Edit: Simi
Du Nhiên tưởng chỉ cần đưa tập câu hỏi cho Cố Khải là không còn việc gì nữa, ai ngờ sau khi gặp mặt, Cố Khải im lặng đưa cho cô một tập câu hỏi mới.
"Anh có ý gì?" Du Nhiên không cầm lấy.
"Để phòng ngừa có người trả lời lung tung, nên ghi lại một lần nữa." Cố Khải yêu cầu.
Du Nhiên thật muốn bóp chết anh.
Cố Khải nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Ai biết cô có cố ý nói dối hay không, mượn cơ hội này diệt trừ đối thủ cạnh tranh?" Anh hi vọng không khiến mèo nhỏ tức giận nữa, lo lắng mèo nhỏ sẽ chán ghét anh hơn.
Dừng một chút, anh chủ động hứa hẹn, "Để làm thù lao, tôi sẽ phát đoạn phim ngắn lên weibo của mình."
Du Nhiên liền giật mình.
Mọi người đều biết, trang weibo của Cố Khải chính là bộ mặt của bức tường vinh quang. Từ xưa đến giờ, anh có bao nhiêu vinh quang lớn nhỏ đều được ghi chép ở trên này.
Về phần ghi chép lại cuộc sống cá nhân thì hoàn toàn không có. Bởi vì bất kể trắng hay đen, thì chúng đều là những sinh vật rất đáng sợ, có thể giải thích một câu nói tùy tiện của thần tượng thành mấy chục loại không cùng ý nghĩa.
Du nhiên rũ mắt, nói khẽ, "Không cần đâu."
Cố Khải còn muốn nói gì đó, lại bị cô cắt ngang, "Mấy câu trả lời trong đó đều là lời thật lòng. Dù tôi có trả lời bao nhiêu lần thì đáp án cũng đều như vậy."
"Anh không cần miễn cưỡng đăng video tuyên truyền lên đâu. Anh cũng giúp bọn tôi rất nhiều rồi, những việc còn lại bọn tôi sẽ hội ý với nhau tìm hướng giải quyết."
Cuối cùng Du Nhiên chỉ vào cuốn tập câu hỏi mà mình đã dành hết tâm huyết để trả lời, nghiêm mặt nói, "Đây là thù lao hỗ trợ quay phim."
Nói xong, cô tiêu sái rời đi.
"Ai nói là vì muốn giúp đỡ cô nên mới đăng video lên?" Cô Khải không hiểu hỏi, "Tôi chỉ là muốn cho mọi người xem phim tôi cùng mèo nhỏ đóng chung thôi, nên tìm chỗ tốt để đăng lên chỉ là thuận tiện thôi."
Sau đó anh mở tập câu hỏi ra rồi xem xét cẩn thận.
Đến khi nhìn thấy câu hỏi "Người mèo thích nhất là?", theo sau đó là ba chữ "Hứa Du Nhiên", Cố Khải không khỏi phát ra tiếng cười nhạo, "Vừa đọc qua là biết ngay đang lừa người khác rồi."
*
Chạng vạng, Du Nhiên nhận được điện thoại của Chu Khả Tâm.
"Cậu mau lên weibo đi!" Tâm tình Chu Khả Tâm phấn khởi, trong giọng nói cơ hồ mang theo sự run rẩy.
"Sao vậy?" Du Nhiên không khỏi cảm thấy buồn bực.
"Cố Khải đăng đoạn phim về miêu yêu lên trang weibo của mình kìa! Chưa đến ba giờ mà bình luận đã hơn một ngàn, lượt chia sẻ cũng hơn một vạn, mà còn đứng thứ tám trong bảng hot search nữa!" Nội tâm của Chu Khả Tâm cơ bản không thể kiềm chế nổi, vui mừng khôn siết, khuôn mặt nhỏ nhắn vì kích động mà đỏ bừng.
Du Nhiên sững sờ, đã nói không cần giúp, nhưng anh vẫn đăng tải sao? "Không nói với cậu nữa, tớ dạo weibo đọc bình luận đây!" Chia sẻ tin tốt với bạn xong, Chu Khả Tâm dứt khoát kết thúc cuộc trò chuyện.
Du Nhiên nhìn chằm chằm vào điện thoại, hơn nửa ngày cũng không phản ứng kịp. Nghĩ mãi, cô mới bắt đầu lên weibo.
Những dòng bình luận ở dưới video như bùng nổ. Hàng ngàn câu trả lời, nói đủ mọi thứ.
"Ha ha ha ha ha, muốn tôi chết vì cười sao? Thuyết phục tự lừa mình, nên thần linh liền đáp ứng."
"Xem hết video, tôi cho rằng mèo đang nói – đây là thiên hạ của trẫm! Mặc kệ ngươi làm gì cũng không gạt được trẫm! Sau khi xem đến đoạn kết, tôi nhận ra thật ra mèo đang nói – đồ ngốc này không biết đang mò mẫm giày vò gì nữa... Ha ha ha ha."
"Một bộ phim ngắn rất thú vị, còn phần tiếp theo không vậy?"
Cũng có một số bình luận không giống vậy.
"Biểu cảm của nam thần lúc ôm mèo thật cưng chiều quá đi... Nhà của em cũng có nhóc mèo mướp siêu nặng, anh muốn tìm hiểu một chút không?"
"Mèo Russian Blue, hợp với anh lắm đó."
"Mèo Ba Tư trắng tinh, cho anh mượn miễn phí. Quỳ gối cầu nam thần ôm em một chút giống như anh đang ôm mèo vậy!"
Du Nhiên đọc lướt bình luận, phát hiện phần lớn đều là bình luận tích cực. Quét mắt qua bên hot search, cô lại thấy chỉ trong chốc lát, đề tài liền vọt tới vị trí thứ bảy.
Lần đầu tiên Du Nhiên cảm nhận sâu sắc, Cố Khải thật sự được rất nhiều người yêu thích.
Một đêm ngủ thật ngon.
Ngày hôm sau rời giường, chuyện đầu tiên mà cô làm là mở weibo lên kiểm tra.
Hot search đứng đầu!
Trong nháy mắt Du Nhiên liền tỉnh táo.
Một giây sau, chuông điện thoại di động vang lên.
Cô vừa nhấn nút nghe, giọng nói không biết đang là kinh hỉ hay vẫn đang kinh hãi của Chu Khả Tâm vang lên bên tai, "Hot search đứng đầu a a a! Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!" [1]
[1] bản gốc là 卧槽 – ngọa tào, đồng âm với câu chửi buột miệng bên Trung Quốc.
Kích động đến mức không biết phải làm thế nào, chỉ có thể dứt khoát dùng từ "chết tiệt" để biểu đạt ý của mình.
"Giờ khắc này có thể nói là đỉnh cao trong cuộc đời nghệ thuật của tớ rồi." Chu Khả Tâm vạn phần chân thành nói.
"Kế tiếp làm sao bây giờ?" Du Nhiên hỏi.
Yên lặng một cách chết chóc.
Hồi lâu, Chu Khả Tâm từ từ lên tiếng, "Tớ cũng không biết."
Mí mắt Du Nhiện trực nhảy.
May mà Chu Khả Tâm kịp thời bổ sung, nói rõ, "Trên lý thuyết sẽ có người liên hệ với tụi mình, mời tụi mình hợp tác."
"Lỡ như không có thì sao?" Mặt Du Nhiên không cảm xúc.
Chu Khả Tâm nhìn lên trời, "Vậy thì chỉ có khả năng là tụi mình khá xui xẻo thôi..."
Du Nhiên không còn lời nào để nói.
*
Thời gian dần trôi qua, lượt bình luận trên weibo cũng dần dần chậm lại. Nhưng lượt xem của video cũng đã vượt qua mười vạn.
Bạn cùng phòng Giáp cảm khái nói, "Tớ biết ngay là cậu có tiền đồ lớn mà."
Du Nhiên khiêm tốn nói, "Nhờ may mắn thôi."
Bàn cùng phòng Ất trầm tư, "Dùng mèo là có thể dụ dỗ được Cố Khải, không thì tớ cũng thử xem sao?"
Du Nhiên không nói gì. Trong lòng lại nghĩ, mèo có thể dụ dỗ được Cố Khải, trên đời này chỉ có một con duy nhất.
Bạn cùng phòng Bính vừa hâm mộ vừa ghen tị nói, "Đợi vài ngày nữa, xem thử có ai mời hợp tác không. Nếu con đường này không đi được, tớ cũng sẽ tìm người quay phim ngắn!"
"Cậu làm được mà, cố lên." Du Nhiên khuyến khích bạn cùng phòng.
Đảo mắt một cái đến cuối tuần. Điện thoại không hề có động tĩnh nào, không có ai tìm đến cô.
Đám bạn cùng phòng đã về nhà, ký túc xá chỉ có một mình Du Nhiên.
"Cuối tuần nữa à..." Du Nhiên liếc mắt qua cửa sổ, muốn đi gặp anh hay không đây?
"Đã hai chọn một rồi, giờ mà chạy tới hình như da mặt mình hơi bị dày." Du Nhiên lầm bầm nói.
"Nếu như có một ngày mình phải rời đi, thì đi sớm có phải tốt hơn không? Dù có thương tâm khổ sở thế nào, một ngày nào đó cũng sẽ lành lại thôi, thời gian sẽ chữa lành tất cả."
"Mình học tập khổ sở hơn mười năm, đâu phải để anh ấy biến mình thành mèo đâu!"
Lý do không đi có rất nhiều, còn lý do đi thì chỉ có một – cô muốn gặp anh.
Du Nhiên đấu tranh tâm lý trong ba mươi phút, cuối cùng cam chịu nói, "Một trăm câu hỏi về mèo đã làm rồi, cũng phải có lý do để anh ấy thực hành chứ." Sau đó liền vui vẻ biến thành mèo rồi ra ngoài.
Bất quá nghĩ đến lần trước bỏ đi lúc đang cãi nhau không vui, mèo Du Nhiên không đi từ cửa chính, mà vụng trộm leo qua ban công lẻn vào.
Cô giấu mình phía sau cửa, thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó, ý đồ thăm dò tình hình quân địch.
Khi đó, Cố Khải đang ngồi trên ghế salon, cúi đầu hết sức nghiêm túc nghiên cứu tập câu hỏi điều tra.
"Ngoài đầu, cổ, tứ chi, còn lại đều là vùng cấm? Là vùng cấm đối với mọi người, hay chỉ với một số người?"
"Biện pháp huấn luyện là trực tiếp lựa chọn bỏ qua, lừa gạt quỷ gì đây?!"
"Đặt mèo vào phòng tắm, tự nó sẽ tắm rửa? Vô lý!"
Nhìn tới nhìn lui, đáng tin nhất chỉ có hôn lên má nghĩa là thích.
Nhưng... "Cô không cần phải nói ra, tôi cũng biết hôn nghĩa là thích, toàn nói nhảm." Mặt Cố Khải không biểu cảm.
Từ trên xuống dưới tổng kết lại, mức độ tin cậy của tập câu hỏi điều tra là 0.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Cố Khải nhịn không được lầm bầm nói, "Cô ấy chắc không có ý nhốt mèo nhỏ trong phòng, không cho em ấy ra ngoài chứ?"
Kết quả vừa nhìn sang, liền nhìn thẳng vào ánh mắt của mèo nhỏ.
Là mèo nhỏ! Cố Khải đứng bật dậy, bước nhanh về phía ban công đầy nắng.
Vậy mà anh cũng không phát hiện ra! Với đôi chân nhỏ, mèo nhỏ ra sức trốn về phía sau.
Cố Khải tiến một bước, mèo nhỏ liền lùi hai bước, vẻ mặt vô cùng chống cự —— cô từ chối xuất hiện cho đến khi tình hình đã được giải đáp.
Do dự, Cố Khải thăm dò nói tên của mèo nhỏ, "Bảo bối?"
Cơ thể mèo Ragdoll chấn động, toàn bộ người mèo nhỏ kinh sợ.
Nhớ đến những câu mình điền vào tập câu hỏi, trong lòng Du Nhiên cảm thấy hối hận. Cô không nên vì lười biếng tùy tiện qua loa, có lẽ nên lấy tên đáng tin cậy hơn cho mèo.
Đáng tiếc, giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.
"Thân yêu?" Cố Khải thay đổi xưng hô.
Du Nhiên ôm đầu, từ chối tiếp nhận hiện thực. Cô không nghe! Xấu hổ quá đi!
Trong lúc vô tình, lỗ tai mèo nhỏ biến thành màu hồng phấn.
Cố Khải nghiến răng nghiến lợi, "Quả nhiên là đồ lừa đảo." Đối thủ cạnh tranh tâm cơ phi thường! Cố ý lừa gạt anh, dùng cách này để tranh giành tình cảm.
Ai ngờ mèo Ragdoll thẹn thẹn thùng thùng đi tới, cọ xát vào ống quần của anh, vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí, như đang hỏi, anh vẫn còn giận sao?
Cố Khải ôm cổ mèo, than thở đầy thỏa mãn, "Em trở về là tốt rồi."
So với việc không thể ở bên cạnh mèo nhỏ 24 tiếng, anh càng không thể tiếp nhận từ nay về sau sẽ không gặp lại mèo nhỏ nữa.
Khóe mắt quét đến màu hồng phấn trên lỗ tai mèo nhỏ, Cố Khải có chút ngạc nhiên nhìn, "Ngại à?"
Du Nhiên cố gắng chui vào trong ngực anh, muốn giấu mình đi.
Ôm mèo trở lại trên ghế salon, Cố Khải dựa theo giáo trình ngoan ngoãn xin lỗi, "Anh sai rồi, sau này tuyệt đối sẽ không khiến em tức giận nữa." Cho dù có ý kiến, cũng phải nói chuyện với đối thủ cạnh tranh.
"Meo meo?" Du Nhiên ngửa mặt lên.
Cố Khải cười khổ bóc trần nỗi lòng mình, "Anh chỉ có mình em, em lại có người mình yêu thích, thật không công bằng."
Nói là nói vậy, anh cũng không giận. Xoa bóp đệm thịt của mèo nhỏ, biểu cảm của anh có vẻ bất lực, "Nhưng mà cũng không làm gì được, ai bảo anh thích em làm gì. Nếu về sau em không để ý đến anh, vậy anh phải làm sao đây?" Suy nghĩ đến thôi cũng thấy long trời lở đất.
Sẽ không đâu.
Khổ nỗi không cách nào nói được, Du Nhiên chỉ sờ sờ đầu Cố Khải, miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi của anh.
Vẻ mặt Cố Khải ôn hòa, vuốt ve cổ mèo.
Mèo nhỏ không như thường ngày tức giận đứng dậy, ngược lại còn thân mật cọ mặt vào tay anh.
Cố Khải âm thầm suy xét, xem ra, những gì ghi trên tập câu hỏi là thật?
Anh vừa vuốt ve lông mèo nhỏ, vừa nói chuyện phiếm.
"Video được đăng tải lên mạng, tất cả mọi người đều nói em thông minh, xinh đẹp, diễn xuất rất tốt. Em vui không?
"Tuần sau là bắt đầu quay phim mới rồi, cũng không biết anh bận rộn bao lâu nữa. Nếu như sang đây không thấy anh thì cũng đừng đợi trong nhà."
Cuối cùng, Cố Khải tiến đến bên tai mèo nhỏ, lời thề son sắt nói, "Anh nghĩ rồi, cho dù có đối thủ cạnh tranh cũng không sao, người em thích nhất nhất định là anh."
Du Nhiên nhìn Cố Khải thật sâu. Đối thủ cạnh tranh? Không có tồn tại đâu.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Q: Người mèo thích nhất là ai?
A: Hứa Du Nhiên.
Cố Khải (chống cự): Tôi không nghe, tôi không tin, tôi không chấp nhận!
Du Nhiên tưởng chỉ cần đưa tập câu hỏi cho Cố Khải là không còn việc gì nữa, ai ngờ sau khi gặp mặt, Cố Khải im lặng đưa cho cô một tập câu hỏi mới.
"Anh có ý gì?" Du Nhiên không cầm lấy.
"Để phòng ngừa có người trả lời lung tung, nên ghi lại một lần nữa." Cố Khải yêu cầu.
Du Nhiên thật muốn bóp chết anh.
Cố Khải nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Ai biết cô có cố ý nói dối hay không, mượn cơ hội này diệt trừ đối thủ cạnh tranh?" Anh hi vọng không khiến mèo nhỏ tức giận nữa, lo lắng mèo nhỏ sẽ chán ghét anh hơn.
Dừng một chút, anh chủ động hứa hẹn, "Để làm thù lao, tôi sẽ phát đoạn phim ngắn lên weibo của mình."
Du Nhiên liền giật mình.
Mọi người đều biết, trang weibo của Cố Khải chính là bộ mặt của bức tường vinh quang. Từ xưa đến giờ, anh có bao nhiêu vinh quang lớn nhỏ đều được ghi chép ở trên này.
Về phần ghi chép lại cuộc sống cá nhân thì hoàn toàn không có. Bởi vì bất kể trắng hay đen, thì chúng đều là những sinh vật rất đáng sợ, có thể giải thích một câu nói tùy tiện của thần tượng thành mấy chục loại không cùng ý nghĩa.
Du nhiên rũ mắt, nói khẽ, "Không cần đâu."
Cố Khải còn muốn nói gì đó, lại bị cô cắt ngang, "Mấy câu trả lời trong đó đều là lời thật lòng. Dù tôi có trả lời bao nhiêu lần thì đáp án cũng đều như vậy."
"Anh không cần miễn cưỡng đăng video tuyên truyền lên đâu. Anh cũng giúp bọn tôi rất nhiều rồi, những việc còn lại bọn tôi sẽ hội ý với nhau tìm hướng giải quyết."
Cuối cùng Du Nhiên chỉ vào cuốn tập câu hỏi mà mình đã dành hết tâm huyết để trả lời, nghiêm mặt nói, "Đây là thù lao hỗ trợ quay phim."
Nói xong, cô tiêu sái rời đi.
"Ai nói là vì muốn giúp đỡ cô nên mới đăng video lên?" Cô Khải không hiểu hỏi, "Tôi chỉ là muốn cho mọi người xem phim tôi cùng mèo nhỏ đóng chung thôi, nên tìm chỗ tốt để đăng lên chỉ là thuận tiện thôi."
Sau đó anh mở tập câu hỏi ra rồi xem xét cẩn thận.
Đến khi nhìn thấy câu hỏi "Người mèo thích nhất là?", theo sau đó là ba chữ "Hứa Du Nhiên", Cố Khải không khỏi phát ra tiếng cười nhạo, "Vừa đọc qua là biết ngay đang lừa người khác rồi."
*
Chạng vạng, Du Nhiên nhận được điện thoại của Chu Khả Tâm.
"Cậu mau lên weibo đi!" Tâm tình Chu Khả Tâm phấn khởi, trong giọng nói cơ hồ mang theo sự run rẩy.
"Sao vậy?" Du Nhiên không khỏi cảm thấy buồn bực.
"Cố Khải đăng đoạn phim về miêu yêu lên trang weibo của mình kìa! Chưa đến ba giờ mà bình luận đã hơn một ngàn, lượt chia sẻ cũng hơn một vạn, mà còn đứng thứ tám trong bảng hot search nữa!" Nội tâm của Chu Khả Tâm cơ bản không thể kiềm chế nổi, vui mừng khôn siết, khuôn mặt nhỏ nhắn vì kích động mà đỏ bừng.
Du Nhiên sững sờ, đã nói không cần giúp, nhưng anh vẫn đăng tải sao? "Không nói với cậu nữa, tớ dạo weibo đọc bình luận đây!" Chia sẻ tin tốt với bạn xong, Chu Khả Tâm dứt khoát kết thúc cuộc trò chuyện.
Du Nhiên nhìn chằm chằm vào điện thoại, hơn nửa ngày cũng không phản ứng kịp. Nghĩ mãi, cô mới bắt đầu lên weibo.
Những dòng bình luận ở dưới video như bùng nổ. Hàng ngàn câu trả lời, nói đủ mọi thứ.
"Ha ha ha ha ha, muốn tôi chết vì cười sao? Thuyết phục tự lừa mình, nên thần linh liền đáp ứng."
"Xem hết video, tôi cho rằng mèo đang nói – đây là thiên hạ của trẫm! Mặc kệ ngươi làm gì cũng không gạt được trẫm! Sau khi xem đến đoạn kết, tôi nhận ra thật ra mèo đang nói – đồ ngốc này không biết đang mò mẫm giày vò gì nữa... Ha ha ha ha."
"Một bộ phim ngắn rất thú vị, còn phần tiếp theo không vậy?"
Cũng có một số bình luận không giống vậy.
"Biểu cảm của nam thần lúc ôm mèo thật cưng chiều quá đi... Nhà của em cũng có nhóc mèo mướp siêu nặng, anh muốn tìm hiểu một chút không?"
"Mèo Russian Blue, hợp với anh lắm đó."
"Mèo Ba Tư trắng tinh, cho anh mượn miễn phí. Quỳ gối cầu nam thần ôm em một chút giống như anh đang ôm mèo vậy!"
Du Nhiên đọc lướt bình luận, phát hiện phần lớn đều là bình luận tích cực. Quét mắt qua bên hot search, cô lại thấy chỉ trong chốc lát, đề tài liền vọt tới vị trí thứ bảy.
Lần đầu tiên Du Nhiên cảm nhận sâu sắc, Cố Khải thật sự được rất nhiều người yêu thích.
Một đêm ngủ thật ngon.
Ngày hôm sau rời giường, chuyện đầu tiên mà cô làm là mở weibo lên kiểm tra.
Hot search đứng đầu!
Trong nháy mắt Du Nhiên liền tỉnh táo.
Một giây sau, chuông điện thoại di động vang lên.
Cô vừa nhấn nút nghe, giọng nói không biết đang là kinh hỉ hay vẫn đang kinh hãi của Chu Khả Tâm vang lên bên tai, "Hot search đứng đầu a a a! Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!" [1]
[1] bản gốc là 卧槽 – ngọa tào, đồng âm với câu chửi buột miệng bên Trung Quốc.
Kích động đến mức không biết phải làm thế nào, chỉ có thể dứt khoát dùng từ "chết tiệt" để biểu đạt ý của mình.
"Giờ khắc này có thể nói là đỉnh cao trong cuộc đời nghệ thuật của tớ rồi." Chu Khả Tâm vạn phần chân thành nói.
"Kế tiếp làm sao bây giờ?" Du Nhiên hỏi.
Yên lặng một cách chết chóc.
Hồi lâu, Chu Khả Tâm từ từ lên tiếng, "Tớ cũng không biết."
Mí mắt Du Nhiện trực nhảy.
May mà Chu Khả Tâm kịp thời bổ sung, nói rõ, "Trên lý thuyết sẽ có người liên hệ với tụi mình, mời tụi mình hợp tác."
"Lỡ như không có thì sao?" Mặt Du Nhiên không cảm xúc.
Chu Khả Tâm nhìn lên trời, "Vậy thì chỉ có khả năng là tụi mình khá xui xẻo thôi..."
Du Nhiên không còn lời nào để nói.
*
Thời gian dần trôi qua, lượt bình luận trên weibo cũng dần dần chậm lại. Nhưng lượt xem của video cũng đã vượt qua mười vạn.
Bạn cùng phòng Giáp cảm khái nói, "Tớ biết ngay là cậu có tiền đồ lớn mà."
Du Nhiên khiêm tốn nói, "Nhờ may mắn thôi."
Bàn cùng phòng Ất trầm tư, "Dùng mèo là có thể dụ dỗ được Cố Khải, không thì tớ cũng thử xem sao?"
Du Nhiên không nói gì. Trong lòng lại nghĩ, mèo có thể dụ dỗ được Cố Khải, trên đời này chỉ có một con duy nhất.
Bạn cùng phòng Bính vừa hâm mộ vừa ghen tị nói, "Đợi vài ngày nữa, xem thử có ai mời hợp tác không. Nếu con đường này không đi được, tớ cũng sẽ tìm người quay phim ngắn!"
"Cậu làm được mà, cố lên." Du Nhiên khuyến khích bạn cùng phòng.
Đảo mắt một cái đến cuối tuần. Điện thoại không hề có động tĩnh nào, không có ai tìm đến cô.
Đám bạn cùng phòng đã về nhà, ký túc xá chỉ có một mình Du Nhiên.
"Cuối tuần nữa à..." Du Nhiên liếc mắt qua cửa sổ, muốn đi gặp anh hay không đây?
"Đã hai chọn một rồi, giờ mà chạy tới hình như da mặt mình hơi bị dày." Du Nhiên lầm bầm nói.
"Nếu như có một ngày mình phải rời đi, thì đi sớm có phải tốt hơn không? Dù có thương tâm khổ sở thế nào, một ngày nào đó cũng sẽ lành lại thôi, thời gian sẽ chữa lành tất cả."
"Mình học tập khổ sở hơn mười năm, đâu phải để anh ấy biến mình thành mèo đâu!"
Lý do không đi có rất nhiều, còn lý do đi thì chỉ có một – cô muốn gặp anh.
Du Nhiên đấu tranh tâm lý trong ba mươi phút, cuối cùng cam chịu nói, "Một trăm câu hỏi về mèo đã làm rồi, cũng phải có lý do để anh ấy thực hành chứ." Sau đó liền vui vẻ biến thành mèo rồi ra ngoài.
Bất quá nghĩ đến lần trước bỏ đi lúc đang cãi nhau không vui, mèo Du Nhiên không đi từ cửa chính, mà vụng trộm leo qua ban công lẻn vào.
Cô giấu mình phía sau cửa, thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó, ý đồ thăm dò tình hình quân địch.
Khi đó, Cố Khải đang ngồi trên ghế salon, cúi đầu hết sức nghiêm túc nghiên cứu tập câu hỏi điều tra.
"Ngoài đầu, cổ, tứ chi, còn lại đều là vùng cấm? Là vùng cấm đối với mọi người, hay chỉ với một số người?"
"Biện pháp huấn luyện là trực tiếp lựa chọn bỏ qua, lừa gạt quỷ gì đây?!"
"Đặt mèo vào phòng tắm, tự nó sẽ tắm rửa? Vô lý!"
Nhìn tới nhìn lui, đáng tin nhất chỉ có hôn lên má nghĩa là thích.
Nhưng... "Cô không cần phải nói ra, tôi cũng biết hôn nghĩa là thích, toàn nói nhảm." Mặt Cố Khải không biểu cảm.
Từ trên xuống dưới tổng kết lại, mức độ tin cậy của tập câu hỏi điều tra là 0.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, Cố Khải nhịn không được lầm bầm nói, "Cô ấy chắc không có ý nhốt mèo nhỏ trong phòng, không cho em ấy ra ngoài chứ?"
Kết quả vừa nhìn sang, liền nhìn thẳng vào ánh mắt của mèo nhỏ.
Là mèo nhỏ! Cố Khải đứng bật dậy, bước nhanh về phía ban công đầy nắng.
Vậy mà anh cũng không phát hiện ra! Với đôi chân nhỏ, mèo nhỏ ra sức trốn về phía sau.
Cố Khải tiến một bước, mèo nhỏ liền lùi hai bước, vẻ mặt vô cùng chống cự —— cô từ chối xuất hiện cho đến khi tình hình đã được giải đáp.
Do dự, Cố Khải thăm dò nói tên của mèo nhỏ, "Bảo bối?"
Cơ thể mèo Ragdoll chấn động, toàn bộ người mèo nhỏ kinh sợ.
Nhớ đến những câu mình điền vào tập câu hỏi, trong lòng Du Nhiên cảm thấy hối hận. Cô không nên vì lười biếng tùy tiện qua loa, có lẽ nên lấy tên đáng tin cậy hơn cho mèo.
Đáng tiếc, giờ hối hận cũng không kịp nữa rồi.
"Thân yêu?" Cố Khải thay đổi xưng hô.
Du Nhiên ôm đầu, từ chối tiếp nhận hiện thực. Cô không nghe! Xấu hổ quá đi!
Trong lúc vô tình, lỗ tai mèo nhỏ biến thành màu hồng phấn.
Cố Khải nghiến răng nghiến lợi, "Quả nhiên là đồ lừa đảo." Đối thủ cạnh tranh tâm cơ phi thường! Cố ý lừa gạt anh, dùng cách này để tranh giành tình cảm.
Ai ngờ mèo Ragdoll thẹn thẹn thùng thùng đi tới, cọ xát vào ống quần của anh, vẻ mặt cẩn thận từng li từng tí, như đang hỏi, anh vẫn còn giận sao?
Cố Khải ôm cổ mèo, than thở đầy thỏa mãn, "Em trở về là tốt rồi."
So với việc không thể ở bên cạnh mèo nhỏ 24 tiếng, anh càng không thể tiếp nhận từ nay về sau sẽ không gặp lại mèo nhỏ nữa.
Khóe mắt quét đến màu hồng phấn trên lỗ tai mèo nhỏ, Cố Khải có chút ngạc nhiên nhìn, "Ngại à?"
Du Nhiên cố gắng chui vào trong ngực anh, muốn giấu mình đi.
Ôm mèo trở lại trên ghế salon, Cố Khải dựa theo giáo trình ngoan ngoãn xin lỗi, "Anh sai rồi, sau này tuyệt đối sẽ không khiến em tức giận nữa." Cho dù có ý kiến, cũng phải nói chuyện với đối thủ cạnh tranh.
"Meo meo?" Du Nhiên ngửa mặt lên.
Cố Khải cười khổ bóc trần nỗi lòng mình, "Anh chỉ có mình em, em lại có người mình yêu thích, thật không công bằng."
Nói là nói vậy, anh cũng không giận. Xoa bóp đệm thịt của mèo nhỏ, biểu cảm của anh có vẻ bất lực, "Nhưng mà cũng không làm gì được, ai bảo anh thích em làm gì. Nếu về sau em không để ý đến anh, vậy anh phải làm sao đây?" Suy nghĩ đến thôi cũng thấy long trời lở đất.
Sẽ không đâu.
Khổ nỗi không cách nào nói được, Du Nhiên chỉ sờ sờ đầu Cố Khải, miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi của anh.
Vẻ mặt Cố Khải ôn hòa, vuốt ve cổ mèo.
Mèo nhỏ không như thường ngày tức giận đứng dậy, ngược lại còn thân mật cọ mặt vào tay anh.
Cố Khải âm thầm suy xét, xem ra, những gì ghi trên tập câu hỏi là thật?
Anh vừa vuốt ve lông mèo nhỏ, vừa nói chuyện phiếm.
"Video được đăng tải lên mạng, tất cả mọi người đều nói em thông minh, xinh đẹp, diễn xuất rất tốt. Em vui không?
"Tuần sau là bắt đầu quay phim mới rồi, cũng không biết anh bận rộn bao lâu nữa. Nếu như sang đây không thấy anh thì cũng đừng đợi trong nhà."
Cuối cùng, Cố Khải tiến đến bên tai mèo nhỏ, lời thề son sắt nói, "Anh nghĩ rồi, cho dù có đối thủ cạnh tranh cũng không sao, người em thích nhất nhất định là anh."
Du Nhiên nhìn Cố Khải thật sâu. Đối thủ cạnh tranh? Không có tồn tại đâu.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Q: Người mèo thích nhất là ai?
A: Hứa Du Nhiên.
Cố Khải (chống cự): Tôi không nghe, tôi không tin, tôi không chấp nhận!
Danh sách chương