“Có một nhà báo đã viết trong chuyên mục của mình rằng Vann Winston không thể nào xưng vương xưng bá trong giới F1.”

“Hóa ra là thế, hay ho ghê.” Hunt mang vẻ mặt “chuyện-này-thật-nhàm-chán”.

“Nhà báo đó nói Vann Winston sẽ mãi mãi chỉ là cái bóng của “Cá mập trắng” Charles hoặc Lawrence Owen.”

Charles và Owen được người hâm mộ tôn xưng là “song hùng” của F1, là những tay đua đỉnh cao trong giới suốt hơn mười mấy năm qua.

Hunt hơi sững lại.

“Thực ra tôi không thấy có vấn đề gì, bởi đây chắc chỉ là chiến lược truyền thông của đội Mercedes thôi. Thế nhưng cậu lại rất phẫn nộ, khi nhìn thấy tay nhà báo, cậu muốn mắng cho hả giận, có điều lại chẳng cất nên lời.”

Vẻ mặt của Winston rất nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Hunt cảm giác như chính mình đang được nhìn thấy cảnh ấy.

“Sau đó thì sao?”

“Tay nhà báo đó cười khẩy bỏ đi. Cậu buồn bực nói với tôi rằng rõ ràng cậu đã viết hết những lời muốn mắng lên mu bàn tay rồi, ấy thế mà nhìn gã một cái là đã thấy chán ghét không chịu nổi. Cậu chìa mu bàn tay ra cho tôi xem, tôi nói rằng…”

“Anh nói rằng Grand Prix lần này, anh sẽ thắng Charles.”

Nói câu này xong, chính Hunt cũng ngẩn cả người. Bức tranh mà Winston miêu tả, cảm xúc mà hắn gây nên sinh động như thể đã từng xảy ra, chứ không hề là cái “kiếp trước” bịa đặt nào cả.

“Đúng, tôi sẽ thắng Charles, sau đó ngồi trên ngai vàng đợi cậu.” Winston vươn tay ra, búng một cái lên trán Hunt.

Khi hồn vía quay về, sâu trong lòng Hunt như có thứ gì đang mãnh liệt cuộn trào, chực chờ tuôn chảy.

Năm rưỡi chiều giờ địa phương, tuyển thủ các đội bắt đầu phiên chạy thử đầu tiên trên đường Silverstone.

Marcus quan sát tốc độ một vòng đua của Hunt rồi sờ gáy: “Phong độ của thằng nhóc khá đấy.”

“Chỉ mong có thể giữ vững tới trận phân hạng.”

Tám giờ tối, phiên chạy thử thứ hai sắp tới, Hunt đút tay vào túi đi tới một góc nhỏ, híp mắt lại, tự đốt một điếu thuốc. Cậu hút được khoảng một phần ba thì có người đến ngồi xuống bên cạnh. Y theo cặp giò dài của người kia, Hunt không cần ngẩng đầu cũng biết là ai.

Hai người không ai nói gì, đến tận khi điếu thuốc của Hunt cháy được một nửa, người bên cạnh mới mở miệng: “Cho tôi hút một hơi.”

Hunt nhếch mép cười: “Sao anh không tự mang!”

Ngoài miệng thì nói thế, cậu vẫn chìa điếu thuốc tới gần người kia. Nhưng lần này, cậu xấu tính cầm sát tận cuối điếu thuốc, như vậy, Winston sẽ không thể không vươn tay đón.

Không ngờ Winston lại đường hoàng ngậm lấy cả điếu thuốc lẫn ngón tay Hunt!

“Này!” Hunt cảm thấy hết hồn.

Cậu muốn rút tay về, ai biết người kia lại cắn luôn đầu ngón tay cậu, hơn thế còn cắn khá mạnh. Cậu chỉ có thể trừng trừng nhìn người kia hút xong một hơi, thè lưỡi đẩy điếu thuốc ra ngoài.

“Anh cắn tôi à!” Hunt trợn tròn mắt nhìn hắn.

“Vậy sao cậu cố ý cầm thấp thế?” Winston lạnh lùng hỏi lại.

Hunt nhận ra mình không cách nào đáp trả, thoạt nghe cứ như cậu mới là người đuối lý vậy… nhưng cái tên trước mắt này rõ ràng giống y hoàng đế, đến hút thuốc mà cũng cần kẻ hầu người hạ.

Phiên chạy thử thứ hai sắp bắt đầu, Hunt và Winston không hẹn mà cùng đứng lên, đi về phía đội đua của mình.

Ngài Marcus có hơi thấp thỏm: “Nếu cứ tiếp tục giữ vững như vậy, tôi cảm thấy Hunt có thể giành vị trí thứ tám, thứ chín cũng nên!”

