“Vậy nên?”
“Vậy nên cậu hãy dùng hết sức mình để cảm nhận con đường này trong các phiên chạy thử. Khi chặng đua chính thức bắt đầu, đừng do dự gì cả, hãy tin tưởng vào cảm giác của bản thân.”
“Được.” Hunt gật đầu.
“Đi đi.”
“Ừ.”
“Tôi nhìn cậu đi.”
“Tôi chẳng cần anh tiễn tôi bằng mắt đâu!”
“Ai bảo trên đường đua, cậu cứ nhìn lưng tôi mãi làm gì?”
“Mẹ nó!! Lần này đúng là tôi phải vượt qua anh thật! Nếu không tôi sẽ không cam tâm!” Hunt giơ ngón giữa với người kia.
“Đi đi.” Winston hất hất cằm.
Hunt xoay người bước từng bước rời đi, trong lòng rất thỏa mãn.
Cậu vừa về báo danh với đội đua đã bị Marcus ôm chầm lấy: “Tôi còn lo cậu sẽ ngủ quên trên máy bay, rồi hãng hàng không sẽ đưa cậu quay về Dubai mất!”
Những nhân viên khác cũng ha ha bật cười theo. Hunt vội vàng chia quà mình đã mua cho mọi người. Marcus nhận được cà vạt mà rớt cả nước mắt: “Thật lòng tôi chưa bao giờ nghĩ có một ngày cậu sẽ tặng quà cho tôi. Chiếc cà vạt này trông còn khá cao cấp…”
“Winston chọn cho ông đấy.”
“Tôi biết ngay, trông nó không tương xứng với đẳng cấp của cậu mà!” Marcus lao tới thấp giọng hỏi Hunt: “Cậu nói thật đi, Winston định rủ cậu sang Ferrari đúng không?”
“Làm gì có! Chẳng nhẽ giữa những tay đua với nhau chỉ có cạnh tranh, không có tình cảm sao?” Hunt nói nghe vô cùng chính nghĩa rồi đưa đồ ăn vặt cho Thẩm Khê, Thẩm Khê vô cùng hào phóng tặng cậu một cái ôm thật chặt.
“Đường đua Austin là một đẳng cấp khác.” Thẩm Xuyên mỉm cười đi tới trước mặt Hunt, giơ nắm tay ra.
Hunt hiểu ngay ý nghĩa câu nói của Thẩm Xuyên. Đường đua Austin đòi hỏi xe đua phải có lực nén phù hợp, Thẩm Xuyên chắc hẳn phải tự tin về tính năng này của xe lắm mới có thể nói với Hunt như vậy.
(Lực nén có vai trò rất quan trọng đối với một chiếc xe đua. Lực nén cao giúp xe bám mặt đường tốt hơn, để khi vào cua, xe sẽ ít bị văng hơn. Lực nén thấp giúp xe đi nhanh hơn trên đoạn đường thẳng.)
“Được, để xem trong chặng đua này… tôi có thể hất Owen, Charles hay Winston xuống ngựa được không!” Hunt cũng cụng tay với Thẩm Xuyên.
Phải hai ngày nữa, phiên chạy thử mới bắt đầu. Trong mấy ngày này, Hunt tiếp tục luyện tập thể lực cơ bản và làm quen với sự chênh lệch múi giờ. Hôm nay, ăn tối xong, Hunt tản bộ quanh khu vực đường đua Austin, vừa để cảm nhận nhiệt độ và không khí ở đây, vừa để tưởng tượng về những tiếng hò reo của khán giả.
“Ồ, Hunt? Không ngờ cậu lại ở đây.”
Giọng nói chứa ý cười vang lên, Hunt xoay người thì trông thấy Lawrence Owen. Dưới bóng đêm, gương mặt anh tuấn của anh ta mang vài phần bí ẩn mơ hồ.
“Tôi đang tản bộ.” Hunt nhún vai nói.
“Dù gì tôi cũng là thầy của cậu, cậu không tôn trọng tôi một chút được sao?” Owen đi tới khoác tay lên vai Hunt.
“Anh còn nói à? Mấy bài anh dạy tôi đều vô dụng cả, chỉ khiến tôi ê mặt thôi!” Hunt hất cánh tay của Owen xuống.
“Sao lại vô dụng? Tôi thấy rất hữu dụng đấy chứ. Chỉ vì cậu không đủ kinh nghiệm nên mới không nhận ra hiệu quả thôi.”
Hunt còn chẳng hiểu vì sao Owen lại có thể tự tin đến thế.
Owen cúi đầu xuống, nâng cánh tay của Hunt lên: “Cậu mới mua đồng hồ à?”
“Không, Winston… đổi cho tôi đấy.” Nhắc đến chuyện này, Hunt vẫn thấy xấu hổ vì sự nhầm lẫn của mình.
“Đổi cho cậu? Vì sao?”
“Khi còn ở Dubai Mall, tôi vốn định tặng cho hắn một chiếc đồng hồ, ai ngờ mua xong rồi tặng cho hắn, tôi mới phát hiện ra chiếc ấy giống y hệt chiếc hắn đang đeo!”
“Cậu nói cậu thích Vann Winston, thế mà tay hắn đeo đồng hồ gì cậu còn không rõ?” Owen nhìn Hunt với vẻ mặt “cậu-hết-thuốc-chữa-rồi”.
“Tôi cũng có hứng thú gì với đồng hồ đâu…” Hunt bĩu môi.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi nói hay là đổi kiểu khác, Winston lại nói không cần, rồi đưa đồng hồ của mình cho tôi, còn hắn đeo đồng hồ tôi mua là được.” Nói đến đây, Hunt mới nhận ra Owen đã thay đổi nét mặt khi nhìn mình, không ngờ trông anh ta lại có phần ghi nhận và khâm phục.
“Hunt ơi là Hunt! Chiêu này của cậu cao siêu thật đấy! Với đàn ông, đồng hồ đeo trong một quãng thời gian dài còn đáng quý hơn cả nhẫn kết hôn nữa. Lúc Winston đổi đồng hồ của cậu ta cho cậu, cậu không thấy giống trao nhẫn kết hôn sao?” Owen kẹp chặt vai Hunt.
Thực ra không cần Owen nói, lúc đó Hunt cũng cảm thấy có hơi giống.
“Giờ cậu vẫn còn chưa đủ tự tin à? Tên Winston này chắc chắn có ý với cậu, nếu không cậu ta sẽ không nhận đồng hồ của cậu đâu.”
Con tim Hunt reo lên vui vẻ.
“Vậy làm thế nào tiếp theo đây?”
“Tiếp tục đi! Sau chặng đua này, cậu hãy tấn công mạnh mẽ hơn.” Owen ôm lấy vai cậu: “Đột nhiên tôi cảm thấy loại học sinh dốt đặc như cậu cũng không đến nỗi không có thiên phú.”
“Đúng, khi nào chặng đua kết thúc thì tiếp tục, giờ thi đấu là quan trọng nhất.”
“Ôn con, cậu lại nghĩ gì hả?”
“Đâu có gì. Cẩn thận đấy, nếu Winston đẩy anh xuống, tôi sẽ là người tiêu diệt anh.” Hunt cười cười rồi đút tay túi quần đi về phía khách sạn của mình.
“Thằng nhóc này đúng là… càng ngày càng đáng ghét.”
Khi đi tới cửa khách sạn, Hunt đột nhiên nghe thấy tiếng người gọi mình.
“Hunt!”
Hunt quay đầu lại thì nhìn thấy có một bóng người đang đứng ngược sáng.
“Ai đấy?”
Nếu là nhà báo nào thì cậu chẳng nhớ được mấy người.
“Cậu… cậu không nhớ tôi à?”
Đến lúc người nọ đi tới chỗ sáng hơn, Hunt mới nhận ra, kinh ngạc nói: “Cậu là… là Merlin cùng đi tour Safari với chúng tôi! Sao cậu lại ở đây?”
“Tất nhiên là đến đây để xem thi đấu rồi.” Merlin tựa như có phần kích động: “Cậu ở khách sạn này à?”
“À… đúng thế… Nghe nói năm nào đội đua Marcus cũng ở đây, chưa thay đổi bao giờ.” Hunt nở một nụ cười thật tươi.
“Tôi thật sự rất vui, cậu vẫn còn nhớ tên tôi cơ đấy. Có nhiều người hâm mộ cậu như thế… không ngờ cậu lại vẫn nhớ tôi…” Merlin rõ ràng là đang kích động.
Không… nói là kích động, chi bằng nói là hưng phấn? “Ừm… Thực ra tôi chẳng có ai hâm mộ cả… ha ha ha…” Bỗng nhớ ra nhận định của Winston về Merlin, Hunt đang đứng một mình tự dưng phát hoảng. Cậu cố cười nói: “Đã hơi muộn rồi, tôi phải đi nghỉ thôi.”
“Ồ… ừ nhỉ.”
“Cậu hãy tận hưởng quãng thời gian trận đấu diễn ra nhé.”
Nói xong, Hunt xoay người bước vào khách sạn. Sau khi vào thang máy, cậu mới thở phào một hơi, nhưng rồi lập tức lại cảm thấy bản thân thật nực cười. Cậu không bị Merlin dọa, mà là bị Winston dọa mới đúng.
Thoắt cái, phiên chạy thử đã đến hồi mở màn.
Mỗi phút mỗi giây trên đường đua đều cực kỳ quan trọng đối với Hunt. Cậu nhất định phải hiểu rõ con đường này, nhớ kĩ từng góc cua, từng đoạn dốc, nắm vững từng điểm xe có thể vượt lên. Thẩm Xuyên dẫn đầu đội kỹ sư cũng rất căng thẳng, bọn họ phải dựa vào những số liệu từ tay đua và xe đua để cân nhắc điều chỉnh các hạng mục.
Như thường lệ, mỗi một lượt chạy thử kết thúc, Hunt đều sẽ tìm một góc vắng người hút thuốc. Còn Winston tựa như không gì không biết, lúc nào cũng có thể tìm được cậu.
“Tôi bỗng cảm thấy trò trốn tìm này không còn thú vị chút nào nữa rồi, bao giờ anh cũng tìm được tôi…” Hunt ngậm thuốc nghiêng đầu thở dài một hơi tiếc nuối.
“Lần sau cậu có thể hút thuốc ở nơi nào sáng sủa hơn.” Winston ngồi xuống bên cạnh.
Hình như nghĩ đến chuyện gì, Hunt cười xấu xa nói với Winston: “Thực ra tôi cực kỳ thích đường đua Austin, đặc biệt là vì nó lên dốc xuống đèo, cao thấp nhấp nhô.”
“Trẻ con.” Winston vươn tay định lấy điếu thuốc Hunt đang ngậm trong miệng, nhưng Hunt lại bất mãn nghiêng đầu sang chỗ khác: “Anh đừng có hút thuốc của trẻ con!”
Winston dùng một tay giữ lấy mặt Hunt, ngón tay duỗi ra cạy môi dưới của cậu. Hunt vốn định kêu gào phạm quy, ai ngờ vừa nhả răng ra, điếu thuốc đã bị Winston cướp mất.
“Đường đua Austin cao thấp nhấp nhô khiến cậu thích thú lắm hả?” Winston hỏi lại. Hắn ngậm điếu thuốc có in dấu răng của Hunt, nhẹ nhàng hít một hơi rồi nhả khói.
“Giống y lúc lên giường!” Hunt trợn mắt nhìn hắn nói.
“Ồ…” Giọng Winston chậm rãi kéo dài: “Như lúc ngồi trên người tôi?”
“Đúng! Ngồi trên…”
Cái quỷ gì thế này! Khóe môi Winston khẽ cong lên khiến Hunt siêu bất mãn! Rõ ràng cậu định tán tỉnh Winston, nhưng sao lại để hắn thay đổi kịch bản thế này? Không chơi nữa!
Hunt đứng dậy định rời đi, Winston lại nhấc tay tóm lấy bắp chân cậu: “Không cần thuốc nữa à?”
“Không cần, anh cứ từ từ mà hút!”
Winston buông tay ra, đúng thật là đứng yên hút thuốc. Hunt cứ thế quay đầu bước đi. Thế này là không được! Lần sau muốn chơi tên này, cậu nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, nhắm chuẩn thời cơ rồi mới được ra tay, không thể để hắn xỏ lại được!
Ba phiên chạy thử kết thúc, trận phân hạng sẽ bắt đầu vào một giờ sáng sớm ngày hôm sau.
Hunt ngồi trong xe nhắm chặt hai mắt, không ngừng nhớ lại những chốt quan trọng trên đường đua Austin. Khi cậu mở mắt ra lần nữa, Thẩm Xuyên đã đi tới bên cạnh.
“Hunt, chúng tôi sẽ luôn sát cánh cùng cậu. Cậu biết đấy, mỗi một chặng đua của cậu đều là cơ sở để chúng ta tiến bộ.”
“Tôi hiểu.” Hunt gật gật đầu.
Khán đài của đường đua Austin đã sắp rơi vào trạng thái sôi sục. Trước đây, cậu sẽ cảm thấy hốt hoảng và phiền muộn khi nghe thấy những âm thanh làm phiền đến mình này, nhưng giờ, cậu đã quá quen với việc bỏ ngoài tai chúng. Cậu biết mình khả năng tự khống chế của mình đã càng lúc càng thuần thục rồi.
Cuộc cạnh tranh trong trận phân hạng lúc nào cũng ngập tràn mùi thuốc súng. Owen chiếm vị trí chủ đạo trong lượt Q1, thành thạo vào cua và thoát cua. Dù có là đường đua như Austin, kỹ thuật của anh ta cũng không hề chịu ảnh hưởng, thậm chí trong những bức ảnh máy bay trực thăng chụp được, trông anh ta còn cứ như con thoi qua lại giữa đại dương.
Tốc độ đua một vòng của Charles và Winston bất phân cao thấp, thậm chí còn tạo ra sự uy hiếp cực lớn đối với Owen. Trước khi Q1 kết thúc, tốc độ một vòng của Hunt không ngừng được rút ngắn, ổn định ở vị trí phía sau hai người kia.
Q2 bắt đầu, sự cạnh tranh càng trở nên rõ rệt. Tuy đường đua chẳng có khói súng, nhưng khán giả vẫn có thể cảm nhận được chiến hỏa mịt mù. Lượt phân hạng thứ hai tiến hành được một nửa, Owen bị Charles vượt qua, nhưng Winston lại bất ngờ vượt Charles, tạm thời giành vị trí thứ nhất vào cuối Q2.
Đến Q3, ba vị trí đầu tiên liên tục thay đổi, khán giả cũng cực kỳ hồi hộp. Hunt híp mắt lại, phát huy mọi tính năng của xe đua, không ngờ lại vượt qua được Owen vốn đang ở vị trí thứ ba! Tuy lần này Hunt chưa đua được tới hai vòng đã bị Owen vượt lại, Marcus vẫn hưng phấn vô cùng.
Trận phân hạng kết thúc, Winston giành pole, Charles đứng thứ hai, Owen thứ ba, Hunt giữ vững vị trí thứ tư. Thứ hạng này của cậu đã thu hút được sự chú ý của truyền thông, không còn ai dám nói cậu tiểu tướng trẻ tuổi đạt được thành tích như vậy là do may mắn nữa. Đội đua Marcus cũng theo đà phát triển, trận đấu chưa kết thúc đã nhận được tin tập đoàn Nicky sẽ tăng vốn tài trợ.
Mặc dù vậy, Hunt vẫn không hề thả lỏng vì thành tích của mình. Cậu yên lặng ngồi một chỗ uống nước, lắng nghe những phân tích của chuyên gia công nghệ. Nhìn từ tốc độ đua của mọi người, Hunt biết đám Owen vốn quen thuộc với đường đua này, hoặc nên nói là quen thuộc với phong cách lên xuống thất thường của đường đua này, thực sự đã bỏ mình rất xa. Khoảng cách này tưởng chừng rất nhỏ, chỉ cần chạm tới là có thể phá vỡ, nhưng Hunt rõ ràng, để đạt tới được cái chạm này, chỉ có nỗ lực là không đủ. Có lẽ cậu nên nghe theo lời Winston nói trước trận đấu, hãy tin tưởng vào cảm giác của mình, muốn hạ gục đối thủ mạnh hơn mình thì phải có sát khí hơn đối phương.
“Hunt… nếu lần này cậu có thể giữ vững vị trí thứ tư…”
Marcus còn chưa nói xong đã bị Hunt nhét bánh mỳ chặn họng.
“Giữ vững vị trí? Sau lưng tôi là Enzo đội Lotus, Duchovny đội McLaren, Penny đội Renault, Donald đội Sauber… Bất cứ kẻ nào… cũng chỉ cần tôi thả lỏng một hơi là sẽ đè đầu tôi vượt qua ngay… Marcus, chúng ta đã không còn ở giai đoạn giữ vững vị trí nữa rồi.”
Đôi mắt Hunt nhìn Marcus không chứa ngọn lửa nhiệt tình đơn thuần, mà chỉ chứa sự lạnh lùng bình tĩnh. Cậu biết vị trí của mình, hoàn cảnh của mình, thậm chí cực kì rõ ràng những đối thủ sau lưng luôn sẵn sàng vượt mặt mình bất cứ lúc nào.
“Đúng vậy… chúng ta không chỉ là người truy đuổi, mà cũng là mục tiêu của những kẻ theo sau.” Marcus vươn tay ấn lên vai cậu, ánh mắt nhìn cậu cũng tràn đầy sức mạnh: “Hãy phát huy tất cả năng lực của cậu. Nếu cậu phát cuồng, chúng tôi sẽ phát cuồng cùng cậu.”
“Cảm ơn, đây chính là điều tôi muốn.” Hunt bật cười.
Marcus có chút ngẩn ngơ, rốt cục ông đã không trưởng thành bằng thằng nhóc này từ khi nào nhỉ? Không không không, người có kỹ thuật và quyết tâm bậc này sao có thể là trẻ con được chứ? Evan Hunt đã là một người đàn ông nắm rõ mục tiêu của mình rồi.
Cũng lúc này, Owen đội Red Bull đang ngồi trên ghế duỗi lưng: “A… ghét thật!”
“Sao thế? Vì Vann Winston đã giành được pole, hay tại Charles lại ở trước mặt cậu?” Chuyên gia công nghệ của đội Red Bull đến cạnh Owen mà cười hỏi.
“Không, tôi ghét Evan Hunt ở phía sau mình.” Owen cau mày, cặp mắt xanh xinh đẹp liền nheo lại. Hai tay anh ta chống cằm, chân phải cạ qua lại trên mặt đất.
“Cậu hồi hộp sao? Không phải chứ… Owen…”
“Thằng nhóc ấy muốn đè bẹp tôi.” Owen nói.
“Kết quả của F1 tuy không phải một hằng số, thế nhưng cả kinh nghiệm và kĩ thuật của cậu đều trên cơ thằng nhóc…”
“Ông không biết đâu, luận kĩ thuật đua xe, hiện giờ, đã không còn tay đua nào đua phía trước Hunt dám chắc mình giỏi hơn cậu ta nữa. Một khi cậu ta đã xác định được mục tiêu, cậu ta sẽ khiến đối thủ không cách nào hô hấp cho tới tận giây phút cuối cùng.”
“Vì vậy?”
“Vì vậy, tôi phải cảm ơn sự tồn tại của cậu ta. Bởi vì có cậu ta, tôi nhất định phải vươn lên phía trước, ném lại áp lực cho kẻ khác.” Owen nhếch môi cười.
Dưới sự chờ mong của khán giả, trận đua chính thức trên đường đua Austin bắt đầu. Ánh mặt trời chín giờ sáng không quá mức chói chang, thậm chí còn có phần dịu mát, mà trong cái dịu mát này, một trận chiến trên đường đua chuẩn bị mở màn. Tay đua của các đội vào vị trí, khán giả cũng chờ đợi sự bắt đầu của bữa tiệc tốc độ.
Khi năm chiếc đèn tín hiệu đều đã tắt, Winston giành pole dẫn đầu lao về phía trước, lấy một khí thế không ai sánh bằng vượt qua góc cua đầu tiên. Cả Charles và Owen đều qua cua một cách linh hoạt. Hunt bình tĩnh nhưng không kém phần sắc bén theo sát phía sau, không hề bị kéo dài khoảng cách. Phía sau lưng cậu hình như vừa xảy ra một trận hỗn chiến lớn, Penny và Duchovny bám sát sau lưng Hunt, mục tiêu của cả hai đều là cậu.
Đừng nghĩ về bầy lang sói phía sau, hãy nhìn về sư tử trước mắt!
Ngay từ góc cua chậm đầu tiên, Owen đã cảm nhận được Hunt đang tiếp cận mình. Thằng nhóc này đúng thật to gan hơn trước, nhưng lí do để cậu ta to gan như thế là vì cậu ta đã tự tin hơn về kĩ thuật! Mấy vòng đua trập trùng đã qua, chênh lệch độ cao thế này yêu cầu năng lực khống chế phanh của các tay đua phải thật chuẩn, nhưng thao tác của Hunt chính xác đến mức Owen cảm thấy ám ảnh không dứt. Để dứt bỏ thứ ám ảnh này, Owen quyết định bắt đầu cạnh tranh quyết liệt với Charles trong mười vòng đầu tiên.
Khi Owen vượt qua Charles ở vòng thứ mười hai, hai chiếc xe so tài kịch liệt đến mức mặt đất cũng tóe lửa. Owen là người thoát cua trước, tuy ưu thế không rõ ràng nhưng anh ta đã dựa vào cung đường cao siêu, hoàn toàn đoạt đi cơ hội đáp trả của Charles. Owen vượt xong liền thở phào một hơi, tiếp tục phi như bay trên đoạn đường thẳng.
“Charles thân mến, tôi để Evan Hunt lại cho cậu thưởng thức đó!” Owen giờ chỉ muốn dùng hết tốc lực hạ gục chiếc F1 màu đỏ trước mắt.
Hunt vào pit thay lốp. Sau khi đội đua nhanh nhẹn hoàn thành nhiệm vụ, Hunt tạm thời rơi xuống sau Penny của Renault. Ba vòng sau, Hunt bắt đầu mạnh mẽ vượt lên. Kĩ thuật phòng ngự của danh tướng Penny bị Hunt công phá, khiến hắn suýt nữa phạm sai lầm đâm vào khu run-off, mà Hunt thì vượt qua hắn một cách ngoạn mục, tiếp tục lao về phía Charles ở trước mặt.
“Mẹ kiếp— lại là thằng quỷ này!” Charles thầm chửi mắng trong lòng.
Hai xe nhanh chóng giao tranh trên góc cua. Charles đánh tay lái, trông như thể muốn ép Hunt ra khỏi đường. Hunt chịu được áp lực, không chỉ không xảy ra va chạm với Charles, mà còn lượn một đường tuyệt đẹp, tiếp tục giữ vững khoảng cách, bám sát theo Charles. Ngay lúc ấy, Charles liền nhận ra thằng nhóc này đã không còn là thằng nhóc trong trận Abu Dhabi nữa. Sau mỗi chặng đua, thằng nhóc dường như đều hấp thụ được một thứ gì đó, biến tất cả những tay đua khác thành dinh dưỡng cho kỹ thuật của mình.
Trên những góc cua liên tục ở S1, Hunt tiếp tục triển khai những pha vượt mặt Charles. Lần này, Charles còn không dám hít thở, y biết mình không được mắc bất kì sai lầm nào. Hai xe kèn cựa, Hunt suýt vượt qua Charles ở đỉnh góc cua thứ nhất, thế nhưng rốt cục lại bị y qua mặt, để đến khi thoát cua, y vẫn là người dẫn trước.
(Mỗi đường đua F1 đều gồm 3 vị trí tính thời gian, 3 vị trí này chia đường đua thành 3 phần, gọi là 3 sector (viết tắt S1, S2, S3). Chỉ khi các tay đua vượt qua vị trí tính giờ này thì số liệu về thời gian đua của họ mới xuất hiện.)
Charles lúc này bật cười, lâu lắm rồi mới xuất hiện một đối thủ nhiệt huyết đến thế. Nói thật, lúc nào cũng phải đọ sức với Owen và Winston, Charles đã chán ngấy từ lâu. Sự truy đuổi của Hunt khiến Charles cực kì hưng phấn, y tựa như được trở lại quãng thời gian vừa mới gia nhập F1.
Owen phía trước mặt thành công vượt qua Winston ở góc cua số Một, thế mà đến hai vòng sau, anh ta lại bị Winston phản công ở chính góc cua ấy. Màn cạnh tranh của hai kẻ kia khiến khán giả xem mà toát mồ hôi lạnh, đến hít thở cũng không dám.
Không biết vì sao, rõ ràng bao nhiêu lần định vượt qua Charles đều thất bại, thế mà Hunt vẫn chẳng hề nhụt chí, ngược lại càng lúc càng tự tin.
“Phong độ của thằng nhóc tốt thật…” Marcus cảm thán.
Hunt và Charles lần lượt vào pit, đồng thời phát huy sức mạnh, mục tiêu của Charles là Owen, còn của Hunt là tiếp tục bám sát phía sau Charles.
Hai xe lại đọ sức trên góc cua số Một lần nữa, khán giả xem mà sợ hãi, chỉ lo hai người sẽ đâm vào nhau, thế nhưng cả Hunt và Charles đều rất rõ, chuyện ấy sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Hai người ổn định duy trì khoảng cách, lần lượt thoát cua như bay, khiến toàn trường đua nổ ra tiếng cổ vũ điên cuồng.
Số vòng đua còn lại không nhiều, Hunt híp mắt nghĩ: Được rồi, Charles, tôi đã tìm hiểu anh nhiều vòng lắm rồi, giờ thì chúng ta hăng hái thêm chút nữa đi!
Ở một góc cua tốc độ chậm, Hunt triển khai đọ phanh với Charles. Hai người đều là những kẻ không sợ mạo hiểm, tựa hồ đồng thời rà phanh. Màn đọ sức diễn ra liên tục trên ba góc cua, đến vòng thứ ba đếm ngược, khi thoát cua, Hunt vì men quá sát theo đường đua nên gần như lao vào kerb, thế nhưng cậu lại có thể mạnh mẽ chuyển hướng. Đồng thời, xe đua của Charles cũng suýt chút nữa mất khống chế, nhưng nhờ có năng lực phản ứng cao siêu của y mà quay về được đúng đường chạy.
Gần như không ai có thể nhìn rõ rốt cục đã có chuyện gì phát sinh, kể cả chính Hunt, thân là người trong cuộc. Mọi chuyện diễn ra đều dựa vào cảm giác của cậu. Cậu vòng qua Charles đang bận điều chỉnh hướng chạy, rồi cứ thế một người một ngựa thẳng rong.
Khán giả đều đứng bật dậy cổ vũ. Marcus nắm chặt nắm tay há hốc mồm! Còn Hunt, dường như cậu không cảm nhận được gì hết, cứ thế lao về phía trước.
Hai vòng đua còn lại, Charles bắt đầu tìm cách vượt mặt Hunt. Hai người vẫn tiếp tục cạnh tranh, nhưng Hunt đã hoàn mỹ chặn đứng đường vượt lên của y, theo sát Owen lao về vạch đích.
“A… cậu ta đứng thứ ba? Cậu ta đánh bại “Cá mập trắng” Charles?” Marcus ngẩn ngơ nghiêng đầu nhìn chuyên gia công nghệ.
“… Có lẽ là vậy…”
Hai giây sau, cả đội đua đứng phía sau nổ ra tiếng hoan hô cuồng nhiệt.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Lần sau tôi nhất định sẽ cắn chết anh!
Winston: Ừm.
Hunt: Đừng có coi tôi là trẻ con! Xoa đầu tôi làm gì! Ấy… anh xoa vào đâu đấy? Không cho xoa!
Winston: Vậy đến lúc ấy, em đừng cắn tôi mạnh quá.
Hunt: Hả?
Winston: Tôi dạy em nhé, phải cắn thế này này.
Hunt: Biến đi! Quần tôi mới mua đấy!
“Vậy nên cậu hãy dùng hết sức mình để cảm nhận con đường này trong các phiên chạy thử. Khi chặng đua chính thức bắt đầu, đừng do dự gì cả, hãy tin tưởng vào cảm giác của bản thân.”
“Được.” Hunt gật đầu.
“Đi đi.”
“Ừ.”
“Tôi nhìn cậu đi.”
“Tôi chẳng cần anh tiễn tôi bằng mắt đâu!”
“Ai bảo trên đường đua, cậu cứ nhìn lưng tôi mãi làm gì?”
“Mẹ nó!! Lần này đúng là tôi phải vượt qua anh thật! Nếu không tôi sẽ không cam tâm!” Hunt giơ ngón giữa với người kia.
“Đi đi.” Winston hất hất cằm.
Hunt xoay người bước từng bước rời đi, trong lòng rất thỏa mãn.
Cậu vừa về báo danh với đội đua đã bị Marcus ôm chầm lấy: “Tôi còn lo cậu sẽ ngủ quên trên máy bay, rồi hãng hàng không sẽ đưa cậu quay về Dubai mất!”
Những nhân viên khác cũng ha ha bật cười theo. Hunt vội vàng chia quà mình đã mua cho mọi người. Marcus nhận được cà vạt mà rớt cả nước mắt: “Thật lòng tôi chưa bao giờ nghĩ có một ngày cậu sẽ tặng quà cho tôi. Chiếc cà vạt này trông còn khá cao cấp…”
“Winston chọn cho ông đấy.”
“Tôi biết ngay, trông nó không tương xứng với đẳng cấp của cậu mà!” Marcus lao tới thấp giọng hỏi Hunt: “Cậu nói thật đi, Winston định rủ cậu sang Ferrari đúng không?”
“Làm gì có! Chẳng nhẽ giữa những tay đua với nhau chỉ có cạnh tranh, không có tình cảm sao?” Hunt nói nghe vô cùng chính nghĩa rồi đưa đồ ăn vặt cho Thẩm Khê, Thẩm Khê vô cùng hào phóng tặng cậu một cái ôm thật chặt.
“Đường đua Austin là một đẳng cấp khác.” Thẩm Xuyên mỉm cười đi tới trước mặt Hunt, giơ nắm tay ra.
Hunt hiểu ngay ý nghĩa câu nói của Thẩm Xuyên. Đường đua Austin đòi hỏi xe đua phải có lực nén phù hợp, Thẩm Xuyên chắc hẳn phải tự tin về tính năng này của xe lắm mới có thể nói với Hunt như vậy.
(Lực nén có vai trò rất quan trọng đối với một chiếc xe đua. Lực nén cao giúp xe bám mặt đường tốt hơn, để khi vào cua, xe sẽ ít bị văng hơn. Lực nén thấp giúp xe đi nhanh hơn trên đoạn đường thẳng.)
“Được, để xem trong chặng đua này… tôi có thể hất Owen, Charles hay Winston xuống ngựa được không!” Hunt cũng cụng tay với Thẩm Xuyên.
Phải hai ngày nữa, phiên chạy thử mới bắt đầu. Trong mấy ngày này, Hunt tiếp tục luyện tập thể lực cơ bản và làm quen với sự chênh lệch múi giờ. Hôm nay, ăn tối xong, Hunt tản bộ quanh khu vực đường đua Austin, vừa để cảm nhận nhiệt độ và không khí ở đây, vừa để tưởng tượng về những tiếng hò reo của khán giả.
“Ồ, Hunt? Không ngờ cậu lại ở đây.”
Giọng nói chứa ý cười vang lên, Hunt xoay người thì trông thấy Lawrence Owen. Dưới bóng đêm, gương mặt anh tuấn của anh ta mang vài phần bí ẩn mơ hồ.
“Tôi đang tản bộ.” Hunt nhún vai nói.
“Dù gì tôi cũng là thầy của cậu, cậu không tôn trọng tôi một chút được sao?” Owen đi tới khoác tay lên vai Hunt.
“Anh còn nói à? Mấy bài anh dạy tôi đều vô dụng cả, chỉ khiến tôi ê mặt thôi!” Hunt hất cánh tay của Owen xuống.
“Sao lại vô dụng? Tôi thấy rất hữu dụng đấy chứ. Chỉ vì cậu không đủ kinh nghiệm nên mới không nhận ra hiệu quả thôi.”
Hunt còn chẳng hiểu vì sao Owen lại có thể tự tin đến thế.
Owen cúi đầu xuống, nâng cánh tay của Hunt lên: “Cậu mới mua đồng hồ à?”
“Không, Winston… đổi cho tôi đấy.” Nhắc đến chuyện này, Hunt vẫn thấy xấu hổ vì sự nhầm lẫn của mình.
“Đổi cho cậu? Vì sao?”
“Khi còn ở Dubai Mall, tôi vốn định tặng cho hắn một chiếc đồng hồ, ai ngờ mua xong rồi tặng cho hắn, tôi mới phát hiện ra chiếc ấy giống y hệt chiếc hắn đang đeo!”
“Cậu nói cậu thích Vann Winston, thế mà tay hắn đeo đồng hồ gì cậu còn không rõ?” Owen nhìn Hunt với vẻ mặt “cậu-hết-thuốc-chữa-rồi”.
“Tôi cũng có hứng thú gì với đồng hồ đâu…” Hunt bĩu môi.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó tôi nói hay là đổi kiểu khác, Winston lại nói không cần, rồi đưa đồng hồ của mình cho tôi, còn hắn đeo đồng hồ tôi mua là được.” Nói đến đây, Hunt mới nhận ra Owen đã thay đổi nét mặt khi nhìn mình, không ngờ trông anh ta lại có phần ghi nhận và khâm phục.
“Hunt ơi là Hunt! Chiêu này của cậu cao siêu thật đấy! Với đàn ông, đồng hồ đeo trong một quãng thời gian dài còn đáng quý hơn cả nhẫn kết hôn nữa. Lúc Winston đổi đồng hồ của cậu ta cho cậu, cậu không thấy giống trao nhẫn kết hôn sao?” Owen kẹp chặt vai Hunt.
Thực ra không cần Owen nói, lúc đó Hunt cũng cảm thấy có hơi giống.
“Giờ cậu vẫn còn chưa đủ tự tin à? Tên Winston này chắc chắn có ý với cậu, nếu không cậu ta sẽ không nhận đồng hồ của cậu đâu.”
Con tim Hunt reo lên vui vẻ.
“Vậy làm thế nào tiếp theo đây?”
“Tiếp tục đi! Sau chặng đua này, cậu hãy tấn công mạnh mẽ hơn.” Owen ôm lấy vai cậu: “Đột nhiên tôi cảm thấy loại học sinh dốt đặc như cậu cũng không đến nỗi không có thiên phú.”
“Đúng, khi nào chặng đua kết thúc thì tiếp tục, giờ thi đấu là quan trọng nhất.”
“Ôn con, cậu lại nghĩ gì hả?”
“Đâu có gì. Cẩn thận đấy, nếu Winston đẩy anh xuống, tôi sẽ là người tiêu diệt anh.” Hunt cười cười rồi đút tay túi quần đi về phía khách sạn của mình.
“Thằng nhóc này đúng là… càng ngày càng đáng ghét.”
Khi đi tới cửa khách sạn, Hunt đột nhiên nghe thấy tiếng người gọi mình.
“Hunt!”
Hunt quay đầu lại thì nhìn thấy có một bóng người đang đứng ngược sáng.
“Ai đấy?”
Nếu là nhà báo nào thì cậu chẳng nhớ được mấy người.
“Cậu… cậu không nhớ tôi à?”
Đến lúc người nọ đi tới chỗ sáng hơn, Hunt mới nhận ra, kinh ngạc nói: “Cậu là… là Merlin cùng đi tour Safari với chúng tôi! Sao cậu lại ở đây?”
“Tất nhiên là đến đây để xem thi đấu rồi.” Merlin tựa như có phần kích động: “Cậu ở khách sạn này à?”
“À… đúng thế… Nghe nói năm nào đội đua Marcus cũng ở đây, chưa thay đổi bao giờ.” Hunt nở một nụ cười thật tươi.
“Tôi thật sự rất vui, cậu vẫn còn nhớ tên tôi cơ đấy. Có nhiều người hâm mộ cậu như thế… không ngờ cậu lại vẫn nhớ tôi…” Merlin rõ ràng là đang kích động.
Không… nói là kích động, chi bằng nói là hưng phấn? “Ừm… Thực ra tôi chẳng có ai hâm mộ cả… ha ha ha…” Bỗng nhớ ra nhận định của Winston về Merlin, Hunt đang đứng một mình tự dưng phát hoảng. Cậu cố cười nói: “Đã hơi muộn rồi, tôi phải đi nghỉ thôi.”
“Ồ… ừ nhỉ.”
“Cậu hãy tận hưởng quãng thời gian trận đấu diễn ra nhé.”
Nói xong, Hunt xoay người bước vào khách sạn. Sau khi vào thang máy, cậu mới thở phào một hơi, nhưng rồi lập tức lại cảm thấy bản thân thật nực cười. Cậu không bị Merlin dọa, mà là bị Winston dọa mới đúng.
Thoắt cái, phiên chạy thử đã đến hồi mở màn.
Mỗi phút mỗi giây trên đường đua đều cực kỳ quan trọng đối với Hunt. Cậu nhất định phải hiểu rõ con đường này, nhớ kĩ từng góc cua, từng đoạn dốc, nắm vững từng điểm xe có thể vượt lên. Thẩm Xuyên dẫn đầu đội kỹ sư cũng rất căng thẳng, bọn họ phải dựa vào những số liệu từ tay đua và xe đua để cân nhắc điều chỉnh các hạng mục.
Như thường lệ, mỗi một lượt chạy thử kết thúc, Hunt đều sẽ tìm một góc vắng người hút thuốc. Còn Winston tựa như không gì không biết, lúc nào cũng có thể tìm được cậu.
“Tôi bỗng cảm thấy trò trốn tìm này không còn thú vị chút nào nữa rồi, bao giờ anh cũng tìm được tôi…” Hunt ngậm thuốc nghiêng đầu thở dài một hơi tiếc nuối.
“Lần sau cậu có thể hút thuốc ở nơi nào sáng sủa hơn.” Winston ngồi xuống bên cạnh.
Hình như nghĩ đến chuyện gì, Hunt cười xấu xa nói với Winston: “Thực ra tôi cực kỳ thích đường đua Austin, đặc biệt là vì nó lên dốc xuống đèo, cao thấp nhấp nhô.”
“Trẻ con.” Winston vươn tay định lấy điếu thuốc Hunt đang ngậm trong miệng, nhưng Hunt lại bất mãn nghiêng đầu sang chỗ khác: “Anh đừng có hút thuốc của trẻ con!”
Winston dùng một tay giữ lấy mặt Hunt, ngón tay duỗi ra cạy môi dưới của cậu. Hunt vốn định kêu gào phạm quy, ai ngờ vừa nhả răng ra, điếu thuốc đã bị Winston cướp mất.
“Đường đua Austin cao thấp nhấp nhô khiến cậu thích thú lắm hả?” Winston hỏi lại. Hắn ngậm điếu thuốc có in dấu răng của Hunt, nhẹ nhàng hít một hơi rồi nhả khói.
“Giống y lúc lên giường!” Hunt trợn mắt nhìn hắn nói.
“Ồ…” Giọng Winston chậm rãi kéo dài: “Như lúc ngồi trên người tôi?”
“Đúng! Ngồi trên…”
Cái quỷ gì thế này! Khóe môi Winston khẽ cong lên khiến Hunt siêu bất mãn! Rõ ràng cậu định tán tỉnh Winston, nhưng sao lại để hắn thay đổi kịch bản thế này? Không chơi nữa!
Hunt đứng dậy định rời đi, Winston lại nhấc tay tóm lấy bắp chân cậu: “Không cần thuốc nữa à?”
“Không cần, anh cứ từ từ mà hút!”
Winston buông tay ra, đúng thật là đứng yên hút thuốc. Hunt cứ thế quay đầu bước đi. Thế này là không được! Lần sau muốn chơi tên này, cậu nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, nhắm chuẩn thời cơ rồi mới được ra tay, không thể để hắn xỏ lại được!
Ba phiên chạy thử kết thúc, trận phân hạng sẽ bắt đầu vào một giờ sáng sớm ngày hôm sau.
Hunt ngồi trong xe nhắm chặt hai mắt, không ngừng nhớ lại những chốt quan trọng trên đường đua Austin. Khi cậu mở mắt ra lần nữa, Thẩm Xuyên đã đi tới bên cạnh.
“Hunt, chúng tôi sẽ luôn sát cánh cùng cậu. Cậu biết đấy, mỗi một chặng đua của cậu đều là cơ sở để chúng ta tiến bộ.”
“Tôi hiểu.” Hunt gật gật đầu.
Khán đài của đường đua Austin đã sắp rơi vào trạng thái sôi sục. Trước đây, cậu sẽ cảm thấy hốt hoảng và phiền muộn khi nghe thấy những âm thanh làm phiền đến mình này, nhưng giờ, cậu đã quá quen với việc bỏ ngoài tai chúng. Cậu biết mình khả năng tự khống chế của mình đã càng lúc càng thuần thục rồi.
Cuộc cạnh tranh trong trận phân hạng lúc nào cũng ngập tràn mùi thuốc súng. Owen chiếm vị trí chủ đạo trong lượt Q1, thành thạo vào cua và thoát cua. Dù có là đường đua như Austin, kỹ thuật của anh ta cũng không hề chịu ảnh hưởng, thậm chí trong những bức ảnh máy bay trực thăng chụp được, trông anh ta còn cứ như con thoi qua lại giữa đại dương.
Tốc độ đua một vòng của Charles và Winston bất phân cao thấp, thậm chí còn tạo ra sự uy hiếp cực lớn đối với Owen. Trước khi Q1 kết thúc, tốc độ một vòng của Hunt không ngừng được rút ngắn, ổn định ở vị trí phía sau hai người kia.
Q2 bắt đầu, sự cạnh tranh càng trở nên rõ rệt. Tuy đường đua chẳng có khói súng, nhưng khán giả vẫn có thể cảm nhận được chiến hỏa mịt mù. Lượt phân hạng thứ hai tiến hành được một nửa, Owen bị Charles vượt qua, nhưng Winston lại bất ngờ vượt Charles, tạm thời giành vị trí thứ nhất vào cuối Q2.
Đến Q3, ba vị trí đầu tiên liên tục thay đổi, khán giả cũng cực kỳ hồi hộp. Hunt híp mắt lại, phát huy mọi tính năng của xe đua, không ngờ lại vượt qua được Owen vốn đang ở vị trí thứ ba! Tuy lần này Hunt chưa đua được tới hai vòng đã bị Owen vượt lại, Marcus vẫn hưng phấn vô cùng.
Trận phân hạng kết thúc, Winston giành pole, Charles đứng thứ hai, Owen thứ ba, Hunt giữ vững vị trí thứ tư. Thứ hạng này của cậu đã thu hút được sự chú ý của truyền thông, không còn ai dám nói cậu tiểu tướng trẻ tuổi đạt được thành tích như vậy là do may mắn nữa. Đội đua Marcus cũng theo đà phát triển, trận đấu chưa kết thúc đã nhận được tin tập đoàn Nicky sẽ tăng vốn tài trợ.
Mặc dù vậy, Hunt vẫn không hề thả lỏng vì thành tích của mình. Cậu yên lặng ngồi một chỗ uống nước, lắng nghe những phân tích của chuyên gia công nghệ. Nhìn từ tốc độ đua của mọi người, Hunt biết đám Owen vốn quen thuộc với đường đua này, hoặc nên nói là quen thuộc với phong cách lên xuống thất thường của đường đua này, thực sự đã bỏ mình rất xa. Khoảng cách này tưởng chừng rất nhỏ, chỉ cần chạm tới là có thể phá vỡ, nhưng Hunt rõ ràng, để đạt tới được cái chạm này, chỉ có nỗ lực là không đủ. Có lẽ cậu nên nghe theo lời Winston nói trước trận đấu, hãy tin tưởng vào cảm giác của mình, muốn hạ gục đối thủ mạnh hơn mình thì phải có sát khí hơn đối phương.
“Hunt… nếu lần này cậu có thể giữ vững vị trí thứ tư…”
Marcus còn chưa nói xong đã bị Hunt nhét bánh mỳ chặn họng.
“Giữ vững vị trí? Sau lưng tôi là Enzo đội Lotus, Duchovny đội McLaren, Penny đội Renault, Donald đội Sauber… Bất cứ kẻ nào… cũng chỉ cần tôi thả lỏng một hơi là sẽ đè đầu tôi vượt qua ngay… Marcus, chúng ta đã không còn ở giai đoạn giữ vững vị trí nữa rồi.”
Đôi mắt Hunt nhìn Marcus không chứa ngọn lửa nhiệt tình đơn thuần, mà chỉ chứa sự lạnh lùng bình tĩnh. Cậu biết vị trí của mình, hoàn cảnh của mình, thậm chí cực kì rõ ràng những đối thủ sau lưng luôn sẵn sàng vượt mặt mình bất cứ lúc nào.
“Đúng vậy… chúng ta không chỉ là người truy đuổi, mà cũng là mục tiêu của những kẻ theo sau.” Marcus vươn tay ấn lên vai cậu, ánh mắt nhìn cậu cũng tràn đầy sức mạnh: “Hãy phát huy tất cả năng lực của cậu. Nếu cậu phát cuồng, chúng tôi sẽ phát cuồng cùng cậu.”
“Cảm ơn, đây chính là điều tôi muốn.” Hunt bật cười.
Marcus có chút ngẩn ngơ, rốt cục ông đã không trưởng thành bằng thằng nhóc này từ khi nào nhỉ? Không không không, người có kỹ thuật và quyết tâm bậc này sao có thể là trẻ con được chứ? Evan Hunt đã là một người đàn ông nắm rõ mục tiêu của mình rồi.
Cũng lúc này, Owen đội Red Bull đang ngồi trên ghế duỗi lưng: “A… ghét thật!”
“Sao thế? Vì Vann Winston đã giành được pole, hay tại Charles lại ở trước mặt cậu?” Chuyên gia công nghệ của đội Red Bull đến cạnh Owen mà cười hỏi.
“Không, tôi ghét Evan Hunt ở phía sau mình.” Owen cau mày, cặp mắt xanh xinh đẹp liền nheo lại. Hai tay anh ta chống cằm, chân phải cạ qua lại trên mặt đất.
“Cậu hồi hộp sao? Không phải chứ… Owen…”
“Thằng nhóc ấy muốn đè bẹp tôi.” Owen nói.
“Kết quả của F1 tuy không phải một hằng số, thế nhưng cả kinh nghiệm và kĩ thuật của cậu đều trên cơ thằng nhóc…”
“Ông không biết đâu, luận kĩ thuật đua xe, hiện giờ, đã không còn tay đua nào đua phía trước Hunt dám chắc mình giỏi hơn cậu ta nữa. Một khi cậu ta đã xác định được mục tiêu, cậu ta sẽ khiến đối thủ không cách nào hô hấp cho tới tận giây phút cuối cùng.”
“Vì vậy?”
“Vì vậy, tôi phải cảm ơn sự tồn tại của cậu ta. Bởi vì có cậu ta, tôi nhất định phải vươn lên phía trước, ném lại áp lực cho kẻ khác.” Owen nhếch môi cười.
Dưới sự chờ mong của khán giả, trận đua chính thức trên đường đua Austin bắt đầu. Ánh mặt trời chín giờ sáng không quá mức chói chang, thậm chí còn có phần dịu mát, mà trong cái dịu mát này, một trận chiến trên đường đua chuẩn bị mở màn. Tay đua của các đội vào vị trí, khán giả cũng chờ đợi sự bắt đầu của bữa tiệc tốc độ.
Khi năm chiếc đèn tín hiệu đều đã tắt, Winston giành pole dẫn đầu lao về phía trước, lấy một khí thế không ai sánh bằng vượt qua góc cua đầu tiên. Cả Charles và Owen đều qua cua một cách linh hoạt. Hunt bình tĩnh nhưng không kém phần sắc bén theo sát phía sau, không hề bị kéo dài khoảng cách. Phía sau lưng cậu hình như vừa xảy ra một trận hỗn chiến lớn, Penny và Duchovny bám sát sau lưng Hunt, mục tiêu của cả hai đều là cậu.
Đừng nghĩ về bầy lang sói phía sau, hãy nhìn về sư tử trước mắt!
Ngay từ góc cua chậm đầu tiên, Owen đã cảm nhận được Hunt đang tiếp cận mình. Thằng nhóc này đúng thật to gan hơn trước, nhưng lí do để cậu ta to gan như thế là vì cậu ta đã tự tin hơn về kĩ thuật! Mấy vòng đua trập trùng đã qua, chênh lệch độ cao thế này yêu cầu năng lực khống chế phanh của các tay đua phải thật chuẩn, nhưng thao tác của Hunt chính xác đến mức Owen cảm thấy ám ảnh không dứt. Để dứt bỏ thứ ám ảnh này, Owen quyết định bắt đầu cạnh tranh quyết liệt với Charles trong mười vòng đầu tiên.
Khi Owen vượt qua Charles ở vòng thứ mười hai, hai chiếc xe so tài kịch liệt đến mức mặt đất cũng tóe lửa. Owen là người thoát cua trước, tuy ưu thế không rõ ràng nhưng anh ta đã dựa vào cung đường cao siêu, hoàn toàn đoạt đi cơ hội đáp trả của Charles. Owen vượt xong liền thở phào một hơi, tiếp tục phi như bay trên đoạn đường thẳng.
“Charles thân mến, tôi để Evan Hunt lại cho cậu thưởng thức đó!” Owen giờ chỉ muốn dùng hết tốc lực hạ gục chiếc F1 màu đỏ trước mắt.
Hunt vào pit thay lốp. Sau khi đội đua nhanh nhẹn hoàn thành nhiệm vụ, Hunt tạm thời rơi xuống sau Penny của Renault. Ba vòng sau, Hunt bắt đầu mạnh mẽ vượt lên. Kĩ thuật phòng ngự của danh tướng Penny bị Hunt công phá, khiến hắn suýt nữa phạm sai lầm đâm vào khu run-off, mà Hunt thì vượt qua hắn một cách ngoạn mục, tiếp tục lao về phía Charles ở trước mặt.
“Mẹ kiếp— lại là thằng quỷ này!” Charles thầm chửi mắng trong lòng.
Hai xe nhanh chóng giao tranh trên góc cua. Charles đánh tay lái, trông như thể muốn ép Hunt ra khỏi đường. Hunt chịu được áp lực, không chỉ không xảy ra va chạm với Charles, mà còn lượn một đường tuyệt đẹp, tiếp tục giữ vững khoảng cách, bám sát theo Charles. Ngay lúc ấy, Charles liền nhận ra thằng nhóc này đã không còn là thằng nhóc trong trận Abu Dhabi nữa. Sau mỗi chặng đua, thằng nhóc dường như đều hấp thụ được một thứ gì đó, biến tất cả những tay đua khác thành dinh dưỡng cho kỹ thuật của mình.
Trên những góc cua liên tục ở S1, Hunt tiếp tục triển khai những pha vượt mặt Charles. Lần này, Charles còn không dám hít thở, y biết mình không được mắc bất kì sai lầm nào. Hai xe kèn cựa, Hunt suýt vượt qua Charles ở đỉnh góc cua thứ nhất, thế nhưng rốt cục lại bị y qua mặt, để đến khi thoát cua, y vẫn là người dẫn trước.
(Mỗi đường đua F1 đều gồm 3 vị trí tính thời gian, 3 vị trí này chia đường đua thành 3 phần, gọi là 3 sector (viết tắt S1, S2, S3). Chỉ khi các tay đua vượt qua vị trí tính giờ này thì số liệu về thời gian đua của họ mới xuất hiện.)
Charles lúc này bật cười, lâu lắm rồi mới xuất hiện một đối thủ nhiệt huyết đến thế. Nói thật, lúc nào cũng phải đọ sức với Owen và Winston, Charles đã chán ngấy từ lâu. Sự truy đuổi của Hunt khiến Charles cực kì hưng phấn, y tựa như được trở lại quãng thời gian vừa mới gia nhập F1.
Owen phía trước mặt thành công vượt qua Winston ở góc cua số Một, thế mà đến hai vòng sau, anh ta lại bị Winston phản công ở chính góc cua ấy. Màn cạnh tranh của hai kẻ kia khiến khán giả xem mà toát mồ hôi lạnh, đến hít thở cũng không dám.
Không biết vì sao, rõ ràng bao nhiêu lần định vượt qua Charles đều thất bại, thế mà Hunt vẫn chẳng hề nhụt chí, ngược lại càng lúc càng tự tin.
“Phong độ của thằng nhóc tốt thật…” Marcus cảm thán.
Hunt và Charles lần lượt vào pit, đồng thời phát huy sức mạnh, mục tiêu của Charles là Owen, còn của Hunt là tiếp tục bám sát phía sau Charles.
Hai xe lại đọ sức trên góc cua số Một lần nữa, khán giả xem mà sợ hãi, chỉ lo hai người sẽ đâm vào nhau, thế nhưng cả Hunt và Charles đều rất rõ, chuyện ấy sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Hai người ổn định duy trì khoảng cách, lần lượt thoát cua như bay, khiến toàn trường đua nổ ra tiếng cổ vũ điên cuồng.
Số vòng đua còn lại không nhiều, Hunt híp mắt nghĩ: Được rồi, Charles, tôi đã tìm hiểu anh nhiều vòng lắm rồi, giờ thì chúng ta hăng hái thêm chút nữa đi!
Ở một góc cua tốc độ chậm, Hunt triển khai đọ phanh với Charles. Hai người đều là những kẻ không sợ mạo hiểm, tựa hồ đồng thời rà phanh. Màn đọ sức diễn ra liên tục trên ba góc cua, đến vòng thứ ba đếm ngược, khi thoát cua, Hunt vì men quá sát theo đường đua nên gần như lao vào kerb, thế nhưng cậu lại có thể mạnh mẽ chuyển hướng. Đồng thời, xe đua của Charles cũng suýt chút nữa mất khống chế, nhưng nhờ có năng lực phản ứng cao siêu của y mà quay về được đúng đường chạy.
Gần như không ai có thể nhìn rõ rốt cục đã có chuyện gì phát sinh, kể cả chính Hunt, thân là người trong cuộc. Mọi chuyện diễn ra đều dựa vào cảm giác của cậu. Cậu vòng qua Charles đang bận điều chỉnh hướng chạy, rồi cứ thế một người một ngựa thẳng rong.
Khán giả đều đứng bật dậy cổ vũ. Marcus nắm chặt nắm tay há hốc mồm! Còn Hunt, dường như cậu không cảm nhận được gì hết, cứ thế lao về phía trước.
Hai vòng đua còn lại, Charles bắt đầu tìm cách vượt mặt Hunt. Hai người vẫn tiếp tục cạnh tranh, nhưng Hunt đã hoàn mỹ chặn đứng đường vượt lên của y, theo sát Owen lao về vạch đích.
“A… cậu ta đứng thứ ba? Cậu ta đánh bại “Cá mập trắng” Charles?” Marcus ngẩn ngơ nghiêng đầu nhìn chuyên gia công nghệ.
“… Có lẽ là vậy…”
Hai giây sau, cả đội đua đứng phía sau nổ ra tiếng hoan hô cuồng nhiệt.
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Lần sau tôi nhất định sẽ cắn chết anh!
Winston: Ừm.
Hunt: Đừng có coi tôi là trẻ con! Xoa đầu tôi làm gì! Ấy… anh xoa vào đâu đấy? Không cho xoa!
Winston: Vậy đến lúc ấy, em đừng cắn tôi mạnh quá.
Hunt: Hả?
Winston: Tôi dạy em nhé, phải cắn thế này này.
Hunt: Biến đi! Quần tôi mới mua đấy!
Danh sách chương