Trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Diêu Linh vẫn quay mặt vào tường, giả làm bông hoa, xấu hổ, vô cùng xấu hổ.
Lúc này, Diêu Linh nghe thấy tiếng nói phát ra từ tai nghe: “Viện trưởng này trâu bò thật, dám để nam nữ ở chung. Chị Linh à, dù sao thì người ta cũng bị tâm thần, đừng ra tay quá tàn nhẫn.”
Diêu Linh chẳng để tâm đến sự trêu chọc của đồng nghiệp, chỉ tập trung nghĩ về một chuyện.
Phải làm sao bây giờ? Vẫn làm bông hoa ngồi xổm ở đây hay đi qua đó hỏi anh là loài hoa gì? Quan trọng nhất là, đối phương có nhận ra cô không? Anh bị bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không?
Nhưng suy đi tính lại thì nếu anh không nhận ra những người khác thì chắc cũng chẳng thể nhận ra cô, dù sao mấy năm nay cô đã thay đổi rất nhiều.
Diêu Linh ngoảnh mặt vào tường, tiếp tục ngồi xổm như cũ, không khí như quánh đặc lại.
Cô không kiềm được cố nghe ngóng động tĩnh người kia.
Sau đó liền phát hiện, người kia chẳng nhúc nhích gì, nếu không phải lúc viện trưởng ra để đối phương lại, cô thậm chí cảm thấy ở đây chỉ có mình cô.
Diêu Linh hít sâu một hơi, đừng sợ đừng sợ, mình là một bông hoa, một bông hoa chỉ muốn quang hợp. Với lại, quan trọng hơn hết là cô cứ lấn cấn mãi lý do vì sao mà anh phải đến đây.
Vì thế, Diêu Linh đứng lên, quay đầu lại liền thấy người kia đứng ở cửa, nhìn cô.
Nhiều năm trôi qua, giờ đây Diêu Linh nhận ra anh đã không còn dáng vẻ của thiếu niên ngày ấy mà đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, đường nét nổi bật, ánh mắt thâm thúy.
Diêu Linh đè nén cảm xúc trong lòng, dè dặt, chậm rãi, nhích tới chỗ anh với điệu bộ của kẻ điên, sau đó qua loa hỏi thăm: “Anh là người mới vào? Anh là hoa gì vậy?”
Phó Hằng đè nén sóng lòng cuộn trào, nhả ra hai chữ: “Đại thụ.”
Diêu Linh tự hỏi đây là anh tự cho là như vậy hay đang giỡn chơi với bạn cùng phòng?
Nhưng cũng chẳng sao, Diêu Linh cười tủm tỉm kéo anh đến ngồi xổm cạnh cửa sổ: “Mau quang hợp nào! Mình cùng nhau quang hợp!”
Có vẻ như… Người yêu cũ gặp lại cũng không xấu hổ cho lắm, cả hai đều bị điên, cùng nhau sưởi nắng nghĩ sao cũng thấy rất hòa hợp.
Phó Hằng vẫn chẳng nói năng gì như trước, bị cô lôi kéo cũng không phản kháng.
Vì thế, khi y tá tới liền thấy hai bệnh nhân đang ngồi xổm cạnh cửa sổ.
Sưởi nắng.
Y tá đưa cơm cho họ.
Lúc trước, đồ ăn của Diêu Linh chỉ có cơm tẻ cải xào canh rau.
Bây giờ, có lẽ dính tí phước của bạn cùng phòng có của ăn của để, Diêu Linh phát hiện phần đồ ăn của cô trừ cơm rau còn có mộc nhĩ xào thịt.
Đương nhiên vẫn không so nổi với phần ăn của bạn cùng phòng.
Diêu Linh liếc mắt, rõ ràng là ba mặn một canh, hơn nữa trông rất ngon miệng.
Không không không, cô không nên ghét bỏ phần ăn của mình. Nhưng mà, là một bông hoa ăn thịt người, cô có thể ăn cơm không nhỉ?
Cõi lòng Diêu Linh cự tuyệt, trước đây, cô đã từng tưởng tượng nếu có một ngày gặp lại anh, chắc chắn là ở một buổi tiệc nào đó, trông cô không những xinh đẹp lung linh mà dáng người còn mảnh mai, khí chất tao nhã, thoải mái tươi cười trò chuyện với anh, tựa như chẳng nhận ra anh chính là mối tình đầu của mình…
Nhưng có ai học được chữ ngờ, bài ca lúc trước giai điệu còn đang tươi vui “Ôi, gặp lại bạn thân yêu ~” phút chốc bỗng biến thành “Ở bệnh viện tâm thần ~ ở bệnh viện tâm thần vận đào hoa tới ~”
Diêu Linh cắn răng, toan và cơm như sắp chết đói để củng cố hình tượng điên loạn của mình hiện tại… Rốt cuộc thì ưu nhã có liên quan quái gì tới bông hoa ăn thịt người như cô chứ…
Cô thầm thôi miên bản thân, không mất mặt, không mất mặt, bây giờ mình đang bị tâm thần, người kia cũng không phải mối tình đầu của mình, anh không quen cô, không mất mặt.
Giới hạn cuối chính là để người ta bứt phá.
Lúc này, y tá không biết ăn nhầm thuốc gì bỗng trở nên khác thường. Trước kia cô ta chưa bao giờ quan tâm cô ăn uống thế nào, giờ lại giở thói côn đồ túm lấy tay cô: “Ăn từ từ thôi!”
Nữ y tá trẻ trộm nhìn người đàn ông đang im lặng ngồi đó, dù biết anh là bệnh nhân tâm thần mà tim vẫn loạn nhịp không thôi vì khí chất và vẻ ngoài của anh.
Để tỏ ra mình rất dịu dàng, cô ta nói với Diêu Linh, “Không nên ăn nhanh như vậy, để tôi đút cho cô.” Cô ta không dám trêu chọc Phó Hằng nhưng vẫn cố kiếm cớ nán lại.
Tuy giọng cô ta nghe có vẻ dịu dàng nhưng dù sao cũng là y tá của trung tâm tâm thần, lực tay rất khỏe, tay Diêu Linh bị cô ta nắm đau điếng.
Khi đã điên thì đâu cần nghĩ nhiều làm gì, Diêu Linh nói khóc là khóc ngay, muốn rụt tay về, “Không được nắm lá của tôi…”
Nữ y tá đang nắm chặt tay Diêu Linh, vừa quay sang liền bắt gặp một đôi mắt hung ác như của loài lang sói…
Tay cô ta run lên rồi buông Diêu Linh ra, lúc này mới nhớ tới người này bị bệnh gì, nhanh chóng chạy mất trước khi anh lên cơn.
Vì thế, trong phòng bệnh nhỏ chỉ còn lại hai người.
Nãy giờ Diêu Linh đã tự kỷ ám thị thành công “Mình bị điên”, “Đối phương không quen mình nên không sợ mất mặt”, cũng mặc nhiên chấp nhận cảnh tượng ưu nhã gặp lại người yêu cũ như trong tưởng tượng sẽ không thể xảy ra nữa, giờ đây cô chỉ muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với anh.
Vì thế, cô đến gần đồng chí người yêu cũ, mắt lia qua thịt kho, “Phân bón của anh thoạt nhìn có vẻ ngon hơn của tôi… Anh không ăn à?”
Phó Hằng nhìn cô chằm chằm, sau đó đột nhiên hành động, anh gắp hết thịt kho qua chén cô.
Diêu Linh thấy sống mũi cay cay, nhớ lại lúc yêu nhau, anh cũng nhường thịt cho cô ăn như thế…..
Cô đã nghĩ đến trăm ngàn thứ có thể xảy ra khi hai người gặp lại nhau, duy có chuyện này là không.
Diêu Linh vô cùng xúc động, thấy anh không động đũa thì tốt bụng nói, “Có phải anh biến từ cây thành người rồi không? Không thích ăn phân bón nữa?”
Ánh mắt Phó Hằng nhìn cô đầy phức tạp, tay nắm lại thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay…..
Diêu Linh cầm muỗng lên, múc một muỗng đồ ăn, sau đó ăn luôn: “Này, ăn thế này này….. Đợi tí nữa mình ra ngoài sưởi nắng, làm quang hợp….. Tôi có thể ở cạnh anh không?”
Mặt than như cũ.
Diêu Linh cân nhắc, chẳng lẽ là bệnh tự kỷ? Chắc không phải, vừa rồi còn nói chuyện mà, tự nói mình là đại thụ đó thôi.
May là, lúc này đối phương bắt đầu chậm rãi ăn.
Diêu Linh thở phào một hơi, còn ăn được là tốt rồi, cô sẽ đến chỗ viện trưởng kiếm hồ sơ người này xem sao.
Cô cũng không phải chỉ vì tò mò, dù sao nơi này không phải là bệnh viện tâm thần đúng chuẩn mà chỉ là một trung tâm quản lý. Cô muốn biết bệnh tình thực sự của anh rồi nhờ đồng nghiệp lấy thuốc hộ.
Mặc kệ là bệnh gì, tích cực tiếp nhận điều trị vẫn tốt hơn cả.
Lúc này, Diêu Linh nghe thấy tiếng nói phát ra từ tai nghe: “Viện trưởng này trâu bò thật, dám để nam nữ ở chung. Chị Linh à, dù sao thì người ta cũng bị tâm thần, đừng ra tay quá tàn nhẫn.”
Diêu Linh chẳng để tâm đến sự trêu chọc của đồng nghiệp, chỉ tập trung nghĩ về một chuyện.
Phải làm sao bây giờ? Vẫn làm bông hoa ngồi xổm ở đây hay đi qua đó hỏi anh là loài hoa gì? Quan trọng nhất là, đối phương có nhận ra cô không? Anh bị bệnh gì vậy? Có nghiêm trọng không?
Nhưng suy đi tính lại thì nếu anh không nhận ra những người khác thì chắc cũng chẳng thể nhận ra cô, dù sao mấy năm nay cô đã thay đổi rất nhiều.
Diêu Linh ngoảnh mặt vào tường, tiếp tục ngồi xổm như cũ, không khí như quánh đặc lại.
Cô không kiềm được cố nghe ngóng động tĩnh người kia.
Sau đó liền phát hiện, người kia chẳng nhúc nhích gì, nếu không phải lúc viện trưởng ra để đối phương lại, cô thậm chí cảm thấy ở đây chỉ có mình cô.
Diêu Linh hít sâu một hơi, đừng sợ đừng sợ, mình là một bông hoa, một bông hoa chỉ muốn quang hợp. Với lại, quan trọng hơn hết là cô cứ lấn cấn mãi lý do vì sao mà anh phải đến đây.
Vì thế, Diêu Linh đứng lên, quay đầu lại liền thấy người kia đứng ở cửa, nhìn cô.
Nhiều năm trôi qua, giờ đây Diêu Linh nhận ra anh đã không còn dáng vẻ của thiếu niên ngày ấy mà đã trở thành một người đàn ông trưởng thành, đường nét nổi bật, ánh mắt thâm thúy.
Diêu Linh đè nén cảm xúc trong lòng, dè dặt, chậm rãi, nhích tới chỗ anh với điệu bộ của kẻ điên, sau đó qua loa hỏi thăm: “Anh là người mới vào? Anh là hoa gì vậy?”
Phó Hằng đè nén sóng lòng cuộn trào, nhả ra hai chữ: “Đại thụ.”
Diêu Linh tự hỏi đây là anh tự cho là như vậy hay đang giỡn chơi với bạn cùng phòng?
Nhưng cũng chẳng sao, Diêu Linh cười tủm tỉm kéo anh đến ngồi xổm cạnh cửa sổ: “Mau quang hợp nào! Mình cùng nhau quang hợp!”
Có vẻ như… Người yêu cũ gặp lại cũng không xấu hổ cho lắm, cả hai đều bị điên, cùng nhau sưởi nắng nghĩ sao cũng thấy rất hòa hợp.
Phó Hằng vẫn chẳng nói năng gì như trước, bị cô lôi kéo cũng không phản kháng.
Vì thế, khi y tá tới liền thấy hai bệnh nhân đang ngồi xổm cạnh cửa sổ.
Sưởi nắng.
Y tá đưa cơm cho họ.
Lúc trước, đồ ăn của Diêu Linh chỉ có cơm tẻ cải xào canh rau.
Bây giờ, có lẽ dính tí phước của bạn cùng phòng có của ăn của để, Diêu Linh phát hiện phần đồ ăn của cô trừ cơm rau còn có mộc nhĩ xào thịt.
Đương nhiên vẫn không so nổi với phần ăn của bạn cùng phòng.
Diêu Linh liếc mắt, rõ ràng là ba mặn một canh, hơn nữa trông rất ngon miệng.
Không không không, cô không nên ghét bỏ phần ăn của mình. Nhưng mà, là một bông hoa ăn thịt người, cô có thể ăn cơm không nhỉ?
Cõi lòng Diêu Linh cự tuyệt, trước đây, cô đã từng tưởng tượng nếu có một ngày gặp lại anh, chắc chắn là ở một buổi tiệc nào đó, trông cô không những xinh đẹp lung linh mà dáng người còn mảnh mai, khí chất tao nhã, thoải mái tươi cười trò chuyện với anh, tựa như chẳng nhận ra anh chính là mối tình đầu của mình…
Nhưng có ai học được chữ ngờ, bài ca lúc trước giai điệu còn đang tươi vui “Ôi, gặp lại bạn thân yêu ~” phút chốc bỗng biến thành “Ở bệnh viện tâm thần ~ ở bệnh viện tâm thần vận đào hoa tới ~”
Diêu Linh cắn răng, toan và cơm như sắp chết đói để củng cố hình tượng điên loạn của mình hiện tại… Rốt cuộc thì ưu nhã có liên quan quái gì tới bông hoa ăn thịt người như cô chứ…
Cô thầm thôi miên bản thân, không mất mặt, không mất mặt, bây giờ mình đang bị tâm thần, người kia cũng không phải mối tình đầu của mình, anh không quen cô, không mất mặt.
Giới hạn cuối chính là để người ta bứt phá.
Lúc này, y tá không biết ăn nhầm thuốc gì bỗng trở nên khác thường. Trước kia cô ta chưa bao giờ quan tâm cô ăn uống thế nào, giờ lại giở thói côn đồ túm lấy tay cô: “Ăn từ từ thôi!”
Nữ y tá trẻ trộm nhìn người đàn ông đang im lặng ngồi đó, dù biết anh là bệnh nhân tâm thần mà tim vẫn loạn nhịp không thôi vì khí chất và vẻ ngoài của anh.
Để tỏ ra mình rất dịu dàng, cô ta nói với Diêu Linh, “Không nên ăn nhanh như vậy, để tôi đút cho cô.” Cô ta không dám trêu chọc Phó Hằng nhưng vẫn cố kiếm cớ nán lại.
Tuy giọng cô ta nghe có vẻ dịu dàng nhưng dù sao cũng là y tá của trung tâm tâm thần, lực tay rất khỏe, tay Diêu Linh bị cô ta nắm đau điếng.
Khi đã điên thì đâu cần nghĩ nhiều làm gì, Diêu Linh nói khóc là khóc ngay, muốn rụt tay về, “Không được nắm lá của tôi…”
Nữ y tá đang nắm chặt tay Diêu Linh, vừa quay sang liền bắt gặp một đôi mắt hung ác như của loài lang sói…
Tay cô ta run lên rồi buông Diêu Linh ra, lúc này mới nhớ tới người này bị bệnh gì, nhanh chóng chạy mất trước khi anh lên cơn.
Vì thế, trong phòng bệnh nhỏ chỉ còn lại hai người.
Nãy giờ Diêu Linh đã tự kỷ ám thị thành công “Mình bị điên”, “Đối phương không quen mình nên không sợ mất mặt”, cũng mặc nhiên chấp nhận cảnh tượng ưu nhã gặp lại người yêu cũ như trong tưởng tượng sẽ không thể xảy ra nữa, giờ đây cô chỉ muốn biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với anh.
Vì thế, cô đến gần đồng chí người yêu cũ, mắt lia qua thịt kho, “Phân bón của anh thoạt nhìn có vẻ ngon hơn của tôi… Anh không ăn à?”
Phó Hằng nhìn cô chằm chằm, sau đó đột nhiên hành động, anh gắp hết thịt kho qua chén cô.
Diêu Linh thấy sống mũi cay cay, nhớ lại lúc yêu nhau, anh cũng nhường thịt cho cô ăn như thế…..
Cô đã nghĩ đến trăm ngàn thứ có thể xảy ra khi hai người gặp lại nhau, duy có chuyện này là không.
Diêu Linh vô cùng xúc động, thấy anh không động đũa thì tốt bụng nói, “Có phải anh biến từ cây thành người rồi không? Không thích ăn phân bón nữa?”
Ánh mắt Phó Hằng nhìn cô đầy phức tạp, tay nắm lại thành nắm đấm, gân xanh nổi rõ trên mu bàn tay…..
Diêu Linh cầm muỗng lên, múc một muỗng đồ ăn, sau đó ăn luôn: “Này, ăn thế này này….. Đợi tí nữa mình ra ngoài sưởi nắng, làm quang hợp….. Tôi có thể ở cạnh anh không?”
Mặt than như cũ.
Diêu Linh cân nhắc, chẳng lẽ là bệnh tự kỷ? Chắc không phải, vừa rồi còn nói chuyện mà, tự nói mình là đại thụ đó thôi.
May là, lúc này đối phương bắt đầu chậm rãi ăn.
Diêu Linh thở phào một hơi, còn ăn được là tốt rồi, cô sẽ đến chỗ viện trưởng kiếm hồ sơ người này xem sao.
Cô cũng không phải chỉ vì tò mò, dù sao nơi này không phải là bệnh viện tâm thần đúng chuẩn mà chỉ là một trung tâm quản lý. Cô muốn biết bệnh tình thực sự của anh rồi nhờ đồng nghiệp lấy thuốc hộ.
Mặc kệ là bệnh gì, tích cực tiếp nhận điều trị vẫn tốt hơn cả.
Danh sách chương