Chương 40: Lâm pháp y nhớ tình bạn cũ



Cục cảnh sát, phòng thẩm vấn.



An Duyệt Tịch ngồi đoan chính nhàn nhã, sắc mặt bình tĩnh.



Giới giải trí cạnh tranh vô cùng tàn khốc, cho dù có nhan sắc cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Còn An Duyệt Tịch thì phấn đấu giao tranh trong giới này tám năm, từ một diễn viên nhỏ vô danh tiểu tốt, hiện giờ đã thành ngôi sao nữ hạng A, không thể chỉ bằng bề ngoài xuất sắc.



Vô số truyền thông trao cho cô ta danh hiệu "Chiến sĩ thi đua của giới giải trí", "Biểu tượng kỹ thuật diễn", "Biểu tượng nhân phẩm" ....



An Duyệt Tịch cũng không phải ngọn cỏ dại, gia đình cô ta rất có bối cảnh. Nghe đồn gia tộc cô ta không ủng hộ chuyện cô ta phát triển ở giới giải trí, nhưng An Duyệt Tịch coi diễn kịch là lý tưởng, dứt khoát thoát ly gia tộc, giao tranh đến bây giờ cũng chưa từng lợi dụng bối cảnh gia đình. Mà gia tộc cô ta rốt cuộc là đại gia có bao nhiêu thế lực thì đến nay vẫn là câu hỏi.



Tống Kiều ngồi đối diện cô ta.



"An tiểu thư, chiều muộn ngày 13 tháng 9, cô đã từng đến nhà Chu Thành Húc?"



An Duyệt Tịch nhẹ nhàng gật đầu, "Đúng vậy."



"Đi làm cái gì?"



"Nói chút chuyện thôi," An Duyệt Tịch trang điểm tinh tế, nhưng ở dưới ánh đèn trắng của phòng thẩm vấn cũng khó giấu vẻ mệt mỏi, "Anh ta nói muốn đầu tư một bộ phim mới, muốn cho tôi diễn vai nữ chính." Cô ta ngừng một lúc rồi nói tiếp, "Tôi nói chuyện với anh ta trong chốc lát liền đi."



Tống Kiều hỏi: "Là cô tìm anh ta, hay là anh ta tìm cô?"



An Duyệt Tịch chậm rãi đặt hai tay chống lên nhau, mười ngón đan xen, "Chuyện đó có khác nhau sao?"



Tống Kiều cũng không giải thích, "Cô trả lời trực tiếp là đươcj, không cần hỏi lại hoặc trả lời chung chung."



An Duyệt Tịch tránh đi đôi mắt cô, nói: "Là anh ta tìm trước."



Vẻ mặt Tống Kiều trầm đi: "Cô có công ty quản lý, cũng có người đại diện, vì sao anh ta lại trực tiếp tìm cô mà không tìm người đại diện?"



An Duyệt Tịch nói: "Có thể là bởi vì tôi cùng anh đã từng hợp tác cho nên anh ta muốn trực tiếp tìm tôi nói chuyện."



"Chuyện này người đại diện của cô có biết không?"



An Duyệt Tịch: "Không biết, tôi còn chưa nói cho chị ta." Dừng một chút lại nói: "Huống chi tôi cũng không nhất định sẽ đồng ý Chu Thành Húc."



Diệp Thanh thông qua tai nghe nói với Tống Kiều: "Cô ta cùng Chu Thành Húc ở trong cùng một tiểu khu, em hỏi xem cô ta sau khi rời khỏi nhà Chu Thành Húc đã làm gì, đi đâu?"



An Duyệt Tịch nói: "Tôi trở về nhà mình, sau đó quay lại đoàn phim đóng phim."



"Cô đến đoàn phim lúc mấy giờ? Còn nhớ không?"



An Duyệt Tịch trầm tư, "Khoảng 10 giờ rưỡi đi......" Cô ta dùng tay hất hất tóc, "Hơn mười một giờ thì tôi vào đoàn phim, không tin cô có thể đi điều tra người trong đoàn phim."



Nghe xong Diệp Thanh nhẹ nhàng nhíu mày.



Đoạn băng theo dõi ở cửa nhà Chu Thành Húc cô đã xem đi xem lại, theo dõi chỗ cửa tiểu khu cô cũng xem qua.



Cô nói với Tống Kiều: "EM hỏi cô ta, 9 giờ mười tám phút đêm đó, cô ta từng lái xe rời khỏi tiểu khu, vì sao?"



Tống Kiều làm theo, hỏi: "Lúc 9 giờ mười tám phút cô đã lái xe đi ra ngoài?"



"Phải," An Duyệt Tịch nói, "Tôi đi ra ngoài mua chút đồ, khoảng hơn một giờ sau đã trở lại."



"Cô đi đâu?" Tống Kiều hỏi.



Tống Kiều nói tên một cái siêu thị.



Diệp Thanh lập tức cho người đi lấy video giám sát siêu thị đó.



Tống Kiều theo thường lệ cho An Duyệt Tịch nhìn hình ảnh theo dõi, nhìn chăm chú cô ta hỏi: "Cô có nhận ra một người nam nhân cuối cùng không?"



An Duyệt Tịch nâng ánh mắt lên nhìn về phía video, đồng tử hơi trợn to, sắc mặt bình đạm trấn định như cũ.



Cẩn thận quan sát trong chốc lát sau đó cô ta lắc đầu: "Quá mơ hồ, cũng không chụp đến mặt, không nhận ra."



Sau khi thẩm vấn kết thúc, An Duyệt Tịch cùng người đại diện rời đi.



Tống Kiều kết thúc thẩm vấn, cùng đám người Diệp Thanh đến phòng họp thảo luận.



Diệp Thanh kéo ghế dựa ngồi xuống, ngồi dựa vào lưng ghế, nhướn cằm với Tống Kiều.



Tống Kiều hiểu ý, nói: "An Duyệt Tịch thật sự là một diễn viên tốt, vẻ mặt gần như không có biểu tình gì. Hơn nữa vấn đề cô ta trả lời cũng không có gì khả nghi, có khả năng cô ta không nói dối, nhưng cũng không nói thật."



Diệp Thanh cũng vừa thưởng thức xong nhất cử nhất động của An Duyệt Tịch, tán đồng quan điểm của Tống Kiều.



Quý Dương nói: "Tôi sẽ mau chóng xác nhận hành tung của An Duyệt Tịch đêm đó."



Tống Kiều suy tư, nói: "Khi để cô ta nhận diện nam nhân cuối cùng, biểu tình xuất hiện biến hóa rất nhỏ."



Cô mở đoạn băng ghi hình ra, tạm dừng hình ảnh khi An Duyệt Tịch nhìn đến nam nhân kia, tiếp theo chậm rãi phóng to, nói: "Khi An Duyệt Tịch nhìn đến người nam nhân này, đồng tử khẽ dãn ra, mày hơi chau, cơ hàm hơi co chặt, đôi tay cùng thân thể cũng xuất hiện phản ứng đông lại, điều này cho thấy lúc đó cô ta cảm thấy khẩn trương, khiếp sợ và khủng hoảng."



Diệp Thanh cười khẽ, "Có ý tứ." Nếu An Duyệt Tịch không quen biết người nam nhân này thì vì sao cô ta lại có phản ứng như vậy?



Sẽ không, người bình thường nhìn thấy người xa lạ sẽ không biểu lộ quá nhiều cảm xúc.



Tống Kiều cùng Diệp Thanh nhìn nhau cười, "Hơn nữa lời cô ta nói cũng rất có ý tứ."



Lúc ấy An Duyệt Tịch nói: "Quá mơ hồ, cũng không chụp đến mặt, nhận không ra."



Chưa nói không quen biết, cũng chưa nói nhận thức. Mà là phi thường xảo diệu nói, nhận không ra.



Nói vậy không sai, cũng không nói thật. Mà là chơi chữ, khiến cảnh sát tự mình đi đoán.



Diệp Thanh ngồi thẳng người, nói: "Ít nhất có thể phỏng đoán, dù An Duyệt Tịch không phải hung thủ, có lẽ cũng có chút liên quan tới vụ án này." Cô nhẹ nhàng gõ gõ màn hình máy tính, một người nam nhân xuất hiện cuối cùng trên hình theo dõi, trầm ngâm hỏi: "Người nam nhân này...... Rốt cuộc là ai?"



Anh ta cùng Chu Thành Húc rốt cuộc có quan hệ gì? Có liên quan đến vụ án hay không?



Mà người cuối cùng phá hủy theo dõi là ai?



Là hung thủ sao?



Vô hình chung, hình như có một đôi mắt đang âm thầm nhìn chăm chú vào, lặng yên không một tiếng động mà hành động.



Sau khi tan họp Diệp Thanh cảm giác thấy di động ở túi áo chấn động.



Là Lâm Bắc Việt gửi một tin nhắn tới —— ngày mai, tôi sẽ giải phẫu thi thể Chu Thành Húc.



Diệp Thanh nhắn lại cho anh: "Tốt."



Giải phẫu thi thể, kiểm nghiệm chi tiết thi thể thập phần tốn thời gian cố sức.



Cô đã từng gặp được vụ án đầu độc, lúc ấy người nghiệm thi chính là Tiêu pháp y.



Hung thủ rất giảo hoạt, sử dụng chất độc chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, lúc ban đầu khi nghiệm thi cũng không kiểm tra thấy phản ứng của chất độc.



Tiêu pháp y lúc ấy lật xem luận văn cùng tư liệu về tất cả chất độc trong ngoài nước, trải qua hơn mười ngày mới xác nhận được người chết đích xác do trúng độc. Mà chất độc, vốn chính là một loại nguyên tố vi lượng có sẵn trong thân thể. Loại nguyên tố này dù kiểm ra cũng thấy bình thường, cho nên rất dễ dàng bị xem nhẹ.



Tiêu pháp y đã nói với cô, có một vị tác giả từng nói: Pháp y trừ việc phải giao tiếp với thi thể, còn phải đấu trí với người sống.



Diệp Thanh nhìn chằm chằm tin nhắn của Lâm Bắc Việt, âm thầm than nhẹ.



Sao lại cảm thấy anh càng cao lớn, càng mê người hơn vậy chứ?



"Lão đại, nhìn di động cười ngây ngô làm gì?" Tống Kiều thình lình từ sau lưng vụt ra, đột nhiên không kịp phòng ngừa thò đầu tới nhìn màn hình di động của Diệp Thanh.



Diệp Thanh coi như không có việc gì thu hồi di động.



"Lâm pháp y gửi tin nhắn à," Tống Kiều ý vị thâm trường mà nhìn cô, "Lão đại, có phải có chuyện gì phát sinh hay không?"



"Đích xác có chuyện," Diệp Thanh bình thản ung dung mà nói, "Lâm pháp y muốn giải phẫu thi thể."



Tống Kiều đại kinh tiểu quái, "Lâm pháp y giải phẫu thi thể cũng phải báo cáo với chị cơ à, lão đại, có phải chị quá bá đạo rồi hay không?"



Diệp Thanh cảm thấy mạch não Tống Kiều loanh quanh lòng vòng quá phức tạp, cô vứt một ánh mắt, mặc kệ cô nàng.



Tống Kiều theo đuổi không bỏ, vô cùng tò mò, "Lão đại, Lâm pháp y có cái gì cổ quái hay không ạ?"



Diệp Thanh dừng bước, trầm ngâm nói: "Cái gì cổ quái?"



"Pháp y hoặc nhiều hoặc ít đều có chút cổ quái mà, rốt cuộc tiếp xúc thi thể nhiều quá," Tống Kiều nhìn chằm chằm cô, "Tiêu pháp y có thói quen sạch sẽ, một ngày phải rửa tay vô số lần. Hoặc ví dụ như hút thuốc uống rượu, không thích bị người khác đụng vào, thích thi thể......"



Càng nói càng thái quá, Diệp Thanh đánh gãy cô, "Lây đâu ra nhiều cổ quái như vậy? Làm ra vẻ cái gì?"



Tống Kiều ngẩn ra, lại gật đầu, "Xem ra Lâm pháp y rất bình thường, lão đại cố lên!"



Lâm Bắc Việt thật sự là người rất bình thường, bình thường đến không thể bình thường hơn.



Sauk hi Tống Kiều rời đi, Diệp Thanh ngẫm nghĩ, rồi gửi tin nhắn cho Lâm Bắc Việt: "Anh có thói quen gì cổ quái không?"



Chỉ trong chốc lát anh đã gửi tin lại cho cô: "Khi nghiệm thi thích nghe Chopin có tính không?"



Đây thì tính là thói quen cổ quái gì?



Diệp Thanh không đáp lại anh.



Khi Lâm Bắc Việt học đàn cello, thích nhất là diễn tấu Chopin.



Anh là một người nhớ tình bạn cũ.



Chút có rảnh, Diệp Thanh nhớ tới báo cáo Tôn Ứng Nguyệt viết, lôi ra xem.



Mới nhìn một lát Diệp Thanh liền mất hứng bỏ xuống.



Tôn Ứng Nguyệt phác họa kẻ tình nghi rất hoàn chỉnh, cũng rất ngắn gọn...... Khá Nhưng lại quá ngắn gọn.



Có lẽ cô ta cho rằng đây cũng không phải chính thức viết báo cáo cho nên liền tùy tiện bỏ ra vài giờ, cũng không dựa theo cách thức quy phạm báo cáo để viết.



Tốt xấu cũng xem xong rồi, Diệp Thanh đem báo cáo để qua một bên. Giương mắt nhìn thời gian, đã sắp 7 giờ.



Lúc này có người gõ vang cửa, đi tới.



"Diệp Đội, chị còn chưa tam làm?" Tôn Ứng Nguyệt đứng ở ngoài cửa, nhìn vào bên trong.



"Ừm," Diệp Thanh nhìn cô ta, nói: "Báo cáo của cô tôi đã xem qua."



Tôn Ứng Nguyệt nhướng mày, đi đến, "Diệp Đội, giờ chị nên tin tưởng vào năng lực của tôi rồi chứ?"



"Cô thật sự am hiểu tâm lý phạm tội," Diệp Thanh nhẹ nhàng đưa báo cáo cô ta viết trả lại cho cô ta: "Nhưng tôi cũng có thể cho rằng, bản phác họa của cô, là đưa ra sau khi biết kết cục."



Sắc mặt Tôn Ứng Nguyệt khẽ cứng lại, muốn nói lại thôi, siết chặt cằm.



Diệp Thanh nói: "Cô là học trò của giáo sư Tống, tôi tin tưởng thực lực của cô. Nhưng thực lực cùng năng lực không phải là một," cô ngăng mắt nhìn Tôn Ứng Nguyệt, nói: "Tôi nghĩ, giáo sư Tống đưa cô tới đây cũng là muốn cho cô học được nhiều kinh nghiệm thực tế hơn."



"Không cần thuyết giáo tôi," Tôn Ứng Nguyệt lạnh lùng, bễ nghễ nhìn cô, "Chị không có tư cách này!" Cô ta bày ra vẻ mặt phản cảm, nắm báo cáo trên bàn lên, xoay người đi.



Diệp Thanh khẽ cười một tiếng.



Cô dùng thời gian nhàn dư phân tích Tôn Ứng Nguyệt.



Tôn Ứng Nguyệt người này, ở trong trường học rất được tôn sùng, chỉ sợ không ai từng bày mặt lạnh với cô ta. Thành tích cũng ưu tú, nếu không xảy ra sai lầm quá lớn, chỉ sợ cũng không gặp được suy sụp gì quá lớn. Người xuôi gió xuôi nước như vậy lại nhiều lần té ngã ở chỗ Diệp Thanh, hoặc là sẽ bị kích phát ý chí chiến đấu, hoặc là sẽ cảm thấy ủy khuất phẫn uất......



Phải xem sau này đi......



Diệp Thanh nghỉ ngơi trong chốc lát, Tống Kiều lại đây hỏi cô: "Lão đại, phải đi rồi sao? Có tiện đường không."



Diệp Thanh nhìn nhìn di động, đi ra cục cảnh sát rồi mới nói với Tống Kiều: "Cùng nhau đi đi."



Màn đêm buông xuống, một ngày cứ thế đi qua, một ngày mới lại sắp bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện