Edit: Nhất Thanh
Chưa beta
Phương Viên nuốt thức ăn trong miệng xong lại ăn một miếng lớn: "Tiểu Duy nói đẹp trai thì mặc túi giấy cũng đẹp."
Trần Hương Hương nhìn cô ăn ngon như vậy, thế là bản thân cũng ăn thêm một chút: "Vậy chắc sẽ mặc đại nhỉ."
"Tôi cũng nghĩ vậy, nhưng không phải." Phương Viên cười ha ha, "Bộ nào cũng được, nên bộ nào cũng không được, cô hiểu không?"
Trần Hương Hương lẩm bẩm: "Dân đen không hiểu."
Phương Viên vỗ vỗ vai cô: "Chị em à, không hiểu là đúng rồi, đấy gọi là ảo ma đấy, hay còn có tên khác là dở hơi."
Trần Hương Hương phì cười: "Thế cuối cùng quyết định như nào?"
Phương Viên nói: "Chụp lại từng bộ rồi gửi cho tập thể nhân viên, để mọi người bình chọn."
Trần Hương Hương: "..."
"Cô biết lúc bỏ phiếu tôi đã nghĩ gì không?"
Phương Viên múc hết nửa bát canh hải sản, húp một miếng, rồi thở phào như vừa sống sót sau tai nạn: "Tốt nhất là đừng có bằng phiếu."
Trần Hương Hương chẹp chẹp miệng, phải "đá hiệp phụ" sẽ rất kinh khủng đấy.
Phương Viên ăn uống no say, nằm ườn trên ghế như bà bầu bốn, năm tháng: "Thực ra thì tôi cũng có thể hiểu được sự lúng túng cả thầy Hoắc, đây là sinh nhật đầu tiên của vợ ổng sau khi tiến vào giới giải trí, coi trọng cũng là chuyện bình thường."
Trần Hương Hương chậm rãi nói: "Vậy sau này còn có Lễ Giáng sinh đầu tiên, Tết Nguyên Đán đầu tiên, Giao thừa đầu tiên, Lễ Tình nhân đầu tiên..."
Vẻ mặt Phương Viên như trời long đất lở: "Đừng nói nữa, xin đừng nói nữa."
Trần Hương Hương gửi cô một ánh mắt cảm thông, xin hãy nén bi thương.
Phương Viên cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc đi ra nằm bẹp trên ghế sofa.
Trần Hương Hương ăn thêm vài miếng, hướng mắt về phía cánh cửa đang đóng chặt, bỗng nhích tới gần An Lọi: "Đây là lần đầu tiên thầy Hoắc yêu đương sao ạ?"
An Lợi hút thuốc: "Trước đây hắn chỉ muốn đóng phim."
Trần Hương Hương chậc chậc xong lắc đầu: "Vậy là đúng lúc muốn yêu, lại vừa hay xuất hiện một người thích hợp như Tiểu Duy."
An Lợi nhếch môi, logic sai rồi, phải là xuất hiện người thích hợp nên mới muốn yêu đương.
Lão Hoắc đã treo cổ ở cái cây non kia rồi.
.
Trong phòng không hề bừa bộn lộn xộn.
Chương Hướng Duy với Hoắc Kham đang tựa vào nhau tán gẫu, trên sàn có tia sáng nhỏ li ti, bầu không khí cực kì an bình.
"Em vẫn chưa đăng weibo."
Chương Hướng Duy nói: "Không biết đăng gì nữa, em đăng ảnh tự sướng được không?"
Hoắc Kham nắm lấy tay nhỏ cậu giấu trong áo lông trắng: "Lát nữa tôi chụp cho em một tấm."
Chương Hướng Duy nhíu mày: "Không cần đâu ạ."
"Lần trước em đăng chín tấm ảnh là anh chụp ấy, kết quả là fan cp đều nói đấy là phong cách chụp ảnh của anh, từng chi tiết nhỏ cũng bị họ soi ra, còn lên hot search đấy."
Hoắc Kham bất đắc dĩ nói: "Bọn họ có kính lúp, biết sao giờ."
Chương Hướng Duy liếc hắn, có mà anh đang nuôi bọn họ ấy.
Nói chung hắn không vô duyên vô cớ nuôi fan cp, không biết có công dụng gì.
Chương Hướng Duy mấp máy môi, không đúng, cậu biết rồi.
Tân Ngu không giải quyết dứt điểm giống như các cp trước đây của Hoắc Kham, trước đây họ quyết đoán không nhân nhượng, mà lần này lại giống như cho vào điểm mù.
Mà chính điều khác thường đó mới khiến nhiệt độ của 24CP bị đẩy lên đỉnh điểm.
Không xử lý, mặc kệ để scandal phát triển, thậm chí còn vừa vô ý vừa hữu ý đổ thêm dầu vào lửa, dù thế nào cũng là muốn tạo ra hiệu ứng giải mẫn cảm*.
*Hiệu ứng giải mẫn cảm: là một loại phương pháp huấn luyện tâm lý. Nhằm mục tiêu giảm các rối loạn cảm xúc như căng thẳng hoặc sợ hãi quá mức, trầm cảm, lo lắng, tuyệt vọng, v.v. cản trở việc tập luyện thể thao hoặc phát huy hết khả năng. Các phương pháp nhân tạo có thể được sử dụng để lặp đi lặp lại các trạng thái cảm xúc siêu mạnh và khó chịu, sau đó sử dụng đối kháng nội tại của chính chúng để làm chậm mức độ dị ứng cho đến khi phù hợp.
Ví dụ bạn sợ độ cao, ban đầu bạn sẽ đứng ở vị trí 3m sau khi quen rồi sẽ nâng lên 7m, 10m,... để cảm giác sợ độ cao giảm đi.
Ở trong trường hợp này, thầy Hoắc muốn nuôi fan cp, dung túng cho scandal tình cảm với em bé để sau này comeout sẽ hạn chế tối đa cảm xúc tiêu cực của fan và công chúng.
Chương Hướng Duy quay đầu ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt, chỉ vì một đoạn tình cảm mà tỉ mỉ sắp đặt nhiều thứ như vậy.
Rốt cuộc hắn đã chuẩn bị từ bao giờ? Có phải ngay từ lúc siêu thoại cp xuất hiện đã...
Chương Hướng Duy có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lời vừa tới miệng lại thành: "Làm không ạ?"
Động tác nắn ngón tay cậu của Hoắc Kham ngừng lại, hắn ngước mặt nhìn cậu, bên trong đôi mắt hoa đào lóe lên tia sáng nóng bỏng tỏ vẻ hiểu rõ, giọng điệu lại ngây thơ vô tội nói: "Làm gì?"
Chương Hướng Duy rút tay ra đứng dậy.
Hoắc Kham kéo cậu ôm vào trong lồng ngực, cánh tay quấn lấy, trầm giọng cười: "Yêu đương không phải hẹn chịch, gặp mặt là lam, chúng ta cứ nói chuyện như này không phải cũng rất tốt sao."
Chương Hướng Duy vâng một tiếng: "Vậy tối nay không làm nhé ạ?"
Hoắc Kham: "..."
Không cười nổi lun á.
.
Chương Hướng Duy đứng ngoài nhìn Tưởng Di cho bạn trai cũ ăn hành, lại nghĩ đến những "dưa" về tình yêu những năm qua đã ăn, cậu cho ra kết luận là trong giới giải trí yêu đương tốt nhất là yên lặng quen, yên lặng chia tay.
Không chỉ là yêu đương, mà hôn nhân cũng vậy, càng làm lớn, đến lúc chia tay càng khó nhìn.
Bởi vì có độ hot, nhất định sẽ có tài nguyên cho cả đôi, một khi chuyện tình cảm có sự tham dự của lợi ích, nếu không phân rõ vậy thì đấy không phải chuyện riêng của hai người, mà là chuyện của cả hai bên đoàn đội, của hai công ty, điều chờ đón sẽ là một màn gió tanh mưa máu.
Cuối cùng trở nên xấu xí không thể tả, ngay cả tình yêu cũng cảm thấy kinh tởm, nhân sinh lại trở thành chỉ như ngày đầu gặp gỡ.
Mà Hoăc Kham sốt ruột cố tình muốn phát cơm tró.
Cũng may weibo do Chu Văn xử lý, lúc cần thiết vẫn có thể thay đổi mật khẩu không cho hắn đăng nhập, không đến nỗi không thể quản hắn.
Thị trường phát cơm của Hoắc Kham trước mắt chỉ có vòng bạn bè (trên wechat).
Mà Chương Hướng Duy cũng không biết Hoắc Kham đăng bài nhiều như vậy lại chỉ để chế độ cho mình cậu nhìn thấy.
Đồng thời cũng không biết tài khoản "Chồng của Tiểu Duy" đóng cọc ở top bình luận của cậu chính là tài khoản phụ của Hoắc Kham.
Càng không biết người theo dõi duy nhất trên tài khoản phụ của cậu cũng là Hoắc Kham.
Tài khoản phụ một lố, không sao quản hết được.
Tâm tư tuyên bố chủ quyền của Hoắc Kham không được thỏa mãn, không thể làm gì hơn là lợi dụng mọi thứ, hắn muôn công khai, cho nên ở mỗi mảnh đất hắn đều đặt một viên gạch lót đường.
Không cần nghĩ tới đường lui, cũng sẽ không để bạn nhỏ bên cạnh chạy trốn.
Trong phòng yên lặng một lúc, Chương Hướng Duy nhớ tới chuyện mình cân nhắc đã lâu: "Em có phải đưa weibo cho chú Văn không?"
Hoắc Kham ôm chặt cậu: "Không cần."
Chương Hướng Duy nói: "Vậy chú Văn không thể quản lý em."
Hoắc Kham cười: "Em là bà chủ, ngoại trừ tôi quản thì còn ai dám?"
Cằm hắn bị cắn, dự định thổi nến ước nguyện ăn bánh gato rồi mới "ăn đại tiệc" của Hoắc Kham suýt nữa thì rơi mất, hắn hít sâu, giữ mặt đứa nhỏ rồi nói sang chuyện khác: "Tôi đóng phim bị thương."
Chương Hướng Duy vội hỏi: "Bị thương ở đâu?"
Hoắc Kham chỉ chỉ hai chân, rồi lại chỉ chỉ hai cánh tay.
Chương Hướng Duy lần lượt vén quần áo hắn lên xem thử, rất nhiều vết thương cả mới lẫn cũ, cậu mím chặt môi, đóng phim hành động rất nhiều cảnh phải vật lộn, nào là nhảy nào là ngã.
"Đây là vết thương do trượt xuống từ một sườn dốc rất cao, quay khoảng hai mươi lần."
Hoắc ảnh đế quay người cho đứa nhỏ xem vết thương ở trên lưng, đã hai ngày, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rất nhiều vệt máu, hắn ở phim trường ngay cả lông mày cũng không thèm nhíu, mà đến đây lại yếu đuối không chịu được.
Trong lòng Chương Hướng Duy như bị chặn lại bởi một nhúm bông ngấm nước, buồn phiền tới mức khó chịu, lại nghe thấy người đàn ông kia nói: "Đau lắm, em thổi thổi cho tôi đi."
"..."
Chương Hướng Duy vẻ mặt đầy xấu hổ: "Thổi thổi thì có tác dụng gì, bôi thuôc chưa?"
Cậu nói xong thì nhích tới gần, quanh mũi chỉ có mùi hương của hắn, không có mùi thuốc.
Sắc mặt Chương Hướng Duy lâp tức thay đổi: "Anh không bôi thuốc?"
Hoắc Kham cúi đầu gãi lông may, vết thương bé xíu vậy thực ra không có vấn đề gì, hắn chỉ muốn để đứa nhỏ thương mình.
Mà bây giờ nói không sao không bôi thuốc, chẳng phải là quê lắm hả?
Chương Hướng Duy thấy người đàn ông vẫn luôn không nói gì, cậu nghiêm mặt nhìn sang, biểu cảm hung dữ nhưng khóe mắt lại bắt đầu đỏ hoe.
Hoắc Kham lập tức tự vả mặt: "Không sao mà, tôi lừa em thôi."
Mắt Chương Hướng Duy lại đỏ hơn, môi run run: "Đã như thế rồi còn không sao ạ?"
"Thật sự không sao..."
Hoắc Kham vừa mới đưa tay ôm lấy đã bị người ta đẩy ra, hắn lại ôm tiếp: "Thực sự không sao, toàn là vết thương ngoài da thôi, nhìn thì có hơi nghiêm trọng."
Chương Hướng Duy không tin, cậu cẩn thận sửa sang lại quần áo cho hắn: "Buổi tối anh ngủ cho tử tế, đừng đụng em."
Sắc mặt Hoắc Kham đen sì, có cảm giác giống như đang chơi game đột nhiên nhảy ra thông báo, chúc mừng ngài đạt được thành tích – Tự bê đá đập chân mình.
.
Chương Hướng Duy định tự mình đi ra ngoài, trong nhà gọi video đến, cậu hoảng hốt nên theo bản năng muốn tránh Hoắc Kham.
Hoắc Kham không nhúc nhích, ánh mắt đen thùi lùi.
Chương Hướng Duy không thèm tranh cãi với bệnh nhân, tự đi ra chỗ khác.
Kết quả Hoắc Kham lại mò đến.
Chuông điện thoại vẫn đang kêu, Chương Hướng Duy nhẹ nhàng đá đá chân người kia: "Em phải gọi video với ba mẹ, anh đừng thò mặt vào, đi ra ngoài đi, chị Hương Hương với mọi người vẫn đang ăn đấy."
Hoắc Kham dù bận vẫn ung dung: "Tôi là ông chủ của em, xuất hiện thì có sao đâu."
Chương Hướng Duy nhức cả đầu giải thích cho hắn: "Trên báo nói anh đang ở đoàn phim, kết quả anh lại chạy đến thành phố T, còn đi cùng với em."
Hoắc Kham nói: "Tổ chức sinh nhật cho em, là lịch trình cá nhân."
Chương Hướng Duy dở khóc dở cười: "Ông chủ tổ chức sinh nhật cho nhân viên sao? Mặt nhân viên này lớn quá ha?"
"Để tôi xem thử."
Hoăc Kham đàng hoàng trịnh trọng sờ mó mặt cậu: "Không lớn, rất nhỏ, còn mềm nữa."
Hắn nói xong ngay trước khi cậu nổi đóa, nhanh chóng trao một nụ hôn ngắn ngủi bá đạo: "Rôi, em nghe đi, tôi sẽ không xuất hiện, cũng không lên tiếng."
Chương Hướng Duy hơi thở dốc dựa lưng vào tường, ngồi đối mặt với Hoắc Kham, đề phòng hắn không nghe lời.
Vừa mở máy là giọng nói ấm áp của mẹ Chương: "Tiểu Duy, ăn tối chưa con?
Chương Hướng Duy nói: "Ăn rồi ạ."
Mẹ Chương bỗng nhiên ồ lên: "Con không ở khách sạn à?"
Trong lòng Chương Hướng Duy hơi hồi hộp, sau lưng cậu chỉ có bức tường, không nhìn thấy bất cứ đồ vật nào khác, sao mẹ lại tinh mắt như vậy.
"Con đang ở ngoài."
Mẹ Chương hỏi: "Ở ngoài? Ở phòng nào vậy?"
.
Hoắc Kham gác chân lên đùi đứa nhỏ, nhìn xem cậu đối phó ra sao.
Chương Hướng Duy trừng mắt cảnh cáo hắn, chậm rãi trả lời mẹ: "Chị Hương Hương tổ chức sinh nhật cho con."
Mẹ Chương đặt ra nghi vấn: "Vậy sao bên con yên ắng thế?"
Chương Hướng Duy cười nói: "Những người khác vẫn đang ăn, con ăn xong rồi nên đến phòng nghỉ, nghỉ một lát ạ."
Nửa thật nửa giả.
Hoắc Kham nheo mắt, đây không phải chú dê non, rõ ràng là một bé hồ ly.
Mắt cá chân bị bắt lấy, hô hấp của Chương Hướng Duy lập tức rối loạn, cậu vội ho hai tiếng hắng giọng: "Mẹ, con nghe Vương Trình bảo ở nhà buổi tối có tuyết rồi à."
"Tuyết bắt đầu rơi lúc hơn bảy giờ." Mẹ Chương nhìn về phía ban công, "Nhưng cũng không phủ trắng đất, tuyết rơi không lớn lắm."
Bàn tay to ở mắt cá chân Chương Hướng Duy không chịu an phận, cậu dùng chân còn lại đạp hắn, lại tiếp tục nói chuyện với mẹ: "Thế ạ, ba đâu mẹ, ba có ở nhà không?"
"Có." Mẹ Chương vỗ ông chồng nằm bên cạnh, "Đừng có nằm như ở cữ mãi vậy, ngồi dậy."
Ba Chương bỏ sách xuống ngồi thẳng dậy, nhìn con trai trong video: "Sáng nay ba đưa mẹ con đến trường, lúc mẹ với con gọi video ba cũng có nhìn qua, nhưng sao bây giờ lại cảm giác như con béo hơn ban sáng vậy nhỉ?"
Chương Hướng Duy: "..."
Ba Chương nói: "Người đại diện của con không để ý việc ăn uống của con à?"
Chương Hướng Duy còn chưa đáp, mẹ Chương đã bênh cậu: "Làm sao mà không để ý chứ, tôi thấy là do áp lực của Tiểu Duy quá lớn thôi."
Chương Hướng Duy đần mặt, cho nên là cậu béo lên thật ư? Sao người xung quanh không ai nói với cậu.
Cậu phải giảm cân, không thì đến lúc quay phim xong, phần trước phần sau lại như hai người khác nhau.
Lòng bàn chân hơi ngứa, Chương Hướng Duy ngẩng đầu lên, Hoắc Kham dùng khẩu hình nói: Không béo.
Chương Hướng Duy liếc hắn, thầy Hoắc à, thầy như vậy rất giống người lớn cưng chiều con nhỏ đấy.
.
Ba Chương nhờ mẹ Chương đi rót hộ ông cốc nước, ông đột ngột nói: "Người đâu?"
Đầu tiên Chương Hướng Duy sững sờ, ngay sau đó sợ hãi trợn mắt nhìn lung tung: "Sao ạ?"
Ba Chương không thèm "đánh thái cực quyền"* với con trai: "Mẹ con đi vào bếp, con có một phút."
*đánh thái cực quyền: ý chỉ nói vòng vo, đánh trống lảng
Cả người Chương Hướng Duy cứng đờ.
Hoắc Kham buông chân cậu ra, kéo lại tất chân cho cậu, đi đến chào hỏi: "Chú ạ."
Ba Chương nói thẳng: "Trước khi hết năm thì đến ăn bữa cơm."
Chương Hướng Duy thốt lên: "Không phải là ăn rồi sao ạ, lại ăn nữa?"
Ba Chương nhìn người