[Truyện chỉ được đăng tại:

Wordpress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69

và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det...mxiZ%2Fj]

-----------------------------------------------------------------------------------

Tô Thuật ngẩn người ra tròn mắt nhìn Lăng Thanh, có lẽ là vì còn đang bệnh cho nên nhìn có chút ngốc, cậu ngây người đáp: "Ờ."

Lăng Thanh cũng buông tay, chuẩn bị trở về ăn sáng.

Tô Thuật cầm rổ của mình lên, nhìn nhìn, cậu luôn cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Nhóm bọn họ ăn sáng xong sớm nhất, đồng thời bởi vì Lăng Thanh đã lấy hai phần ăn nên không ai có thể nhờ hắn hỗ trợ nữa.

Nhưng không tới tìm Lăng Thanh không có nghĩa là không ai tới tìm Thích Gia Hứa.

Sau khi Trần Hồng Minh và Quý Bác Minh thử một lần và thất bại, Thích Gia Hứa đã bị họ túm qua nhờ vả.

"Tiểu Hứa, nhóm của chúng tôi không với tới phía bên kia, cậu có kinh nghiệm thì qua giúp nhóm tôi lấy đi."

Thích Gia Hứa đang ăn trứng gà, thiếu chút nữa là mắc nghẹn lòng đỏ ngay cổ họng rồi.

Jztr ai có kinh nghiệm cơ? (Jztr: gì vậy trời :)))) )

Tui có kinh nghiệm hồi nào?!?!

Thích Gia Hứa không tình nguyện lắm.

"Tôi không làm được." Cậu nói, "Bữa sáng của tôi còn phải nhờ Lăng Thanh lấy giùm nữa mà."

"Cậu thử xem sao." Trần Hồng Minh thuyết phục: "Tôi và Bác Minh đều thử rồi, nhưng vẫn không được."

Vậy thì hai người thử tiếp đi chứ!!!

Nhìn nhóm nữ người ta vẫn còn đang cố gắng kia kìa!!!

"Tiểu Hứa cậu giúp nhóm tôi chút đi, chúng ta đều là bạn mà, cậu nỡ nhẫn tâm nhìn bạn mình không có bữa sáng hả?"

Thích Gia Hứa: . . . .

Thích - chưa cảm nhận được tình bạn giữa ba người bọn họ - Giai Hứa.

Cậu miễn cưỡng đứng dậy, đi giúp đám người Trần Hồng Minh.

Tô Thuật bất đắc dĩ trợn mắt lên nhìn: "Cậu ta nghe lời Trần Hồng Minh dữ."

Lăng Thanh bình tĩnh nói: "Nghe thì nghe thôi, cũng đâu phải bắt cậu tới giúp."

Tô Thuật lần nữa xác định, người này không có hồn nhiên ngu ngốc như biểu hiện bên ngoài của hắn.

"Cậu không thấy bực mình à? Cậu giúp cậu ta lấy đồ ăn, cuối cùng cậu ta lại đi lấy đồ ăn cho người khác."

Lăng Thanh bình tĩnh nhìn cậu: "Tôi lúc nãy chỉ là thuận tay lấy giúp cậu ta mà thôi, bây giờ mấy người kia cũng đâu phải bắt tôi đi lấy cho bọn họ, vậy tại sao tôi lại phải bực mình?"

Hắn ăn sandwich xong, uống lấy ngụm sữa bò cuối cùng, khẽ nhìn ba người bên kia còn đang mải miết lấy đồ ăn, bọn họ đều là những người không có ý tốt với hắn, vậy nên đều không đáng được thông cảm.

Nhưng mà . . . .

Lăng Thanh chống cằm, hắn đột nhiên cảm thấy Thích Gia Hứa hình như có chút hối hận rồi, vậy thì có lẽ hắn có thể cứu cậu ta một lần.

Có điều với tính cách này của cậu ta, muốn cứu thì cũng khó, Lăng Thanh nghĩ, trước giờ cậu ta chưa bao giờ từ chối Trần Hồng Minh, nếu mình giúp cậu ta từ chối, rồi cuối cùng cậu ta lại quay qua đồng ý.

Đến lúc đó, mắc công mình bị đội quần thì cũng kì.

Haiz, Lăng Thanh quyết định nhắc nhở cậu một chút, còn muốn tự cứu lấy bản thân hay không thì tùy thuộc vào cậu ta vậy.

Suy cho cùng Thích Gia Hứa cũng không cam tâm tình nguyện đi hỗ trợ, cho nên cũng không có giúp Trần Hồng Minh và Quý Bác Minh lấy được rổ.

Kết quả vẫn là Quý Bác Minh tự lấy được, nhưng không may đã làm vỡ mất bình sữa trong lúc lấy xuống.

Trần Hồng Minh thấy thế vẫn tự nhiên lấy bình sữa còn lại tự mình uống hết.

Trong lòng Quý Bác Minh lúc này có chút oán hận, nhưng cũng không thể hiện ra bên ngoài.

Ăn sáng xong, mọi người nghỉ ngơi một lát.

Lăng Thanh tranh thủ lúc này ở trong lều trại cùng Thích Gia Hứa, ra vẻ lơ đãng nói: "Tôi thấy cậu nên đổi qua nhóm của Trần Hồng Minh đi, chứ cậu không đi thì Trần Hồng Minh cũng qua đây tìm cậu à."

Thích Gia Hứa cảm thấy hắn chắc chắn đang trắng trợn ghét bỏ mình!

Mà cũng đúng thôi, bản thân Lăng Thanh muốn ở cùng lều với Tô Thuật, bây giờ Tô Thuật qua tới rồi, dư ra một người cũng là mình, mình quả thật giống như là cái bóng đèn vậy.

Nhưng hắn cũng không thể xua đuổi mình thẳng thừng như vậy chứ!

Thích Gia Hứa có chút tổn thương, uổng công cậu tối hôm qua còn thực lòng nói nhiều với hắn như vậy, ai dè!

Chưa từng có chuyện ôm bạch nguyệt quang tới tay rồi mà pháo hôi còn có thể đá văng ra như vậy.

(Ý là chưa bao giờ có chuyện pháo hôi có thể thắng được bạch nguyệt quang hết.)

Thích Gia Hứa không nói gì, quay đầu nhìn về phía bên kia.

Lăng Thanh hỏi tiếp: "Cậu không thấy phiền à?"

"Tôi có thể làm gì được nữa đây?" Thích Gia Hứa quay đầu nhìn hắn: "Nếu tôi cự tuyệt cậu ta thì tôi sẽ giống như cậu, bị cho vào sổ đen luôn đấy."

"Vậy thì sao?"

Lăng Thanh nhún nhún vai*: "Không phải tôi một mình thì vẫn tốt sao."

( *nguyên văn: 一摊手 mình search google thì ra hình này ¯_(ツ)_/¯ )

Thích Gia Hứa:..... Hình như đúng là vậy!

Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra: "Hiện tại cậu ổn không có nghĩa là cậu ta không làm khó cậu ở chỗ khác."

"Bộ anh ta là đế vương của giới giải trí chắc? Thuận thì sống, mà nghịch thì chết? Hơn nữa, cậu cứ như vậy thì không phải là vô hình trung chấp nhận việc để anh ta làm khó cậu à?"

Thích Gia Hứa trầm mặc.

Lăng Thanh đề nghị: "Cậu có thể nhắc khéo anh ta một chút."

"Ví dụ như?"

"Giống như cậu có thể nói là: tối qua tôi không ngủ đủ giấc, cho nên hôm nay mình mẩy đau nhức hết, khó chịu vô cùng, đến bữa sáng của tôi cũng là nhờ Lăng Thanh lấy giúp, Hồng Minh cậu thông cảm một chút nha, đợi lúc tôi khỏe lại rồi, chắc chắn sẽ giúp cậu."

Tô Thuật ngồi bên cạnh thiếu chút nữa là phun ngụm nước trong miệng ra.

Cậu nhìn Lăng Thanh, trong lòng đầy kinh ngạc, tên nhóc này có biết hai chữ xấu hổ đánh vần ra sao không thế, bản thân giả tạo thì thôi đi, này còn muốn dạy hư người khác!

Thích Gia Hứa cũng thấy hơi kì kì, hoài nghi đưa mắt nhìn hắn.

Lăng Thanh thản nhiên chớp chớp đôi mắt to ngây thơ, thập phần thuần khiết vô tội.

Thích Gia Hứa: ......

Tô Thuật: ......

Cả hai đều trầm mặc.

Cơm nước xong xuôi, đạo diễn tổ chức một tiết mục vận động, cho bọn họ đi dạo, khám phá núi rừng, dù sao thì chương trình này cũng là show du lịch thám hiểm mà.

Mọi người thu dọn đồ đạc, ai có ba lô thì đeo balo, không có thì đi tay không, rồi tất cả cùng nhau xuất phát.

Lăng Thanh, Tô Thuật và Thích Gia Hứa cùng nhau đi chung.

Phía trước là Trần Hồng Minh và Quý Bác Minh đang nói chuyện phiếm, ở phía sau là nhóm nữ cũng đang to nhỏ tám chuyện lông gà vỏ tỏi, vì thế, nhìn nhóm bọn họ ngược lại, lại trông an tĩnh lạ thường.

Trần Hồng Minh vừa quay đầu thì nhìn thấy Thích Gia Hứa phía sau, nên kêu cậu ta đi lên chỗ nhóm mình.

Thích Gia Hứa cũng chạy qua, cùng Trần Hồng Minh nói chuyện phiếm.

Tô Thuật "chậc" một tiếng, nhìn về phía Lăng Thanh: "Uổng công cậu dạy dỗ rồi."

Lăng Thanh nhún nhún vai, không hề để ý.

Rất nhanh, họ đã tới trước một cái sơn động lớn.

Hang núi nhìn có vẻ rất sâu, ai cũng ngại đi vào.

Tô Thuật muốn đi, nhưng Trần Hồng Minh lại không muốn.

Giữa hai người nháy mắt lại sinh ra bất đồng.

Trần Hồng Minh còn ghim chuyện tối qua, chỉ nói: "Ai thích đi vào thì đi, dù sao thì tôi cũng không vào."

Tô Thuật quăng bơ cho cậu ta, xoay người chuẩn bị bước vào bên trong.

Trần Hồng Minh cũng cất bước đi vòng ra ngoài.

Nhất thời, nhóm người đồng hành lập tức chia làm hai team.

Lăng Thanh không muốn ở cùng với Trần Hồng Minh, nên đã đi vào theo Tô Thuật.

Quý Bác Minh tất nhiên là đi theo Trần Hồng Minh rồi, hơn nữa còn kéo Thích Gia Hứa theo sau.

Nhóm các cô gái đứng cạnh cũng chia làm hai bên, Tề Đường Hoa, Vương Duyệt, Đinh Lan Chi đi theo Trần Hồng Minh.

Vạn Nghiên, Tôn Tĩnh Hàm theo Lăng Thanh đi vào sơn động.

Tô Thuật lá gan lớn, cho dù càng đi càng tối, cậu vẫn không thấy sợ.

Chỉ khi ánh sáng hoàn toàn tắt đi, cậu mới buộc phải dừng chân.

Đột nhiên, có một tia sáng chiếu tới.

Tô Thuật kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Thanh đang giơ đèn pin, thấy cậu nhìn qua, liền mỉm cười nói: "Đi nào."

Tô Thuật ngẩn ra một chút, đột nhiên cảm thấy, thì ra hắn cũng khá là ưa nhìn.

Đường nét khuôn mặt sắc sảo, đuôi mắt hơi nhếch lên, giống như mang theo một chút ý cười, lại tựa hồ như không cười.

Tính cách lại có chút kỳ quái, khó đoán, nhưng dung mạo thật sự rất đẹp.

Hơn nữa, nét nào ra nét đó.

Cậu cất bước đi tiếp, Lăng Thanh đi tới, sóng vai cùng cậu.

Trong động chả có gì, trống rỗng, chỉ có sỏi đá và cỏ dại.

Họ đi được một lúc thì thấy ánh sáng, lối ra gần tới rồi.

Lăng Thanh cất đèn pin, chậm rãi đi ra ngoài.

Tuy nhiên, cảnh tượng sau khi ra ngoài đã khiến bọn họ ngạc nhiên.

Bên ngoài sơn động là thảo nguyên mênh mông, còn có thể nghe thấy tiếng nước văng vẳng.

Nhìn thấy ở đây có hoa dại, Vạn Nghiên hái mấy đóa cầm trong tay thưởng thức.

Họ đi dọc theo tiếng nước, được vài trăm mét thì gặp đám người Trần Hồng Minh.

Trần Hồng Minh cố ý mỉa mai: "Sơn động có gì vui không?"

Tô Thuật lạnh nhạt nói: "Vui hơn bên cậu."

"Vậy sao? Xem ra cậu chắc hẳn rất thích ha?"

"Ý tôi, là vui hơn so với đi chung với cậu."

Ngay sau khi Tô Thuật nói ra lời này, không khí xung quanh lặng thinh.

Mặc dù mọi người đôi khi cũng có xích mích ngầm, nhưng cậu là người đầu tiên dám thể hiện ra bên ngoài như thế này.

Ai cũng nói thầm trong lòng, bây giờ mình nên làm gì đây?

Vấn đề này đến ngày hôm nay đã là ngày thứ ba rồi mà nó vẫn khiến cho các cô băn khoăn. Có người thì ban đầu muốn tiếp cận Trần Hồng Minh, nhưng sau thì cũng không dám tiếp cận cậu ta, người thì muốn tiếp cận Tô Thuật, nhưng sau lại càng không dám đến gần cậu.

So với hai người họ, Lăng Thanh bên này cái gì cũng biết, lại vẫn luôn rất galant và lịch sự, trong chương trình này khó ai được như thế.

Đến nỗi mặc dù Vương Duyệt và những người khác biết rõ Trần Hồng Minh và Lăng Thanh bất hòa, họ đều nhịn không được mà chạy qua bên người Lăng Thanh.

Chiều ngày thứ ba, ê-kíp chương trình lên núi giấu đồ rồi mời các thành viên đi tìm, đồng thời nhắc cameraman nhớ trở về trước 6 giờ.

Nhưng tới 6 giờ rưỡi vẫn chưa thấy Tô Thuật và Trần Hồng Minh quay lại.

Cameraman quay cho họ cũng đã về rồi: "Không thấy hai người đó nữa."

"Cái gì?" Đạo diễn khiếp sợ hỏi.

Lăng Thanh cũng hết hồn, đang yên đang lành tự nhiên sao lại xảy ra chuyện vậy?

"Tôi đi theo Tô Thuật, trên đường đi gặp Trần Hồng Minh, hai người đó bắt đầu cãi nhau nên Trần Hồng Minh bảo tôi tránh đi, tôi canh thời gian hòm hòm thấy chắc cũng xong rồi, quay lại thì hai người họ đã không thấy tăm hơi."

Lăng Thanh: . . . .

Đạo diễn: . . . .

Những người khác: . . . .

Mọi người đều không biết nói gì, đành phải chia nhau ra khắp núi tìm kiếm hai người kia.

Lăng Thanh đói bụng nên tiện tay cầm theo balo của mình, vừa ăn vừa tìm bọn họ.

Hắn đi thẳng một mạch, thậm chí còn đi tới sơn động mà hai ngày trước bọn họ đã đi qua, nhưng chả tìm thấy ai.

Không lẽ hai người này mất tích rồi ta?

Lăng Thanh đang suy nghĩ, đột nhiên bị hụt chân, giây tiếp theo liền rơi xuống một cái hang động.

"Ai đó!"

Giọng Trần Hồng Minh vang lên.

Lăng Thanh nghĩ: Ồ thì ra là chỗ này.

Hắn kéo khóa mở túi ra lấy đèn pin.

Ngay sau đó, nương theo ánh sáng thì thấy Trần Hồng Minh mặt mày xám xịt và Tô Thuật ngồi đối diện.

Lúc này Tô Thuật nào còn phong thái ngời ngời của mỹ thiếu niên, trên mặt cậu còn có vài vết thương, lem nhem dính đất, quần áo cũng lấm lem.

Trần Hồng Minh so với cậu còn thảm hại hơn nhiều, mặt bị thương chỗ nặng chỗ nhẹ, cả người thì nhếch nhác, dính bùn dính đất, dơ đến không nỡ nhìn.

Lăng Thanh cầm đèn pin chiếu về phía trước, cái hố này khá sâu.

Hắn nhìn lại chỗ mình ngã xuống, đất hơi mềm, còn có nhiều cỏ khô, hèn gì không có cảm giác tổn thương gân cốt gì hết, chỉ là có chút đau.

"Khai ra mau, có chuyện gì xảy ra?." Hắn chiếu đèn vào gương mặt xám xịt của hai vị đại lưu lượng này.

Cả hai người họ đều giơ tay che lại, bất mãn nhìn hắn.

"Sao mà rớt xuống đây?" Lăng Thanh hỏi: "Hai người muốn chào chồn Macmot* hả?"

(*chồn Macmot là một loài động vật thuộc bộ gặm nhấm, đào hang làm tổ.)[EDIT] ẢNH ĐẾ MỖI NGÀY ĐỀU MUỐN LY HÔN - Chương 75

Tô Thuật tức nổ phổi nhìn hắn: "Làm như cậu không rơi xuống đây chắc?"

"Còn không phải là vì tôi phải đi tìm hai người à, còn nữa, sao lại bị thương trên mặt rồi, đánh nhau?"

Nhắc đến chuyện này, Tô Thuật còn bực hơn.

Cậu đi qua, ngồi bên cạnh Lăng Thanh, phồng má nói: "Còn không phải tại người nào đó một hai muốn đi xa xa để nói chuyện với tôi sao, nói nói nói, nói tới rớt xuống động luôn!"

Trần Hồng Minh cười khẩy: "Không phải cậu công khai làm tôi mất mặt thì tôi thèm nói chuyện với cậu chắc?"

"Tôi nể mặt cậu lắm rồi nhé, còn cậu! Cậu tự cho mình là đại thiếu gia luôn hả!"

"Tôi thích, cậu quản được tôi chắc? Cậu nể mặt tôi thì sao, cậu tưởng cậu là ai?" Tô Thuật khinh thường nói.

—------------------------------------

Editor Annie: bây giờ mình thi xong rồi, được nghỉ đông rồi huhu mừng quá. Hi vọng có thể edit đều đặn hơn cho mọi người! Xin lỗi cả nhà nhiều mấy tuần trước deadline tới tấp không phụ mấy chị edit được, mấy chị cũng thi cử quá trời luôn nên truyện nhóm mình edit chậm lại.

Chúc mọi người thi cuối kì may mắn, thi môn nào qua môn đó, điểm A không luôn nha 💓💓💓💓

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện