Hunt mặc comple kiểu ôm sát nên thoạt trông còn khá giống thiếu niên, thế nhưng khối lượng cơ bắp của cậu vốn không hề ít. Nhân viên kế toán vì thế quyết định ngồi xuống trước mặt Hunt, hai người chẳng nói chẳng rằng, cứ thế chờ đợi người của ngài Narita quay lại giúp đỡ.

Mấy phút sau, có tiếng bước chân vọng tới từ hành lang. Sau đó, cửa được mở ra, một người có thân hình cao ráo bước vào.

“Hunt.”

Chỉ một tiếng gọi khe khẽ đã có thể khiến Hunt với suy nghĩ đã phiêu du đến tận vùng đất xa xôi nào ngoảnh mặt lại. Cậu híp mắt ngẩng đầu, ánh mắt lờ đờ đuổi theo người kia cho đến khi hắn đi tới trước mặt mình, quỳ một chân xuống.

Hunt vươn ngón tay ra chọc vào gò má người kia, sau đó cười ngốc nghếch: “Cô thỏ đấy à… sao cô lại tới đây? Sao lại tới đây? Cô có phải cô thỏ của tôi không? Sao lại giống… giống… Winston thế này?”

“Cậu say rồi.” Winston lấy tay giữ gương mặt đã ngoẹo sang một bên của Hunt rồi đỡ cậu dậy. Hunt cười xấu xa cố tình dồn tất cả trọng lượng của mình lên cánh tay hắn.

Tóc mái của cậu rủ xuống che mất một phần tầm nhìn, đôi mắt của cậu rõ ràng rất sáng, thế nhưng ánh mắt lại mơ màng. Cậu tựa hồ nhìn thấy yết hầu xinh đẹp của người con trai kia trượt lên xuống, vì thế liền vươn tay ra, ngón tay không biết điều sờ mó cổ hắn như muốn xác nhận điều gì. Người con trai nâng cằm đồng thời ngửa cổ, để ngón tay Hunt tùy ý làm xằng.

“Winston… sao lại tới đây?”

Đầu óc vốn không thể suy nghĩ, vậy mà lời Hunt nói ra lại lưu loát đến bất ngờ.

“Không phải cậu đã nhắn tin mời tôi ngủ với cậu sao?”

Winston dùng bàn tay còn lại nâng gò má của Hunt lên, ngón cái tựa như lướt qua bờ môi cậu.

“Ừm…” Hunt nhắm mắt dường như đang suy nghĩ rất nghiêm túc, mười giây sau, cậu chỉ cười xấu xa hỏi lại một câu: “Thế sao?”

“Đúng vậy.” Winston trả lời.

“Ha ha… ha ha…” Hunt bật cười, đầu lưỡi lướt qua cánh môi, khi ngón tay Winston sắp rời khỏi khóe môi của cậu, lưỡi cậu lại liếm vào ngón tay hắn.

Ngay tức khắc, ánh mắt của người con trai đối diện tối sầm lại. Hunt nhún vai càng cười đắc ý hơn rồi làm khẩu hình: “Tới đây nào, cưng ơi.”

“Tôi không phải cô thỏ.” Giọng nói của Winston có hơi khàn khàn.

Hunt loạng choạng vươn tay kéo tai Winston: “Nhìn xem… tai thỏ ở đây này…”

Hai người trợ lý của ngài Narita quay lại đúng lúc ấy, nhìn thấy Winston liền ngẩn cả người.

“Hai người đưa ngài Vince đây về là được rồi.”

Dứt lời, Winston ôm lấy Hunt vẫn đang ngồi nguyên chỗ cũ dậy, một tay nâng chân, một tay ôm lưng, trông cứ như thể một người cha đang ôm con trai nhỏ bé của mình đi chơi công viên vậy.

Vince đang ngồi ngẩn ra chỉ tay về phía Winston, lắp bắp nói: “Quái… quái vật… tôi còn chẳng đỡ được Hunt… sao tên đó lại có thể nhấc Hunt lên dễ dàng như vậy… nhanh bắt tên đó về đây!”

Hai người trợ lý chẳng thể hiểu nổi Vince đang líu lưỡi nói gì.

Winston sải bước, Hunt đang ngồi trên tay phải hắn cứ như chẳng có chút trọng lượng nào.

