Từ khi biết mình không bị phản bội, tâm trạng của Diêu Linh ổn định hơn trước nhiều.
Nhưng trong lòng lại không tự chủ được mà nhớ Phó Hằng.
Đây không phải là lần đầu tiên anh giấu giếm cô. Cô luôn đặt anh trong tim mà yêu thương, nếu lúc này đây không có hiểu lầm lớn như vậy thì cô cũng không phản ứng mạnh như thế.
Vẫn biết đây là hiểu lầm, nhưng Diêu Linh vẫn cảm thấy đau lòng và tức giận, anh không biết đường mà đến đây giải thích, đến đây mà dỗ dành cô sao? Diêu Linh muốn bản thân có thời gian bình tĩnh lại, vừa lúc làm cho xong nhiệm vụ lần này.
Bây giờ cô không quá bình tĩnh, không thể đánh giá sự việc một cách khách quan được.
Hơn nữa…. Phó Hằng còn chẳng thèm tới tìm cô, có lẽ trong lòng anh, cô đã không còn quan trọng như xưa.
Dù là vậy thì đến tối, Diêu Linh vẫn ăn nhiều hơn trước hai chén cơm.
Dù sao thì chia tay vì bị phản bội hay chia tay vì hiểu lần, tuy vế sau cũng khiến cô tức giận nhưng về bản chất thì mức độ tổn thương của hai chuyện không giống nhau.
Tối đến, sau khi bàn bạc kế hoạch công việc với đồng nghiệp xong thì Diêu Linh về lại phòng mình.
Điện thoại cô có không ít tin nhắn mới, nhưng vẫn như cũ không có tin nhắn của Phó Hằng.
Diêu Linh thở dài một hơi, bỏ đi, ai bảo cô yêu anh chứ.
Diêu Linh nghĩ, số điện thoại này của cô chưa đăng ký Wechat, Wechat của cô là dùng số cũ đăng ký.
Vì thế cô bèn lấy số này đăng ký Wechat rồi tìm Wechat của Phó Hằng.
Nhấn thêm bạn. Để không bị phát hiện, cũng để Phó Hằng có thể thêm bạn cô mà ở phần tin nhắn kết bạn, cô viết “Phó Hằng, là em.”
Câu trả lời này tương đối ổn, hai chữ “Phó Hằng” chứng tỏ hai người có quen biết, rồi sau đó viết thêm “là em” tỏ vẻ hai người rất thân thiết.
Nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì, anh cũng không đồng ý kết bạn với cô.
Diêu Linh nhìn vị trí bên cạnh mình trống rỗng. Hai người đã ở bên nhau bảy tám năm, lúc nào cũng sưởi ấm cho nhau, Phó Hằng luôn ôm cô ngủ, giờ lại biến thành chỉ còn lại mình cô.
Diêu Linh nghĩ ngợi một lúc rồi gọi điện cho Phó Hằng.
Sau đó cô phát hiện điện thoại không liên lạc được.
Trong lòng Diêu Linh thấy hơi bất an, chắc không có chuyện gì xảy ra chứ?
Hẳn là không, bên anh có rất nhiều người, còn có cả ông Phó nữa.
Diêu Linh thoáng tự hỏi rồi nhắm mắt ngủ.
Trong mơ hỗn loạn.
Cô như về lại thời niên thiếu, cô ngồi ở chỗ mình, lớp học có rất nhiều người, họ đang không ngớt chỉ trỏ cô.
Sau đó đột nhiên cô trưởng thành, Phó Hằng đứng trước mặt cô, nói anh yêu cô.
Chỉ chớp mắt sau, cô đẩy cửa ra liền thấy Phó Hằng đang ngồi trên sô pha.
Cô bất giác tiến lại, muốn nói với anh, trong khoảng thời gian này cô rất khổ sở…. Đây đều là lỗi của anh…..
Sau đó cô thấy Phó Hằng dịu dàng cười với cô, rồi đột nhiên biến thành bộ xương.
Diêu Linh bừng tỉnh, ngồi bật dậy mới ý thức được là cô vừa mơ.
Nhưng cảm giác sợ hãi trong lòng lại không biến mất.
Lòng Diêu Linh đầy hoang mang, sau đó cô nhìn lại mái tóc ngắn của mình, bỏ đi, đi thăm anh thôi, ít nhất cũng phải liếc một cái cho an tâm.
Nếu không người khó chịu vẫn là cô.
Diêu Linh rời giường, sửa soạn một chút rồi vội vàng đi ra ngoài.
Cô gọi xe đến ngôi nhà trước kia ở cùng Phó Hằng. Cô không có chìa khóa nhà, ngày đó cô đã trả chìa khóa lại cho Phó Hằng. Diêu Linh nhấn chuông cửa, không ai mở cửa cho cô.
Hơn nữa cô cũng không nghe thấy tiếng Đại Hắc Tiểu Hắc, theo lý thuyết, nếu có người ấn chuông cửa thì chúng sẽ lao đến cào cửa ngay.
Chắc Phó Hằng không ở nhà, hơn nữa Đại Hắc Tiểu Hắc cũng không.
Diêu Linh đi ra, đã trễ như vậy, cô không muốn quấy rầy ông Phó, sau đó đột nhiên cô nhớ tới trợ lý Dư Ôn.
Diêu Linh vội gọi cho Dư Ôn, anh ta bắt máy ngay, giọng không có vẻ gì là buồn ngủ, có lẽ vẫn còn thức.
“Phó Hằng đi đâu vậy? Xuất ngoại sao? Đại Hắc Tiểu Hắc ở chỗ anh à?”
“Cậu chủ anh ấy….”
Diêu Linh vừa nghe thì bất giác nhíu mày, “Có chuyện gì vậy? Anh nói thẳng đi.”
“Cậu chủ phát bệnh, giờ đang nằm viện điều trị.”
Phó Hằng vẫn luôn ngoan ngoãn uống thuốc, luôn khống chế được bệnh tình, mấy năm nay không hề phát bệnh nên Diêu Linh suýt nữa thì quên luôn chuyện này.
“Anh ấy không uống thuốc sao?” Diêu Linh nghiến răng.
“Giờ anh ấy ở đâu? Tôi đi tìm anh ấy.” Diêu Linh vừa bực vừa thương.
Dù sao đó cũng là người cô từng yêu, hơn nữa giờ vẫn còn yêu.
Dư Ôn báo địa chỉ cho cô, Diêu Linh liền chạy đến. Đến nơi cô liền thấy Phó Hằng gầy sọm hẳn đi, nằm trên giường bệnh, trông như thể chỉ còn da bọc xương.
Diêu Linh ngây người ra, cô không ngờ bệnh tình anh lại nghiêm trọng đến thế.
“Sao lại nghiêm trong như thế….” Diêu Linh không khỏi đau lòng.
“Lúc cô đi, anh ấy sợ làm cô bị thương nên tự đến đây…..”
“Làm tôi bị thương?” Diêu Linh nhìn anh như vậy thì thấy rất hụt hẫng.
“Lúc anh ấy không khống chế được cảm xúc sẽ có khuynh hướng bạo lực.” Sau chút do dự thì Dư Ôn vẫn thành thật nói cho cô biết.
Diêu Linh vừa giận vừa đau lòng, cuối cùng chỉ biết thở dài một hơi, ai bảo cô yêu người này chứ.
Dư Ôn nhớ lại những gì Phó Hằng nói khi phát bệnh, cũng âm thầm thở dài, sau đó nói cho Diêu Linh biết, “Mấy năm nay cậu chủ luôn cảm thấy có lỗi với cô, khiến cô không thể có con còn khiến cô từ bỏ những gì cô thích, bị buộc phải ở bên anh ấy…”
Diêu Linh: “…….” Vậy chuyện hôm đó là vì lý do này? Diêu Linh nhớ lại lúc gặp gỡ bạn bè, mấy người bạn của cô có nói giỡn mấy câu, Diêu Linh nhớ lại hôm ấy. Lúc cô và Phó Hằng đi ra, vô tình nghe thấy bạn học ở sau lưng nhắc tới cô, giọng rất tiếc nuối, cảm thấy cô từ một người có lý tưởng hào quang tỏa sáng ngàm dặm giờ lại biết thành một người bình thường như vậy. Khi ấy cô chỉ cười cho qua chuyện, cô chưa bao giờ cảm thấy trước kia mình tỏa sáng như thế, cũng không hề cảm thấy bây giờ mình rất bình thường, hóa ra lúc ấy Phó Hằng đã nghe thấy mấy câu đó?
