Mạc Tây Thừa bị đánh mặt đều lệch qua một bên, trên gương mặt đau rát, loại cảm giác này, anh không lạ lẫm.

Từ nhỏ đến lớn, không biết bị Diêu Lỵ Lỵ đánh qua bao nhiêu lần.

Anh không phải là không có phản kháng qua.

Khi còn bé tuổi còn nhỏ, lúc bị đánh không phản kháng được.

Về sau, anh liền hiểu.

Lần lên trung học, thi thử giữa kỳ, anh bị đè nén nhiều năm như vậy, thực sự không muốn đè nén lần nữa.

Cho nên mỗi một môn thi, đều thi 60 điểm.

Muốn thi kém một chút rất dễ dàng, nhưng muốn mỗi môn đều thi ra 60 điểm, rất khó.

Cũng chính là lần đó, cha Mạc và Lật Thư, đều hiểu năng lực học tập của anh.

Cho nên, ngay lúc Mạc Chấp dương dương đắc ý khoe khoang điểm, Lật Thư cho Mạc Chấp một cái mặt lạnh.

Cha Mạc liền nói vài lời không tốt với Diêu Lỵ Lỵ.

Khi đó, sắc mặt Diêu Lỵ Lỵ cũng thay đổi, về tới nhà, trực tiếp muốn động thủ đánh anh.

Anh không có đánh lại, anh chỉ tránh né, sau đó nhìn Diêu Lỵ Lỵ mở miệng nói: "Con không sai!"

Sau đó, anh đeo cặp sách, chạy đi.

Khi đó, anh thật sự muốn rời nhà trốn đi.

Rời đi cái gia đình đầy vết nhơ đó.

Một mình anh, đeo cặp sách, đi trên đường phố.

Thiếu niên mười mấy tuổi, mờ mịt nhìn về phía trước.

Anh cũng không biết mình đi được bao lâu, lưu lạc bao lâu, đến sáng sớm ngày thứ hai, có một chiếc xe dừng trước mặt anh.

Sau đó, Lật Thư ưu nhã từ trong xe, đi xuống.

Lúc ấy anh ngồi xổm ở ở trước cửa hàng chưa có mở cửa, toàn thân co lại thành một đống, phát run.

Bà từ trên cao nhìn xuống.

Một lúc sau, bà mới bỗng nhiên mở miệng: "Cậu đi theo tôi."

Anh đối với Lật thư, từ nhỏ đã có một loại kính ngưỡng, cho nên nghe lời đứng lên.

Lật Thư mang anh, đầu tiên là ăn một cái bánh mì, sau đó đi tới chỗ thu nhận ở thành phố Bắc Kinh.

Lật Thư nhìn về phía anh: " Có phải cậu cảm thấy, cậu rất đáng thương. Sinh hoạt rất khổ cực hay không?"

Mạc Tây Thừa khẽ gật đầu.

Lật Thư chỉ vào trong chỗ thu nhân, những cô nhi đó, bà mở miệng: "Cậu biết trên cái thế giới này, có bao nhiêu người bi thảm hơn cậu không? Những người này, căn bản không biết cha mẹ mình là ai, bọn họ muốn một ngôi nhà, lại phí hết tâm tư cũng không có."

Cô nói xong câu đó, liền nhìn Mạc Tây Thừa, chậm rãi mở miệng: "Cậu không có sai, thế nhưng cậu sinh ra đã là cái tội. Cậu không thể so sánh với Mạc Chấp, bởi vì nó mới là gia chủ Mạc gia, cậu tồn tại, với nó mà nói, cũng là một uy hiếp. Cậu cảm thấy mình ủy khuất, như vậy cậu có nghĩ qua, Mạc Chấp ủy khuất không?"

"Nó vốn là con nối dõi duy nhất trong nhà, mà cậu, lại một sai lầm cha nói phạm phải."

"Còn có mẹ của cậu, có lẽ cho tới bây giờ cậu cũng không biết, bà ấy để cậu giấu tài, chỉ là vì bảo vệ cậu."

Mạc Tây Thừa sững sờ, không hiểu nhìn Lật Thư.

Lật Thư chậm rãi mở miệng: "Bời vì, nếu như cậu tạo thành uy hiếp với Mạc Chấp, tôi sẽ không như thế tùy ý cậu trưởng thành."

Mạc Tây Thừa ngây dại.

Dù người phụ nữ này trước mặt này, lời nói âm tàn như vậy, thế nhưng anh lại cảm giác không thấy một chút sợ hãi.

Lúc ấy không hiểu, tại sao Lật Thư phải nói với anh những chuyện này.

Về sau, anh mới hiểu được.

Lật Thư là một người như vậy, làm chuyện gì, đều rất thẳng thắn.

Bà nói rõ cho anh biết, nhất định phải kiềm chế chính mình, bời vì nếu như anh quá mức ưu tú, bà sẽ không bỏ qua cho anh...

Cái này kỳ thật, mới là thiện lương nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện