Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Kinh Sở Dương lấy điện thoại ra, bỗng nhíu mày, giọng điệu tức tối trả lời, một lát sau anh cúp máy ném điện thoại qua một bên.
“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì hả?” Tưởng Sầm thấy anh như vậy, thả bánh bao trong tay xuống nghi ngờ hỏi.
Kinh Sở Dương lấy lại tinh thần, đột nhiên nhớ tới còn Tưởng Sầm bên cạnh, vì vậy anh cố gắng nở nụ cười, an ủi cậu, “Không sao, trong công ty có chút chuyện thôi, tôi có thể giải quyết, buồn ngủ chưa, có muốn tắm trước không?”
“Vâng.” Tưởng Sầm gật đầu, được đưa vào phòng tắm.
Kinh Sở Dương đóng cửa, nụ cười chợt biến mất, anh ngẫm nghĩ rồi rút dây mạng ra, tiếp đó lấy điện thoại gọi cho Trịnh Hải Dật, nhưng anh quên mất điện thoại cũng có mạng.
“Mấy bình luận trên mạng là sao thế?” Điện thoại được thông máy.
“Kinh tổng yên tâm, tôi đang xử lý, sẽ điều tra ra tình huống.” Trịnh Hại Dật vừa nghe máy vừa đọc mấy bình luận trên weibo.
Một giờ trước, công ty quảng cáo mặt nạ dưỡng da tên Phù Lệ đăng một bài dài trên weibo, trong bài viết kèm theo lời công kích Tưởng Sầm, nói cậu từ chối đại diện phát ngôn cho bọn họ thì thôi đi, còn cố ý đăng bài trên mạng vu oan sản phẩm còn chưa đưa ra thị trường của bọn họ, khiến danh dự của bọn họ bị ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, cho nên bọn họ yêu cầu Tưởng Sầm tự mình đứng ra xin lỗi để xóa bỏ ảnh hưởng của chuyện này.
Bài đăng dài trên weibo vừa post lên, phía dưới liền nổ tung, không ít người đẩy cậu lên đầu sóng, càng lúc càng nhiều người không biết chân tướng xem bài đăng weibo này, đang ảnh hưởng tới hình tượng của Tưởng Sầm.
Người qua đường 1: Vốn cảm thấy người mới Tưởng Sầm này rất có tương lai, không ngờ nhân phẩm kém như vậy, hợp tác không thành còn muốn vu oan người ta, dù tôi cũng chưa từng nghe qua tên loại mặt nạ này, dùng tốt không? Người qua đường 2: Lầu 1, xem hậu trường <Không phụ,> tôi còn làm fan, thì ra đều là giả, quả nhiên sau ống kính gì đó đều là không thể tin hoàn toàn, lộ bộ mặt thật ra đi.
Fan 1: Lầu trên là fan giả rồi, vốn chưa từng là fan của Tưởng Sầm mà, Tưởng Sầm nhà tôi sẽ không làm chuyện như vậy đâu, ngồi chờ chân tướng sự việc đi.
Fan 2: Tôi cũng biết chuyện không đơn giản như vậy, Tưởng Sầm của chúng tôi là người gần gũi, chăm chỉ tương tác với người hâm mộ bọn tôi, tôi mới không thèm tin cậu ấy sẽ làm ra chuyện như vậy, nhất định có người vu oan cậu ấy!
Người qua đường 276: Tôi cảm thấy không nên kết luận dễ dàng như vậy, lời nói của một bên không đủ làm người ta tin phục, chúng ta ngồi đợi Tưởng Sầm giải thích.
Người qua đường 383: Cảm giác khi xem hậu trường không giống người có tâm cơ, hơn nữa chẳng phải cậu ấy đã từ chối làm người đại diện phát ngôn sản phẩm này rồi sao, làm gì lại vu oan cho họ, uổng công để người ta bắt được nhược điểm?
Antifan 384: Lầu trên không hiểu chuyện này hả, có lẽ công ty sản xuất mặt nạ này hoàn toàn không có ý định dùng Tưởng Sầm làm người đại diện phát ngôn, sau đó dưới sự giận dữ Tưởng Sầm liền vu oan cho bọn họ, tiện thể tăng cảm giác tồn tại trước mặt mọi người, vui vẻ quá, cậu thật sự đỏ rồi.
(Đỏ chỉ sự nổi tiếng)
Antifan 394: Ha ha, đây còn phải nói à? Tưởng Sầm quả đúng là kẻ có tâm cơ, nhất định không được làm người đại diện phát ngôn nên thẹn quá hóa giận rồi.
………
Bàn tán trên mạng vẫn tiếp tục, còn Tưởng Sầm trong phòng tắm thì không biết chút gì, cậu tắm xong đi ra, thấy Kinh Sở Dương vẫn còn chau mày, cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Kinh Sở Dương cố ý gạt cậu, thật ra chuyện của công ty rất nghiêm trọng, chỉ là anh ấy không muốn để cậu biết mà thôi? LQĐÔN
Ngay lúc đó, điện thoại trong phòng ngủ bỗng rung lên, Tưởng Sầm lén nhìn điện thoại, trên màn hình hiển thị một tin nhắn.
Diệp Cảnh: Tưởng Sầm, cậu lên weibo xem đi, nhanh.
Tưởng Sầm khó hiểu nhưng vẫn nghe lời lên weibo, nhìn thấy weibo mình vốn rất im ắng nay vô cùng ầm ĩ, thậm chí còn hơn vạn bình luận và tag, bối rối trong nháy mắt, cậu ấn những bình luận kia xem, sắc mặt đột nhiên trắng bợt.
Cái gì gọi là cậu cố ý viết bài vu oan công ty quảng cáo nọ, cậu viết bài đăng đó khi nào? Tưởng Sầm tìm được bài đăng gốc kia xem một lượt, trong lòng từ hoang mang chuyển thành phẫn nộ.
Không biết tại sao!
Kinh Sở Dương vào phòng ngủ thấy cậu bé mình đặt trong lòng đang trợn trừng mắt, vẻ mặt đầy giận dữ, trong lòng đau đớn, đi qua lấy điện thoại, cúi người đối mặt với cậu: “Đừng xem nữa, chuyện này giao cho tôi xử lý, được không?” Bắt nạt người của anh, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha!
“Rõ ràng tôi chỉ từ chối làm người đại diện phát ngôn, là ai muốn hại tôi?” Tưởng Sầm khó hiểu, cậu và công ty quảng cáo này không hề đụng chạm, đối phương cũng không thể có ác ý vu oan cậu, nhưng bài đăng này thật sự không phải cậu làm, nếu nói là Thiệu Trạch, chuyện này càng không thể, đời này cậu cũng không xuất hiện cùng hắn ta được mấy lần, tội gì người ta cố tình hại cậu.
Như vậy, rốt cuộc là ai?
“Đừng nghĩ nữa, cứ giao cho tôi, hửm?” Kinh Sở Dương sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, trêu chọc cậu: “Cười cái nào, cau mày không đẹp.”
Sắc mặt Tưởng Sầm rối rắm, “Đừng… Cười không nổi.”
“Vậy thì ngủ đi, chuyện đại sự kia cũng quản khỉ gió gì, tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Kinh Sở Dương nâng cậu lên giường, đắp kín chăn cho cậu rồi tắt đèn.
Trong bóng tối, Kinh Sở Dương nhìn chằm chằm vào Kinh Sở Dương hồi lâu, “Vậy thì làm phiền anh rồi.”
Kinh Sở Dương nghiêng người ghé sát vào cậu, “Tiểu Sầm, tôi nói rồi, chuyện của cậu, từ trước tới giờ không phải là điều phiền toái.”
Tưởng Sầm mỉm cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết tại sau khi nghe xong lời anh nói thì cảm thấy cơn giận dữ vừa rồi không tính là chuyện gì lớn, chuyện chưa từng làm, đừng mơ tưởng đổ lên đầu cậu.
Bóng đêm dần sâu, Tưởng Sầm đi vào trong giấc mơ, trong mơ là lời nói dịu dàng và nụ cười nơi khóe môi của Kinh Sở Dương, đúng như anh nói, cậu chỉ cần đóng phim cho tốt, trời sập xuống cũng đã có anh chống đỡ, có anh ở đó nên rất yên tâm.
Kinh Sở Dương còn chưa muốn ngủ, anh thấy Tưởng Sầm trở mình lăn đến bên cạnh anh, ôm ngón tay anh ngủ say, Kinh Sở Dương âm thầm thề, nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này, trả lại sự trong sạch cho Tưởng Sầm.
Hôm sau, sáng sớm Kinh Sở Dương tới công ty, triệu tập nhóm bộ phận kỹ thuật của công ty, mở một cuộc họp ngắn, yêu cầu bọn họ trước khi tan làm phải điều tra ra ip của người đăng bài viết kia, ngược lại anh muốn xem rốt cuộc là ai to gan lớn mật dám vu oan Tiểu Sầm của anh.
Đám nhân viên kỹ thuật vội đẩy nhanh tốc độ, Kinh Sở Dương thì đứng bên cạnh xem, anh nhìn chằm chằm vào đám số liệu xuất hiện trên màn hình máy vi tính, đột nhiên dừng tầm mắt, “Đợi một chút.”
“Kinh tổng, chính là chỗ này.” Nhân viên kỹ thuật chỉ vào một chỗ trên màn hình máy tính, nói.
Kinh Sở Dương nhíu mày, trong đầu suy nghĩ, chỗ này nhìn hơi quen mắt cứ cảm thấy mình đã từng đi qua đó.
Anh nghĩ ra rồi!
Ba năm trước anh và bạn anh đến bệnh viện thú cưng, sau khi ra cửa thì bị một đứa bé trộm mất ví tiền, bọn họ đuổi theo đứa bé kia vào trong một ngõ nhỏ vắng vẻ, vừa hay nhìn thấy chủ cũ của Kẹo Đường hùng hùng hổ hổ ôm Kẹo Đường về nhà, kết quả ngày hôm sau, Kẹo Đường liền bị ném trước cửa bệnh viện thú cưng.
Xung quanh ngõ nhỏ đó rất nhiều nhà xưởng, nhiều công nhân không mua nổi nhà cũng không thuê nổi phòng sang trọng đều thuê ở đây, nếu như anh nhớ không lầm thì địa chỉ ghi sau bao bì của mặt nạ dưỡng da có chất huỳnh quang kia là xung quanh khu vực này.
Tựa như tìm ra được manh mối, Kinh Sở Dương quyết định tự mình đi một chuyến, anh không dẫn theo quá nhiều người, chỉ cùng Trịnh Hải Dật đi tới, đứng trước phòng nhỏ cũ nát Kinh Sở Dương hít sâu một hơi rồi đưa tay gõ cửa.
“Ai đó?” Bên trong truyền tới giọng nói cà lơ phất phơ, một người đàn ông ngậm thuốc lá mở cửa, đồng tử co rút mạnh, “Là mày!”
“Thì ra là ông!” Giọng Kinh Sở Dương trở nên lạnh lẽo, không nghĩ tới thế mà là gã, ném Kẹo Đường đi rồi muốn đoạt nó lại! Sau khi bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Kẹo Đường, nói anh biết Kẹo Đường bệnh không phải ngoài ý muốn, mà là chủ cũ ác ý ngược đãi gây ra, anh rất không có cảm tình với gã đàn ông này, không nghĩ tới người hại Tưởng Sầm cũng là gã!
Không đợi gã lên tiếng, Kinh Sở Dương trực tiếp xông vào cửa, trong phòng rất cũ nát tản ra mùi hôi chua, anh đi đến trước bàn máy tính kiểu cũ, máy tính đang mở, trên màn hình còn mở tab diễn đàn, nói cách khác trước khi anh tới đây, gã đàn ông này vẫn còn tiếp tục gửi bài chửi bới Tưởng Sầm!
Kinh Sở Dương nổi giận, cũng may là có giáo dục nên anh chỉ hít sâu một hơi chứ không đánh người tại chỗ, mà đưa ánh mắt cho Trịnh Hải Dật, bảo anh ta ra ngoài báo cảnh sát.
“Trời ơi, trời ơi, trời ơi, các người tới làm gì! Tôi kiện các người tự ý xông vào nhà dân! Tôi muốn kiện các người!” Gã đàn ông kêu gào.
Kinh Sở Dương cười lạnh, không chút để ý trả lời, “Ông có thể thử xem, xem là tội ông vu oan người khác lớn hay là tội tôi tới thăm chủ nhân trước của Kẹo Đường lớn.”
Gã đàn ông nghe vậy đột nhiên hoảng sợ, nghĩ muốn chạy ra bên ngoài, nào biết vừa chạy ra một bước đã bị Kinh Sở Dương đá một đá vào đầu gối, hung hăng ngã sấp xuống, suýt nữa đập răng cửa xuống nền, máu tươi trong miệng chảy ra, quỳ rạp trên đất không nhúc nhích được.
Năm phút sau cảnh sát chạy tới mang gã đàn ông về đồn công an, qua quá trình thẩm vấn, cuối cùng chân tướng sự việc cũng trồi lên mặt nước.
Thì ra người đàn ông này vốn là nhân viên trong xưởng làm mặt nạ dưỡng da kia, vì một lần nổi lòng tham trộm tiền trong văn phòng quản đốc bị phát hiện cho nên bị đuổi, tiền lương cũng bị trừ hết sạch, gã đàn ông không cam lòng, mấy bận đi tới đòi không có kết quả liền có suy nghĩ trả thù trong đầu, nhưng gã lại không thể ghi thẳng tên mình ra nên kéo một người khác làm đệm lưng, người nọ chính là Tưởng Sầm, chỉ là gã không nghĩ tới địa chỉ nhà mình lại có thể bị đào ra, vì vậy gã hoảng loạn.
Kinh Sở Dương tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha gã, lúc này anh gọi luật sư tới, sau mấy lần lấy chứng cứ, chuẩn bị kiện người này với tội danh phỉ báng người khác.
Còn công ty quảng cáo mặt nạ cũng biết được chân tướng sự việc, nên người phụ trách ra mặt làm sáng tỏ và xin lỗi, xóa bỏ bài đăng weibo, nhưng tin tức bọn họ sản xuất mặt nạ chứa chất huỳnh quang vẫn bị truyền ra ngoài, không bao lâu, xưởng sản xuất lỗ vốn đóng cửa.
Bình luận trên mạng bỗng chốc thiên về một bên, những người bị sự thật làm bẽ mặt lặng lẽ ẩn mình, nhiều người khen giải trí Hoa Tụng hiệu suất xử lý rất cao, danh dự của Tưởng Sầm cũng được cứu vãn.
4h30’ chiều, Tưởng Sầm hào hứng bừng bừng về nhà, Kinh Sở Dương nấu cơm trong phòng bếp, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn kia, đi vài bước lên trước, ôm lấy anh từ phía sau.
“Đã về rồi à, cậu….” Lời nói dừng lại, Kinh Sở Dương không dám tin quay đầu lại, “Tiểu Sầm?”
“Sở Dương, cảm ơn anh.” Tưởng Sầm dán má trên lưng anh, khi còn ở studio cậu biết Kinh Sở Dương đã giải quyết tất cả mọi chuyện, vì vậy vừa xong công việc cậu vội trở về, chính là muốn chính miệng nói với anh tiếng cám ơn này.
Cảm ơn có anh, để cậu có đủ can đảm toàn tâm toàn ý xông về phía trước, không bị phân tâm.
“Không cần cảm ơn.” Kinh Sở Dương quay lại cúi người ôm lại Tưởng Sầm, vỗ nhẹ vai cậu.
Anh không muốn nghe cậu nói cám ơn, anh muốn trái tim của cậu.
Hết chương 30
Kinh Sở Dương lấy điện thoại ra, bỗng nhíu mày, giọng điệu tức tối trả lời, một lát sau anh cúp máy ném điện thoại qua một bên.
“Sao vậy, đã xảy ra chuyện gì hả?” Tưởng Sầm thấy anh như vậy, thả bánh bao trong tay xuống nghi ngờ hỏi.
Kinh Sở Dương lấy lại tinh thần, đột nhiên nhớ tới còn Tưởng Sầm bên cạnh, vì vậy anh cố gắng nở nụ cười, an ủi cậu, “Không sao, trong công ty có chút chuyện thôi, tôi có thể giải quyết, buồn ngủ chưa, có muốn tắm trước không?”
“Vâng.” Tưởng Sầm gật đầu, được đưa vào phòng tắm.
Kinh Sở Dương đóng cửa, nụ cười chợt biến mất, anh ngẫm nghĩ rồi rút dây mạng ra, tiếp đó lấy điện thoại gọi cho Trịnh Hải Dật, nhưng anh quên mất điện thoại cũng có mạng.
“Mấy bình luận trên mạng là sao thế?” Điện thoại được thông máy.
“Kinh tổng yên tâm, tôi đang xử lý, sẽ điều tra ra tình huống.” Trịnh Hại Dật vừa nghe máy vừa đọc mấy bình luận trên weibo.
Một giờ trước, công ty quảng cáo mặt nạ dưỡng da tên Phù Lệ đăng một bài dài trên weibo, trong bài viết kèm theo lời công kích Tưởng Sầm, nói cậu từ chối đại diện phát ngôn cho bọn họ thì thôi đi, còn cố ý đăng bài trên mạng vu oan sản phẩm còn chưa đưa ra thị trường của bọn họ, khiến danh dự của bọn họ bị ảnh hưởng cực kỳ nghiêm trọng, cho nên bọn họ yêu cầu Tưởng Sầm tự mình đứng ra xin lỗi để xóa bỏ ảnh hưởng của chuyện này.
Bài đăng dài trên weibo vừa post lên, phía dưới liền nổ tung, không ít người đẩy cậu lên đầu sóng, càng lúc càng nhiều người không biết chân tướng xem bài đăng weibo này, đang ảnh hưởng tới hình tượng của Tưởng Sầm.
Người qua đường 1: Vốn cảm thấy người mới Tưởng Sầm này rất có tương lai, không ngờ nhân phẩm kém như vậy, hợp tác không thành còn muốn vu oan người ta, dù tôi cũng chưa từng nghe qua tên loại mặt nạ này, dùng tốt không? Người qua đường 2: Lầu 1, xem hậu trường <Không phụ,> tôi còn làm fan, thì ra đều là giả, quả nhiên sau ống kính gì đó đều là không thể tin hoàn toàn, lộ bộ mặt thật ra đi.
Fan 1: Lầu trên là fan giả rồi, vốn chưa từng là fan của Tưởng Sầm mà, Tưởng Sầm nhà tôi sẽ không làm chuyện như vậy đâu, ngồi chờ chân tướng sự việc đi.
Fan 2: Tôi cũng biết chuyện không đơn giản như vậy, Tưởng Sầm của chúng tôi là người gần gũi, chăm chỉ tương tác với người hâm mộ bọn tôi, tôi mới không thèm tin cậu ấy sẽ làm ra chuyện như vậy, nhất định có người vu oan cậu ấy!
Người qua đường 276: Tôi cảm thấy không nên kết luận dễ dàng như vậy, lời nói của một bên không đủ làm người ta tin phục, chúng ta ngồi đợi Tưởng Sầm giải thích.
Người qua đường 383: Cảm giác khi xem hậu trường không giống người có tâm cơ, hơn nữa chẳng phải cậu ấy đã từ chối làm người đại diện phát ngôn sản phẩm này rồi sao, làm gì lại vu oan cho họ, uổng công để người ta bắt được nhược điểm?
Antifan 384: Lầu trên không hiểu chuyện này hả, có lẽ công ty sản xuất mặt nạ này hoàn toàn không có ý định dùng Tưởng Sầm làm người đại diện phát ngôn, sau đó dưới sự giận dữ Tưởng Sầm liền vu oan cho bọn họ, tiện thể tăng cảm giác tồn tại trước mặt mọi người, vui vẻ quá, cậu thật sự đỏ rồi.
(Đỏ chỉ sự nổi tiếng)
Antifan 394: Ha ha, đây còn phải nói à? Tưởng Sầm quả đúng là kẻ có tâm cơ, nhất định không được làm người đại diện phát ngôn nên thẹn quá hóa giận rồi.
………
Bàn tán trên mạng vẫn tiếp tục, còn Tưởng Sầm trong phòng tắm thì không biết chút gì, cậu tắm xong đi ra, thấy Kinh Sở Dương vẫn còn chau mày, cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ Kinh Sở Dương cố ý gạt cậu, thật ra chuyện của công ty rất nghiêm trọng, chỉ là anh ấy không muốn để cậu biết mà thôi? LQĐÔN
Ngay lúc đó, điện thoại trong phòng ngủ bỗng rung lên, Tưởng Sầm lén nhìn điện thoại, trên màn hình hiển thị một tin nhắn.
Diệp Cảnh: Tưởng Sầm, cậu lên weibo xem đi, nhanh.
Tưởng Sầm khó hiểu nhưng vẫn nghe lời lên weibo, nhìn thấy weibo mình vốn rất im ắng nay vô cùng ầm ĩ, thậm chí còn hơn vạn bình luận và tag, bối rối trong nháy mắt, cậu ấn những bình luận kia xem, sắc mặt đột nhiên trắng bợt.
Cái gì gọi là cậu cố ý viết bài vu oan công ty quảng cáo nọ, cậu viết bài đăng đó khi nào? Tưởng Sầm tìm được bài đăng gốc kia xem một lượt, trong lòng từ hoang mang chuyển thành phẫn nộ.
Không biết tại sao!
Kinh Sở Dương vào phòng ngủ thấy cậu bé mình đặt trong lòng đang trợn trừng mắt, vẻ mặt đầy giận dữ, trong lòng đau đớn, đi qua lấy điện thoại, cúi người đối mặt với cậu: “Đừng xem nữa, chuyện này giao cho tôi xử lý, được không?” Bắt nạt người của anh, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha!
“Rõ ràng tôi chỉ từ chối làm người đại diện phát ngôn, là ai muốn hại tôi?” Tưởng Sầm khó hiểu, cậu và công ty quảng cáo này không hề đụng chạm, đối phương cũng không thể có ác ý vu oan cậu, nhưng bài đăng này thật sự không phải cậu làm, nếu nói là Thiệu Trạch, chuyện này càng không thể, đời này cậu cũng không xuất hiện cùng hắn ta được mấy lần, tội gì người ta cố tình hại cậu.
Như vậy, rốt cuộc là ai?
“Đừng nghĩ nữa, cứ giao cho tôi, hửm?” Kinh Sở Dương sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, trêu chọc cậu: “Cười cái nào, cau mày không đẹp.”
Sắc mặt Tưởng Sầm rối rắm, “Đừng… Cười không nổi.”
“Vậy thì ngủ đi, chuyện đại sự kia cũng quản khỉ gió gì, tôi sẽ điều tra rõ ràng.” Kinh Sở Dương nâng cậu lên giường, đắp kín chăn cho cậu rồi tắt đèn.
Trong bóng tối, Kinh Sở Dương nhìn chằm chằm vào Kinh Sở Dương hồi lâu, “Vậy thì làm phiền anh rồi.”
Kinh Sở Dương nghiêng người ghé sát vào cậu, “Tiểu Sầm, tôi nói rồi, chuyện của cậu, từ trước tới giờ không phải là điều phiền toái.”
Tưởng Sầm mỉm cười, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chẳng biết tại sau khi nghe xong lời anh nói thì cảm thấy cơn giận dữ vừa rồi không tính là chuyện gì lớn, chuyện chưa từng làm, đừng mơ tưởng đổ lên đầu cậu.
Bóng đêm dần sâu, Tưởng Sầm đi vào trong giấc mơ, trong mơ là lời nói dịu dàng và nụ cười nơi khóe môi của Kinh Sở Dương, đúng như anh nói, cậu chỉ cần đóng phim cho tốt, trời sập xuống cũng đã có anh chống đỡ, có anh ở đó nên rất yên tâm.
Kinh Sở Dương còn chưa muốn ngủ, anh thấy Tưởng Sầm trở mình lăn đến bên cạnh anh, ôm ngón tay anh ngủ say, Kinh Sở Dương âm thầm thề, nhất định phải điều tra rõ ràng chuyện này, trả lại sự trong sạch cho Tưởng Sầm.
Hôm sau, sáng sớm Kinh Sở Dương tới công ty, triệu tập nhóm bộ phận kỹ thuật của công ty, mở một cuộc họp ngắn, yêu cầu bọn họ trước khi tan làm phải điều tra ra ip của người đăng bài viết kia, ngược lại anh muốn xem rốt cuộc là ai to gan lớn mật dám vu oan Tiểu Sầm của anh.
Đám nhân viên kỹ thuật vội đẩy nhanh tốc độ, Kinh Sở Dương thì đứng bên cạnh xem, anh nhìn chằm chằm vào đám số liệu xuất hiện trên màn hình máy vi tính, đột nhiên dừng tầm mắt, “Đợi một chút.”
“Kinh tổng, chính là chỗ này.” Nhân viên kỹ thuật chỉ vào một chỗ trên màn hình máy tính, nói.
Kinh Sở Dương nhíu mày, trong đầu suy nghĩ, chỗ này nhìn hơi quen mắt cứ cảm thấy mình đã từng đi qua đó.
Anh nghĩ ra rồi!
Ba năm trước anh và bạn anh đến bệnh viện thú cưng, sau khi ra cửa thì bị một đứa bé trộm mất ví tiền, bọn họ đuổi theo đứa bé kia vào trong một ngõ nhỏ vắng vẻ, vừa hay nhìn thấy chủ cũ của Kẹo Đường hùng hùng hổ hổ ôm Kẹo Đường về nhà, kết quả ngày hôm sau, Kẹo Đường liền bị ném trước cửa bệnh viện thú cưng.
Xung quanh ngõ nhỏ đó rất nhiều nhà xưởng, nhiều công nhân không mua nổi nhà cũng không thuê nổi phòng sang trọng đều thuê ở đây, nếu như anh nhớ không lầm thì địa chỉ ghi sau bao bì của mặt nạ dưỡng da có chất huỳnh quang kia là xung quanh khu vực này.
Tựa như tìm ra được manh mối, Kinh Sở Dương quyết định tự mình đi một chuyến, anh không dẫn theo quá nhiều người, chỉ cùng Trịnh Hải Dật đi tới, đứng trước phòng nhỏ cũ nát Kinh Sở Dương hít sâu một hơi rồi đưa tay gõ cửa.
“Ai đó?” Bên trong truyền tới giọng nói cà lơ phất phơ, một người đàn ông ngậm thuốc lá mở cửa, đồng tử co rút mạnh, “Là mày!”
“Thì ra là ông!” Giọng Kinh Sở Dương trở nên lạnh lẽo, không nghĩ tới thế mà là gã, ném Kẹo Đường đi rồi muốn đoạt nó lại! Sau khi bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho Kẹo Đường, nói anh biết Kẹo Đường bệnh không phải ngoài ý muốn, mà là chủ cũ ác ý ngược đãi gây ra, anh rất không có cảm tình với gã đàn ông này, không nghĩ tới người hại Tưởng Sầm cũng là gã!
Không đợi gã lên tiếng, Kinh Sở Dương trực tiếp xông vào cửa, trong phòng rất cũ nát tản ra mùi hôi chua, anh đi đến trước bàn máy tính kiểu cũ, máy tính đang mở, trên màn hình còn mở tab diễn đàn, nói cách khác trước khi anh tới đây, gã đàn ông này vẫn còn tiếp tục gửi bài chửi bới Tưởng Sầm!
Kinh Sở Dương nổi giận, cũng may là có giáo dục nên anh chỉ hít sâu một hơi chứ không đánh người tại chỗ, mà đưa ánh mắt cho Trịnh Hải Dật, bảo anh ta ra ngoài báo cảnh sát.
“Trời ơi, trời ơi, trời ơi, các người tới làm gì! Tôi kiện các người tự ý xông vào nhà dân! Tôi muốn kiện các người!” Gã đàn ông kêu gào.
Kinh Sở Dương cười lạnh, không chút để ý trả lời, “Ông có thể thử xem, xem là tội ông vu oan người khác lớn hay là tội tôi tới thăm chủ nhân trước của Kẹo Đường lớn.”
Gã đàn ông nghe vậy đột nhiên hoảng sợ, nghĩ muốn chạy ra bên ngoài, nào biết vừa chạy ra một bước đã bị Kinh Sở Dương đá một đá vào đầu gối, hung hăng ngã sấp xuống, suýt nữa đập răng cửa xuống nền, máu tươi trong miệng chảy ra, quỳ rạp trên đất không nhúc nhích được.
Năm phút sau cảnh sát chạy tới mang gã đàn ông về đồn công an, qua quá trình thẩm vấn, cuối cùng chân tướng sự việc cũng trồi lên mặt nước.
Thì ra người đàn ông này vốn là nhân viên trong xưởng làm mặt nạ dưỡng da kia, vì một lần nổi lòng tham trộm tiền trong văn phòng quản đốc bị phát hiện cho nên bị đuổi, tiền lương cũng bị trừ hết sạch, gã đàn ông không cam lòng, mấy bận đi tới đòi không có kết quả liền có suy nghĩ trả thù trong đầu, nhưng gã lại không thể ghi thẳng tên mình ra nên kéo một người khác làm đệm lưng, người nọ chính là Tưởng Sầm, chỉ là gã không nghĩ tới địa chỉ nhà mình lại có thể bị đào ra, vì vậy gã hoảng loạn.
Kinh Sở Dương tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tha gã, lúc này anh gọi luật sư tới, sau mấy lần lấy chứng cứ, chuẩn bị kiện người này với tội danh phỉ báng người khác.
Còn công ty quảng cáo mặt nạ cũng biết được chân tướng sự việc, nên người phụ trách ra mặt làm sáng tỏ và xin lỗi, xóa bỏ bài đăng weibo, nhưng tin tức bọn họ sản xuất mặt nạ chứa chất huỳnh quang vẫn bị truyền ra ngoài, không bao lâu, xưởng sản xuất lỗ vốn đóng cửa.
Bình luận trên mạng bỗng chốc thiên về một bên, những người bị sự thật làm bẽ mặt lặng lẽ ẩn mình, nhiều người khen giải trí Hoa Tụng hiệu suất xử lý rất cao, danh dự của Tưởng Sầm cũng được cứu vãn.
4h30’ chiều, Tưởng Sầm hào hứng bừng bừng về nhà, Kinh Sở Dương nấu cơm trong phòng bếp, cậu nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn kia, đi vài bước lên trước, ôm lấy anh từ phía sau.
“Đã về rồi à, cậu….” Lời nói dừng lại, Kinh Sở Dương không dám tin quay đầu lại, “Tiểu Sầm?”
“Sở Dương, cảm ơn anh.” Tưởng Sầm dán má trên lưng anh, khi còn ở studio cậu biết Kinh Sở Dương đã giải quyết tất cả mọi chuyện, vì vậy vừa xong công việc cậu vội trở về, chính là muốn chính miệng nói với anh tiếng cám ơn này.
Cảm ơn có anh, để cậu có đủ can đảm toàn tâm toàn ý xông về phía trước, không bị phân tâm.
“Không cần cảm ơn.” Kinh Sở Dương quay lại cúi người ôm lại Tưởng Sầm, vỗ nhẹ vai cậu.
Anh không muốn nghe cậu nói cám ơn, anh muốn trái tim của cậu.
Hết chương 30
Danh sách chương