Hunt đưa Winston tới nơi cậu hay tập nhảy đường phố cùng Bruce và các bạn, địa điểm là ở một bãi đất trống gần sân bóng rổ. Lúc này, một vài thanh niên đã đang chơi bóng trên sân.
Bruce đặt máy ghi âm xuống, nhìn thấy Hunt thì phấn khởi vẫy vẫy tay: “May quá! Ông tới rồi! Tôi còn tưởng ông cho tôi leo cây cơ!”
“Làm gì có chuyện!”
“Sao lại không có chuyện? Ngày mai chúng ta thi rồi, ông chỉ có một buổi chiều để theo bọn tôi thôi ạ! Ông đừng có liên lụy bọn tôi đấy nhé!”
Bruce vừa nghiêng mặt đã nhìn thấy Winston với gương mặt có vẻ hờ hững đang đi theo sau Hunt. Hắn hai tay đút túi, mặc một bộ quần áo đơn giản, hai chân trông vừa dài vừa thẳng dưới lớp quần bò.
“Đây… đây là… Vann Winston của đội Ferrari à?” Bruce vô cùng kinh ngạc.
Hunt đắc ý khoác một tay lên vai Winston rồi cười nói: “Sao hả? Tôi kéo Winston đến đây làm khán giả cho chúng ta đấy!”
“Giời đất ơi! Ông ôm đùi Winston từ bao giờ đấy! Khó tin quá!”
“Gì?” Hunt ngoẹo đầu: “Tôi ôm đùi Winston bao giờ?”
“Chỉ là so sánh thế thôi! Người anh em đừng giận! Tôi vui quá nên mới nói vớ nói vẩn ấy mà!”
“Đây là một so sánh vô cùng sai lầm!” Hunt không vui hừ một tiếng.
Những người khác trong đội bu tới, ai cũng nói muốn chụp ảnh chung với Winston, thậm chí họ còn rút cả điện thoại ra nữa. Hunt thở dài: “Này, tuy tôi có quan hệ với Winston, nhưng mấy ông cũng đừng có tự nhiên thế chứ? Tôi cũng là tuyển thủ đua xe đây này, sao không thấy các ông chủ động yêu cầu chụp ảnh chung bao giờ hả?”
“Quen nhau từ bé đến lớn, ông còn chỗ nào tôi chưa nhìn thấy đâu? Tôi phát ngán ông từ lâu rồi, còn chụp ảnh chung làm gì nữa!” Bruce trả lời chẳng chút nể nang.
Hunt khinh thường liếc mắt: “Được rồi, các anh em, thời gian cấp bách, một mình tôi không tập được đâu!” Nghe Hunt nhắc nhở như thế, mọi người rốt cuộc cũng quay lại bãi đất. Hunt hất hất cằm với Winston: “Nhìn nhé, dù trước mắt tôi không thể thắng được anh trên đường đua, thế nhưng lĩnh vực này chắc chắn là thế mạnh của tôi!”
Trước tiên, khi âm nhạc vô cùng mạnh mẽ vang lên, Hunt đứng sóng vai cùng Winston, quan sát đám Bruce nhảy tiết mục đã được dàn dựng xong một lần. Những thiếu niên đang chơi bóng rổ trên sân cũng bị thu hút lũ lượt kéo tới xem, những người đi bộ trên đường cũng tiến lại gần.
Bruce biểu diễn một vài động tác cần sử dụng lực của cánh tay, Hunt chống hông, híp mắt quan sát rất cẩn thận. Trong tiết mục của bọn họ, ngoài những tư thế thể hiện phong cách nhảy đường phố, còn có một vài động tác lắc hông trông khá gợi cảm và nam tính. Đến khi thực hiện động tác nghiêng mặt, cúi đầu, tay trượt từ phần thắt lưng xuống, Bruce trông vô cùng ra dáng.
Khúc nhạc kết thúc, Bruce nhếch mày nhìn về phía Hunt: “Ê, ông đã nhớ chưa?”
“Nhớ được đa số rồi. Tôi nhảy cùng các ông mấy lần là được.” Hunt nói.
“Ha ha, có Winston ở đây quan sát, nhảy cũng thấy ngài ngại!” Bruce nói đùa.
“Đừng ngại, các cậu nhảy tốt lắm.” Giọng Winston bình thản chẳng lên cao cũng chẳng xuống thấp.
“Hây, anh là thầy giáo đấy à? ‘Các cậu nhảy tốt lắm’ cơ đấy.” Hunt cố ý bắt chước ngữ điệu của Winston.
“Nhưng cậu nhảy có tốt hay không thì tôi không biết.” Winston nói.
“Anh đợi mà xem.”
Vị trí của Hunt là ở chéo phía sau Bruce. Khả năng nắm bắt nhịp điệu của cậu rất mạnh, âm nhạc vừa vang lên, cậu đã lập tức theo kịp bước chân của mọi người. Khi Hunt dùng một tay chống đất, dốc ngược người như cả nhóm, hai chân cậu vẽ nên một đường cong xinh đẹp giữa không trung, còn áo phông của cậu tuột xuống, để vùng thắt lưng săn chắc và mạnh mẽ lướt qua trước mắt Winston.
Tiếp theo chính là động tác lắc hông. Hunt xoay một vòng như tất cả mọi người, những lọn tóc bay lên, óng ánh dưới tia nắng mặt trời. Sau đó, cậu cúi đầu, đặt hai tay cạnh thắt lưng như đồng đội rồi dần dần trượt xuống. Điệu nhạc vốn đang nhanh lại bỗng trở nên thong dong kéo dài. Hunt nghiêng mặt để lộ đường cong của vùng cổ trẻ trung, thắt lưng đong đưa hấp dẫn tất cả những cô gái đứng bên đường rút điện thoại chụp ảnh.
“Á á! Gợi cảm quá!!”
“Vừa dễ thương vừa gợi cảm mới đúng!”
Sau mấy lượt tập luyện, Hunt một tay cầm chai nước khoáng, một tay kéo cổ chiếc áo phông đi tới trước mặt Winston. Khi cậu cúi người ngồi xuống, Winston vừa khéo có thể trông thấy xương quai xanh của cậu.
“Liệu anh đứng xem thế có chán quá không? Lần nào cũng như lần nào, giống y hệt nhau.” Hunt hỏi.
Lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, không cách nào vặn được nắp chai. “Không đâu.”, Winston vươn tay cầm lấy chai nước khoáng, vặn nhẹ một cái đã mở được nắp chai.
“Cảm ơn nhé!” Hunt ngẩng đầu, nước tràn vào yết hầu cậu phát ra tiếng “ừng ực”. Nước không uống kịp men theo khóe môi cậu, tạo thành một đường cong chảy xuống cằm tí tách. Yết hầu của cậu trượt lên xuống, mắt khép hờ, trên lông mi cũng có nước. Uống hết hơn nửa chai, Hunt quay mặt sang mới nhận ra Winston cứ nhìn mình suốt.
“Tôi… tôi có vấn đề gì à?”
“Không. Cậu nhảy đẹp lắm.”
“Ha! Anh mà đã khen nhảy đẹp thì có nghĩa là nhảy đẹp thật. Nhưng mà nói thật xem, anh thấy tôi nhảy đẹp hơn, hay là cái tên chim công Bruce nhảy đẹp hơn?” Đôi mắt Hunt như có vì sao lấp lánh, chờ đợi câu trả lời của Winston.
“Bruce.”
Câu trả lời của Winston khiến Bruce đứng gần đó bật cười ha ha: “Winston đúng là công bằng không thiên vị!”
Hunt khinh bỉ.
Buổi luyện tập kéo dài suốt cả buổi chiều mới kết thúc, Hunt kéo vạt áo phông của mình lên để lau mồ hôi trên mặt. Cơ bắp săn chắc nhưng không quá phô trương thoáng lộ ra đã bị Hunt nhanh chóng buông vạt áo xuống che mất. Cậu lắc lắc chai nước khoáng, đi tới cạnh Winston: “Ha ha! Cuối cùng cũng được về rồi! Tối nay tôi sẽ mời anh một bữa ra trò!”
“Ừ.”
“Hở, sao anh không hỏi tôi định mời anh ăn gì?”
“Không phải cậu đã nói rồi sao, một bữa ra trò.”
“… Anh thật nhạt nhẽo.”
Hunt vừa bước lên trước được một bước nhỏ đã bị Winston níu lấy cổ tay. Cậu quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của hắn.
“Tôi nhạt nhẽo lắm sao?”
Hunt hơi sững người, không ngờ mình chỉ nói bừa một câu thôi mà người này cũng để ý. Hắn là Vann Winston cơ mà! “Đích thực anh không thể coi là người thú vị. Thế nhưng nếu anh hài hước dí dỏm, biết hưởng ứng trò đùa của tôi, thì anh sẽ không còn là Vann Winston nữa. Tôi thích anh không thú vị thế này.” Hunt mỉm cười đáp lại rồi cúi đầu, nhìn những ngón tay của Winston đang nắm lấy cổ tay mình. Cậu đột nhiên nhếch miệng cười xấu xa: “Ban nãy anh vặn nắp chai giúp tôi, tôi liền cảm thấy…”
“Cảm thấy gì?”
“Ngón tay anh rất đẹp!”
Hunt vừa nói vậy, không hiểu sao ngón tay Winston bỗng run lên, vội vàng buông tay cậu ra.
“Đi thôi!”
Hunt đưa Winston đến một quán ăn nhỏ, sau khi ngồi xuống là cậu gọi món ngay, thậm chí còn gọi luôn cho cả phần của Winston nữa: “Tôi gọi món giúp anh có sao không?”
“Không sao.”
“Ừ, mấy món tôi gọi ngon phết đấy!” Hunt híp mắt cười.
Ánh tà dương còn sót lại chiếu lên gương mặt Winston khiến đôi mắt của hắn, sống mũi của hắn đều được phủ một lớp hơi ấm, trở nên dịu dàng hơn hẳn.
“Này, tôi bảo nhé, về sau nếu hẹn hò với người anh thích, anh nhớ phải chọn vị trí ngồi gần cửa sổ vào.”
“Vì sao?”
“Vì anh trông rất đẹp trai khi ở những nơi sáng sủa.” Hunt cười cười.
Bàn tay vốn đang sắp xếp dao nĩa của Winston bỗng hơi khựng lại.
Lúc hai người giải quyết xong bữa tối cũng là lúc đèn đường bật sáng, New York về đêm vẫn cứ phồn hoa.
“Hừm… có những lúc ngẩng đầu lên ngắm nhìn ánh đèn thành phố thế này, tôi sẽ cảm thấy rất cô đơn.”
“Vì sao?”
“Có lẽ là vì lúc nào tôi cũng chỉ có một mình. Trước đây tôi tham gia Karting là để bố tự hào. Ông ấy lúc nào cũng nói với tôi, con nhất định sẽ bước chân được vào F1. Nhưng đến khi tôi vào được rồi, ông ấy lại không còn nữa.”
“Tôi sẽ dõi theo cậu.” Winston mở miệng nói.
“Thật chứ?”
“Đương nhiên.”
“Vậy anh hãy đợi tôi ở góc cua tiếp theo nhé. Tin tôi đi, sẽ không quá lâu đâu.” Hunt nhìn Winston, ánh mắt chứa sự kiên nghị cực kì hiếm thấy.
“Được.”
“Đi thôi, về nào!”
Đêm hôm đó, Winston và Hunt cùng nằm trên chiếc giường trong căn hộ của Hunt, nói chuyện về đặc điểm của đường đua và cung đường đến tận hơn một giờ sáng. Hunt nhận ra dù Winston không nói những câu quá dài, thế nhưng hắn lại luôn có thể nhắm thẳng vào trọng điểm, dùng những từ ngữ đơn giản linh hoạt nhất để miêu tả những tình huống phức tạp, giúp Hunt có thể hiểu một cách nhanh chóng.
Có lẽ bởi đã là nửa đêm, giọng nói của Winston nhẹ nhàng hơn bình thường, thậm chí còn mang theo cả cảm giác dịu dàng. Hunt xoay người, hơi tựa sát vào hắn, chẳng bao lâu sau đã thở đều đều. Winston nhìn ngắm gương mặt cậu, gọi khẽ một tiếng “Hunt.” mà người kia cũng chẳng có chút phản ứng nào.
Hunt đạp chăn xuống tận dưới bắp đùi, Winston chống người dậy, từ từ kéo chăn lên giúp cậu. Khi bàn tay đi tới thắt lưng Hunt, ngón tay Winston chạm vào áo phông của cậu, chậm rãi kéo lên, để đường cong thắt lưng của cậu hiển hiện trước mắt. Hạ chăn xuống, Winston quay người đi, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng chuông báo thức điện thoại của Hunt đã réo vang, thế mà cậu vẫn chẳng hề định dậy. Winston thì đã ngồi dậy, đặt bàn tay lên vai Hunt lay lay: “Hunt, cậu phải dậy thôi.”
“Ưm… Ưm…” Hunt lầm rầm mấy tiếng rồi lại tiếp tục ôm một góc chăn vào lòng, cuộn tròn cả người lại.
Winston không tiếp tục gọi cậu nữa mà đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt trước. Mấy phút sau, khi quay trở lại phòng ngủ, hắn trông thấy Hunt vẫn cứ ngủ y nguyên: “Hunt, hôm nay cậu thi nhảy đường phố đấy.”
Hunt cứ như chẳng nghe thấy gì cả, vẫn phát ra những âm mũi khe khẽ. Winston chống một tay bên gối Hunt, tay kia luồn vào trong chăn…
Hunt chợt kêu ré lên một tiếng: “Á!! Anh định véo đứt thắt lưng tôi à!”
“Đã tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi tỉnh rồi!” Khóe mắt Hunt còn có nước: “Nếu như anh véo đứt thắt lưng tôi, tôi sẽ không thể tham gia thi đấu được nữa đâu!”
“Đứt thế nào được.” Winston trả lời.
“… Anh đúng là đồ xấu xa!”
“Cậu định để cả buổi luyện tập chiều qua đổ sông đổ bể à?”
“Không!!”
“Vậy thì dậy nhanh lên.”
“Biết rồi!” Hunt vén chăn, vừa xoa eo vừa bước vào nhà tắm.
May có Winston đốc thúc, Hunt mới đến cuộc thi được đúng giờ. Số thứ tự lên sân khấu của nhóm Hunt là thứ ba đếm từ dưới lên. Mấy đội phía trước biểu diễn vô cùng bắt mắt, phản ứng của người xem dưới khán đài cực kì nhiệt liệt.
“Căng thẳng quá, Hunt… ông sẽ không kéo tụt bọn tôi lại đấy chứ?” Bruce hỏi không mấy tự tin.
“Ông mới là người tụt lại ấy!”
Hunt cùng đám Bruce vừa bước ra đã nhìn thấy Winston ngồi trên ghế khán giả. Người này vẫn cứ nổi bần bật, cho dù đang ở giữa đám đông. Hunt giơ tay chữ V với hắn.
“Ông có tin Winston đang thầm nhủ rằng ‘tên này ngốc chết đi được’ không?” Bruce hừ khẽ một tiếng.
“Tin chứ, thế mà các ông còn cần một thằng ngốc như tôi cơ!”
Điệu nhạc vang lên, động tác có độ khó cao của Bruce khiến khán giả vỗ tay ồ lên kinh ngạc. Tiếp theo đó, cả năm người chống đất bằng một tay, động tác không chỉ đồng đều mà còn rất mạnh mẽ…
Cuối cùng, cả nhóm thuận lợi giành được giải quán quân trong cuộc thi vũ đạo. Trong quá trình trao giải thưởng, Hunt trợn trừng mắt.
“Cái gì? Chỉ có hai mươi nghìn đô thôi á? Mỗi người chỉ được có bốn nghìn? Vé máy bay của tôi!” Hunt cảm thấy mình đã bị đào mỏ.
“Này! Được bốn nghìn đã là tốt lắm rồi! Bọn tôi tốn cả một tháng khổ luyện lẫn nghiên cứu vũ đạo, còn ông chỉ mất có một buổi chiều thôi!”
“Ai bảo tôi là thiên tài cơ chứ!” Hunt cười vô lại. Cú đấm của Bruce còn chưa kịp giáng xuống, cậu đã chạy về phía Winston: “Hây! Winston! Anh xem tiền thưởng của tôi này! Tối nay chúng ta đi high tí đi!”
“Cậu muốn high ở đâu?” Winston hỏi.
Hunt quan sát vẻ mặt nghiêm túc của hắn rồi đột nhiên lại nổi ý xấu. Cậu khoác một tay lên vai Winston, kề sát vào tai hắn nói thầm: “Chúng ta đi xem nhảy thoát y đi.”
Cậu vốn còn tưởng Winston sẽ để lộ một cảm xúc nào đó khác biệt, thậm chí là cự tuyệt, ai ngờ Winston lại đáp lời: “Được thôi.”
“Được á?” Hunt khó tin nhìn hắn: “Anh… anh biết thưởng thức nhảy thoát y à?”
“Không, tôi đi tìm hiểu xem trình độ thưởng thức của cậu tầm thường đến mức nào.”
Winston bước dài về phía trước, Hunt lại cảm thấy trái tim mình thật lạnh lẽo.
“Vũ nương nhìn thấy anh chắc cũng chẳng biểu diễn tiếp được mất.”
“Vì sao?”
“Quá lạnh.”
“Cậu đang pha trò đấy à?”
“Không, rất có thể nó sẽ trở thành hiện thực.”
Dù sao cũng đi cùng Winston, Hunt quyết định sẽ đến nơi nào ổn ổn một chút.
“Này, anh nói xem, anh kiếm nhiều tiền thế thì tiêu vào đâu?” Hunt nói chuyện phiếm cùng Winston khi đang ngồi trong xe.
“Đầu tư.”
“Đầu tư vào đâu?”
“Ngân sách, cổ phiếu của một vài công ty.”
“Thôi được rồi, anh có nói tôi cũng không hiểu. Nếu anh đầu tư một chút vào bar hay câu lạc bộ thì có phải là tốt rồi không!” Hunt tỏ vẻ trông mong.
“Tại sao?”
“Cho tôi cái thẻ VIP miễn phí phục vụ! Cuộc đời sẽ tốt đẹp biết bao!” Hunt mang gương mặt hiển nhiên.
“Còn cả mấy cô thỏ nữa hả?”
“Đúng, cả mấy cô thỏ nữa!”
“Tôi sẽ suy xét cẩn thận.”
“Hả? Anh cho là thật à?”
“Đương nhiên rồi. Những điều cậu vừa nói với tôi không phải là thật sao?” Winston trả lời.
—
Bruce đặt máy ghi âm xuống, nhìn thấy Hunt thì phấn khởi vẫy vẫy tay: “May quá! Ông tới rồi! Tôi còn tưởng ông cho tôi leo cây cơ!”
“Làm gì có chuyện!”
“Sao lại không có chuyện? Ngày mai chúng ta thi rồi, ông chỉ có một buổi chiều để theo bọn tôi thôi ạ! Ông đừng có liên lụy bọn tôi đấy nhé!”
Bruce vừa nghiêng mặt đã nhìn thấy Winston với gương mặt có vẻ hờ hững đang đi theo sau Hunt. Hắn hai tay đút túi, mặc một bộ quần áo đơn giản, hai chân trông vừa dài vừa thẳng dưới lớp quần bò.
“Đây… đây là… Vann Winston của đội Ferrari à?” Bruce vô cùng kinh ngạc.
Hunt đắc ý khoác một tay lên vai Winston rồi cười nói: “Sao hả? Tôi kéo Winston đến đây làm khán giả cho chúng ta đấy!”
“Giời đất ơi! Ông ôm đùi Winston từ bao giờ đấy! Khó tin quá!”
“Gì?” Hunt ngoẹo đầu: “Tôi ôm đùi Winston bao giờ?”
“Chỉ là so sánh thế thôi! Người anh em đừng giận! Tôi vui quá nên mới nói vớ nói vẩn ấy mà!”
“Đây là một so sánh vô cùng sai lầm!” Hunt không vui hừ một tiếng.
Những người khác trong đội bu tới, ai cũng nói muốn chụp ảnh chung với Winston, thậm chí họ còn rút cả điện thoại ra nữa. Hunt thở dài: “Này, tuy tôi có quan hệ với Winston, nhưng mấy ông cũng đừng có tự nhiên thế chứ? Tôi cũng là tuyển thủ đua xe đây này, sao không thấy các ông chủ động yêu cầu chụp ảnh chung bao giờ hả?”
“Quen nhau từ bé đến lớn, ông còn chỗ nào tôi chưa nhìn thấy đâu? Tôi phát ngán ông từ lâu rồi, còn chụp ảnh chung làm gì nữa!” Bruce trả lời chẳng chút nể nang.
Hunt khinh thường liếc mắt: “Được rồi, các anh em, thời gian cấp bách, một mình tôi không tập được đâu!” Nghe Hunt nhắc nhở như thế, mọi người rốt cuộc cũng quay lại bãi đất. Hunt hất hất cằm với Winston: “Nhìn nhé, dù trước mắt tôi không thể thắng được anh trên đường đua, thế nhưng lĩnh vực này chắc chắn là thế mạnh của tôi!”
Trước tiên, khi âm nhạc vô cùng mạnh mẽ vang lên, Hunt đứng sóng vai cùng Winston, quan sát đám Bruce nhảy tiết mục đã được dàn dựng xong một lần. Những thiếu niên đang chơi bóng rổ trên sân cũng bị thu hút lũ lượt kéo tới xem, những người đi bộ trên đường cũng tiến lại gần.
Bruce biểu diễn một vài động tác cần sử dụng lực của cánh tay, Hunt chống hông, híp mắt quan sát rất cẩn thận. Trong tiết mục của bọn họ, ngoài những tư thế thể hiện phong cách nhảy đường phố, còn có một vài động tác lắc hông trông khá gợi cảm và nam tính. Đến khi thực hiện động tác nghiêng mặt, cúi đầu, tay trượt từ phần thắt lưng xuống, Bruce trông vô cùng ra dáng.
Khúc nhạc kết thúc, Bruce nhếch mày nhìn về phía Hunt: “Ê, ông đã nhớ chưa?”
“Nhớ được đa số rồi. Tôi nhảy cùng các ông mấy lần là được.” Hunt nói.
“Ha ha, có Winston ở đây quan sát, nhảy cũng thấy ngài ngại!” Bruce nói đùa.
“Đừng ngại, các cậu nhảy tốt lắm.” Giọng Winston bình thản chẳng lên cao cũng chẳng xuống thấp.
“Hây, anh là thầy giáo đấy à? ‘Các cậu nhảy tốt lắm’ cơ đấy.” Hunt cố ý bắt chước ngữ điệu của Winston.
“Nhưng cậu nhảy có tốt hay không thì tôi không biết.” Winston nói.
“Anh đợi mà xem.”
Vị trí của Hunt là ở chéo phía sau Bruce. Khả năng nắm bắt nhịp điệu của cậu rất mạnh, âm nhạc vừa vang lên, cậu đã lập tức theo kịp bước chân của mọi người. Khi Hunt dùng một tay chống đất, dốc ngược người như cả nhóm, hai chân cậu vẽ nên một đường cong xinh đẹp giữa không trung, còn áo phông của cậu tuột xuống, để vùng thắt lưng săn chắc và mạnh mẽ lướt qua trước mắt Winston.
Tiếp theo chính là động tác lắc hông. Hunt xoay một vòng như tất cả mọi người, những lọn tóc bay lên, óng ánh dưới tia nắng mặt trời. Sau đó, cậu cúi đầu, đặt hai tay cạnh thắt lưng như đồng đội rồi dần dần trượt xuống. Điệu nhạc vốn đang nhanh lại bỗng trở nên thong dong kéo dài. Hunt nghiêng mặt để lộ đường cong của vùng cổ trẻ trung, thắt lưng đong đưa hấp dẫn tất cả những cô gái đứng bên đường rút điện thoại chụp ảnh.
“Á á! Gợi cảm quá!!”
“Vừa dễ thương vừa gợi cảm mới đúng!”
Sau mấy lượt tập luyện, Hunt một tay cầm chai nước khoáng, một tay kéo cổ chiếc áo phông đi tới trước mặt Winston. Khi cậu cúi người ngồi xuống, Winston vừa khéo có thể trông thấy xương quai xanh của cậu.
“Liệu anh đứng xem thế có chán quá không? Lần nào cũng như lần nào, giống y hệt nhau.” Hunt hỏi.
Lòng bàn tay cậu đầy mồ hôi, không cách nào vặn được nắp chai. “Không đâu.”, Winston vươn tay cầm lấy chai nước khoáng, vặn nhẹ một cái đã mở được nắp chai.
“Cảm ơn nhé!” Hunt ngẩng đầu, nước tràn vào yết hầu cậu phát ra tiếng “ừng ực”. Nước không uống kịp men theo khóe môi cậu, tạo thành một đường cong chảy xuống cằm tí tách. Yết hầu của cậu trượt lên xuống, mắt khép hờ, trên lông mi cũng có nước. Uống hết hơn nửa chai, Hunt quay mặt sang mới nhận ra Winston cứ nhìn mình suốt.
“Tôi… tôi có vấn đề gì à?”
“Không. Cậu nhảy đẹp lắm.”
“Ha! Anh mà đã khen nhảy đẹp thì có nghĩa là nhảy đẹp thật. Nhưng mà nói thật xem, anh thấy tôi nhảy đẹp hơn, hay là cái tên chim công Bruce nhảy đẹp hơn?” Đôi mắt Hunt như có vì sao lấp lánh, chờ đợi câu trả lời của Winston.
“Bruce.”
Câu trả lời của Winston khiến Bruce đứng gần đó bật cười ha ha: “Winston đúng là công bằng không thiên vị!”
Hunt khinh bỉ.
Buổi luyện tập kéo dài suốt cả buổi chiều mới kết thúc, Hunt kéo vạt áo phông của mình lên để lau mồ hôi trên mặt. Cơ bắp săn chắc nhưng không quá phô trương thoáng lộ ra đã bị Hunt nhanh chóng buông vạt áo xuống che mất. Cậu lắc lắc chai nước khoáng, đi tới cạnh Winston: “Ha ha! Cuối cùng cũng được về rồi! Tối nay tôi sẽ mời anh một bữa ra trò!”
“Ừ.”
“Hở, sao anh không hỏi tôi định mời anh ăn gì?”
“Không phải cậu đã nói rồi sao, một bữa ra trò.”
“… Anh thật nhạt nhẽo.”
Hunt vừa bước lên trước được một bước nhỏ đã bị Winston níu lấy cổ tay. Cậu quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của hắn.
“Tôi nhạt nhẽo lắm sao?”
Hunt hơi sững người, không ngờ mình chỉ nói bừa một câu thôi mà người này cũng để ý. Hắn là Vann Winston cơ mà! “Đích thực anh không thể coi là người thú vị. Thế nhưng nếu anh hài hước dí dỏm, biết hưởng ứng trò đùa của tôi, thì anh sẽ không còn là Vann Winston nữa. Tôi thích anh không thú vị thế này.” Hunt mỉm cười đáp lại rồi cúi đầu, nhìn những ngón tay của Winston đang nắm lấy cổ tay mình. Cậu đột nhiên nhếch miệng cười xấu xa: “Ban nãy anh vặn nắp chai giúp tôi, tôi liền cảm thấy…”
“Cảm thấy gì?”
“Ngón tay anh rất đẹp!”
Hunt vừa nói vậy, không hiểu sao ngón tay Winston bỗng run lên, vội vàng buông tay cậu ra.
“Đi thôi!”
Hunt đưa Winston đến một quán ăn nhỏ, sau khi ngồi xuống là cậu gọi món ngay, thậm chí còn gọi luôn cho cả phần của Winston nữa: “Tôi gọi món giúp anh có sao không?”
“Không sao.”
“Ừ, mấy món tôi gọi ngon phết đấy!” Hunt híp mắt cười.
Ánh tà dương còn sót lại chiếu lên gương mặt Winston khiến đôi mắt của hắn, sống mũi của hắn đều được phủ một lớp hơi ấm, trở nên dịu dàng hơn hẳn.
“Này, tôi bảo nhé, về sau nếu hẹn hò với người anh thích, anh nhớ phải chọn vị trí ngồi gần cửa sổ vào.”
“Vì sao?”
“Vì anh trông rất đẹp trai khi ở những nơi sáng sủa.” Hunt cười cười.
Bàn tay vốn đang sắp xếp dao nĩa của Winston bỗng hơi khựng lại.
Lúc hai người giải quyết xong bữa tối cũng là lúc đèn đường bật sáng, New York về đêm vẫn cứ phồn hoa.
“Hừm… có những lúc ngẩng đầu lên ngắm nhìn ánh đèn thành phố thế này, tôi sẽ cảm thấy rất cô đơn.”
“Vì sao?”
“Có lẽ là vì lúc nào tôi cũng chỉ có một mình. Trước đây tôi tham gia Karting là để bố tự hào. Ông ấy lúc nào cũng nói với tôi, con nhất định sẽ bước chân được vào F1. Nhưng đến khi tôi vào được rồi, ông ấy lại không còn nữa.”
“Tôi sẽ dõi theo cậu.” Winston mở miệng nói.
“Thật chứ?”
“Đương nhiên.”
“Vậy anh hãy đợi tôi ở góc cua tiếp theo nhé. Tin tôi đi, sẽ không quá lâu đâu.” Hunt nhìn Winston, ánh mắt chứa sự kiên nghị cực kì hiếm thấy.
“Được.”
“Đi thôi, về nào!”
Đêm hôm đó, Winston và Hunt cùng nằm trên chiếc giường trong căn hộ của Hunt, nói chuyện về đặc điểm của đường đua và cung đường đến tận hơn một giờ sáng. Hunt nhận ra dù Winston không nói những câu quá dài, thế nhưng hắn lại luôn có thể nhắm thẳng vào trọng điểm, dùng những từ ngữ đơn giản linh hoạt nhất để miêu tả những tình huống phức tạp, giúp Hunt có thể hiểu một cách nhanh chóng.
Có lẽ bởi đã là nửa đêm, giọng nói của Winston nhẹ nhàng hơn bình thường, thậm chí còn mang theo cả cảm giác dịu dàng. Hunt xoay người, hơi tựa sát vào hắn, chẳng bao lâu sau đã thở đều đều. Winston nhìn ngắm gương mặt cậu, gọi khẽ một tiếng “Hunt.” mà người kia cũng chẳng có chút phản ứng nào.
Hunt đạp chăn xuống tận dưới bắp đùi, Winston chống người dậy, từ từ kéo chăn lên giúp cậu. Khi bàn tay đi tới thắt lưng Hunt, ngón tay Winston chạm vào áo phông của cậu, chậm rãi kéo lên, để đường cong thắt lưng của cậu hiển hiện trước mắt. Hạ chăn xuống, Winston quay người đi, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, tiếng chuông báo thức điện thoại của Hunt đã réo vang, thế mà cậu vẫn chẳng hề định dậy. Winston thì đã ngồi dậy, đặt bàn tay lên vai Hunt lay lay: “Hunt, cậu phải dậy thôi.”
“Ưm… Ưm…” Hunt lầm rầm mấy tiếng rồi lại tiếp tục ôm một góc chăn vào lòng, cuộn tròn cả người lại.
Winston không tiếp tục gọi cậu nữa mà đứng dậy vào phòng tắm rửa mặt trước. Mấy phút sau, khi quay trở lại phòng ngủ, hắn trông thấy Hunt vẫn cứ ngủ y nguyên: “Hunt, hôm nay cậu thi nhảy đường phố đấy.”
Hunt cứ như chẳng nghe thấy gì cả, vẫn phát ra những âm mũi khe khẽ. Winston chống một tay bên gối Hunt, tay kia luồn vào trong chăn…
Hunt chợt kêu ré lên một tiếng: “Á!! Anh định véo đứt thắt lưng tôi à!”
“Đã tỉnh chưa?”
“Tỉnh rồi tỉnh rồi!” Khóe mắt Hunt còn có nước: “Nếu như anh véo đứt thắt lưng tôi, tôi sẽ không thể tham gia thi đấu được nữa đâu!”
“Đứt thế nào được.” Winston trả lời.
“… Anh đúng là đồ xấu xa!”
“Cậu định để cả buổi luyện tập chiều qua đổ sông đổ bể à?”
“Không!!”
“Vậy thì dậy nhanh lên.”
“Biết rồi!” Hunt vén chăn, vừa xoa eo vừa bước vào nhà tắm.
May có Winston đốc thúc, Hunt mới đến cuộc thi được đúng giờ. Số thứ tự lên sân khấu của nhóm Hunt là thứ ba đếm từ dưới lên. Mấy đội phía trước biểu diễn vô cùng bắt mắt, phản ứng của người xem dưới khán đài cực kì nhiệt liệt.
“Căng thẳng quá, Hunt… ông sẽ không kéo tụt bọn tôi lại đấy chứ?” Bruce hỏi không mấy tự tin.
“Ông mới là người tụt lại ấy!”
Hunt cùng đám Bruce vừa bước ra đã nhìn thấy Winston ngồi trên ghế khán giả. Người này vẫn cứ nổi bần bật, cho dù đang ở giữa đám đông. Hunt giơ tay chữ V với hắn.
“Ông có tin Winston đang thầm nhủ rằng ‘tên này ngốc chết đi được’ không?” Bruce hừ khẽ một tiếng.
“Tin chứ, thế mà các ông còn cần một thằng ngốc như tôi cơ!”
Điệu nhạc vang lên, động tác có độ khó cao của Bruce khiến khán giả vỗ tay ồ lên kinh ngạc. Tiếp theo đó, cả năm người chống đất bằng một tay, động tác không chỉ đồng đều mà còn rất mạnh mẽ…
Cuối cùng, cả nhóm thuận lợi giành được giải quán quân trong cuộc thi vũ đạo. Trong quá trình trao giải thưởng, Hunt trợn trừng mắt.
“Cái gì? Chỉ có hai mươi nghìn đô thôi á? Mỗi người chỉ được có bốn nghìn? Vé máy bay của tôi!” Hunt cảm thấy mình đã bị đào mỏ.
“Này! Được bốn nghìn đã là tốt lắm rồi! Bọn tôi tốn cả một tháng khổ luyện lẫn nghiên cứu vũ đạo, còn ông chỉ mất có một buổi chiều thôi!”
“Ai bảo tôi là thiên tài cơ chứ!” Hunt cười vô lại. Cú đấm của Bruce còn chưa kịp giáng xuống, cậu đã chạy về phía Winston: “Hây! Winston! Anh xem tiền thưởng của tôi này! Tối nay chúng ta đi high tí đi!”
“Cậu muốn high ở đâu?” Winston hỏi.
Hunt quan sát vẻ mặt nghiêm túc của hắn rồi đột nhiên lại nổi ý xấu. Cậu khoác một tay lên vai Winston, kề sát vào tai hắn nói thầm: “Chúng ta đi xem nhảy thoát y đi.”
Cậu vốn còn tưởng Winston sẽ để lộ một cảm xúc nào đó khác biệt, thậm chí là cự tuyệt, ai ngờ Winston lại đáp lời: “Được thôi.”
“Được á?” Hunt khó tin nhìn hắn: “Anh… anh biết thưởng thức nhảy thoát y à?”
“Không, tôi đi tìm hiểu xem trình độ thưởng thức của cậu tầm thường đến mức nào.”
Winston bước dài về phía trước, Hunt lại cảm thấy trái tim mình thật lạnh lẽo.
“Vũ nương nhìn thấy anh chắc cũng chẳng biểu diễn tiếp được mất.”
“Vì sao?”
“Quá lạnh.”
“Cậu đang pha trò đấy à?”
“Không, rất có thể nó sẽ trở thành hiện thực.”
Dù sao cũng đi cùng Winston, Hunt quyết định sẽ đến nơi nào ổn ổn một chút.
“Này, anh nói xem, anh kiếm nhiều tiền thế thì tiêu vào đâu?” Hunt nói chuyện phiếm cùng Winston khi đang ngồi trong xe.
“Đầu tư.”
“Đầu tư vào đâu?”
“Ngân sách, cổ phiếu của một vài công ty.”
“Thôi được rồi, anh có nói tôi cũng không hiểu. Nếu anh đầu tư một chút vào bar hay câu lạc bộ thì có phải là tốt rồi không!” Hunt tỏ vẻ trông mong.
“Tại sao?”
“Cho tôi cái thẻ VIP miễn phí phục vụ! Cuộc đời sẽ tốt đẹp biết bao!” Hunt mang gương mặt hiển nhiên.
“Còn cả mấy cô thỏ nữa hả?”
“Đúng, cả mấy cô thỏ nữa!”
“Tôi sẽ suy xét cẩn thận.”
“Hả? Anh cho là thật à?”
“Đương nhiên rồi. Những điều cậu vừa nói với tôi không phải là thật sao?” Winston trả lời.
—
Danh sách chương