Vì mấy câu chọc ghẹo của Diệp Lan, trạng thái của Giang Trì hoàn toàn bất ổn.
Lẽ ra là một cảnh buồn thương man mác khi gặp lại tình đầu sau nhiều năm xa cách, đầu mày cúi mắt Giang Trì lại có mấy phần chộn rộn khi chớm yêu cuồng nhiệt.
Nhâm Hải Xuyên đang kiểm tra hướng sáng, ông liếc mắt nhìn Giang Trì vừa trang điểm xong chạy tới, lãnh đạm: “Điều chỉnh trạng thái, sửa đúng cảm xúc rồi quay lại.”
Giang Trì vừa ló đầu ra đã bị tạt gáo nước lạnh, giật thót mình, xấu hổ gật đầu, “Cháu xin lỗi, cháu lập tức…”
Diệp Lan đi sau Giang Trì thấy vậy liền bật cười, đang định nói thay Giang Trì vài câu thì bị Nhâm Hải Xuyên lườm, sắc mặt khó coi gấp bội, “Tự kiểm soát bản thân đi!”
Diệp Lan nhịn cười gật đầu, ngồi qua bên chơi điện thoại.
Giang Trì đang tuổi dễ bị ngoại cảnh ảnh hưởng tâm trạng, nói kỹ thuật diễn của cậu tốt, nhưng cũng chỉ thuộc loại tương đối nổi bật khi so ngang với các diễn viên nam đồng lứa thôi, so lên thì đừng nói là Diệp ảnh đế bây giờ, chỉ so với Diệp ảnh đế khi bằng tuổi cậu thôi cũng đã thua xa rồi.
Cậu vẫn chưa đạt đến mức nhập thoát vai tùy ý, nhập vai chậm là khuyết điểm lớn nhất của Giang Trì.
Giang Trì hít sâu vài hơi, cố gắng xua đuổi mấy câu trêu đùa vừa rồi của Diệp Lan ra khỏi đầu.
Nhân viên trường quay đã chuẩn bị xong cả, sao mà bắt mọi người chờ một mình mình được, Giang Trì hơi sốt ruột, ngẫm nghĩ, lấy điện thoại ra, tìm mấy tin tức xấu về Diệp Lan đọc.
Dù biết mấy tin có đầu có đuôi như thật này toàn là bịa đặt, nhưng đọc hết từ đầu tới cuối, ảnh dối chữ giả cũng làm người ta nghẹn ứ trong lòng, trái tim bị Diệp Lan chòng ghẹo bình tĩnh lại nhiều, cậu hít thở sâu, hồi tưởng lại tâm trạng khi đọc thấy tin đồn về Diệp Lan mấy năm nay, dần tiến vào cảm xúc của Bùi Nhiên.
Giang Trì nhắm mắt, quay lại trước ống kính, ra hiệu đã chuẩn bị xong rồi.
“Đừng để bị cậu ta ảnh hưởng, cháu đang tự đấu tranh với bản thân.” Cảnh này Nhâm Hải Xuyên không định hướng khắc khe gì, cho hai người không gian phát huy thích hợp, chỉ nhấn mạnh: “Khống chế cảm xúc, không bộc phát ra, mà rút lại, rút phẫn nộ đối với cậu ấy lại, chuyển thành với bản thân, được chưa?”
Giang Trì gật đầu.
Phụ trách tạo hình đến chỉnh tóc cho Giang Trì, ra hiệu ok với đạo diễn, bước nhanh ra ngoài.
“Tên khốn màn hai mươi bảy cảnh một lần một! Action!”
Giang Trì ngồi ở trên ghế chủ tịch bàn họp, biểu cảm lạnh lùng, đẩy một tập hồ sơ tới trước, “Tôi đã xem qua hợp đồng này rồi, tôi đề nghị giám đốc Triển trưng cầu ý kiến cổ đông khác của công ty anh rồi hẵng quyết định, công ty chúng tôi tạm thời chưa có kế hoạch phát trên về phía bắc, rất nhiều kiến nghị anh đề xuất…”
Giang Trì dừng lại vài giây, đột nhiên nở nụ cười giễu.
Không biết đang nói móc Triển Minh hay tự cười bản thân.
Giang Trì rũ mắt, giọng ám chỉ: “Rất nhiều kiến nghị anh đề xuất… cực kì thiếu chuyên nghiệp, lại còn ấu trĩ.”
Mắt Diệp Lan hơi đỏ lên, đôi mắt sâu dán chặt vào Giang Trì.
Diệp Lan một tay kẹp thuốc gác trên tay vịn ghế, tay kia để trên bàn họp, ngón cái vuốt mạnh lên hoa văn trên mặt bàn như kiềm nén, môi run run, trông như con báo dữ bị thương, chịu đựng thống khổ, khát máu lại tuyệt vọng.
Hai người cách nhau chiếc bàn họp dài mà Giang Trì cũng cảm nhận được áp lực cực đại từ Diệp Lan.
Giang Trì hít thở sâu, đây chính kỹ thuật diễn và khí thế đã bị Diệp Lan áp chế mà Nhâm Hải Xuyên nói.
Sau máy quay, Nhâm Hải Xuyên cau chặt mày.
Giang Trì không nhìn cũng biết, Nhâm Hải Xuyên sắp bảo cắt rồi.
Vừa rồi điều chỉnh cảm xúc không ổn, đã bị đạo diễn mắng ngay trước mặt Diệp Lan rồi, đến lúc này, Giang Trì ngàn vạn lần không muốn bị NG[1].
Giang Trì không chịu được cảnh bị mắng trước mặt Diệp Lan.
“Giám đốc Triển.” Giang Trì đứng lên, đẩy thật chậm ghế ngồi vào sát bàn, đồng thời khống chế biểu cảm có phần thất thố trên mặt, đẩy ghế vào chỗ cũ xong, vẻ mặt cậu cũng trở lại bình thường, Giang Trì bình tĩnh nói: “Bọn tôi rất bận rộn… Đừng làm phí thời gian của nhau nữa.”
Giang Trì chỉnh nơ cổ, sải chân ra khỏi phòng họp, khi đi ngang Diệp Lan, Diệp Lan vẫn yên lặng không lên tiếng đột nhiên đứng bật dậy, túm lấy cánh tay Giang Trì, giật mạnh cậu về bên cạnh.
Giang Trì giận dữ lẫn căng thẳng nhìn ra cửa phòng họp, gằn giọng gầm: “Buông ra!”
Trong phim, Bùi Nhiên đột ngột bị Triển Minh lôi vào phòng họp, không ngừng lo có đồng nghiệp đi ngang bên ngoài, nghe được quá khứ tăm tối của cậu và Triển Minh.
“Sợ à?” Diệp Lan siết chặt cánh tay Giang Trì, bộ tây trang may đo tỉ mỉ cũng không giấu được khí chất vô lại của anh, “Gọi bảo vệ đi chứ! Đuổi anh ra ngoài đi chứ!”
Giang Trì nhìn Diệp Lan không dám tin, hạ giọng nói từng tiếng, “Cậu biết liêm sỉ một chút được không vậy.”
“Tôi đã từng liêm sỉ bao giờ đâu.” Diệp Lan túm chặt tóc gáy Giang Trì, ép Giang Trì đối diện với mình, khàn giọng: “Bùi Nhiên… Em có biết mấy năm nay anh…”
“Tôi không muốn biết!”
Giang Trì đanh giọng ngắt lời Diệp Lan, xô mạnh Diệp Lan ra.
Diệp Lan hoảng hốt nhìn Giang Trì.
Giang Trì thở phì phò, đột nhiên, nước mắt cậu tuôn trào.
Thể diện và tôn nghiêm mà cậu gồng mình chống đỡ, gian nan duy trì sụp đổ trước cái ôm chẳng ra ôm của Triệu Minh.
Giang Trì thống khổ siết chặt nắm tay, đưa tay vuốt nước mắt trên mặt, nhưng nước mắt rơi mãi không ngừng, cậu đè đuôi mắt lại. Đột nhiên tự tát mình một cái thật mạnh, nghẹn trong cổ: “Đê tiện!”
Mắt Diệp Lan đỏ lên, lập tức giữ tay Giang Trì lại, trong sự giãy dụa của Giang Trì, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Giang Trì ngây ra vài giây rồi lại như phát rồ, tay đấm chân đá, hai người giằng xé nhau như dã thú, phát tiết nỗi hận không biết với đối phương hay bản thân trong lòng.
Cuối cùng, Giang Trì đẩy mạnh Diệp Lan ra, chán nản tựa vào góc tường, rũ đầu, thở dốc một lúc rồi đau đớn nghẹn ngào, “Mấy năm nay… Diệp Lan… Anh… anh hủy hoại cả cuộc đời tôi…”
“Cắt!”
Mặt Giang Trì đẫm nước mắt, hoàn hồn vài giây rồi nhìn Nhâm Hải Xuyên, Nhâm Hải Xuyên vẫn gằn mặt, ánh mắt bất mãn thấy rõ, Giang Trì nhe răng cười, không kịp chuyển đổi cảm xúc, vội cúi người xin lỗi Diệp Lan, “Em xin lỗi, có phải vừa rồi em mạnh tay lắm không? Có đẩy trúng anh không? Em xin lỗi em xin lỗi.”
“Oa.” Diệp Lan mỉm cười nhìn Giang Trì, “Không tệ nha.”
Giang Trì phát huy tốt hơn tưởng tượng của Diệp Lan nhiều, kiểu diễn chung cân tài cân sức thỏa thế này là một loại hưởng thụ cho cả hai bên, Diệp Lan gật đầu tán thưởng, “Biểu cảm lúc tự tát bản thân đạt rồi.”
Giang Trì hưng phấn mặt đỏ bừng, cậu cầm lấy khăn trợ lý Lý Vĩ Lực đưa lau mặt, nói: “Không đâu không đâu, nhờ anh chiếu cố em cả.”
Phó đạo diễn trả phim, Nhâm Hải Xuyên đi tới, Giang Trì lau khô nước mắt, mong chờ nhìn Nhâm Hải Xuyên… Được khen trước mặt Diệp Lan, ngại quá đi à.
Nhâm Hải Xuyên gật đầu với Diệp Lan, “Không có gì để nói.”
Diệp Lan cười khì, Nhâm Hải Xuyên chuyển hướng sang Giang Trì, giọng lạnh băng, “Câu thoại cuối cùng cảnh vừa rồi cậu nói gì?”
Giang Trì sững sờ.
Lời thoại cậu thuộc làu làu rồi, nhưng bây giờ đột nhiên bị hỏi thì thấy hơi không xác định, không lẽ cậu nhớ lầm? Giang Trì trù trừ, “Triển Minh… Anh hủy hoại cả cuộc đời tôi?”
Nhâm Hải Xuyên giận mắng, “Cậu mới nói là ‘Diệp Lan anh hủy hoại cả cuộc đời tôi’! Lời thoại mà cũng nhớ sai! Sao vậy hả?!”
Mặt Giang Trì đỏ bừng, triệt để phát rồ, cảnh quay hoàn mỹ như thế mà! Mình thoại sai rồi! Còn gọi cả tên thật của Diệp Lan nữa!!!
Giang Trì nuốt nước bọt, run rẩy nhìn Diệp Lan, giọng Diệp Lan nhẹ hẫng: “Không sao, nhập vai với tôi là chuyện rất bình thường.”
Mặt Giang Trì đỏ thêm.
Phim điện ảnh của Nhâm Hải Xuyên luôn xong cảnh ở trường quay, tuyệt đối không cho phép Giang Trì lồng tiếng đổi thoại, hơn nữa khẩu hình của hai cái tên cũng không khớp, buột phải quay lại.
May mà cảnh này có cắt cảnh đổi góc quay, vốn cũng chỉ cần quay đặc tả Diệp Lan, hai người chỉ cần quay bù cảnh bắt đầu hôn là khớp vào được rồi.
Thợ trang điểm tiến đến dặm phấn cho hai người, Nhâm Hải Xuyên sẵn tiện bảo Giang Trì điều chỉnh lại những chỗ chưa ổn vừa rồi, “Lực kháng cực không đúng, không dám xô hả? Đâu phải cảnh đánh nhau, sợ đẩy đau cậu ấy à? Mạnh tay chút.”
Giang Trì vâng dạ, cúi đầu với Diệp Lan, “Anh Diệp Lan em xin lỗi, lát nữa có thể sẽ phải…”
“Không sao.” Diệp Lan phẩy tay ngắt lời Giang Trì, hơi ngẩng mặt cho thợ trang điểm dặm phấn.
Nhâm Hải Xuyên dặn Diệp Lan, “Quay đặc tả cậu, không cần kiềm chế, cứ phát huy như thường.”
Diệp Lan giơ ngón cái với Nhâm Hải Xuyên.
Diễn vai chưa hoàn toàn thoát vai, không thể trì hoãn quá lâu, các bộ phận tức tốc vào vị trí, ba phút sau, thư kí trường quay hô Action.
Diệp Lan siết chặt cánh tay Giang Trì, cúi đầu, hơi hung hăng, đè nghiến Giang Trì lên tường.
Tim Giang Trì đập thình thịch thình thịch.
Vừa rồi cậu hoàn toàn nhập vai, bị cảm xúc ảnh hưởng, căn bản không chú ý đến nụ hôn của Diệp Lan, bây giờ cậu không còn là chủ đạo, xuống cảm xúc rồi thì cả người bắt đầu run rẩy.
Động tác của Diệp Lan hung hăng, nhưng ánh mắt anh lại đầy bất đắc dĩ lẫn quyến luyến không nói nên lời.
Diệp Lan giữ chặt tay Giang Trì, cưỡng ép thu hẹp phạm vi phản kháng của cậu.
Tim Giang Trì đập liên hồi, cậu vùng vẫy kịch liệt, rồi nước mắt chảy dài.
Giang Trì ngước mắt, Diệp Lan cách cậu không đến mười cm, nhìn thẳng vào mắt nhau, sự tuyệt vọng và thâm tình trong mắt anh gần như nuốt chửng cậu.
Cả trường quay đều bị kéo theo cảm xúc của Diệp Lan, mấy cô gái bịt chặt miệng, mặt đỏ hồng.
Diệp Lan cúi đầu hôn môi Giang Trì.
Mắt Giang Trì trợn tròn, cậu cảm nhận được rất rõ lưỡi Diệp Lan quét mạnh lên kẽ môi mình.
Giang Trì: “!”
Mãi đến khi Nhâm Hải Xuyên hô cắt Giang Trì vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Diệp Lan được phát huy như thường, hoàn mỹ đến Nhâm Hải Xuyên không bắt bẻ được gì, Giang Trì cũng sửa lại câu thoại mới nói sai, Nhâm Hải Xuyên xem lại hai lần rồi gật đầu, “Được rồi.”
Giang Trì thở phào, tim cứ đập thình thịch, trong đầu không ngừng thưởng thức lại nụ hôn vừa rồi, tơ tưởng đủ thứ linh tinh, tuy phải đền rất nhiều tiền hợp đồng, nhưng có cảnh quay hôm nay, quá đáng giá, tiền mất rồi kiếm lại dễ, hôn môi Diệp Lan mới khó…
“Anh Giang, tin nhắn của anh.” Lúc đưa khăn giấy Lý Vĩ Lực cầm theo cả điện thoại của Giang Trì, nói nhỏ: “Anh Cảnh nhắn.”
Giang Trì ngơ ngẩn ngẩn ngơ mở khóa màn hình.
Diệp Lan xoa xoa bên vai mới bị Giang Trì xô, vô tình liếc thấy màn hình điện thoại của Giang Trì, ngẩn ra.
Mấy tin tức Giang Trì tìm đọc để tạo cảm xúc phẫn nộ trước khi bấm máy vẫn nằm nguyên trên màn hình.
Tin chấn động, không ngờ bạn gái tin đồn nhiều năm của Diệp Lan lại là cô ấy! Chứng cứ xác thực!
Diệp Lan: “…”
Diệp Lan câm nín, cầm lấy nước trợ lý đưa nhấp một ngụm, nhịn được một lúc cũng vặn nắp chai nước suối để qua một bên, nghiêng mặt nói với Giang Trì: “Tôi chưa từng quen cô ấy.”
Nói rồi tự bỏ về phòng nghỉ.
Giang Trì ngơ ra một lúc mới thơ thẫn củi xuống nhìn di động, đầu nổ tung!
Giang Trì luống cuống tắt trang tin tức, chạy bò về phòng nghỉ.
[1] Quay hỏng.
