Diệp Lan đóng kịch bản của Giang Trì lại đặt xuống ngay ngắn, ngẩn người vài giây rồi quay đầu nhìn Sầm Văn, bảo: “Giúp anh mang cho Giang Trì ly gì đó uống, nóng nhé… Sẵn tiện cầm kịch bản về cho cậu ấy.”

Sầm Văn thầm phỉ nhổ trong bụng, cuối cùng cũng nhận ra mình nghiêm khắc quá mức, cho nên đánh một gây cho một củ cà rốt à? Sầm Văn hỏi, “Đưa gì đây nhỉ? Đâu thể đưa canh gừng mãi? En nghĩ cậu ấy cũng chẳng muốn uống.”

“Trà sữa.” Diệp Lan giục, “Đi lẹ đi, tranh thủ lúc cậu ấy chưa trang điểm.”

Trong phòng nghỉ của Giang Trì, Lý Vĩ Lực đang tám chuyện mấy chuyện vui vui gần đây với Giang Trì, thấy Sầm Văn mang trà sữa đến vội đứng lên đón, cười rạng rỡ, “Cảm ơn chị Sầm Văn!”

“Cảm ơn tôi làm gì.” Sầm Văn mang đến mấy ly qua, lần lượt đưa cho mọi người trong phòng, cười mím chi nói với Giang Trì, “Diệp Lan bảo tôi đem qua, anh ấy sợ cậu trang điểm xong không uống được, giục tôi mãi, hơi nóng, cậu cẩn thận.”

Giang Trì nghe nói Diệp Lan bảo trợ lý mang cho mình thì thấy ấm áp lắm, nói ngay: “Làm phiền chị, cho em gửi lời cảm ơn anh Diệp Lan.”

Sầm Văn bước tới một bước, cười giải thích: “Tính Diệp Lan hơi nóng, cậu đừng để tâm, vừa rồi anh ấy còn không nhận ra giọng mình quá nghiêm, anh ấy… Ha ha, tính tình vậy đó, cậu đừng nghĩ nhiều.”

Giang Trì bật cười, “Đương nhiên không rồi.”

Giang Trì dùng cả hai tay ôm ly trà sữa nóng hổi, nói thật lòng: “Em phân biệt được ai tốt thật hay tốt giả với em mà, anh Diệp Lan tốt lắm, mới chịu dạy cho em.”

Sầm Văn phì cười, đỡ hộ Diệp Lan tấm thẻ người tốt này, “Vậy hả? Nhưng mà… chị làm trợ lý riêng cho anh ấy mấy năm, lần đầu thấy anh ấy ‘tốt bụng’ hướng dẫn diễn viên cùng đoàn.”

Giang Trì sững người, dùng hết sức bình sinh mới ghì khóe môi cãi lời nhất định đòi cong lên xuống, khó khăn lắm mới không thất thố trước mặt Sầm Văn.

Giang Trì cúi đầu uống trà ừng ực, người ấm từ trong ra ngoài.

“Chắc là hợp duyên với cậu.” Sầm Văn cười, “Nếu không còn gì thì chị đi trước.”

Giang Trì gật đầu, “Dạ, làm phiền chị.”

“Khách sáo quá.”

Lý Vĩ Lực nhìn theo bóng dáng yểu điệu của Sầm Văn cảm thán: “Chị Sầm Văn tốt thật, còn đẹp nữa. Người của Diệp ảnh đế ai cũng chuyên nghiệp! Anh Giang, mình cũng chuẩn bị gì đó tặng người ta đi? Có qua có lại mà.”

Giang Trì chần chừ, “Tặng gì bây giờ?”

Lý Vĩ Lực suy nghĩ một lúc rồi vỗ đùi cái đét, “Miếng giữ nhiệt! Loại mỏng ấy anh! Hồi trước anh mua nhiều lắm mà, không chừng Diệp ảnh đế sẽ thích. Cũng thực tế nữa!”

Giang Trì sặc.

Lý Vĩ Lực không nói còn đỡ, nhắc tới chuyện này, cảnh tượng cậu và Diệp Lan trai đơn không-phải-gái chiếc trong phòng nghỉ rồi bị Diệp Lan bảo dán miếng giữ nhiệt lại hiện lên trước mắt.

Cảm xúc mới lắng lại của Giang Trì lại bị khuấy động, vành tai cậu đỏ lên, qua quýt nói: “Ừ… Để anh tặng.”

Lý Vĩ Lực thấy mình nghĩ quá chu đáo cho Giang Trì, thỏa mãn ra ghế ngồi.

Khoảng nửa tiếng sau chính thức bấm máy, cảnh quay được đích thân Diệp Lan điều giáo trước quả nhiên thuận lợi vô cùng, cảnh dài bốn phút, Giang Trì xử lý các chi tiết gần như hoàn mỹ, dù đóng chung với Diệp Lan kỹ thuật cao siêu cũng ổn định tám lạng nửa cân, không thua chút nào.

“Cắt!”

Nhâm Hải Xuyên còn chẳng thèm xem lại, nói luôn: “Chuẩn bị cảnh sau.”

Phó đạo diễn bước lên khen Giang Trì vài câu, Giang Trì lập tức xua tay, “Trước khi quay anh Diệp Lan đã hướng dẫn em vài câu, nếu không đã không thuận lợi được thế này rồi.”

Giang Trì vô thức nhìn về phía Diệp Lan, không dám mong được khen thưởng, chỉ hy vọng Diệp Lan cũng hài lòng thôi.

Diệp Lan khẽ cười, nói: “Cũng không tệ.”

Tâm trạng Giang Trì tức thời tốt lên gấp bội!

Diệp Lan nhìn vẻ hưng phấn trong đáy mắt Giang Trì, hừ thầm trong lòng, lúc nãy Sầm Văn còn nói mình quá nghiêm khắc, nghiêm khắc chỗ nào? Giang Trì vẫn khỏe mạnh tung tăng nhảy nhót đó thôi?

Tiếp theo là cảnh cá nhân của Giang Trì.

Trong phim, Bùi Nhiên vô tình bắt gặp Triển Minh đang tắm, bỗng chốc nhớ lại những ký ức của hai người ngày còn niên thiếu vô tâm, kỷ niệm đua nhau mà về, Giang Trì giấu được người khác chứ không giấu được nội tâm của bản thân, nỗi khao khát Triển Minh suýt chút phá tan tự trọng của cậu, Bùi Nhiên sợ Triển Minh phát hiện, loạng choạng rời tòa nhà, chạy trối chết.

“Triển Minh ở trong kia, cháu thấy cậu ta khỏa thân, tình yêu trong tâm lý và xao động trên cơ thể hòa lẫn vào nhau. Nhâm Hải Xuyên tuổi quá tứ tuần nói về mấy chuyện nóng bỏng này mà mặt như Đường Tăng, ngữ điệu phẳng lì, “Nhớ lại những chuyện cậu ta đã làm với cháu khi đang yêu say đắm, khiến dục vọng cháu ức chế mấy năm nay lan từ trong lòng ra ngoài cơ thể, quay cận mặt, khống chế biểu cảm cho tốt, đừng quá kín đáo.”

Mặt Giang Trì đỏ tới mang tai, cậu hít nhẹ mấy hơi, “Dạ.”

Bảo là vô tình bắt gặp Diệp Lan đang tắm, nhưng thực tế khi quay có mỗi Giang Trì thôi, cảnh Diệp Lan tắm quay xong từ tháng trước rồi, phòng tắm bên này đến cái vòi sen còn chẳng có, lát nữa khi thư ký hô action, cậu phải bối rối đóng cửa phòng tắm không người, giả vờ như Triển Minh ở bên trong, rồi hoảng loạn bỏ đi.

Người lẽ ra đang lõa lồ trong phòng tắm hiện tại tây trang giày da xiêm y chỉnh tề đứng bên cạnh hút thuốc.

Trông còn có vẻ không định đi!

Cõi lòng Giang Trì lẳng lặng chảy nước mắt gào rú trong câm lặng, cảnh này có liên quan gì tới Diệp Lan đâu, sao anh không chịu về phòng nghỉ đi?!

Cảnh mình động dục với cái phòng tắm trống không có gì hay đâu mà xem!!!

Cảnh này và cảnh trước liền nhau, không cần sửa sang gì nhiều, chỉnh ánh sáng rồi trực tiếp quay luôn.

Nhâm Hải Xuyên cho Giang Trì mấy phút chuẩn bị.

Giang Trì trấn định lại, nỗ lực gợi cảm xúc.

Lúc đi ngang Diệp Lan, Nhâm Hải Xuyên bị Diệp Lan phả cho vòng khói, lười biêng nói: “Cả hướng dẫn cách biểu cảm cũng không, có hà khắc quá không?”

Nhâm Hải Xuyên nhíu mày liếc Diệp Lan, “Lo chuyện của cậu đi, nếu thuận lợi lát nữa có thể quay thêm cảnh mới, cậu không đi trang điểm à?”

Diệp Lan cười xòa với Nhâm Hải Xuyên, “Không vội.”

Diệp Lan không chịu đi, Nhâm Hải Xuyên cũng hết cách.

Sầm Văn đưa Diệp Lan chiếc ly giấy để hứng tàn thuốc, hỏi nhỏ: “Cảnh tiếp theo khó quay lắm sao??”

Diệp Lan nhẹ giọng, “Cái đó phải xem ý đạo diễn.”

Người có mắt ai cũng nhận ra, yêu cầu của Nhâm Hải Xuyên với Giang Trì cao hơn khi cậu vừa vào đoàn rất nhiều.

Quả nhiên, Giang Trì quay ba lần Nhâm Hải Xuyên vẫn chưa hài lòng.

“Biểu cảm của cậu sao thế hả?! Đâu ra lắm hoảng loạn thế? Dục vọng đâu?”

“Cắt!”

“Ánh mắt không đúng! Mắt cậu thất thần rồi!”

“Chạy gấp thế làm gì? Lúc nãy nói thế nào?”

“Cắt! Trong mắt không có dục vọng.”

Giang Trì bị Nhâm Hải Xuyên mắng cho đỏ mặt, Sầm Văn thật không nỡ lòng, “Sao em thấy đã được lắm rồi mà? Đặc biệt là lần đầu tiên, đã hoàn mỹ rồi mà.”

Diệp Lan im lặng không nói gì, ý cười trong mắt nhạt dần.

Lần đầu tiên đúng là rất khá rồi, tuổi tác còn hạn chế, tình ái vốn là mặt yếu của Giang Trì, nhưng trong cảnh đầu tiên tình dục và kiềm nén giao hòa trong mắt Giang Trì, diễn tả xuất sắc sự mâu thuẫn giữa không buông bỏ được và rối bời với tình yêu cũ, khó tính như Diệp Lan cũng cảm thấy cảnh ấy qua được.

Nhưng Nhâm Hải Xuyên chưa hài lòng, sau mấy lần NG, cảm xúc của Giang Trì bị ảnh hưởng, bị bể vai.

“Cậu…” Nhâm Hải Xuyên cũng không ngờ Giang Trì quay ngày càng tệ, ông cố nén giận, gầm lên, “Điều chỉnh cảm xúc! Ba phút!”

Giang Trì xấu hổ cực kì, ấp a ấp úng xin lỗi, “Xin, xin lỗi xin lỗi, cháu lậpt ức…”

Diệp Lan châm điếu thuốc khác, trong mắt không còn chút ý cười.

Sầm Văn hạ giọng nói: “Hôm nay Giang Trì xui quá, bị mắng liên tục…”

Diệp Lan nghe vậy thì mày cau lại.

Sầm Văn tức khắc ngậm miệng.

Diệp Lan hồi tưởng lại, thấy trong người hơi là lạ, lúc nhìn sang Nhâm Hải Xuyên không hiểu sao thấy hôm nay ông già ấy khó ưa đến lạ.

Trong màn hình, trán Giang Trì rịn mồ hôi.

Giang Trì tự an ủi, cũng tốt, lát nữa không phải phun thêm nước.

Giang Trì biết Diệp Lan vẫn còn ở trường quay, cậu không dám nhìn về phía Diệp Lan.

Mấy lần quay vừa rồi, cậu hồi tưởng lại mấy cảnh quay khoe nhiều da thịt của Diệp Lan trước đây để diễn, nghĩ tới chuyện Diệp Lan thấy mình NG liên tục, cậu chẳng còn tâm trạng đâu mà hồi với tưởng nữa.

Ba phút trôi qua rất nhanh, không có gì bất ngờ, lại không được.

“Cậu…”

“Cháu nói với cậu ấy vài câu.” Diệp Lan ngắt lời Nhâm Hải Xuyên.

Nhâm Hải Xuyên sầm mặt cho phép.

Diệp Lan sải chân tới chỗ Giang Trì, mặt mũi cậu đỏ bừng, “Xin, xin lỗi…”

“Có gì mà xin lỗi tôi?” Diệp Lan quay lưng về phía ống kính, nhẹ giọng nói với Giang Trì, “Điều hòa nhịp thở lại, nhanh lên.”

Giang Trì ngơ ngác, làm theo.

Diệp lan đưa tay nhấc cằm Giang Trì lên.

Giang Trì: “!”

“Nhìn tôi.” Diệp Lan vuốt nhẹ trên môi Giang Trì, bảo: “Mắt nhìn thẳng vào tôi.”

Giang Trì ngước mắt, đầu trống rỗng, Diệp Lan định, định, định làm gì vậy?!

Diệp Lan bình thản, “Mở miệng.”

Não Giang Trì nổ cái bùm, vô thức làm theo…

Diệp Lan luồn ngón trỏ vào miệng Giang Trì, nghịch lưỡi cậu.

Giang Trì: “!!!”

Diệp Lan khẽ rũ mắt, chú ý kĩ từng thay đổi trên mặt Giang Trì, tay liên tục không ngừng, tìm kiếm đầu lưỡi Giang Trì, vuốt ve hàm trên của cậu, ngón tay thon dài nhẹ nhàng mô phỏng động tác ra vào trong miệng Giang Trì.

Trạng thái của Giang Trì thay đổi.

Diệp Lan thả Giang Trì ra, hạ giọng, “Lần này mà còn không qua được thì anh cũng hết cách.”

Diệp Lan thong dong đi ra, rút khăn giấy lau tay, cười như không nói với Nhâm Hải Xuyên, “Chỉ mắng thôi có tác dụng gì không?”

Nhâm Hải Xuyên phó đạo diễn thư ký trường quay ánh sáng quay phim Lý Vĩ Lực Sầm Văn: “…”

Mặt Nhâm Hải Xuyên xanh lè, bảo các bộ phận vào chỗ.

Không ngoài dự liệu, cảnh này qua.

Mắt Giang Trì vẫn ngập tràn tình dục, ba phần tỉnh táo còn sót lại vất vả duy trì lòng tự trọng lẫn cứng đầu của Bùi Nhiên để chống chọi trước mặt người yêu cũ, cuối cùng, giữ chút mặt mũi bằng nửa phần kiên trì còn lại, Bùi Nhiên tựa vào hành lang phòng tắm thở dốc gần một phút rồi chạy trối chết.

“Qua rồi!”

Giang Trì vẫn đang thở dốc, nghe được hai chữ này như kiệt sức, chắp tay với mọi người, “Xin lỗi… Làm trễ tiến độ.”

“Không có không có!” Phó đạo diễn cũng đỏ mặt, luôn miệng khen, “Hoàn mỹ! Cảnh này quá tuyệt vời!”

Giang Trì thấp thỏm nhìn Nhâm Hải Xuyên, Nhâm Hải Xuyên hừm, tuy mặt vẫn quạu đeo nhưng vẫn công nhận cảnh vừa rồi.

Nhân viên tranh thủ dọn bối cảnh, trường quay lại nhộn nhịp lên.

NG quá nhiều lần, cuối cùng cũng nhận được cái gật đầu vừa ý cảu Nhâm Hải Xuyên, nhưng Giang Trì chưa dám thở phào… Diệp Lan còn đứng không xa nhìn cậu.

Nhớ tới cách Diệp Lan giúp mình nhập vai, Giang Trì sắp cháy khét.

Nhưng có thẹn thùng xấu hổ tới mấy thì về tình về lý… Vẫn phải đi cảm ơn một tiếng.

Giang Trì bấm bụng, vác cái mặt đò lè ra chỗ Diệp ảnh đế, cà lăm: “Anh Diệp Lan, hồi nãy… cảm ơn anh… em…”

Sầm Văn ra xe lấy đồ cho Diệp Lan rồi, Lý Vĩ Lực theo giúp, chỉ còn hai người ở đây, nhân viên qua qua lại lại cách đó không xa, tạp âm ồn ào.

Diệp Lan thấy dáng vẻ thẹn thùng của Giang Trì bỗng dưng lại ngứa ngáy, không kiềm được: “Cảm ơn chuyện gì?”

Giang Trì ngớ ra.

Không lẽ mình phải tự nói ra cảm ơn Diệp Lan đã giúp em nhập vai vậy vậy hả?!!!

Cả người Giang Trì sắp bốc khói!

Diệp Lan cố nhịn cười, không nói chuyện với cậu nữa, quay về phòng nghỉ, nhưng chưa được mấy bước đã lại quay đầu cười, “Lưỡi mềm thật.”

Giang Trì: “…”

Giang thịt tươi vừa trải qua cảnh quay gian nan nhất cuộc đời diễn viên, thu hoạch vô số lời công nhận vì một câu này của Diệp Lan mà một mình kéo nhiệt độ trung bình của cả trường quay lên tận mấy độ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện