“Vào đoàn gần một tháng, chính thức quay một tuần, dùng tư cách nhân vật chính trả lời một buổi phỏng vấn tập thể, dùng tư cách cá nhân tiếp đón chuyến thăm đoàn làm chuyên mục của Ngu Thiên.”
Đoàn “Nhiếp chính vương”, An Á báo cáo công tác tháng này của Giang Trì cho Diệp Lan, chuyện lớn chuyện bé gì Diệp Lan cũng muốn nghe, An Á lải nhải cả buổi rồi đóng tập hồ sơ dày cộm lại, “Vì cậu chưa vào đoàn, nên họp báo tuyên bố khởi quay được trì hoãn mãi, nhưng đạo diễn Nhâm cũng không vội, chú ấy không để tâm mấy chuyện tuyên truyền quảng cáo này lắm, nói có thắp hương bái tổ là được rồi.”
Tối nay Diệp Lan phải quay một cảnh quan trọng, đang nghiền ngẫm kịch bản, trường quay nhốn nháo, hai chuyên viên thiết kế dẫn theo trợ lý bận rộn chạy qua chạy lại, thảo luận bàn bạc với tổ đạo diễn và tổ quay phim, trợ lý thiết kế bưng kịch bản mới in chưa ráo mực đến cho Diệp Lan xem, Diệp Lan đưa tay nhận, vừa cúi đầu xem những cảnh đánh dấu vừa hỏi: “Lại gầy thêm à?”
Trợ lý thiết kế ngẩn ra, An Á nhìn nhìn vị trợ lý rồi bất tự nhiên đáp: “Gầy hơn một chút… Hôm thử tạo hình đạo diễn Nhâm thấy chưa hài lòng, cảm thấy vóc dáng cậu ấy chưa đủ thanh mảnh, không có cảm giác suy nhược gió thổi là ngã.”
Trợ lý thiết kế thấy không còn việc của mình nữa thì lịch sự gật đầu với Diệp Lan rồi hối hả đi bận chuyện khác.
Chị nhìn trợ lý thiết kế vừa đến đưa kịch bản cho Diệp Lan cách đó không xa, nhíu mày trách: “Hiện tại cậu hơi thiếu cẩn trọng rồi đấy? Vừa rồi còn hỏi chuyện cậu ấy ngay trước mặt người ngoài.”
“Em là ông chủ, quan tâm tình trạng sức khỏe của nhân viên như lệ thường thì có sao?” Diệp Lan ngẩng đầu, rút điếu thuốc ra ngậm trên môi, có phụ nữ ở đây nên không châm thuốc, chỉ cắn nhẹ đầu lọc, “Chị An Á, cảm thông cho em một chút có được không? Một tháng rồi, không được gặp mặt lần nào, bọn em còn đang trong tuần trăng mật đó, lâu như vậy mà em chưa vứt hết trách nhiệm bỏ trốn là đã yêu nghề mến nghiệp nể mặt chị lắm rồi.”
An Á sầm mặt sửa sai, “Bao nhiêu lâu rồi mà còn trăng mật gì nữa? Đừng có đánh trống lảng, gần đây cậu phóng túng quá độ rồi đó? Định công khai hả?”
Diệp Lan khựng lại, chỉ cười không nói gì.
“Không phải cậu có ý định đó thật chứ?” An Á tròn mắt, “Hai cậu bàn bạc rồi hả?”
Nụ cười của Diệp Lan nhạt bớt, lắc đầu, “Không có, trước đây chỉ nhân lúc tình tứ nhắc qua một lần thôi.”
An Á nhíu mày, “Cậu ấy nói thế nào?”
“Chắc cậu ấy cũng nghĩ em đang đùa, nên không nghiêm túc.” Diệp Lan suy tư, nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà lúc đó cậu ấy đồng ý rồi, nói sao cũng được.”
An Á thầm mắng Diệp Lan, nghĩ cậu nói gì mà cậu ấy không bảo dạ được chứ.
Không hiểu sao An Á lại thấy bất an mơ hồ, nói: “Ngày nào đó cậu sẽ không đột nhiên tự khai chứ? Chị nói cậu biết… Nếu có ngày ấy chị sẽ từ chức thật đó.”
“Em bệnh chắc?” Diệp Lan cười, “Bọn em tình cảm ổn định, tuy có chút trục trặc nhỏ, nhưng đều là chuyện lên giường một lần là giải quyết được hết, cần phải làm trò ngu xuẩn chiêu cáo thiên hạ chứng minh quan hệ làm gì?”
An Á thoáng an tâm, nhíu mày gằn giọng, “Vậy không dưng cậu nhắc chuyện đó làm gì?! Dọa chị hả?”
“Không định tự tung hê, nhưng…” Diệp Lan dừng lại một chốc, cười hoài niệm, “Cũng là chuyện sớm muộn mà? Bạn bè trong giới, đặc biệt là người nhà… Em đâu thể giấu cả đời được đúng không?”
An Á lại thót tim, ngập ngừng, “Đây là chuyện riêng của hai cậu, chị không nên can thiệp, nhưng… chị cảm thấy tốt nhất cậu vẫn nên thận trọng.”
Diệp Lan ngước mắt, chờ An Á nói nốt.
“Cần gì phải thế.” An Á bất đắc dĩ, “Mỗi tối xong việc về nhà, kéo cửa sổ lại, hai cậu thích thế nào thì thế đó, việc gì phải cho người khác biết? Nếu chủ tịch Diệp biết chuyện này không biết sẽ thế nào nữa.”
“Phía chú ấy để em.” Diệp Lan nhíu mày, “Sao chứ? Không lẽ chú ấy còn không hài lòng với Giang Trì?!”
An Á cười gượng, thầm nghĩ chủ tịch Diệp hẳn phải không hài lòng về cậu hơn ấy.
Mấy năm nay Diệp Hoa Quyền được anh chị phó thác, đã sớm xem Diệp Lan như con mình, biết chuyện này, khó trách khỏi một cơn lôi đình.
Diệp Lan nghĩ nghĩ rồi chợt bật cười, “Lúc trước kí hợp đồng với Giang Trì, chú ấy cũng giúp đỡ nhiều lắm.”
An Á nhớ lại chuyện cuối năm ngoái Diệp Hoa Quyền vỗ ngực bảo đảm nhất định sẽ giúp Diệp Lan thu Giang Trì về cũng bật cười.
Diệp Lan thở dài, “Chú ấy mà biết chắc sẽ tức chết, không chừng còn động thủ với em… Mà nói chứ, động thủ thì động thủ, liều mạng cho chú ấy đánh, chuyện này đừng nhắc với Giang Trì.”
An Á nhịn cười gật đầu.
“Được rồi, chị đi trước đi.” Diệp Lan mở điện thoại ra xem lịch, “Theo đúng kế hoạch thì năm ngày nữa là đóng máy… Nếu trạng thái hôm nay tốt thì ba ngày sau là đi được rồi.”
An Á thở phào, “Mau đóng máy đi thôi, chị đỡ phải chạy qua chạy lại.”
“Đúng rồi, lúc nãy chưa nói xong, sao cậu ấy lại gầy nữa?” Diệp Lan nhíu mày, “Đạo diễn Nhâm không hài lòng là sao? Phải gầy như nghiện ma túy mới được à? Chuyên viên trang điểm chết hết rồi hả?”
“Ý tưởng chủ chốt của đạo diễn Nhâm cho bộ phim này là không trang điểm nhiều, khả năng điều chỉnh của kĩ thuật trang điểm cũng có hạn, hơn nữa đạo diễn muốn có cảm giác ‘không đỡ nổi bộ tây trang sơ mi’, cái đó làm sao nhờ trang điểm được?” Lần trước đến đoàn “Tần Sênh” An Á đã uyển chuyển nhắc với Nhâm Hải Xuyên rồi, đừng bắt Giang Trì phải vất vả quá, nhưng Nhâm Hải Xuyên nói một là một hai là hai, An Á cũng không tiện nói nhiều, “Giang Trì rất hợp tác, luôn tiết chế ăn uống, cậu ấy… nói riêng gì với cậu vậy?”
Diệp Lan mỉm cười, “Chị nghĩ đi đâu vậy? Tưởng cậu ấy mách lẻo với em à? Bị ức hiếp rồi tìm em lau nước mắt cho?”
An Á cười, “Thấy cậu ấy đeo cậu lắm mà.”
“Đeo em là thật, cứng đầu cũng là thật.” Diệp Lan lật xem quyển kịch bản thứ hai tổ thiết kế đưa đến, “Háo thắng lắm, công việc khó khăn mấy cũng tự giải quyết lấy, không cần em chống lưng.”
An Á ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Phải, từ trước khi hết hợp đồng đã thấy rồi, tự tôn cao lắm… Chuyện thường gặp cậu ấy xử lý gọn gàng sạch sẽ hết, lần trước chị đến thăm đoàn, hỏi có cần văn phòng ra mặt giải quyết giúp chuyện gì không, cứ nói là không cần. Sau đó chị lén hỏi thăm, nghe nói quan hệ giữa cậu ấy và đoàn phim rất tốt, dù sao cũng tự lăn lộn trong giới nhiều năm để thành danh, rất biết thích nghi.”
An Á ghét nhất kiểu nghệ sĩ nhảy mũi một cái trầy trụa một mẩu cũng làm om sòm lên cho cả thế giới biết, thở dài, “Cho nên mới nói nổi tiếng có cái lý của nổi tiếng, chịu khó, lại chưa từng than khổ….”
“Không, cậu ấy có than khổ đó.” Diệp Lan đóng kịch bản lại, mắt lóe ý cười gian xảo, hỏi: “Bây giờ chị cũng được xem là người đại diện của cậu ấy rồi, cậu ấy có than khổ với chị lần nào chưa?”
An Á ngạc nhiên, “Chưa.”
“Với em thì có.” Diệp Lan ngã vào lưng ghế xếp trang điểm, thả lỏng mày, cẩn thận khoe khoang: “Mệt quá cực quá, tối về khách sạn rồi sẽ len lén nói với em, thủ tha thủ thỉ, làm em đau lòng, để em dỗ cậu ấy.”
Diệp ảnh đế thật phiền não, trong hạnh phúc, còn giả vờ giả vịt thở dài than vãn: “Nhóc con… cố ý.”
An Á: “…”
Nhưng đã thả thính cậu thành công đấy thôi.
An Á lười nghe Diệp Lan, anh hưởng thụ một lúc thấy An Á không đáp lời, chưa hả dạ, khiêu khích thêm: “Cậu ấy không nói với chị thật hả? Một lần cũng không? Chậc, chị chưa được nghe nhỉ? Kiểu do ngu ngơ bị mắng rồi về mềm nhũn ra thỏ thẻ than vắn thở dài…”
Mặt An Á tái xanh.
“Thân là người đại diện, phải chú ý chút chứ.” Diệp Lan cứ nghĩ tới chuyện Giang Trì khiêm tốn lễ phép biết trước biết sau trước mặt người khác lúc riêng tư chỉ nhõng nhẽo với mình là lại sung sướng khó tả, anh cúi đầu đọc kịch bản tiếp, tâm trạng cực tốt, “Gà nhà thà kể khổ với ông chủ cũng không nói với chị, chị cũng phải nghĩ xem là tại sao… Mấy năm trước em đã nói với chị rồi, với nghệ sĩ chị phải dịu dàng một chút, nhân ái một chút…”
An Á bị Diệp Lan làm đau cả đầu, châm chích: “Tính tình cậu ấy như thế thì kể khổ thế nào? Khóc với cậu à?”
“Không có.” Diệp Lan lắc đầu, ngậm cười hồi tưởng, “Cậu ấy không thích khóc… Trừ lúc trên giường.”
An Á lạnh mặt, “Nói chuyện đàng hoàng, không ai muốn nghe cậu kể chuyện đồi trụy đâu.”
Diệp Lan cười ho khan vài tiếng, nói: “Nhõng nhẽo làm nũng với em là một chuyện, nhờ em ra mặt lại là chuyện khác, cậu ấy không thích em nhúng tay quá nhiều, làm ông chủ thì phải tinh ý một chút… Không quá mức thì cứ để tùy ý cậu ấy.”
An Á mỏi mệt trừng Diệp Lan, bình tĩnh suy tính lại, cảm thấy tuy gần đây Giang Trì gầy đi nhiều, nhưng trạng thái tổng thể rất tốt, hẳn chưa đến mức quá giới hạn, không nói nhiều nữa, chỉ bả: “Quay nốt cho xong mấy cảnh còn lại đi, đóng máy là được đi thăm cậu ấy rồi, đúng rồi, chị liên lạc với hai nhà đầu tư còn lại rồi, khi nào cậu sang đó rồi chị sẽ mời bọn họ hộ cho, gặp mặt trước họp báo công bố, xã giao trước đi.”
Diệp Lan không ý kiến, chỉ nói: “Đừng nói với bọn họ Giang Trì sẽ đi, cậu ấy không thích đi xã giao.”
An Á bật cười, “Lúc trước cậu ấy không thích đi xã giao là vì đến đó cậu ấy phải đon đả hầu chuyện các ông chủ, bây giờ cậu là ông chủ lớn nhất rồi, cậu ấy lại không đồng ý đi à?”
“Đi làm gì? Để cậu ấy châm trà rót nước cho em à?” Diệp Lan phì cười, “Thôi đi… Lần trước em đặc biệt đến thăm đoàn cậu ấy, cố ý mời tiệc vì cậu ấy, nhân số cũng chỉ bốn người thôi, có Doãn Kiệt Hồng với đạo diễn bên đó. Trên bàn tiệc em chỉ thò tay xuống bàn sờ mấy cái thôi mặt đã đỏ bừng rồi, không tránh, nhưng trông không tình nguyện mấy.”
An Á không nhịn nổi nữa, gần như gào thét: “Chị biết cậu nhớ cậu ấy đến mức nào rồi! Không cần phải khoe với chị từng giây một thế đâu! Yên phận đóng phim! Đóng máy rồi cậu muốn làm gì thì làm! Không ai quản đâu!”
Đoàn “Nhiếp chính vương”, An Á báo cáo công tác tháng này của Giang Trì cho Diệp Lan, chuyện lớn chuyện bé gì Diệp Lan cũng muốn nghe, An Á lải nhải cả buổi rồi đóng tập hồ sơ dày cộm lại, “Vì cậu chưa vào đoàn, nên họp báo tuyên bố khởi quay được trì hoãn mãi, nhưng đạo diễn Nhâm cũng không vội, chú ấy không để tâm mấy chuyện tuyên truyền quảng cáo này lắm, nói có thắp hương bái tổ là được rồi.”
Tối nay Diệp Lan phải quay một cảnh quan trọng, đang nghiền ngẫm kịch bản, trường quay nhốn nháo, hai chuyên viên thiết kế dẫn theo trợ lý bận rộn chạy qua chạy lại, thảo luận bàn bạc với tổ đạo diễn và tổ quay phim, trợ lý thiết kế bưng kịch bản mới in chưa ráo mực đến cho Diệp Lan xem, Diệp Lan đưa tay nhận, vừa cúi đầu xem những cảnh đánh dấu vừa hỏi: “Lại gầy thêm à?”
Trợ lý thiết kế ngẩn ra, An Á nhìn nhìn vị trợ lý rồi bất tự nhiên đáp: “Gầy hơn một chút… Hôm thử tạo hình đạo diễn Nhâm thấy chưa hài lòng, cảm thấy vóc dáng cậu ấy chưa đủ thanh mảnh, không có cảm giác suy nhược gió thổi là ngã.”
Trợ lý thiết kế thấy không còn việc của mình nữa thì lịch sự gật đầu với Diệp Lan rồi hối hả đi bận chuyện khác.
Chị nhìn trợ lý thiết kế vừa đến đưa kịch bản cho Diệp Lan cách đó không xa, nhíu mày trách: “Hiện tại cậu hơi thiếu cẩn trọng rồi đấy? Vừa rồi còn hỏi chuyện cậu ấy ngay trước mặt người ngoài.”
“Em là ông chủ, quan tâm tình trạng sức khỏe của nhân viên như lệ thường thì có sao?” Diệp Lan ngẩng đầu, rút điếu thuốc ra ngậm trên môi, có phụ nữ ở đây nên không châm thuốc, chỉ cắn nhẹ đầu lọc, “Chị An Á, cảm thông cho em một chút có được không? Một tháng rồi, không được gặp mặt lần nào, bọn em còn đang trong tuần trăng mật đó, lâu như vậy mà em chưa vứt hết trách nhiệm bỏ trốn là đã yêu nghề mến nghiệp nể mặt chị lắm rồi.”
An Á sầm mặt sửa sai, “Bao nhiêu lâu rồi mà còn trăng mật gì nữa? Đừng có đánh trống lảng, gần đây cậu phóng túng quá độ rồi đó? Định công khai hả?”
Diệp Lan khựng lại, chỉ cười không nói gì.
“Không phải cậu có ý định đó thật chứ?” An Á tròn mắt, “Hai cậu bàn bạc rồi hả?”
Nụ cười của Diệp Lan nhạt bớt, lắc đầu, “Không có, trước đây chỉ nhân lúc tình tứ nhắc qua một lần thôi.”
An Á nhíu mày, “Cậu ấy nói thế nào?”
“Chắc cậu ấy cũng nghĩ em đang đùa, nên không nghiêm túc.” Diệp Lan suy tư, nhẹ nhàng nói: “Nhưng mà lúc đó cậu ấy đồng ý rồi, nói sao cũng được.”
An Á thầm mắng Diệp Lan, nghĩ cậu nói gì mà cậu ấy không bảo dạ được chứ.
Không hiểu sao An Á lại thấy bất an mơ hồ, nói: “Ngày nào đó cậu sẽ không đột nhiên tự khai chứ? Chị nói cậu biết… Nếu có ngày ấy chị sẽ từ chức thật đó.”
“Em bệnh chắc?” Diệp Lan cười, “Bọn em tình cảm ổn định, tuy có chút trục trặc nhỏ, nhưng đều là chuyện lên giường một lần là giải quyết được hết, cần phải làm trò ngu xuẩn chiêu cáo thiên hạ chứng minh quan hệ làm gì?”
An Á thoáng an tâm, nhíu mày gằn giọng, “Vậy không dưng cậu nhắc chuyện đó làm gì?! Dọa chị hả?”
“Không định tự tung hê, nhưng…” Diệp Lan dừng lại một chốc, cười hoài niệm, “Cũng là chuyện sớm muộn mà? Bạn bè trong giới, đặc biệt là người nhà… Em đâu thể giấu cả đời được đúng không?”
An Á lại thót tim, ngập ngừng, “Đây là chuyện riêng của hai cậu, chị không nên can thiệp, nhưng… chị cảm thấy tốt nhất cậu vẫn nên thận trọng.”
Diệp Lan ngước mắt, chờ An Á nói nốt.
“Cần gì phải thế.” An Á bất đắc dĩ, “Mỗi tối xong việc về nhà, kéo cửa sổ lại, hai cậu thích thế nào thì thế đó, việc gì phải cho người khác biết? Nếu chủ tịch Diệp biết chuyện này không biết sẽ thế nào nữa.”
“Phía chú ấy để em.” Diệp Lan nhíu mày, “Sao chứ? Không lẽ chú ấy còn không hài lòng với Giang Trì?!”
An Á cười gượng, thầm nghĩ chủ tịch Diệp hẳn phải không hài lòng về cậu hơn ấy.
Mấy năm nay Diệp Hoa Quyền được anh chị phó thác, đã sớm xem Diệp Lan như con mình, biết chuyện này, khó trách khỏi một cơn lôi đình.
Diệp Lan nghĩ nghĩ rồi chợt bật cười, “Lúc trước kí hợp đồng với Giang Trì, chú ấy cũng giúp đỡ nhiều lắm.”
An Á nhớ lại chuyện cuối năm ngoái Diệp Hoa Quyền vỗ ngực bảo đảm nhất định sẽ giúp Diệp Lan thu Giang Trì về cũng bật cười.
Diệp Lan thở dài, “Chú ấy mà biết chắc sẽ tức chết, không chừng còn động thủ với em… Mà nói chứ, động thủ thì động thủ, liều mạng cho chú ấy đánh, chuyện này đừng nhắc với Giang Trì.”
An Á nhịn cười gật đầu.
“Được rồi, chị đi trước đi.” Diệp Lan mở điện thoại ra xem lịch, “Theo đúng kế hoạch thì năm ngày nữa là đóng máy… Nếu trạng thái hôm nay tốt thì ba ngày sau là đi được rồi.”
An Á thở phào, “Mau đóng máy đi thôi, chị đỡ phải chạy qua chạy lại.”
“Đúng rồi, lúc nãy chưa nói xong, sao cậu ấy lại gầy nữa?” Diệp Lan nhíu mày, “Đạo diễn Nhâm không hài lòng là sao? Phải gầy như nghiện ma túy mới được à? Chuyên viên trang điểm chết hết rồi hả?”
“Ý tưởng chủ chốt của đạo diễn Nhâm cho bộ phim này là không trang điểm nhiều, khả năng điều chỉnh của kĩ thuật trang điểm cũng có hạn, hơn nữa đạo diễn muốn có cảm giác ‘không đỡ nổi bộ tây trang sơ mi’, cái đó làm sao nhờ trang điểm được?” Lần trước đến đoàn “Tần Sênh” An Á đã uyển chuyển nhắc với Nhâm Hải Xuyên rồi, đừng bắt Giang Trì phải vất vả quá, nhưng Nhâm Hải Xuyên nói một là một hai là hai, An Á cũng không tiện nói nhiều, “Giang Trì rất hợp tác, luôn tiết chế ăn uống, cậu ấy… nói riêng gì với cậu vậy?”
Diệp Lan mỉm cười, “Chị nghĩ đi đâu vậy? Tưởng cậu ấy mách lẻo với em à? Bị ức hiếp rồi tìm em lau nước mắt cho?”
An Á cười, “Thấy cậu ấy đeo cậu lắm mà.”
“Đeo em là thật, cứng đầu cũng là thật.” Diệp Lan lật xem quyển kịch bản thứ hai tổ thiết kế đưa đến, “Háo thắng lắm, công việc khó khăn mấy cũng tự giải quyết lấy, không cần em chống lưng.”
An Á ngẫm nghĩ rồi gật đầu, “Phải, từ trước khi hết hợp đồng đã thấy rồi, tự tôn cao lắm… Chuyện thường gặp cậu ấy xử lý gọn gàng sạch sẽ hết, lần trước chị đến thăm đoàn, hỏi có cần văn phòng ra mặt giải quyết giúp chuyện gì không, cứ nói là không cần. Sau đó chị lén hỏi thăm, nghe nói quan hệ giữa cậu ấy và đoàn phim rất tốt, dù sao cũng tự lăn lộn trong giới nhiều năm để thành danh, rất biết thích nghi.”
An Á ghét nhất kiểu nghệ sĩ nhảy mũi một cái trầy trụa một mẩu cũng làm om sòm lên cho cả thế giới biết, thở dài, “Cho nên mới nói nổi tiếng có cái lý của nổi tiếng, chịu khó, lại chưa từng than khổ….”
“Không, cậu ấy có than khổ đó.” Diệp Lan đóng kịch bản lại, mắt lóe ý cười gian xảo, hỏi: “Bây giờ chị cũng được xem là người đại diện của cậu ấy rồi, cậu ấy có than khổ với chị lần nào chưa?”
An Á ngạc nhiên, “Chưa.”
“Với em thì có.” Diệp Lan ngã vào lưng ghế xếp trang điểm, thả lỏng mày, cẩn thận khoe khoang: “Mệt quá cực quá, tối về khách sạn rồi sẽ len lén nói với em, thủ tha thủ thỉ, làm em đau lòng, để em dỗ cậu ấy.”
Diệp ảnh đế thật phiền não, trong hạnh phúc, còn giả vờ giả vịt thở dài than vãn: “Nhóc con… cố ý.”
An Á: “…”
Nhưng đã thả thính cậu thành công đấy thôi.
An Á lười nghe Diệp Lan, anh hưởng thụ một lúc thấy An Á không đáp lời, chưa hả dạ, khiêu khích thêm: “Cậu ấy không nói với chị thật hả? Một lần cũng không? Chậc, chị chưa được nghe nhỉ? Kiểu do ngu ngơ bị mắng rồi về mềm nhũn ra thỏ thẻ than vắn thở dài…”
Mặt An Á tái xanh.
“Thân là người đại diện, phải chú ý chút chứ.” Diệp Lan cứ nghĩ tới chuyện Giang Trì khiêm tốn lễ phép biết trước biết sau trước mặt người khác lúc riêng tư chỉ nhõng nhẽo với mình là lại sung sướng khó tả, anh cúi đầu đọc kịch bản tiếp, tâm trạng cực tốt, “Gà nhà thà kể khổ với ông chủ cũng không nói với chị, chị cũng phải nghĩ xem là tại sao… Mấy năm trước em đã nói với chị rồi, với nghệ sĩ chị phải dịu dàng một chút, nhân ái một chút…”
An Á bị Diệp Lan làm đau cả đầu, châm chích: “Tính tình cậu ấy như thế thì kể khổ thế nào? Khóc với cậu à?”
“Không có.” Diệp Lan lắc đầu, ngậm cười hồi tưởng, “Cậu ấy không thích khóc… Trừ lúc trên giường.”
An Á lạnh mặt, “Nói chuyện đàng hoàng, không ai muốn nghe cậu kể chuyện đồi trụy đâu.”
Diệp Lan cười ho khan vài tiếng, nói: “Nhõng nhẽo làm nũng với em là một chuyện, nhờ em ra mặt lại là chuyện khác, cậu ấy không thích em nhúng tay quá nhiều, làm ông chủ thì phải tinh ý một chút… Không quá mức thì cứ để tùy ý cậu ấy.”
An Á mỏi mệt trừng Diệp Lan, bình tĩnh suy tính lại, cảm thấy tuy gần đây Giang Trì gầy đi nhiều, nhưng trạng thái tổng thể rất tốt, hẳn chưa đến mức quá giới hạn, không nói nhiều nữa, chỉ bả: “Quay nốt cho xong mấy cảnh còn lại đi, đóng máy là được đi thăm cậu ấy rồi, đúng rồi, chị liên lạc với hai nhà đầu tư còn lại rồi, khi nào cậu sang đó rồi chị sẽ mời bọn họ hộ cho, gặp mặt trước họp báo công bố, xã giao trước đi.”
Diệp Lan không ý kiến, chỉ nói: “Đừng nói với bọn họ Giang Trì sẽ đi, cậu ấy không thích đi xã giao.”
An Á bật cười, “Lúc trước cậu ấy không thích đi xã giao là vì đến đó cậu ấy phải đon đả hầu chuyện các ông chủ, bây giờ cậu là ông chủ lớn nhất rồi, cậu ấy lại không đồng ý đi à?”
“Đi làm gì? Để cậu ấy châm trà rót nước cho em à?” Diệp Lan phì cười, “Thôi đi… Lần trước em đặc biệt đến thăm đoàn cậu ấy, cố ý mời tiệc vì cậu ấy, nhân số cũng chỉ bốn người thôi, có Doãn Kiệt Hồng với đạo diễn bên đó. Trên bàn tiệc em chỉ thò tay xuống bàn sờ mấy cái thôi mặt đã đỏ bừng rồi, không tránh, nhưng trông không tình nguyện mấy.”
An Á không nhịn nổi nữa, gần như gào thét: “Chị biết cậu nhớ cậu ấy đến mức nào rồi! Không cần phải khoe với chị từng giây một thế đâu! Yên phận đóng phim! Đóng máy rồi cậu muốn làm gì thì làm! Không ai quản đâu!”
Danh sách chương