Lẽ ra là một cảnh buồn thương man mác khi gặp lại tình đầu sau nhiều năm xa cách, đầu mày cúi mắt Giang Trì lại có mấy phần chộn rộn khi chớm yêu cuồng nhiệt.
Nhâm Hải Xuyên đang kiểm tra hướng sáng, ông liếc mắt nhìn Giang Trì vừa trang điểm xong chạy tới, lãnh đạm: “Điều chỉnh trạng thái, sửa đúng cảm xúc rồi quay lại.”
Giang Trì vừa ló đầu ra đã bị tạt gáo nước lạnh, giật thót mình, xấu hổ gật đầu, “Cháu xin lỗi, cháu lập tức…”
Diệp Lan đi sau Giang Trì thấy vậy liền bật cười, đang định nói thay Giang Trì vài câu thì bị Nhâm Hải Xuyên lườm, sắc mặt khó coi gấp bội, “Tự kiểm soát bản thân đi!”
Diệp Lan nhịn cười gật đầu, ngồi qua bên chơi điện thoại.
Giang Trì đang tuổi dễ bị ngoại cảnh ảnh hưởng tâm trạng, nói kỹ thuật diễn của cậu tốt, nhưng cũng chỉ thuộc loại tương đối nổi bật khi so ngang với các diễn viên nam đồng lứa thôi, so lên thì đừng nói là Diệp ảnh đế bây giờ, chỉ so với Diệp ảnh đế khi bằng tuổi cậu thôi cũng đã thua xa rồi.
Cậu vẫn chưa đạt đến mức nhập thoát vai tùy ý, nhập vai chậm là khuyết điểm lớn nhất của Giang Trì.
Giang Trì hít sâu vài hơi, cố gắng xua đuổi mấy câu trêu đùa vừa rồi của Diệp Lan ra khỏi đầu.
Nhân viên trường quay đã chuẩn bị xong cả, sao mà bắt mọi người chờ một mình mình được, Giang Trì hơi sốt ruột, ngẫm nghĩ, lấy điện thoại ra, tìm mấy tin tức xấu về Diệp Lan đọc.
Dù biết mấy tin có đầu có đuôi như thật này toàn là bịa đặt, nhưng đọc hết từ đầu tới cuối, ảnh dối chữ giả cũng làm người ta nghẹn ứ trong lòng, trái tim bị Diệp Lan chòng ghẹo bình tĩnh lại nhiều, cậu hít thở sâu, hồi tưởng lại tâm trạng khi đọc thấy tin đồn về Diệp Lan mấy năm nay, dần tiến vào cảm xúc của Bùi Nhiên.
Giang Trì nhắm mắt, quay lại trước ống kính, ra hiệu đã chuẩn bị xong rồi.
“Đừng để bị cậu ta ảnh hưởng, cháu đang tự đấu tranh với bản thân.” Cảnh này Nhâm Hải Xuyên không định hướng khắc khe gì, cho hai người không gian phát huy thích hợp, chỉ nhấn mạnh: “Khống chế cảm xúc, không bộc phát ra, mà rút lại, rút phẫn nộ đối với cậu ấy lại, chuyển thành với bản thân, được chưa?”
Giang Trì gật đầu.
Phụ trách tạo hình đến chỉnh tóc cho Giang Trì, ra hiệu ok với đạo diễn, bước nhanh ra ngoài.
“Tên khốn màn hai mươi bảy cảnh một lần một! Action!”
Giang Trì ngồi ở trên ghế chủ tịch bàn họp, biểu cảm lạnh lùng, đẩy một tập hồ sơ tới trước, “Tôi đã xem qua hợp đồng này rồi, tôi đề nghị giám đốc Triển trưng cầu ý kiến cổ đông khác của công ty anh rồi hẵng quyết định, công ty chúng tôi tạm thời chưa có kế hoạch phát trên về phía bắc, rất nhiều kiến nghị anh đề xuất…”
Giang Trì dừng lại vài giây, đột nhiên nở nụ cười giễu.
Không biết đang nói móc Triển Minh hay tự cười bản thân.
Giang Trì rũ mắt, giọng ám chỉ: “Rất nhiều kiến nghị anh đề xuất… cực kì thiếu chuyên nghiệp, lại còn ấu trĩ.”
Mắt Diệp Lan hơi đỏ lên, đôi mắt sâu dán chặt vào Giang Trì.
Diệp Lan một tay kẹp thuốc gác trên tay vịn ghế, tay kia để trên bàn họp, ngón cái vuốt mạnh lên hoa văn trên mặt bàn như kiềm nén, môi run run, trông như con báo dữ bị thương, chịu đựng thống khổ, khát máu lại tuyệt vọng.
Hai người cách nhau chiếc bàn họp dài mà Giang Trì cũng cảm nhận được áp lực cực đại từ Diệp Lan.
Giang Trì hít thở sâu, đây chính kỹ thuật diễn và khí thế đã bị Diệp Lan áp chế mà Nhâm Hải Xuyên nói.
Sau máy quay, Nhâm Hải Xuyên cau chặt mày.
Giang Trì không nhìn cũng biết, Nhâm Hải Xuyên sắp bảo cắt rồi.
Vừa rồi điều chỉnh cảm xúc không ổn, đã bị đạo diễn mắng ngay trước mặt Diệp Lan rồi, đến lúc này, Giang Trì ngàn vạn lần không muốn bị NG[1].
Giang Trì không chịu được cảnh bị mắng trước mặt Diệp Lan.
“Giám đốc Triển.” Giang Trì đứng lên, đẩy thật chậm ghế ngồi vào sát bàn, đồng thời khống chế biểu cảm có phần thất thố trên mặt, đẩy ghế vào chỗ cũ xong, vẻ mặt cậu cũng trở lại bình thường, Giang Trì bình tĩnh nói: “Bọn tôi rất bận rộn… Đừng làm phí thời gian của nhau nữa.”
Giang Trì chỉnh nơ cổ, sải chân ra khỏi phòng họp, khi đi ngang Diệp Lan, Diệp Lan vẫn yên lặng không lên tiếng đột nhiên đứng bật dậy, túm lấy cánh tay Giang Trì, giật mạnh cậu về bên cạnh.
Giang Trì giận dữ lẫn căng thẳng nhìn ra cửa phòng họp, gằn giọng gầm: “Buông ra!”
Trong phim, Bùi Nhiên đột ngột bị Triển Minh lôi vào phòng họp, không ngừng lo có đồng nghiệp đi ngang bên ngoài, nghe được quá khứ tăm tối của cậu và Triển Minh.
“Sợ à?” Diệp Lan siết chặt cánh tay Giang Trì, bộ tây trang may đo tỉ mỉ cũng không giấu được khí chất vô lại của anh, “Gọi bảo vệ đi chứ! Đuổi anh ra ngoài đi chứ!”
Giang Trì nhìn Diệp Lan không dám tin, hạ giọng nói từng tiếng, “Cậu biết liêm sỉ một chút được không vậy.”
“Tôi đã từng liêm sỉ bao giờ đâu.” Diệp Lan túm chặt tóc gáy Giang Trì, ép Giang Trì đối diện với mình, khàn giọng: “Bùi Nhiên… Em có biết mấy năm nay anh…”
“Tôi không muốn biết!”
Giang Trì đanh giọng ngắt lời Diệp Lan, xô mạnh Diệp Lan ra.
Diệp Lan hoảng hốt nhìn Giang Trì.
Giang Trì thở phì phò, đột nhiên, nước mắt cậu tuôn trào.
Thể diện và tôn nghiêm mà cậu gồng mình chống đỡ, gian nan duy trì sụp đổ trước cái ôm chẳng ra ôm của Triệu Minh.
Giang Trì thống khổ siết chặt nắm tay, đưa tay vuốt nước mắt trên mặt, nhưng nước mắt rơi mãi không ngừng, cậu đè đuôi mắt lại. Đột nhiên tự tát mình một cái thật mạnh, nghẹn trong cổ: “Đê tiện!”
Mắt Diệp Lan đỏ lên, lập tức giữ tay Giang Trì lại, trong sự giãy dụa của Giang Trì, cúi đầu hôn lên môi cậu.
Giang Trì ngây ra vài giây rồi lại như phát rồ, tay đấm chân đá, hai người giằng xé nhau như dã thú, phát tiết nỗi hận không biết với đối phương hay bản thân trong lòng.
Cuối cùng, Giang Trì đẩy mạnh Diệp Lan ra, chán nản tựa vào góc tường, rũ đầu, thở dốc một lúc rồi đau đớn nghẹn ngào, “Mấy năm nay… Diệp Lan… Anh… anh hủy hoại cả cuộc đời tôi…”
“Cắt!”
Mặt Giang Trì đẫm nước mắt, hoàn hồn vài giây rồi nhìn Nhâm Hải Xuyên, Nhâm Hải Xuyên vẫn gằn mặt, ánh mắt bất mãn thấy rõ, Giang Trì nhe răng cười, không kịp chuyển đổi cảm xúc, vội cúi người xin lỗi Diệp Lan, “Em xin lỗi, có phải vừa rồi em mạnh tay lắm không? Có đẩy trúng anh không? Em xin lỗi em xin lỗi.”
“Oa.” Diệp Lan mỉm cười nhìn Giang Trì, “Không tệ nha.”
Giang Trì phát huy tốt hơn tưởng tượng của Diệp Lan nhiều, kiểu diễn chung cân tài cân sức thỏa thế này là một loại hưởng thụ cho cả hai bên, Diệp Lan gật đầu tán thưởng, “Biểu cảm lúc tự tát bản thân đạt rồi.”
Giang Trì hưng phấn mặt đỏ bừng, cậu cầm lấy khăn trợ lý Lý Vĩ Lực đưa lau mặt, nói: “Không đâu không đâu, nhờ anh chiếu cố em cả.”
Phó đạo diễn trả phim, Nhâm Hải Xuyên đi tới, Giang Trì lau khô nước mắt, mong chờ nhìn Nhâm Hải Xuyên… Được khen trước mặt Diệp Lan, ngại quá đi à.
Nhâm Hải Xuyên gật đầu với Diệp Lan, “Không có gì để nói.”
Diệp Lan cười khì, Nhâm Hải Xuyên chuyển hướng sang Giang Trì, giọng lạnh băng, “Câu thoại cuối cùng cảnh vừa rồi cậu nói gì?”
Giang Trì sững sờ.
Lời thoại cậu thuộc làu làu rồi, nhưng bây giờ đột nhiên bị hỏi thì thấy hơi không xác định, không lẽ cậu nhớ lầm? Giang Trì trù trừ, “Triển Minh… Anh hủy hoại cả cuộc đời tôi?”
Nhâm Hải Xuyên giận mắng, “Cậu mới nói là ‘Diệp Lan anh hủy hoại cả cuộc đời tôi’! Lời thoại mà cũng nhớ sai! Sao vậy hả?!”
Mặt Giang Trì đỏ bừng, triệt để phát rồ, cảnh quay hoàn mỹ như thế mà! Mình thoại sai rồi! Còn gọi cả tên thật của Diệp Lan nữa!!!
Giang Trì nuốt nước bọt, run rẩy nhìn Diệp Lan, giọng Diệp Lan nhẹ hẫng: “Không sao, nhập vai với tôi là chuyện rất bình thường.”
Mặt Giang Trì đỏ thêm.
Phim điện ảnh của Nhâm Hải Xuyên luôn xong cảnh ở trường quay, tuyệt đối không cho phép Giang Trì lồng tiếng đổi thoại, hơn nữa khẩu hình của hai cái tên cũng không khớp, buột phải quay lại.
May mà cảnh này có cắt cảnh đổi góc quay, vốn cũng chỉ cần quay đặc tả Diệp Lan, hai người chỉ cần quay bù cảnh bắt đầu hôn là khớp vào được rồi.
Thợ trang điểm tiến đến dặm phấn cho hai người, Nhâm Hải Xuyên sẵn tiện bảo Giang Trì điều chỉnh lại những chỗ chưa ổn vừa rồi, “Lực kháng cực không đúng, không dám xô hả? Đâu phải cảnh đánh nhau, sợ đẩy đau cậu ấy à? Mạnh tay chút.”
Giang Trì vâng dạ, cúi đầu với Diệp Lan, “Anh Diệp Lan em xin lỗi, lát nữa có thể sẽ phải…”
“Không sao.” Diệp Lan phẩy tay ngắt lời Giang Trì, hơi ngẩng mặt cho thợ trang điểm dặm phấn.
Nhâm Hải Xuyên dặn Diệp Lan, “Quay đặc tả cậu, không cần kiềm chế, cứ phát huy như thường.”
Diệp Lan giơ ngón cái với Nhâm Hải Xuyên.
Diễn vai chưa hoàn toàn thoát vai, không thể trì hoãn quá lâu, các bộ phận tức tốc vào vị trí, ba phút sau, thư kí trường quay hô Action.
Diệp Lan siết chặt cánh tay Giang Trì, cúi đầu, hơi hung hăng, đè nghiến Giang Trì lên tường.
Tim Giang Trì đập thình thịch thình thịch.
Vừa rồi cậu hoàn toàn nhập vai, bị cảm xúc ảnh hưởng, căn bản không chú ý đến nụ hôn của Diệp Lan, bây giờ cậu không còn là chủ đạo, xuống cảm xúc rồi thì cả người bắt đầu run rẩy.
Động tác của Diệp Lan hung hăng, nhưng ánh mắt anh lại đầy bất đắc dĩ lẫn quyến luyến không nói nên lời.
Diệp Lan giữ chặt tay Giang Trì, cưỡng ép thu hẹp phạm vi phản kháng của cậu.
Tim Giang Trì đập liên hồi, cậu vùng vẫy kịch liệt, rồi nước mắt chảy dài.
Giang Trì ngước mắt, Diệp Lan cách cậu không đến mười cm, nhìn thẳng vào mắt nhau, sự tuyệt vọng và thâm tình trong mắt anh gần như nuốt chửng cậu.
Cả trường quay đều bị kéo theo cảm xúc của Diệp Lan, mấy cô gái bịt chặt miệng, mặt đỏ hồng.
Diệp Lan cúi đầu hôn môi Giang Trì.
Mắt Giang Trì trợn tròn, cậu cảm nhận được rất rõ lưỡi Diệp Lan quét mạnh lên kẽ môi mình.
Giang Trì: “!”
Mãi đến khi Nhâm Hải Xuyên hô cắt Giang Trì vẫn chưa hoàn hồn lại được.
Diệp Lan được phát huy như thường, hoàn mỹ đến Nhâm Hải Xuyên không bắt bẻ được gì, Giang Trì cũng sửa lại câu thoại mới nói sai, Nhâm Hải Xuyên xem lại hai lần rồi gật đầu, “Được rồi.”
Giang Trì thở phào, tim cứ đập thình thịch, trong đầu không ngừng thưởng thức lại nụ hôn vừa rồi, tơ tưởng đủ thứ linh tinh, tuy phải đền rất nhiều tiền hợp đồng, nhưng có cảnh quay hôm nay, quá đáng giá, tiền mất rồi kiếm lại dễ, hôn môi Diệp Lan mới khó…
“Anh Giang, tin nhắn của anh.” Lúc đưa khăn giấy Lý Vĩ Lực cầm theo cả điện thoại của Giang Trì, nói nhỏ: “Anh Cảnh nhắn.”
Giang Trì ngơ ngẩn ngẩn ngơ mở khóa màn hình.
Diệp Lan xoa xoa bên vai mới bị Giang Trì xô, vô tình liếc thấy màn hình điện thoại của Giang Trì, ngẩn ra.
Mấy tin tức Giang Trì tìm đọc để tạo cảm xúc phẫn nộ trước khi bấm máy vẫn nằm nguyên trên màn hình.
Tin chấn động, không ngờ bạn gái tin đồn nhiều năm của Diệp Lan lại là cô ấy! Chứng cứ xác thực!
Diệp Lan: “…”
Diệp Lan câm nín, cầm lấy nước trợ lý đưa nhấp một ngụm, nhịn được một lúc cũng vặn nắp chai nước suối để qua một bên, nghiêng mặt nói với Giang Trì: “Tôi chưa từng quen cô ấy.”
Nói rồi tự bỏ về phòng nghỉ.
Giang Trì ngơ ra một lúc mới thơ thẫn củi xuống nhìn di động, đầu nổ tung!
Giang Trì luống cuống tắt trang tin tức, chạy bò về phòng nghỉ.
[1] Quay hỏng.
Danh sách chương