Hunt chống cằm vừa ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ vừa nở nụ cười: “Nếu anh cũng nói thế này với truyền thông, cho dù anh vẫn giữ gương mặt lạnh te đi nữa, ba năm trước họ cũng sẽ không viết anh là kẻ kiêu ngạo, mắt cao hơn đầu gì đó đâu.”
“Tôi không quan tâm bọn họ viết gì.”
“Tôi biết mà. Trước kia thấy họ đả kích ai, tôi sẽ rất hứng thú theo dõi, nhưng bây giờ thì không thế nữa rồi…”
“Vì sao?”
“Nếu có kẻ nào nói xấu anh, tôi sợ tôi sẽ phát điên đánh kẻ đó chết ngay mất.”
Bởi vì… hình như anh là người bạn duy nhất mà tôi có.
“Đây mới chính là nguyên nhân khiến cậu khóc sau trận đua, đúng không?” Winston hỏi.
“Hả?” Hunt ngẩn cả người.
“Cậu lo mình không xuất sắc sẽ khiến tôi bị chỉ trích oan.”
Mày Hunt cau lại, cậu bỗng thấy ghét người này quá. Hắn luôn dùng một thứ giọng điệu thật thản nhiên để lật tẩy tâm sự của mọi người.
“Không phải sao? Anh là tay đua có khả năng cạnh tranh vị trí quán quân mùa giải với “Cá mập trắng” Charles hoặc Owen của Red Bull. Tôi với anh như ở hai thế giới vậy.” Hunt nhún nhún vai.
“Tôi luôn muốn được gần gũi hơn với cậu, dù rằng tôi chẳng biết bằng cách nào mới có thể thành công trong thời gian ngắn nhất. Nếu cậu cảm thấy chúng ta cách nhau quá xa, tôi cũng không biết phải làm sao nữa.”
Hunt cúi thấp đầu, dùng tay che mắt: “Trời ơi… đừng nói với tôi theo kiểu đó.”
“Vậy tôi nên nói thế nào?”
“Được rồi, Winston, xin lỗi anh. Chúng ta vẫn luôn ở trên cùng một đường đua, giờ như vậy, sau này cũng thế.”
Hunt nâng mắt nhìn người kia.
Cậu bỗng không kìm lòng được mà nghĩ rằng, sau này liệu còn người nào giống Winston, có thể nghiêm túc nói với cậu những lời như thế, khiến cậu cảm thấy mình là người đặc biệt nhất thế giới này? Bít tết được nướng vừa độ, Hunt ăn rất ngon miệng. Cậu nhìn về phía Winston đối diện, ngón tay hắn áp lên cán dao từ tốn cắt bít tết, trông động tác vừa tỉ mỉ lại vừa dứt khoát.
“Cậu đang nhìn gì thế?” Winston cụp mắt hỏi.
Tên này có mắt trên trán hả? Thế mà cũng biết mình đang nhìn hắn!
“Tôi… đang học theo những động tác tao nhã của anh nhằm nâng cao trình độ bản thân.” Hunt híp mắt cười.
“Nhưng tôi lại không muốn cậu trở nên giống mình. Tôi mong cậu lúc nào cũng có thể thích gì làm nấy.” Winston đặt dao xuống, nâng mắt lên nói.
“Thích gì làm nấy?” Hunt cong khóe miệng: “Vậy Winston này… anh cũng đừng thay đổi nhé? Tôi mong rằng thật nhiều thật nhiều năm về sau, chúng ta vẫn có thể nói chuyện như bây giờ, anh vẫn cứ là người bạn quan trọng nhất của tôi.”
Xin anh đừng giống như mẹ tôi, vì cái gọi là “khởi đầu mới” mà quay lưng đi mất.
Xin anh cũng đừng giống như bố tôi, vì cái gọi là “thất bại” mà chìm đắm trong men rượu, không còn trông thấy tôi nữa.
“Hunt, tôi không thể làm bạn của cậu mãi được.”
Tiếng Winston vang lên, Hunt vô thức nắm chặt dao ăn trong tay.
Đúng nhỉ, tôi và anh đều là người độc lập, dù có là bạn thân hơn nữa— đời này có bữa tiệc nào chẳng phải tàn…
“Nhưng tôi sẽ mãi mãi ở bên cậu, dù cậu có sợ tôi, ghét tôi, vùng vẫy muốn thoát khỏi tôi, tôi vẫn sẽ như vậy.”
Giọng nói của Winston rõ ràng rất nhỏ, thế mà lại khiến Hunt có ảo giác như bị bao vây.
“Sao tôi có thể sợ anh được? Còn ghét à? Thôi được, có lúc cũng ghét anh thật đấy… chỉ cần anh vừa xuất hiện thôi, tôi sẽ chẳng thể tán đổ được cô nào nữa, các cô ấy đều sẽ chỉ nhìn mình anh.”
Hơn nữa tôi có tay có chân, muốn rời bỏ ai cũng chẳng cần vùng vẫy.
Winston không hề đáp lại.
Hunt nghĩ một hồi lại nói tiếp: “Từ từ đã, nếu anh không thể mãi mãi làm bạn tôi, vậy làm sao có thể bên tôi mãi mãi được? Làm kẻ địch cả đời hả? Tương ái tương sát trên đường đua như thể anh và Charles đội Mercedes?”
“Tôi sẽ là ai do tự cậu quyết định.”
“Tôi có nghĩ đến nổ đầu cũng chẳng ra…” Hunt cau mày ngoẹo đầu nói: “Tôi nhận ra cách suy luận của hai chúng ta thường không thống nhất. Tất nhiên… như thế cũng rất thú vị.”
“Tôi không phải là người quá kiên nhẫn, Hunt. Khi cậu đã vượt quá giới hạn của tôi, tôi sẽ không lịch sự như bây giờ nữa.”
Hắn rành rành như đang uy hiếp cậu, thế mà những ngón tay cầm dao của cậu lại dần thả lỏng.
“Anh có thể không lịch sự với tôi kiểu gì chứ? Thê thảm hơn cả chuyện McGrady đánh tôi sao?” Hunt tiến sát mặt về phía Winston, vừa cười vừa hỏi.
Chỉ cần anh không quay lưng đi như những người tôi cho là quan trọng trước đây, tôi sẽ chẳng quan tâm anh có lịch sự hay không nữa.
Winston cũng từ từ ngả về phía Hunt, nhìn vào đôi mắt cậu mà trả lời: “Cậu có muốn thử ngay bây giờ không?”
“Được, thử xem!”
Hunt còn chưa kịp cười thành tiếng đã nhìn thấy Winston nghiêng mình, một tay chống bàn, gương mặt cúi thấp càng lúc càng gần. Cậu còn như cảm nhận được hơi ấm truyền từ đôi môi người kia sang, xúc giác bỗng dưng nhạy bén không gì sánh được…
Thoáng ấy, Hunt có lẽ đã có phản ứng thần tốc nhất cả đời này. Cậu vội vã rút lui, sống lưng dán chặt vào thành ghế, mắt trợn tròn nhìn Winston.
“Ngốc quá.” Winston hất cằm tiếp tục cắt thịt bò.
Hunt nghiêng đầu… hình như mình lại vừa bị tên này trêu chọc?
Cái câu “ngốc quá” vừa nãy có ý gì?
Lời miệt thị của quốc vương sao?
“Anh có tin lần sau mà còn trêu tôi kiểu ấy, tôi sẽ dùng dao cắt thức ăn đâm anh không?”
Hunt nghĩ mình cần phải nói chuyện rõ ràng với tên này. Những trò đùa nhạt nhẽo trước giờ… a, không phải, là quấy rối chứ, đang càng lúc càng quá đáng.
“Được, đâm đi.” Winston đã ăn xong bít tết, bắt đầu chuyển sang món tráng miệng.
“Tôi không chỉ đâm anh, tôi còn thọc lưỡi vào, bắt anh phải nuốt nước bọt của tôi!”
Xem xem “quý tộc thanh lịch” một khi đã vứt bỏ giáo dưỡng rồi, có phải đều không còn biết giới hạn là gì nữa không!
“Cậu mà đã thọc vào, tôi sẽ không để cậu rút ra.”
Hunt suýt chút nữa thì phun hồng trà ra khỏi miệng, cứ thế ho khùng khục mãi. Có lẽ cậu sắp biến thành tay đua đầu tiên chết sặc vì hồng trà mất rồi.
“Cậu không thắng nổi tôi đâu, không cần phải thử.” Winston đưa giấy ăn cho Hunt.
Đúng lắm, đúng lắm… đọ sức với anh tức là tổn thương chính mình!
Ăn trưa xong, Hunt lau lau miệng: “Tôi định đi siêu thị, siêu thị nhỏ thôi cũng được.”
“Muốn mua gì à?”
“Ha ha. Áo mưa.” Hunt nhỏ giọng nói với người kia.
Chuyện vui sắp đến với cậu rồi!
“Cậu lại muốn làm bậy như lần trước?” Winston chỉ liếc nhìn cậu một cái.
“Là một buổi party với các “cô thỏ”! Anh đừng giả vờ nữa, đàn ông con trai ai chả có giấc mơ này!” Hunt nheo mắt trỏ Winston: “Dù ngoài mặt tỏ ra cao ngạo, lúc nghe thấy chuyện này, lòng anh thể nào cũng rục rịch cho xem!”
“Đúng thế.” Winston trả lời.
Hunt cười càng tươi hơn: “Biết ngay mà! Trước mặt anh em đâu cần giấu mấy loại chuyện này!”
“Nếu cậu là người đeo tai thỏ.” Winston nói như thể đó là chuyện đương nhiên.
“… Tôi không muốn làm bạn anh nữa.”
“Tôi đã nói lâu rồi, tôi cũng không muốn làm bạn cậu.”
Hunt nhìn trời tỏ ý khinh khi. Cậu phát hiện để có thể trò chuyện với Winston, ngoài việc coi thường khí thế của hắn, quan trọng là phải có tuyệt kỹ tức chết rồi cũng phục hồi đầy máu được.
“Rốt cục anh có muốn đi không?”
Thử nghĩ mà xem, Winston được các “cô thỏ” quây vòng trong vòng ngoài còn có thể trưng cái bộ mặt thờ ơ này ra nữa không!
“Lúc nào?”
“Tối nay…”
“Ai mời cậu?”
“Donald…”
“Donald đội Sauber?”
“Đúng…”
“Lần trước cũng là anh ta đưa cậu đi?”
“Đúng thế, sao vậy?”
“Cậu có quan hệ tốt với anh ta như thế từ khi nào?”
“Này này, quan hệ tốt là thế nào! Tôi cũng có thâm cừu đại hận gì với anh ta đâu, hơn nữa tôi rất thích sự thành thật của anh ta, trong lòng nghĩ gì ngoài miệng nói vậy, không giả dối…”
Mà từ đã… hình như tốc độ đặt câu hỏi của Winston quá nhanh, mình còn chưa kịp suy nghĩ đã phải đáp lời rồi!
“Đêm nay thì tôi không đi được, đội đua họp lúc tám giờ, sáng sớm mai tôi còn phải bay đến Áo.”
“Ồ… hôm sau tôi mới bay.”
Nghĩ kĩ lại, không có Winston cũng tốt, nếu hắn đi, hắn sẽ lại trở thành trung tâm của sự chú ý mất.
“Tôi đi mua áo mưa với cậu. Nhất định phải dùng đấy.”
“Anh lo cho tôi à?”
“Tôi lo cho cô nào bị cậu chọn thì có. Tốt nhất giờ này năm sau cậu vẫn nên đua xe, chứ không phải bận bịu chuyện pha sữa.”
Nói xong, Winston liền giơ tay ra hiệu thanh toán.
Hunt sờ gáy, đi mua áo mưa mà cũng có người đi cùng thế này đúng là lần đầu tiên!
Hai người vào một cửa hàng tiện lợi trên đường, Winston đi trước, Hunt đút tay vào túi theo sau. Những hộp hình vuông được xếp gọn gàng gần quầy thu ngân thu hút cậu một cách mãnh liệt. Cậu có phần hưng phấn cúi thấp đầu, tiện tay cầm hai hộp xong đã định tính tiền.
“Loại này có hạt, không phù hợp với cậu.” Winston mở miệng.
“Hả?” Hunt nhìn hộp cầm trên tay, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ loại này không tốt? Nghe nói thích hơn bình thường mà?”
“Dùng loại này sẽ khiến người ta nghĩ cậu bất lực, cần phải có dụng cụ hỗ trợ mới tạo được cảm hứng, không dựa vào kích thước hoặc kỹ thuật được.”
Tuy Hunt chẳng lọc lõi trong lĩnh vực này, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên cậu mua áo mưa. Hồi còn học trung học, sáng sớm đi qua cửa hàng tiện lợi, cậu đã từng mua giúp bạn bè rồi, lúc đó ai cũng thích dạng có gân hoặc có hạt cả.
Lời Winston nói cung cấp cho Hunt một tri thức mới. Không rõ khi nghe chuyện, những người anh em năm nào từng dùng loại này có bàng hoàng tỉnh ngộ, biết đâu bạn gái đã từng thầm cười nhạo mình không?
“Vậy… loại có mùi?”
Không phải phụ nữ đều thích dùng nước hoa nước hoét gì đó sao? Sữa tắm cũng phải dùng loại nào thật thơm mới được, có lẽ họ sẽ thích loại có mùi?
“Dễ gây dị ứng.”
Chỉ một câu nói đơn giản đã đủ dập tắt ý tưởng của Hunt. Cậu không muốn sáng ngày hôm sau “người anh em” của mình sẽ ngứa ngáy hoặc khó chịu đâu.
“Vậy mua loại gì bây giờ?” Hunt đã có phần bó tay.
“Loại cực mỏng đơn giản nhất là được.”
“Ồ…” Hunt có phần thất vọng vớ lấy một hộp rồi đi thanh toán.
Loại cực mỏng chẳng màu mè tí nào cả… đúng là rất Winston!
Hunt nhìn chằm chằm Winston, híp mắt nói: “Tôi còn tưởng anh không có ham muốn, ai ngờ lại nghiên cứu kỹ thế cơ đấy! Kinh nghiệm có vẻ phong phú ghê nhỉ! Anh hay giải quyết ở đâu? Anh bị truyền thông chú ý như thế mà lại không bị chộp được lần nào à?”
“Tôi không dùng cái này.” Winston không thèm biến sắc.
“Anh không dùng?” Hunt thấy buồn cười huých Winston: “Thế anh không lo ngày này năm sau bận pha sữa à?”
“Tôi sẽ ra bên trong.”
Winston đưa thẻ tín dụng ra.
Hunt chớp mắt: Anh bạn đúng là ngầu quá đi!!
Đứng trong thang máy khách sạn, Hunt vẫn còn hỏi Winston thêm lần nữa: “Anh không đi với tôi thật à?”
“Không.”
“Tôi bảo này, anh không cảm thấy ngoài việc ghẹo tôi ngoài miệng, anh sống hệt như một đạo sĩ khổ hạnh à? Anh chắc chắn không muốn xõa với tôi một phen, nếm thử xem cuộc sống xa hoa là thế nào sao?” Hunt còn cố ý híp mắt liếm khóe môi.
Ánh mắt Winston tối đi, hắn thản nhiên hỏi lại: “Có vẻ lúc nào cậu cũng muốn thử nghiệm những thứ mới mẻ nhỉ?”
“Nói thừa! Anh chưa nghe bao giờ à, làm những chuyện chưa từng làm là trưởng thành, làm những chuyện không muốn làm là thay đổi, làm những chuyện không dám làm là đột phá.” Hunt cực kỳ nghiêm túc gật gù.
“Tôi chỉ biết— làm những chuyện chưa từng làm là thử nghiệm, làm những chuyện không muốn làm là thỏa hiệp, làm những chuyện không dám làm là điên rồ.”
Hunt há miệng ra lại ngậm miệng vào, không lời đối đáp.
Thang máy mở ra, Winston bước ra ngoài trước, Hunt còn không quên nhắc nhở: “Này, nếu hối hận, anh biết tìm tôi ở đâu rồi đấy!”
Winston chỉ quay lưng vẫy tay với Hunt.
Quãng thời gian tiếp theo, mỗi phút mỗi giây trôi qua với Hunt đều dài như cả năm trời.
Hunt đứng trong nhà tắm chỉnh sửa tóc tai. Cậu nhớ trong buổi tiệc từ thiện lần trước, Winston đã vuốt tóc mái cho mình, vì thế vội tìm keo vuốt tóc ở khắp nơi. Cậu phải tút tát lại trông cho trưởng thành hơn một chút mới có thể lọt vào mắt xanh của các “cô thỏ” được. Nếu không, có tay lọc lõi như Donald ở đó, “rau sạch” như cậu làm gì còn chỗ bán!
Đáng tiếc, hành lí của cậu lại chẳng có keo vuốt tóc.
“A lô, Luke à, anh có keo vuốt tóc không?”
“Không, tôi có dùng bao giờ đâu.”
“McGrady, anh có keo vuốt tóc không?”
“Tôi không quen cậu!” McGrady giận dữ cúp điện thoại.
“Hở? Giận à? Rõ ràng đã nói chuyện cẩn thận lúc trước rồi mà!”
Hunt gọi điện thoại cho khắp một lượt người trong đội đua, tiếc rằng chẳng ai có cả. Cậu đột nhiên nhớ ra Winston, biết đâu tên này lại mang theo để chuẩn bị cho mấy hoạt động phỏng vấn sau chặng đua hay giao lưu với các nhà tài trợ gì đó thì sao?
“A lô— Winston, anh có mang keo vuốt tóc không? Mà sáp vuốt tóc cũng được!”
“Không. Cậu không cần mấy thứ đó.”
“Hả?”
Anh biết tôi dùng keo làm gì à?
“Để đối phương ngửi thấy mùi keo vuốt tóc trên đầu cậu lúc hôn môi, cảm xúc sẽ bị ảnh hưởng.”
Giọng Winston vẫn lạnh lùng như thường ngày nhưng lại có sự gợi cảm khác hẳn với Donald. Donald là dạng đàn ông Mỹ Latin nhiệt tình phóng khoáng, Winston thì trầm tĩnh kín đáo, mà càng như thế lại càng khiến người ta muốn khám phá tất thảy.
“Ồ…”
“Người hôn cậu hẳn sẽ muốn len tay vào giữa mái tóc cậu. Nếu là tôi, tôi chỉ muốn cảm nhận tóc cậu, chứ không muốn sờ phải keo vuốt tóc.”
“Ồ…”
Có lí lắm, nhưng anh đừng có lôi chính mình ra làm ví dụ thế được không?!
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Không… hết rồi.”
“Tôi phải sắp xếp hành lí đây.”
“Được, gặp lại ở Áo nhé.”
“Ừ.”
Sau khi cúp điện thoại, Hunt lại bắt đầu kích động, lúc thì trèo lên giường lăn lộn, lúc thì đi qua đi lại khắp phòng.
“Cô thỏ” à! “Cô thỏ” cơ đấy!! Nghĩ tới cái là nhiệt huyết lại dâng trào!
Cái tên Donald này giỏi chơi bời nhỉ! Hay là sau này bám càng anh ta?
… Nhưng chẳng bao lâu sau, Donald lại gọi điện tới.
“A lô— Hunt đấy à! Tiếc quá phải báo cho cậu chuyện này, party tối nay của chúng ta hoãn… hoãn nhé!”
“Ớ?? Vì sao?”
Nước trên trời dội xuống, ướt lạnh thấu tâm can!
“Chuyện này… vì… vì… anh và đồng đội không biết đã ăn đồ không hợp vệ sinh gì nên hơi khó chịu… đại loại không khỏe lắm, chúng ta đổi ngày khác nhé?”
“Ăn đồ không hợp vệ sinh? Mấy người không ăn đồ chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị lại ăn lung tung cái gì thế?”
Party “cô thỏ” ơi! Giấc mộng cả đời ơi!
“Là vì không giữ được miệng chứ có gì đâu! Lần sau! Lần sau đảm bảo sẽ đưa cậu đi chơi tĩ tã!”
Hunt nghiêng đầu híp mắt: “Này Donald, sao tôi thấy ngữ khí của anh cứ có vấn đề nhỉ? Như thể đang giấu diếm gì tôi ấy? Không phải vì tôi không cùng đội đua với anh nên anh không chịu đưa tôi đi chơi đấy chứ?”
“Không phải! Đừng nói bừa! Ngữ khí có vấn đề… là vì anh bị mệt!”
“Có phải là vì anh cho rằng thành tích của tôi trước nay không tốt, tôi không xịn bằng anh không?”
“Sao thế được? Anh còn muốn van cậu đừng có theo đuôi anh trên đường đua Red Bull Ring ấy chứ!”
“Thật không?”
“Thật! Thật đấy! Thật hơn cả đếm!”
“Vậy khi nào có party chắc chắn tôi sẽ được mời, đúng không?”
“Ừ! Tất nhiên rồi! Ha ha ha!”
“Tôi có cần đến thăm anh không?”
“Thăm á? Thôi thôi! Anh còn đang ngồi trong nhà vệ sinh đây này! Chẳng nhẽ cậu muốn chui vào đây nói chuyện cùng!?”
“Thế được rồi, anh nghỉ ngơi đi. Chặng Áo, tôi sẽ để thứ hạng của mình cao hơn một chút, cố gắng đứng trước anh, để anh chẳng phải lo tôi theo đuôi nữa!”
“Mẹ kiếp! Nhóc con đắc ý vừa thôi! Anh đây chắc chắn sẽ cho cậu biết mặt!”
“Đợi đến lúc anh không đóng đô trong nhà vệ sinh nữa thì cho tôi biết mặt nhé!”
Sau khi cúp máy, Hunt chán nản bò lên giường nhìn áo mưa loại cực mỏng mình vừa mua về.
Tiếc quá… không có cơ hội dùng.
Mà sau khi đặt điện thoại xuống, Donald ngại ngùng cười cười với con người lạnh lùng đang ngồi đối diện.
“Thế… đã được chưa?”
“Được rồi, nhớ việc đã đồng ý với tôi đấy.”
Nói xong, đối phương lãnh đạm quay lưng trở về phòng của mình.
Donald nhìn đồng đội của mình, hai người đều không hẹn mà cùng nuốt “ực” một ngụm.
“Chúng ta không nên nói ra đâu nhỉ?” Đồng đội hỏi.
“Đương nhiên…”
“Vậy có nên nhắc nhở Hunt đội Marcus một tiếng không?”
“Đương nhiên là không!! Cậu ngốc không thế!” Donald nói.
“Nhưng nếu không nói… tôi sợ mai sau cậu ta sẽ thê thảm lắm…”
“Thằng ôn thảm còn hơn chúng ta thảm!”
“Vậy… vậy cũng đúng…”
Hai người gật gù quyết định không nói gì hết.
Mọi chuyện phải kể từ mười phút trước…
Khi Donald và đồng đội đang vô cùng hưng phấn chuẩn bị rượu bia và vài thứ đồ thú vị lặt vặt, chuông cửa bỗng vang lên.
“Mấy cô đến sớm thế cơ à?” Đồng đội nhìn Donald.
“Không phải bảo tối mới tới sao? Tôi đi xem thử. Mong là không phải huấn luyện viên, bị phát hiện là phải nghe giảng đạo mất.”
Donald nhìn qua mắt mèo, phát hiện cái người đang đứng ngoài cửa tay đút túi quần, mặt mũi lạnh tanh hóa ra là Winston!
“Là Vann Winston!”
“Winston đến làm gì? Hai người thân nhau lắm à?”
“Ai thân với tên đó làm gì!!”
Tuy có nghi ngờ nhưng Donald vẫn mở cửa ra. Còn chưa đọ mắt với Winston được 0.1 giây, Donald đã thấy phát hoảng.
“Ấy? Winston? Có việc gì không? Hay cậu đi nhầm phòng?”
Cửa phòng Donald còn he hé, Winston đã trực tiếp vươn tay đẩy cho mở hẳn ra. Donald lảo đảo một bước, suýt nữa không đứng vững.
“Này… Cậu cứ vào thế à…”
Donald hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, thế nhưng hắn ta vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng tỏa ra từ khắp người đối phương.
Winston liếc mặt nhìn rượu bia trên bàn, tai thỏ các loại trên giường rồi lãnh đạm hỏi: “Các anh đang chuẩn bị tiệc?”
“À… đúng thế… cậu có muốn tham dự không?” Đồng đội của Donald ngốc nghếch hỏi.
Donald vội dùng cùi chỏ huých tên này: “Ừm, Winston, cậu có chuyện gì à?”
Winston đứng dựa vào bàn, khoanh tay nghiêng mặt, ánh mắt sác bén như dao lướt qua gò má Donald.
“Hunt không có bạn bè thân thiết, tôi rất cảm kích vì sau chặng đua, anh có thể giúp cậu ấy đỡ cô đơn.”
“… Tôi có nên nói “cảm ơn, cậu quá khen rồi” không?”
“Lần ở Montréal cũng là do anh đưa cậu ấy đi đúng không?”
“Đúng thế. Chính cậu ta cũng muốn đi mà, sao vậy?”
“Không sao. Nhưng có chuyện này tôi muốn anh nhớ thật kỹ.”
Winston chậm rãi đi tới trước mặt Donald, đột ngột vươn tay túm lấy cổ áo Donald, kéo Donald tới gần. Cảm giác sợ hãi bỗng trào lên trong lòng khi Donald phải đối diện với đôi mắt tràn ngập băng giá kia.
“Cậu ấy là của tôi.”
“…” Donald ngẩn ngơ nhìn Winston, kinh hãi vì khí thế ánh lên trong mắt hắn đến nỗi mãi không cất lời nổi.
Đồng đội của Donald vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đờ cả người ra.
“Trừ tôi ra, nam nữ gì cũng không được động tới cậu ấy.”
Đôi mắt Donald cũng như phát run: “… Cậu… cậu nói gì cơ?” Hắn ta cảm thấy mình nghe nhầm là chắc rồi!
Winston nghiêng mặt, Donald giác như chỉ cần tầm mắt người nọ di chuyển, gò má mình liền bị rạch một vết thương.
“Tôi cũng không cho phép cậu ấy làm việc đó với bất cứ ai.”
Lời ấy buông ra cũng như có một ngọn núi lửa nổ tung trong đầu Donald. Tuy đó là một là đòn công kích mang tính hủy diệt, chí ít cũng giúp Donald khó khăn gọi được chút lí trí quay về.
“Tôi không quan tâm bọn họ viết gì.”
“Tôi biết mà. Trước kia thấy họ đả kích ai, tôi sẽ rất hứng thú theo dõi, nhưng bây giờ thì không thế nữa rồi…”
“Vì sao?”
“Nếu có kẻ nào nói xấu anh, tôi sợ tôi sẽ phát điên đánh kẻ đó chết ngay mất.”
Bởi vì… hình như anh là người bạn duy nhất mà tôi có.
“Đây mới chính là nguyên nhân khiến cậu khóc sau trận đua, đúng không?” Winston hỏi.
“Hả?” Hunt ngẩn cả người.
“Cậu lo mình không xuất sắc sẽ khiến tôi bị chỉ trích oan.”
Mày Hunt cau lại, cậu bỗng thấy ghét người này quá. Hắn luôn dùng một thứ giọng điệu thật thản nhiên để lật tẩy tâm sự của mọi người.
“Không phải sao? Anh là tay đua có khả năng cạnh tranh vị trí quán quân mùa giải với “Cá mập trắng” Charles hoặc Owen của Red Bull. Tôi với anh như ở hai thế giới vậy.” Hunt nhún nhún vai.
“Tôi luôn muốn được gần gũi hơn với cậu, dù rằng tôi chẳng biết bằng cách nào mới có thể thành công trong thời gian ngắn nhất. Nếu cậu cảm thấy chúng ta cách nhau quá xa, tôi cũng không biết phải làm sao nữa.”
Hunt cúi thấp đầu, dùng tay che mắt: “Trời ơi… đừng nói với tôi theo kiểu đó.”
“Vậy tôi nên nói thế nào?”
“Được rồi, Winston, xin lỗi anh. Chúng ta vẫn luôn ở trên cùng một đường đua, giờ như vậy, sau này cũng thế.”
Hunt nâng mắt nhìn người kia.
Cậu bỗng không kìm lòng được mà nghĩ rằng, sau này liệu còn người nào giống Winston, có thể nghiêm túc nói với cậu những lời như thế, khiến cậu cảm thấy mình là người đặc biệt nhất thế giới này? Bít tết được nướng vừa độ, Hunt ăn rất ngon miệng. Cậu nhìn về phía Winston đối diện, ngón tay hắn áp lên cán dao từ tốn cắt bít tết, trông động tác vừa tỉ mỉ lại vừa dứt khoát.
“Cậu đang nhìn gì thế?” Winston cụp mắt hỏi.
Tên này có mắt trên trán hả? Thế mà cũng biết mình đang nhìn hắn!
“Tôi… đang học theo những động tác tao nhã của anh nhằm nâng cao trình độ bản thân.” Hunt híp mắt cười.
“Nhưng tôi lại không muốn cậu trở nên giống mình. Tôi mong cậu lúc nào cũng có thể thích gì làm nấy.” Winston đặt dao xuống, nâng mắt lên nói.
“Thích gì làm nấy?” Hunt cong khóe miệng: “Vậy Winston này… anh cũng đừng thay đổi nhé? Tôi mong rằng thật nhiều thật nhiều năm về sau, chúng ta vẫn có thể nói chuyện như bây giờ, anh vẫn cứ là người bạn quan trọng nhất của tôi.”
Xin anh đừng giống như mẹ tôi, vì cái gọi là “khởi đầu mới” mà quay lưng đi mất.
Xin anh cũng đừng giống như bố tôi, vì cái gọi là “thất bại” mà chìm đắm trong men rượu, không còn trông thấy tôi nữa.
“Hunt, tôi không thể làm bạn của cậu mãi được.”
Tiếng Winston vang lên, Hunt vô thức nắm chặt dao ăn trong tay.
Đúng nhỉ, tôi và anh đều là người độc lập, dù có là bạn thân hơn nữa— đời này có bữa tiệc nào chẳng phải tàn…
“Nhưng tôi sẽ mãi mãi ở bên cậu, dù cậu có sợ tôi, ghét tôi, vùng vẫy muốn thoát khỏi tôi, tôi vẫn sẽ như vậy.”
Giọng nói của Winston rõ ràng rất nhỏ, thế mà lại khiến Hunt có ảo giác như bị bao vây.
“Sao tôi có thể sợ anh được? Còn ghét à? Thôi được, có lúc cũng ghét anh thật đấy… chỉ cần anh vừa xuất hiện thôi, tôi sẽ chẳng thể tán đổ được cô nào nữa, các cô ấy đều sẽ chỉ nhìn mình anh.”
Hơn nữa tôi có tay có chân, muốn rời bỏ ai cũng chẳng cần vùng vẫy.
Winston không hề đáp lại.
Hunt nghĩ một hồi lại nói tiếp: “Từ từ đã, nếu anh không thể mãi mãi làm bạn tôi, vậy làm sao có thể bên tôi mãi mãi được? Làm kẻ địch cả đời hả? Tương ái tương sát trên đường đua như thể anh và Charles đội Mercedes?”
“Tôi sẽ là ai do tự cậu quyết định.”
“Tôi có nghĩ đến nổ đầu cũng chẳng ra…” Hunt cau mày ngoẹo đầu nói: “Tôi nhận ra cách suy luận của hai chúng ta thường không thống nhất. Tất nhiên… như thế cũng rất thú vị.”
“Tôi không phải là người quá kiên nhẫn, Hunt. Khi cậu đã vượt quá giới hạn của tôi, tôi sẽ không lịch sự như bây giờ nữa.”
Hắn rành rành như đang uy hiếp cậu, thế mà những ngón tay cầm dao của cậu lại dần thả lỏng.
“Anh có thể không lịch sự với tôi kiểu gì chứ? Thê thảm hơn cả chuyện McGrady đánh tôi sao?” Hunt tiến sát mặt về phía Winston, vừa cười vừa hỏi.
Chỉ cần anh không quay lưng đi như những người tôi cho là quan trọng trước đây, tôi sẽ chẳng quan tâm anh có lịch sự hay không nữa.
Winston cũng từ từ ngả về phía Hunt, nhìn vào đôi mắt cậu mà trả lời: “Cậu có muốn thử ngay bây giờ không?”
“Được, thử xem!”
Hunt còn chưa kịp cười thành tiếng đã nhìn thấy Winston nghiêng mình, một tay chống bàn, gương mặt cúi thấp càng lúc càng gần. Cậu còn như cảm nhận được hơi ấm truyền từ đôi môi người kia sang, xúc giác bỗng dưng nhạy bén không gì sánh được…
Thoáng ấy, Hunt có lẽ đã có phản ứng thần tốc nhất cả đời này. Cậu vội vã rút lui, sống lưng dán chặt vào thành ghế, mắt trợn tròn nhìn Winston.
“Ngốc quá.” Winston hất cằm tiếp tục cắt thịt bò.
Hunt nghiêng đầu… hình như mình lại vừa bị tên này trêu chọc?
Cái câu “ngốc quá” vừa nãy có ý gì?
Lời miệt thị của quốc vương sao?
“Anh có tin lần sau mà còn trêu tôi kiểu ấy, tôi sẽ dùng dao cắt thức ăn đâm anh không?”
Hunt nghĩ mình cần phải nói chuyện rõ ràng với tên này. Những trò đùa nhạt nhẽo trước giờ… a, không phải, là quấy rối chứ, đang càng lúc càng quá đáng.
“Được, đâm đi.” Winston đã ăn xong bít tết, bắt đầu chuyển sang món tráng miệng.
“Tôi không chỉ đâm anh, tôi còn thọc lưỡi vào, bắt anh phải nuốt nước bọt của tôi!”
Xem xem “quý tộc thanh lịch” một khi đã vứt bỏ giáo dưỡng rồi, có phải đều không còn biết giới hạn là gì nữa không!
“Cậu mà đã thọc vào, tôi sẽ không để cậu rút ra.”
Hunt suýt chút nữa thì phun hồng trà ra khỏi miệng, cứ thế ho khùng khục mãi. Có lẽ cậu sắp biến thành tay đua đầu tiên chết sặc vì hồng trà mất rồi.
“Cậu không thắng nổi tôi đâu, không cần phải thử.” Winston đưa giấy ăn cho Hunt.
Đúng lắm, đúng lắm… đọ sức với anh tức là tổn thương chính mình!
Ăn trưa xong, Hunt lau lau miệng: “Tôi định đi siêu thị, siêu thị nhỏ thôi cũng được.”
“Muốn mua gì à?”
“Ha ha. Áo mưa.” Hunt nhỏ giọng nói với người kia.
Chuyện vui sắp đến với cậu rồi!
“Cậu lại muốn làm bậy như lần trước?” Winston chỉ liếc nhìn cậu một cái.
“Là một buổi party với các “cô thỏ”! Anh đừng giả vờ nữa, đàn ông con trai ai chả có giấc mơ này!” Hunt nheo mắt trỏ Winston: “Dù ngoài mặt tỏ ra cao ngạo, lúc nghe thấy chuyện này, lòng anh thể nào cũng rục rịch cho xem!”
“Đúng thế.” Winston trả lời.
Hunt cười càng tươi hơn: “Biết ngay mà! Trước mặt anh em đâu cần giấu mấy loại chuyện này!”
“Nếu cậu là người đeo tai thỏ.” Winston nói như thể đó là chuyện đương nhiên.
“… Tôi không muốn làm bạn anh nữa.”
“Tôi đã nói lâu rồi, tôi cũng không muốn làm bạn cậu.”
Hunt nhìn trời tỏ ý khinh khi. Cậu phát hiện để có thể trò chuyện với Winston, ngoài việc coi thường khí thế của hắn, quan trọng là phải có tuyệt kỹ tức chết rồi cũng phục hồi đầy máu được.
“Rốt cục anh có muốn đi không?”
Thử nghĩ mà xem, Winston được các “cô thỏ” quây vòng trong vòng ngoài còn có thể trưng cái bộ mặt thờ ơ này ra nữa không!
“Lúc nào?”
“Tối nay…”
“Ai mời cậu?”
“Donald…”
“Donald đội Sauber?”
“Đúng…”
“Lần trước cũng là anh ta đưa cậu đi?”
“Đúng thế, sao vậy?”
“Cậu có quan hệ tốt với anh ta như thế từ khi nào?”
“Này này, quan hệ tốt là thế nào! Tôi cũng có thâm cừu đại hận gì với anh ta đâu, hơn nữa tôi rất thích sự thành thật của anh ta, trong lòng nghĩ gì ngoài miệng nói vậy, không giả dối…”
Mà từ đã… hình như tốc độ đặt câu hỏi của Winston quá nhanh, mình còn chưa kịp suy nghĩ đã phải đáp lời rồi!
“Đêm nay thì tôi không đi được, đội đua họp lúc tám giờ, sáng sớm mai tôi còn phải bay đến Áo.”
“Ồ… hôm sau tôi mới bay.”
Nghĩ kĩ lại, không có Winston cũng tốt, nếu hắn đi, hắn sẽ lại trở thành trung tâm của sự chú ý mất.
“Tôi đi mua áo mưa với cậu. Nhất định phải dùng đấy.”
“Anh lo cho tôi à?”
“Tôi lo cho cô nào bị cậu chọn thì có. Tốt nhất giờ này năm sau cậu vẫn nên đua xe, chứ không phải bận bịu chuyện pha sữa.”
Nói xong, Winston liền giơ tay ra hiệu thanh toán.
Hunt sờ gáy, đi mua áo mưa mà cũng có người đi cùng thế này đúng là lần đầu tiên!
Hai người vào một cửa hàng tiện lợi trên đường, Winston đi trước, Hunt đút tay vào túi theo sau. Những hộp hình vuông được xếp gọn gàng gần quầy thu ngân thu hút cậu một cách mãnh liệt. Cậu có phần hưng phấn cúi thấp đầu, tiện tay cầm hai hộp xong đã định tính tiền.
“Loại này có hạt, không phù hợp với cậu.” Winston mở miệng.
“Hả?” Hunt nhìn hộp cầm trên tay, nhỏ giọng hỏi: “Chẳng lẽ loại này không tốt? Nghe nói thích hơn bình thường mà?”
“Dùng loại này sẽ khiến người ta nghĩ cậu bất lực, cần phải có dụng cụ hỗ trợ mới tạo được cảm hứng, không dựa vào kích thước hoặc kỹ thuật được.”
Tuy Hunt chẳng lọc lõi trong lĩnh vực này, nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên cậu mua áo mưa. Hồi còn học trung học, sáng sớm đi qua cửa hàng tiện lợi, cậu đã từng mua giúp bạn bè rồi, lúc đó ai cũng thích dạng có gân hoặc có hạt cả.
Lời Winston nói cung cấp cho Hunt một tri thức mới. Không rõ khi nghe chuyện, những người anh em năm nào từng dùng loại này có bàng hoàng tỉnh ngộ, biết đâu bạn gái đã từng thầm cười nhạo mình không?
“Vậy… loại có mùi?”
Không phải phụ nữ đều thích dùng nước hoa nước hoét gì đó sao? Sữa tắm cũng phải dùng loại nào thật thơm mới được, có lẽ họ sẽ thích loại có mùi?
“Dễ gây dị ứng.”
Chỉ một câu nói đơn giản đã đủ dập tắt ý tưởng của Hunt. Cậu không muốn sáng ngày hôm sau “người anh em” của mình sẽ ngứa ngáy hoặc khó chịu đâu.
“Vậy mua loại gì bây giờ?” Hunt đã có phần bó tay.
“Loại cực mỏng đơn giản nhất là được.”
“Ồ…” Hunt có phần thất vọng vớ lấy một hộp rồi đi thanh toán.
Loại cực mỏng chẳng màu mè tí nào cả… đúng là rất Winston!
Hunt nhìn chằm chằm Winston, híp mắt nói: “Tôi còn tưởng anh không có ham muốn, ai ngờ lại nghiên cứu kỹ thế cơ đấy! Kinh nghiệm có vẻ phong phú ghê nhỉ! Anh hay giải quyết ở đâu? Anh bị truyền thông chú ý như thế mà lại không bị chộp được lần nào à?”
“Tôi không dùng cái này.” Winston không thèm biến sắc.
“Anh không dùng?” Hunt thấy buồn cười huých Winston: “Thế anh không lo ngày này năm sau bận pha sữa à?”
“Tôi sẽ ra bên trong.”
Winston đưa thẻ tín dụng ra.
Hunt chớp mắt: Anh bạn đúng là ngầu quá đi!!
Đứng trong thang máy khách sạn, Hunt vẫn còn hỏi Winston thêm lần nữa: “Anh không đi với tôi thật à?”
“Không.”
“Tôi bảo này, anh không cảm thấy ngoài việc ghẹo tôi ngoài miệng, anh sống hệt như một đạo sĩ khổ hạnh à? Anh chắc chắn không muốn xõa với tôi một phen, nếm thử xem cuộc sống xa hoa là thế nào sao?” Hunt còn cố ý híp mắt liếm khóe môi.
Ánh mắt Winston tối đi, hắn thản nhiên hỏi lại: “Có vẻ lúc nào cậu cũng muốn thử nghiệm những thứ mới mẻ nhỉ?”
“Nói thừa! Anh chưa nghe bao giờ à, làm những chuyện chưa từng làm là trưởng thành, làm những chuyện không muốn làm là thay đổi, làm những chuyện không dám làm là đột phá.” Hunt cực kỳ nghiêm túc gật gù.
“Tôi chỉ biết— làm những chuyện chưa từng làm là thử nghiệm, làm những chuyện không muốn làm là thỏa hiệp, làm những chuyện không dám làm là điên rồ.”
Hunt há miệng ra lại ngậm miệng vào, không lời đối đáp.
Thang máy mở ra, Winston bước ra ngoài trước, Hunt còn không quên nhắc nhở: “Này, nếu hối hận, anh biết tìm tôi ở đâu rồi đấy!”
Winston chỉ quay lưng vẫy tay với Hunt.
Quãng thời gian tiếp theo, mỗi phút mỗi giây trôi qua với Hunt đều dài như cả năm trời.
Hunt đứng trong nhà tắm chỉnh sửa tóc tai. Cậu nhớ trong buổi tiệc từ thiện lần trước, Winston đã vuốt tóc mái cho mình, vì thế vội tìm keo vuốt tóc ở khắp nơi. Cậu phải tút tát lại trông cho trưởng thành hơn một chút mới có thể lọt vào mắt xanh của các “cô thỏ” được. Nếu không, có tay lọc lõi như Donald ở đó, “rau sạch” như cậu làm gì còn chỗ bán!
Đáng tiếc, hành lí của cậu lại chẳng có keo vuốt tóc.
“A lô, Luke à, anh có keo vuốt tóc không?”
“Không, tôi có dùng bao giờ đâu.”
“McGrady, anh có keo vuốt tóc không?”
“Tôi không quen cậu!” McGrady giận dữ cúp điện thoại.
“Hở? Giận à? Rõ ràng đã nói chuyện cẩn thận lúc trước rồi mà!”
Hunt gọi điện thoại cho khắp một lượt người trong đội đua, tiếc rằng chẳng ai có cả. Cậu đột nhiên nhớ ra Winston, biết đâu tên này lại mang theo để chuẩn bị cho mấy hoạt động phỏng vấn sau chặng đua hay giao lưu với các nhà tài trợ gì đó thì sao?
“A lô— Winston, anh có mang keo vuốt tóc không? Mà sáp vuốt tóc cũng được!”
“Không. Cậu không cần mấy thứ đó.”
“Hả?”
Anh biết tôi dùng keo làm gì à?
“Để đối phương ngửi thấy mùi keo vuốt tóc trên đầu cậu lúc hôn môi, cảm xúc sẽ bị ảnh hưởng.”
Giọng Winston vẫn lạnh lùng như thường ngày nhưng lại có sự gợi cảm khác hẳn với Donald. Donald là dạng đàn ông Mỹ Latin nhiệt tình phóng khoáng, Winston thì trầm tĩnh kín đáo, mà càng như thế lại càng khiến người ta muốn khám phá tất thảy.
“Ồ…”
“Người hôn cậu hẳn sẽ muốn len tay vào giữa mái tóc cậu. Nếu là tôi, tôi chỉ muốn cảm nhận tóc cậu, chứ không muốn sờ phải keo vuốt tóc.”
“Ồ…”
Có lí lắm, nhưng anh đừng có lôi chính mình ra làm ví dụ thế được không?!
“Còn chuyện gì nữa không?”
“Không… hết rồi.”
“Tôi phải sắp xếp hành lí đây.”
“Được, gặp lại ở Áo nhé.”
“Ừ.”
Sau khi cúp điện thoại, Hunt lại bắt đầu kích động, lúc thì trèo lên giường lăn lộn, lúc thì đi qua đi lại khắp phòng.
“Cô thỏ” à! “Cô thỏ” cơ đấy!! Nghĩ tới cái là nhiệt huyết lại dâng trào!
Cái tên Donald này giỏi chơi bời nhỉ! Hay là sau này bám càng anh ta?
… Nhưng chẳng bao lâu sau, Donald lại gọi điện tới.
“A lô— Hunt đấy à! Tiếc quá phải báo cho cậu chuyện này, party tối nay của chúng ta hoãn… hoãn nhé!”
“Ớ?? Vì sao?”
Nước trên trời dội xuống, ướt lạnh thấu tâm can!
“Chuyện này… vì… vì… anh và đồng đội không biết đã ăn đồ không hợp vệ sinh gì nên hơi khó chịu… đại loại không khỏe lắm, chúng ta đổi ngày khác nhé?”
“Ăn đồ không hợp vệ sinh? Mấy người không ăn đồ chuyên gia dinh dưỡng chuẩn bị lại ăn lung tung cái gì thế?”
Party “cô thỏ” ơi! Giấc mộng cả đời ơi!
“Là vì không giữ được miệng chứ có gì đâu! Lần sau! Lần sau đảm bảo sẽ đưa cậu đi chơi tĩ tã!”
Hunt nghiêng đầu híp mắt: “Này Donald, sao tôi thấy ngữ khí của anh cứ có vấn đề nhỉ? Như thể đang giấu diếm gì tôi ấy? Không phải vì tôi không cùng đội đua với anh nên anh không chịu đưa tôi đi chơi đấy chứ?”
“Không phải! Đừng nói bừa! Ngữ khí có vấn đề… là vì anh bị mệt!”
“Có phải là vì anh cho rằng thành tích của tôi trước nay không tốt, tôi không xịn bằng anh không?”
“Sao thế được? Anh còn muốn van cậu đừng có theo đuôi anh trên đường đua Red Bull Ring ấy chứ!”
“Thật không?”
“Thật! Thật đấy! Thật hơn cả đếm!”
“Vậy khi nào có party chắc chắn tôi sẽ được mời, đúng không?”
“Ừ! Tất nhiên rồi! Ha ha ha!”
“Tôi có cần đến thăm anh không?”
“Thăm á? Thôi thôi! Anh còn đang ngồi trong nhà vệ sinh đây này! Chẳng nhẽ cậu muốn chui vào đây nói chuyện cùng!?”
“Thế được rồi, anh nghỉ ngơi đi. Chặng Áo, tôi sẽ để thứ hạng của mình cao hơn một chút, cố gắng đứng trước anh, để anh chẳng phải lo tôi theo đuôi nữa!”
“Mẹ kiếp! Nhóc con đắc ý vừa thôi! Anh đây chắc chắn sẽ cho cậu biết mặt!”
“Đợi đến lúc anh không đóng đô trong nhà vệ sinh nữa thì cho tôi biết mặt nhé!”
Sau khi cúp máy, Hunt chán nản bò lên giường nhìn áo mưa loại cực mỏng mình vừa mua về.
Tiếc quá… không có cơ hội dùng.
Mà sau khi đặt điện thoại xuống, Donald ngại ngùng cười cười với con người lạnh lùng đang ngồi đối diện.
“Thế… đã được chưa?”
“Được rồi, nhớ việc đã đồng ý với tôi đấy.”
Nói xong, đối phương lãnh đạm quay lưng trở về phòng của mình.
Donald nhìn đồng đội của mình, hai người đều không hẹn mà cùng nuốt “ực” một ngụm.
“Chúng ta không nên nói ra đâu nhỉ?” Đồng đội hỏi.
“Đương nhiên…”
“Vậy có nên nhắc nhở Hunt đội Marcus một tiếng không?”
“Đương nhiên là không!! Cậu ngốc không thế!” Donald nói.
“Nhưng nếu không nói… tôi sợ mai sau cậu ta sẽ thê thảm lắm…”
“Thằng ôn thảm còn hơn chúng ta thảm!”
“Vậy… vậy cũng đúng…”
Hai người gật gù quyết định không nói gì hết.
Mọi chuyện phải kể từ mười phút trước…
Khi Donald và đồng đội đang vô cùng hưng phấn chuẩn bị rượu bia và vài thứ đồ thú vị lặt vặt, chuông cửa bỗng vang lên.
“Mấy cô đến sớm thế cơ à?” Đồng đội nhìn Donald.
“Không phải bảo tối mới tới sao? Tôi đi xem thử. Mong là không phải huấn luyện viên, bị phát hiện là phải nghe giảng đạo mất.”
Donald nhìn qua mắt mèo, phát hiện cái người đang đứng ngoài cửa tay đút túi quần, mặt mũi lạnh tanh hóa ra là Winston!
“Là Vann Winston!”
“Winston đến làm gì? Hai người thân nhau lắm à?”
“Ai thân với tên đó làm gì!!”
Tuy có nghi ngờ nhưng Donald vẫn mở cửa ra. Còn chưa đọ mắt với Winston được 0.1 giây, Donald đã thấy phát hoảng.
“Ấy? Winston? Có việc gì không? Hay cậu đi nhầm phòng?”
Cửa phòng Donald còn he hé, Winston đã trực tiếp vươn tay đẩy cho mở hẳn ra. Donald lảo đảo một bước, suýt nữa không đứng vững.
“Này… Cậu cứ vào thế à…”
Donald hoàn toàn chẳng hiểu gì cả, thế nhưng hắn ta vẫn có thể cảm nhận được sự lạnh lùng tỏa ra từ khắp người đối phương.
Winston liếc mặt nhìn rượu bia trên bàn, tai thỏ các loại trên giường rồi lãnh đạm hỏi: “Các anh đang chuẩn bị tiệc?”
“À… đúng thế… cậu có muốn tham dự không?” Đồng đội của Donald ngốc nghếch hỏi.
Donald vội dùng cùi chỏ huých tên này: “Ừm, Winston, cậu có chuyện gì à?”
Winston đứng dựa vào bàn, khoanh tay nghiêng mặt, ánh mắt sác bén như dao lướt qua gò má Donald.
“Hunt không có bạn bè thân thiết, tôi rất cảm kích vì sau chặng đua, anh có thể giúp cậu ấy đỡ cô đơn.”
“… Tôi có nên nói “cảm ơn, cậu quá khen rồi” không?”
“Lần ở Montréal cũng là do anh đưa cậu ấy đi đúng không?”
“Đúng thế. Chính cậu ta cũng muốn đi mà, sao vậy?”
“Không sao. Nhưng có chuyện này tôi muốn anh nhớ thật kỹ.”
Winston chậm rãi đi tới trước mặt Donald, đột ngột vươn tay túm lấy cổ áo Donald, kéo Donald tới gần. Cảm giác sợ hãi bỗng trào lên trong lòng khi Donald phải đối diện với đôi mắt tràn ngập băng giá kia.
“Cậu ấy là của tôi.”
“…” Donald ngẩn ngơ nhìn Winston, kinh hãi vì khí thế ánh lên trong mắt hắn đến nỗi mãi không cất lời nổi.
Đồng đội của Donald vẫn đứng nguyên chỗ cũ, đờ cả người ra.
“Trừ tôi ra, nam nữ gì cũng không được động tới cậu ấy.”
Đôi mắt Donald cũng như phát run: “… Cậu… cậu nói gì cơ?” Hắn ta cảm thấy mình nghe nhầm là chắc rồi!
Winston nghiêng mặt, Donald giác như chỉ cần tầm mắt người nọ di chuyển, gò má mình liền bị rạch một vết thương.
“Tôi cũng không cho phép cậu ấy làm việc đó với bất cứ ai.”
Lời ấy buông ra cũng như có một ngọn núi lửa nổ tung trong đầu Donald. Tuy đó là một là đòn công kích mang tính hủy diệt, chí ít cũng giúp Donald khó khăn gọi được chút lí trí quay về.
Danh sách chương