3.

Niếp Ngữ Lan vừa mới thẳng lưng một lát đã ngã lại dưới đất.

Tôi đang hóng CP:??? Niếp Ngữ Lan ngã bể mông:????

Truyền thông vô lương định đăng tin xấu:???

Đàm Tự Xuyên bình thản vuốt tay mình.

“Tôi cảm thấy cô nói đúng, không nên để họ cơ hội đăng tin xấu.”

Tôi: ….

Cmn, sao lúc tôi nói muốn tăng lương anh không thấy đúng đi?

Anh nhìn từ cao xuống: “Là một người Trung Quốc, phải biết tự mình đứng dậy, người phụ nữ Trung Quốc kiên cường bất khuất sẽ không gục ngã hay suy sụp vì bất cứ điều gì, không thể vì chút ngọt ngào của kẻ địch mà buông lỏng cảnh giác.”

Mọi người: ….

Những người đang hóng drama đột nhiên bị thức tỉnh dòng máu bất khuất.

Không phải chứ, người anh em, anh không có tình cảm à?

Niếp Ngữ Lan cũng là một người kì lạ, cô cởi giày đứng dậy.

“Đảng viên vĩ đại sẽ không ngã xuống dễ dàng như thế.”

Sau đó cô mang giày lại rồi đi một cách khí thế.

Đi rồi?

Tôi: ….

Không ngờ hai người là những người giỏi triết học đến vậy.

Còn không kịp nghĩ kĩ, Đàm Tự Xuyên đã đi về phía tôi.

“Còn không đi nhanh à? Muốn bị trừ lương hả?”

[Nhà tư bản lòng dạ hiểm độc, đêm nay tui phải đánh chếc anh!]

Tôi cắn chặt răng, cười tươi như hoa.

“Boss ~ nô tì đến đây ~”

Không bùng nổ lúc bị áp bách được, phải nén giận quỳ xuống thôi.

Tôi không chỉ quỳ, tôi còn dập đầu mấy cái cơ.

4.

Nghệ sĩ trong hội trường rất đông, tôi đi theo sau Đàm Tự Xuyên.

Các cô gái xinh đẹp nhiều quá.

Sướng mắt ghê.

Nhất là nam chính trong phim học đường đang hot, Chu Mạt Nhất.

Gương mặt trẻ con, dáng người to lớn nhưng không mất mĩ quan, đúng kiểu một em trai cao to.

Áo sơ mi nửa gài nửa hờ, cái cơ thể kia, mlem.

[Mlem, chảy nước miếng, tui có ba bích, tui lên trước!]

Đang lúc chảy nước miếng thì Đàm Tự Xuyên kéo đầu tôi lại.

Gương mặt lạnh lẽo hơn cả thịt lợn chếc bị đặt trong kho đông lạnh chín chín tám mươi mốt ngày.

“Đừng – nhìn – bậy!”

[Anh là cảnh sát khu Thái Bình Dương (*) à? Quản lý rộng thế, thích xem thì xem thôi.]

(*) Bên Trung sử dụng Thái Bình Dương để ẩn ý việc quản chuyện không nên quản á.

Tôi chửi thầm trong lòng.

Nhưng bề ngoài lại vô tội.

Nên gia nhập Hội người hèn Trung Quốc rồi.

“Không có, cổ tôi không thoải mái, đang cử động cho đỡ khó chịu thôi.”

“Tốt nhất là thế.”

Giọng nói của anh mang tí xót xa.

Tôi hơi rùng mình.

Trên thế giới này có hai thứ không thể nhìn thẳng:

Đó là tiền lương của tôi và gương mặt thối của Đàm Tự Xuyên.

Mạng của kẻ làm công không đáng nhiêu tiền hết, tôi phải nhịn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện