Trong khi Hunt công kích Owen suốt ba vòng liên tiếp, Charles sau lưng cậu cũng cực kỳ kiên nhẫn bám theo. Cuối cùng, ở một góc cua cần tăng tốc, Charles quyết đoán vào cua, khiến lốp xe ma sát với mặt đường gần như tóe lửa. Hunt phản ứng linh hoạt điều chỉnh tuyến đường, ép Charles suýt chút nữa thì lao ra ngoài vạch trắng, có điều y vẫn vững vàng khống chế được phương hướng. Vào thời điểm quyết định, y gần như sượt qua đầu xe Hunt để giành trước một bước thoát cua, sau đó lập tức lao vào góc cua hình chữ S.
“Mẹ kiếp! Charles điên rồi à!” Marcus thấy thế mà kinh hồn bạt vía.
“Nhưng làm vậy cũng không tính là phạm quy. Đúng là không hổ danh cao thủ mười mấy năm kinh nghiệm.” Thẩm Xuyên híp mắt nói.
“Mong Hunt sẽ không chịu ám ảnh gì.”
Lúc này, Hunt đã bị bỏ lại phía sau Charles. Màn vượt mặt vừa nãy không hề gây nên chút đả kích nào với cậu, ngược lại, chính vào thời khắc ấy, cậu đã cảm nhận được cái gọi là “khoái cảm tốc độ” mà Winston nói. Cảm giác ấy khiến Hunt càng nóng lòng muốn thử thách bản thân hơn, muốn thực hiện được một màn vượt mặt cao siêu hơn cả màn vượt mặt Charles vừa thể hiện nữa.
Sự hưng phấn lúc này khiến đầu óc Hunt càng trở nên tỉnh táo. Trên đoạn đường hình chữ S, Hunt hiện đang là tay đua giữ tốc độ thoát cua nhanh nhất. Khán giả quan sát cậu vừa đổ mồ hôi lạnh sợ cậu lao ra ngoài đường đua, lại vừa trầm trồ với kỹ thuật bẻ lái của cậu. Sau khi vượt qua góc cua này, Hunt phát hiện có người đang bám theo mình.
Là người của đội Lotus… kỹ thuật của tên này khá đấy!
Trước khi Hunt đến với góc cua tiếp theo, tốc độ của cậu đã lên tới 280 km/h, thế mà tên bám đuôi kia vẫn không hề kém cạnh, cứ như đang không ngừng giăng lưới, ý đồ kéo Hunt mắc vào trong.
Tên của người này là gì ấy nhỉ?
— Trần Mặc Bạch!
Trần Mặc Bạch vốn xuất phát từ vị trí thứ sáu, không ngờ lại leo lên vị trí thứ tư nhanh đến thế, mà Duchovny và Penny cũng có phải hạng dễ chơi đâu! Winston đã từng nói, người này có sở trường đọ phanh. Được lắm, vậy thì tôi sẽ thử sức với anh!
Vào đến góc cua số Bảy, hệ số lực hướng tâm lên tới 2.8, thế nhưng cả Hunt và Trần Mặc Bạch đều gần như đồng thời rà phanh muộn. Dưới tốc độ như vậy, người bình thường hẳn đã gãy cổ rồi, vậy mà Hunt lại nhếch mép cười. Rất nhiều khán giả đã ồ lên kinh ngạc khi nhìn thấy hai chiếc xe gần như song song phóng qua đỉnh cua, sau đó gần như đồng thời chuyển hướng. Có điều, Hunt vẫn giữ vững ưu thế của mình để là người tiến tới góc cua tiếp theo trước.
Cuộc cạnh tranh vẫn cứ tiếp diễn.
Phong cách vươn lên ổn định của Trần Mặc Bạch không hề làm Hunt thấy sốt ruột, ngược lại, cậu còn thấy hưng phấn như một đứa trẻ tìm được món đồ chơi mới mẻ. Sự hưng phấn này mang lại cho Hunt một linh cảm bất ngờ. Linh cảm này hợp với đường đua, hợp với xe đua của cậu thành một thể, tạo ra nguồn sức mạnh bộc phát khiến người ta khó lòng tưởng tượng.
Các tay đua nối nhau vào pit, Hunt và Trần Mặc Bạch cũng vậy. Sau khi ra khỏi pit, Hunt tựa như bước vào trạng thái điên cuồng. Sau hai vòng đua, tốc độ đua một vòng của cậu đã vượt qua cả Owen, người đang tạm giữ vị trí thứ nhất.
“Tôi bỗng nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ…” Marcus mở miệng nhưng lại không thể hình dung chuẩn xác thứ cảm giác này.
“Đường đua Sepang tồn tại là để khẳng định cậu ấy.” Thẩm Xuyên đáp lại.
Marcus hơi ngẩn người rồi nhìn Thẩm Xuyên đứng bên cạnh: “Nó tồn tại cũng là để khẳng định chúng ta.”
Hai góc cua số Mười ba và Mười bốn là hai góc cua phải được thiết kế rất đặc biệt, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của Hunt khi tiến vào đoạn đường thẳng tiếp theo. Sau lưng Hunt vẫn là Trần Mặc Bạch đang thể hiện kỹ thuật truy đuổi cao siêu. Góc cua trước, Trần Mặc Bạch gần như vượt qua Hunt, thế nhưng đến góc cua sau, Hunt nhạy bén chuyển số 2 ở đỉnh cua, đáp trả Trần Mặc Bạch một cách điệu nghệ, là người giành được quyền vào đoạn đường thẳng trước. Sau khi thoát được Trần Mặc Bạch, cậu liền điên cuồng tăng tốc, truy đuổi Charles ở ngay trước mặt.
Charles không để cho Hunt có cơ hội thực hiện hiệu ứng kéo trên đoạn đường thẳng, hai xe lần lượt tiến vào góc cua gắt. Charles vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra Hunt có ý đồ vượt lên ở đỉnh cua thứ hai, thế nhưng y cũng lập tức hiểu ra, đây chỉ là sự thăm dò của Hunt, cũng là bức chiến thư của cậu.
Một vòng sau, hai người đã sắp sửa phóng tới góc cua phải mà Charles đã vượt qua Hunt trước đó. Dưới ánh nhìn chăm chú của khán giả, Hunt quyết liệt như rút đao chém nước, chẳng khác nào sẽ lao vào khu run off đến nơi, vậy mà cậu lại vững vàng đè lên vạch kẻ trắng, chuyển hướng, để rồi sau một thoáng sóng vai cùng Charles, cậu trở thành người thoát cua trước. Charles trợn mắt, nhìn về phía Hunt nay lại dẫn trước mình.
“Hây, Charles… tôi để lại Trần Mặc Bạch cho anh đấy!” Hunt nhếch mép cười.
Hai giây sau, ngài Cacho đang ngồi trên ghế truyền thông mới có phản ứng: “Cậu chàng này chơi ngông thật! Cách cậu ta vượt qua Charles vừa rồi chẳng khác gì cách Charles vượt qua cậu ta cả! Có khác thì khác ở chỗ, Hunt cứ như đã tổng kết kinh nghiệm của Charles, khiến cung đường của cậu ta càng trở nên…”
“Càng trở nên hoàn hảo và thong dong hơn.” Audrey Wilson tiếp lời. Cô cảm thấy cực kỳ, cực kỳ ngạc nhiên, không ngờ Hunt đã trưởng thành hơn chặng đua trước nhiều đến thế.
Cùng lúc ấy, Winston đã đứng trước màn chiếu không hề động đậy suốt hơn một giờ đồng hồ. Hắn giữ vững tư thế quan sát chăm chú, như thể toàn bộ suy tính, toàn bộ tư duy và toàn bộ nhiệt tình nằm sâu trong lòng hắn đều đã bị chiếc xe kia kéo theo mất.
Vượt qua Charles, Hunt giành lại vị trí thứ hai bắt đầu truy đuổi Owen suốt sáu vòng liên tiếp. Đối với Owen, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều là một trải nghiệm vô cùng quý báu, bởi sự tồn tại của Hunt khiến anh ta nảy sinh thêm biết bao cảm xúc mới mẻ với đường đua Sepang. Anh ta nhất định phải lợi dụng từng đoạn cua, từng góc độ, dốc hết khả năng cắt đuôi Hunt.
Trong những vòng đua còn lại, vì theo đuôi Owen, Hunt quyết định vào pit thêm lần nữa. Cả đội đua Marcus hăng máu, giúp Hunt ghi được kỉ lục lần vào pit có thời gian ngắn nhất. Mười mấy vòng đua cuối, Hunt lao về phía trước nhanh như cưỡi gió.
Kỹ thuật điêu luyện và sắc sảo của Hunt trên từng góc cua góc độ khác nhau khiến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng Owen, làm anh ta suýt chút nữa đi chệch hướng mấy lần. Hunt đã vượt ngoài dự liệu của Owen suốt ba lần liên tiếp, thế nhưng Owen vẫn cương quyết giữ vững vị trí của mình.
Thời gian dần dần rút ngắn, hai người bước vào năm vòng đua cuối cùng. Sự cạnh tranh của Hunt và Owen khiến tim người xem ngừng đập. Trong suốt ba góc cua liên tiếp, hai người lái sóng vai lốp đọ lốp, hệ thống treo của hai bên tựa như có thể va chạm bất cứ lúc nào.
“Sao, cậu thấy Evan Hunt thế nào?” Ngài Miller hỏi Winston đứng cạnh.
“Tôi rất ghen tị với Owen. Đáng lẽ tôi mới chính là người khiến Hunt một lòng một dạ theo đuôi như thế.”
Ngài Miller ngẩn người, bởi ông có thể cảm nhận được giọng của Winston rất rít, tựa như cái cậu thanh niên đang mặc sức rong ruổi trên đường đua kia trời sinh đã thuộc về Vann Winston, không một kẻ nào có đủ tư cách ảnh hưởng đến phương hướng của cậu.
Hunt lúc này nắm chặt vô lăng, cậu biết mình đã hoàn toàn thích ứng được với đường đua rồi.
Winston, nhìn tôi đi. Nhất định, nhất định phải nhìn tôi đấy!
Khi vượt qua những góc cua liên tiếp, Hunt lợi dụng phanh để tạo ra sự chênh lệch thời gian với Owen. Thoạt nhìn, cậu như đã lái chệch khỏi đường đi, đến cả đầu xe cũng vượt ra khỏi vạch trắng. Marcus căng thẳng đến mức toàn thân đột nhiên ngả về phía trước, nhân viên trong đội không hẹn mà cùng ngẩng cao đầu, còn Winston lại bước những bước dài lên trước, nhìn về con đường Sepang.
Winston nắm chặt nắm tay, hắn rất rõ ràng Hunt sẽ không thất bại, cậu chắc chắn sẽ không thất bại!
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Hunt mạnh mẽ chuyển hướng, gần như dán dính vào thân xe Owen, rà phanh chuyển số làm liền một mạch. Lúc trước, xe trông còn như lạc khỏi cung đường, lúc này lại như để giúp cậu tích đủ lực hướng tâm vậy. Sau khi qua đỉnh cua, cậu vượt trước Owen một phần ba thân xe, đến khi thoát cua, cậu đã hoàn toàn vượt qua Owen, trực tiếp lái vào góc cua số Bảy. Khi hai người so tài cùng nhau, tâm trạng Hunt vừa lạnh lùng vừa sôi nổi, mọi thứ xảy ra trước mắt cậu như thể được quay chậm, khiến mỗi một giây đều được cắt thành từng tấm, từng tấm phim. Hunt phóng ra khỏi góc cua, Owen đã bị cậu bỏ lại phía sau rồi!
“A ha!!” Marcus nắm chặt tay nhảy cỡn lên.
“Thằng nhóc này… chẳng phải người…” Đội đua Ferrari cũng truyền ra từng tiếng kêu kinh ngạc.
Mà khi được tận mắt chứng kiến hình ảnh này, Winston cũng như bùng cháy sau trạng thái ngưng kết.
Hai vòng sau đó, Hunt thể hiện được kỹ thuật phòng ngự trước nay chưa từng có. Owen luôn luôn bám sát sau lưng cậu mà chẳng cách nào vượt lên. Cả đường đua như nước biển sôi trào, Hunt dẫn đầu đoàn quân đi ngược thủy triều, chọc thủng tất thảy, nhấm chìm thế giới…
Giờ này phút này, bao nhiêu âm thanh của thế gian vốn bị cậu bỏ ngoài tai lại tràn về trong óc. Hunt thở hổn hển, lồng ngực cũng như thể nổ tung. Cậu thắng rồi sao? Winston? Anh có nhìn thấy không? Anh có ngưỡng mộ không? Có đố kị không? Có vạn phần tiếc nuối vì không thể trở thành đối thủ của tôi trong chặng đua này không? Có phút phút giây giây quan sát tôi? Cũng giống như tôi cố chấp bám theo anh vậy?
Hunt nện thật mạnh vào lồng ngực mình, cảm thấy mọi chuyện có phần không chân thực. Khi ánh mắt cậu lướt ra khỏi đường đua, nhìn thấy bóng hình đứng thẳng ở phía xa xa, cậu bỗng muốn từ bỏ tất cả để lao vào lòng người con trai kia biết mấy.
“Quán quân! Hunt! Cậu lại giành thêm một chức quán quân chặng nữa rồi!!”
Trong lòng Hunt là những sướng vui vô hạn. Cậu không biết phải làm sao mới có thể khiến Winston cảm nhận được tâm tình của mình lúc này. Chức quán quân này có thể không mang lại vô hạn vinh quang như ngôi vị quán quân chung cuộc, nó cũng sẽ chỉ là một bộ phận nhỏ trong vô số những chặng đua mà cậu và Winston cùng trải qua, thế nhưng đối với Hunt, nó lại mang ý nghĩa quan trọng cực kỳ. Nó là chức quán quân Hunt giành được ngay dưới sự quan sát của Winston.
Tôi dâng tặng nó cho anh đấy, liệu anh có như tôi, cảm thấy sung sướng như thể phát cuồng?
Xa quá, Hunt không nhìn rõ được biểu cảm của Winston.
Tiếng của Marcus truyền tới từ vô tuyến điện: “Hunt! Cậu giỏi lắm! Giỏi lắm! Tôi yêu cậu! Bọn tôi yêu cậu!”
Những ngón tay nắm chặt vô lăng của Hunt khe khẽ run rẩy. Khán giả đang hò reo, không khí cũng dường như sôi trào.
“Tôi có thể bốc đồng một chút không?” Hunt nhẹ giọng hỏi.
“Được! Được chứ! Cậu muốn bốc đồng thế nào mà chẳng được! Chỉ cần không lao xe vào khu run off là được rồi!”
Hunt nhếch cao khóe miệng rồi đột nhiên nắm chặt vô lăng. Xe của cậu thình lình xoay một vòng, lốp xe ma sát kịch liệt với mặt đường sinh ra tia lửa. Khán giả cũng trở nên kích động. Thế giới xoay tròn cực nhanh. Niềm vui của cậu lao đi bốn phương tám hướng.
Owen bất lực cười cười: “Ngài Marcus không tiếc của à? Lại để cho thằng nhóc kia đốt lốp như thế cơ đấy.”
Charles khinh bỉ: “Mẹ kiếp! Thua thằng nhóc con kia ba chặng liên tiếp rồi!”
Lần chụp ảnh này, Hunt tươi cười xán lạn vô cùng. Khi cậu đứng trên bục nhận giải cùng Owen và Charles, Charles vẫn mang vẻ mặt khó đăm đăm, còn Owen lại đặt một tay lên lưng cậu, rình ngay cái lúc cậu cười rạng rỡ nhất để véo mạnh một cái.
“Auuu!!”
Kết quả, bức ảnh cuối cùng chộp được cảnh Hunt nhăn mặt đau đớn.
Sau khi chặng đua này kết thúc, Hunt chạy như bay trên lối đi. Cậu lao đến vị trí của đội đua Ferrari, nhìn thấy người con trai lạnh lùng kia đang trò chuyện với người đồng đội giành vị trí thứ năm của mình.
“Ái chà! Hunt tới kìa!”
Cả đội đua đã chẳng còn gì kinh ngạc với sự xuất hiện của Hunt nữa, đến cả giám đốc đội đua, ngài Miller cũng chẳng có cảm xúc gì.
“Thằng nhóc này thích đến đội Ferrari chơi thế, tại sao không gia nhập luôn cho rồi?”
“Cẩn thận kẻo bị Marcus ném bom đấy.”
Kể từ khi nghe thấy tiếng bước chạy vội vã của Hunt truyền tới từ phía xa, Winston đã không còn biết mình đang nói gì với đồng đội nữa. Trông bóng hình Hunt càng lúc càng gần, Winston đã thoáng dang hai cánh tay, thế nhưng vẫn không dự tính được tốc độ chạy của cậu. Cậu xông tới, tựa như kéo theo không khí của toàn thế giới cùng niềm hạnh phúc của chính mình. Sau một tiếng “phịch”, Winston cũng như thể vỡ tan, lảo đảo lui ba bước rồi mới ôm chầm lấy Hunt.
“Anh đã nhìn thấy chưa? Đã nhìn thấy chưa?” Bao nhiêu hưng phấn của Hunt đều dâng hết lên nét mặt. Đây chẳng phải lần đầu tiên Hunt lao vào lồng ngực Winston, cũng chẳng phải là lần đầu tiên Winston ôm cậu lên cao như vậy.
“Ai không biết sẽ tưởng thằng nhóc chạy đến đây để khoe khoang mất… muốn đạp chết quá…” Ngài Miller không vui nói.
“Sao tôi lại cảm thấy trông giống như Winston đang khoe khoang hơn nhỉ? Kiểu như cậu ta đang nói, kể cả khi tôi không ở đó, Hunt của tôi cũng có thể bảo vệ được ngôi vị quán quân…”
Vừa nghe lời bàn như thế, ngài Miller đã trông thấy Winston đang ngẩng cao đầu, cả ánh mắt lẫn cánh môi đang cười khẽ đều thể hiện niềm hạnh phúc và tán thưởng không hề che giấu. Winston ôm lấy Hunt bước vài bước về phía trước. Hunt bò trên người hắn, hưng phấn nói liên miên: “Anh đã nhìn thấy chưa? Cái tên Owen khốn kiếp đó! Tên đó dám cấu tôi! Charles lại thua tôi nữa rồi! Nhìn mặt y mà sướng chết được!”
Winston nghiêng người, đẩy cửa nhà vệ sinh rồi bước vào trong.
“Tôi giành quán quân rồi! Tôi lại giành quán quân rồi! Tuy không phải quán quân chung cuộc nhưng có lẽ tôi đã càng lúc càng tiến gần tới anh rồi!”
Winston ôm Hunt xoay nửa vòng, bước vào một gian buồng rồi dùng mũi chân đóng cửa lại. Hunt vẫn ngây ngất trong men say chiến thắng, đôi mắt cậu tràn đầy hình ảnh ánh mắt Winston, cậu chẳng hề quan tâm mình đã được Winston ôm tới đâu nữa.
Cậu hé miệng, thậm chí còn chẳng rõ chính mình đang nói những gì, chỉ biết nụ hôn của Winston đã ập tới. Đầu lưỡi của hắn không nói lời nào đã tiến vào trong, Hunt rên rỉ hai tiếng, đang định đáp trả người kia, Winston đã không đợi nổi nữa bắt đầu mút mát.
Hunt trượt dần từ trong lòng Winston xuống, Winston lại xốc cậu lên, hai cánh tay giữ chặt lấy thắt lưng cậu. Niềm khát vọng khó lòng kiềm nén mượn nụ hôn này truyền từ đầu lưỡi Hunt tới tận từng lọn tóc, từng đầu ngón tay cậu. Nhiệt độ cơ thể Winston rất cao, cách lớp quần áo thi đấu chưa kịp cởi cũng có thể cảm nhận được, nhưng cho dù có là như thế, Hunt vẫn muốn dựa vào người hắn gần gụi thêm chút nữa.
Winston ôm Hunt lùi một bước về sau rồi ngồi xuống, Hunt liền ngồi mặt đối mặt trên đùi hắn luôn. Winston ngẩng đầu hôn cậu, tránh làm nhàu quần áo cậu. Tất cả bỗng chốc trở nên hỗn loạn và tùy ý, chỉ đến khi Winston cắn cằm cậu, bắt cậu ngẩng đầu lên nhưng cánh tay hắn vẫn giữ chặt lấy lưng cậu, Hunt mới nhận ra mọi chuyện là chân thực. Chuyện cậu giành ngôi vị quán quân lần thứ hai là thật, chuyện cậu được Winston ôm thật chặt thế này là thật, người con trai này cực kỳ say mê cậu cũng là thật nốt.
“Anh muốn… ăn luôn tôi ở đây sao?”
Hunt hỏi bằng giọng khàn khàn. Ngón tay cậu luồn vào mái tóc Winston, tựa hồ nếu làm như vậy, cậu sẽ đến được gần hơn với suy nghĩ của hắn. Winston vẫn tiếp tục những nụ hôn của mình, sau khi đầu lưỡi trượt từ yết hầu của cậu xuống, hắn rõ ràng muốn cắn nhưng lại chỉ có thể kiềm chế bản thân dùng răng khẽ lướt qua, tiếp đó bắt đầu hôn mút.
Hắn chôn mặt vào lòng Hunt, giọng nói nghe cũng khàn khàn: “Không phải em muốn có được đãi ngộ của quốc vương sao? Tôi phát điên vì em chẳng lẽ lại không phải?”
Hunt bật cười nói khẽ bên tai Winston: “Vậy thì tiếp tục đi.”
Winston ngẩng đầu nhìn ngắm cậu, sức mạnh trong ánh mắt như có thể ấn chặt Hunt lên cánh cửa, để muốn làm gì tùy ý. Những chuyện xảy ra sau đó đều nằm trên bờ vực mất khống chế, Hunt ôm chặt lấy bờ vai Winston không dám phát ra bất cứ tiếng động gì, còn ngón tay Winston lại trở nên thiếu kiên nhẫn hơn trước, cứ như tồn tại chỉ để dằn vặt Hunt.
Chuông điện thoại của Hunt không ngừng réo rắt, đầu tiên là Marcus gọi, sau nữa là giám đốc truyền thông và Thẩm Xuyên. Những giọt mồ hơi trượt từ mái tóc Hunt, rơi xuống lưng Winston…
Không biết bao lâu sau, hai người mới ra khỏi gian phòng. Khi ấy, hai chân Hunt đã mềm nhũn, còn Winston lại đứng rửa tay bên bồn rửa. Hắn nhìn điệu bộ lảo đảo của Hunt rồi giữ lấy cánh tay cậu: “Tôi còn chưa làm gì mà em đã ra nông nỗi này. Nếu để tôi làm thật, chắc hẳn em có muốn khóc cũng không khóc nổi mất.”
Hunt giơ chân đạp vào bắp chân Winston, người kia đứng nguyên chẳng hề động đậy: “Hơ, sao anh không tránh?”
Winston nghiêng mặt như để quan sát biểu cảm của Hunt kĩ càng hơn: “Đây là đãi ngộ dành cho quốc vương của riêng em.”
Mặt Hunt gần như bốc cháy.
Đúng lúc này, có một nhân viên bước vào phòng, Hunt cúi thấp đầu định tránh đi, Winston lại nắm cổ tay cậu, lôi cậu quay về bên mình. Hắn nói khẽ bên tai cậu: “Tối nay tiếp tục.”
Cái nơi vốn đã bình thường trở lại kia suýt chút nữa lại có phản ứng.
Trong buổi phỏng vấn sau chặng đua, Hunt có thể cảm nhận được sự tôn trọng và nghiêm túc của những nhà báo phỏng vấn mình. Cậu còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi cậu vốn cho rằng Charles hẳn phải rất thù hận mình, vậy mà y lại có những bình luận rất khách quan, rất công bằng về mình trước truyền thông.
“Những gì Hunt đã thể hiện được trong chặng đua này khiến người ta không thể bắt bẻ. Hơn nữa, ở độ tuổi này, cậu ta là một tay đua có sự bền bỉ và nhẫn nại vô cùng đáng ngưỡng mộ. Trừ phi đã cán đích, nếu không, bất cứ tay đua nào đối đầu với cậu ta, dù chỉ buông lỏng 0.1 giây thôi, cũng sẽ có khả năng thất bại trong gang tấc.” Charles nói xong liền chen ra khỏi đám đông truyền thông.
Còn câu trả lời của Owen lại khiến Hunt không còn gì để nói: “Mọi người nói về nhóc Hunt của đội đua Marcus ấy à? Cậu ta tất nhiên phải thắng rồi! Nếu không thắng, cậu ta chắc chắn sẽ bị Winston chỉnh đốn cho không thể tham gia chặng đua sau mất.”
Nhìn nụ cười hí hước cùng vẻ mặt đê tiện kia, Hunt thật sự vô cùng hối hận vì sao mình lại không đẩy Owen ra khỏi đường đua. Thế mà vẫn còn nhà báo không sợ loạn cùng pha trò hỏi: “Ồ? Winston sẽ chỉnh đốn Hunt thế nào?”
“Bằng một cách thức vận động siêu siêu kịch liệt, có thể khiến toàn thân đều xuất hiện dấu tích ấy!” Owen nháy nháy mắt, khi thấy đám nhà báo bắt đầu suy nghĩ xa xôi mới bổ sung nốt một câu: “Ví dụ như quyền anh!”
Đến lúc này, cánh nhà báo mới bừng tỉnh ngộ, tự cho rằng Winston sẽ đánh Hunt một trận tơi bời.
“Ông đấm chết bây giờ!” Hunt nghe thấy đoạn này mà tức không để đâu cho hết.
Hunt vốn tưởng Marcus sẽ hào phóng tặng cậu một kỳ nghỉ, cho phép cậu ngủ nướng hai ngày, ai ngờ đâu ông ta lại nói ngày mai có buổi phỏng vấn, hôm sau có hoạt động kinh doanh, hôm sau nữa cũng vẫn có thể có hoạt động kinh doanh… Hunt nghe mà trợn tròn cả mắt: “Ông không định cho tôi ngủ à? Cũng không cho tôi thời gian để cân bằng hormone luôn?”
“Cân bằng hormone? Chắc chỉ có phụ nữ mới cần chứ nhỉ? Cậu cứ giữ vững trạng thái hormone nam tăng cao là tốt nhất.” Vẻ mặt Marcus nhìn Hunt như thể đang nói “đừng-có-mà-lãng-phí-tinh-lực”.
Mãi đến tận sáng sớm, Hunt mới quay về được phòng nghỉ. Phòng của cậu lúc này đã bày đầy hộp quà và hoa tươi đủ loại, thế nhưng Hunt còn chẳng buồn liếc mắt, chỉ chạy khắp nơi tìm kiếm Winston.
“Winston! Winston!” Hunt kêu gọi hồi lâu mới chịu thừa nhận Winston không có ở đây. Cậu đột nhiên lại cảm thấy vô cùng buồn bã.
Hunt gọi cho Winston một cú điện thoại, người kia nhấc máy rất nhanh: “A lô? Em đã quay lại khách sạn rồi đấy à?”
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng trò chuyện, có vẻ như buổi phỏng vấn của đội Ferrari vẫn còn chưa kết thúc…
“Tôi về rồi… vẫn còn đang phỏng vấn mà sao anh lại nhận điện thoại của tôi?”
“Tôi sẽ nhận điện thoại của em bất kể lúc nào.” Giọng nói của Winston rất dịu dàng, khác hẳn với ngữ khí bình thường hắn dùng để nói chuyện với truyền thông.
Hunt ôm điện thoại chạy một vòng nhỏ khắp phòng, bởi đáp án như vậy khiến cậu cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Đúng lúc này, điện thoại loáng thoáng truyền đến tiếng một nhà báo đặt câu hỏi: “Cậu có thể cho vài lời bình luận về những gì Hunt, bạn cậu đã thể hiện trong chặng đua này không?”
Hunt cảm thấy có chút căng thẳng. Winston sẽ bình luận như thế nào đây? Tên này vừa nghiêm túc lại vừa theo đuổi sự hoàn mỹ, dù mình có giành được ngôi vị quán quân cũng không có nghĩa là hắn sẽ không có bất cứ ý kiến hoặc nhận định gì.
“Từ bước khởi đầu cho đến khi chạm vạch đích, dù có ở đường đua, tôi cũng sẽ không tìm được cơ hội vượt qua cậu ấy.”
Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim Hunt như có thể bay bổng tới trời.
“Mẹ kiếp! Charles điên rồi à!” Marcus thấy thế mà kinh hồn bạt vía.
“Nhưng làm vậy cũng không tính là phạm quy. Đúng là không hổ danh cao thủ mười mấy năm kinh nghiệm.” Thẩm Xuyên híp mắt nói.
“Mong Hunt sẽ không chịu ám ảnh gì.”
Lúc này, Hunt đã bị bỏ lại phía sau Charles. Màn vượt mặt vừa nãy không hề gây nên chút đả kích nào với cậu, ngược lại, chính vào thời khắc ấy, cậu đã cảm nhận được cái gọi là “khoái cảm tốc độ” mà Winston nói. Cảm giác ấy khiến Hunt càng nóng lòng muốn thử thách bản thân hơn, muốn thực hiện được một màn vượt mặt cao siêu hơn cả màn vượt mặt Charles vừa thể hiện nữa.
Sự hưng phấn lúc này khiến đầu óc Hunt càng trở nên tỉnh táo. Trên đoạn đường hình chữ S, Hunt hiện đang là tay đua giữ tốc độ thoát cua nhanh nhất. Khán giả quan sát cậu vừa đổ mồ hôi lạnh sợ cậu lao ra ngoài đường đua, lại vừa trầm trồ với kỹ thuật bẻ lái của cậu. Sau khi vượt qua góc cua này, Hunt phát hiện có người đang bám theo mình.
Là người của đội Lotus… kỹ thuật của tên này khá đấy!
Trước khi Hunt đến với góc cua tiếp theo, tốc độ của cậu đã lên tới 280 km/h, thế mà tên bám đuôi kia vẫn không hề kém cạnh, cứ như đang không ngừng giăng lưới, ý đồ kéo Hunt mắc vào trong.
Tên của người này là gì ấy nhỉ?
— Trần Mặc Bạch!
Trần Mặc Bạch vốn xuất phát từ vị trí thứ sáu, không ngờ lại leo lên vị trí thứ tư nhanh đến thế, mà Duchovny và Penny cũng có phải hạng dễ chơi đâu! Winston đã từng nói, người này có sở trường đọ phanh. Được lắm, vậy thì tôi sẽ thử sức với anh!
Vào đến góc cua số Bảy, hệ số lực hướng tâm lên tới 2.8, thế nhưng cả Hunt và Trần Mặc Bạch đều gần như đồng thời rà phanh muộn. Dưới tốc độ như vậy, người bình thường hẳn đã gãy cổ rồi, vậy mà Hunt lại nhếch mép cười. Rất nhiều khán giả đã ồ lên kinh ngạc khi nhìn thấy hai chiếc xe gần như song song phóng qua đỉnh cua, sau đó gần như đồng thời chuyển hướng. Có điều, Hunt vẫn giữ vững ưu thế của mình để là người tiến tới góc cua tiếp theo trước.
Cuộc cạnh tranh vẫn cứ tiếp diễn.
Phong cách vươn lên ổn định của Trần Mặc Bạch không hề làm Hunt thấy sốt ruột, ngược lại, cậu còn thấy hưng phấn như một đứa trẻ tìm được món đồ chơi mới mẻ. Sự hưng phấn này mang lại cho Hunt một linh cảm bất ngờ. Linh cảm này hợp với đường đua, hợp với xe đua của cậu thành một thể, tạo ra nguồn sức mạnh bộc phát khiến người ta khó lòng tưởng tượng.
Các tay đua nối nhau vào pit, Hunt và Trần Mặc Bạch cũng vậy. Sau khi ra khỏi pit, Hunt tựa như bước vào trạng thái điên cuồng. Sau hai vòng đua, tốc độ đua một vòng của cậu đã vượt qua cả Owen, người đang tạm giữ vị trí thứ nhất.
“Tôi bỗng nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ…” Marcus mở miệng nhưng lại không thể hình dung chuẩn xác thứ cảm giác này.
“Đường đua Sepang tồn tại là để khẳng định cậu ấy.” Thẩm Xuyên đáp lại.
Marcus hơi ngẩn người rồi nhìn Thẩm Xuyên đứng bên cạnh: “Nó tồn tại cũng là để khẳng định chúng ta.”
Hai góc cua số Mười ba và Mười bốn là hai góc cua phải được thiết kế rất đặc biệt, sẽ ảnh hưởng đến tốc độ của Hunt khi tiến vào đoạn đường thẳng tiếp theo. Sau lưng Hunt vẫn là Trần Mặc Bạch đang thể hiện kỹ thuật truy đuổi cao siêu. Góc cua trước, Trần Mặc Bạch gần như vượt qua Hunt, thế nhưng đến góc cua sau, Hunt nhạy bén chuyển số 2 ở đỉnh cua, đáp trả Trần Mặc Bạch một cách điệu nghệ, là người giành được quyền vào đoạn đường thẳng trước. Sau khi thoát được Trần Mặc Bạch, cậu liền điên cuồng tăng tốc, truy đuổi Charles ở ngay trước mặt.
Charles không để cho Hunt có cơ hội thực hiện hiệu ứng kéo trên đoạn đường thẳng, hai xe lần lượt tiến vào góc cua gắt. Charles vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra Hunt có ý đồ vượt lên ở đỉnh cua thứ hai, thế nhưng y cũng lập tức hiểu ra, đây chỉ là sự thăm dò của Hunt, cũng là bức chiến thư của cậu.
Một vòng sau, hai người đã sắp sửa phóng tới góc cua phải mà Charles đã vượt qua Hunt trước đó. Dưới ánh nhìn chăm chú của khán giả, Hunt quyết liệt như rút đao chém nước, chẳng khác nào sẽ lao vào khu run off đến nơi, vậy mà cậu lại vững vàng đè lên vạch kẻ trắng, chuyển hướng, để rồi sau một thoáng sóng vai cùng Charles, cậu trở thành người thoát cua trước. Charles trợn mắt, nhìn về phía Hunt nay lại dẫn trước mình.
“Hây, Charles… tôi để lại Trần Mặc Bạch cho anh đấy!” Hunt nhếch mép cười.
Hai giây sau, ngài Cacho đang ngồi trên ghế truyền thông mới có phản ứng: “Cậu chàng này chơi ngông thật! Cách cậu ta vượt qua Charles vừa rồi chẳng khác gì cách Charles vượt qua cậu ta cả! Có khác thì khác ở chỗ, Hunt cứ như đã tổng kết kinh nghiệm của Charles, khiến cung đường của cậu ta càng trở nên…”
“Càng trở nên hoàn hảo và thong dong hơn.” Audrey Wilson tiếp lời. Cô cảm thấy cực kỳ, cực kỳ ngạc nhiên, không ngờ Hunt đã trưởng thành hơn chặng đua trước nhiều đến thế.
Cùng lúc ấy, Winston đã đứng trước màn chiếu không hề động đậy suốt hơn một giờ đồng hồ. Hắn giữ vững tư thế quan sát chăm chú, như thể toàn bộ suy tính, toàn bộ tư duy và toàn bộ nhiệt tình nằm sâu trong lòng hắn đều đã bị chiếc xe kia kéo theo mất.
Vượt qua Charles, Hunt giành lại vị trí thứ hai bắt đầu truy đuổi Owen suốt sáu vòng liên tiếp. Đối với Owen, mỗi phút mỗi giây trôi qua đều là một trải nghiệm vô cùng quý báu, bởi sự tồn tại của Hunt khiến anh ta nảy sinh thêm biết bao cảm xúc mới mẻ với đường đua Sepang. Anh ta nhất định phải lợi dụng từng đoạn cua, từng góc độ, dốc hết khả năng cắt đuôi Hunt.
Trong những vòng đua còn lại, vì theo đuôi Owen, Hunt quyết định vào pit thêm lần nữa. Cả đội đua Marcus hăng máu, giúp Hunt ghi được kỉ lục lần vào pit có thời gian ngắn nhất. Mười mấy vòng đua cuối, Hunt lao về phía trước nhanh như cưỡi gió.
Kỹ thuật điêu luyện và sắc sảo của Hunt trên từng góc cua góc độ khác nhau khiến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng Owen, làm anh ta suýt chút nữa đi chệch hướng mấy lần. Hunt đã vượt ngoài dự liệu của Owen suốt ba lần liên tiếp, thế nhưng Owen vẫn cương quyết giữ vững vị trí của mình.
Thời gian dần dần rút ngắn, hai người bước vào năm vòng đua cuối cùng. Sự cạnh tranh của Hunt và Owen khiến tim người xem ngừng đập. Trong suốt ba góc cua liên tiếp, hai người lái sóng vai lốp đọ lốp, hệ thống treo của hai bên tựa như có thể va chạm bất cứ lúc nào.
“Sao, cậu thấy Evan Hunt thế nào?” Ngài Miller hỏi Winston đứng cạnh.
“Tôi rất ghen tị với Owen. Đáng lẽ tôi mới chính là người khiến Hunt một lòng một dạ theo đuôi như thế.”
Ngài Miller ngẩn người, bởi ông có thể cảm nhận được giọng của Winston rất rít, tựa như cái cậu thanh niên đang mặc sức rong ruổi trên đường đua kia trời sinh đã thuộc về Vann Winston, không một kẻ nào có đủ tư cách ảnh hưởng đến phương hướng của cậu.
Hunt lúc này nắm chặt vô lăng, cậu biết mình đã hoàn toàn thích ứng được với đường đua rồi.
Winston, nhìn tôi đi. Nhất định, nhất định phải nhìn tôi đấy!
Khi vượt qua những góc cua liên tiếp, Hunt lợi dụng phanh để tạo ra sự chênh lệch thời gian với Owen. Thoạt nhìn, cậu như đã lái chệch khỏi đường đi, đến cả đầu xe cũng vượt ra khỏi vạch trắng. Marcus căng thẳng đến mức toàn thân đột nhiên ngả về phía trước, nhân viên trong đội không hẹn mà cùng ngẩng cao đầu, còn Winston lại bước những bước dài lên trước, nhìn về con đường Sepang.
Winston nắm chặt nắm tay, hắn rất rõ ràng Hunt sẽ không thất bại, cậu chắc chắn sẽ không thất bại!
Mọi người chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng Hunt mạnh mẽ chuyển hướng, gần như dán dính vào thân xe Owen, rà phanh chuyển số làm liền một mạch. Lúc trước, xe trông còn như lạc khỏi cung đường, lúc này lại như để giúp cậu tích đủ lực hướng tâm vậy. Sau khi qua đỉnh cua, cậu vượt trước Owen một phần ba thân xe, đến khi thoát cua, cậu đã hoàn toàn vượt qua Owen, trực tiếp lái vào góc cua số Bảy. Khi hai người so tài cùng nhau, tâm trạng Hunt vừa lạnh lùng vừa sôi nổi, mọi thứ xảy ra trước mắt cậu như thể được quay chậm, khiến mỗi một giây đều được cắt thành từng tấm, từng tấm phim. Hunt phóng ra khỏi góc cua, Owen đã bị cậu bỏ lại phía sau rồi!
“A ha!!” Marcus nắm chặt tay nhảy cỡn lên.
“Thằng nhóc này… chẳng phải người…” Đội đua Ferrari cũng truyền ra từng tiếng kêu kinh ngạc.
Mà khi được tận mắt chứng kiến hình ảnh này, Winston cũng như bùng cháy sau trạng thái ngưng kết.
Hai vòng sau đó, Hunt thể hiện được kỹ thuật phòng ngự trước nay chưa từng có. Owen luôn luôn bám sát sau lưng cậu mà chẳng cách nào vượt lên. Cả đường đua như nước biển sôi trào, Hunt dẫn đầu đoàn quân đi ngược thủy triều, chọc thủng tất thảy, nhấm chìm thế giới…
Giờ này phút này, bao nhiêu âm thanh của thế gian vốn bị cậu bỏ ngoài tai lại tràn về trong óc. Hunt thở hổn hển, lồng ngực cũng như thể nổ tung. Cậu thắng rồi sao? Winston? Anh có nhìn thấy không? Anh có ngưỡng mộ không? Có đố kị không? Có vạn phần tiếc nuối vì không thể trở thành đối thủ của tôi trong chặng đua này không? Có phút phút giây giây quan sát tôi? Cũng giống như tôi cố chấp bám theo anh vậy?
Hunt nện thật mạnh vào lồng ngực mình, cảm thấy mọi chuyện có phần không chân thực. Khi ánh mắt cậu lướt ra khỏi đường đua, nhìn thấy bóng hình đứng thẳng ở phía xa xa, cậu bỗng muốn từ bỏ tất cả để lao vào lòng người con trai kia biết mấy.
“Quán quân! Hunt! Cậu lại giành thêm một chức quán quân chặng nữa rồi!!”
Trong lòng Hunt là những sướng vui vô hạn. Cậu không biết phải làm sao mới có thể khiến Winston cảm nhận được tâm tình của mình lúc này. Chức quán quân này có thể không mang lại vô hạn vinh quang như ngôi vị quán quân chung cuộc, nó cũng sẽ chỉ là một bộ phận nhỏ trong vô số những chặng đua mà cậu và Winston cùng trải qua, thế nhưng đối với Hunt, nó lại mang ý nghĩa quan trọng cực kỳ. Nó là chức quán quân Hunt giành được ngay dưới sự quan sát của Winston.
Tôi dâng tặng nó cho anh đấy, liệu anh có như tôi, cảm thấy sung sướng như thể phát cuồng?
Xa quá, Hunt không nhìn rõ được biểu cảm của Winston.
Tiếng của Marcus truyền tới từ vô tuyến điện: “Hunt! Cậu giỏi lắm! Giỏi lắm! Tôi yêu cậu! Bọn tôi yêu cậu!”
Những ngón tay nắm chặt vô lăng của Hunt khe khẽ run rẩy. Khán giả đang hò reo, không khí cũng dường như sôi trào.
“Tôi có thể bốc đồng một chút không?” Hunt nhẹ giọng hỏi.
“Được! Được chứ! Cậu muốn bốc đồng thế nào mà chẳng được! Chỉ cần không lao xe vào khu run off là được rồi!”
Hunt nhếch cao khóe miệng rồi đột nhiên nắm chặt vô lăng. Xe của cậu thình lình xoay một vòng, lốp xe ma sát kịch liệt với mặt đường sinh ra tia lửa. Khán giả cũng trở nên kích động. Thế giới xoay tròn cực nhanh. Niềm vui của cậu lao đi bốn phương tám hướng.
Owen bất lực cười cười: “Ngài Marcus không tiếc của à? Lại để cho thằng nhóc kia đốt lốp như thế cơ đấy.”
Charles khinh bỉ: “Mẹ kiếp! Thua thằng nhóc con kia ba chặng liên tiếp rồi!”
Lần chụp ảnh này, Hunt tươi cười xán lạn vô cùng. Khi cậu đứng trên bục nhận giải cùng Owen và Charles, Charles vẫn mang vẻ mặt khó đăm đăm, còn Owen lại đặt một tay lên lưng cậu, rình ngay cái lúc cậu cười rạng rỡ nhất để véo mạnh một cái.
“Auuu!!”
Kết quả, bức ảnh cuối cùng chộp được cảnh Hunt nhăn mặt đau đớn.
Sau khi chặng đua này kết thúc, Hunt chạy như bay trên lối đi. Cậu lao đến vị trí của đội đua Ferrari, nhìn thấy người con trai lạnh lùng kia đang trò chuyện với người đồng đội giành vị trí thứ năm của mình.
“Ái chà! Hunt tới kìa!”
Cả đội đua đã chẳng còn gì kinh ngạc với sự xuất hiện của Hunt nữa, đến cả giám đốc đội đua, ngài Miller cũng chẳng có cảm xúc gì.
“Thằng nhóc này thích đến đội Ferrari chơi thế, tại sao không gia nhập luôn cho rồi?”
“Cẩn thận kẻo bị Marcus ném bom đấy.”
Kể từ khi nghe thấy tiếng bước chạy vội vã của Hunt truyền tới từ phía xa, Winston đã không còn biết mình đang nói gì với đồng đội nữa. Trông bóng hình Hunt càng lúc càng gần, Winston đã thoáng dang hai cánh tay, thế nhưng vẫn không dự tính được tốc độ chạy của cậu. Cậu xông tới, tựa như kéo theo không khí của toàn thế giới cùng niềm hạnh phúc của chính mình. Sau một tiếng “phịch”, Winston cũng như thể vỡ tan, lảo đảo lui ba bước rồi mới ôm chầm lấy Hunt.
“Anh đã nhìn thấy chưa? Đã nhìn thấy chưa?” Bao nhiêu hưng phấn của Hunt đều dâng hết lên nét mặt. Đây chẳng phải lần đầu tiên Hunt lao vào lồng ngực Winston, cũng chẳng phải là lần đầu tiên Winston ôm cậu lên cao như vậy.
“Ai không biết sẽ tưởng thằng nhóc chạy đến đây để khoe khoang mất… muốn đạp chết quá…” Ngài Miller không vui nói.
“Sao tôi lại cảm thấy trông giống như Winston đang khoe khoang hơn nhỉ? Kiểu như cậu ta đang nói, kể cả khi tôi không ở đó, Hunt của tôi cũng có thể bảo vệ được ngôi vị quán quân…”
Vừa nghe lời bàn như thế, ngài Miller đã trông thấy Winston đang ngẩng cao đầu, cả ánh mắt lẫn cánh môi đang cười khẽ đều thể hiện niềm hạnh phúc và tán thưởng không hề che giấu. Winston ôm lấy Hunt bước vài bước về phía trước. Hunt bò trên người hắn, hưng phấn nói liên miên: “Anh đã nhìn thấy chưa? Cái tên Owen khốn kiếp đó! Tên đó dám cấu tôi! Charles lại thua tôi nữa rồi! Nhìn mặt y mà sướng chết được!”
Winston nghiêng người, đẩy cửa nhà vệ sinh rồi bước vào trong.
“Tôi giành quán quân rồi! Tôi lại giành quán quân rồi! Tuy không phải quán quân chung cuộc nhưng có lẽ tôi đã càng lúc càng tiến gần tới anh rồi!”
Winston ôm Hunt xoay nửa vòng, bước vào một gian buồng rồi dùng mũi chân đóng cửa lại. Hunt vẫn ngây ngất trong men say chiến thắng, đôi mắt cậu tràn đầy hình ảnh ánh mắt Winston, cậu chẳng hề quan tâm mình đã được Winston ôm tới đâu nữa.
Cậu hé miệng, thậm chí còn chẳng rõ chính mình đang nói những gì, chỉ biết nụ hôn của Winston đã ập tới. Đầu lưỡi của hắn không nói lời nào đã tiến vào trong, Hunt rên rỉ hai tiếng, đang định đáp trả người kia, Winston đã không đợi nổi nữa bắt đầu mút mát.
Hunt trượt dần từ trong lòng Winston xuống, Winston lại xốc cậu lên, hai cánh tay giữ chặt lấy thắt lưng cậu. Niềm khát vọng khó lòng kiềm nén mượn nụ hôn này truyền từ đầu lưỡi Hunt tới tận từng lọn tóc, từng đầu ngón tay cậu. Nhiệt độ cơ thể Winston rất cao, cách lớp quần áo thi đấu chưa kịp cởi cũng có thể cảm nhận được, nhưng cho dù có là như thế, Hunt vẫn muốn dựa vào người hắn gần gụi thêm chút nữa.
Winston ôm Hunt lùi một bước về sau rồi ngồi xuống, Hunt liền ngồi mặt đối mặt trên đùi hắn luôn. Winston ngẩng đầu hôn cậu, tránh làm nhàu quần áo cậu. Tất cả bỗng chốc trở nên hỗn loạn và tùy ý, chỉ đến khi Winston cắn cằm cậu, bắt cậu ngẩng đầu lên nhưng cánh tay hắn vẫn giữ chặt lấy lưng cậu, Hunt mới nhận ra mọi chuyện là chân thực. Chuyện cậu giành ngôi vị quán quân lần thứ hai là thật, chuyện cậu được Winston ôm thật chặt thế này là thật, người con trai này cực kỳ say mê cậu cũng là thật nốt.
“Anh muốn… ăn luôn tôi ở đây sao?”
Hunt hỏi bằng giọng khàn khàn. Ngón tay cậu luồn vào mái tóc Winston, tựa hồ nếu làm như vậy, cậu sẽ đến được gần hơn với suy nghĩ của hắn. Winston vẫn tiếp tục những nụ hôn của mình, sau khi đầu lưỡi trượt từ yết hầu của cậu xuống, hắn rõ ràng muốn cắn nhưng lại chỉ có thể kiềm chế bản thân dùng răng khẽ lướt qua, tiếp đó bắt đầu hôn mút.
Hắn chôn mặt vào lòng Hunt, giọng nói nghe cũng khàn khàn: “Không phải em muốn có được đãi ngộ của quốc vương sao? Tôi phát điên vì em chẳng lẽ lại không phải?”
Hunt bật cười nói khẽ bên tai Winston: “Vậy thì tiếp tục đi.”
Winston ngẩng đầu nhìn ngắm cậu, sức mạnh trong ánh mắt như có thể ấn chặt Hunt lên cánh cửa, để muốn làm gì tùy ý. Những chuyện xảy ra sau đó đều nằm trên bờ vực mất khống chế, Hunt ôm chặt lấy bờ vai Winston không dám phát ra bất cứ tiếng động gì, còn ngón tay Winston lại trở nên thiếu kiên nhẫn hơn trước, cứ như tồn tại chỉ để dằn vặt Hunt.
Chuông điện thoại của Hunt không ngừng réo rắt, đầu tiên là Marcus gọi, sau nữa là giám đốc truyền thông và Thẩm Xuyên. Những giọt mồ hơi trượt từ mái tóc Hunt, rơi xuống lưng Winston…
Không biết bao lâu sau, hai người mới ra khỏi gian phòng. Khi ấy, hai chân Hunt đã mềm nhũn, còn Winston lại đứng rửa tay bên bồn rửa. Hắn nhìn điệu bộ lảo đảo của Hunt rồi giữ lấy cánh tay cậu: “Tôi còn chưa làm gì mà em đã ra nông nỗi này. Nếu để tôi làm thật, chắc hẳn em có muốn khóc cũng không khóc nổi mất.”
Hunt giơ chân đạp vào bắp chân Winston, người kia đứng nguyên chẳng hề động đậy: “Hơ, sao anh không tránh?”
Winston nghiêng mặt như để quan sát biểu cảm của Hunt kĩ càng hơn: “Đây là đãi ngộ dành cho quốc vương của riêng em.”
Mặt Hunt gần như bốc cháy.
Đúng lúc này, có một nhân viên bước vào phòng, Hunt cúi thấp đầu định tránh đi, Winston lại nắm cổ tay cậu, lôi cậu quay về bên mình. Hắn nói khẽ bên tai cậu: “Tối nay tiếp tục.”
Cái nơi vốn đã bình thường trở lại kia suýt chút nữa lại có phản ứng.
Trong buổi phỏng vấn sau chặng đua, Hunt có thể cảm nhận được sự tôn trọng và nghiêm túc của những nhà báo phỏng vấn mình. Cậu còn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi cậu vốn cho rằng Charles hẳn phải rất thù hận mình, vậy mà y lại có những bình luận rất khách quan, rất công bằng về mình trước truyền thông.
“Những gì Hunt đã thể hiện được trong chặng đua này khiến người ta không thể bắt bẻ. Hơn nữa, ở độ tuổi này, cậu ta là một tay đua có sự bền bỉ và nhẫn nại vô cùng đáng ngưỡng mộ. Trừ phi đã cán đích, nếu không, bất cứ tay đua nào đối đầu với cậu ta, dù chỉ buông lỏng 0.1 giây thôi, cũng sẽ có khả năng thất bại trong gang tấc.” Charles nói xong liền chen ra khỏi đám đông truyền thông.
Còn câu trả lời của Owen lại khiến Hunt không còn gì để nói: “Mọi người nói về nhóc Hunt của đội đua Marcus ấy à? Cậu ta tất nhiên phải thắng rồi! Nếu không thắng, cậu ta chắc chắn sẽ bị Winston chỉnh đốn cho không thể tham gia chặng đua sau mất.”
Nhìn nụ cười hí hước cùng vẻ mặt đê tiện kia, Hunt thật sự vô cùng hối hận vì sao mình lại không đẩy Owen ra khỏi đường đua. Thế mà vẫn còn nhà báo không sợ loạn cùng pha trò hỏi: “Ồ? Winston sẽ chỉnh đốn Hunt thế nào?”
“Bằng một cách thức vận động siêu siêu kịch liệt, có thể khiến toàn thân đều xuất hiện dấu tích ấy!” Owen nháy nháy mắt, khi thấy đám nhà báo bắt đầu suy nghĩ xa xôi mới bổ sung nốt một câu: “Ví dụ như quyền anh!”
Đến lúc này, cánh nhà báo mới bừng tỉnh ngộ, tự cho rằng Winston sẽ đánh Hunt một trận tơi bời.
“Ông đấm chết bây giờ!” Hunt nghe thấy đoạn này mà tức không để đâu cho hết.
Hunt vốn tưởng Marcus sẽ hào phóng tặng cậu một kỳ nghỉ, cho phép cậu ngủ nướng hai ngày, ai ngờ đâu ông ta lại nói ngày mai có buổi phỏng vấn, hôm sau có hoạt động kinh doanh, hôm sau nữa cũng vẫn có thể có hoạt động kinh doanh… Hunt nghe mà trợn tròn cả mắt: “Ông không định cho tôi ngủ à? Cũng không cho tôi thời gian để cân bằng hormone luôn?”
“Cân bằng hormone? Chắc chỉ có phụ nữ mới cần chứ nhỉ? Cậu cứ giữ vững trạng thái hormone nam tăng cao là tốt nhất.” Vẻ mặt Marcus nhìn Hunt như thể đang nói “đừng-có-mà-lãng-phí-tinh-lực”.
Mãi đến tận sáng sớm, Hunt mới quay về được phòng nghỉ. Phòng của cậu lúc này đã bày đầy hộp quà và hoa tươi đủ loại, thế nhưng Hunt còn chẳng buồn liếc mắt, chỉ chạy khắp nơi tìm kiếm Winston.
“Winston! Winston!” Hunt kêu gọi hồi lâu mới chịu thừa nhận Winston không có ở đây. Cậu đột nhiên lại cảm thấy vô cùng buồn bã.
Hunt gọi cho Winston một cú điện thoại, người kia nhấc máy rất nhanh: “A lô? Em đã quay lại khách sạn rồi đấy à?”
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng trò chuyện, có vẻ như buổi phỏng vấn của đội Ferrari vẫn còn chưa kết thúc…
“Tôi về rồi… vẫn còn đang phỏng vấn mà sao anh lại nhận điện thoại của tôi?”
“Tôi sẽ nhận điện thoại của em bất kể lúc nào.” Giọng nói của Winston rất dịu dàng, khác hẳn với ngữ khí bình thường hắn dùng để nói chuyện với truyền thông.
Hunt ôm điện thoại chạy một vòng nhỏ khắp phòng, bởi đáp án như vậy khiến cậu cảm thấy cực kỳ hạnh phúc. Đúng lúc này, điện thoại loáng thoáng truyền đến tiếng một nhà báo đặt câu hỏi: “Cậu có thể cho vài lời bình luận về những gì Hunt, bạn cậu đã thể hiện trong chặng đua này không?”
Hunt cảm thấy có chút căng thẳng. Winston sẽ bình luận như thế nào đây? Tên này vừa nghiêm túc lại vừa theo đuổi sự hoàn mỹ, dù mình có giành được ngôi vị quán quân cũng không có nghĩa là hắn sẽ không có bất cứ ý kiến hoặc nhận định gì.
“Từ bước khởi đầu cho đến khi chạm vạch đích, dù có ở đường đua, tôi cũng sẽ không tìm được cơ hội vượt qua cậu ấy.”
Ngay khoảnh khắc ấy, trái tim Hunt như có thể bay bổng tới trời.
Danh sách chương