Diệp Lan biết Giang Trì da mặt mỏng, sợ cậu xấu hổ nên không nhắc chuyện vừa rồi.
Nhưng nghĩ tới chuyện Giang Trì bị Nhâm Hải Xuyên mắng trước mặt mình và nhiều người như vậy, vẫn thấy đau lòng, Diệp Lan mềm lòng, giọng dịu dàng hơn mọi ngày nhiều, anh nhẹ giọng hỏi, “Mệt không?”
Giang Trì vội lắc đầu, môi cậu mấp máy, ánh mắt rất ương bướng, cố cứng giọng nói nhỏ: “Anh… Không phải ngày nào em cũng bị mắmg…”
Giang Trì cứ như cậu học trò chậm hiểu bị giáo viên phê bình trong buổi họp phụ huynh vậy, vẫn chưa hết mắc cỡ vì bị mắng, lại còn phải rớm nước mắt giải thích với phụ huynh nghiêm khắc, thấp thỏm bất an sợ bị đánh đòn với mắng thêm.
Giang Trì ngước mắt nhìn Diệp Lan, hận không thể mang những cảnh quay tốt mấy hôm nay ra cho Diệp Lan xem, chứng minh mình không lãng phí tài nguyên tốt Diệp Lan cho.
Giang Trì chật vật hạ giọng tự giải thích: “Hôm nay quả thật trạng thái em không được tốt, nhưng không phải lúc nào cũng thế này, thật đó, sau này em…”
“Suỵt…”
Đang trong giờ làm việc, liên tục có người ra người vào phòng nghỉ, Diệp Lan quét mắt nhìn quanh, đặt quyển kịch bản ghi chú chi chít trong tay xuống bàn, giọng đều đều, “Anh nói với em mấy câu.”
Các nhân viên xung quanh ngẩn ra rồi tự biết điều ra ngoài, trợ lý trang điểm ra cuối cùng còn không quên đóng cửa tử tế.
Cuối cùng trong phòng cũng chỉ còn lại hai người.
“Diễn xuất của em thế nào, anh lại không rõ à?” Diệp Lan đưa tay véo mặt Giang Trì, “Nhâm Hải Xuyên yêu cầu quá cao, không trách em được, nhưng cũng không phải chuyện xấu, rèn giũa nhiều mới tốt cho em.”
Giang Trì gật đầu, như vừa được ân xá, cậu thả lỏng người.
“Nhưng ông già đó cũng lắm tật quá… Cứ giận lên là không giải thích cặn kẽ được.” Diệp Lan cười, “Anh mới nói với chú ấy rồi, bắt đầu từ mai anh kèm cho em.”
Giang Trì tròn mắt, “Thật sao? Anh… anh đọc kịch bản rồi ạ?”
“Chủ yếu đọc phần của anh, để nắm được mạch truyện nên cũng đọc kĩ phần của em luôn rồi, giải thích đơn thuần vẫn có thể.” Diệp Lan sửa cổ áo, nhướng mày, “Từ mai gặp anh là phải gọi bằng đạo diễn Diệp, biết chưa?”
Giang Trì bị Diệp Lan dỗ dành mềm nhũn ra, không nhịn được liền nói: “Nếu em vẫn chậm hiểu như hôm nay, anh cũng sẽ mắng em sao?”
“Không dạy vợ chỗ đông.” Giang Trì chưa kịp thở phào anh đã đổi giọng nói tiếp: “Nhưng nếu em làm anh dạy mất sức quá… Đến tối có thể sẽ phạt, không cho chịu khổ em không học được.”
Mắt Diệp Lan ngậm cười, giọng rất thấp, “Thương cho cây cho gậy mà…”
Giang Trì đỏ mặt.
Diệp Lan cúi đầu hôn Giang Trì, thuận thế đẩy cậu xuống phía còn lại trên sofa, rồi ngồi xuống bên cạnh, ôm Giang Trì, vuốt ve eo cậu.
Chia xa đã lâu, cuối cùng cũng được thân mật một lúc, Diệp Lan nhíu mày, “Sao gầy đi nhiều thế hả? Ôm cấn tay rồi này.”
Hôm nay Giang Trì bị mắng nhiều quá, đầu óc căng như dây đàn, nghe câu này lại căng thẳng lên.
Không một nghệ sĩ nào không coi trọng vóc dáng và khuôn mặt, càng huống chi là trước mặt người yêu.
Để nhanh chóng ốm đi, ngoài ăn kiêng, Giang Trì không thể tiếp tục tập thể thao nữa, lượng chất dinh dưỡng hấp thu ít đi, số cơ bắp khó khăn lắm mới bồi dưỡng lên được một tí trước đây giờ hoàn toàn biến mất, trông như một cậu thiếu niên gầy gò, vóc dáng kém hơn trước nhiều, cậu sợ Diệp Lan không thích, do dự một lúc rồi mặt dày đẩy bàn tay Diệp Lan đặt trên eo cậu xuống, thẹn thùng ậm ừ nói: “Đâu có, không cấn tay dâu, anh sờ thử chỗ này nè…”
Diệp Lan sửng sốt, cười, “Bảo anh sờ đâu vậy hả? Chỗ nào mà không cấn tay?”
Giang Trì biết Diệp Lan lại đang bắt nạt mình, nhưng để được Diệp Lan thích, vẫn đỏ mặt tự quảng cáo: “Bên dưới… Anh sờ thử cái mông xem, không có cấn…”
Trong đầu Diệp Lan giờ chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi lưu manh con, vẻ mặt lại bình thản như không, anh cố ý lịch sự bỏ tay ra, “Bên dưới là đâu cơ? Cậu Giang… Cách một lớp quần áo, tôi sờ đâu cũng thấy cứng.”
Diệp ảnh đế vê nhẹ mấy ngón tay cao quý, bất mãn: “Tôi sợ đau tay.”
Gò má Giang Trì đỏ bừng, cố gắng không bốc hơi, nói nhỏ: “Vậy thì anh… luồn vào trong sờ…”
“Quần chật quá.” Ngón trỏ tho dài của Diệp Lan khảy nhẹ mặt khóa dây nịt của Giang Trì, tàn ác hạ giọng: “Không luồn tay vào được.”
Hai bàn tay Giang Trì buông dần khỏi cánh tay Diệp Lan, đưa xuống eo mình, như con ngựa non thuần phục, cúi đầu vâng lời cởi dây nịt ra.
“Cởi ra sớm là yên rồi không phải sao?” Diệp Lan được ăn còn khoe thêm, nhẹ tay áo sơ mi Giang Trì lên, cong môi xoi mói: “Tự kéo quần xuống đi nào, như vậy khó sờ.”
Giang Trì đỏ lên cả tai, cậu nhìn ra cửa rồi nhìn Diệp Lan cầu xin, “Lát nữa sẽ có người vào…”
Sầm Văn đang canh chừng ngoài cửa, nhưng Diệp Lan không cho Giang Trì biết, anh cười nói: “Vừa rồi ai chủ động hả? Anh ép em sao?”
Giang Trì cắn răng, đang định kéo quần xuống thì bị Diệp Lan giữ lại, Diệp Lan ghì Giang Trì đã gầy rộc đi vào lòng, cúi đầu thơm thơm, hai tay làm ác trên chỗ Giang Trì cực lực đề cử một lúc, bóp cho người ta run rẩy mới vừa hôn vừa dùng một tay chỉnh sửa ngay ngắn sơ mi lẫn quần cho Giang Trì, kéo kéo quần lên cho cậu, cài nút tử tế.
“Mới hơn một tháng không gặp đã đói khát thế này rồi?” Diệp Lan buông Giang Trì ra, mặt mày thỏa mãn nhận xét: “Mềm thật.”
Giang Trì xấu hổ muốn chết, nhưng không hiểu tại sao, nghe Diệp Lan nói vậy thì ma xui quỷ khiến nhỏ giọng đáp lời: “Vậy… vậy hả anh? Em đã nói là… mềm lắm mà…”
“Đừng ép anh làm em ở đây.” Diệp Lan nghiến răng, cắn tai Giang Trì trừng phạt, rồi hôn cổ cậu, “Hôm nay có quay đêm không?”
“Có một cảnh, nhưng sẽ không quay lâu.” Giang trì rụt cổ, “Anh đừng hôn mạnh quá, không được có dấu hôn…”
Diệp Lan bật cười, “Ừ” một tiếng, “Biết rồi… Nhẹ nhẹ thôi.”
Giang Trì thả lỏng, ngả đầu lên vai Diệp Lan, hưởng thụ người yêu âu yếm.
Thân mật một lúc, Sầm Văn đứng ngoài gõ cửa, Diệp Lan hiểu ý, buông Giang Trì ra, hai người tự chỉnh đốn quần áo, tách ra ngồi đoan trang, vài giây sau, An Á gõ cửa bước vào.
An Á thấy Diệp Lan thì bật cười, “Sao cậu đến sớm hơn cả chị nữa thế? Đang định gọi hỏi khi nào cậu đến đây.”
“Đóng máy xong em trực tiếp sang đây luôn.” Diệp Lan ngồi một bên, cầm quyển kịch bản ghi chú chi chít của Giang Trì lên xem, “Có việc gì à?”
An Á gật đầu, “Lúc trước đã nói cậu rồi đó, đi xã giao với các nhà đầu tư khác của Tần Sênh, mấy ông chủ bên đó cứ đòi làm tiệc tẩy trần cho cậu, hẹn vào tối nay, được không?”
Diệp Lan do dự, nhìn nhìn Giang Trì, gật đầu, “Được… Vừa lúc hôm nay cậu ấy phải quay đêm.”
An Á nhớ lại trà đây Diệp Lan đã nói không cần Giang Trì đi xã giao, lẳng lặng ngậm bánh chó đầy mồm, gật đầu: “Vậy chị trả lời giúp cậu, xã giao kiểu này đừng dẫn Sầm Văn đi, có vẻ bệnh ngôi sao quá, có gì để chị lo cho cậu.”
Diệp Lan phì cười, “Buổi họp nhỏ mang tính chất công việc thôi mà, em tự đi được rồi, có việc gì được.”
Diệp ảnh đế nói thì nghe đơn giản lắm, vừa giây sau đã sấp mặt, đến tối, anh được An Á lảo đảo dìu về.
Diệp Lan đi xã giao, đương nhiên không ai dám chuốc rượu, nhưng tự bản thân Diệp ảnh đế có tửu lượng quá tệ.
Trong các nhà đầu tư có một người biết Diệp Lan thích rượu đỏ, gãi đúng chỗ ngứa, cố ý mang mấy chai rượu đỏ hiếm đến, Diệp Lan mấy tháng không uống rượu rồi, hôm nay lại được Giang Trì chọc ghẹo vui vẻ quá, trực tiếp phá giới, không kiềm được uống thêm mấy ly, lúc ban đầu còn đỡ, miễn cưỡng gồng mình không thất thố trước mặt người ngoài, lên xe, xác định đang ngồi trên xe nhà rồi là nhắm mắt ngủ luôn, đến khách sạn vẫn chưa dậy, đoàn phim đã chuẩn bị sẵn phòng cho anh, nhưng An Á không yên tâm, sợ nửa đêm anh dậy lên cơn say phát rồ, giữa khuya lướt sóng, tinh mơ nhảy đầm, vẫn là nhà mình mất mặt, chị suy nghĩ rồi gõ mở cửa phòng Giang Trì.
An Á rất ngại, ngượng ngùng nói: “Tại chị, không khuyên cậu ấy được… Cậu xem cho cậu ấy uống gì đó giải rượu, hoặc trực tiếp cho cậu ấy ngủ cũng được.”
An Á đang mang giày cao gót, lảo đa lảo đảo, Giang Trì sợ chị và Diệp Lan ngã, đón lấy Diệp Lan, lập tức đỡ vững anh lên, gật đầu, “Không trách chị được, anh ấy thích rượu… Chị về đi, để em chăm anh ấy.”
An Á cũng uống mấy ly, đang choáng đầu, dặn Giang Trì mấy câu rồi mệt mỏi về phòng mình.
Giang Trì gầy đi nhiều, nhưng sức vẫn còn đó, cậu dìu Diệp Lan vào phòng, cởi đồ anh ra, lúc cới nút sơ mi Diệp Lan cảnh giác mở mắt ra, thấy là Giang Trì, mắt anh thoáng ý cười, cúi xuống hôn tay cậu một cái.
Giang Trì cố nhịn cười, cởi đồ giúp Diệp ALn rồi đỡ anh lên giường, gọi cho phục vụ phòng xin canh giải rượu, tự vắt khăn bông lau mặt lau tay cho anh, lúc canh giải rượu được mang lên thì Diệp Lan đã ngủ say, Giang Trì không nỡ đánh thức, liền để qua một bên rồi cũng trèo lên giường.
Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, chuông báo thức của cả hai người ăn ý cùng reo, Diệp Lan cáu kỉnh mở mắt, thấy Giang Trì đi chân trần xuống sàn cuống cuồng tắt chuông hai cái điện thoại.
“Anh dậy rồi?” Giang Trì gọi khẽ, “Em tắt chuông rồi… Anh ngủ thêm chút nữa đi? Đau đầu không?”
Hai mắt Diệp Lan ghim chặt vào cặp chân thon của Giang Trì không rời ra được, mất tập trung, “Không đau… Người hơi mỏi thôi.”
Say rượu cả đêm, là người khác thì chắc nhìn không ra người nữa rồi, nhưng đến Diệp Lan thì lại chỉ điểm thêm chút mệt mỏi quyến rũ, đẹp trai như xưa.
Nhưng đôi mắt cặp mày vẫn thoáng chút ủ rũ, nhìn biết ngay anh đang mệt đến mức nào.
Giang Trì ngập ngừng muốn nói, muốn khuyên Diệp Lan sau này đừng uống say, lại sợ Diệp Lan không để tâm.
Diệp Lan xoa cái cổ đau, cười, “Tối qua về có hành em không? Chỉ nhớ đến đoạn An Á đỡ anh vào.”
Giang Trì chợt nảy ra ý, cậu đoán có lẽ Diệp Lan quên hết rồi, thuận thế lắp bắp nói: “Có, có hành.”
“Có hành em?” Diệp Lan ngạc nhiên, “Tối qua?”
Giang Trì hạ quyết tâm, cúi đầu nói, “Dạ, tối qua, đau lắm…”
Diệp Lan nhíu mày, hỏi lại: “Đau?”
“Dạ… Đau, anh sau này anh đừng uống nhiều vậy nữa được không?” Tim Giang Trì như đánh trống, lấp liếm nói: “Anh uống say không biết nương, đau… đau thật đó.”
Diệp Lan nhìn Giang Trì không dám tin, bật cười, tối qua anh uống say thật đấy, nhưng chưa đến mức mất trí nhớ, anh tự biết tửu lượng mình không tốt, mỗi lần uống say luôn cảnh giác cực kì, làm gì không làm gì anh tự biết kiềm chế, anh khựng lại một lúc, môi cong dần, nửa cười nửa không nhìn Giang Trì, “Cục cưng… Vậy sao tối qua em không nói?”
“Em có nói… Em nói đau quá không chịu nổi, cũng cầu xin anh rồi, cầu xin rất lâu, anh không nghe, cứ muốn làm…” Giang Trì chột dạ, không dám nói nhiều quá, vội hạ giọng khuyên, “Trước đây nói đừng hút thuốc, anh cũng không nghe, anh hay thức đêm, tửu lượng không cao, lại hay uống say, không tốt cho cơ thể…”
Diệp Lan mỉm cười nhìn Giang Trì, hiểu được tấm lòng của cậu, cả quả tim mềm như bông.
Giang Trì lúc bày trò ranh mãnh, có vẻ nghiêm túc và đẹp trai kiểu vụng về trẻ con.
Diệp Lan kéo cánh tay Giang Trì, bảo cậu ngồi xuống, ngón tay dài của anh vuốt nhẹ khe mông cậu, bật cười, “Say đến độ đó rồi mà còn dằn vặt em được à? Gạt ai vậy hả?.”
Giang Trì nói dối bị vạch trần, mặt đỏ bừng, xấu hổ muốn đứng lên, bị Diệp Lan ôm chầm lấy.
“Ép anh kiểm tra em hả? Còn dám vờ đau… Có đụng vào em hay không mà anh không biết à?” Diệp Lan cười cười, nghiêm túc bảo đảm: “Anh biết rồi, sau này cố gắng bớt uống lại, được chưa?”
Nhưng nghĩ tới chuyện Giang Trì bị Nhâm Hải Xuyên mắng trước mặt mình và nhiều người như vậy, vẫn thấy đau lòng, Diệp Lan mềm lòng, giọng dịu dàng hơn mọi ngày nhiều, anh nhẹ giọng hỏi, “Mệt không?”
Giang Trì vội lắc đầu, môi cậu mấp máy, ánh mắt rất ương bướng, cố cứng giọng nói nhỏ: “Anh… Không phải ngày nào em cũng bị mắmg…”
Giang Trì cứ như cậu học trò chậm hiểu bị giáo viên phê bình trong buổi họp phụ huynh vậy, vẫn chưa hết mắc cỡ vì bị mắng, lại còn phải rớm nước mắt giải thích với phụ huynh nghiêm khắc, thấp thỏm bất an sợ bị đánh đòn với mắng thêm.
Giang Trì ngước mắt nhìn Diệp Lan, hận không thể mang những cảnh quay tốt mấy hôm nay ra cho Diệp Lan xem, chứng minh mình không lãng phí tài nguyên tốt Diệp Lan cho.
Giang Trì chật vật hạ giọng tự giải thích: “Hôm nay quả thật trạng thái em không được tốt, nhưng không phải lúc nào cũng thế này, thật đó, sau này em…”
“Suỵt…”
Đang trong giờ làm việc, liên tục có người ra người vào phòng nghỉ, Diệp Lan quét mắt nhìn quanh, đặt quyển kịch bản ghi chú chi chít trong tay xuống bàn, giọng đều đều, “Anh nói với em mấy câu.”
Các nhân viên xung quanh ngẩn ra rồi tự biết điều ra ngoài, trợ lý trang điểm ra cuối cùng còn không quên đóng cửa tử tế.
Cuối cùng trong phòng cũng chỉ còn lại hai người.
“Diễn xuất của em thế nào, anh lại không rõ à?” Diệp Lan đưa tay véo mặt Giang Trì, “Nhâm Hải Xuyên yêu cầu quá cao, không trách em được, nhưng cũng không phải chuyện xấu, rèn giũa nhiều mới tốt cho em.”
Giang Trì gật đầu, như vừa được ân xá, cậu thả lỏng người.
“Nhưng ông già đó cũng lắm tật quá… Cứ giận lên là không giải thích cặn kẽ được.” Diệp Lan cười, “Anh mới nói với chú ấy rồi, bắt đầu từ mai anh kèm cho em.”
Giang Trì tròn mắt, “Thật sao? Anh… anh đọc kịch bản rồi ạ?”
“Chủ yếu đọc phần của anh, để nắm được mạch truyện nên cũng đọc kĩ phần của em luôn rồi, giải thích đơn thuần vẫn có thể.” Diệp Lan sửa cổ áo, nhướng mày, “Từ mai gặp anh là phải gọi bằng đạo diễn Diệp, biết chưa?”
Giang Trì bị Diệp Lan dỗ dành mềm nhũn ra, không nhịn được liền nói: “Nếu em vẫn chậm hiểu như hôm nay, anh cũng sẽ mắng em sao?”
“Không dạy vợ chỗ đông.” Giang Trì chưa kịp thở phào anh đã đổi giọng nói tiếp: “Nhưng nếu em làm anh dạy mất sức quá… Đến tối có thể sẽ phạt, không cho chịu khổ em không học được.”
Mắt Diệp Lan ngậm cười, giọng rất thấp, “Thương cho cây cho gậy mà…”
Giang Trì đỏ mặt.
Diệp Lan cúi đầu hôn Giang Trì, thuận thế đẩy cậu xuống phía còn lại trên sofa, rồi ngồi xuống bên cạnh, ôm Giang Trì, vuốt ve eo cậu.
Chia xa đã lâu, cuối cùng cũng được thân mật một lúc, Diệp Lan nhíu mày, “Sao gầy đi nhiều thế hả? Ôm cấn tay rồi này.”
Hôm nay Giang Trì bị mắng nhiều quá, đầu óc căng như dây đàn, nghe câu này lại căng thẳng lên.
Không một nghệ sĩ nào không coi trọng vóc dáng và khuôn mặt, càng huống chi là trước mặt người yêu.
Để nhanh chóng ốm đi, ngoài ăn kiêng, Giang Trì không thể tiếp tục tập thể thao nữa, lượng chất dinh dưỡng hấp thu ít đi, số cơ bắp khó khăn lắm mới bồi dưỡng lên được một tí trước đây giờ hoàn toàn biến mất, trông như một cậu thiếu niên gầy gò, vóc dáng kém hơn trước nhiều, cậu sợ Diệp Lan không thích, do dự một lúc rồi mặt dày đẩy bàn tay Diệp Lan đặt trên eo cậu xuống, thẹn thùng ậm ừ nói: “Đâu có, không cấn tay dâu, anh sờ thử chỗ này nè…”
Diệp Lan sửng sốt, cười, “Bảo anh sờ đâu vậy hả? Chỗ nào mà không cấn tay?”
Giang Trì biết Diệp Lan lại đang bắt nạt mình, nhưng để được Diệp Lan thích, vẫn đỏ mặt tự quảng cáo: “Bên dưới… Anh sờ thử cái mông xem, không có cấn…”
Trong đầu Diệp Lan giờ chỉ hận không thể ăn sống nuốt tươi lưu manh con, vẻ mặt lại bình thản như không, anh cố ý lịch sự bỏ tay ra, “Bên dưới là đâu cơ? Cậu Giang… Cách một lớp quần áo, tôi sờ đâu cũng thấy cứng.”
Diệp ảnh đế vê nhẹ mấy ngón tay cao quý, bất mãn: “Tôi sợ đau tay.”
Gò má Giang Trì đỏ bừng, cố gắng không bốc hơi, nói nhỏ: “Vậy thì anh… luồn vào trong sờ…”
“Quần chật quá.” Ngón trỏ tho dài của Diệp Lan khảy nhẹ mặt khóa dây nịt của Giang Trì, tàn ác hạ giọng: “Không luồn tay vào được.”
Hai bàn tay Giang Trì buông dần khỏi cánh tay Diệp Lan, đưa xuống eo mình, như con ngựa non thuần phục, cúi đầu vâng lời cởi dây nịt ra.
“Cởi ra sớm là yên rồi không phải sao?” Diệp Lan được ăn còn khoe thêm, nhẹ tay áo sơ mi Giang Trì lên, cong môi xoi mói: “Tự kéo quần xuống đi nào, như vậy khó sờ.”
Giang Trì đỏ lên cả tai, cậu nhìn ra cửa rồi nhìn Diệp Lan cầu xin, “Lát nữa sẽ có người vào…”
Sầm Văn đang canh chừng ngoài cửa, nhưng Diệp Lan không cho Giang Trì biết, anh cười nói: “Vừa rồi ai chủ động hả? Anh ép em sao?”
Giang Trì cắn răng, đang định kéo quần xuống thì bị Diệp Lan giữ lại, Diệp Lan ghì Giang Trì đã gầy rộc đi vào lòng, cúi đầu thơm thơm, hai tay làm ác trên chỗ Giang Trì cực lực đề cử một lúc, bóp cho người ta run rẩy mới vừa hôn vừa dùng một tay chỉnh sửa ngay ngắn sơ mi lẫn quần cho Giang Trì, kéo kéo quần lên cho cậu, cài nút tử tế.
“Mới hơn một tháng không gặp đã đói khát thế này rồi?” Diệp Lan buông Giang Trì ra, mặt mày thỏa mãn nhận xét: “Mềm thật.”
Giang Trì xấu hổ muốn chết, nhưng không hiểu tại sao, nghe Diệp Lan nói vậy thì ma xui quỷ khiến nhỏ giọng đáp lời: “Vậy… vậy hả anh? Em đã nói là… mềm lắm mà…”
“Đừng ép anh làm em ở đây.” Diệp Lan nghiến răng, cắn tai Giang Trì trừng phạt, rồi hôn cổ cậu, “Hôm nay có quay đêm không?”
“Có một cảnh, nhưng sẽ không quay lâu.” Giang trì rụt cổ, “Anh đừng hôn mạnh quá, không được có dấu hôn…”
Diệp Lan bật cười, “Ừ” một tiếng, “Biết rồi… Nhẹ nhẹ thôi.”
Giang Trì thả lỏng, ngả đầu lên vai Diệp Lan, hưởng thụ người yêu âu yếm.
Thân mật một lúc, Sầm Văn đứng ngoài gõ cửa, Diệp Lan hiểu ý, buông Giang Trì ra, hai người tự chỉnh đốn quần áo, tách ra ngồi đoan trang, vài giây sau, An Á gõ cửa bước vào.
An Á thấy Diệp Lan thì bật cười, “Sao cậu đến sớm hơn cả chị nữa thế? Đang định gọi hỏi khi nào cậu đến đây.”
“Đóng máy xong em trực tiếp sang đây luôn.” Diệp Lan ngồi một bên, cầm quyển kịch bản ghi chú chi chít của Giang Trì lên xem, “Có việc gì à?”
An Á gật đầu, “Lúc trước đã nói cậu rồi đó, đi xã giao với các nhà đầu tư khác của Tần Sênh, mấy ông chủ bên đó cứ đòi làm tiệc tẩy trần cho cậu, hẹn vào tối nay, được không?”
Diệp Lan do dự, nhìn nhìn Giang Trì, gật đầu, “Được… Vừa lúc hôm nay cậu ấy phải quay đêm.”
An Á nhớ lại trà đây Diệp Lan đã nói không cần Giang Trì đi xã giao, lẳng lặng ngậm bánh chó đầy mồm, gật đầu: “Vậy chị trả lời giúp cậu, xã giao kiểu này đừng dẫn Sầm Văn đi, có vẻ bệnh ngôi sao quá, có gì để chị lo cho cậu.”
Diệp Lan phì cười, “Buổi họp nhỏ mang tính chất công việc thôi mà, em tự đi được rồi, có việc gì được.”
Diệp ảnh đế nói thì nghe đơn giản lắm, vừa giây sau đã sấp mặt, đến tối, anh được An Á lảo đảo dìu về.
Diệp Lan đi xã giao, đương nhiên không ai dám chuốc rượu, nhưng tự bản thân Diệp ảnh đế có tửu lượng quá tệ.
Trong các nhà đầu tư có một người biết Diệp Lan thích rượu đỏ, gãi đúng chỗ ngứa, cố ý mang mấy chai rượu đỏ hiếm đến, Diệp Lan mấy tháng không uống rượu rồi, hôm nay lại được Giang Trì chọc ghẹo vui vẻ quá, trực tiếp phá giới, không kiềm được uống thêm mấy ly, lúc ban đầu còn đỡ, miễn cưỡng gồng mình không thất thố trước mặt người ngoài, lên xe, xác định đang ngồi trên xe nhà rồi là nhắm mắt ngủ luôn, đến khách sạn vẫn chưa dậy, đoàn phim đã chuẩn bị sẵn phòng cho anh, nhưng An Á không yên tâm, sợ nửa đêm anh dậy lên cơn say phát rồ, giữa khuya lướt sóng, tinh mơ nhảy đầm, vẫn là nhà mình mất mặt, chị suy nghĩ rồi gõ mở cửa phòng Giang Trì.
An Á rất ngại, ngượng ngùng nói: “Tại chị, không khuyên cậu ấy được… Cậu xem cho cậu ấy uống gì đó giải rượu, hoặc trực tiếp cho cậu ấy ngủ cũng được.”
An Á đang mang giày cao gót, lảo đa lảo đảo, Giang Trì sợ chị và Diệp Lan ngã, đón lấy Diệp Lan, lập tức đỡ vững anh lên, gật đầu, “Không trách chị được, anh ấy thích rượu… Chị về đi, để em chăm anh ấy.”
An Á cũng uống mấy ly, đang choáng đầu, dặn Giang Trì mấy câu rồi mệt mỏi về phòng mình.
Giang Trì gầy đi nhiều, nhưng sức vẫn còn đó, cậu dìu Diệp Lan vào phòng, cởi đồ anh ra, lúc cới nút sơ mi Diệp Lan cảnh giác mở mắt ra, thấy là Giang Trì, mắt anh thoáng ý cười, cúi xuống hôn tay cậu một cái.
Giang Trì cố nhịn cười, cởi đồ giúp Diệp ALn rồi đỡ anh lên giường, gọi cho phục vụ phòng xin canh giải rượu, tự vắt khăn bông lau mặt lau tay cho anh, lúc canh giải rượu được mang lên thì Diệp Lan đã ngủ say, Giang Trì không nỡ đánh thức, liền để qua một bên rồi cũng trèo lên giường.
Một đêm trôi qua, sáng sớm hôm sau, chuông báo thức của cả hai người ăn ý cùng reo, Diệp Lan cáu kỉnh mở mắt, thấy Giang Trì đi chân trần xuống sàn cuống cuồng tắt chuông hai cái điện thoại.
“Anh dậy rồi?” Giang Trì gọi khẽ, “Em tắt chuông rồi… Anh ngủ thêm chút nữa đi? Đau đầu không?”
Hai mắt Diệp Lan ghim chặt vào cặp chân thon của Giang Trì không rời ra được, mất tập trung, “Không đau… Người hơi mỏi thôi.”
Say rượu cả đêm, là người khác thì chắc nhìn không ra người nữa rồi, nhưng đến Diệp Lan thì lại chỉ điểm thêm chút mệt mỏi quyến rũ, đẹp trai như xưa.
Nhưng đôi mắt cặp mày vẫn thoáng chút ủ rũ, nhìn biết ngay anh đang mệt đến mức nào.
Giang Trì ngập ngừng muốn nói, muốn khuyên Diệp Lan sau này đừng uống say, lại sợ Diệp Lan không để tâm.
Diệp Lan xoa cái cổ đau, cười, “Tối qua về có hành em không? Chỉ nhớ đến đoạn An Á đỡ anh vào.”
Giang Trì chợt nảy ra ý, cậu đoán có lẽ Diệp Lan quên hết rồi, thuận thế lắp bắp nói: “Có, có hành.”
“Có hành em?” Diệp Lan ngạc nhiên, “Tối qua?”
Giang Trì hạ quyết tâm, cúi đầu nói, “Dạ, tối qua, đau lắm…”
Diệp Lan nhíu mày, hỏi lại: “Đau?”
“Dạ… Đau, anh sau này anh đừng uống nhiều vậy nữa được không?” Tim Giang Trì như đánh trống, lấp liếm nói: “Anh uống say không biết nương, đau… đau thật đó.”
Diệp Lan nhìn Giang Trì không dám tin, bật cười, tối qua anh uống say thật đấy, nhưng chưa đến mức mất trí nhớ, anh tự biết tửu lượng mình không tốt, mỗi lần uống say luôn cảnh giác cực kì, làm gì không làm gì anh tự biết kiềm chế, anh khựng lại một lúc, môi cong dần, nửa cười nửa không nhìn Giang Trì, “Cục cưng… Vậy sao tối qua em không nói?”
“Em có nói… Em nói đau quá không chịu nổi, cũng cầu xin anh rồi, cầu xin rất lâu, anh không nghe, cứ muốn làm…” Giang Trì chột dạ, không dám nói nhiều quá, vội hạ giọng khuyên, “Trước đây nói đừng hút thuốc, anh cũng không nghe, anh hay thức đêm, tửu lượng không cao, lại hay uống say, không tốt cho cơ thể…”
Diệp Lan mỉm cười nhìn Giang Trì, hiểu được tấm lòng của cậu, cả quả tim mềm như bông.
Giang Trì lúc bày trò ranh mãnh, có vẻ nghiêm túc và đẹp trai kiểu vụng về trẻ con.
Diệp Lan kéo cánh tay Giang Trì, bảo cậu ngồi xuống, ngón tay dài của anh vuốt nhẹ khe mông cậu, bật cười, “Say đến độ đó rồi mà còn dằn vặt em được à? Gạt ai vậy hả?.”
Giang Trì nói dối bị vạch trần, mặt đỏ bừng, xấu hổ muốn đứng lên, bị Diệp Lan ôm chầm lấy.
“Ép anh kiểm tra em hả? Còn dám vờ đau… Có đụng vào em hay không mà anh không biết à?” Diệp Lan cười cười, nghiêm túc bảo đảm: “Anh biết rồi, sau này cố gắng bớt uống lại, được chưa?”
Danh sách chương