Mười rưỡi tối, phiên chạy thử kết thúc.

Hunt tháo găng tay ra, xoay xoay cổ tay, bỗng dưng nhớ đến ngón tay bị Winston cắn lại thấy đau đau.

Cậu tâm trạng bất thường gửi cho người kia một tin nhắn: Anh cắn tay tôi đau quá, nếu như tình hình trận phân hạng không tốt, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm!

Không mong người kia sẽ trả lời ngay, Hunt quay về phòng nghỉ, tắm rửa xong lên giường chuẩn bị ngủ một giấc, lại phát hiện điện thoại có một tin nhắn chưa đọc, mở ra nhìn thì thấy Winston trả lời: Lúc nào đi Mắt London, tôi sẽ cho cậu biết đau thật sự là thế nào.

“Hả?” Hunt vò đầu bứt tóc: “Ý gì đây?”

Hai giây sau, cậu đột nhiên nhớ ra cuộc trò chuyện liên quan đến “Mắt London” của mình và Winston, mang tai thoáng cái đã đỏ bừng.

Anh chưa từng nghĩ tới một ngày nọ, khi trận đua kết thúc, anh sẽ đưa người anh yêu nhất đến Mắt London ngắm cảnh à? Hai người có thể ôm nhau, có thể hôn nhau nữa, sao lại nhàm chán được?

Hiểu rồi. Ba mươi phút cũng đủ để làm-tình.

Hunt nhanh chóng nhắn một cái tin: “Cẩn thận phía dưới thối rữa đấy!!” rồi tràn đầy thỏa mãn vứt điện thoại sang một bên, nghiêng đầu thiếp đi.

Sáng sớm ngày hôm sau, khi mò điện thoại kiểm tra, cậu đờ cả người vì tin nhắn của Winston: Để cậu ngậm sẽ không thối rữa.

“Mẹ nó có tin tôi sẽ công bố cái tin nhắn này của anh ra cho truyền thông biết không!” Hunt đầy phẫn nộ.

Nghĩ lại thì… thôi vậy. Có lẽ mọi người sẽ cho rằng điện thoại của Winston bị hỏng.

Cảm giác dù có chứng cứ vẫn không thể lật đổ người kia khiến Hunt tự nhiên lại thấy u sầu.

Sáu giờ tối, phiên chạy thử thứ ba kết thúc, hai giờ sau, trận phân hạng sẽ bắt đầu.

Mấy vòng vừa qua Hunt phát huy ổn định, Marcus rất yên tâm: “Cứ vậy nhé… cứ vậy nhé… hãy cứ làm một bé ngoan đi…”

Trận phân hạng tiến hành được một nửa, Hunt quanh quẩn giữa vị trí thứ tám và thứ chín.

Ngay khi Marcus cho rằng Hunt sẽ giành được một thứ hạng có lợi, tốc độ một vòng của cậu lại giảm dần.

“Sao thế này?” Marcus bắt đầu lo lắng.

“Ống dẫn xăng của Hunt có vấn đề!”

“Cậu ta đang lái xe về pit!”

Marcus nâng tay ôm mặt, thét lên một tiếng: “Làm trò gì—-“

Cuối cùng, thứ hạng của Hunt rơi xuống tận vị trí thứ mười ba.

Khi Hunt quay lại, cả đội đều nhìn cậu bằng ánh mắt tiếc nuối, chỉ riêng McGrady lại có vẻ vui mừng trên nỗi đau kẻ khác.

“Này… Hunt…” Marcus muốn an ủi Hunt, thế nhưng giờ này có nói gì cũng vô nghĩa.

Hunt tháo mặt nạ cách nhiệt ra, vuốt vuốt mái tóc ướt mồ hôi: “Ống dẫn xăng có sửa được không?”

“Sẽ xong trước vòng đua chính.”

“Ồ, vậy tôi đi hút điếu thuốc.” Hunt cầm lấy chai nước rồi vừa uống vừa đi ra ngoài.

Không ai mở miệng nói điều gì, nhóm kĩ sư cảm thấy hối lỗi vạn phần: “Chúng tôi đã kiểm tra ống dẫn xăng rồi mà, không biết vì sao lại xảy ra vấn đề như thế nữa…”

Sai sót to lớn này của nhóm kĩ sư sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thành tích của Hunt trong vòng đua chính. Ai ai cũng nhận ra phong độ ở chặng này của cậu vẫn tốt y như trước, không ngờ rốt cục lại thành lãng phí cả.

Tay đua nào rơi vào tình huống này cũng sẽ có cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh thôi!

Hunt đã đi đến cửa rồi lại bỗng nhiên quay đầu, nhún vai nói: “Hừm… đây cũng chẳng phải lần đầu tiên tôi xuất phát ở vị trí như vậy, mọi người không cần tỏ vẻ tiếc nuối thế đâu.”

Cậu nhếch mép cười vô lại cực kì, trông chẳng buồn bã tẹo nào.

“Này, chúng tôi nhất định đảm bảo cho cậu trong trận đua chính!”

“Được, xem tốc độ thay lốp của mọi người thế nào!”

Hunt chớp chớp mắt, sau đó đi đến một góc nhỏ âm thầm liếm vết thương, à không đúng, phải là hút thuốc. Cậu hít sâu một hơi, sau đó nhả khói ra. Có người ngồi xuống bên người cậu, Hunt nhắm mắt bất mãn lầm bầm: “Có phải tôi trốn đi đâu hút thuốc cũng sẽ đụng anh không?”

“Không phải là đụng, là do tôi đi tìm cậu.” Tiếng nói của Winston vang lên.

“Thứ hạng của anh thế nào?”

“Giành pole.”

“… Má nó!” Hunt trừng mắt, giận dữ bất bình nhìn người kia: “Tôi không cách nào làm bạn với anh nữa rồi! Rốt cục là anh tới để khoe khoang hay để an ủi tôi đây!”

“Cả hai đều không phải.”

Hunt đột nhiên bắt đầu hút thuốc tì tì.

“Cậu hút gì mà nhanh thế?”

“Để không cho anh hút!”

“Sau này cậu cũng sẽ là khách quen của vị trí pole, tôi chẳng có tư cách gì mà khoe khoang trước mặt cậu.”

“Sau bao lâu nữa? Lần này tôi cũng đâu giành pole, tôi chết chắc rồi… McGrady sẽ lại gọi tôi là thằng nói lắp.”

Còn đưa chuyện về anh nữa chứ!

Hunt phiền muộn nhìn trời.

“Xuất phát từ vị trí bất lợi rồi lấy dưới khắc trên là sở trường của cậu.” Giọng nói của Winston rất thản nhiên, ý chỉ dù xuất phát từ vị trí thứ mười ba cũng chẳng có gì to tát.

“Tôi rất muốn âu sầu rầu rĩ một lát, nhưng nghe anh nói thế, tôi lại cảm thấy cứ như mình đã biến thành thần thánh phương nào.”

Hunt bật cười rồi lại chăm chú nhìn Winston, nhận ra người này má nó thật gợi cảm.

“Ai da, hút hết rồi.”

Hunt búng búng điếu thuốc, lòng nghĩ không còn cho anh hút nữa đâu.

Nhưng không ngờ Winston bên cạnh lại từ tốn rút ra một hộp thuốc lá bằng nhôm, ngoắc ngoắc tay về phía cậu.

“Tôi không có bật lửa.” Hunt nói chân thành.

Winston hất cằm, ánh mắt lạnh lùng tựa như đang nói: Thích chết à? Hunt méo miệng lấy bật lửa ra, vừa mới định ném cho Winston, ai biết đâu tên kia lại ngậm điếu thuốc vào miệng, ngồi nguyên chỗ cũ.

Ý là: Châm thuốc cho tôi.

Khốn nạn! Có tin tôi đốt lông mày anh không!

Điếu thuốc trong miệng Winston vểnh lên cao, dường như ám chỉ: Sao cậu còn chưa châm thuốc?

“Có tin tôi lái xe F1 cán qua đầu anh không?” Hunt trừng mắt hỏi.

Vẻ mặt Winston không hề thay đổi. Cái loại khiêu khích cấp thấp này chẳng là gì với hắn!

Hunt chỉ đành nghiêng người, dùng tay che lửa, giúp hắn châm thuốc.

Cậu lôi điện thoại của mình ra, muốn chơi Anipop mà lại phát hiện điện thoại hết pin: “A… chán muốn chết…” Hunt đang định nói mình quay về nghe mấy ông già thảo luận chiến lược đây, ai ngờ Winston lại lôi điện thoại ra đưa cho cậu.

“Cầm mà chơi.”

Lòng Hunt run lên: “Úi chà! Điện thoại của anh cũng có Anipop?”

Cả đội đều cười nhạo cậu không biết chọn trò mà chơi.

Nhưng ai ngờ đâu Winston cũng có!

Nếu Winston cũng chơi, vậy đây hẳn phải là một trò chơi vô cùng đẳng cấp!

“Tôi không cài, để đợi một ngày kia cậu sẽ cài vào giúp.”



Lời tác giả

Giờ giải lao:

Hunt: Sở trường của tôi là lấy dưới khắc trên! Lấy dưới khắc trên!

Winston: Là do tôi đẩy cậu lên đấy.

Hunt: Tôi không thể nói chuyện cùng anh được…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện