Sau cuộc mây mưa điên cuồng, cuối cùng cô cũng tỉnh táo lại, cô nhận ra rằng mình đã thật sự bị Tần Thú làm tình, và cô đã trở thành người lẳng lơ cầu xin Tần Thú để được thỏa mãn.
"Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế..." Bạch Vũ Ngưng ngước mắt lên nhìn Tần Thú, đôi mắt đỏ hoe run rẩy tràn ngập nước mắt.
"Cục cưng, là em van xin anh làm thỏa mãn em mà, sao vậy, em thỏa mãn xong rồi lại không muốn thừa nhận nữa à?” Tần Thú nắm cằm cô, hôn mạnh lên môi cô như con sói đói khát.
Bạch Vũ Ngưng bị anh hôn đến mức cảm thấy đau đớn vì bị xâm phạm, trong nháy mắt nước mắt chảy dài: "Tại sao anh lại muốn biến cơ thể tôi thành dáng vẻ dâm đãng như vậy... vốn dĩ, vốn dĩ tôi và anh Thác đang rất tốt đẹp... tại sao anh lại hủy hoại tôi như thế... "
"Không phải tôi đã nói qua rồi hay sao, bởi vì tôi yêu em."
Ba chữ "Tôi yêu em" được thốt ra từ miệng của Tần Thú lại đầy dã tính, hoàn toàn không có tính người.
"Tần Thú? Vũ Ngưng?"
Có tiếng gõ cửa, giọng nói của Hạ Lan Thác lại vang lên ngoài cửa, ngay lập tức Bạch Vũ Ngưng cảm thấy như muốn chết đi.
Tần Thú vén quần lên, giúp người vốn bị làm đến mức mềm nhũn là Bạch Vũ Ngưng mặc quần áo vào, sau đó nhanh chóng dọn dẹp rồi giúp cô đi ra ngoài.
Sau khi mở cửa, anh nói một cách nghiêm túc với Hạ Lan Thác: "Vũ Ngưng thật là, nấu một món ăn thôi mà cũng khiến bản thân bị choáng váng, món ăn vẫn chưa được chuẩn bị xong, tôi sẽ đỡ cô ấy trở về phòng ngủ để nghỉ ngơi."
"Được."
Trên gương mặt tuấn tú của Hạ Lan Thác, một đôi mắt đen nhánh như biển mùa đông khẽ nhúc nhích quét nhẹ qua hai người.
Bạch Vũ Ngưng xấu hổ cúi thấp đầu, đưa mặt áp sát vào áo của Tần Thú, bình thường khi nhìn thấy bạn trai Hạ Lan Thác của mình hai mắt cô lập tức sáng lên, nhưng lúc này cô lại không dám đối mặt với anh một chút nào.
Hạ Lan Thác nhẹ nhàng nói: "Không sao cả, tôi đã gọi thức ăn nhanh rồi, có món thịt thăn xào nhanh yêu thích của cậu..." để bồi bổ thận khí.
Tần Thú không nghe rõ lời nói của Hạ Lan Thác, anh bế Bạch Vũ Ngưng đi vào phòng ngủ, đặt cô nằm xuống rồi đi ra ngoài ăn cơm trưa với Hạ Lan Thác như không có chuyện gì xảy ra.
Hạ Lan Thác mang một phần thức ăn nhanh vào phòng ngủ của Bạch Vũ Ngưng, chỉ thấy Bạch Vũ Ngưng nằm ở trên giường, con ngươi tán loạn, ngây ngốc nhìn vào hư không, hai mắt đỏ hoe, trên gương mặt trắng nõn như trứng gà vẫn còn toát lên vẻ thẹn thùng.
"Tại sao anh lại đối xử với tôi như thế..." Bạch Vũ Ngưng ngước mắt lên nhìn Tần Thú, đôi mắt đỏ hoe run rẩy tràn ngập nước mắt.
"Cục cưng, là em van xin anh làm thỏa mãn em mà, sao vậy, em thỏa mãn xong rồi lại không muốn thừa nhận nữa à?” Tần Thú nắm cằm cô, hôn mạnh lên môi cô như con sói đói khát.
Bạch Vũ Ngưng bị anh hôn đến mức cảm thấy đau đớn vì bị xâm phạm, trong nháy mắt nước mắt chảy dài: "Tại sao anh lại muốn biến cơ thể tôi thành dáng vẻ dâm đãng như vậy... vốn dĩ, vốn dĩ tôi và anh Thác đang rất tốt đẹp... tại sao anh lại hủy hoại tôi như thế... "
"Không phải tôi đã nói qua rồi hay sao, bởi vì tôi yêu em."
Ba chữ "Tôi yêu em" được thốt ra từ miệng của Tần Thú lại đầy dã tính, hoàn toàn không có tính người.
"Tần Thú? Vũ Ngưng?"
Có tiếng gõ cửa, giọng nói của Hạ Lan Thác lại vang lên ngoài cửa, ngay lập tức Bạch Vũ Ngưng cảm thấy như muốn chết đi.
Tần Thú vén quần lên, giúp người vốn bị làm đến mức mềm nhũn là Bạch Vũ Ngưng mặc quần áo vào, sau đó nhanh chóng dọn dẹp rồi giúp cô đi ra ngoài.
Sau khi mở cửa, anh nói một cách nghiêm túc với Hạ Lan Thác: "Vũ Ngưng thật là, nấu một món ăn thôi mà cũng khiến bản thân bị choáng váng, món ăn vẫn chưa được chuẩn bị xong, tôi sẽ đỡ cô ấy trở về phòng ngủ để nghỉ ngơi."
"Được."
Trên gương mặt tuấn tú của Hạ Lan Thác, một đôi mắt đen nhánh như biển mùa đông khẽ nhúc nhích quét nhẹ qua hai người.
Bạch Vũ Ngưng xấu hổ cúi thấp đầu, đưa mặt áp sát vào áo của Tần Thú, bình thường khi nhìn thấy bạn trai Hạ Lan Thác của mình hai mắt cô lập tức sáng lên, nhưng lúc này cô lại không dám đối mặt với anh một chút nào.
Hạ Lan Thác nhẹ nhàng nói: "Không sao cả, tôi đã gọi thức ăn nhanh rồi, có món thịt thăn xào nhanh yêu thích của cậu..." để bồi bổ thận khí.
Tần Thú không nghe rõ lời nói của Hạ Lan Thác, anh bế Bạch Vũ Ngưng đi vào phòng ngủ, đặt cô nằm xuống rồi đi ra ngoài ăn cơm trưa với Hạ Lan Thác như không có chuyện gì xảy ra.
Hạ Lan Thác mang một phần thức ăn nhanh vào phòng ngủ của Bạch Vũ Ngưng, chỉ thấy Bạch Vũ Ngưng nằm ở trên giường, con ngươi tán loạn, ngây ngốc nhìn vào hư không, hai mắt đỏ hoe, trên gương mặt trắng nõn như trứng gà vẫn còn toát lên vẻ thẹn thùng.
Danh sách chương