21.
“Đến rồi à?”
Không phải chứ, đây là buổi hẹn hò cả đời không quên được ấy hả? Đàm Tự Xuyên gật đầu.
Anh vuốt phần tuyết rơi trên tóc tôi xuống.
Đỉnh đầu tôi không có tuyết nhiều bởi vì được anh che cả đường.
Đột nhiên gió từ dưới sông thổi đến, gió tuyết mang theo sự lạnh lẽo.
Cái lạnh làm tôi run rẩy, khớp hàm run lên.
“Âm Âm, chúng ta đạp xe đi hóng gió thôi.”
Tôi:...
Cứ ra vẻ đi, ra vẻ thành tên ngốc rồi vẫn muốn ra vẻ cơ đó!
Anh không phải định làm hại tôi đấy chứ.
Trả thù chuyện hôm qua tôi không đáp đúng câu nào.
Mọe nó, cách trả thù của anh hơi bị tuyệt đấy!
“Được rồi.”
[Trâu, anh trâu lắm, anh rất là trâu luôn, chưa thấy ai trâu bò như anh hết.]
[Có thủ đoạn lắm, ngay cả hình bộ thượng thư lật hòm vùng dậy cũng phải vỗ tay cho anh đấy chứ.]
Eo Đàm Tự Xuyên thửng lên, anh chưa bao giờ tự tin như bây giờ cả, kể cả lúc trao giải cũng chẳng tự tin bằng.
Tôi cắn chặt răng, ‘âm cần thăm hỏi’ anh một đường.
22.
Đi nửa đường rồi, không giận không giận.
Cả đường đi không có xe nào, chúng tôi đành đi bộ trở về.
Dọc đường vừa lạnh vừa đói, Đàm Tự Xuyên cầm chặt tay tôi trong tay anh.
Tôi đi mệt, anh cõng tôi trên lưng.
Tuyết rơi đầy người, bóng dài xuất hiện dưới ánh đèn đường.
Tiếng ‘răc rắc’ vang lên.
Trong ảnh là nụ cười vui vẻ ấm áp của Đàm Tự Xuyên, kết hợp với ánh mắt sáng rực của tôi.
Mỗi bước của anh đi đều để lại dấu chân, tôi nằm trên lưng anh, ánh sáng trước mắt lưu lại dấu vết của chúng tôi.
“Em tự đi cũng được, chắc anh mệt rồi.”
“Ôm chặt, không mệt, ôm chặt thì sẽ ấm lắm.”
Chúng tôi đi ngang một tiệm tiện lợi.
Chúng tôi chảy nước miếng nhì món ăn nóng hôi hổi trước mắt.
Anh cõng tôi đi vào.
“Anh vào làm gì, em không đói.”
Không có tiền, hết tiền rồi đó.
Sau đó là tiếng kháng nghị của bụng tôi.
Xấu hổ ghê.
“Không có gì, em cứ ăn đi, mai anh đi trộm tiền của Niếp Ngữ Lan để nuôi em, anh biết nó giấu tiền ở đâu.”
Anh cõng tôi đi vào.
Tôi thề, đây là lần tôi ăn bánh cá hầm ngon nhất trong đời này đó.
Canh thơm tới mức tôi muốn thét lên.
Hai chúng tôi ăn một phần bánh cá hầm rồi nở nụ cười hạnh phúc.
Giống bốn năm trước vậy....
[Bánh cá hầm lại ăn giống như một bàn đồ ăn thơm ngon, không nói, hai người họ tội quá, thôi, gọi đồ ăn ngoài vậy.]
Tổ tiết mục nhìn không nổi, chúng tôi đáng thương quá mà.
Bọn họ trả tiền cho hai đứa tôi ăn no, sau đó còn lái xe chở bọn tôi về.
Lúc nằm ở sofa, chân bọn tôi tê rần.
“Đến rồi à?”
Không phải chứ, đây là buổi hẹn hò cả đời không quên được ấy hả? Đàm Tự Xuyên gật đầu.
Anh vuốt phần tuyết rơi trên tóc tôi xuống.
Đỉnh đầu tôi không có tuyết nhiều bởi vì được anh che cả đường.
Đột nhiên gió từ dưới sông thổi đến, gió tuyết mang theo sự lạnh lẽo.
Cái lạnh làm tôi run rẩy, khớp hàm run lên.
“Âm Âm, chúng ta đạp xe đi hóng gió thôi.”
Tôi:...
Cứ ra vẻ đi, ra vẻ thành tên ngốc rồi vẫn muốn ra vẻ cơ đó!
Anh không phải định làm hại tôi đấy chứ.
Trả thù chuyện hôm qua tôi không đáp đúng câu nào.
Mọe nó, cách trả thù của anh hơi bị tuyệt đấy!
“Được rồi.”
[Trâu, anh trâu lắm, anh rất là trâu luôn, chưa thấy ai trâu bò như anh hết.]
[Có thủ đoạn lắm, ngay cả hình bộ thượng thư lật hòm vùng dậy cũng phải vỗ tay cho anh đấy chứ.]
Eo Đàm Tự Xuyên thửng lên, anh chưa bao giờ tự tin như bây giờ cả, kể cả lúc trao giải cũng chẳng tự tin bằng.
Tôi cắn chặt răng, ‘âm cần thăm hỏi’ anh một đường.
22.
Đi nửa đường rồi, không giận không giận.
Cả đường đi không có xe nào, chúng tôi đành đi bộ trở về.
Dọc đường vừa lạnh vừa đói, Đàm Tự Xuyên cầm chặt tay tôi trong tay anh.
Tôi đi mệt, anh cõng tôi trên lưng.
Tuyết rơi đầy người, bóng dài xuất hiện dưới ánh đèn đường.
Tiếng ‘răc rắc’ vang lên.
Trong ảnh là nụ cười vui vẻ ấm áp của Đàm Tự Xuyên, kết hợp với ánh mắt sáng rực của tôi.
Mỗi bước của anh đi đều để lại dấu chân, tôi nằm trên lưng anh, ánh sáng trước mắt lưu lại dấu vết của chúng tôi.
“Em tự đi cũng được, chắc anh mệt rồi.”
“Ôm chặt, không mệt, ôm chặt thì sẽ ấm lắm.”
Chúng tôi đi ngang một tiệm tiện lợi.
Chúng tôi chảy nước miếng nhì món ăn nóng hôi hổi trước mắt.
Anh cõng tôi đi vào.
“Anh vào làm gì, em không đói.”
Không có tiền, hết tiền rồi đó.
Sau đó là tiếng kháng nghị của bụng tôi.
Xấu hổ ghê.
“Không có gì, em cứ ăn đi, mai anh đi trộm tiền của Niếp Ngữ Lan để nuôi em, anh biết nó giấu tiền ở đâu.”
Anh cõng tôi đi vào.
Tôi thề, đây là lần tôi ăn bánh cá hầm ngon nhất trong đời này đó.
Canh thơm tới mức tôi muốn thét lên.
Hai chúng tôi ăn một phần bánh cá hầm rồi nở nụ cười hạnh phúc.
Giống bốn năm trước vậy....
[Bánh cá hầm lại ăn giống như một bàn đồ ăn thơm ngon, không nói, hai người họ tội quá, thôi, gọi đồ ăn ngoài vậy.]
Tổ tiết mục nhìn không nổi, chúng tôi đáng thương quá mà.
Bọn họ trả tiền cho hai đứa tôi ăn no, sau đó còn lái xe chở bọn tôi về.
Lúc nằm ở sofa, chân bọn tôi tê rần.
Danh sách chương