Cổ Hunt ngúc ngoắc theo bước chân của Winston, cậu mê mẩn nhìn vầng trán và sống mũi cao cao của hắn: “Vừa nãy tôi… chắc chắn đang tham gia party cô thỏ… Marcus… Donald… Luke và cả McGrady nữa… cùng chè chén…” Hunt dang tay ôm lấy cổ Winston, cằm khẽ cạ vào đỉnh đầu hắn.

Winston đã đến trước xe nhưng không đưa Hunt vào trong ngay mà ngẩng đầu quan sát cậu: “Nếu không phải do ảo giác, lúc nãy cậu đã chẳng quyến rũ tôi, đúng không?” Winston hỏi khi nhìn vào mắt cậu.

Hunt lại híp mắt lần nữa, giọng nói nghiêm túc mười phần: “Sai rồi! Không phải quyến rũ… Là… là báo thù!”

“Báo thù gì tôi?” Winston nhẹ giọng hỏi.

“Anh là ai?” Hunt nheo mắt hỏi: “Hình như là… Winston thật…”

Nói xong, cậu lại bắt đầu sờ sờ đầu Winston như tìm kiếm thứ gì.

“Tôi là Winston. Tôi không có tai thỏ.”

“Ồ, anh là Winston! Vậy tôi… vậy tôi phải trả thù anh vì đã nói mấy lời đó đó với tôi… làm mấy chuyện đó đó với tôi… anh làm đầu óc tôi loạn cả lên!”

“Ví dụ?”

“Ví dụ… ví dụ như…” Hunt cố gắng nhớ lại mà lại chẳng nhớ ra điều gì, vì đầu óc cậu bây giờ không cách nào suy nghĩ.

“Không nhớ ra được thì thôi. Nhưng tốt nhất cậu nên tranh thủ lúc này trả thù tôi đi.”

Winston ôm cậu, nâng cậu lên cao mà cánh tay không hề run rẩy. Ánh mắt của hắn tựa như coi Hunt là ước vọng xa xôi không cách nào với tới.

“Vậy anh có ghi thù tôi không?” Hunt nghiêng đầu hỏi.

Tóc mái của cậu lại rũ xuống, hệt như bị bao phủ bởi ánh đèn thành thị.

“Không đâu.” Giọng nói của Winston vẫn cứ nhẹ nhàng như vậy, tựa như đang dụ dỗ cậu thực hiện một việc gì đó tày trời và bí mật.

Hunt đột nhiên cúi đầu, đôi môi chạm lên trán Winston. Cậu có thể cảm nhận được cái ôm của người con trai đang đỡ mình bỗng cứng lại.

Cậu vừa mới làm hắn căng thẳng! Cảm giác thành công khiến cậu trở nên lớn gan hơn. Cậu cười cười hôn mắt Winston, xấu xa vươn đầu lưỡi liếm vào lông mi hắn. Winston nín thở ngửa mặt lên, tựa như muốn dâng tặng cả bản thân mình cho cậu thanh niên kiêu ngạo.

“Em thích chỗ nào của tôi nhất?” Winston khẽ hỏi.

“Đôi mắt.” Hunt cười ngốc nghếch tiếp tục dịu dàng hôn lên mắt người kia.

“Vì sao lại thích?”

“Vì… giống như màu xanh lam bốc cháy… xanh lam… sông băng…” Đầu Hunt gục gặc.

“Không giống với lời em nói với Nicky. Cách miêu tả nào mới là thật? Cách miêu tả nào là giả?” Winston lại hỏi.

“Nick… Nicky là ai?” Hunt hỏi lại.

“Em đúng là biết cách làm tôi vui lòng. Em biết tôi không thích em nghĩ đến kẻ khác nên mới cố tỏ vẻ không nhớ gì đúng không?”

“Ừm… ừm…”

Cảm giác hưng phấn sau khi say rượu có lẽ đã sắp tan, Hunt cúi đầu hơi ngả ra sau. Winston ôm xốc Hunt lên, muốn bắt ép cậu tỉnh táo lại trong thoáng chốc.

“Ưm…” Hunt khó chịu mở mắt nhìn người kia.

“Hôn tôi đi, Hunt. Hôn tôi, tôi sẽ tin mọi lời em nói đều là thật. Tôi sẽ cho em ngủ yên.”

Hunt cau mày dán mặt vào Winston hồi lâu mà vẫn không biết phải hôn chỗ nào. Winston đột nhiên nghiêng mặt, không chút tiết chế ngậm cả đôi môi cậu, chen lưỡi vào khoang miệng cậu, không cho phép cậu kháng cự.

Lực tác động mạnh đến mức khiến Hunt ngửa đầu về sau, Winston liền đặt cậu lên mui xe, giữ chặt lấy đầu cậu. Hắn tựa như lữ khách sắp khát khô tìm được nguồn nước, cứ thế chiếm đoạt khoang miệng ướt át của Hunt cho đến khi không còn chút gì.

Hunt vô thức khước từ người con trai với khí thế ngang ngược này. Người nọ chẳng khác nào bị chọc giận, nụ hôn càng có tính xâm lược hơn trước như thể mở màn cho một trận chiến quyết liệt, khuấy động đến mức Hunt không thể chống cự, suy nghĩ cũng vì thế mà trở nên mong manh.

Winston lui khỏi kẽ môi cậu, giữ lấy cổ cậu, hôn lên cằm cậu như muốn ăn tươi nuốt sống cậu. Đúng lúc đó, phía không xa bỗng nhiên truyền tới tiếng động, có người đến gần lấy xe, hắn đành lùi về sau, thở hắt ra một hơi.

Hunt cuối cùng cũng được nhắm mắt như mong muốn, cậu ngả người về trước, tựa trán lên lồng ngực Winston, khe khẽ hít thở.

Winston đấm hai tay vào bên cạnh, cứ như chỉ cần động đậy một cái thôi, hắn sẽ không giữ được bản thân mà hủy diệt cái tên ngốc tin tưởng mình, an tâm ngủ bên mình ngay lập tức. Mãi đến khi thấy Hunt trượt từ trên người mình xuống, sắp sửa ngã khỏi mui xe, hắn mới vươn tay đỡ lấy cậu.

Winston ôm cậu, đặt cậu vào ghế phó lái, sau đó thắt dây an toàn. Cậu nghiêng đầu nhắm mắt không chút phòng bị, tựa như để bất cứ ai cũng có thể chiếm đoạt dễ dàng. Winston lại hôn khóe môi cậu, liếm kẽ môi cậu, cuối cùng vẫn không kiềm chế được vươn lưỡi vào trong tàn phá một phen.

Hunt phát ra tiếng hừ khe khẽ.

Winston cọ trán lên trán cậu, tiếng nói như rít qua kẽ răng: “Tôi có thể có được em không?”

Hunt vẫn cứ nghiêng đầu, tìm một góc độ thoải mái hơn mà ngủ. Winston nhếch môi, cúi đầu cười khe khẽ. Chiếc xe Ferrari đen tuyền chầm chậm lướt trong đêm.

Tokyo vào đêm mà vẫn sáng rực như giữa ban ngày nhờ các loại đèn nê ông và màn hình LED quảng cáo chiếu sáng. Xe dừng ở ngã tư, Winston nghiêng mặt, ngón tay khẽ đùa với tóc Hunt, sau đó vô thức lần xuống dưới đầu cậu, nâng mặt cậu lên. Dù chỉ còn mười mấy giây, hắn vẫn dùng hết sức hôn cậu.

Gần nửa đêm, Winston mới đưa Hunt về tới khách sạn. Hắn ôm Hunt ra ngoài, bước vào thang máy trước ánh mắt kinh ngạc của những người đứng tại quầy lễ tân.

Đi tới trước cửa phòng, Winston dùng thẻ mở cửa, sau đó đặt cậu lên giường, giúp cậu cởi giày và tất. Khuôn mặt của Hunt gần như vùi hết vào trong gối, tay cậu kéo vạt áo sơ mi của mình, khó chịu cựa quậy vì sự bó buộc của bộ comple.

Winston chống một tay bên gối Hunt, nghiêng người hôn từ trán cho tới mang tai cậu: “Muốn tôi cởi sơ mi và comple giúp em không?”

“Ừ…”

“Tôi muốn em có được không?”

“Ừ…” Hunt nghiêng đầu để lộ phần cổ đẹp đẽ.

Winston ôm lấy cậu, cởi áo khoác cho cậu rồi vứt sang một bên. Hunt mở he hé mắt, lờ mờ nhìn thấy ngón tay của Winston đang lần lượt cởi từng cúc áo sơ mi của mình.

Sau đó, cậu bật cười.

“Em cười gì thế?” Winston hỏi.

“… Ngón… ngón tay của anh thật đẹp…”

Cậu vẫn tiếp tục híp mắt cười, Winston vươn tay che mắt cậu, cái hôn mãnh liệt lại lần nữa khiến Hunt không cách nào hô hấp. Cậu bắt đầu giãy giụa đẩy ngực người kia, cố chấp quay mặt đi, nhưng dù cậu nghiêng về hướng nào, cái hôn xâm lược của Winston vẫn bám theo như hình với bóng.

Hunt nâng gối muốn húc thật mạnh, ai dè lại bị bàn tay của Winston trực tiếp ấn xuống. Hunt cố sức nâng người không ngừng lui về phía sau, mà cánh tay Winston lại chống bên người cậu, không ngừng tiến lên áp sát từng bước. Đến khi Hunt lùi tới tận đầu giường, không thể không ngồi thẳng lưng, cái hôn của Winston mang sức lực toàn thân liền bắt buộc Hunt phải nâng cằm. Ngón tay của hắn dần dần nắm chặt lấy tay Hunt.

Sự điên cuồng và bực dọc ban đầu dần hòa hoãn bởi sự trốn tránh của Hunt. Winston vươn lưỡi khẽ liếm, kìm nén khát vọng ép buộc đối phương thành kiên nhẫn an ủi đối phương, chỉ dẫn đối phương. Hunt vốn muốn tìm cách đẩy lưỡi người kia ra cũng dần từ bỏ chống cự, cuộc chiến tranh người sống kẻ chết giữa môi lưỡi từ từ trở nên quấn quýt.

“Ưm…” Cổ họng Hunt phát ra âm thanh thỏa mãn khe khẽ.

Winston dùng hết sức mình liếm láp đầu lưỡi cậu, hành động như thể đang an ủi một đứa trẻ tủi thân, mãi cho đến khi Hunt học theo hắn, chịu dây dưa với hắn.

Bờ vai Winston cứng lại, hai mắt khẽ nhắm, yết hầu chuyển động lên xuống. Hắn hạnh phúc vì được Hunt khống chế. Hắn định lui về sau nhưng Hunt vẫn nhắm mắt vòng tay níu lấy cổ hắn, tiếp tục ôm hôn. Winston bất ngờ đẩy mạnh cậu ra ngay lúc ấy, hai tay túm chặt lấy vai cậu, cố nén hơi thở gấp: “Em có biết tôi là ai không, Hunt?”

“…” Hunt ngẩn ngơ nhìn hắn, mỉm cười xong lại muốn tiếp tục hôn môi.

“Tôi không phải mấy cô thỏ. Nếu em không nói được xem tôi là ai, tôi sẽ không để em hôn tôi nữa.”

Giọng nói của người kia tựa như rượu vang đỏ khiến người ta ngây ngất, vừa hơi lạnh lùng vừa hấp dẫn trí mạng.

“Lilith… là Lilith của tôi…” Hunt mang vẻ mặt như vừa được giác ngộ.

“Tôi không phải Lilith của em.” Winston nói.

Hunt đột nhiên trở nên hấp tấp tiến lên nắm lấy hai tay Winston, đẩy ngã hắn xuống nệm. Winston cử động cổ tay, Hunt liền lộ vẻ phiền não, cố giữ cổ tay hắn chặt hơn. Trông cậu lúc này tựa như một đứa trẻ phải giành đồ chơi cho kì được.

“Đúng mà! Đúng là Lilith! Tôi nhớ… tôi nhớ mà… cái hôn này… chính là như thế… cô đã hôn tôi như thế mà…”

“Tôi không phải Lilith…”

Winston còn chưa nói xong, Hunt đã bất chợt cúi người cắn chặt lấy môi dưới của hắn.

“Hừ…” Winston cố sức tránh khỏi Hunt, Hunt lại dùng lưỡi liếm lên nơi vừa bị thương vì mình cắn.

Winston cứng cả vai, tùy ý để Hunt đè lên mình, tùy ý để cậu xộc lưỡi vào giữa hàm răng mình. Cậu như thể đang tìm kiếm vật gì giữa môi răng Winston, nhưng vì chẳng thấy nên chuyển hướng hôn lên cằm Winston, hôn lên gò má hắn. Mọi thứ thoáng chốc hỗn loạn.

Hunt cắn vào cổ Winston, mút thật mạnh như muốn hút máu của hắn qua một lớp da. Winston đột ngột thoát khỏi gông cùm của Hunt, ép cậu ngẩng đầu lên: “Nhìn cho rõ đi, tôi là Vann Winston.”

Hunt hoang mang nhìn về phía trước, hơi thở của cậu vẫn sặc mùi Sake.

“… Nếu như là Winston… thì không thể hôn được… Winston… tôi ghét anh, ghét anh hấp dẫn phụ nữ hơn tôi, ghét… ghét khi so sánh với anh, tôi chẳng khác nào một đứa trẻ con ngốc nghếch! Ghét anh gợi cảm chín chắn hơn tôi… ghét khí chất của anh, ghét tất cả của anh!” Giọng nói của Hunt đượm vẻ tủi thân và không cam lòng.

Winston chống vai Hunt, quan sát cậu rất lâu, mãi về sau mới nói: “Xin lỗi nhé, Hunt… đừng giận tôi. Em sẽ càng lúc càng xuất sắc, sẽ càng lúc càng có nhiều người hâm mộ, yêu mến… Chỉ là tôi… chỉ là tôi không chịu được bất cứ ai chiếm cứ suy nghĩ của em… tôi không chấp nhận được bất cứ ai yêu thích em. Tôi không tốt như tưởng tượng của em… nhưng xin em đừng ghét bỏ tôi. Đừng để sự ghét bỏ của em dằn vặt tôi.”

“Cho dù có trở nên xuất sắc rồi, tôi cũng chẳng thể đuổi kịp anh! Đi cùng anh, tôi sẽ mãi mãi chẳng thể tự tin! Tôi ghét anh! Tôi muốn tuyệt giao với anh!” Hunt hét lên với cái giọng bốc đồng nhất từ trước tới nay.

Cánh tay chống vai Hunt của Winston khe khẽ run rẩy.

“Tôi muốn tuyệt giao với anh!!”

Hunt lớn giọng như đang tuyên thệ.

Tay Winston đột nhiên không thể đỡ cậu được nữa, Hunt ngã xuống trên người Winston.

Winston nhắm hai mắt lại, không nói thêm gì.

Hunt bất chợt dang hai tay ôm thật chặt lấy Winston, gục đầu lên gò má hắn.

“… Nhưng anh không được phép bỏ rơi tôi.”

“Em nói muốn tuyệt giao.” Winston đáp.

“Đúng. Nhưng anh không được phép bỏ rơi tôi!” Giọng Hunt nghe ngang ngược.

“Em muốn tuyệt giao với tôi… tại sao tôi lại không thể bỏ rơi em?” Winston hỏi.

“Đúng… tôi phải tuyệt giao với anh… nhưng anh không được bỏ rơi tôi…”

“… Em thật quá xấu xa.”

Giọng Winston cực độ khẽ khàng, hắn dán mặt vào gò má Hunt rồi nói như vậy.

“Tôi muốn tuyệt giao với anh…”

“Tôi biết rồi, em muốn tuyệt giao với tôi, nhưng tôi vẫn không thể bỏ rơi em.”

“Đúng…” Hunt lẩm bẩm.

“Em xấu tính như vậy, tôi sẽ trả thù…”

“Ừm…”

Hunt ậm ừ rồi ngã phịch xuống bên cạnh. Winston nghiêng mặt đi, tựa hồ không muốn nhìn thấy cái người đang nằm trên gối này nữa.

Thế mà giây tiếp theo, hắn lại kéo cậu về phía mình, cậu liền ngửa cằm về sau, vô thức tựa vào lòng hắn.

Giữa trưa ngày hôm sau, Hunt chép miệng xoay mình rồi rơi huỵch xuống như mất trọng lực, tiếp đó, cậu đã nằm trên đất, cằm đau đến rớt cả nước mắt.

Cậu ngẩn ngơ ngồi dậy, đầu óc kêu ong ong, tay sờ sờ mặt đất, mắt đã nhìn thấy áo khoác và áo sơ mi tháo cúc nằm cuộn trên sàn như một đám giẻ lau. Trí nhớ của cậu vẫn dừng lại ở thời điểm ăn đồ Nhật Bản, uống rượu Sake ở “Kohaku”.

“A… Sake thật đáng sợ…” Hunt nhìn quanh quất bốn phía, thấy va li của mình, chắc chắn sau khi uống say, mình đã được đưa về phòng khách sạn rồi. Đầu Hunt vẫn khó chịu, cả môi và lưỡi cũng thấy râm ran.

“Sake đúng là đáng sợ thật.” Một giọng nói lạnh lùng từ trên giường vọng xuống.

Hunt ngẩng đầu, hoàn toàn sững sờ, bởi Winston đang tựa đầu giường nhìn cậu.

“… Sao… sao anh lại ở đây?” Hunt bò lên mới nhận ra mình đang mặc bộ đồ ngủ yêu thích nhất.

“Tối hôm qua ai đã nhắn tin mời tôi ngủ nhỉ?” Winston nhíu mày.

“À…” Hunt hé miệng: “Anh trêu tôi, tôi trêu lại mà…”

“Là ai uống rượu say hôn tôi vì muốn trả thù tôi?” Winston nâng người quan sát Hunt đã ngây ngẩn toàn phần.

Thoáng cái, những kí ức rời rạc ồ ạt tràn vào óc Hunt. Cậu nhớ mang máng hình như mình đã hôn ai đó. Trong đầu lúc ấy như có một giọng nói đang sai khiến cậu: Trả thù tên này! Bắt hắn phải tay chân luống cuống như mày! Tốt nhất là khiến hắn phải nghĩ đến những chuyện vượt quá giới hạn như mày!

“Là ai đã nhân lúc tôi thay đồ giúp thì cố ý hôn tôi?”

“Không thể nào! Tôi chẳng nhớ gì hết!” Hunt bắt đầu kêu la.

“Vậy thì hai chuyện nhắc trước là thật rồi.” Winston nghiêng mặt nhìn Hunt: “Hóa ra cậu muốn trả thù tôi thật.”

Ông trời ơi… cậu đã làm gì Winston thế này? Tên này sẽ giết cậu mất thôi!

“Xin lỗi… có qua có lại thôi mà… ai bảo tối qua anh dí đầu tôi xuống đùi anh? Anh có biết mũi tôi cách cái chỗ ấy của anh… gần lắm không? Anh làm như vậy là rất tổn thương lòng tự trọng của tôi!”

Phải phản công ngay bây giờ! Chỉ cần lý do được thành lập, Winston sẽ cười cười tha thứ cho mình ngay thôi!

“Thế tôi đã cho nó vào miệng cậu chưa?”

Hunt không ngờ phản ứng của Winston lại càng thêm lạnh lùng. Cậu nuốt “ực” một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: “Chưa… chưa…”

“Vậy cậu trả thù tôi chuyện gì?” Winston hỏi lại.

Hunt nhất thời không biết nói gì. Những việc xấu xa rành rành hắn làm chỉ có mình cậu biết, nhưng nếu nói rõ ra, tên này chắc chắn sẽ bảo cậu suy nghĩ đen tối, những việc ấy rõ ràng chỉ là trò đùa giữa đàn ông với nhau thôi.

Điện thoại vẫn còn lưu cả một đoạn dài toàn tin nhắn của tên này, thế mà hắn còn mặt dày hỏi cậu trả thù chuyện gì sao?

“Xin lỗi…” Hunt vốn định nói “Tôi đã làm gì với anh thì anh làm lại là được chứ gì”, nhưng nghĩ những chuyện này vốn không thể xảy ra thêm lần nữa, cậu liền im bặt.

Winston xuống giường, tùy tay lấy cái áo khoác mặc vào, sau đó bước về phía Hunt. Tim Hunt đập loạn vì khí thế của người kia, cậu rõ ràng muốn rời mắt đi nhưng lại không thể không đối diện với hắn.

“Nếu cậu không thể lọt vào top 5 trong chặng đua này, tôi sẽ nhét nó vào miệng cậu.”

Khóe môi Winston chầm chậm nhếch lên, tựa như một con dao sắc ngọt dùng cách thức dịu dàng nhất đâm vào ngực Hunt, khiến mỗi phút mỗi giây trôi qua, Hunt đều cảm nhận được cảm giác dằn vặt mà không cách nào trốn chạy.

“Cái… cái gì?”

Từng tế bào của Hunt đều đang run rẩy.



Lời tác giả

Giờ giải lao:

Winston: Hunt uống say khá dễ thương.

Hunt: Sau này tôi sẽ không bao giờ uống Sake nữa.

Winston: Sau này tôi sẽ chỉ mời cậu uống Sake.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện