xuống, nụ cười trên khóe môi ngày càng tươi.

Trong lúc không để ý, làm đứt sợi tóc quấn quanh ngón tay cất vào trong áo.



Lúc ông Sở xách một bình trà chuẩn bị ra đi dạo, liền nghe thấy tiếng cười của cháu gái mình, không nhịn được mà lại gần.

Cháu gái ông lúc nào cũng cười mỉm, mềm mại dịu dàng, rất ít khi có thể nghe được tiếng cười giòn giã như vậy.

“Hửm?”

Ông Sở nhìn xuyên qua cửa sân sau, nheo mắt lại, hai mắt nhìn cảnh tượng bên trong.

Lúc này cháu gái ông đang ngồi trên xích đu, đu rất cao, ánh mắt cong thành hai vầng trăng khuyết, mắt sáng như ánh sao.

Ngồi bên cạnh là cháu nội của ông Cố đang dậm chân đẩy, mỗi lần như thế xích đu lại càng đu cao hơn một chút.

“Ồ…” Ông Sở chợt hiểu ra.

Hóa ra là đang chơi xích đu, chả trách…

Từ nhỏ Sở Dư đã thích chơi xích đu rồi, mỗi lần chơi đều cười rất vui vẻ.

Còn người bên cạnh ấy à, ông Sở chắp tay sau lưng rời đi, lúc còn bé hai đứa nó cũng ngồi y chang như vầy.

Nhưng ông Sở cũng không nghĩ là, tính khí của thằng bé Cố Thần thế mà cũng thích chơi xích đu giống cháu gái của ông cơ đấy…



Rất nhanh đã đến buổi trưa.

Lúc ông Sở đi bộ một vòng rồi trở lại, ngạc nhiên phát hiện Cố Thần vẫn chưa rời đi.

“Tiểu Cố, con còn ở đây luôn hả? Không phải nãy ông nội con mới kêu con về ăn cơm hả?”

Lúc vừa mới về, ông còn thấy Cố Lão Chùy đi gọi cháu trai về nhà. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Cố Lão Chùy lúc đi tìm cháu, ông còn tưởng là cậu đã về rồi, nên cũng không nói gì.

Hóa ra là không phải.

Mặt Cố Thần cứng đờ, “A, con đang giảng bài cho Sở Dư, quên cả thời gian.”

“Ừ.” Sở Dư cười híp mắt gật đầu, nhưng lại nhìn về phía Cố Thần, “Cậu về nhà ăn cơm trước đi.”

Thiếu niên thấy ông Sở có ở đây, cũng không dám nói gì, chỉ nhìn cô một cái thật nhanh, trong mắt có phần tủi thân.

Không bảo cậu ở lại thì thôi đi! Lại còn đuổi cậu về nữa chứ!

Cuối cùng thấy ông Sở nhìn sang, thiếu niên cắn răng, nhìn qua đúng là rất lễ phép, “Cái đó, ông Sở, con về trước đây ạ.”

Vừa nói xong liền làm vẻ mặt rất bình thường nhìn sang Sở Dư, “Sở Tiểu Dư, vấn đề này vẫn còn chưa giải quyết xong đâu đấy, chiều tôi sẽ quay lại nói với cậu sau.”

Sở Dư vẫn không nói gì, ông Sở đã khoát tay, “Ối giời, làm phiền con quá rồi!”

“Không cần phải gấp đâu! Tiểu Cố à con có chuyện gì thì cứ làm trước đi! Giờ hay đến lúc đi học nói tiếp cũng giống nhau cả ấy mà.”

Thằng bé nhà họ Cố này đúng là một đứa trẻ ngoan.

Sở Dư cười hì hì.

Cố Thần trợn mắt nhìn cô, mới cúi đầu xuống, “Không cần khách sáo đâu ạ.”

Cậu thầm bỏ qua một câu, “Con không có chuyện gì gấp đâu.”

Ông Sở hoàn toàn không chú ý, nhưng Sở Dư lại để ý.

Tai có hơi đỏ, “Không cần đâu, lát chiều Tiểu Cố cậu cứ đi làm chuyện của mình đi.”

Cố Thần mở to hai mắt, tức chết mất.

Như vậy là cô không muốn gặp cậu chứ gì?!

Không nói thì không nói! Là ai đòi giảng bài cho cô vậy!

Buổi chiều cậu cũng chẳng thèm đến nói đâu!

Cậu mà đến nữa thì cậu là đồ con heo!



Buổi chiều.

Thiếu niên nhìn xung quanh một lát, bước vào nhà họ Sở.

Nghiêm mặt ho khan một tiếng.

—— Cậu đến đây không phải là để giảng bài.

—— Cậu đến tìm người.



Không bao lâu sau, lúc Sở Dư tỉnh dậy thì Cố Thần đã ở đây rồi.

“Sao cậu lại đến đây?” Chẳng phải bảo là không đến nữa sao?

Lúc này cô đang chuẩn bị lấy ly uống nước.

“Sao tôi lại không thể đến đây?!” Thiếu niên chột dạ cất cao giọng, nhìn cô mơ mơ màng màng, lại thở phào nhẹ nhõm, hạ giọng xuống.

Chỉ là không ngừng nói nhảm, “Sở Tiểu Dư có phải cậu quên thân phận của tôi rồi không thế?!”

Cô đi đến đâu cậu đi đến đấy, cũng không quan tâm đến chuyện cô không phản ứng cậu, “Tôi chính là bạn trai tương lai của cậu, buổi trưa cậu cũng chả thèm giữ tôi lại một chút, cậu làm như vậy là không đúng có biết không hả?”

Nhìn cô mơ màng đi rót nước, tự lấy ly nước của cô, đổ nước ấm xuống xem nhiệt độ như nào, thấy có hơi nóng.

Cậu vừa cầm hai ly nước rồi bắt đầu đổ qua đổ về, vừa tiếp tục nhắc, “Nói là phải giữ lời đấy, tôi là bạn trai tương lai của cậu, cậu phải đối tốt với tôi đấy! Ôm ấp hôn hít hay nâng lên cao gì đấy cậu không làm, thì cũng phải đưa tôi ra ngoài đi chứ…”

Vốn còn đang có chút mơ màng, thế mà lại bị cậu nhắc đến tỉnh luôn rồi.

Ôm ấp, hôn hít, lại còn nâng lên cao…

Sở Dư vừa thấy ngượng vừa thấy buồn cười, lấy một viên kẹo sầu riêng ở trong tủ lạnh ra, xé vỏ rồi nhét vào trong miệng cậu.

“Ăn kẹo đi.”

—— Đừng nói nữa.

“Ưm…” Thiếu niên hoàn toàn không chống cự, há miệng ra ăn vào mới nhớ mình muốn hỏi đây là cái gì, “Cái gì…”

Mùi vị tan ra lại làm cậu nuốt luôn cả câu hỏi xuống bụng, “Kẹo sầu riêng.”

Mắt cậu sáng rực lên, sau đó ho khan một tiếng, nhìn cứ như không để ý hất cằm lên, “Kẹo sầu riêng cậu để bao lâu rồi? Còn ăn được không đấy?”

Từ lúc nào mà cô… bắt đầu để ý đến chuyện cậu thích ăn kẹo sầu riêng vậy? Có phải là vì đã thích cậu từ trước đó không?

“Lần này về nước có mang về cho cậu.”

“Được rồi.” Không phải thì không phải.

Cố Thần cũng không đợi cô nói, lại kiêu căng lần nữa, “Vì tôi thích kẹo sầu riêng nên tôi cũng không thèm so đo với cậu nữa…”

“Tôi là bạn trai tương lai của cậu, tôi phải thật rộng lượng, đối xử với cậu thật tốt…”

Sở Dư đỡ trán, những lời này… Cô nghe nhiều quá rồi.

Cô buồn cười, lại mở vỏ một viên kẹo sầu riêng ra rồi nhét vào.

—— nhìn cái mặt như kiểu một cái vẫn chưa đủ.

“… Ưm.” Thiếu niên bị nhét kẹo vào miệng, đầu liền ngửa ra sau.

“Uống.. nước đi…” Hai viên kẹo sầu riêng làm cậu nói chuyện không rõ ràng, thiếu niên ngậm miệng lại, thử nước ấm một lát, sau đó mới đưa ly nước trong tay cho cô.

Sau đó cắn nát viên kẹo trong miệng, nuốt xuống, rồi mới hỏi lần nữa.

“Sở Tiểu Dư, sao cậu lại nhét vào mồm tôi những hai cái luôn thế?”

—— Để cậu không nói được chứ còn gì nữa mà hỏi…

Sở Dư cầm ly nước trong tay uống một ngụm, nước ấm vừa đủ, thấy Cố Thần đang nhìn cô, cô không hoảng cũng không vội vàng uống thêm hai ngụm nữa, mới đặt ly nước xuống.

“Cậu thấy không vui sao?”

Thiếu niên liền thấy mất tự nhiên, lỗ tai cũng dần đỏ lên, nhỏ giọng nói, “Tôi thích cậu đút cho tôi ăn mà…”

“Ừ.” Sở Dư uống hết nước trong ly, mở vòi nước chuẩn bị rửa ly.

“Vậy, vậy tôi thích cậu nhé…” Ánh mắt cậu di chuyển, mặt đanh lại, đỏ bừng, nhỏ giọng buột miệng nói ra.

Thích cậu… đút cho tôi ăn được không?

Tay Sở Dư trượt một cái, suýt chút nữa thì làm rớt ly.

“Tiểu Cố!”

Cô trừng cậu, mặt bỗng nhiên đỏ lên, đành lấy ly nhét vào tay cậu, “Cậu rửa đi!”

Nói xong liền xoay người đi.

—— Cứu, ai cứu cậu với, hồi nãy cậu vừa mới nói cái nồi gì vậy?!

Trong bếp, cậu đứng sững tại chỗ rất lâu, đến khi nước trong bồn sắp tràn ra, cậu mới lấy lại tinh thần.

Gương mặt đỏ bừng, cầm giẻ rửa chén lên.

Haiz, cô vẫn không trả lời…

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Tiểu Gia cao giọng: Cậu nói đi! Cậu có đút tôi ăn không?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện