Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Từ văn phòng Kinh Sở Dương nhìn ra, phía dưới là cảnh công viên tuyệt đẹp, ban đầu lúc lựa chọn đặt địa chỉ giải trí Hoa Tụng ở thành phố A, Kinh Sở Dương nhìn trúng nơi này. Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, nhưng hai người trong phòng lại im lặng như bị đóng băng. LQĐ

“Kinh tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì không?” Trương Minh khó hiểu nhìn anh, cảm thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông đối diện tựa như cất giấu ngàn vạn lời muốn nói với mình.

Rất lâu sau, Kinh Sở Dương phá vỡ không khí trầm mặc trước, “Ngày hôm qua cảm ơn anh đã tới thăm Tiểu Sầm.”

“Đừng, đừng khách sáo.” Trương Minh ngẩng mặt, có chút sợ hãi đối mặt với Kinh Sở Dương.

“Tiểu Sầm không có gì đáng ngại, chỉ có điều trong thời gian ngắn em ấy không thể quay phim được, phải nghỉ ngơi trong nhà.” Kinh Sở Dương kiên nhẫn nói tiếp, “Đương nhiên, lúc đó là do bản thân em ấy không cẩn thận, không thể trách ai được, chỉ có điều……”

Kinh Sở Dương dừng một lát, vừa nói vừa quan sát sắc mặt Trương Minh: “Chỉ có điều hình như dây cáp treo có vấn đề, suy cho cùng là vì dây cáp treo mới…….”

Lời còn chưa nói hết đã bị cắt ngang.

“Dây cáp treo không có vấn đề, tôi không gian lận!” Trương Minh trợn to hai mắt.

“Tôi còn chưa nói gì mà anh đã vội vàng tự mình thừa nhận.” Kinh Sở Dương mỉm cười như một con hồ ly xảo trá, anh sờ mũi, tựa vào ghế sofa mềm mại, “Thôi, tôi không lòng vòng quanh vo với anh nữa, hôm qua sau khi anh đi từ bệnh viện ra gặp ai, nói những gì tôi đều nghe hết, thấy hết, tôi thay mặt Tưởng Sầm cám ơn anh đã không động tay động chân vào dây cáp treo, chứng tỏ anh vẫn còn lương tâm, hôm nay tôi tìm anh chính là muốn thảo luận chuyện này với anh.”

Trương Minh không nói gì, hai tay nắm chặt, nhìn anh chằm chằm.

“Nghe nói mẹ anh bị bệnh, cần tiền chữa trị, cho nên anh mới đồng ý với Thiệu Trạch hãm hại Tưởng Sầm giúp hắn, nhưng vì lương tâm mình áy náy nên không hại em ấy, anh không sợ mai này trong đoàn phim bị Thiệu Trạch gây khó dễ à?”

Trương Minh lắc đầu, “Tôi đã quyết định xin nghỉ việc.”

“Nói cách khác anh không sợ Thiệu Trạch đúng không?” Kinh Sở Dương dẫn dắt từng bước, giọng ôn hòa nhất có thể, “Bây giờ tôi bàn điều kiện với anh, anh có muốn chữa cho mẹ anh khỏi bệnh không?”

“Tất nhiên.”

“Được, tiền điều trị tôi bỏ, bệnh viện tôi cũng sẽ liên lạc giúp anh, nghe nói mẹ anh bệnh ung thư dạ dày giai đoạn đầu, hi vọng chữa khỏi là rất lớn, tất cả mọi việc anh không cần lo lắng, tôi sẽ liên lạc bệnh viện và bác sĩ y tá tốt nhất cho anh, để mẹ anh có thể yên tâm chữa bệnh.” Kinh Sở Dương dừng một lát, “Nhưng những điều kiện này là có điều kiện, tôi muốn anh tự đứng ra chỉ ra và xác nhận Thiệu Trạch muốn hại Tưởng Sầm, giao toàn bộ chứng cứ và giao dịch giữa hai người từng làm ra, chỉ cần anh làm được thì những điều kiện tôi đã nói tôi đều thực hiện.”

Môi Trương Minh run rẩy, ánh mắt có chút hoài nghi, “Anh nói thật?”

“Đương nhiên, Kinh Sở Dương tôi nói được thì làm được.” Kinh Sở Dương mỉm cười.

Trương Minh cúi đầu xuống, trong lòng như đang đấu tranh, y vốn tính sau khi nói rõ ràng với Thiệu Trạch thì xin nghỉ việc rồi dẫn mẹ rời khỏi thành phố A, say này không bước chân vào chỗ này nữa, ngoài ra tìm một công việc khác kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, nhưng đột nhiên Kinh Sở Dương tới bày ra điều kiện như vậy, chỉ cần y ra mặt chỉ ra và xác nhận thì giúp mẹ y chữa bệnh, cũng không tính là hại người, dù sao thì Thiệu Trạch thật sự có lòng hại người, còn y chỉ làm chứng làm nhân chứng thôi.

Y nghĩ tới khi ở đoàn phim Tưởng Sầm không chút do dự để lại hộp cơm nóng cho y, còn mình ăn phần cơm nguội, theo lý thuyết một diễn viên hơi có chút danh tiếng phần đông đều có tính hay cáu, nhưng Tưởng Sầm không có, cậu bình dị gẫn gũi, biết dạ dày y không tốt, thà rằng mình ăn lạnh, cũng không để y phát bệnh, lòng dạ hiền hòa như vậy thế gian còn được mấy người? Trương Minh mím môi, ngón tay cuộn chặt lại thả ra, tựa như đã có quyết định, sau một lúc lâu y ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc, “Được, tôi đồng ý với anh.”

“Cám ơn.” Kinh Sở Dương bắt tay với y, lúc này nhân chứng vật chứng đều có rồi, lần này Thiệu Trạch không chết cũng phải mất nửa cái mạng!

Hai ngày sau, trên internet xuất hiện một tin giật gân, diễn viên Thiệu Trạch đang hồng mà còn muốn dùng thủ đoạn hại Tưởng Sầm, cố ý chỉ thị người phụ trạch tổ đạo cụ động tay động chân với dây cáp treo, dưới đoạn tin là một đoạn video, là người phụ trách tổ đạo cụ tự quay, trong video người phụ trách tổ đạo cụ chỉ ra và xác nhận Thiệu Trạch, nói Thiệu Trạch yêu cầu y hãm hại Tưởng Sầm, mà cả chứng cứ này nọ cũng đưa ra, còn có một đoạn ghi âm, là người phụ trách tổ đạo cụ và Thiệu Trạch nói chuyện, tin tức vừa ra ánh sáng, trên internet như nổ tung, mà mũi nhọn chỉ thẳng về Thiệu Trạch. 

Nhân chứng vật chứng đều có, lúc đầu Thiệu Trạch còn không thừa nhận, về sau càng thêm nhiều chứng cứ, Thiệu Trạch liền ngậm miệng, biến mất trong tầm mắt mọi người. Tin tức này đương nhiên cũng truyền vào tai Minh Sâm, anh ta giận dỗi cau mày, vốn nghĩ Tưởng Sầm bị thương sẽ mời Thiệu Trạch thay vai diễn của cậu, xem ra anh ta suy nghĩ quá đơn giản, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, không nghĩ tới sau chuyện Tưởng Sầm bị thương còn có bí mật kinh người như vậy.

Từ trước tới giờ Minh Sâm luôn cho rằng ngoài diễn xuất, nhân phẩm cũng vô cùng quan trọng, lúc này anh ta chọn một diễn viên phù hợp khác để thay thế Tưởng Sầm, cũng tuyên bố từ này sẽ không có bất kỳ hợp tác nào với Thiệu Trạch nữa, anh ta vừa lên tiếng, giới đạo diễn có một số đạo diễn nổi tiếng, ví dụ như đạo diễn Đỗ Văn Khâm, cũng tuyên bố không hợp tác với Thiệu Trạch trong bất kỳ bộ phim nào nữa. Một số nhãn hàng quảng cáo cũng sợ bị giận lây nên rút qyền Thiệu Trạch đại diện phát ngôn, thà rằng tốn một khoản tiền cũng không tiếp tay làm việc xấu, người trong cuộc Thiệu Trạch cũng bị giải trí Cực Quang tạm dừng hết lịch trình, mặc cho phóng viên nằm vùng nhiều chỗ đều không thấy bóng dáng anh ta đâu, tựa như người này đã biến mất khỏi trái đất.

Dư luận xôn xao, nhưng có hai người vẫn đứng ngoài sóng gió, Kinh Sở Dương ngồi bên giường, Tưởng Sầm khoác chân lên đùi anh, lực đạo anh vừa phải, thủ pháp chính xác xoa nắn cho cậu, làm dịu chỗ bị trật.

Tưởng Sầm thoải mái tựa trên gối, trong ngực là Kẹo Đường đang buồn ngủ, cậu chọc chọc mặt Kinh Sở Dương, hỏi, “Sao anh biết mát xa?” Vì chân cậu trật nhưng không ảnh hưởng tới xương nên không cần bó thạch cao, mát xa thích hợp ngược lại có thể giúp phục hồi.

Kinh Sở Dương đắc ý nhíu mày, trả lời, “Theo Sở Nghi học.” Kinh Sở Nghi là y tá, có biết chút ít về mát xa, anh cố tình học cô một số thủ pháp mát xa, có thể giúp Tưởng Sầm phục hồi.

Tưởng Sầm thoải mái dựa vào anh, cười loan mắt, tuy bị trật chân nhưng có Sở Dương tự mình đấm bóp cho cậu đúng là phúc lợi ngoài ý muốn, cậu ngồi thẳng người, nhét Kẹo Đường vào ngực Kinh Sở Dương, ổm cổ anh, ghé sát hôn một cái, “Đây là phần thưởng của anh.”

Kinh Sở Dương lại nhíu mày lần nữa, chỉa chỉa bên má khác của mình, “Bên này cũng phải hôn nhẹ.”

“Đừng một tấc lại muốn tiến thêm một thước!” Tưởng Sầm đẩy anh ra, kiêu ngạo nghiêng đầu sang chỗ khác, vừa muốn nói thì đúng lúc bị biến nhỏ, cậu chờ Kinh Sở Dương lấy quần áo trên đầu cậu ra, ngửa mặt nhìn anh, “Em vừa tính nói muốn đi tắm.”

“Anh giúp em!” Giúp người yêu tắm rửa cũng là một lại tình thú, Kinh Sở Dương tất nhiên vô cùng tích cực, anh nhảy xuống giường chuẩn bị quần áo nhỏ cho Tưởng Sầm, nâng cậu đi vào phòng vệ sinh, rót nước ấm vào trong hộp, đưa tay cởi hết đồ quấn Tưởng Sầm thả vào trong nước.

Nhìn thân thể xinh đẹp trước mắt, Kinh Sở Dương không thể nhịn nuốt nước miếng một cái, bàn tay không an phận sờ loạn, dọc theo lưng nho nhỏ từ dưới lên, bị Tưởng Sầm đẩy ra, cậu trợn trừng đôi mắt đậu đen, tức giận, “Nếu sờ loạn nữa thì anh ra ngoài đi!”

Kinh Sở Dương bỗng tỉnh táo lại, thu hồi chút tâm tư nhỏ kia, nghiêm chính giúp cậu tắm rửa, mặc dù bình thường Tiểu Sầm thỉnh thoảng chủ động hôn anh, nhưng ở phương diện khác ví dụ như tắm rửa thì vẫn còn rất xấu hổ, vừa sờ lung tung sẽ xù lông lên.

Tắm rửa xong, Kinh Sở Dương ôm Tưởng Sầm để cậu ngủ bên cạnh mình, nghiêng người nhìn chằm chằm vào cậu, chờ cậu ngủ anh mới nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lại nói ngày đó mẹ Kinh mở TV, nhìn thấy tin tức Tưởng Sầm bị thương, cả nhà đang xem TV hết sức kinh hãi, Kinh Sở Nghi tức giận lên weibo đăng ký N nikname, vào weibo của Thiệu Trạch mắng chửi, trong lúc đó gặp không ít người cùng chung chí hướng, một đám người spam dưới weibo Thiệu Trạch, chỉ cần fan Thiệu Trạch thò mặt ra tẩy trắng liền bị phun không chừa mảnh vụn nào.

Còn mẹ Kinh thì hầm một nồi canh xương, đặt trong nồi nhỏ muốn đi thăm Tưởng Sầm, bà tới chỗ ở của Kinh Sở Dương, ấn chuông cửa.

Ngày hôm đó, vừa đúng lúc Kinh Sở Dương ở nhà chăm sóc Tưởng Sầm, anh nghe tiếng chuông cửa vang lên đứng dậy đi ra xem, xuyên qua mắt mèo thấy là mẹ mình liền mở cửa, hỏi, “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

“Tiểu Sầm đâu? Nghe nói nó bị thương, mẹ tới thăm.” Mẹ Kinh hạ giọng nói.

Kinh Sở Dương đóng cửa lại dẫn mẹ Kinh đi vào, bảo bà đặt nồi lên bàn, nói, “Đang ngủ ạ.”

Trên thực tế sau khi Kinh Sở Dương đi ra ngoài Tưởng Sầm đã bị đánh thức, cậu xoa mắt từ trên giường ngồi dậy, chân không bị thương thò xuống đất, nhảy ra cửa phòng ngủ, thấp giọng nói, “Chào dì, sao dì tới đây ạ?”

Kinh Sở Dương nghe tiếng vội vàng đi tới dìu cậu ngồi xuống sofa, lại choàng thêm chiếc áo mỏng cho cậu.

Mẹ Kinh cầm tay Tưởng Sầm, nhìn trên nhìn dưới, “Nhìn thấy tin con bị thương trên TV dì không yên tâm, hầm nồi canh xương tới thăm con một lát, hôm nay khỏe chưa?”

Tưởng Sầm và Kinh Sở Dương liếc nhìn nhau, không nói bà biết xương không bị thương, vãn bối quan tâm hậu bối, đây là chuyện tốt, Tưởng Sầm cầm ngược lại tay mẹ Kinh, trong lòng cảm động, “Vốn cũng không việc gì, nghỉ ngơi một thời gian là khỏi ạ.”

Mẹ Kinh nghe vậy cũng yên tâm, “Vậy là tốt rồi, người trẻ tuổi các con đúng là khỏe, bị thương cũng mau lành.” Bà nói một hồi, dặn dò xong cái này rồi lại dặn dò sang chuyện kia, nghe vào tai Tưởng Sầm y hệt như một bà mẹ quan tâm con cái, khiến đáy lòng cậu vô cùng ấm áp.

Quan một lúc, dường như mẹ Kinh nhớ ra gì đó, lại hỏi, “Sở Dương, ba con quen một bác sĩ giỏi, muốn để ông ấy tới khám cho Tiểu Sầm không, nằm viện điều trị chỗ đó cũng không tồi, thích hợp dưỡng thương.”

“Không cần mẹ ạ,” Kinh Sở Dương cười nhã nhặn từ chối, nhắc nhở bà, “Mẹ quên thân thể Tiểu Sầm đặc thù sao? Vết thương của em ấy không nghiêm trọng, yên tâm đi ạ.”

“Lạ mẹ sơ ý.” Mẹ Kinh thở dài đứng lên, “Được rồi, thời gian không còn sớm mẹ phải về mua ít món về làm cơm cho ba con, đừng quên uống canh xương nhé.”

Kinh Sở Dương tiền mẹ Kinh ra cửa, sau khi về thì vào bếp, lấy một cái chén, múc canh đầy chén, dùng thìa tự mình đút Tưởng Sầm uống.

“Tài nấu nướng của dì giỏi ghê, anh cũng uống đi.” Tưởng Sầm thỏa mãn nheo mắt, cười đến không ngậm được miệng.

Kinh Sở Dương lặng lẽ đút vào miệng mình một miếng, là hương vị khi còn bé, hai người cứ như vậy em một ngụm anh một ngụm uống hết nồi canh xương, ăn no ôm bụng cùng ra ban công phơi nắng.

Kinh Sở Dương ôm Tưởng Sầm, để cậu dựa vào ngực mình, ánh mặt trời ấm áp chiếu trên thân hai người, Tưởng Sầm thoải mái nhắm mắt lại, còn Kinh Sở Dương thì cúi đầu hôn trán cậu, hết sức ấm cúng.

Đây quả thật là cảnh ấm áp sau buổi trưa.

Hết chương 55
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện