Lôi Hòa Nghi đang ăn bị một câu nói của Cung Huyền Thương làm cho nghẹn họng, thức ăn mắc trong thực quản nuốt xuống không được mà ho sù sụ. Cung Huyền Thương cũng nhận ra mình nói sai, vội xin lỗi rồi vỗ lưng giúp Lôi Hòa Nghi.
- Tôi nói đùa thôi, đừng suy nghĩ nhiều.
Lôi Hòa Nghi không nói gì, chỉ phất tay tỏ vẻ không sao, đến nhìn cũng không dám nhìn thẳng vào mặt Cung Huyền Thương. Bầu không khí giữa hai người cứ duy trì một cách ngượng ngùng như vậy mãi đến khi Lôi Lăng Quân quay lại thì mới trở về bình thường.
Lôi Lăng Quân gương mặt áy náy nhìn em gái, cũng may Giang Diễm không làm vết thương của cô trở nặng nếu không anh không bao giờ tha thứ cho mình.
Lôi Hòa Nghi cũng chỉ thở dài nhìn anh trai:
- Chuyện tình cảm riêng tư của anh, em sẽ không xen vào nữa nhưng cô ta cứ tìm em khiêu khích thì em cũng không để cô ta muốn làm gì thì làm đâu.
- Ừ, nếu cô ta tìm em gây rối thì không cần nể mặt anh.
- Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, em. cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.
- Được, để anh dặn với y tá bên ngoài không để người khác vào làm phiền em!
- Vâng!
Nói rồi Lôi Hòa Nghi từ từ nằm xuống giường, Lôi Lăng Quân đi đến giúp cô chỉnh lại chăn rồi mới cùng Cung Huyền Thương ra ngoài.
Hai người ra khỏi bệnh viện, lên đường trở về nhà. Lôi Lăng Quân về lấy quần áo với vài thứ như laptop, sách, bản vẽ thiết kế của Lôi Hòa Nghi mang đến bệnh viện cho Lôi Hòa Nghi giải sầu.
Cung Huyền Thương về nhà tắm rửa một hồi thì điện thoại của Kỷ Tuyên gọi đến, báo cáo kết quả điều tra tai nạn của Lôi Hòa Nghi. Biết được là do ai làm, anh cũng chỉ nhíu mày, thầm nghĩ bên Lôi gia cũng sẽ sớm tra được việc xử lý hẳn là Lôi Hòa Nghi sẽ tự quyết định. Anh chỉ càn biết để dễ phòng thôi.
Bên Cung Huyền Thương nhận được kết quả thì bên Lôi Lăng Triệt cũng biết được là ai đã gây ra.
Hôm sau Lôi Hòa Nghi đang ngồi trên giường bệnh, trước mặt là chiếc bàn nhỏ có và laptop. Cô đang xử lý một ít công việc của thương hiệu thì Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Quân đến.
- Hai người đến sớm vậy? Lôi Lăng Quân đặt giỏ trái cây vừa mới mua lên bàn rồi nói:
- Không có việc gì làm nên đến sớm một chút.
- À!
Lôi Lăng Triệt bấm vài cái trên điện thoại rồi ngẩng đầu hỏi cô:
- Em đang bận sao?
- Một chút nữa là xong rồi ạ!
- Ừ, em cứ làm việc của mình đi, xong rồi anh nói chuyện với em một lát.
- Vâng!
Khoảng 15p sau, Lôi Hòa Nghi cũng làm xong việc, nhìn Lôi Lăng Triệt hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh!
- Về việc em bị thương, anh điều tra được rồi, tư liệu có được vừa gửi qua mail của em, em kiểm tra đi.
Lôi Hòa Nghi nghe lời, mở mail ra xem, lướt lướt một hồi, đôi mắt hiện lên vẻ quả nhiên là vậy.
- Từ Mộng này quả nhiên kiêu ngạo thành thói, ai cũng dám động.
- Em tính xử lý thế nào?
- Không vội, dù sao « Giang sơn mỹ nhân » chỉ vừa mới hoàn thành, nây giờ nếu em và cô ta xảy ra mâu thuẫn thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến bộ phim. Đợi một khoảng thời gian nữa, mọi chuyện đâu vào đó, tuyên truyền và chiếu phim xong xuôi. Thù mới hận cũ tính luôn một lượt. Hiện tại, dày vò tinh thần cô ta một chút. Anh Quân, em cần một cái điện thoại mới, sim phải là địa chỉ ở nước ngoài để cô ta không tra ra được.
- Được, đợi anh mười phút, anh bảo Tần Luân mang đến cho em ngay. Dù sao cậu ta cũng đang ở trong xe đợi anh.
Lôi Hòa Nghi thảnh thơi ngồi dựa đầu vào giường, tay cầm nĩa xiên trái cây ăn đợi Tần Luân mang đồ lên. Hiệu suất làm việc của anh ta rất tốt, chưa tới mười phút đã có mặt tại bệnh viện.
Lôi Hòa Nghi lấy điện thoại rồi bỏ sim vào, khởi động sau đó gửi phần tài liệu trong laptop của mình qua điện thoại mới. Kế tiếp, cô tìm tài khoản cá nhân của Từ Mộng, gửi qua. Lôi Lăng Triệt điều tra rất kỹ giao dịch giữa Từ Mộng và người nhân viên đạo cụ kia. Từ giao dịch chuyển tiền đến số tài khoản, địa chỉ ngân hàng, thậm chí là video thừa nhận hành vi của nhân viên kia đều có đầy đủ.
Gửi xong, cô liền tắt máy tiếp tục làm việc của mình mặc cho bên kia Từ Mộng đã hoảng loạn như chó nhà có tang không ngừng gửi tin nhắn oanh tạc.
Cứ như vậy mấy tuần sau đó, Lôi Hòa Nghi ngày nào cũng gửi bằng chứng sang cho Từ Mộng. Cô cài đặt thời gian gửi tin nhắn trên điện thoại, cứ nhằm toàn lúc nửa đêm cô ta đang ngủ mà gửi, dọa cho Từ Mộng không đêm nào được ngon giấc, thuốc an thần cũng vô tác dụng. Cô ta cứ sợ buổi sáng tỉnh dậy sẽ thấy scandal của mình, lúc đó tên tuổi đi xuống, bị mọi người căm ghét, ném đá, bản thân sẽ không còn xứng với Apmando nữa. Cho Từ gia đi điều tra thì như mò kim đáy biển, một chút thông tin cũng không có. Sợ hãi đeo bám không thôi, Từ Mộng không ngừng hỏi Lôi Hòa Nghi muốn gì rồi ra giá muốn mua lại bằng chứng nhưng đổi lại là sự yên lặng đến quỷ dị. Lôi Hòa Nghi ngoài việc gửi bằng chứng ra thì chẳng làm gì cả, chính vì vậy nên Từ Mộng mới bị dày vò cực kỳ khổ sở. Một khoảng thời gian ngắn bị hành hạ, cô ta xuống sắc rõ rệt. Nhưng vì mãi không có được đáp án rõ ràng, cô ta cứ đinh ninh đối phương chỉ muốn đùa cho vui, lo lắng cứ dần dần lắng xuống nhưng chẳng bao giờ dứt, cứ như quả bom nổ chậm trong lòng Từ Mộng.
Lôi Hòa Nghi nằm viện gần một tháng, phần xương bị nứt cũng đã liền lại như cũ, hoạt động như bình thường. Vì vợ chồng Lôi gia và Lôi Lăng Hàn cũng sắp về cho nên Lôi Hòa Nghi cũng xuất viện.
Hôm cô xuất viện, ngoài Ninh Mẫn, Quang Tuấn và hai anh em Lôi gia ra thì Cung Huyền Thương cũng đến, chỉ có Lôi lão gia tử vì thời tiết thất thường, sức khỏe không tốt nên không đến được.
Ninh Mẫn và Quang Tuấn theo Lôi Hòa Nghi đến cổng lớn Lôi gia rồi cũng vì công việc mà đi trước. Lôi Hòa Nghi cùng với ba người kia vào nhà. Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Quân đi đỗ xe, Cung Huyền Thương đi cùng Lôi Hòa Nghi vào nhà trước.
Thấy Lôi Hòa Nghi tính cách vali hành lý lên phòng thì Cung Huyền Thương vội tiến lên giành lấy.
- Tay cô vừa mới khỏi, đừng nên xách nặng quá. Để tôi!
- Oh, cảm ơn, phiền anh rồi!
- Không sao, phòng cô ở tầng mấy?
- Tầng 3!
- Đi thôi!
Biệt thự Lôi gia là một tòa kiến trúc rộng lớn nguy nga gồm có 6 tầng. Tầng đầu tiên là phòng khách, phòng bếp, phòng của quản gia, phòng dành cho khách và một số phòng chứa đồ linh tinh khác, phòng của người làm thì ở tòa nhà phía sau biệt thự. Tầng 2 là phòng của lão gia tử và vợ chồng Lôi gia, ngoài phòng ngủ thì còn có thư phòng, phòng đọc sách, phòng thay đồ,....
Tầng 3 và tầng 4 thuộc về một mình Lôi Hòa Nghi. Tầng ba có phòng ngủ, phòng làm việc còn tầng 4 chủ yếu là phòng trưng bày quần áo và các trang sức, dày dép, túi xách, phụ kiện của cô. Ngoài ra dành riêng cho cô còn có một nhà kính trồng hoa ở phía đông biệt thự để Lôi Hòa Nghi tiện giải trí và thư giãn.
Tầng 5 là dành cho Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Hàn, vì tính chất công việc nên thời gian hai người ở nhà không nhiều, cuối cùng quyết định nhường một tầng cho em gái. Tầng 6 là của Lôi Lăng Quân
Tầng thượng là nơi dùng để giải trí, có phòng chiếu phim, phòng chơi bi a, tennis, cầu lông...
Trong biệt thự có thang máy nhưng vì phòng mình chỉ ở tầng 3 nên Lôi Hòa Nghi cũng đi thang bộ bình thường, vừa xuất viện về nhà cô cũng theo thói quen đi thang bộ. Lúc lên phòng, Cung Huyền Thương không tìm thấy tủ quần áo, vừa mở miệng tính hỏi thì Lôi Hòa Nghi liền nói:
- Quần áo... cái đó lát nữa người làm sẽ giúp tôi sắp xếp, anh không cần lo, cứ để đó đi.
- Được!
Lôi Hòa Nghi ngượng ngùng quay mặt đi hướng khác, cô sợ nếu Cung Huyền Thương nhìn thấy quần áo của cô thì sẽ bị dọa, nghĩ rằng cô là một cô chiêu chỉ biết shopping, mua sắm, tiêu xài phung phí bởi vì chỗ để đồ của cô thật sự quá khoa trương. Nhưng mà thực chất quần áo của cô phần lớn đến từ thương hiệu của cô, cứ ra một bộ sưu tập thì tủ đồ sẽ có thêm chục bộ. Hết cách rồi nên mẹ cô mới quyết định trưng dụng một tầng lầu làm phong cho cô để quần áo.
Cung Huyền Thương nhìn sắc mặt của Lôi Hòa Nghi thì cũng đoán được quần áo để ở đâu, mỉm cười không nói gì, tỉ mỉ quan sát phòng của cô một phen. Căn phòng rất rộng, chiếm hơn một phần ba tầng lầu, thiết kế theo phong cách châu Âu cổ điển, sang trọng nhưng cũng rất ấm áp. Màu chủ đạo là màu tím nhạt và màu trắng, bài trí rất hài hòa tinh tế, từng món đồ đều là đồ cao cấp, có vài bức tranh và Lôi Hòa Nghi tự vẽ, mang hơi hướng cổ kính. Căn phòng rất ấm áp cũng rất sang trọng, rất giống tính cách của Lôi Hòa Nghi, tuy có chút lạnh nhạt nhưng đôi lúc cũng dịu dàng.
- Cô nằm nghỉ đi, tôi xuống nhà hỏi xem Lôi Lăng Quân chuẩn bị bữa trưa chưa?
- Được!
Cung Huyền Thương vừa ra khỏi phòng thì Lôi Hòa Nghi liền thu lại vẻ mặt tươi cười vui vẻ của mình, lấy dưới gối ra bức tranh cô đã vẽ và cất giữ mấy năm nay. Lần này, nhìn vào gương mặt đã từng rất quen thuộc, nước mắt lại rơi không ngừng.
Nửa tiếng sau, Lôi Lăng Quân lên phòng gọi Lôi Hòa Nghi xuống dùng bữa, anh ở bên ngoài gõ cửa, Lôi Hòa Nghi ở bên trong nói vọng ra:
- Anh xuống trước đi, em xuống liền!
- Được!
Lôi Hòa Nghi lấy khăn giấy cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt sau đó mới xuống nhà. Vào trong phòng ăn, cô ngồi xuống ghế đối diện với Cung Huyền Thương, anh vừ ngẩng mặt lên thì thấy hai mắt cô phiếm đỏ, nhíu mày hỏi:
- Sao mắt cô lại đỏ vậy?
Cung Huyền Thương vừa hỏi thì Lôi Lăng Triệt ngồi ở chủ vị và Lôi Lăng Quân ngồi bên cạnh cô cũng đưa mắt nhìn em gái.
Lôi Hòa Nghi vẫn tỉnh như bưng, điềm nhiên trả lời:
- Vừa mới chợp mắt một lát, tỉnh dậy có ngáp vài cái nên chảy nước mắt ấy mà.
Mặc dù cô nói dối không chút sơ hở nhưng ba người đàn ông ở đây đều nhạy bén hơn người, đều biết cô nói dối nhưng không có vạch trần. Lôi Lăng Triệt đảo mắt suy nghĩ một lát thì liền sáng tỏ, thâm ý nhìn sang Lôi Lăng Quân. Anh ta bắt được tín hiệu của anh trai thì cũng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Lôi Hòa Nghi cúi đầu ăn nên không nhìn thấy sự trao đổi của hai người nhưng Cung Huyền Thương thì thấy, đôi mày càng nhíu chặt hơn. Trong lòng khó hiểu nhưng vẫn im lặng dùng bữa. Kết thúc bữa ăn, Lôi Lăng Triệt liền nói:
- Chiều nay anh phải đi thi hành nhiệm vụ rồi, hai đứa ở nhà nhớ tự chăm sóc mình thật tốt. Bố mẹ cũng sắp về rồi, đừng nghịch ngợm quá.
- Vâng, em biết rồi. Anh, nhớ cẩn thận đấy!
- Ừ, cảm ơn em gái! Lăng Quân, ở nhà nhớ chăm sóc mọi người đó.
- Anh yên tâm, anh cũng phải chăm sóc bản thân mình đó!
Cung Huyền Thương cũng nhìn Lôi Lăng Triệt, dặn dò hai chữ:
- Bảo trọng!
Lôi Lăng Triệt mỉm cười sau đó đi về phòng chuẩn bị vài thứ sau đó xe quân đội đến đón anh đi.
Lôi Lăng Quân ở trong nhà vừa xem xong kế hoạch tuần này thì nói với Lôi Hòa Nghi:
- Ngày mai chúng ta sẽ tiến hành quay ngoại truyện cho phim, em quay được chứ, cơ thể có chỗ nào không ổn không?
- Em ổn, cứ quay như bình thường đi!
- Vậy còn cậu thì sao, ngài Ảnh đế!
- Không vấn đề!
- Vậy được, tôi sẽ báo cho đạo diễn Vương chuẩn bị. Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, giờ chỉ cần quay nữa thôi.
- Tôi nói đùa thôi, đừng suy nghĩ nhiều.
Lôi Hòa Nghi không nói gì, chỉ phất tay tỏ vẻ không sao, đến nhìn cũng không dám nhìn thẳng vào mặt Cung Huyền Thương. Bầu không khí giữa hai người cứ duy trì một cách ngượng ngùng như vậy mãi đến khi Lôi Lăng Quân quay lại thì mới trở về bình thường.
Lôi Lăng Quân gương mặt áy náy nhìn em gái, cũng may Giang Diễm không làm vết thương của cô trở nặng nếu không anh không bao giờ tha thứ cho mình.
Lôi Hòa Nghi cũng chỉ thở dài nhìn anh trai:
- Chuyện tình cảm riêng tư của anh, em sẽ không xen vào nữa nhưng cô ta cứ tìm em khiêu khích thì em cũng không để cô ta muốn làm gì thì làm đâu.
- Ừ, nếu cô ta tìm em gây rối thì không cần nể mặt anh.
- Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, em. cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một chút.
- Được, để anh dặn với y tá bên ngoài không để người khác vào làm phiền em!
- Vâng!
Nói rồi Lôi Hòa Nghi từ từ nằm xuống giường, Lôi Lăng Quân đi đến giúp cô chỉnh lại chăn rồi mới cùng Cung Huyền Thương ra ngoài.
Hai người ra khỏi bệnh viện, lên đường trở về nhà. Lôi Lăng Quân về lấy quần áo với vài thứ như laptop, sách, bản vẽ thiết kế của Lôi Hòa Nghi mang đến bệnh viện cho Lôi Hòa Nghi giải sầu.
Cung Huyền Thương về nhà tắm rửa một hồi thì điện thoại của Kỷ Tuyên gọi đến, báo cáo kết quả điều tra tai nạn của Lôi Hòa Nghi. Biết được là do ai làm, anh cũng chỉ nhíu mày, thầm nghĩ bên Lôi gia cũng sẽ sớm tra được việc xử lý hẳn là Lôi Hòa Nghi sẽ tự quyết định. Anh chỉ càn biết để dễ phòng thôi.
Bên Cung Huyền Thương nhận được kết quả thì bên Lôi Lăng Triệt cũng biết được là ai đã gây ra.
Hôm sau Lôi Hòa Nghi đang ngồi trên giường bệnh, trước mặt là chiếc bàn nhỏ có và laptop. Cô đang xử lý một ít công việc của thương hiệu thì Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Quân đến.
- Hai người đến sớm vậy? Lôi Lăng Quân đặt giỏ trái cây vừa mới mua lên bàn rồi nói:
- Không có việc gì làm nên đến sớm một chút.
- À!
Lôi Lăng Triệt bấm vài cái trên điện thoại rồi ngẩng đầu hỏi cô:
- Em đang bận sao?
- Một chút nữa là xong rồi ạ!
- Ừ, em cứ làm việc của mình đi, xong rồi anh nói chuyện với em một lát.
- Vâng!
Khoảng 15p sau, Lôi Hòa Nghi cũng làm xong việc, nhìn Lôi Lăng Triệt hỏi:
- Có chuyện gì vậy anh!
- Về việc em bị thương, anh điều tra được rồi, tư liệu có được vừa gửi qua mail của em, em kiểm tra đi.
Lôi Hòa Nghi nghe lời, mở mail ra xem, lướt lướt một hồi, đôi mắt hiện lên vẻ quả nhiên là vậy.
- Từ Mộng này quả nhiên kiêu ngạo thành thói, ai cũng dám động.
- Em tính xử lý thế nào?
- Không vội, dù sao « Giang sơn mỹ nhân » chỉ vừa mới hoàn thành, nây giờ nếu em và cô ta xảy ra mâu thuẫn thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến bộ phim. Đợi một khoảng thời gian nữa, mọi chuyện đâu vào đó, tuyên truyền và chiếu phim xong xuôi. Thù mới hận cũ tính luôn một lượt. Hiện tại, dày vò tinh thần cô ta một chút. Anh Quân, em cần một cái điện thoại mới, sim phải là địa chỉ ở nước ngoài để cô ta không tra ra được.
- Được, đợi anh mười phút, anh bảo Tần Luân mang đến cho em ngay. Dù sao cậu ta cũng đang ở trong xe đợi anh.
Lôi Hòa Nghi thảnh thơi ngồi dựa đầu vào giường, tay cầm nĩa xiên trái cây ăn đợi Tần Luân mang đồ lên. Hiệu suất làm việc của anh ta rất tốt, chưa tới mười phút đã có mặt tại bệnh viện.
Lôi Hòa Nghi lấy điện thoại rồi bỏ sim vào, khởi động sau đó gửi phần tài liệu trong laptop của mình qua điện thoại mới. Kế tiếp, cô tìm tài khoản cá nhân của Từ Mộng, gửi qua. Lôi Lăng Triệt điều tra rất kỹ giao dịch giữa Từ Mộng và người nhân viên đạo cụ kia. Từ giao dịch chuyển tiền đến số tài khoản, địa chỉ ngân hàng, thậm chí là video thừa nhận hành vi của nhân viên kia đều có đầy đủ.
Gửi xong, cô liền tắt máy tiếp tục làm việc của mình mặc cho bên kia Từ Mộng đã hoảng loạn như chó nhà có tang không ngừng gửi tin nhắn oanh tạc.
Cứ như vậy mấy tuần sau đó, Lôi Hòa Nghi ngày nào cũng gửi bằng chứng sang cho Từ Mộng. Cô cài đặt thời gian gửi tin nhắn trên điện thoại, cứ nhằm toàn lúc nửa đêm cô ta đang ngủ mà gửi, dọa cho Từ Mộng không đêm nào được ngon giấc, thuốc an thần cũng vô tác dụng. Cô ta cứ sợ buổi sáng tỉnh dậy sẽ thấy scandal của mình, lúc đó tên tuổi đi xuống, bị mọi người căm ghét, ném đá, bản thân sẽ không còn xứng với Apmando nữa. Cho Từ gia đi điều tra thì như mò kim đáy biển, một chút thông tin cũng không có. Sợ hãi đeo bám không thôi, Từ Mộng không ngừng hỏi Lôi Hòa Nghi muốn gì rồi ra giá muốn mua lại bằng chứng nhưng đổi lại là sự yên lặng đến quỷ dị. Lôi Hòa Nghi ngoài việc gửi bằng chứng ra thì chẳng làm gì cả, chính vì vậy nên Từ Mộng mới bị dày vò cực kỳ khổ sở. Một khoảng thời gian ngắn bị hành hạ, cô ta xuống sắc rõ rệt. Nhưng vì mãi không có được đáp án rõ ràng, cô ta cứ đinh ninh đối phương chỉ muốn đùa cho vui, lo lắng cứ dần dần lắng xuống nhưng chẳng bao giờ dứt, cứ như quả bom nổ chậm trong lòng Từ Mộng.
Lôi Hòa Nghi nằm viện gần một tháng, phần xương bị nứt cũng đã liền lại như cũ, hoạt động như bình thường. Vì vợ chồng Lôi gia và Lôi Lăng Hàn cũng sắp về cho nên Lôi Hòa Nghi cũng xuất viện.
Hôm cô xuất viện, ngoài Ninh Mẫn, Quang Tuấn và hai anh em Lôi gia ra thì Cung Huyền Thương cũng đến, chỉ có Lôi lão gia tử vì thời tiết thất thường, sức khỏe không tốt nên không đến được.
Ninh Mẫn và Quang Tuấn theo Lôi Hòa Nghi đến cổng lớn Lôi gia rồi cũng vì công việc mà đi trước. Lôi Hòa Nghi cùng với ba người kia vào nhà. Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Quân đi đỗ xe, Cung Huyền Thương đi cùng Lôi Hòa Nghi vào nhà trước.
Thấy Lôi Hòa Nghi tính cách vali hành lý lên phòng thì Cung Huyền Thương vội tiến lên giành lấy.
- Tay cô vừa mới khỏi, đừng nên xách nặng quá. Để tôi!
- Oh, cảm ơn, phiền anh rồi!
- Không sao, phòng cô ở tầng mấy?
- Tầng 3!
- Đi thôi!
Biệt thự Lôi gia là một tòa kiến trúc rộng lớn nguy nga gồm có 6 tầng. Tầng đầu tiên là phòng khách, phòng bếp, phòng của quản gia, phòng dành cho khách và một số phòng chứa đồ linh tinh khác, phòng của người làm thì ở tòa nhà phía sau biệt thự. Tầng 2 là phòng của lão gia tử và vợ chồng Lôi gia, ngoài phòng ngủ thì còn có thư phòng, phòng đọc sách, phòng thay đồ,....
Tầng 3 và tầng 4 thuộc về một mình Lôi Hòa Nghi. Tầng ba có phòng ngủ, phòng làm việc còn tầng 4 chủ yếu là phòng trưng bày quần áo và các trang sức, dày dép, túi xách, phụ kiện của cô. Ngoài ra dành riêng cho cô còn có một nhà kính trồng hoa ở phía đông biệt thự để Lôi Hòa Nghi tiện giải trí và thư giãn.
Tầng 5 là dành cho Lôi Lăng Triệt và Lôi Lăng Hàn, vì tính chất công việc nên thời gian hai người ở nhà không nhiều, cuối cùng quyết định nhường một tầng cho em gái. Tầng 6 là của Lôi Lăng Quân
Tầng thượng là nơi dùng để giải trí, có phòng chiếu phim, phòng chơi bi a, tennis, cầu lông...
Trong biệt thự có thang máy nhưng vì phòng mình chỉ ở tầng 3 nên Lôi Hòa Nghi cũng đi thang bộ bình thường, vừa xuất viện về nhà cô cũng theo thói quen đi thang bộ. Lúc lên phòng, Cung Huyền Thương không tìm thấy tủ quần áo, vừa mở miệng tính hỏi thì Lôi Hòa Nghi liền nói:
- Quần áo... cái đó lát nữa người làm sẽ giúp tôi sắp xếp, anh không cần lo, cứ để đó đi.
- Được!
Lôi Hòa Nghi ngượng ngùng quay mặt đi hướng khác, cô sợ nếu Cung Huyền Thương nhìn thấy quần áo của cô thì sẽ bị dọa, nghĩ rằng cô là một cô chiêu chỉ biết shopping, mua sắm, tiêu xài phung phí bởi vì chỗ để đồ của cô thật sự quá khoa trương. Nhưng mà thực chất quần áo của cô phần lớn đến từ thương hiệu của cô, cứ ra một bộ sưu tập thì tủ đồ sẽ có thêm chục bộ. Hết cách rồi nên mẹ cô mới quyết định trưng dụng một tầng lầu làm phong cho cô để quần áo.
Cung Huyền Thương nhìn sắc mặt của Lôi Hòa Nghi thì cũng đoán được quần áo để ở đâu, mỉm cười không nói gì, tỉ mỉ quan sát phòng của cô một phen. Căn phòng rất rộng, chiếm hơn một phần ba tầng lầu, thiết kế theo phong cách châu Âu cổ điển, sang trọng nhưng cũng rất ấm áp. Màu chủ đạo là màu tím nhạt và màu trắng, bài trí rất hài hòa tinh tế, từng món đồ đều là đồ cao cấp, có vài bức tranh và Lôi Hòa Nghi tự vẽ, mang hơi hướng cổ kính. Căn phòng rất ấm áp cũng rất sang trọng, rất giống tính cách của Lôi Hòa Nghi, tuy có chút lạnh nhạt nhưng đôi lúc cũng dịu dàng.
- Cô nằm nghỉ đi, tôi xuống nhà hỏi xem Lôi Lăng Quân chuẩn bị bữa trưa chưa?
- Được!
Cung Huyền Thương vừa ra khỏi phòng thì Lôi Hòa Nghi liền thu lại vẻ mặt tươi cười vui vẻ của mình, lấy dưới gối ra bức tranh cô đã vẽ và cất giữ mấy năm nay. Lần này, nhìn vào gương mặt đã từng rất quen thuộc, nước mắt lại rơi không ngừng.
Nửa tiếng sau, Lôi Lăng Quân lên phòng gọi Lôi Hòa Nghi xuống dùng bữa, anh ở bên ngoài gõ cửa, Lôi Hòa Nghi ở bên trong nói vọng ra:
- Anh xuống trước đi, em xuống liền!
- Được!
Lôi Hòa Nghi lấy khăn giấy cẩn thận lau đi nước mắt trên mặt sau đó mới xuống nhà. Vào trong phòng ăn, cô ngồi xuống ghế đối diện với Cung Huyền Thương, anh vừ ngẩng mặt lên thì thấy hai mắt cô phiếm đỏ, nhíu mày hỏi:
- Sao mắt cô lại đỏ vậy?
Cung Huyền Thương vừa hỏi thì Lôi Lăng Triệt ngồi ở chủ vị và Lôi Lăng Quân ngồi bên cạnh cô cũng đưa mắt nhìn em gái.
Lôi Hòa Nghi vẫn tỉnh như bưng, điềm nhiên trả lời:
- Vừa mới chợp mắt một lát, tỉnh dậy có ngáp vài cái nên chảy nước mắt ấy mà.
Mặc dù cô nói dối không chút sơ hở nhưng ba người đàn ông ở đây đều nhạy bén hơn người, đều biết cô nói dối nhưng không có vạch trần. Lôi Lăng Triệt đảo mắt suy nghĩ một lát thì liền sáng tỏ, thâm ý nhìn sang Lôi Lăng Quân. Anh ta bắt được tín hiệu của anh trai thì cũng gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Lôi Hòa Nghi cúi đầu ăn nên không nhìn thấy sự trao đổi của hai người nhưng Cung Huyền Thương thì thấy, đôi mày càng nhíu chặt hơn. Trong lòng khó hiểu nhưng vẫn im lặng dùng bữa. Kết thúc bữa ăn, Lôi Lăng Triệt liền nói:
- Chiều nay anh phải đi thi hành nhiệm vụ rồi, hai đứa ở nhà nhớ tự chăm sóc mình thật tốt. Bố mẹ cũng sắp về rồi, đừng nghịch ngợm quá.
- Vâng, em biết rồi. Anh, nhớ cẩn thận đấy!
- Ừ, cảm ơn em gái! Lăng Quân, ở nhà nhớ chăm sóc mọi người đó.
- Anh yên tâm, anh cũng phải chăm sóc bản thân mình đó!
Cung Huyền Thương cũng nhìn Lôi Lăng Triệt, dặn dò hai chữ:
- Bảo trọng!
Lôi Lăng Triệt mỉm cười sau đó đi về phòng chuẩn bị vài thứ sau đó xe quân đội đến đón anh đi.
Lôi Lăng Quân ở trong nhà vừa xem xong kế hoạch tuần này thì nói với Lôi Hòa Nghi:
- Ngày mai chúng ta sẽ tiến hành quay ngoại truyện cho phim, em quay được chứ, cơ thể có chỗ nào không ổn không?
- Em ổn, cứ quay như bình thường đi!
- Vậy còn cậu thì sao, ngài Ảnh đế!
- Không vấn đề!
- Vậy được, tôi sẽ báo cho đạo diễn Vương chuẩn bị. Mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, giờ chỉ cần quay nữa thôi.
Danh sách chương