Thẩm Lương Xuyên:...

Anh nhìn cô gái trước mặt, trên trán của cô, quấn băng gạc thật dày, dẫn đến khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn qua tái nhợt.

Cô nhìn chung quanh một lần, đứng trong chốc lát, liền ngẩng đầu lên, nhìn về qua xung quanh, giống như xác định phương hướng, sau đó liền nhíu mày, giống như là đang tự hỏi.

Thẩm Lương Xuyên không biết cô muốn làm gì, thế nhưng khi nhìn thấy cô, tâm liền bình tĩnh trở lại, đồng thời, ánh mắt rơi trên trán cô, nhíu chặt lông mày.

Tiểu Kiều bị thương sao?

Vì sao lại bị thương?

Làm sao lại bị thương tới đầu?

Cánh tay của cô sẽ không có chuyện gì chứ? Chân thì sao?

Đang miên mang suy nghĩ, bỗng nhiên trông thấy Kiều Luyến giống như nai con đột nhiên gặp được chó săn, lập tức nhảy dựng lên, trực tiếp chạy ra cửa.

Anh nhíu lông mày, liền nhìn ra sau tiểu Kiều, quả nhiên, trông thấy mấy người, từ bên trong đi ra, dáng vẻ đó, giống như đang tìm người.

Người đứng phía sau, giống như một giây sau sẽ phát hiện ra mình, Kiều Luyến thất kinh, dùng sức chạy về phía trước, chạy hai bước, đã cảm thấy có chút choáng, dù sao mất máu quá nhiều, có chút tụt huyết áp.

Ngay lúc cô cho là, chính mình không trốn thoát được, cửa của chiếc xe trước mặt bỗng nhiên mở ra!

Chợt, cánh tay của cô bị người kéo một cái, liền trực lên xe.

Xe nghênh ngang rời đi, Kiều Luyến quay đầu, nhìn những người theo dõi phía sau, giống như con ruồi không đầu, xem xét bốn phía, hiển nhiên không nhìn thấy chính mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Chờ đến khi nhẹ nhàng thở ra, cô liền nghe thấy bên tai truyền đến một giọng dễ nghe, giọng làm cho lỗ tai mang thai: "Tiểu Kiều, đầu của em sao vậy?"

Tiểu Kiều?

Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn, quay đầu, nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên.

Người đàn ông trước mặt này, bộ dạng cực kì đẹp đẽ, loại đẹp mắt này, không khác với Lục Nam Trạch. mà còn chênh lệch rất lớn.

Lục Nam Trạch suất khí, mang theo tà khí.

Mặc dù nhìn tốt, tuy nhiên không nhớ ra được mọi chuyện trước kia, thế nhưng, không biết vì cái gì, trông thấy Lục Nam Trạch, cô liền thấy người không thoải mái.Giống như có một giọng nói, nói với cô ở bên tai, mau trốn, mau trốn, cô liền không hề suy nghĩ bất cứ điều gì, rời khỏi bệnh viện.

Mà người đàn ông trước mặt này...

Nhìn thấy anh, cô chỉ cảm thấy một loại chua xót.

Cô nghiêng đầu, theo dõi anh.

Ánh mắt Kiều Luyến có chút kỳ lạ, để Thẩm Lương Xuyên cảm thấy có chút không hiểu: "Tiểu Kiều, em sao vậy?"

Lời này rơi xuống, liền thấy Kiều Luyến nhìn anh cực kỳ lâu, sau đó lúc này mới lên tiếng: "Anh, biết tôi sao?"

Thẩm Lương Xuyên:...

Thẩm Lương Xuyên kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, anh nhíu lông mày: "Em không nhớ rõ anh sao?"

Kiều Luyến cắn môi, chỉ chỉ đầu của mình: "Đầu của tôi bị đụng, sau đó, hiện tại cái gì đều không nhớ rõ."

Một câu, để tròng mắt Thẩm Lương Xuyên co rụt lại: "Đầu của em, làm sao bị thương?"

Kiều Luyến lắc đầu: "Không nhớ rõ."

Thẩm Lương Xuyên liền đau lòng đưa tay ra, muốn sờ lên trán của cô.

Thế nhưng tay còn chưa có đưa tới, chỉ thấy Kiều Luyến bỗng dưng lui về sau một bước, sau đó cảnh giác theo dõi anh: "Anh là ai?"

Thẩm Lương Xuyên:...

Thẩm Lương Xuyên chậm rãi mở miệng: "Anh tên Thẩm Lương Xuyên, anh là chồng của em. Chúng ta là vợ chồng."

Kiều Luyến:...!!

Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn, nuốt ngụm nước miếng, đem lời vừa tới miệng, nuốt xuống.

Chồng cô?

Mặc dù nói, dáng dấp người trước mặt này rất đẹp trai, thế nhưng... Giấc ngủ này tỉnh lại, liền xuất hiện hai người chồng sao?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện