(“Cương” dùng ở đây trái nghĩa với “nhu”, có ý chỉ thái độ cứng rắn, kiên quyết khi xử lí công việc. Ví dụ: Hai người cần bình tĩnh lại nói chuyện với nhau, cứ cương lên như thế cũng không giải quyết được việc gì.)

“Thơ của ai thế? Keats sao?”

“Marguerite Duras.”

“Ừm, cảm ơn.”

“Ngủ đi.”

Sáng sớm ngày hôm sau, khi vẫn còn đang mơ mơ màng màng, Hunt bỗng cảm thấy có thứ gì chạm khẽ vào trán, liền đó là tiếng cửa đóng vang lên.

“Hừm?” Hunt dụi mắt, nhớ ra tối qua Winston đã ngủ lại ở phòng mình. Có lẽ hắn vừa rời khách sạn đến sân bay rồi.

Hunt duỗi người, sau khi xuống giường liền tới sảnh ăn bữa sáng. Cậu vẫn còn nhớ lời dặn của Marcus: hôm nay nhất định phải tặng hoa cho Audrey.

Gần khách sạn vừa hay có một tiệm hoa. Những đóa hoa tươi tắn dưới ánh ban mai làm khơi dậy cảm giác muốn bảo vệ của con người. Hunt đút tay vào túi ngắm nghía, cô gái trong tiệm hoa đi tới hỏi cậu muốn mua loại gì.

“Ừm… không phải hoa hồng, lấy những loài hoa khác đẹp đẹp là được.”

“Tôi còn tưởng anh định mua hoa tặng người trong lòng, hóa ra là không phải.”

Hunt sững người, đúng nhỉ… rõ ràng lúc nào mình cũng thích Audrey Wilson, vì sao vừa nãy lại buột miệng nói một câu “không phải hoa hồng”? “Hoa mao lương, hoa kim ngư phối thành một bầu trời đầy sao, anh thấy sao?”

“Đẹp lắm!” Hunt cười cười đáp lại.

“Có cần viết thiệp không?”

“Tất nhiên rồi!”

Hunt nhận lấy thiệp và bút, bài thơ Winston dạy mình hôm qua thế nào ấy nhỉ?

“Tôi gặp được người.

Tôi nhung nhớ người.

Thành phố này – chốn yêu đương trời định.

Linh hồn người trời sinh đồng điệu với tôi.”

Hunt cười cười, nhấc bút lên suy nghĩ vài giây, nghiêm túc viết mấy hàng chữ, kí tên mình, luồn tấm thiệp vào giữa bó hoa, sau đó dặn cửa tiệm gửi tới phòng của Audrey Wilson.

Cậu cũng cần phải về thu dọn đồ đạc, chuẩn bị bay tới Nhật Bản cho chặng đua sau nữa.

Đến sân bay, Hunt nhàm chán vừa chơi Anipop vừa đứng trước máy bán nước tự động cân nhắc xem rốt cục nên mua Coca hay Pepsi.

“Tôi đợi cậu lâu lắm rồi đấy. Nếu cậu uống hết được, tôi có thể mua toàn bộ nước trong máy cho cậu, còn tôi chỉ cần một chai nước quả thôi.”

Giọng nói có phần trêu chọc vang lên ngay sau lưng Hunt. Cậu ngoảnh đầu lại, nhìn thấy đôi mắt rất đẹp của Owen: “Ồ… Owen… anh muốn mua nước à?”

“Ừ há. Tôi còn tưởng cậu mắc chứng sợ lựa chọn, nhưng giờ xem ra, có lẽ cậu chỉ thích cản trở người khác mà thôi.”

“Anh có thể gọi giục tôi mà.” Hunt ngại ngùng nhường chỗ.

“Không sao, tôi đứng sau lưng cậu chưa đến ba giây.” Owen lấy nước rồi xoay người cười cười với Hunt.

“Đợi đã… đột nhiên tôi nhớ ra một chuyện!”

“Chuyện gì?”

“Lần trước anh đã nói nếu tôi thắng Donald trong lượt đua chính thức…”

“Tôi sẽ đưa cậu đi party.” Owen đáp lời.

“Anh vẫn nhớ thì tốt!”

“Sở thích của tôi khá là nguy hiểm đấy, cậu chắc chắn muốn đi chứ?”

“Không phải tiệc SM là được…”

Owen bật cười: “Không ngờ cậu lại thích ăn mặn như vậy. Đến Tokyo, đội đua của cậu có thời gian nghỉ không?”

“Có, ngày đầu tiên.”

“Tôi tới đón cậu.” Nói xong, Owen liền cầm nước rời đi.

“Anh tới đón tôi? Anh biết tôi ở đâu à?” Rõ ràng tên này còn chẳng có số điện thoại của mình!

Có lẽ y lời Donald nói, Lawrence Owen mặt ngoài tỏ vẻ thân thiện, thực ra không hề muốn gần gũi với bất cứ ai.

Đúng lúc này, điện thoại của Hunt kêu vang, là một dãy số lạ. Hunt nghi ngờ nhận cuộc gọi, giọng Owen truyền tới: “Nhóc con, có phải cậu cho rằng tôi đang lừa cậu?”

“Ấy, sao anh lại có số của tôi?”

“Cậu thấy sao?” Giọng Owen rõ ràng thể hiện anh ta đang cười.

“Ồ, tôi biết rồi— là Donald cho anh.”

“Sau khi tới khách sạn, tôi cho cậu hai tiếng. Hai tiếng sau, nếu cậu không ra kịp, giao hẹn của chúng ta coi như xóa bỏ.” Nói xong, Owen liền cúp điện thoại.

Hunt đột nhiên cảm thấy tên này có lẽ là một người vô cùng tùy hứng. Hai tiếng à? Còn chẳng đủ thời gian để Marcus lải nhải!

Khi lên máy bay, Hunt quả nhiên phát hiện mình và Owen ngồi cùng một chuyến bay, có điều Owen vừa ngồi xuống đã đeo bịt mắt ngủ, làm cậu chẳng có cơ hội chào hỏi.

Cứ như đang làm bộ không quen vậy!

Đến được đại sảnh khách sạn ở Tokyo, Hunt nhận ra đội đua của mình và đội đua của Owen lại ở chung một chỗ.

Owen đeo kính đen trong suốt cả hành trình, tay đút túi, hơi ngẩng đầu, khiến ai không biết còn tưởng anh ta là siêu sao nào. Anh ta hoàn thành thủ tục nhận phòng sớm hơn Hunt, lúc đi tới thang máy còn giơ hai ngón tay nhắc nhở Hunt: quá hẹn là nghỉ.

Marcus quả nhiên bắt đầu thao thao bất tuyệt, Hunt thầm khinh bỉ trong lòng.

“Tokyo là một nơi rất đặc biệt, ở đây có một số ngành nghề rất phát triển!”

“Cảm ơn lời nhắc của ông, tôi sẽ đi thăm thú cẩn thận.” Hunt gật đầu đáp.

“Này này! Tôi muốn cậu ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong khách sạn, đừng có mơ tưởng chơi bời! Đừng có tiêu hao thể lực, tổn phí tinh thần quá đà! Hiểu hay không hả!”

“Vậy chúng ta tới Tokyo làm gì?” Hunt thất vọng.

“Tham gia thi đấu!”

Đã bảo mà, hai giờ đồng hồ vốn chẳng đủ để ông ta nói nhảm…

Hunt ngoáy ngoáy lỗ tai đặt hành lí vào trong phòng, xem đồng hồ, chỉ còn cách thời gian hẹn trước với Owen năm phút nữa!

Đúng lúc này, chuông điện thoại réo vang, Owen gọi tới chỉ nói đúng một câu: “Xuống đi.”

Hunt vội vã xông ra khỏi phòng, đón thang máy, mà trước cửa khách sạn lúc này đã đỗ sẵn một chiếc Porsche 911 hào nhoáng, Owen đứng bên cạnh đeo kính đen ngửa mặt tắm nắng.

Hunt không mở cửa xe mà trực tiếp nhảy luôn vào ghế phó lái, thắt dây an toàn.

“Chúng ta đi đâu?”

“Không phải đến nơi là sẽ biết à?” Owen nghiêng đầu cười.

Hunt đột nhiên có cảm giác mình đã nhảy lên nhầm thuyền cướp biển.

Di động của Hunt lại kêu lên lần nữa, người gọi đến là Winston. Trái tim không hiểu vì sao bỗng run lên, Hunt tiếp điện thoại: “A lô— anh gọi để hỏi xem tôi đã đến Tokyo chưa à? Tôi đến rồi nhé!” Cậu nói rồi toét miệng ra cười.

“Ừ.” Giọng điệu của Winston rất bình tĩnh, nhưng dù chỉ là một âm tiết thôi, Hunt cũng có thể nghe được sự bao dung ẩn trong tiếng cười khẽ.

“Ơ hay, anh gọi điện cho tôi mà lại chỉ “ừ” có một tiếng thế thôi à?”

“Vì sao cậu lại không viết bài thơ tôi đã dạy lên thiệp mừng?”

“Hở? Gì cơ?” Hunt có phần ngơ ngác.

“Audrey Wilson vừa phỏng vấn đội Ferrari trước chặng đua. Cô ta có nhắc đến chuyện tấm thiệp sinh nhật cậu gửi e là sẽ khiến cô ta cả đời khó quên.”

“Thật không… tôi không nhớ mình đã viết những gì nữa rồi!” Hunt cười cười bảo.

“Cậu viết: mong rằng đến khi tôi năm mươi tuổi, chị vẫn xinh đẹp như thiếu nữ đôi mươi.”

“Không hay à?”

“Thực ra cậu vốn không nhớ được bài thơ tôi đã đọc, đúng không?”

“Này này, đừng có coi thường trí nhớ của tôi! Tôi đã nghĩ rồi, bài thơ anh đọc vốn không phù hợp với Audrey Wilson.”

“Vì sao?”

“Tôi muốn để dành bài thơ đến khi kết hôn mới đọc.”

“Kết hôn? Mong là đến lúc đó cậu vẫn còn nhớ.”

Không biết vì sao Hunt lại cảm thấy người ở đầu bên kia nhất định đang cúi đầu cười khẽ. Tôi không nhớ được lời thơ khiến anh vui đến thế cơ à?

Cúp điện thoại, Hunt mới để ý Owen vẫn luôn dùng gương mặt mỉm cười sâu xa để nhìn mình.

“Nói chuyện với ai thế?”

“À… là cái tên Vann Winston!” Hunt cười sờ sờ gáy.

“Ồ? Hiếm có nhỉ… Tôi còn tưởng rằng danh bạ của Vann Winston sẽ không lưu số của người khác cơ. Xem ra tin đồn cậu ta trả đũa McGrady, đồng đội của cậu giùm cậu là có thật?”

“Anh muốn nói đến chuyện trong khách sạn à? Thực ra vẫn khá…”

“Không phải chuyện khách sạn, nhưng đương nhiên cũng có liên quan đến những lời McGracy đã nói ở đó. Chẳng phải Winston đã nói chỉ cần McGrady xuất trận, cậu ta sẽ đích thân tống McGrady ra khỏi đường đua sao?”

“Anh nói đến chặng đua ở Áo chứ gì? Làm gì có chuyện đó— McGrady chạy chậm vòng, Winston chỉ đúng lúc vượt qua mà thôi. Hơn nữa để hắn vượt qua rồi, McGrady mới lao ra khỏi đường đua!”

Owen cười cười, vươn tay búng một cái vào đầu Hunt: “Xét theo luật, đúng là không cách nào xử phạt Winston phạm quy, có điều cậu ta đã lợi dụng kinh nghiệm của mình để đe dọa McGrady. McGrady cho rằng cậu ta sẽ vượt bên mé trái, thế mà rốt cục lại bị lừa, dẫn đến việc mắc lỗi khi chuyển hướng.”

“Sao có thể như vậy… dù đã nói muốn tống McGrady ra khỏi đường đua, nhưng chắc chắn hắn không thể làm thật được. Hắn không thù không oán với McGrady, thứ hạng cũng cách McGrady đến mấy con phố!”

“Bởi vì cậu ta là Vann Winston đã nói là làm. Cậu nên cẩn thận đấy, Hunt ạ.”

“Cái gì?”

“Kiểu đàn ông như Winston ấy mà, một khi cậu cự tuyệt, cậu ta sẽ không tha cho cậu đâu.”

Cách lớp kính đen, Hunt không nhìn rõ ánh mắt Owen, nhưng nụ cười của anh ta lại mang nét gì đó tà ác.

“Sao tôi lại cảm thấy anh đang cười trên nỗi đau khổ của người khác nhỉ?”

“Đúng vậy mà.” Owen phóng khoáng thừa nhận.

“Nhưng… tôi cảm thấy lời nói của anh có vấn đề— tôi có thể cự tuyệt gì Winston chứ?” Đầu óc Hunt phủ kín sương mù.

Owen vẫn cứ cười: “Tôi chỉ biết đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Vann Winston gọi điện cho ai khác ngoài nhân viên trong đội đua thôi.”

“Bọn tôi là bạn!”

“Ồ, suốt mấy năm cậu ta trong giới F1, đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện cậu ta có bạn bè đấy.”

“Thôi được rồi…”

Xe dừng lại ở ngã tư, Owen chống tay lên cửa kính quan sát Hunt, dùng ngữ khí có mấy phần nghiêm túc nói: “Hunt à… lời tôi vừa nói lúc nãy với cậu, cậu đã nhớ kĩ chưa?”

“Lời nào?”

Anh nói bao nhiêu câu kì quái như vậy, rốt cục muốn chỉ câu nào?

“Tôi nói cậu đừng từ chối Winston, nếu không cậu ta sẽ cương lên đấy.” Đèn chuyển sang xanh, Owen lái xe đi tiếp.

“Cương lên? Sao anh nói cứ như thể tôi là phụ nữ để hắn theo đuổi thế?”

“Nửa đúng nửa sai.” Owen vẫn chỉ nói ra một nửa, giữ lại một nửa, rồi nở cười đáng ghét.

Hunt còn muốn nghiêm túc thảo luận chuyện này với Owen, thế nhưng xe đã dừng lại trước một câu lạc bộ.

“Chúng ta đến rồi.”

“Đến đâu?”

“Shinjuku.”

“Đây chính là cái kiểu câu lạc bộ có rất nhiều phụ nữ mặc trang phục hầu gái bưng khay ngồi trên đùi tôi ấy hả?” Hunt lộ vẻ mặt vạn phần mong ngóng.

“Có phải cậu đã xem mấy bộ phim cấp thấp quá nhiều rồi không thế?” Owen ném chìa khóa cho cậu phục vụ mặc comple ở bãi đỗ, sau đó gỡ kính ra: “Đi thôi. Cậu nên nâng cao trình độ thưởng thức của mình rồi đó.”

Hunt mơ hồ đi theo Owen vào phía trong, lúc này mới phát hiện bên trong hoàn toàn khác so với tưởng tượng của mình. Trong này có một cái bục chữ T cực lớn, khách khứa đều ngồi cả ở hai bên. Ánh đèn ở đây rực rỡ, âm nhạc ở đây cũng có tiết tấu rất đặc biệt.

“Trình diễn thời trang à?” Hunt bắt đầu thất vọng.

Người mẫu thời trang đều là những người được ngắm mà không được sờ! Chán quá đi!

“Trình diễn thời trang? Vậy thì chán lắm.” Owen vươn tay bá lên vai Hunt: “Nhóc con, nếu như hôm nay cậu chơi vui, về sau cậu có thể đồng ý với tôi một điều kiện không? Tôi đảm bảo sau này sẽ cho cậu biết nhiều trò vui hơn nữa.”

Hunt liếc người này một cái, kết hợp với mấy lời chẳng rõ ràng anh ta nói khi đi trên đường, Hunt tức giận đáp: “Dù sao tôi cũng không để anh phải cương lên đâu.”

“Tôi thẳng lắm, đâu có giống cậu.” Owen cũng liếc Hunt.

“Tôi cũng rất thẳng!” Hunt vạn phần bất mãn vặc lại.

“Trước đây có thể cậu rất thẳng, sau này thì ai mà biết được?” Owen nhếch mép. Dưới ánh đèn rực rỡ, nụ cười của anh ta lại càng trở nên đẹp đẽ, ngay cả người đàn ông mặc comple ngồi đối diện cũng phải nháy mắt với anh ta.

Hunt hăng hái vỗ vỗ vai đối phương, trưng ra một nụ cười toe toét: “Ha ha ha! Đúng đúng đúng! Anh thẳng lắm cơ! Chỉ có phụ nữ mới liếc mắt đưa tình với anh thôi mà nhỉ!”

“Ồ, cậu không nhận ra tên kia có ý với mình à?” Owen nhìn Hunt với vẻ đen tối.

“Hả? Làm gì có— tôi cũng đâu có đẹp bằng anh!”

“Cậu làm nổi lên dục vọng chinh phục của tên kia.”

Nói xong, Owen dúi đầu Hunt lên vai mình, đôi mắt vốn mang ánh cười bỗng chốc trở nên lạnh lùng khi đối chọi với người đàn ông mặc comple. Người đàn ông kia thất bại trong công cuộc đọ mắt, đành phải quay mặt đi tránh ánh mắt Owen. Hunt khó hiểu tiếp tục nhìn người đàn ông, mà Owen lại dùng tay bịt mắt Hunt lại.

“Còn nhìn à? Tôi vừa cảnh cáo tên kia xong, cậu mà cứ nhìn theo như thế tức là tỏ ý tên kia có thể theo đuổi mình đấy, biết không hả?”

“Cái gì? Catwalk thế đấy hả?”

Đực rựa với nhau mà cũng có thể đá lông nheo!? Tri thức mới!!

“Catwalk? Không phải tôi đã nói sẽ đưa cậu đi party sao? Chủ đề của ngày hôm nay là “Mỹ nhân và dã thú”. Lát nữa, những người đi trên bục này có thể là mỹ nhân, cũng có thể là dã thú. Nếu cậu thích ai thì nhớ chú ý đến buổi đấu giá ngay sau đó. Sản phẩm đấu giá sẽ là thời gian ở cùng mỹ nữ hoặc dã thú. Một khi đã đấu giá được rồi thì không được trả lại, vì thế cậu dụi mắt cho tinh đi, đừng có chọn sai đấy.”

“Đấu giá?” Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Hunt là vào buổi tiệc từ thiện của Ferrari, Winston đã mua cái mũ lưỡi trai của mình.

“Đầu óc cậu lại suy nghĩ lung tung cái gì thế hả? Ai ai đến đây gần như cũng đều là người thành công thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau đấy.”

“Ồ… là những kẻ quần là áo lượt…”

“Là những nhà từ thiện quần là áo lượt! Số tiền quyên góp được sau buổi đấu giá sẽ dành để cứu trợ cho trẻ em thuộc khu vực khó khăn của Châu Phi.”

“Hả?” Hunt có hơi kinh ngạc, cậu không ngờ phần đấu giá của bữa tiệc trụy lạc này lại là để phục vụ một mục đích “cao cả” đến vậy.

“Sáng kiến này của một nhà kinh doanh câu lạc bộ có thể khiến những kẻ có tiền vui vẻ quyên góp. Thế nên Hunt này, dù cậu có nhìn trúng ai, hơn nữa còn mua được thời gian của người đó, thì cậu vẫn không được phép lên giường. Đây là nguyên tắc của buổi tiệc— đấu giá thời gian, không phải cơ thể.”

“Vậy là sao? Chỉ có thể nói chuyện với nhau thôi à?”

“Còn có thể hôn môi nữa, chỉ trừ lên giường thôi. Nếu kĩ thuật hôn của cậu giỏi, đối phương tình nguyện để lại số điện thoại cho cậu, cậu có thể tiếp tục thực hiện mục đích theo đuổi người đó ở ngoài câu lạc bộ.”

“Tôi bắt đầu không hiểu nổi đám người nhà giàu các anh đang theo đuổi điều gì nữa rồi.” Hunt lắc lắc đầu.

Đúng lúc này, âm nhạc vang lên, những cô gái cao ráo khoác trang phục hoa mĩ lần lượt bước ra, có người tóc vàng mắt xanh, có người tóc nâu uốn lọn, lại còn có người tóc đen gốc Á. Bọn họ đều có đôi chân miên man mà tao nhà, mỗi bước đi đều như gõ trống vào trái tim người xem. Khách mời ai nấy đều nâng cằm trợn mắt, trông cứ như đang ngưỡng vọng đài thờ.

“Bọn họ đẹp quá…”

Rõ ràng đều là mỹ nữ, dã thú ở đâu ra?

Tiếp theo, một cô gái tóc nâu được cắt ngắn, mặc bộ đầm dài màu xanh biển bước về phía khách mời. Nước da của cô gái này rất trắng, đôi mắt màu lam nhạt khiến trái tim Hunt không rõ vì sao lại đập chậm hẳn lại.

Cô gái xoay người, đầm dài tạo thành một cơn sóng, rồi cô lướt ánh mắt qua gò má Hunt, nở một nụ cười xinh đẹp.

Hunt hoàn toàn ngây ngẩn.

Về sau, dù có bao nhiêu cô gái xinh đẹp đi ngang qua trước mặt cậu, cậu cũng không quên được đôi mắt lam nhạt và khí chất đặc biệt kia.

Sau gần một giờ xem biểu diễn catwalk, khách khứa đều đã sắp không chờ đợi thêm được nữa.

“Có phải cậu rất thích cô gái tóc ngắn mặc đầm xanh biển kia không?” Owen che tai Hunt nói thầm.

“Ừ.” Hunt gật đầu: “Tôi có thể đấu giá được thời gian của cô ấy không?”

Nếu như là cô gái kia, chỉ cần ngồi im nghe cô nói thôi, Hunt cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán.

“Tôi nghĩ cô ta khá đắt đấy.” Owen cười đáp lại.

“Vậy sao… tiếc quá nhỉ.”

Hunt thở dài một hơi, nghĩ số tiền đấu giá trong dạ tiệc từ thiện của Ferrari đã như thế, vậy giá trị của mấy cô gái này phải hơn chục nghìn đô là chắc rồi.

Mà đây rõ ràng còn là nơi đốt tiền.

“Tôi có thể mời cậu.” Owen tiếp lời.

“Không… không cần!”

Khoản tiền tốn kém như vậy, Hunt không thể để Owen trả cho mình được.

“Không cần phải lo. Tôi tìm được người trả lại mà.”

Vừa đúng lúc ấy, điệu nhạc vốn như trong những buổi trình diễn thời trang ở New York bỗng nhiên biến đổi, chuyển sang chậm rãi, kéo dài, tựa như tiếng lòng đã phải kiềm chế quá lâu, khiến khách khứa nghe mà khô cả cổ.

Các cô gái bắt đầu lắc hông bên cạnh những cột thép đang mọc lên hết cột này đến cột khác trên bục chữ T. Họ dần cởi đầm ra, thoải mái phô bày hết những dáng vẻ khiến linh hồn người xem phát cuồng, trái tim người xem thổn thức.

Hunt mở mắt thật to, cô gái tóc nâu ngắn lượn một vòng quanh cột thép, đường cong từ cổ, lưng cho đến eo đều thật yêu kiều. Hunt chưa từng nghĩ có ai lại có thể vừa gợi cảm vừa ngây thơ đến thế.

Nhạc ngừng, cái gọi là buổi đấu giá sắp được bắt đầu.

“Thời gian của mỗi cô gái đấu giá được chỉ kéo dài ba giờ đồng hồ. Nếu cậu vừa mắt cô ta, vậy phải dùng hết sức hấp dẫn cô ta. Từng giây từng phút đều rất đáng quý, rời khỏi đây rồi, có lẽ cậu sẽ không còn cơ hội gặp lại cô ta nữa.” Owen nhắc nhở.

Thời gian ở cạnh cô gái đầu tiên đã lên đến ba mươi ngàn đô, Hunt chậc lưỡi.

Giá tiền càng lúc càng được đẩy cao, mấy cô có giá cao nhất đã lên tới sáu mươi nghìn.

Hunt nghiêng mặt nhìn Owen, tên này đang chống cằm, nụ cười bên môi không giảm, thưởng thức cô gái nào cũng như thưởng thực một tác phẩm nghệ thuật. Khi một cô gái có mái tóc dài màu đen đi ra phía trước bục, Owen liếm môi, không chút do dự giơ tay.

Giá cuối không ngờ nâng lên đến tận bảy mươi nghìn! Hunt cuối cùng cũng rõ thế nào gọi là “tiêu tiền như rác”. Ba giờ đồng hồ của cô gái tóc đen rốt cục cũng thuộc về Owen.

“Đừng lo, nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu.”

Cuối cùng cũng đến lượt cô gái có mái tóc nâu cắt ngắn bước lên phía trước bục chữ T. Không khí trở nên sôi sục trong chớp mắt.

Giá khởi điểm của cô là ba mươi nghìn, tiếng đấu giá bắt đầu vang lên không ngớt.

Cô gái cúi đầu nhìn về phía Hunt. Đôi mắt màu lam nhạt của cô tựa như chứa đựng cả một đại dương mênh mang, khiến Hunt chết chìm trong đó.

Tên của cô gái là “Niki”. Niki cười ngại ngùng với cậu, ánh mắt ngập tràn mong đợi. Hunt lại bắt đầu thấy đau lòng, bởi giá tiền đã lên tới năm mươi nghìn rồi.

“Hình như cô ta cũng rất thích cậu.” Owen chống cằm nói.

“Lương hàng năm của tôi cũng chỉ có hai trăm nghìn Euro…”

“Cậu giành được thành tích tốt như thế, hoa hồng đội đua chia cho cậu có lẽ cũng không ít đâu nhỉ. Tiêu vào đâu hết rồi?”

“Căn nhà tôi sống hồi bé bị bán đi trả nợ rồi. Tôi muốn mua lại nó.” Hunt cúi đầu, không dám đối mắt với Niki: “Giờ đây tôi rất hối hận, tại sao ba chặng đua đầu tôi không cố gắng hết sức mình… Nếu cố gắng hơn, bây giờ tôi đã có nhiều hoa hồng hơn rồi.”

“Cậu dễ thương thật đấy, Hunt.” Owen đột nhiên túm lấy cánh tay Hunt giơ lên không trung: “Sáu mươi nghìn!”

“Này—” Hunt kinh ngạc nhìn Owen, người nọ vẫn có vẻ bình chân như vại.

“Đi chơi cùng tôi không cần lo tới chuyện tiền nong.”

Người đàn ông mặc comple ngồi đối diện tỏ vẻ ngạc nhiên, lập tức gia nhập vào hàng ngũ đấu giá: “Bảy mươi nghìn!”

“Tám mươi nghìn!” Owen lại giơ tay Hunt lên lần nữa.

“Này! Owen— đừng có làm vậy! Tôi biết anh có nhiều tiền hơn tôi, nếu anh muốn mời tôi một ly vang đỏ thượng hạng hoặc rủ tôi đi Bắc cực ngắm cực quang thì được thôi, nhưng tiêu tám mươi nghìn đô kiểu này…”

“Cậu cảm thấy sự chờ mong và thiện cảm cô gái này dành cho cậu không đáng giá tám mươi nghìn sao?” Owen cười hỏi.



Lời tác giả

Giờ giải lao:

Winston: Thực ra tôi không lo cậu sẽ ra ngoài “ăn nem” chút nào.

Hunt: Vì sao?

Winston: Vì đối tượng ảo tưởng của cậu nhất định sẽ giống tôi ở một điểm nào đó.

Hunt: Có giống hơn nữa cũng chẳng phải anh! Hứ!

Winston: Sau đó cậu sẽ nhận ra càng nhìn đối phương lâu, đầu óc cậu sẽ càng tràn ngập hình ảnh của tôi, cuối cùng đành phải ủ rũ trở về bên tôi thôi.

Hunt: Mẹ nó! Tức vãi!



Thông tin bổ sung: 

John Keats (31/10/1795 – 23/2/1821): là nhà thơ Anh, là một đại diện tiêu biểu của trường phái lãng mạn Anh thế kỉ XIX. Keats nổi tiếng là nhà thơ ca ngợi cái đẹp “Cái đẹp là chân lý, chân lý là cái đẹp, thế thôi, đấy là tất cả những gì ta biết và ta cần biết”. Thơ Keats thể hiện sự đa dạng của vần luật, cái nhìn vào cuộc đời đầy màu sắc và sự chính xác, cụ thể của hình tượng thơ ca.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện