Nam thần mình ngưỡng mộ nhiều năm tỏ tình với mình, làm sao Giang Trì không gật đầu cho được.

Diệp Lan thở phào nhẹ nhõm, trời biết một tiếng trước anh sợ Giang Trì ngu ngốc đặt bút kí hợp đồng gia hạn với Giải Trí Thế Kỷ biết bao nhiêu.

Chuyện công đã xong, hai người đều có rất nhiều điều muốn nói với đối phương, nhưng điện thoại Diệp Lan cứ reo mãi không ngừng, vẫn phải nghe máy trước đã.

Diệp Lan bực bội bắt máy, mở loa.

“Giang Trì ở chỗ cậu hả?” An Á mới nói chuyện điện thoại với Sầm Văn xong, đã nắm tình hình đại khái, “Bảo cậu ấy khoan đi đâu đã, điện thoại gọi mãi không được, lúc này mà không liên lạc được với cậu ấy dễ lỡ chuyện lắm, bảo cậu ấy mở máy trước đi.”

Diệp Lan nhìn Giang Trì bằng vẻ mặt không lành, Giang Trì xấu hổ, “Không phải em cố ý tắt máy… Tại hết pin.”

Diệp Lan để điện thoại lên bàn, đích thân đi lấy cục sạc cắm vào cho cậu, bảo: “Chị nói tiếp đi.”

An Á nói, “Phía Giải Trí Thế Kỷ hiện tại vẫn chưa có động tĩnh gì, nhưng vẫn phải chuẩn bị trước, chưa chắc bọn họ đã nhận được bài học, dù sợ Giang Trì liều mạng chết chung cũng không hẳn sẽ thật lòng chúc phúc cho Giang Trì gia nhập chỗ chúng ta.”

“Hơn nữa, sau này không còn Giang Trì, nhất ca của Giải Trí Thế Kỷ là Du Hi Gia, bọn họ phải lăng xê Du Hi Gia, vậy thì có xích mích với Giang Trì là chuyện không thể tránh khỏi, chị nghe nói Du Hi Gia cũng đang dồn sức chờ thời cơ ám hại Giang Trì.”

“Du Hi Gia…” Lạ kì là Diệp Lan có ấn tượng về người này, cũng không phải vì Du Hi Gia nổi tiếng, mà vì hắn ra mắt cùng lúc với Diệp Lan, tuy con đường sự nghiệp của hắn và Diệp Lan người trên trời kẻ dưới đất, chưa từng tiếp xúc, nhưng ít nhiều gì cũng ghi dấu tồn tại mười năm rồi, ít nhiều gì Diệp Lan cũng nghe tên, anh nhíu mày, “Sao lăng xê anh ta lại xung đột với Giang Trì? Anh ta định giở trò gì nữa?”

“Cậu không biết hả?” An Á ngạc nhiên, hỏi lại, “Quan hệ giữa cậu ta và Giang Trì luôn không tốt mà, Giang Trì không nói với cậu hả?”

Diệp Lan nhìn Giang Trì, Giang Trì cười gượng giải thích, “Thật ra cũng không có gì, chỉ là… Trước đây đàn anh Du Hi Gia của em từng thử vai Bùi Nhiên, sau đó nghe nói em được nhận vai, còn không lấy thù lao, liền… nói với người khác là em giành vai của anh ta.”

“Hắn ta bệnh hả?” Diệp Lan không dám tin, “Hắn ta mất vai là tại anh đánh rớt, trách em làm gì?!”

Giang Trì và An Á cùng sửng sốt, An Á lắp bắp, “Thứ nghiệt duyên gì vậy? Cậu đánh rớt cậu ta hả?!”

“Đùa, em có mặt ở đầy đủ các buổi thử vai cho các nhân vật chính trong Tên khốn, lượt của hắn em vẫn nhớ rõ, Nhâm Hải Xuyên có việc bận không đến được, em sẵn dịp thay mặt làm xét duyệt chính, đã nói với hắn ta ngay lúc đó, không được.” Diệp Lan phì cười, lắc đầu, châm biếm, “Trời đất, tên đó đừng có điên đi nói với người khác là em hài lòng đó, em mà cho hắn ta nhận vai thật thì lúc Nhâm Hải Xuyên về thể nào cũng bị ông già đó cầm bảng clapper board tán chết tươi.”

“Hơn em đến hai tuổi, điều kiện ngoại hình không có, căn bản không đóng được vai hai mươi mấy tuổi, diễn xuất cũng bình thường, không hơn được ai, ai xét duyệt cũng vậy thôi. Về sau mãi mà không tìm được người đóng Bùi Nhiên, mọi người không còn thời gian nữa, chuyển sang thử vai qua video, từ đó em không can dự nữa.” Diệp Lan nhìn Giang Trì, “Đến lúc đó em mới gửi video nhỉ?”

“Phải phải phải, em… em không biết anh là người xét duyệt.” Giang Trì hối hận muốn chết, “Lúc đó em bị thương, không kịp đến ghi danh, nếu biết trước là anh thì chắc chắn em sẽ đi.”

Diệp Lan tưởng tượng cảnh Giang Trì lễ phép cầm kịch bản, cúi đầu nói chào thầy rồi nghiêm túc diễn thử, môi cong lên, “Nếu em đến…”

Giang Trì rục rịch trong lòng, nhìn Diệp Lan, thấp thoáng mong chờ.

Diệp Lan hồi tưởng video thử vai của Giang Trì, suy nghĩ thật lòng một lúc rồi cố nén cười, “Em còn dám mong thử vai trực tiếp với anh à? Như em ấy hả… Chắc anh cũng không cho đậu đâu.”

Giang Trì cười bất đắc dĩ, nhưng không có gì ấm ức, biểu hiện của cậu lúc thử vai quả thật rất bình thường, muốn Diệp Lan hài lòng là chuyện mơ tưởng.

“Nhưng…” Diệp Lan liếm nhẹ môi, đưa tay chặn nhẹ lên micro điện thoại, “Nếu lúc đó em hiểu chuyện một chút, biết điều một chút, chịu chiêu đãi trưởng ban xét duyệt một chút thì còn suy xét được.”

Mắt Giang Trì hấp háy, mặt đỏ bừng.

An Á không nghe rõ nửa câu sau của Diệp Lan, hoang mang, “Gì cơ?”

“Không có gì, quấy rối tình dục nghệ sĩ mới kí hợp đồng tí thôi.” Diệp Lan vô cùng bình thản, tiếp tục bàn công việc, “Nếu Du Hi Gia vẫn chưa chịu yên, hắn ta làm được gì?”

“…” An Á lấy hơi lên, chị đoán sau này chuyện như vầy hẳn chẳng hiếm hoi gì, lần nào cũng phải nổi giận hại sức khỏe quá, trực tiếp xem như không nghe thấy, phân tích tiếp: “Bọn chị nghĩ có công ty quản lý, cậu ta không gây được chuyện lớn đâu, cùng lắm là làm ầm chuyện không nhận cát sê, nhưng nếu cậu đã là người xét duyệt của cậu ta thì rất nhiều chuyện đơn giản hơn rồi, chắc cậu ta cũng sợ cậu ra mặt tranh cãi rồi vạch trần chuyện lúc đó, cho nên… Phía cậu ta không đáng lo mấy, đề phòng chút là được.”

Diệp Lan gật đầu, châm thuốc, nhíu mày giáo dục Giang Trì, “Còn ai có ân oán gì với em thì khai báo sớm đi, để mọi người chuẩn bị, đừng có làm người ta trở tay không kịp.”

Công nhân viên mới nhận chức ngoan ngoãn nghe dạy, “Dạ…”

Diệp Lan rít thuốc, trong lòng mắng dạ cái đầu em, chuyện An Á biết mà mình không biết, ra ngoài chơi có xích mích với người ta, lẽ ra phải chạy về tìm mình ngay chứ, vừa khóc gọi ba vừa nhờ mình đánh lại mới đúng chứ? “Ngoài Giải Trí Thế Kỷ và Du Hi Gia, bọn chị để ý mấy công ty đối thủ nữa, cả Đồng Nhất Triết mới kết oán, Siêu Giải Trí kỵ tuổi thích đục nước béo cò kia càng phải chú ý.” An Á thở dài, thật lòng nói: “May mà Giang Trì xử lý nhanh, khống chế chuyện liên quan tới cậu, cho chúng ta đủ thời gian để chuẩn bị, nếu không chuyện vỡ ra thật thì khó hốt vào lắm, không còn vai không còn tiền không đáng lo, một khi danh tiếng của nghệ sĩ đã có vết nhơ thì khó lòng vãn hồi.”

Diệp Lan cười, “Cái đó phải nhờ bên chị rồi.”

“Yên tâm, bây giờ bọn họ mới là người bị động.” Đầu dây bên kia có tiếng vài người khác, lao xao một lúc rồi An Á châm chọc: “Giải Trí Thế Kỷ còn tưởng Giang Trì sẽ đến Tinh Quang, đang bày mưu tính kế ra ám hiệu cho Tinh Quang, nói Giang Trì khó bảo lắm, không chịu tuân thủ quy định của công ty.

Diệp Lan nhướng mày nhìn Giang Trì, “Nói em kìa, có dễ bảo không?”

Giang Trì nhìn nhìn chiếc điện thoại Diệp Lan đang cầm trong tay, cậu không muốn An Á nghe thấy, đỏ tai nói nhỏ nhỏ: “Dễ bảo ạ…”

Diệp Lan dụi thuốc vào gạt tàn, lười lười hỏi: “Tuân thủ quy định của công ty không?”

Bầu không khí trở lên mờ ám lạ kì, Giang Trì nhìn Diệp Lan cầu xin, Diệp Lan vờ như không thấy, nửa cười nửa không, “Đang hỏi em mà.”

“Phải báo em biết trước.” Diệp Lan bỗng nghiêm khắc, “Quy định của công ty do anh đặt ra hết, trước đây anh chưa từng kí hợp đồng với ai, nên bây giờ chế độ chưa hoàn thiện, trên cơ bản anh nói gì nghe nấy là ổn, có được không?”

Giang Trì không ngừng liếc nhìn di động của Diệp Lan, bối rối vô cùng.

Diệp Lan biết cậu hay ngại, cười tắt máy.

An Á mới thở phào đang định hóng chuyện: “…”

“Không biết mấy ông chủ khác lăng xê nghệ sĩ thế nào, đây là lần đầu của anh, cứ làm theo ý anh muốn vậy nhé?” Mắt Diệp Lan ngậm cười, hỏi Giang Trì: “Được không?”

Giang Trì đỏ mặt, gật đầu, “Dạ được…”

“Nói thế sớm có phải được rồi không.” Diệp Lan bật cười, “Cứ phải bắt anh bắt nạt vài câu cơ, anh…”

Diệp Lan chưa nói hết câu thì điện thoại Giang Trì lại reo.

“Cảnh Thiên…” Giang Trì khó xử nhìn điện thoại, “Nghe… nghe không ạ?”

Thật ra Giang Trì muốn nghe Diệp Lan “bắt bạt” mình hơn.

Đang trong thời điểm mấu chốt, điện thoại bất ngờ không thể không nghe, Diệp Lan xoa trán, bực dọc phẩy tay, “Nghe đi.”

Giang Trì nghĩ nghĩ rồi cũng mở loa.

Giang Trì chưa kịp nói mình đang ở chỗ Diệp Lan đầu dây bên kia đã nói một hơi rào rào như đổ đậu.

Cảnh Thiên mới nghe nói Giang Trì đánh nhau trong công ty, sợ vỡ mật, trong vô thức anh ta vẫn xem Giang Trì là nghệ sĩ của mình, trách cứ theo bản năng: “Có chuyện sao không từ từ nói? Trước khi đi cậu hứa với anh thế nào? Giang Trì cậu cố ý đúng không? Cố ý nổi điện lúc có mặt đầy đủ các lãnh đạo, đắc tội đầy đủ không thiếu một ai? Anh phát hiện cậu thật sự cứ gặp phải chuyện của Diệp Lan là như biến thành người khác vậy…”

Giọng Cảnh Thiên nghe không lọt lỗ tai lắm, Diệp Lan cau mày, đang định mắng lại thì nghe câu “cứ gặp phải chuyện của Diệp Lan là như biến thành người khác vậy” thế là không giận nổi nữa, anh tựa người vào sofa, môi mỉm cười, nhìn Giang Trì chòng ghẹo.

Giang Trì xấu hổ nói: “Lúc đó là tình huống đặc biệt…”

“Anh mặc tình huống gì, cậu biết bây giờ anh khó xử thế nào không?! Gần như ai cũng biết là anh lén báo tin cho cậu hết rồi!” Cảnh Thiên biết rõ Giang Trì sẽ không bán đứng mình, nhưng dù Giang Trì không nói ra, người đại diện như anh ta vẫn là kẻ đáng nghi nhất, hiển nhiên phía công ty sẽ không lịch sự với anh ta, Cảnh Thiên hối hận muốn chết, “Anh xúc động nhất thời, để giờ bị cậu hại rồi…”

“Thôi đủ rồi đấy.” Diệp Lan không nghe nổi nữa, nhíu mày hỏi: “Đã xong chưa?”

Cảnh Thiên yên lặng một lúc rồi mới nhận ra người mới lên tiếng là ai, lập tức im bặt.

Giang Trì mím môi, chuyện này phải giải quyết nhanh, cũng may có Cảnh Thiên mạo hiểm báo tin cho mình, bây giờ bị liên lụy, Giang Trì rất ray rứt.

Diệp Lan suy nghĩ rồi nói: “Thế Kỷ nghi thì cứ nghi, anh dứt khoát thừa nhận nói là mình báo tin đi, để bọn họ sa thải anh.”

Cảnh Thiên sửng sờ lặp lại, “Sa thải tôi?”

Diệp Lan ừm một tiếng, “Sau khi anh được sa thải rồi, tôi sẽ đưa anh vào Tinh Quang, đương nhiên không thể tiếp tục làm người đại diện cho Giang Trì nữa, nhưng chắc chắn sẽ không xử ép gì anh.”

Cảnh Thiên bình tĩnh hai giây rồi mừng rỡ tột độ, “Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi! Cậu đúng là…”

“Đừng có nịnh bợ.” Diệp Lan còn ghim chuyện Cảnh Thiên cố ý giấu Giang Trì việc kí hợp đồng với Tinh Quang, hại Diệp Hoa Quyền hiểu lầm Giang Trì, lạnh giọng nói: “Chuyện nào ra chuyện đó, tôi chỉ trả ơn anh lần này, tại sao không cho anh làm đại diện của Giang Trì tiếp, trong lòng anh tự hiểu lấy.”

Cảnh Thiên khúm núm, “Ừm ừm.”

“Đến Tinh Quang rồi, nên sửa tính khôn vặt đi, còn nữa, nói sao thì anh cũng xuất thân từ Giải Trí Thế Kỷ.” Nhắc tới là Diệp Lan lại hận không thể lái máy bay tới đâm vào trụ sở bên đó, “Tôi không thể hoàn toàn tin tưởng anh.”

Cảnh Thiên khóc không ra nước mắt, nói vậy xuất thân của Giang Trì cũng đâu được tốt, cậu ấy cũng từ Giải Trí Thế Kỷ ra đó!

“Tôi cho anh một cơ hội để tự chứng minh.” Diệp Lan lạnh giọng nói: “Anh nói một câu, lãnh đạo của Giải Trí Tinh Quang đều là đồ ngu.”

Giang Trì: “…”

“Không không không sao nữa rồi.” Giang Trì không nhịn nổi, bối rối tắt loa, cuống quýt nói: “Chuyện hôm nay em nhớ trong lòng, không tính chuyện đến Tinh Quang, em sẽ báo đáp anh sau.”

Cảnh Thiên không ngờ mọi sự lại có thể chuyển hình mạnh mẽ như vậy, vội nói: “Không cần không cần! Cậu đừng có ghi hận anh, đừng thủ thỉ bên gối bảo Diệp ảnh đế không cho anh vào Tinh Quang là được rồi!”

Thủ thỉ bên gối…

Gò má Giang Trì đỏ ửng, hứa hẹn: “Không, không đâu mà.”

Cảnh Thiên yên tâm, than ngắn thở dài, cảm kích Diệp Lan, Giang Trì an ủi vài câu rồi cúp máy.

Phòng khách lại trở về yên lặng.

Giang Trì bất an nhìn điện thoại, không biết khi nào thì lại có điện thoại gọi đến nữa.

Hai người đều đang đóng phim, xin nghỉ một ngày đã khó khăn rồi, nếu mọi chuyện đã êm xuôi thì mai ai phải về đoàn nấy.

Lời biểu lộ giữa loạn lạc chìm trong đủ sự rối ren và tờ hợp đồng mới kí, còn chưa nói được mấy câu tử tế.

Điện thoại Diệp Lan vẫn đang rung, tin nhắn báo cáo tình hình đến liên tục.

Diệp Lan cầm lên đọc lướt qua một lượt, nói nhỏ: “Giang Trì, chúng ta… về công về tư, đều đã xác định rồi đúng không?”

Giang Trì chưa hết căng thẳng, chưa kịp hiểu ý Diệp Lan là gì.

Thời gian ở bên nhau chẳng còn được mấy tiếng, Diệp Lan chuyển di động sang chế độ máy bay, để xuống, “Về công… Anh là ông chủ của em, là cấp trên cao nhất, muốn dùng quy tắc ngầm với em cũng chẳng phải chuyện lạ trong giới. Về tư…”

Diệp Lan nhìn vào mắt Giang Trì, mỉm cười, “Về tư, anh thích em.”

Tim Giang Trì, bắt đầu đập thình thịch.

“Em có thể tạm thời chưa trả lời, để anh theo đuổi em thêm mấy hôm.” Diệp Lan ngồi vào cạnh Giang Trì, cười cười, “Nhưng phải nói trước, tuy có thể khoan đồng ý, nhưng vì chúng ta đã yêu nhau rồi, em vẫn phải chấp hành đầy đủ những nghĩa vụ và trách nhiệm giữa hai người đang yêu nhau.”

Giang Trì thắt lòng, mắt đỏ bừng.

Cậu chợt hiểu ra, tại sao khi đứng ngoài cửa, Diệp Lan biết rõ mình thích anh ấy, vẫn hỏi: Giang Trì, anh theo đuổi em có được không.

Diệp ảnh đế kiêu ngạo ngang tàng, mắt không thấy bụi trần khi thật sự đã thích ai đó, lại tình nguyện vì người đó mà hạ mình xuống cõi trần ai, điểm nở một đóa hoa chờ đợi Giang Trì đến hái.

Lồng ngực cậu nghèn nghẹn, muốn nói chuyện giọng lại khản đi.

“Sao không nói gì? Không hiểu hả? Vậy nói rõ nhé… Anh thích em, yêu thương em, tình nguyện để em lấp lửng với anh, bắt anh phải hao tâm tổn trí theo đuổi em.” Diệp Lan nắm chặt tay Giang Trì, cúi đầu hôn một cái, “Nhưng… Lúc anh muốn hôn em chạm vào em, không được từ chối.”

Diệp Lan khẽ cười, “Chẳng hạn như hiện tại.”

Diệp Lan ôm lấy Giang Trì, khẽ cúi đầu, hôn lên môi cậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện