Cung Huyền Thương hóa trang xong trước đang đứng trước phòng hóa trang của Lôi Hòa Nghi đợi cô.
Mấy phút sau Lôi Hòa Nghi đi ra, Cung Huyền Thương cả người rung động tí thì đứng không vững. Nguyên bản Lôi Hòa Nghi vốn mặc một bộ váy thanh lịch dịu dàng nhưng sau khi hóa trang xong thì hoàn toàn khác hẳn. Lúc này cô thay một bộ đồng phục nữ sinh cấp ba, mái tóc dài chia ra chẻ làm đôi thắt bím rũ xuống hai bên người, gương mặt trang điểm theo kiểu thanh thuần hoạt bát. Bỏ qua chiều cao 1m7 thì nhìn Lôi Hòa Nghi lúc này ai cũng sẽ nghĩ cô chỉ là một cô gái 17 - 18 tuổi đầu chứ không phải thiếu nữ ngoài 20 xinh đẹp đầy cuốn hút như lúc trước. Cung Huyền Thương nhìn người trước mặt không chớp mắt, nuốt một ngụm nước bọt, hai tai chậm rãi đỏ lên. Mặc dù vai diễn này của anh cũng chỉ là một thiếu niên 18 - 19 tràn đầy nhiệt huyết nhưng cũng không thay đổi được nội tâm của anh là một người đàn ông trưởng thành sắp 30. Nhìn Lôi Hòa Nghi cứ như thỏ trắng ngây thơ thế này, anh muốn không bị thu hút cũng khó huống chi đã sớm để ý người ta đến nỗi không thể rời mắt.
Lôi Hòa Nghi đứng nhìn Cung Huyền Thương mãi một lúc, thấy anh không lên tiếng mà nhìn mình trân trân thì ho nhẹ một tiếng, mặt ngượng ngùng cúi gằm xuống. Cung Huyền Thương hồn về với xác, ngại ngùng sờ mũi.
- Nếu em đã xong rồi thì chúng ta chuẩn bị vào diễn thôi.
- Được!
Hai người sánh vai đi cùng nhau, bình thường Lôi Hòa Nghi vẫn mang giày cao gót nên thấp hơn Cung Huyền Thương không bao nhiêu, hiện tại cô mang một đôi giày thể thao đế bằng lại thấp hơn Cung Huyền Thương cao 1m9 hẳn một cái đầu. Nhìn vào vừa hay khiến mọi người quên đi chiều cao 1m7 của cô, đi cùng anh cô cũng không khác những nữ sinh khác là bao nhiêu, dù sao nữ sinh cấp ba cao tận 1m7 cũng không nhiều.
Đạo diễn Macxen nhìn hai người chỉ tay về phía máy quay gật đầu ngụ ý có thể bắt đầu. Cung Huyền Thương gật đầu sau đó nhìn Lôi Hòa Nghi ở đối diện, đưa tay chỉnh lại bím tóc cho cô, người cúi xuống kề sát tai cô nói:
- Đừng căng thẳng, em cứ nhớ lại lúc chúng ta ở nhà của Ninh Mẫn và lúc ở Hawaii là được, tâm trạng lúc đó của em thế nào, em cứ mang theo mà diễn!
Lôi Hòa Nghi nhẹ nhàng gật đầu, nhắm mắt hít sâu một hơi, những hình ảnh vui vẻ trong quá khứ ùa về, môi cô chậm rãi cong lên, nụ cười phối hợp cùng với dáng vẻ của Lôi Hòa Nghi lúc này đích thị mang đầy hơi thở thanh xuân, không chút khuyết điểm.
Cung Huyền Thương nhìn thấy cô đã lấy lại được cảm xúc thì gật đầu hài lòng, cùng cô vào vị trí, đạo diễn Macxen ngồi trước máy quay giơ tay ra hiệu, hai người bắt đầu nhập vai, đạo diễn vừa hô ‛Action’, mọi người lập tức vào việc.
Macxen ngồi trước màn hình mở to mắt nhìn biểu hiện của Cung Huyền Thương để xem xem anh có thật sự khoa trương như Lôi Lăng Quân đã nói không.
Thực tế chứng minh Lôi Lăng Quân không có nói ngoa. Từ ánh mắt, cử chỉ hay nụ cười của Cung Huyền Thương dành cho Lôi Hòa Nghi đều hoàn mỹ đến cực điểm, chỉ đơn thuần là ánh mắt của một chàng trai dành cho cô gái mình thích, không lẫn chút dục vọng hay đùa cợt nào. Ngay cả Lôi Hòa Nghi vốn mang tâm lý căng thẳng nhưng khi nhìn thấy Cung Huyền Thương cũng lập tức quên đi những lo lắng lúc trước, mặc anh dẫn dắt mình vào vai diễn. Cả hai tương tác cực kỳ tốt, chính xác mà nói Cung Huyền Thương làm chủ tình hình không chê vào đâu được. Xuyên suốt các cảnh quay, anh luôn có cách khiến Lôi Hòa Nghi trở thành Vivi, khiến cô bị An Mục trêu chọc đỏ mặt, khiến cô ngượng ngùng nói không nên lời, thỉnh thoảng sẽ chọc cô giận dỗi mà đánh lên ngực anh mấy cái hoặc dậm chân bình bịch, e thẹn ôm sách chạy đi.
Tiết tấu và lời thoại của hai người không theo một kịch bản nào nhưng lại ăn khớp vô cùng, phải nói là lời thoại phát ra từ trong tâm cho nên chứa cả logic lẫn tình cảm trong đó. Trong ngày đầu tiên khởi quay, cảnh quay tuy không dày đặc nhưng chỉ với những phân cảnh ít ỏi này lại khiến Macxen ngứa ngáy cả người, có một loại xúc động thêm cảnh của An Mục mà bỏ qua nam chính Ryan luôn đi. Cung Huyền Thương hóa thân quá xuất sắc đến nỗi khiến Macxen tin rằng Vivi đã từng yêu một chàng trai rực rỡ như ánh Mặt Trời lại hết mực cưng chiều mình như vậy thì làm sao yêu ai được nữa. Dù chỉ là diễn nhưng giữa Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi lại không có chút khoảng cách hay rào cản nào, hoàn toàn hóa thân thành vai diễn đặc biệt là Cung Huyền Thương bởi lẽ đây là cảm xúc chân thật của anh, anh muốn cưng chiều cô gái trước mặt mình cả đời, toàn bộ nội tâm và mong muốn đều hiện rõ trong mắt.
Mặc dù đều là do Cung Huyền Thương làm chủ, Lôi Hòa Nghi chỉ cố gắng bám theo nhưng từng ánh mắt lẫn biểu cảm của cô đều là phản xạ tự nhiên cho những hành động của Cung Huyền Thương. Vẫn khiến người xem nhìn thấy một Vivi bình thường hoạt bát hiếu động nhưng đứng trước An Mục lại như một tờ giấy trắng mặc anh trêu chọc tô vẽ, không thể phản kháng chỉ có thể bị động bị An Mục trêu đỏ cả mặt.
Mỗi một hành động của An Mục dành cho Vivi đều cực kỳ tinh tế và chu đáo. Ví dụ như vuốt tóc cho cô, ra ngoài sẽ đưa áo khoác của mình cho Vivi, cô ngủ gục trên bàn học sẽ nghiêng người che nắng, chở cô bằng xe đạp sẽ lấy áo khoác phủ lên chân, hay mỗi lần đi cùng nhau đều cẩn thận che chở tránh cho cô bị người khác va phải. Những hành động nhỏ nhặt này trong kịch bản đạo diễn Macxen không nhắc tới nhưng qua tay Cung Huyền Thương lại trở thành những hành động đốn tim phái nữ. Ngay cả Lôi Hòa Nghi vốn tâm lặng như nước cũng không tránh khỏi rung động, cảnh quay nào hai má cũng đều hồng mà không cần dặm thêm phấn.
Nhiều lúc Macxen nhìn hai người phối hợp ăn khớp như vậy quên cả hô cắt, nhân viên xung quanh cùng ôm tâm lý hóng hớt nhìn hai người, cả phim trường lấy Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi mà làm trung tâm, cả không gian rộng lớn chỉ có lời thoại của hai người và đạo cụ tạo hiệu ứng xung quanh. Nếu không có Lôi Lăng Quân bị nhồi cơm chó đến ngấy không chịu nổi nữa nhắc nhở thì Macxen để nam phụ nữ chính của mình diễn tới tối cũng hoàn toàn có thể xảy ra.
Kết thúc một ngày quay phim, Lôi Hòa Nghi vẫn không thoát ra được cảm xúc lâng lâng vừa rồi, cả người vẫn còn hơi thở ngọt ngào của thiếu nữ lần đầu biết yêu, mặt vẫn đỏ như khi quay. Cô giống như thật sự là một thiếu nữ 17 vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường ngây ngô với mối tình đầu tươi đẹp.
Cung Huyền Thương từ từ đi đến đưa cho Lôi Hòa Nghi một chai nước suối.
- Cảm ơn...
Lôi Hòa Nghi uống một hơi hết nửa chai nước, đưa tay vuốt má cho bớt đỏ lại. Cung Huyền Thương cũng mở nắp chai tu một hơi:
- Tôi không lừa em đúng chứ, quay phim không khó như em nghĩ!
- Là nhờ anh dẫn dắt tốt mà thôi, đổi lại là người khác tôi đã quay hỏng không biết bao nhiêu lần rồi.
- Vậy phải đổi lại thành chúng ta phối hợp rất ăn ý, phải không? Lôi Hòa Nghi bật cười lắc đầu với Cung Huyền Thương, anh cũng không trêu cô nữa, thời gian còn nhiều còn sợ không có dịp sao? Nói gì thì nói mấy cảnh diễn này không có chút cảm giác khiêu chiến nào với anh nhưng anh lại thích, ai bảo đối phương là Lôi Hòa Nghi, anh thích nhất là trêu cô và cưng chiều cô. Nhưng Cung Huyền Thương cũng không biết kịch bản phía sau giữa nam nữ chính còn có nhiều cảnh tình bể bình hơn nhiều khiến anh phải hạ mình làm diễn viên đóng thế cho Vincent.
Hai người trò chuyện một hồi thì về phòng tẩy trang sau đó đến chỗ đạo diễn nghe ý kiến của ông ấy, Macxen đối với cách diễn của hai người vô cùng hài lòng, khích lệ hai người cứ thế phát huy.
Lôi Hòa Nghi thấy đạo diễn hài lòng thì cũng nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Cung Huyền Thương, anh trao cho cô một ánh mắt yên tâm. Hai người trở về thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, vốn Cung Huyền Thương muốn đưa cô về nhưng Lôi Lăng Quân lại nhảy ra dành mất, Cung Huyền Thương chỉ đành gượng cười chào hai người đương nhiên không quên lườm Lôi Lăng Quân một cái rõ ác.
Mấy ngày sau tiến độ quay phim vẫn diễn ra bình thường, nhờ có Cung Huyền Thương gánh team nên Lôi Hòa Nghi cũng không có áp lực hay chướng ngại gì, dù sao bình thường Cung Huyền Thương cũng chiều theo ý cô không ít, hai người lại tương đối quen thuộc với nhau, không có chút gượng ép nào, diễn vô cùng mượt. Nếu có vấn đề thì chính là đạo diễn và nhân viên đoàn làm phim bị nhồi cẩu lương quá nhiều mà thôi, rõ ràng là đang làm việc nhưng lại cứ có cảm giác đang ngồi xem người ta rải cẩu lương giữa thanh thiên bạch nhật, chỉ thiếu bịch bắp rang bơ và cốc coca là thành ngồi ở rạp xem phim tình cảm học đường rồi. Từ đây mọi người cũng có cái nhìn mới hơn về một Cung Huyền Thương hoàn toàn khác. Quả nhiên ai yêu vào rồi cũng khác ngày xưa, dù là ảnh đế nổi tiếng không vướng bụi trận dính vào chữ tình rồi cũng trở nên mặt dày mày dạn theo đuổi con gái nhà người ta mà thôi.
Còn Lôi Lăng Quân mấy ngày đầu còn thường xuyên đến xem nhưng qua thời gian không chịu được thái độ mượn việc công làm việc tư của Cung Huyền Thương mà chuồn mất hút, thỉnh thoảng tới giờ thì đến đón em gái.
Còn Lôi Hòa Nghi, ban đầu còn ngại thái độ dè dặt của mình dành cho Cung Huyền Thương mà sẽ làm ảnh hưởng đến việc quay phim nhưng sau khi làm việc cùng anh, hoàn toàn hóa thân vào vai diễn thì tinh thần cũng bình tĩnh hơn. Theo như Cung Huyền Thương làm công tác tư tưởng cho cô đã từng nói thì cứ xem đây như một việc hiển nhiên, không cần ngại.
Vì những cảnh quay ban đầu diễn ra thuận lợi, tuyến diễn viên phụ cũng thể hiện rất tốt cho nên thời gian quay được rút ngắn đi nhiều, Lôi Hòa Nghi vì thế mà có thêm thời gian sắp xếp học tiếng Pháp để tháng sau bắt đầu lên đường. Trong quá trình quay phim cô cũng thường dành ra một ít giờ nghỉ trưa để học, may nhờ có Cung Huyền Thương phụ đạo nên hiện tại khả năng giao tiếp cũng ở mức tương đối.
Ba ngày sau nam phụ An Mục lên đường rồi, những cảnh quay về sau đều không xuất hiện anh nữa. Mà cảnh này là khi Vivi biết An Mục gặp tai nạn xe mà qua đời, tinh thần suy sụp, cơ thể suy nhược mất hơn một năm mới bình phục được sau đó quyết định xuất ngoại đến Pháp. Sở dĩ chọn Pháp bởi vì đây từng là lời hứa của hai người về tương lai sau này, An Mục không thực hiện được, Vivi thay anh thực hiện. Cách ngày diễn, Lôi Hòa Nghi vì để chuẩn bị cho cảnh quay mà nghỉ nguyên ngày hôm trước để lấy cảm xúc. Đây cũng là chuyện mà cô không muốn nhớ lại nhất - khoảng khắc cuối cùng của cô ở kiếp trước.
Cô thử đặt mình vào vị trí của Lăng Mặc Thần - Thần ca ca của cô lúc đó, chứng kiến người mình yêu chết trước mặt mình. Ngày đó hai người kết hôn, cô vì cứu anh mà chết, trước khi nhắm mắt đọng lại trong đầu cô chính là vẻ mặt thống khổ sống không bằng chết của Lăng Mặc Thần, hai tay anh ôm chặt cả người cô, ngẩng mặt lên trời hét một tiếng thê lương. Cảnh tượng đó vẫn in sâu trong tâm trí cô, những năm này Lôi Hòa Nghi vẫn luôn nhớ về Lăng Mặc Thần bởi lẽ tình cảm anh dành cho cô ngay cả người ngoài cũng phải xúc động huống chi là người trong cuộc như cô. Cô có thể tự tin nói với mọi người rằng Lăng Mặc Thần yêu cô hơn cả mạng sống của mình, một người có thể đối tốt với cô bằng cả tim gan của mình như vậy, Lôi Hòa Nghi làm sao quên anh chứ.
Cô không dám tưởng tượng năm đó sau khi mình chết đi Lăng Mặc Thần đã sống như thế nào, đây vẫn luôn là điều cô lo lắng, cũng vì ký do đó mà cô vĩnh viễn không buông được Lăng Mặc Thần. Một kiếp đó cô chính là tín ngưỡng sống của anh, cô chết rồi Lăng Mặc Thần sẽ trở thành bộ dạng gì cô không dám nghĩ.
Anh chứng kiến người mình yêu nhất vì mình mà chết là cảm giác thế nào, liệu có thống khổ như khi Vivi biết An Mục đã bỏ cô mà đi. Đặt mình vào hoàn cảnh lúc đó, đổi lại cô nhìn thấy Lăng Mặc Thần vì mình mà chết, trái tim trong lồng ngực run lên dữ dội, chỉ mới nghĩ đến Lôi Hòa Nghi đã không chịu nổi huống chi là trực tiếp nhìn thấy. Cô nằm trên giường cả người toát mồ hôi hột, hô hấp dồn dập, không thể tập trung được.
Bước xuống giường đi đến bàn mở ngăn ra lấy một tập giấy vẽ và mấy cây bút chì. Lôi Hòa Nghi lần nữa trở lại giường, cả người tựa lên đầu giường, tập vẽ đặt trên đùi. Cô hít sâu mấy hơi, hai mắt lập tức đỏ hoe, bút chì đặt xuống, bàn tay thoăn thoắt di chuyển liên hồi, cùng với những nét vẽ không ngừng xuất hiện trên giấy chính là những ký ức một kiếp trước không ngừng ùa về.
Từng bức tranh vẽ bằng bút chì lần lượt được hoàn thành, tóm tắt lại những hồi ức đã qua của kiếp trước, từ lúc gặp anh ấy năm 2 tuổi, 5 tuổi gặp lại từ đó gắn bó bên nhau đến năm cô 18 tuổi. Hơn mười năm bên nhau, những kỷ niệm đẹp nhất cô đều không quên, những bức tranh cứ thế nhắc nhở cô giữa hai người đã từng có khoảng thời gian tốt đẹp thế nào.
Lôi Hòa Nghi dường như chìm vào thế giới của riêng mình, trong mắt cô chỉ có tập vẽ trước mặt, bàn tay cầm bút chì không cảm thấy mỏi chỉ muốn vẽ thật nhanh, nhanh hơn nữa, cô muốn lưu giữ những hình ảnh này mãi. Cô sợ một lúc nào đó mình sẽ quên đi người đã từng vì cô mà sống thêm một lần nữa.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa sau đó là giọng nói của Lôi Lăng Hàn:
- Nghi Nghi, xuống ăn cơm thôi em!
Tay cầm bút của Lôi Hòa Nghi sững lại, hơi thở gấp gáp, cô siết chặt bút chì, mím môi kìm nén cảm xúc sau đó nói:
- Mọi người ăn đi ạ, hôm nay em không muốn ăn cơm!
- Nghi Nghi, em bỏ ăn một ngày sao mà được, ngoan, xuống ăn cơm!
Lôi Hòa Nghi hít sâu một hơi:
- Anh, đừng lo cho em, em bận một số việc nên không tiện ăn uống, tối nếu đói em sẽ ăn nhẹ chút gì đó, anh nói mọi người đừng lo cho em, em không sao!
- ... Được rồi, một lần này thôi đó, làm gì thì làm cũng không nên ngược đãi bản thân.
- Vâng!
Lôi Lăng Hàn thở dài rồi đi xuống nhà nói lại tình hình của Lôi Hòa Nghi. Sắc mặt mọi người không hẹn đều trầm xuống nhưng hiển nhiên bọn họ đều hiểu không ai có thể thay đổi quyết định của Lôi Hòa Nghi huống chi cô như thế này đích thị là bởi vì phiền lòng, để cô tĩnh tâm mới là tốt nhất.
Lôi Lăng Triệt trấn an bố mẹ rồi mời mọi người dùng bữa sau đó nhìn Lôi Lăng Quân một cái, anh hiểu ý gật đầu.
Lúc này, trên phòng mình, sau khi Lôi Lăng Hàn xuống nhà, Lôi Hòa Nghi yên lặng nhìn những bức tranh mình đã vẽ, cảm xúc kìm nén từ sớm tới giờ ngay giây phút Lôi Lăng Hàn lên tiếng cũng không thể giữ được nữa, như còn đập ngăn sông bị vỡ, chảy ào ào như muốn cuốn phăng mọi thứ, cô chậm rãi lật lại từ đầu đến cuối. Nước mắt cũng theo đó rơi xuống như mưa, tí tách nhỏ lên từng trang giấy.
Lôi Hòa Nghi ngã xuống giường, vùi cả mình vào trong chăn, ôm tập vẽ trong ngực, khóc nấc lên, vừa khóc vừa nức nở lên tiếng:
- Lăng Mặc Thần... Lăng Mặc Thần, rốt cuộc anh ở đâu chứ, tại sao không xuất hiện, anh có biết em rất nhớ anh không? Anh nếu như không xuất hiện em thật sự sẽ thích người khác đấy, chúng ta đã bỏ lỡ một kiếp rồi chẳng lẽ anh thật sự muốn chúng ta bỏ lỡ nhau một lần nữa sao, Lăng Mặc Thần... em không muốn thích người khác nhưng em sắp không chịu được rồi...
Lôi Hòa Nghi khóc rất lâu rất lâu cho đến khi nước mắt không thể rơi được nữa chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào, cô nằm sấp trên giường, vừa thút thít vừa đặt bút tiếp tục vẽ. Thùng rác dưới sàn đã có mấy cây bút chì vẽ hết cùng với phần gỗ thừa bị cô gọt bỏ. Hai mắt Lôi Hòa Nghi vừa đỏ vừa sưng vì khóc cũng như vì chăm chú vẽ quá lâu, nhìn dáng vẻ lúc này muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Tinh thần tập trung đến mức một chút đói bụng Lôi Hòa Nghi cũng không cảm thấy, ngay cả khớp xương tay đau nhức cũng bị cô bỏ lơ, cổ họng khô khốc vì khóc và thiếu nước đối với cô cũng không có chút cảm giác, toàn bộ lực chú ý đều bị tập vẽ thu hút. Ban đầu vốn là một tập giấy dày cộp trong một ngày đã bị Lôi Hòa Nghi vẽ hơn phân nửa, mấy chục bức tranh mô phỏng lại ký ức của cô, từ năm 5 tuổi đến năm 18 tuổi, không chút đứt đoạn, không dùng lời kể nhưng người khác nhìn thấy cũng đủ để biết tình cảm giữa hai người trong tranh sâu đậm như thế nào.
Mặt Trời cũng đã lặng, màn đêm buông xuống, căn phòng của Lôi Hòa Nghi sáng rực ánh đèn, cô vẫn giữ tư thế nằm sấp trên giường, khớp tay đã bắt đầu sưng lên cũng đã có chút run rẩy.
Dưới nhà, mọi người ngồi trong phòng khách, sắc mặt đều không tốt bởi vì lo cho ái nữ nhà mình. Nguyên cả ngày hôm nay Lôi Hòa Nghi không xuống nhà, nhốt mình trong phòng không biết làm gì. Cho dù Lôi Lăng Triệt áp tai nghe động tĩnh cũng không nghe được gì bởi lẽ cách âm quá tốt mà Lôi Hòa Nghi cũng chẳng gây ra động tĩnh nào. Cũng không ai muốn làm phiền Lôi Hòa Nghi nên cứ thế âm thầm lo lắng cho cô, Lôi Lăng Quân ngồi trên sofa lâu lâu lại nhìn đồng hồ. Ban trưa sau khi ăn trưa xong anh đã gọi điện cho Cung Huyền Thương tường thuật lại tình hình của Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương cũng lo lắng không kém mọi người trong nhà khiến Lôi Lăng Quân phải mất nửa tiếng đả thông tư tưởng anh mới chịu ở lại Cung thị mà không phóng xe đến Lôi gia ngay.
Lôi Hòa Nghi đã nói hôm nay không ăn cơm thì tuyệt đối không ăn dù mọi người mang đồ ăn lên tận phòng thì cô cũng chỉ để đó hơn nữa làm phiền cô lúc này e là chỉ khiến tâm trạng Lôi Hòa Nghi thêm tồi tệ chứ không cải thiện được gì cho nên mọi người mới ngồi yên bị động thế này.
Còn Cung Huyền Thương, Ở Cung thị lòng nóng như lửa đốt suốt mấy giờ đồng hồ, mãi đến khi kết thúc buổi họp khẩn trời cũng đã tối, Cung Huyền Thương không kịp về nhà mà chạy đến Lôi gia ngay.
Lúc này bác quản gia đi vào, nói với mọi người.
- Cung thiếu đến rồi!
Sắc mặt Lôi Lăng Quân sáng lên, bước vội ra ngoài, Cung Huyền Thương xuống xe gấp gáp đi vào trong vừa hay chạm phải Lôi Lăng Quân đang bước ra.
- Nghi Nghi thế nào?
Lôi Lăng Quân nhìn anh lắc đầu, thở dài lên tiếng:
- Không rõ, con bé nhốt mình trên phòng cả ngày hôm nay, cơm không ăn, nước không uống, cả nhà ai cũng lo lắng nhưng lại không thể làm phiền con bé lúc này. Hiện tại mọi người cũng chỉ biết hi vọng vào cậu thôi.
Cung Huyền Thương càng nghe càng nóng ruột, cùng Lôi Lăng Quân đi vào trong, anh lịch sự chào hỏi người lớn rồi nhìn lên trên lầu sau đó quay sang nói với mọi người:
- Con vào bếp làm chút gì đó cho Nghi Nghi.
Mẹ Lôi vừa nghe đã đứng dậy cầm tay Cung Huyền Thương đi vào nhà bếp:
- Tốt rồi, con làm chút gì đó rồi mang lên phòng con bé giúp bác. Nha đầu này hôm nay không biết bị làm sao mà trở nên như thế này.
- Bác gái đừng lo, con sẽ cố gắng thuyết phục Nghi Nghi.
- Nhờ con cả đấy!
Cung Huyền Thương nghe mẹ Lôi chỉ vị trí của nguyên liệu và gia vị xong thì bắt đầu xắn tay áo nấu ăn, mẹ Lôi nhìn một lúc rồi hài lòng ra ngoài. Khoảng một tiếng sau Cung Huyền Thương mang theo một khay đồ ăn đi ra, bên trên có một bát cháo hải sản rau củ nóng hôi hổi và một vài món ăn nhẹ tráng miệng cộng thêm một ly sữa bắp còn nóng, mùi thơm phưng phức.
- Con mang lên phòng cho Nghi Nghi!
Ba Lôi cảm kích nhìn Cung Huyền Thương, gật đầu:
- Nhờ con cả đấy!
- Vâng ạ!
Cung Huyền Thương cẩn thận bê khay lên lầu, đứng trước cử phòng giơ khuỷu tay ra gõ cửa, giọng nói dịu dàng vang lên:
- Nghi Nghi, mở cửa!
Lôi Hòa Nghi nằm trên giường nghe giọng Cung Huyền Thương cứ ngỡ bản thân nghe nhầm mà ngơ ngác. Mãi không thấy có động tĩnh, Cung Huyền Thương tiếp tục lên tiếng:
- Nghi Nghi, là tôi, tôi biết em chưa ngủ, mau mở cửa đi, ngoan nếu không...
Lôi Hòa Nghi biết mình không có sinh ra ảo giác, giật mình bật dậy cất tập vẽ xuống dưới gối, lúc này cô mới chân chính cảm thấy đau đớn, khớp ray run lên âm ỉ khiến cô đau đến chảy nước mắt, Lôi Hòa Nghi vội lấy khăn giấy lau đi nước mắt còn dính trên mặt, hỉ mũi mấy phát rồi vứt giấy vào giỏ rác. Cả người chạy xuống giường, đầu choáng váng tí thì ngã lăng quay ra, may mà tay kịp chống vào bàn mới đứng vững, lê từng bước mệt mỏi đến mở cửa.
Cử vừa mở ra Cung Huyền Thương đã bị Lôi Hòa Nghi trước mặt làm cho giật mình, gương mặt hiện lên vẻ đau lòng. Anh nhìn xuống nhà rồi vội bước vào phòng, dùng chân đóng cửa lại. Đặt khay đồ ăn lên bàn rồi quay ra đỡ hai vai Lôi Hòa Nghi, nhìn cô:
- Nghi Nghi, em khóc cả ngày sao?
Cô không đáp lại chỉ nhìn anh, Cung Huyền Thương bị coi nhìn đến cả người mềm nhũn đặc biệt dáng vẻ khóc rất lâu, hai mắt đỏ hoe, nhìn cô lúc này chẳng khác gì một con thỏ mắt hồng.
Cung Huyền Thương đỡ cô ngồi xuống giường rồi đi vào phòng tắm, tiếng nước vang lên sau đó anh trở ra với một cái khăn mặt trắng tinh đã nhúng ướt. Anh đi đến ngồi khụy xuống đưa khăn lên, Lôi Hòa Nghi giơ tay cầm lấy muốn tự làm nhưng va phải tay Cung Huyền Thương, miệng bật ra một tiếng hít sâu đầy đau đớn, cả gương mặt đều nhăn lại. Sắc mặt Cung Huyền Thương cũng lập tức tái mét nhìn xuống tay cô liền bắt gặp tất cả khớp xương tay phải của cô đều đã sưng lên đỏ ửng.
Trái tim thắt lại đau nhói, tay cầm khăn cũng đã siết lại nhưng anh vẫn kìm chế cảm xúc, cẩn thận dùng khăn lau mặt cho cô. Khăn đã nhúng qua nước ấm chạm vào mặt tương đối thoải mái, Lôi Hòa Nghi không giành với anh nữa, ngoan ngoãn để anh lau mặt giúp mình.
Sau khi Cung Huyền Thương giúp con thỏ mít ướt trước mặt mình lau mặt xong thì đặt khen qua một bên, lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Lôi Lăng Quân dưới nhà:
- Cung Huyền Thương, sao rồi?
- Khoan hỏi, mang rượu thuốc dùng để xoa bóp lên đây!
Lôi Lăng Quân dưới nhà như ngồi trên đống lửa, tránh mọi người đi sang một góc nói chuyện điện thoại, giọng hạ thấp hết mức có thể.
- Có chuyện gì xảy ra rồi à?
Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi, cô nhìn anh ánh mắt đầy đáng thương lắc đầu, Cung Huyền Thương nhéo trán nói:
- Nghi Nghi va đầu gối phải cửa nên bị sưng lên rồi, không đáng ngại, xoa bóp một tí là ổn.
Lôi Lăng Quân yên tâm thở ra một hơi.
- Được rồi! Tôi mang lên ngay!
Lôi Lăng Quân trở lại phòng khách nói như Cung Huyền Thương vừa nói xong chạy đi lấy rượu thuốc mang lên. Nghe tiếng gõ cửa, Cung Huyền Thương đi đến hé cửa rất nhỏ vươn tay cầm lấy lọ rượu thuốc trên tay anh ta rồi đóng cửa lại. Lôi Lăng Quân bĩu môi ủ rũ đi xuống nhà.
Cung Huyền Thương trở lại bên cạnh Lôi Hòa Nghi, ngồi khụy xuống trước mặt cô, hai tay cầm lấy tay phải cô nói:
- Sẽ hơi đau, em chịu khó một chút!
Lôi Hòa Nghi nhẹ nhàng gật đầu, Cung Huyền Thương đổ rượu ra tay sau đó động tác hết sức nhẹ nhàng xoa bóp từng khớp tay cho cô. Ban đầu Lôi Hòa Nghi đau đến co rúm cả người, Cung Huyền Thương cố gắng nhẹ tay hơn nữa, cuối cùng Lôi Hòa Nghi cũng thích ứng được, ngồi yên để Cung Huyền Thương giúp.
Sau khi thấy thuốc đã ngấm anh đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa tay sau đó trở ra, Lôi Hòa Nghi không dám nhìn thẳng anh, chỉ biết nhìn vào không khí trốn tránh. Nhìn dáng vẻ này của cô, Cung Huyền Thương không cách nào lớn tiếng hay nổi giận được, nhận ra bản thân đã hoàn toàn bị cô ăn sạch thì chỉ biết cười khổ, giọng nói đầy bất lực mang hàm ý nhắc nhở vang lên:
- Tôi sẽ không hỏi em đã làm gì cả ngày hôm nay vì đây là chuyện riêng của em nhưng tôi không hi vọng sẽ nhìn thấy lần thứ hai, nếu còn có lần sau tôi sẽ không bao che giúp em đâu.
Lôi Hòa Nghi mím môi gật đầu, mặt cúi càng thấp. Cung Huyền Thương lại lên tiếng:
- Có đói không?
- Có một chút...
Giọng nói khàn đặc vì thiếu nước vang lên, nói xong Lôi Hòa Nghi ho liền mấy cái vì đau họng, Cung Huyền Thương mím môi, sắc mặt đen đi. Cúi người cầm lấy cốc sữa vẫn còn ấm trên khay đưa đến bên miệng cô, Lôi Hòa Nghi hé miệng uống mấy hớp cho ấm họng.
- Em không khiến tôi tức chết thì không chịu được có đúng không?
Miệng thì nói thế nhưng ánh mắt ngoài đau lòng cũng chỉ có đau lòng, động tác trên tay cũng hết sức nhẹ nhàng. Uống được một nửa thì Cung Huyền Thương thu tay lại, mang cháo qua cẩn thận bón cho cô ăn. Lôi Hòa Nghi ngượng ngùng muốn tự làm lấy nhưng bị Cung Huyền Thương hung hăng lườm một cái thì không dám động đậy mặc anh làm gì thì làm.
Cung Huyền Thương vừa thổi vừa đút, Lôi Hòa Nghi vừa nhai vừa nuốt, hai người không ai nói gì, rất nhanh đã giải quyết xong một bát cháo.
Cung Huyền Thương đặt bát lên khay cầm sữa bắp đến cho cô uống hết, đặt chiếc ly rỗng về vị trí cũ, sau đó anh trở lại giường, giúp Lôi Hòa Nghi vén tóc.
- Em thế này ngày mai liệu có quay phim được không, để tôi xin phép đạo diễn dời sang hôm khác.
Lôi Hòa Nghi lập tức lắc đầu.
- Không sao, tôi có thể, không cần trì hoãn!
- Chắc chứ?
Lôi Hòa Nghi không chút do dự gật đầu chắc như đinh đóng cột. Cung Huyền Thương cũng chỉ đành nghe theo, nếu anh đoán không lầm hẳn là cô lại đang nhớ về chuyện cũ, có thể là lấy cảm xúc để chuẩn bị cho cảnh quay ngày mai. Nếu trì hoãn thêm một ngày thì cô u uất thêm một ngày, anh không muốn nhìn thấy một Lôi Hòa Nghi như vậy.
- Vậy mọi thứ nghe theo em!
Cung Huyền Thương xoa xoa đầu cô, cầm tay phải cô lên:
- Tay em không bị gì nghiêm trọng, qua một đêm là khỏe rồi nhưng tối nay đừng đi tắm, có biết chưa?
- Biết rồi!
- Ngoan lắm!
Cung Huyền Thương đứng dậy chỉnh lại tóc giúp cô sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái:
- Ngủ ngon!
Cả người Lôi Hòa Nghi vì hành động dịu dàng của anh mà cả người tê dại, có xúc động muốn khóc. Cung Huyền Thương đi đến mang khay chuẩn bị ra ngoài, Lôi Hòa Nghi đứng dậy từ sau lưng vòng tay ôm lấy anh, cả người Cung Huyền Thương như bị điểm huyệt, không dám nhúc nhích. Lôi Hòa Nghi vùi mặt vào lưng anh, giọng nói mềm mại vang lên:
- Cảm ơn...
Cung Huyền Thương cong môi cười, một tay giữ khay, một tay vuốt bàn tay trên hông mình.
- Ừm! Nghỉ ngơi đi!
Lôi Hòa Nghi chậm rãi buông hai tay ra lùi lại rồi trèo lên giường rúc vào chăn, quay lưng lại với Cung Huyền Thương. Anh sau khi không còn nghe tiếng động gì nữa mới quay người lại, nhìn Lôi Hòa Nghi nằm im re trên giường thì mỉm cười xuống nhà.
Mấy phút sau Lôi Hòa Nghi đi ra, Cung Huyền Thương cả người rung động tí thì đứng không vững. Nguyên bản Lôi Hòa Nghi vốn mặc một bộ váy thanh lịch dịu dàng nhưng sau khi hóa trang xong thì hoàn toàn khác hẳn. Lúc này cô thay một bộ đồng phục nữ sinh cấp ba, mái tóc dài chia ra chẻ làm đôi thắt bím rũ xuống hai bên người, gương mặt trang điểm theo kiểu thanh thuần hoạt bát. Bỏ qua chiều cao 1m7 thì nhìn Lôi Hòa Nghi lúc này ai cũng sẽ nghĩ cô chỉ là một cô gái 17 - 18 tuổi đầu chứ không phải thiếu nữ ngoài 20 xinh đẹp đầy cuốn hút như lúc trước. Cung Huyền Thương nhìn người trước mặt không chớp mắt, nuốt một ngụm nước bọt, hai tai chậm rãi đỏ lên. Mặc dù vai diễn này của anh cũng chỉ là một thiếu niên 18 - 19 tràn đầy nhiệt huyết nhưng cũng không thay đổi được nội tâm của anh là một người đàn ông trưởng thành sắp 30. Nhìn Lôi Hòa Nghi cứ như thỏ trắng ngây thơ thế này, anh muốn không bị thu hút cũng khó huống chi đã sớm để ý người ta đến nỗi không thể rời mắt.
Lôi Hòa Nghi đứng nhìn Cung Huyền Thương mãi một lúc, thấy anh không lên tiếng mà nhìn mình trân trân thì ho nhẹ một tiếng, mặt ngượng ngùng cúi gằm xuống. Cung Huyền Thương hồn về với xác, ngại ngùng sờ mũi.
- Nếu em đã xong rồi thì chúng ta chuẩn bị vào diễn thôi.
- Được!
Hai người sánh vai đi cùng nhau, bình thường Lôi Hòa Nghi vẫn mang giày cao gót nên thấp hơn Cung Huyền Thương không bao nhiêu, hiện tại cô mang một đôi giày thể thao đế bằng lại thấp hơn Cung Huyền Thương cao 1m9 hẳn một cái đầu. Nhìn vào vừa hay khiến mọi người quên đi chiều cao 1m7 của cô, đi cùng anh cô cũng không khác những nữ sinh khác là bao nhiêu, dù sao nữ sinh cấp ba cao tận 1m7 cũng không nhiều.
Đạo diễn Macxen nhìn hai người chỉ tay về phía máy quay gật đầu ngụ ý có thể bắt đầu. Cung Huyền Thương gật đầu sau đó nhìn Lôi Hòa Nghi ở đối diện, đưa tay chỉnh lại bím tóc cho cô, người cúi xuống kề sát tai cô nói:
- Đừng căng thẳng, em cứ nhớ lại lúc chúng ta ở nhà của Ninh Mẫn và lúc ở Hawaii là được, tâm trạng lúc đó của em thế nào, em cứ mang theo mà diễn!
Lôi Hòa Nghi nhẹ nhàng gật đầu, nhắm mắt hít sâu một hơi, những hình ảnh vui vẻ trong quá khứ ùa về, môi cô chậm rãi cong lên, nụ cười phối hợp cùng với dáng vẻ của Lôi Hòa Nghi lúc này đích thị mang đầy hơi thở thanh xuân, không chút khuyết điểm.
Cung Huyền Thương nhìn thấy cô đã lấy lại được cảm xúc thì gật đầu hài lòng, cùng cô vào vị trí, đạo diễn Macxen ngồi trước máy quay giơ tay ra hiệu, hai người bắt đầu nhập vai, đạo diễn vừa hô ‛Action’, mọi người lập tức vào việc.
Macxen ngồi trước màn hình mở to mắt nhìn biểu hiện của Cung Huyền Thương để xem xem anh có thật sự khoa trương như Lôi Lăng Quân đã nói không.
Thực tế chứng minh Lôi Lăng Quân không có nói ngoa. Từ ánh mắt, cử chỉ hay nụ cười của Cung Huyền Thương dành cho Lôi Hòa Nghi đều hoàn mỹ đến cực điểm, chỉ đơn thuần là ánh mắt của một chàng trai dành cho cô gái mình thích, không lẫn chút dục vọng hay đùa cợt nào. Ngay cả Lôi Hòa Nghi vốn mang tâm lý căng thẳng nhưng khi nhìn thấy Cung Huyền Thương cũng lập tức quên đi những lo lắng lúc trước, mặc anh dẫn dắt mình vào vai diễn. Cả hai tương tác cực kỳ tốt, chính xác mà nói Cung Huyền Thương làm chủ tình hình không chê vào đâu được. Xuyên suốt các cảnh quay, anh luôn có cách khiến Lôi Hòa Nghi trở thành Vivi, khiến cô bị An Mục trêu chọc đỏ mặt, khiến cô ngượng ngùng nói không nên lời, thỉnh thoảng sẽ chọc cô giận dỗi mà đánh lên ngực anh mấy cái hoặc dậm chân bình bịch, e thẹn ôm sách chạy đi.
Tiết tấu và lời thoại của hai người không theo một kịch bản nào nhưng lại ăn khớp vô cùng, phải nói là lời thoại phát ra từ trong tâm cho nên chứa cả logic lẫn tình cảm trong đó. Trong ngày đầu tiên khởi quay, cảnh quay tuy không dày đặc nhưng chỉ với những phân cảnh ít ỏi này lại khiến Macxen ngứa ngáy cả người, có một loại xúc động thêm cảnh của An Mục mà bỏ qua nam chính Ryan luôn đi. Cung Huyền Thương hóa thân quá xuất sắc đến nỗi khiến Macxen tin rằng Vivi đã từng yêu một chàng trai rực rỡ như ánh Mặt Trời lại hết mực cưng chiều mình như vậy thì làm sao yêu ai được nữa. Dù chỉ là diễn nhưng giữa Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi lại không có chút khoảng cách hay rào cản nào, hoàn toàn hóa thân thành vai diễn đặc biệt là Cung Huyền Thương bởi lẽ đây là cảm xúc chân thật của anh, anh muốn cưng chiều cô gái trước mặt mình cả đời, toàn bộ nội tâm và mong muốn đều hiện rõ trong mắt.
Mặc dù đều là do Cung Huyền Thương làm chủ, Lôi Hòa Nghi chỉ cố gắng bám theo nhưng từng ánh mắt lẫn biểu cảm của cô đều là phản xạ tự nhiên cho những hành động của Cung Huyền Thương. Vẫn khiến người xem nhìn thấy một Vivi bình thường hoạt bát hiếu động nhưng đứng trước An Mục lại như một tờ giấy trắng mặc anh trêu chọc tô vẽ, không thể phản kháng chỉ có thể bị động bị An Mục trêu đỏ cả mặt.
Mỗi một hành động của An Mục dành cho Vivi đều cực kỳ tinh tế và chu đáo. Ví dụ như vuốt tóc cho cô, ra ngoài sẽ đưa áo khoác của mình cho Vivi, cô ngủ gục trên bàn học sẽ nghiêng người che nắng, chở cô bằng xe đạp sẽ lấy áo khoác phủ lên chân, hay mỗi lần đi cùng nhau đều cẩn thận che chở tránh cho cô bị người khác va phải. Những hành động nhỏ nhặt này trong kịch bản đạo diễn Macxen không nhắc tới nhưng qua tay Cung Huyền Thương lại trở thành những hành động đốn tim phái nữ. Ngay cả Lôi Hòa Nghi vốn tâm lặng như nước cũng không tránh khỏi rung động, cảnh quay nào hai má cũng đều hồng mà không cần dặm thêm phấn.
Nhiều lúc Macxen nhìn hai người phối hợp ăn khớp như vậy quên cả hô cắt, nhân viên xung quanh cùng ôm tâm lý hóng hớt nhìn hai người, cả phim trường lấy Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi mà làm trung tâm, cả không gian rộng lớn chỉ có lời thoại của hai người và đạo cụ tạo hiệu ứng xung quanh. Nếu không có Lôi Lăng Quân bị nhồi cơm chó đến ngấy không chịu nổi nữa nhắc nhở thì Macxen để nam phụ nữ chính của mình diễn tới tối cũng hoàn toàn có thể xảy ra.
Kết thúc một ngày quay phim, Lôi Hòa Nghi vẫn không thoát ra được cảm xúc lâng lâng vừa rồi, cả người vẫn còn hơi thở ngọt ngào của thiếu nữ lần đầu biết yêu, mặt vẫn đỏ như khi quay. Cô giống như thật sự là một thiếu nữ 17 vẫn còn ngồi trên ghế nhà trường ngây ngô với mối tình đầu tươi đẹp.
Cung Huyền Thương từ từ đi đến đưa cho Lôi Hòa Nghi một chai nước suối.
- Cảm ơn...
Lôi Hòa Nghi uống một hơi hết nửa chai nước, đưa tay vuốt má cho bớt đỏ lại. Cung Huyền Thương cũng mở nắp chai tu một hơi:
- Tôi không lừa em đúng chứ, quay phim không khó như em nghĩ!
- Là nhờ anh dẫn dắt tốt mà thôi, đổi lại là người khác tôi đã quay hỏng không biết bao nhiêu lần rồi.
- Vậy phải đổi lại thành chúng ta phối hợp rất ăn ý, phải không? Lôi Hòa Nghi bật cười lắc đầu với Cung Huyền Thương, anh cũng không trêu cô nữa, thời gian còn nhiều còn sợ không có dịp sao? Nói gì thì nói mấy cảnh diễn này không có chút cảm giác khiêu chiến nào với anh nhưng anh lại thích, ai bảo đối phương là Lôi Hòa Nghi, anh thích nhất là trêu cô và cưng chiều cô. Nhưng Cung Huyền Thương cũng không biết kịch bản phía sau giữa nam nữ chính còn có nhiều cảnh tình bể bình hơn nhiều khiến anh phải hạ mình làm diễn viên đóng thế cho Vincent.
Hai người trò chuyện một hồi thì về phòng tẩy trang sau đó đến chỗ đạo diễn nghe ý kiến của ông ấy, Macxen đối với cách diễn của hai người vô cùng hài lòng, khích lệ hai người cứ thế phát huy.
Lôi Hòa Nghi thấy đạo diễn hài lòng thì cũng nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Cung Huyền Thương, anh trao cho cô một ánh mắt yên tâm. Hai người trở về thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, vốn Cung Huyền Thương muốn đưa cô về nhưng Lôi Lăng Quân lại nhảy ra dành mất, Cung Huyền Thương chỉ đành gượng cười chào hai người đương nhiên không quên lườm Lôi Lăng Quân một cái rõ ác.
Mấy ngày sau tiến độ quay phim vẫn diễn ra bình thường, nhờ có Cung Huyền Thương gánh team nên Lôi Hòa Nghi cũng không có áp lực hay chướng ngại gì, dù sao bình thường Cung Huyền Thương cũng chiều theo ý cô không ít, hai người lại tương đối quen thuộc với nhau, không có chút gượng ép nào, diễn vô cùng mượt. Nếu có vấn đề thì chính là đạo diễn và nhân viên đoàn làm phim bị nhồi cẩu lương quá nhiều mà thôi, rõ ràng là đang làm việc nhưng lại cứ có cảm giác đang ngồi xem người ta rải cẩu lương giữa thanh thiên bạch nhật, chỉ thiếu bịch bắp rang bơ và cốc coca là thành ngồi ở rạp xem phim tình cảm học đường rồi. Từ đây mọi người cũng có cái nhìn mới hơn về một Cung Huyền Thương hoàn toàn khác. Quả nhiên ai yêu vào rồi cũng khác ngày xưa, dù là ảnh đế nổi tiếng không vướng bụi trận dính vào chữ tình rồi cũng trở nên mặt dày mày dạn theo đuổi con gái nhà người ta mà thôi.
Còn Lôi Lăng Quân mấy ngày đầu còn thường xuyên đến xem nhưng qua thời gian không chịu được thái độ mượn việc công làm việc tư của Cung Huyền Thương mà chuồn mất hút, thỉnh thoảng tới giờ thì đến đón em gái.
Còn Lôi Hòa Nghi, ban đầu còn ngại thái độ dè dặt của mình dành cho Cung Huyền Thương mà sẽ làm ảnh hưởng đến việc quay phim nhưng sau khi làm việc cùng anh, hoàn toàn hóa thân vào vai diễn thì tinh thần cũng bình tĩnh hơn. Theo như Cung Huyền Thương làm công tác tư tưởng cho cô đã từng nói thì cứ xem đây như một việc hiển nhiên, không cần ngại.
Vì những cảnh quay ban đầu diễn ra thuận lợi, tuyến diễn viên phụ cũng thể hiện rất tốt cho nên thời gian quay được rút ngắn đi nhiều, Lôi Hòa Nghi vì thế mà có thêm thời gian sắp xếp học tiếng Pháp để tháng sau bắt đầu lên đường. Trong quá trình quay phim cô cũng thường dành ra một ít giờ nghỉ trưa để học, may nhờ có Cung Huyền Thương phụ đạo nên hiện tại khả năng giao tiếp cũng ở mức tương đối.
Ba ngày sau nam phụ An Mục lên đường rồi, những cảnh quay về sau đều không xuất hiện anh nữa. Mà cảnh này là khi Vivi biết An Mục gặp tai nạn xe mà qua đời, tinh thần suy sụp, cơ thể suy nhược mất hơn một năm mới bình phục được sau đó quyết định xuất ngoại đến Pháp. Sở dĩ chọn Pháp bởi vì đây từng là lời hứa của hai người về tương lai sau này, An Mục không thực hiện được, Vivi thay anh thực hiện. Cách ngày diễn, Lôi Hòa Nghi vì để chuẩn bị cho cảnh quay mà nghỉ nguyên ngày hôm trước để lấy cảm xúc. Đây cũng là chuyện mà cô không muốn nhớ lại nhất - khoảng khắc cuối cùng của cô ở kiếp trước.
Cô thử đặt mình vào vị trí của Lăng Mặc Thần - Thần ca ca của cô lúc đó, chứng kiến người mình yêu chết trước mặt mình. Ngày đó hai người kết hôn, cô vì cứu anh mà chết, trước khi nhắm mắt đọng lại trong đầu cô chính là vẻ mặt thống khổ sống không bằng chết của Lăng Mặc Thần, hai tay anh ôm chặt cả người cô, ngẩng mặt lên trời hét một tiếng thê lương. Cảnh tượng đó vẫn in sâu trong tâm trí cô, những năm này Lôi Hòa Nghi vẫn luôn nhớ về Lăng Mặc Thần bởi lẽ tình cảm anh dành cho cô ngay cả người ngoài cũng phải xúc động huống chi là người trong cuộc như cô. Cô có thể tự tin nói với mọi người rằng Lăng Mặc Thần yêu cô hơn cả mạng sống của mình, một người có thể đối tốt với cô bằng cả tim gan của mình như vậy, Lôi Hòa Nghi làm sao quên anh chứ.
Cô không dám tưởng tượng năm đó sau khi mình chết đi Lăng Mặc Thần đã sống như thế nào, đây vẫn luôn là điều cô lo lắng, cũng vì ký do đó mà cô vĩnh viễn không buông được Lăng Mặc Thần. Một kiếp đó cô chính là tín ngưỡng sống của anh, cô chết rồi Lăng Mặc Thần sẽ trở thành bộ dạng gì cô không dám nghĩ.
Anh chứng kiến người mình yêu nhất vì mình mà chết là cảm giác thế nào, liệu có thống khổ như khi Vivi biết An Mục đã bỏ cô mà đi. Đặt mình vào hoàn cảnh lúc đó, đổi lại cô nhìn thấy Lăng Mặc Thần vì mình mà chết, trái tim trong lồng ngực run lên dữ dội, chỉ mới nghĩ đến Lôi Hòa Nghi đã không chịu nổi huống chi là trực tiếp nhìn thấy. Cô nằm trên giường cả người toát mồ hôi hột, hô hấp dồn dập, không thể tập trung được.
Bước xuống giường đi đến bàn mở ngăn ra lấy một tập giấy vẽ và mấy cây bút chì. Lôi Hòa Nghi lần nữa trở lại giường, cả người tựa lên đầu giường, tập vẽ đặt trên đùi. Cô hít sâu mấy hơi, hai mắt lập tức đỏ hoe, bút chì đặt xuống, bàn tay thoăn thoắt di chuyển liên hồi, cùng với những nét vẽ không ngừng xuất hiện trên giấy chính là những ký ức một kiếp trước không ngừng ùa về.
Từng bức tranh vẽ bằng bút chì lần lượt được hoàn thành, tóm tắt lại những hồi ức đã qua của kiếp trước, từ lúc gặp anh ấy năm 2 tuổi, 5 tuổi gặp lại từ đó gắn bó bên nhau đến năm cô 18 tuổi. Hơn mười năm bên nhau, những kỷ niệm đẹp nhất cô đều không quên, những bức tranh cứ thế nhắc nhở cô giữa hai người đã từng có khoảng thời gian tốt đẹp thế nào.
Lôi Hòa Nghi dường như chìm vào thế giới của riêng mình, trong mắt cô chỉ có tập vẽ trước mặt, bàn tay cầm bút chì không cảm thấy mỏi chỉ muốn vẽ thật nhanh, nhanh hơn nữa, cô muốn lưu giữ những hình ảnh này mãi. Cô sợ một lúc nào đó mình sẽ quên đi người đã từng vì cô mà sống thêm một lần nữa.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa sau đó là giọng nói của Lôi Lăng Hàn:
- Nghi Nghi, xuống ăn cơm thôi em!
Tay cầm bút của Lôi Hòa Nghi sững lại, hơi thở gấp gáp, cô siết chặt bút chì, mím môi kìm nén cảm xúc sau đó nói:
- Mọi người ăn đi ạ, hôm nay em không muốn ăn cơm!
- Nghi Nghi, em bỏ ăn một ngày sao mà được, ngoan, xuống ăn cơm!
Lôi Hòa Nghi hít sâu một hơi:
- Anh, đừng lo cho em, em bận một số việc nên không tiện ăn uống, tối nếu đói em sẽ ăn nhẹ chút gì đó, anh nói mọi người đừng lo cho em, em không sao!
- ... Được rồi, một lần này thôi đó, làm gì thì làm cũng không nên ngược đãi bản thân.
- Vâng!
Lôi Lăng Hàn thở dài rồi đi xuống nhà nói lại tình hình của Lôi Hòa Nghi. Sắc mặt mọi người không hẹn đều trầm xuống nhưng hiển nhiên bọn họ đều hiểu không ai có thể thay đổi quyết định của Lôi Hòa Nghi huống chi cô như thế này đích thị là bởi vì phiền lòng, để cô tĩnh tâm mới là tốt nhất.
Lôi Lăng Triệt trấn an bố mẹ rồi mời mọi người dùng bữa sau đó nhìn Lôi Lăng Quân một cái, anh hiểu ý gật đầu.
Lúc này, trên phòng mình, sau khi Lôi Lăng Hàn xuống nhà, Lôi Hòa Nghi yên lặng nhìn những bức tranh mình đã vẽ, cảm xúc kìm nén từ sớm tới giờ ngay giây phút Lôi Lăng Hàn lên tiếng cũng không thể giữ được nữa, như còn đập ngăn sông bị vỡ, chảy ào ào như muốn cuốn phăng mọi thứ, cô chậm rãi lật lại từ đầu đến cuối. Nước mắt cũng theo đó rơi xuống như mưa, tí tách nhỏ lên từng trang giấy.
Lôi Hòa Nghi ngã xuống giường, vùi cả mình vào trong chăn, ôm tập vẽ trong ngực, khóc nấc lên, vừa khóc vừa nức nở lên tiếng:
- Lăng Mặc Thần... Lăng Mặc Thần, rốt cuộc anh ở đâu chứ, tại sao không xuất hiện, anh có biết em rất nhớ anh không? Anh nếu như không xuất hiện em thật sự sẽ thích người khác đấy, chúng ta đã bỏ lỡ một kiếp rồi chẳng lẽ anh thật sự muốn chúng ta bỏ lỡ nhau một lần nữa sao, Lăng Mặc Thần... em không muốn thích người khác nhưng em sắp không chịu được rồi...
Lôi Hòa Nghi khóc rất lâu rất lâu cho đến khi nước mắt không thể rơi được nữa chỉ còn những tiếng nấc nghẹn ngào, cô nằm sấp trên giường, vừa thút thít vừa đặt bút tiếp tục vẽ. Thùng rác dưới sàn đã có mấy cây bút chì vẽ hết cùng với phần gỗ thừa bị cô gọt bỏ. Hai mắt Lôi Hòa Nghi vừa đỏ vừa sưng vì khóc cũng như vì chăm chú vẽ quá lâu, nhìn dáng vẻ lúc này muốn có bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.
Tinh thần tập trung đến mức một chút đói bụng Lôi Hòa Nghi cũng không cảm thấy, ngay cả khớp xương tay đau nhức cũng bị cô bỏ lơ, cổ họng khô khốc vì khóc và thiếu nước đối với cô cũng không có chút cảm giác, toàn bộ lực chú ý đều bị tập vẽ thu hút. Ban đầu vốn là một tập giấy dày cộp trong một ngày đã bị Lôi Hòa Nghi vẽ hơn phân nửa, mấy chục bức tranh mô phỏng lại ký ức của cô, từ năm 5 tuổi đến năm 18 tuổi, không chút đứt đoạn, không dùng lời kể nhưng người khác nhìn thấy cũng đủ để biết tình cảm giữa hai người trong tranh sâu đậm như thế nào.
Mặt Trời cũng đã lặng, màn đêm buông xuống, căn phòng của Lôi Hòa Nghi sáng rực ánh đèn, cô vẫn giữ tư thế nằm sấp trên giường, khớp tay đã bắt đầu sưng lên cũng đã có chút run rẩy.
Dưới nhà, mọi người ngồi trong phòng khách, sắc mặt đều không tốt bởi vì lo cho ái nữ nhà mình. Nguyên cả ngày hôm nay Lôi Hòa Nghi không xuống nhà, nhốt mình trong phòng không biết làm gì. Cho dù Lôi Lăng Triệt áp tai nghe động tĩnh cũng không nghe được gì bởi lẽ cách âm quá tốt mà Lôi Hòa Nghi cũng chẳng gây ra động tĩnh nào. Cũng không ai muốn làm phiền Lôi Hòa Nghi nên cứ thế âm thầm lo lắng cho cô, Lôi Lăng Quân ngồi trên sofa lâu lâu lại nhìn đồng hồ. Ban trưa sau khi ăn trưa xong anh đã gọi điện cho Cung Huyền Thương tường thuật lại tình hình của Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương cũng lo lắng không kém mọi người trong nhà khiến Lôi Lăng Quân phải mất nửa tiếng đả thông tư tưởng anh mới chịu ở lại Cung thị mà không phóng xe đến Lôi gia ngay.
Lôi Hòa Nghi đã nói hôm nay không ăn cơm thì tuyệt đối không ăn dù mọi người mang đồ ăn lên tận phòng thì cô cũng chỉ để đó hơn nữa làm phiền cô lúc này e là chỉ khiến tâm trạng Lôi Hòa Nghi thêm tồi tệ chứ không cải thiện được gì cho nên mọi người mới ngồi yên bị động thế này.
Còn Cung Huyền Thương, Ở Cung thị lòng nóng như lửa đốt suốt mấy giờ đồng hồ, mãi đến khi kết thúc buổi họp khẩn trời cũng đã tối, Cung Huyền Thương không kịp về nhà mà chạy đến Lôi gia ngay.
Lúc này bác quản gia đi vào, nói với mọi người.
- Cung thiếu đến rồi!
Sắc mặt Lôi Lăng Quân sáng lên, bước vội ra ngoài, Cung Huyền Thương xuống xe gấp gáp đi vào trong vừa hay chạm phải Lôi Lăng Quân đang bước ra.
- Nghi Nghi thế nào?
Lôi Lăng Quân nhìn anh lắc đầu, thở dài lên tiếng:
- Không rõ, con bé nhốt mình trên phòng cả ngày hôm nay, cơm không ăn, nước không uống, cả nhà ai cũng lo lắng nhưng lại không thể làm phiền con bé lúc này. Hiện tại mọi người cũng chỉ biết hi vọng vào cậu thôi.
Cung Huyền Thương càng nghe càng nóng ruột, cùng Lôi Lăng Quân đi vào trong, anh lịch sự chào hỏi người lớn rồi nhìn lên trên lầu sau đó quay sang nói với mọi người:
- Con vào bếp làm chút gì đó cho Nghi Nghi.
Mẹ Lôi vừa nghe đã đứng dậy cầm tay Cung Huyền Thương đi vào nhà bếp:
- Tốt rồi, con làm chút gì đó rồi mang lên phòng con bé giúp bác. Nha đầu này hôm nay không biết bị làm sao mà trở nên như thế này.
- Bác gái đừng lo, con sẽ cố gắng thuyết phục Nghi Nghi.
- Nhờ con cả đấy!
Cung Huyền Thương nghe mẹ Lôi chỉ vị trí của nguyên liệu và gia vị xong thì bắt đầu xắn tay áo nấu ăn, mẹ Lôi nhìn một lúc rồi hài lòng ra ngoài. Khoảng một tiếng sau Cung Huyền Thương mang theo một khay đồ ăn đi ra, bên trên có một bát cháo hải sản rau củ nóng hôi hổi và một vài món ăn nhẹ tráng miệng cộng thêm một ly sữa bắp còn nóng, mùi thơm phưng phức.
- Con mang lên phòng cho Nghi Nghi!
Ba Lôi cảm kích nhìn Cung Huyền Thương, gật đầu:
- Nhờ con cả đấy!
- Vâng ạ!
Cung Huyền Thương cẩn thận bê khay lên lầu, đứng trước cử phòng giơ khuỷu tay ra gõ cửa, giọng nói dịu dàng vang lên:
- Nghi Nghi, mở cửa!
Lôi Hòa Nghi nằm trên giường nghe giọng Cung Huyền Thương cứ ngỡ bản thân nghe nhầm mà ngơ ngác. Mãi không thấy có động tĩnh, Cung Huyền Thương tiếp tục lên tiếng:
- Nghi Nghi, là tôi, tôi biết em chưa ngủ, mau mở cửa đi, ngoan nếu không...
Lôi Hòa Nghi biết mình không có sinh ra ảo giác, giật mình bật dậy cất tập vẽ xuống dưới gối, lúc này cô mới chân chính cảm thấy đau đớn, khớp ray run lên âm ỉ khiến cô đau đến chảy nước mắt, Lôi Hòa Nghi vội lấy khăn giấy lau đi nước mắt còn dính trên mặt, hỉ mũi mấy phát rồi vứt giấy vào giỏ rác. Cả người chạy xuống giường, đầu choáng váng tí thì ngã lăng quay ra, may mà tay kịp chống vào bàn mới đứng vững, lê từng bước mệt mỏi đến mở cửa.
Cử vừa mở ra Cung Huyền Thương đã bị Lôi Hòa Nghi trước mặt làm cho giật mình, gương mặt hiện lên vẻ đau lòng. Anh nhìn xuống nhà rồi vội bước vào phòng, dùng chân đóng cửa lại. Đặt khay đồ ăn lên bàn rồi quay ra đỡ hai vai Lôi Hòa Nghi, nhìn cô:
- Nghi Nghi, em khóc cả ngày sao?
Cô không đáp lại chỉ nhìn anh, Cung Huyền Thương bị coi nhìn đến cả người mềm nhũn đặc biệt dáng vẻ khóc rất lâu, hai mắt đỏ hoe, nhìn cô lúc này chẳng khác gì một con thỏ mắt hồng.
Cung Huyền Thương đỡ cô ngồi xuống giường rồi đi vào phòng tắm, tiếng nước vang lên sau đó anh trở ra với một cái khăn mặt trắng tinh đã nhúng ướt. Anh đi đến ngồi khụy xuống đưa khăn lên, Lôi Hòa Nghi giơ tay cầm lấy muốn tự làm nhưng va phải tay Cung Huyền Thương, miệng bật ra một tiếng hít sâu đầy đau đớn, cả gương mặt đều nhăn lại. Sắc mặt Cung Huyền Thương cũng lập tức tái mét nhìn xuống tay cô liền bắt gặp tất cả khớp xương tay phải của cô đều đã sưng lên đỏ ửng.
Trái tim thắt lại đau nhói, tay cầm khăn cũng đã siết lại nhưng anh vẫn kìm chế cảm xúc, cẩn thận dùng khăn lau mặt cho cô. Khăn đã nhúng qua nước ấm chạm vào mặt tương đối thoải mái, Lôi Hòa Nghi không giành với anh nữa, ngoan ngoãn để anh lau mặt giúp mình.
Sau khi Cung Huyền Thương giúp con thỏ mít ướt trước mặt mình lau mặt xong thì đặt khen qua một bên, lấy điện thoại trong túi ra gọi cho Lôi Lăng Quân dưới nhà:
- Cung Huyền Thương, sao rồi?
- Khoan hỏi, mang rượu thuốc dùng để xoa bóp lên đây!
Lôi Lăng Quân dưới nhà như ngồi trên đống lửa, tránh mọi người đi sang một góc nói chuyện điện thoại, giọng hạ thấp hết mức có thể.
- Có chuyện gì xảy ra rồi à?
Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi, cô nhìn anh ánh mắt đầy đáng thương lắc đầu, Cung Huyền Thương nhéo trán nói:
- Nghi Nghi va đầu gối phải cửa nên bị sưng lên rồi, không đáng ngại, xoa bóp một tí là ổn.
Lôi Lăng Quân yên tâm thở ra một hơi.
- Được rồi! Tôi mang lên ngay!
Lôi Lăng Quân trở lại phòng khách nói như Cung Huyền Thương vừa nói xong chạy đi lấy rượu thuốc mang lên. Nghe tiếng gõ cửa, Cung Huyền Thương đi đến hé cửa rất nhỏ vươn tay cầm lấy lọ rượu thuốc trên tay anh ta rồi đóng cửa lại. Lôi Lăng Quân bĩu môi ủ rũ đi xuống nhà.
Cung Huyền Thương trở lại bên cạnh Lôi Hòa Nghi, ngồi khụy xuống trước mặt cô, hai tay cầm lấy tay phải cô nói:
- Sẽ hơi đau, em chịu khó một chút!
Lôi Hòa Nghi nhẹ nhàng gật đầu, Cung Huyền Thương đổ rượu ra tay sau đó động tác hết sức nhẹ nhàng xoa bóp từng khớp tay cho cô. Ban đầu Lôi Hòa Nghi đau đến co rúm cả người, Cung Huyền Thương cố gắng nhẹ tay hơn nữa, cuối cùng Lôi Hòa Nghi cũng thích ứng được, ngồi yên để Cung Huyền Thương giúp.
Sau khi thấy thuốc đã ngấm anh đứng dậy vào nhà vệ sinh rửa tay sau đó trở ra, Lôi Hòa Nghi không dám nhìn thẳng anh, chỉ biết nhìn vào không khí trốn tránh. Nhìn dáng vẻ này của cô, Cung Huyền Thương không cách nào lớn tiếng hay nổi giận được, nhận ra bản thân đã hoàn toàn bị cô ăn sạch thì chỉ biết cười khổ, giọng nói đầy bất lực mang hàm ý nhắc nhở vang lên:
- Tôi sẽ không hỏi em đã làm gì cả ngày hôm nay vì đây là chuyện riêng của em nhưng tôi không hi vọng sẽ nhìn thấy lần thứ hai, nếu còn có lần sau tôi sẽ không bao che giúp em đâu.
Lôi Hòa Nghi mím môi gật đầu, mặt cúi càng thấp. Cung Huyền Thương lại lên tiếng:
- Có đói không?
- Có một chút...
Giọng nói khàn đặc vì thiếu nước vang lên, nói xong Lôi Hòa Nghi ho liền mấy cái vì đau họng, Cung Huyền Thương mím môi, sắc mặt đen đi. Cúi người cầm lấy cốc sữa vẫn còn ấm trên khay đưa đến bên miệng cô, Lôi Hòa Nghi hé miệng uống mấy hớp cho ấm họng.
- Em không khiến tôi tức chết thì không chịu được có đúng không?
Miệng thì nói thế nhưng ánh mắt ngoài đau lòng cũng chỉ có đau lòng, động tác trên tay cũng hết sức nhẹ nhàng. Uống được một nửa thì Cung Huyền Thương thu tay lại, mang cháo qua cẩn thận bón cho cô ăn. Lôi Hòa Nghi ngượng ngùng muốn tự làm lấy nhưng bị Cung Huyền Thương hung hăng lườm một cái thì không dám động đậy mặc anh làm gì thì làm.
Cung Huyền Thương vừa thổi vừa đút, Lôi Hòa Nghi vừa nhai vừa nuốt, hai người không ai nói gì, rất nhanh đã giải quyết xong một bát cháo.
Cung Huyền Thương đặt bát lên khay cầm sữa bắp đến cho cô uống hết, đặt chiếc ly rỗng về vị trí cũ, sau đó anh trở lại giường, giúp Lôi Hòa Nghi vén tóc.
- Em thế này ngày mai liệu có quay phim được không, để tôi xin phép đạo diễn dời sang hôm khác.
Lôi Hòa Nghi lập tức lắc đầu.
- Không sao, tôi có thể, không cần trì hoãn!
- Chắc chứ?
Lôi Hòa Nghi không chút do dự gật đầu chắc như đinh đóng cột. Cung Huyền Thương cũng chỉ đành nghe theo, nếu anh đoán không lầm hẳn là cô lại đang nhớ về chuyện cũ, có thể là lấy cảm xúc để chuẩn bị cho cảnh quay ngày mai. Nếu trì hoãn thêm một ngày thì cô u uất thêm một ngày, anh không muốn nhìn thấy một Lôi Hòa Nghi như vậy.
- Vậy mọi thứ nghe theo em!
Cung Huyền Thương xoa xoa đầu cô, cầm tay phải cô lên:
- Tay em không bị gì nghiêm trọng, qua một đêm là khỏe rồi nhưng tối nay đừng đi tắm, có biết chưa?
- Biết rồi!
- Ngoan lắm!
Cung Huyền Thương đứng dậy chỉnh lại tóc giúp cô sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô một cái:
- Ngủ ngon!
Cả người Lôi Hòa Nghi vì hành động dịu dàng của anh mà cả người tê dại, có xúc động muốn khóc. Cung Huyền Thương đi đến mang khay chuẩn bị ra ngoài, Lôi Hòa Nghi đứng dậy từ sau lưng vòng tay ôm lấy anh, cả người Cung Huyền Thương như bị điểm huyệt, không dám nhúc nhích. Lôi Hòa Nghi vùi mặt vào lưng anh, giọng nói mềm mại vang lên:
- Cảm ơn...
Cung Huyền Thương cong môi cười, một tay giữ khay, một tay vuốt bàn tay trên hông mình.
- Ừm! Nghỉ ngơi đi!
Lôi Hòa Nghi chậm rãi buông hai tay ra lùi lại rồi trèo lên giường rúc vào chăn, quay lưng lại với Cung Huyền Thương. Anh sau khi không còn nghe tiếng động gì nữa mới quay người lại, nhìn Lôi Hòa Nghi nằm im re trên giường thì mỉm cười xuống nhà.
Danh sách chương