Diêu Linh thật muốn khóc, cô đâu thấy hề hấn gì. Ai cũng có cuộc sống mình mong muốn, lúc không có Phó Hằng, cô thích làm những chuyện mạo hiểm. Lúc có Phó Hằng, có tình yêu, cô nguyện ý cũng anh sống bình bình đạm đạm, đây không phải hy sinh gì, cuộc đời vốn là như thế.
Lúc Diêu Linh đi vào phòng, Phó Hằng đưa lưng về phía cô, có lẽ còn chưa tỉnh, nghe nói cả đêm anh đều ngủ không yên, nên phải uống thuốc an thần.
Diêu Linh ngồi ở mép giường, sau đó vạch chăn ra, ngủ bên cạnh anh.
Sáng sớm hôm sau, lúc Diêu Linh tỉnh lại, liền thấy Phó Hằng đang ngơ ngác nhìn cô.
Diêu Linh vuốt ve mặt anh, đúng là hốc hác đi nhiều, Diêu Linh thở dài, nói với vẻ xa xôi, “Với chuyện tình cảm, sao anh không thể mạnh mẽ quyết đoán như với chuyện khác chứ?”
Cứ luôn lo trước lo sau.
Phó Hằng không nói gì, nhìn cô chằm chằm.
Diêu Linh bắt đầu nổi đóa, bây giờ tính tình cô không tốt như xưa, dù sao cô cũng được chiều chuộng mấy năm, chẳng bao giờ gặp chuyện gì phiền lòng. Diêu Linh giữ lấy mặt anh, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu anh cứ thế này thì em thật sự không quay lại đâu.”
Nhưng trong lòng lại không tự chủ được mà nhớ Phó Hằng.
Đây không phải là lần đầu tiên anh giấu giếm cô. Cô luôn đặt anh trong tim mà yêu thương, nếu lúc này đây không có hiểu lầm lớn như vậy thì cô cũng không phản ứng mạnh như thế.
Vẫn biết đây là hiểu lầm, nhưng Diêu Linh vẫn cảm thấy đau lòng và tức giận, anh không biết đường mà đến đây giải thích, đến đây mà dỗ dành cô sao? Diêu Linh muốn bản thân có thời gian bình tĩnh lại, vừa lúc làm cho xong nhiệm vụ lần này.
Bây giờ cô không quá bình tĩnh, không thể đánh giá sự việc một cách khách quan được.
Hơn nữa…. Phó Hằng còn chẳng thèm tới tìm cô, có lẽ trong lòng anh, cô đã không còn quan trọng như xưa.
Dù là vậy thì đến tối, Diêu Linh vẫn ăn nhiều hơn trước hai chén cơm.
Dù sao thì chia tay vì bị phản bội hay chia tay vì hiểu lần, tuy vế sau cũng khiến cô tức giận nhưng về bản chất thì mức độ tổn thương của hai chuyện không giống nhau.
Tối đến, sau khi bàn bạc kế hoạch công việc với đồng nghiệp xong thì Diêu Linh về lại phòng mình.
Điện thoại cô có không ít tin nhắn mới, nhưng vẫn như cũ không có tin nhắn của Phó Hằng.
Diêu Linh thở dài một hơi, bỏ đi, ai bảo cô yêu anh chứ.
Diêu Linh nghĩ, số điện thoại này của cô chưa đăng ký Wechat, Wechat của cô là dùng số cũ đăng ký.
Vì thế cô bèn lấy số này đăng ký Wechat rồi tìm Wechat của Phó Hằng.
Nhấn thêm bạn. Để không bị phát hiện, cũng để Phó Hằng có thể thêm bạn cô mà ở phần tin nhắn kết bạn, cô viết “Phó Hằng, là em.”
Câu trả lời này tương đối ổn, hai chữ “Phó Hằng” chứng tỏ hai người có quen biết, rồi sau đó viết thêm “là em” tỏ vẻ hai người rất thân thiết.
Nhưng vẫn chẳng có động tĩnh gì, anh cũng không đồng ý kết bạn với cô.
Diêu Linh nhìn vị trí bên cạnh mình trống rỗng. Hai người đã ở bên nhau bảy tám năm, lúc nào cũng sưởi ấm cho nhau, Phó Hằng luôn ôm cô ngủ, giờ lại biến thành chỉ còn lại mình cô.
Diêu Linh nghĩ ngợi một lúc rồi gọi điện cho Phó Hằng.
Sau đó cô phát hiện điện thoại không liên lạc được.
Trong lòng Diêu Linh thấy hơi bất an, chắc không có chuyện gì xảy ra chứ?
Hẳn là không, bên anh có rất nhiều người, còn có cả ông Phó nữa.
Diêu Linh thoáng tự hỏi rồi nhắm mắt ngủ.
Trong mơ hỗn loạn.
Cô như về lại thời niên thiếu, cô ngồi ở chỗ mình, lớp học có rất nhiều người, họ đang không ngớt chỉ trỏ cô.
Sau đó đột nhiên cô trưởng thành, Phó Hằng đứng trước mặt cô, nói anh yêu cô.
Chỉ chớp mắt sau, cô đẩy cửa ra liền thấy Phó Hằng đang ngồi trên sô pha.
Cô bất giác tiến lại, muốn nói với anh, trong khoảng thời gian này cô rất khổ sở…. Đây đều là lỗi của anh…..
Sau đó cô thấy Phó Hằng dịu dàng cười với cô, rồi đột nhiên biến thành bộ xương.
Diêu Linh bừng tỉnh, ngồi bật dậy mới ý thức được là cô vừa mơ.
Nhưng cảm giác sợ hãi trong lòng lại không biến mất.
Lòng Diêu Linh đầy hoang mang, sau đó cô nhìn lại mái tóc ngắn của mình, bỏ đi, đi thăm anh thôi, ít nhất cũng phải liếc một cái cho an tâm.
Nếu không người khó chịu vẫn là cô.
Diêu Linh rời giường, sửa soạn một chút rồi vội vàng đi ra ngoài.
Cô gọi xe đến ngôi nhà trước kia ở cùng Phó Hằng. Cô không có chìa khóa nhà, ngày đó cô đã trả chìa khóa lại cho Phó Hằng. Diêu Linh nhấn chuông cửa, không ai mở cửa cho cô.
Hơn nữa cô cũng không nghe thấy tiếng Đại Hắc Tiểu Hắc, theo lý thuyết, nếu có người ấn chuông cửa thì chúng sẽ lao đến cào cửa ngay.
Chắc Phó Hằng không ở nhà, hơn nữa Đại Hắc Tiểu Hắc cũng không.
Diêu Linh đi ra, đã trễ như vậy, cô không muốn quấy rầy ông Phó, sau đó đột nhiên cô nhớ tới trợ lý Dư Ôn.
Diêu Linh vội gọi cho Dư Ôn, anh ta bắt máy ngay, giọng không có vẻ gì là buồn ngủ, có lẽ vẫn còn thức.
“Phó Hằng đi đâu vậy? Xuất ngoại sao? Đại Hắc Tiểu Hắc ở chỗ anh à?”
“Cậu chủ anh ấy….”
Diêu Linh vừa nghe thì bất giác nhíu mày, “Có chuyện gì vậy? Anh nói thẳng đi.”
“Cậu chủ phát bệnh, giờ đang nằm viện điều trị.”
Phó Hằng vẫn luôn ngoan ngoãn uống thuốc, luôn khống chế được bệnh tình, mấy năm nay không hề phát bệnh nên Diêu Linh suýt nữa thì quên luôn chuyện này.
“Anh ấy không uống thuốc sao?” Diêu Linh nghiến răng.
“Giờ anh ấy ở đâu? Tôi đi tìm anh ấy.” Diêu Linh vừa bực vừa thương.
Dù sao đó cũng là người cô từng yêu, hơn nữa giờ vẫn còn yêu.
Dư Ôn báo địa chỉ cho cô, Diêu Linh liền chạy đến. Đến nơi cô liền thấy Phó Hằng gầy sọm hẳn đi, nằm trên giường bệnh, trông như thể chỉ còn da bọc xương.
Diêu Linh ngây người ra, cô không ngờ bệnh tình anh lại nghiêm trọng đến thế.
“Sao lại nghiêm trong như thế….” Diêu Linh không khỏi đau lòng.
“Lúc cô đi, anh ấy sợ làm cô bị thương nên tự đến đây…..”
“Làm tôi bị thương?” Diêu Linh nhìn anh như vậy thì thấy rất hụt hẫng.
“Lúc anh ấy không khống chế được cảm xúc sẽ có khuynh hướng bạo lực.” Sau chút do dự thì Dư Ôn vẫn thành thật nói cho cô biết.
Diêu Linh vừa giận vừa đau lòng, cuối cùng chỉ biết thở dài một hơi, ai bảo cô yêu người này chứ.
Dư Ôn nhớ lại những gì Phó Hằng nói khi phát bệnh, cũng âm thầm thở dài, sau đó nói cho Diêu Linh biết, “Mấy năm nay cậu chủ luôn cảm thấy có lỗi với cô, khiến cô không thể có con còn khiến cô từ bỏ những gì cô thích, bị buộc phải ở bên anh ấy…”
Diêu Linh: “…….” Vậy chuyện hôm đó là vì lý do này? Diêu Linh nhớ lại lúc gặp gỡ bạn bè, mấy người bạn của cô có nói giỡn mấy câu, Diêu Linh nhớ lại hôm ấy. Lúc cô và Phó Hằng đi ra, vô tình nghe thấy bạn học ở sau lưng nhắc tới cô, giọng rất tiếc nuối, cảm thấy cô từ một người có lý tưởng hào quang tỏa sáng ngàm dặm giờ lại biết thành một người bình thường như vậy. Khi ấy cô chỉ cười cho qua chuyện, cô chưa bao giờ cảm thấy trước kia mình tỏa sáng như thế, cũng không hề cảm thấy bây giờ mình rất bình thường, hóa ra lúc ấy Phó Hằng đã nghe thấy mấy câu đó?
Diêu Linh thật muốn khóc, cô đâu thấy hề hấn gì. Ai cũng có cuộc sống mình mong muốn, lúc không có Phó Hằng, cô thích làm những chuyện mạo hiểm. Lúc có Phó Hằng, có tình yêu, cô nguyện ý cũng anh sống bình bình đạm đạm, đây không phải hy sinh gì, cuộc đời vốn là như thế.
Lúc Diêu Linh đi vào phòng, Phó Hằng đưa lưng về phía cô, có lẽ còn chưa tỉnh, nghe nói cả đêm anh đều ngủ không yên, nên phải uống thuốc an thần.
Diêu Linh ngồi ở mép giường, sau đó vạch chăn ra, ngủ bên cạnh anh.
Sáng sớm hôm sau, lúc Diêu Linh tỉnh lại, liền thấy Phó Hằng đang ngơ ngác nhìn cô.
Diêu Linh vuốt ve mặt anh, đúng là hốc hác đi nhiều, Diêu Linh thở dài, nói với vẻ xa xôi, “Với chuyện tình cảm, sao anh không thể mạnh mẽ quyết đoán như với chuyện khác chứ?”
Cứ luôn lo trước lo sau.
Phó Hằng không nói gì, nhìn cô chằm chằm.
Diêu Linh bắt đầu nổi đóa, bây giờ tính tình cô không tốt như xưa, dù sao cô cũng được chiều chuộng mấy năm, chẳng bao giờ gặp chuyện gì phiền lòng. Diêu Linh giữ lấy mặt anh, nghiến răng nghiến lợi nói, “Nếu anh cứ thế này thì em thật sự không quay lại đâu.”
Danh sách chương