Edit: Ngọc Hân – diễn đàn

Tin tức về Thiệu Trạch lắng xuống sau một tháng, cả tháng này gần như hắn ở trong nhà cả ngày, thật vất vả đợi đến đến lúc bình luận trên mạng lắng lại, hôm đó hắn bọc kín mình đi ra khỏi nhà, lúc ngang qua giải trí Hoa Tụng, hắn nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc cùng nhau đi qua.

Là Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm.

Nhìn thấy Tưởng Sầm Thiệu Trạch liền hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng chỉ là một diễn viên nhỏ không tiếng tăm gì, mà lại cứ lắc lư trước mặt hắn, còn khiến hắn gặp cảnh tên tuổi bị phỉ báng, thù này không báo sao được? Thiệu Trạch u ám nhìn chằm chằm bóng lưng hai người, hắn thấy hai người thường xuyên ở cùng một chỗ, muốn nói bọn họ là chỉ quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường thì hắn là người đầu tiên không tin, đột nhiên tất cả nghi ngờ đều có thể giải thích, về chuyện vì sao Tưởng Sầm vừa xuất đạo đã có thể đóng vai phụ trong phim của hắn, về chuyện vì sao con đường nghệ thuật của cậu ta luôn thuận lợi như vậy vân… vân….. 

Tất cả những chuyện này chỉ có một đáp án, đó chính là giữa Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương ông chủ giải trí Hoa Tụng có mối quan hệ không thể cho ai biết, hơn nữa bọn họ thường xuyên đi cùng nhau, chứng tỏ rất có thể giữa Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương đã ký một hợp đồng nào đó, cũng chính là chuyện rất phổ biến trong giới – Bao nuôi! 

Nghĩ như vậy, đôi mắt Thiệu Trạch lóe sáng, đúng rồi, nếu không phải Kinh Sở Dương bao nuôi Tưởng Sầm thì vì sao anh ta nâng đỡ Tưởng Sầm như vậy, tại sao hay đi cùng cậu ta, chính là vì bọn họ có quan hệ kia, Tưởng Sầm bán đứng thân thể mình để đổi lấy tương lai, cho nên mới có thể xuôi gió xuôi nước một đường như vậy, trở thành chướng ngại vật của hắn.

Thiệu Trạch cười lạnh, lúc này trở về nhà mình, mở máy tính tổng hợp hình ảnh của Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm rồi photoshop thành hình ảnh thiếu đứng đắn, chuẩn bị đăng lên mạng, bọn họ càng muốn che giấu loại quan hệ không thể cho ai biết này thì hắn càng muốn giúp bọn họ công bố ra ngoài! Muốn chỉ lo cho thân mình, làm Bạch Liên Hoa thuần khiết ư? Không có cửa đâu!

Hắn photoshop hình ảnh xong thì chia cho người hắn thuê, bảo gã công bố ra ánh sáng, người nọ lại sử dụng không ít kẻ phía sau, đăng những tấm hình này lên trên internet. Tùy hai người chỉ có sườn mặt nhưng vẫn nhìn ra được, đó chính là Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm. Gửi ảnh chụp xong, người nọ lại đổi ip đăng bài viết, tung tin giữa Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm có quan hệ thể xác, Tưởng Sầm bán đứng thân thể mình để phát triển, cậu được Kinh Sở Dương bao nuôi, đăng mạng xong, Thiệu Trạch cảm thấy vẫn chưa đủ lại mua không ít thủy quân xào xáo trên mạng, trải qua một trận như vậy, tin tức Tưởng Sầm được bao nuôi oanh tạc tất cả trang web tạp chí giải trí, giống như thủy triều không thể nào cứu vãn.

(Thủy quân dùng để nói riêng cho lực lượng bôi nhọ nghệ sĩ hay tác phẩm nghệ thuật như phim ảnh, MV, thậm chí đời tư của người nổi tiếng).

Đám cư dân mạng lập tức bình luận sôi nổi, một số người nghĩ tới người đàn ông bí mật lần Tưởng Sầm chụp hình phỏng vấn trên tạp chí lúc trước, hậu kỳ chứng thực chính là Kinh Sở Dương ông chủ giải trí Hoa Tụng, như vậy, quan hệ giữa hai người dường như quả thật thân mật hơn quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường rất nhiều, chẳng lẽ những gì trên bài đăng nói đều là sự thật.

Người qua đường 1: Không thể nào, tôi rất thích đóng phim, chắc là giả rồi? (⊙o⊙)

Người qua đường 2: Tôi vẫn luôn cảm thấy nếu hai người họ thành CP thì tốt quá, thoạt nhìn quả thật rất đẹp đôi, nhưng nếu quan hệ như thế này thì cảm thấy hơi ghét, đừng phỉ nhổ tôi, tôi chỉ nói thật.

Người qua đường 3: Tôi hiểu, nếu như họ là một đôi tình nhân thì,,,, tôi nhất định sẽ chúc phúc họ, dù sao CP tổng giám đốc công và ngôi sao thụ rất đáng yêu, nhưng nếu có giao dịch kia thì không còn đáng yêu nữa, ngược lại thấy hơi ghét, nói thật, là một thanh niên tốt, vì sao nhất định phải dựa vào bán đứng thân thể mình khiến người ta xem thường.

Cùng lúc đó, có một số người không ưa Tưởng Sầm cùng xuất hiện, đều dùng lời nói chua ngoa công kích Tưởng Sầm, lời nói độc ác làm người ta cảm thấy có phải có thù oán gì với Tưởng Sầm hay không.

Đương nhiên, cũng có không ít fan đứng ra nói giúp Tưởng Sầm, nhưng chuyện ảnh chụp còn đó khiến bọn họ muốn cãi cũng không đủ sức thuyết phục.

Việc này nhanh chóng truyền tới tai Kinh Sở Dương và Tưởng Sầm, đúng khi họ muốn tới công ty, vừa xuống xe liền bị một đám phóng viên vây quanh, bọn họ liều mạng chen tới bên cạnh Tưởng Sàm, cầm microphone đưa tới trước mặt Tưởng Sầm, camera trước mặt cậu chụp không ngừng nghỉ.

Một phóng viên nào đó: “Xin hỏi cậu Tưởng Sầm, lời nói trên mạng về cậu và anh Kinh Sở Dương có thật không?”

Tưởng Sầm bị chen chúc đứng vào giữa, nhìn chằm chằm một đống phóng viên trước mặt, tâm tình phức tạp, cậu có dự cảm chuyện này tuyệt đối là có người cố ý bôi nhọ cậu, không muốn cậu sống khá.

Kinh Sở Dương bên cạnh nhíu mày không vui, giang rộng hai tay kéo Tưởng Sầm vào trong ngực, che chở cậu đi vào công ty, bảo vệ trong công ty lao ra, tạo thành bức tường người ngăn cản phóng viên, Kinh Sở Dương dẫn Tưởng Sầm vào trong công ty, nghênh ngang rời đi.

Vào đến văn phòng, Kinh Sở Dương bảo Tưởng Sầm ngồi xuống, rót ly nước ấm cho cậu, còn mình thì gọi điện thoại cho Trịnh Hải Dật, yêu cầu anh ta phối hợp với mấy người bộ phận kỹ thuật, lập tức điều tra ảnh và bài viết là do ai làm.

Kinh Sở Dương uống một hớp nước ấm trong ly, ngón tay cuộn chặt, bóp ly giấy nhăn nhúm, anh chau mày, đôi mắt sắc lạnh. Anh và Tưởng Sầm chưa từng chụp ảnh kiểu đó bao giờ, cho nên nhất định là có người cô ý hãm hại họ, để anh bắt được, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Một đám nhân viên kỹ thuật cố gắng cả một buổi chiều, sắp tan làm Kinh Sở Dương định bụng ở lại tăng ca để có thể biết được kết quả đầu tiên, anh trở lại văn phòng, Tưởng Sầm đứng lên chờ mong nhìn anh, anh đưa tay sờ đầu cậu, dịu dàng nói, “Em về trước đi, trong tủ lạnh còn chút đồ ăn đó, hâm nóng lên là có thể ăn.” Quan trọng nhất là sợ chờ ở đây sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao hôm nay không biết phải tăng ca đến giờ nào.

“Em….” Tưởng Sầm vốn định từ chối nhưng dưới ánh mắt kiên trì của Kinh Sở Dương đành phải thỏa hiệp, xoay người cầm áo trên sofa mặc vào, tiến lên ôm Kinh Sở Dương, “Em chờ anh về nha, anh về sớm chút nhé.”

“Ừ, đi thôi, để Hải Dật đưa em về.” Kinh Sở Dương cài chặt cổ áo cho cậu, cùng cậu đi ra khỏi văn phòng, giao người cho Trịnh Hải Dật, sau đó đi tới bộ phận kỹ thuật tiếp tục chờ đợi.

Vì người đăng bài viết và ảnh chụp sử dụng máy tính công cộng nên khiến bọn họ phân tích ip tương đối phức tạp, nhân viên kỹ thuật tìm cả buổi chiều, cẩn thận thăm dò, từ từ mò bộ mặt thật của ip. Kinh Sở Dương đợi một lúc lại trở về văn phòng, mở ảnh chụp trong bài gọi là bao nuôi trên mạng, cẩn thận xem một lần, theo lý thuyết ảnh chụp bị photoshop nhất định sẽ có dấu vết mới phải, nhưng ảnh này photoshop rất trình độ, chỉ từ trên mặt thì không nhìn ra bất cứ dấu vết nào.

Nhưng nhất định sẽ có dấu vết, nếu không phải nhìn từ trên mặt thì sao? Kinh Sở Dương thử chuyển ánh mắt qua góc chụp khác, lúc trước tất cả mọi người đều chú ý hai khuôn mặt trên ảnh, hoàn toàn không nhìn những chỗ khác, có điều Kinh Sở Dương tập trung nhìn vào, thật đúng là phát hiện chút ít dấu vết.

Khuôn mặt trên tấm ảnh không rõ ràng, nhưng đường nét thì đúng là mặt của anh và Tưởng Sầm, song Kinh Sở Dương nhìn xuống dưới, phát hiện hai nơi nếu không nhìn kỹ thì hoàn toàn không chú ý tới, đầu tiên, trên cánh tay người bên trái trên tấm ảnh có vết bỏng rất nhỏ, trên người mình không có chỗ như vậy, tiếp theo, trước ngực người bên phải có một nốt ruồi đen, nhưng trên người Tưởng Sầm vốn không hề có nốt ruồi này, Kinh Sở Dương hít sâu một hơi tiếp tục quan sát, phát hiện trên tràn nhà có hai đôi giày, lớn nhỏ giống như đúc, nhưng chân Tưởng Sầm nhỏ hơn chân anh, hơn nữa trên cửa sổ phản chiếu bóng dáng hai người, rõ ràng và góc cạnh quả thật không giống.

Tổng hợp lại hơn ba điểm, đủ chứng minh hai người trên hình không phải anh và Tưởng Sầm, Kinh Sở Dương mừng như điên, đang muốn bảo nhân viên kỹ thuật đăng chứng cứ lên mạng thì phía dưới truyền tới tiếng hét ầm ĩ, anh đứng bật dậy chạy tới bên cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới, con ngươi bỗng co rút mạnh.

Lại nói Tưởng Sầm và Trịnh Hải Dật sau khi xuống lầu, đứng một lát mới rời khỏi lầu của công ty, vừa tới cửa chính, một đám người không biết từ đâu vọt tới trước mặt cậu, tự xưng là fan của cậu, hét lên nói thất vọng với cậu, sau đó lấy trứng gà trong tay hung hăng nện vào mặt Tưởng Sầm rồi lập tức nghênh ngang rời đi.

Tưởng Sầm và Trịnh Hải Dật đều sững sờ, lúc kịp phản ứng thì đám người kia đã chạy đi, Trịnh Hải Dật vội kéo Tưởng Sầm vào lại công ty, móc khăn trong túi áo ra lau trứng dính trên mặt cậu, đúng lúc này một người vọt tới giữa hai người cầm lấy cánh tay Tưởng Sầm.

“Không sao chứ?” Kinh Sở Dương kéo Tưởng Sầm vào phòng làm việc trên lầu của mình, giúp cậu lau sạch trứng trước, sau đó lấy một bộ quần áo sạch sẽ đưa cho cậu, giúp cậu đi vào phòng tắm.

Tưởng Sầm vẫn im lặng, cậu yên lặng vào tắm rửa, thay quần áo mà Kinh Sở Dương đưa cho, đi ra ngoài, cậu ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ân cần của người trước mặt, ôm lấy anh không nói một lời.

“Không sao, đừng sợ, lát nữa anh và em cùng về nhà.” Kinh Sở Dương vốn định bảo người thăm dò đám fan kia ở đâu ra, nhưng người đã sớm chạy mất không thấy bóng dáng, tìm cũng chả tìm thấy.

Cùng lúc đó, đám ngườivừa chọi trứng gà vào người Tưởng Sầm đến một chỗ bí mật, mỗi người nhận phí vất vả của mình, lộ ra nụ cười tham lam rồi tứ tán rời đi, người đứng ẩn trong góc tối đưa mắt nhìn bọn chúng rời đi, khóe miệng cười đắc ý.

Thừa dịp ôm Tưởng Sầm, Kinh Sở Dương lại cố xác nhận một lần nữa, quả nhiên trên người cậu không có nốt ruồi kia, vì vậy anh cầm chứng cứ xuống bộ phận kỹ thuật dưới lầu, bảo bọn họ sửa sang rồi đăng lên mạng.

“Kinh tổng, tra được rồi!” Một nhân viên trong số đó kêu lên, mọi người đều vây qua xem, chỉ thấy trong máy vi tính chằng chịt những con số, có hai số giống nhau chính là địa chỉ ip, nhân viên kỹ thuật kia giải thích, “Bên trái đây là địa chỉ ip của đại lý kia, bên phải là ip gốc, vài ip trước giống hai ip này.”

“Điều tra cụ thể địa chỉ của ip, báo cảnh sát.” Trống ngực Kinh Sở Dương đập thình thịch gấp gáp, chờ kỹ thuật viên điều tra ra địa chỉ, anh liền phối hợp với cảnh sát tìm tới, bắt được một kẻ đang trên mạng, lại là thiếu niên 14 tuổi chưa thành niên.

Sau khi kiểm tra một hồi, cậu ta cuối cùng thừa nhận hành vi của mình, ngày từ đầu còn nói là cảm thấy thú vị, không nghĩ tới lại tạo thành bão lớn như vậy, nhưng Kinh Sở Dương chất vấn, cậu ta sợ hãi rụt rè khai ra kẻ chủ mưu phía sau chính là Thiệu Trạch.

Song khi mọi người tìm được Thiệu Trạch, hắn chỉ cười lạnh một tiếng, thề thốt phủ nhận, Kinh Sở Dương không tìm được chứng cứ, đoán rằng thiếu niên kia và Thiệu Trạch còn chưa giao dịch tiền bạc, cho dù khai ra Thiệu Trạch cũng có thể chết không thừa nhận, Thiệu Trạch quá cáo già, còn thiếu niên kia thì bị hắn lừa bịp.

Thiệu Trạch thông minh nhất ở chỗ hắn ta tìm kẻ chưa thành niên, dù cấu thành tội phạm cũng vì kẻ kia chưa trưởng thành chỉ có thể bắt đi giáo dục, Kinh Sở Dương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại là không có chứng cớ, lần trước cũng là vì không chứng cứ, chẳng lẽ buông tha Thiệu Trạch dễ dàng vậy sao?

Không, tuyệt đối không được!

Kinh Sở Dương giận sôi gan, một khi Thiệu Trạch đã không để lại chứng cứ vật thì anh cũng có thể làm như vậy, lần trước anh tìm người đánh hắn còn chưa hung ác, bây giờ tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!

Vì vậy một ngày nọ, Thiệu Trạch ra ngoài một mình gọi xe, kết quả lái xe không biết đường đã dẫn hắn tới một ngọn núi hoang vu, xe đột nhiên bị hỏng, lái xe nói đi xung quanh đó tìm người giúp đỡ, sau đó ném hắn ở lại một mình, Thiệu Trạch đang chửi mắng người ta đột nhiên một đám người bị mặt từ bốn phía lao tới, thoáng chốc đẩy hắn ngã xuống đất, không nói hai lời đánh một trận, tình huống gần giống trong hẻm nhỏ lần trước!

Đám người bịt mặt đánh xong bước đi, Thiệu Trạch ôm chân lăn trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt, cảm thấy lần này vết thương của mình nghiêm trọng hơn lần trước nhiều, trên người đau nhức, gần như muốn làm hắn ngất ngay tại chỗ. Hắn run rẩy báo cảnh sát, nhưng sau khi cảnh sát đưa hắn tới bệnh viện, hỏi hắn ai đánh hắn thì hắn lại không chỉ ra được.

Trời tối không có đèn đường, hắn hoàn toàn không thấy rõ bộ dạng những người kia là thế nào, sau đó tìm được tên tài xế kia, người ta quả thật đi tìm người giúp đỡ, về phần cố ý không nhanh chóng quay lại để những người bịt mặt kia đánh hắn, Thiệu Trạch không có chứng cớ cũng không cách nào kết luận. Cảnh sát đành chịu, chỉ có thể bỏ mặc, Thiệu Trạch bị đánh gãy răng nuốt một ngụm máu, tức giận đến phổi cũng đau, nhưng hoàn toàn hết cách.

Còn Kinh Sở Dương người tạo ra việc này thì đôi mắt sắc lạnh như băng, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông, Thiệu Trạch liều chết không thừa nhận, anh cũng có thể dùng biện pháp của mình hung hắng dạy dỗ hắn ta, lần này bị thương cũng đủ Thiệu Trạch nằm viện một thời gian ngắn, quá yên tĩnh.

Sau khi chỗ ảnh chụp bị vạch trần photoshop, người viết bài này cũng thừa nhận Tưởng Sầm được bao nuôi chỉ là lời đồn, người ủng hộ Tưởng Sầm lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có một số người càng nghi ngờ làm phức tạp thêm, lúc ấy Kinh Sở Dương ông chủ giải trí Hoa Tụng tự mình chỉ ra điểm đáng ngờ trên bức ảnh, như thế vấn đề ở đây là. 

Sao anh biết trước ngực Tưởng Sầm không có nốt ruồi kia?

Hết chương 48
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện