Tô San: “Tạ lão sư là một tiền bối rất tốt, tôi sẽ nỗ lực học tập anh ấy *phấn đấu*”

Đăng lên xong, Tô San lại nói chuyện một hồi với chị Lưu, chị Lưu nói bên phía đoàn phim hiện vẫn chưa có ý định thay đổi vai chính của cô, cũng coi như trong cái rủi có cái may, Tô San là do hơi thiếu về độ nổi tiếng và lượng fan hâm mộ, nhưng trải qua vụ việc hôm nay, hiện tại cô cũng khá hot, đây cũng là nguyên nhân vì sao trong giới giải trí lại có nhiều người muốn lăng xê kiểu như vậy, mặc kệ là tốt hay xấu, chỉ cần có thể xuất hiện trên truyền thông thật nhiều và có nhiều người chú ý là được.

Nếu bên phía đoàn phim tạm thời không có ý định đổi người, Tô San cũng không tính lên mạng xem bình luận làm gì, nhưng thực ra có một ít fan của Tạ Duyên cũng đã lý trí hơn, vẫn đa số là mắng cô, nói cô bám lấy Tạ Duyên để lăng xê, cho đến gần tối mới dần dần ngưng lại.

Cư dân mạng A: “So với khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ của Phạm Mộng, thì Tô San nhìn trong cũng thuận mắt hơn một chút, lúc nãy có xem video Tô San thổi sáo, thực ra chị này cũng rất có khí chất, có điều xin cô đừng có đóng phim nữa, buông tha cho khán giả đi *vừa khóc vừa cười*”

Cư dân mạng B: “Trừ diễn xuất ra, thực ra Tô San cũng không có điểm xấu, chỉ là xem phim cô ta đóng, tôi không thể tưởng tượng được cô ta đóng cùng với Tạ Duyên sẽ như thế nào *che mặt*”

Cư dân mạng C: “Ha ha ha, diễn viên hạng ba cuối cùng cũng bị vả mặt, bây giờ lại tới để lăng xê, cái này là muốn làm Mục Dao thứ hai sao, đồ cuồng lăng xê! *nôn mửa*”

Cư dân mạng D: “Tô tiểu thư à, cô chỉ cần yên lặng cứ thổi sáo thôi không được sao, cứ phải một hai đi đóng phim, cô không thể nghĩ tới cảm nghĩ của khán giả một chút sao?”

So với buổi sáng, bình luận hiện giờ đã ôn hòa hơn, nhưng vẫn có một số fan não tàn điên cuồng vào Weibo chửi rủa cô, Tô San cũng không để trong lòng, cái này cũng coi như được tiêm dự phòng trước đi, không đến lúc ra trailer, fan của Tạ Duyên bất ngờ nhìn thấy cảnh hôn đó, sợ là còn điên cuồng hơn bây giờ.

Có lẽ hôm nay cô quá nổi, Tô Nguyễn gọi điện thoại cho cô, hỏi cô có muốn đem xóa hết những hot search về cô trên mạng đi không, Tô San nói không cần, cô không thể để chuyện gì cũng muốn chị của cô ra mặt giải quyết, chuyện này trong giới giải trí là thường xuyên xảy ra, cô cũng phải quen dần thôi, cũng không phải cứ cố gắng tránh né làm gì.

Lúc chuẩn bị đi ngủ thì mẹ cô lại gọi tới, hỏi cô tại sao lại đóng cảnh hôn, rõ ràng lúc trước nói rõ là sẽ không quay mấy cảnh này rồi, Tô San chỉ có thể nói là chuyện này là do ngoài ý muốn, lại giải thích một hồi, mẹ cô mới cúp máy.

Thực ra, Tô San biết mẹ cô là do thương cô, đau lòng cô, nhớ tới đời trước của cô ở cổ đại, làm gì có tồn tại tình thân, cho nên bây giờ, cô vô cùng quý trọng những người nhà của cô không dễ gì có được.

Mấy ngày sau dư luận cũng bình ổn nhiều, do vụ Lý Tuyết và Mục Dao lại nảy sinh mâu thuẫn, khiến dời đi sự chú ý của mọi người, nguyên nhân là do hai người cùng tham gia một gameshow, khi chơi trò chơi, Mục Dao vô ý đẩy ngã Lý Tuyết, sau đó fan hai người lại nháo nhào lên trên mạng, fan Lý Tuyết nói Mục Dao chơi xấu, cố ý đẩy ngã Lý Tuyết.

Nhưng fan Mục Dao vẫn tiếp tục nhắn vào Weibo của đoàn phim phản đối cô diễn vai nữ chính, bình luận gần trăm vạn, có điều vẫn ổn, đoàn phim cũng không có ý định sẽ đổi vai của cô.

Ngày kết thúc quay của cô mưa khá to, chị Lưu cũng tới phim trường, nói là tiện thể đón cô về luôn.

“Chị nói em biết lịch trình lúc sau của em, mai em phải đi với chị đi ăn cơm với phía nhà sản xuất và đoàn phim, tiện thể ký hợp đồng luôn, mùng mười sẽ đi gặp đạo diễn Vương, phim “Tiên lộ” bên kia vẫn có một vài vai chưa quyết định người đóng, đạo diễn Vương nói khá hài lòng với ngoại hình của em, khoảng hai tuần cuối tháng em đi tập luyện một vài động tác võ thuật, chị đã mời thầy dạy cho em rồi.”

Chị Lưu không cần nhìn giấy, chỉ ngồi trên ghế uống cà phê rồi báo lịch trình cho cô:

“Ngày một tháng sau em sẽ cùng đoàn làm phim để khởi quay, bộ phim đó phải quay trong vòng ba tháng, trong thời gian đó, em cũng có thể tham gia một số những hoạt động khác, em cũng nên chọn để tham gia hai chương trình gameshow, còn sự kiện hay chụp hình tạp chí gì đó chị cũng không có nhận.”

Ngoài trời vẫn mưa lớn, từng hạt mưa nện lên cửa sổ ầm ầm, Tô San vẫn đang cầm kịch bản nghiêm túc đọc cảnh quay kết thúc hôm nay, nghe chị Lưu nói vậy cũng chỉ thản nhiên hỏi:

“Gần đây có bộ phim nào đề nghị mời em đóng không?”

Dứt lời, chị Lưu lúc này mới thả ly cà phê lên mặt bàn, nghiêm túc nói:

“Có thì cũng có, nhưng cũng chỉ là mấy bộ phim trên mạng hoặc là nữ phụ của một vài bộ phim nhỏ, nhưng cũng phải nói, trải qua vụ của Tạ Duyên, em cũng hot lên không ít, cũng có một vài bộ phim nhỏ mời em đóng nữ chính.”

Nói xong, chị Lưu từ trong túi lấy ra một tập kịch bản:

“Em xem bộ này đi, mặc dù đạo diễn không quá nổi tiếng, đội chế tác cũng không quá xa hoa, nhưng dù sao cũng là nữ chính, chị thích ở chỗ nhà chế tác có chút quan hệ với đài Tương Đông, giữa bọn họ hợp tác rất nhiều lần rồi, đến lúc đó có khả năng phim này sẽ được chiếu trên đài Tương Đông, mặc dù là phim nhỏ ít vốn nhưng cũng có khả năng hot.”

Tô San lật lật kịch bản, phát hiện đây là phim cải biên từ truyện tranh trên mạng, là một bộ phim tình yêu đô thị, nam chính là cảnh sát, nữ chính là phóng viên, trong một lần phỏng vấn ngoài trời nữ chính gặp nguy hiểm được nam chính cứu, sau đó nảy sinh cảm tình vân vân.

“Uhm, đề tài kịch bản này cũng được, những cái khác thì tùy chị, chỉ cần lúc nào lịch trình của em trống thì có thể.”

Tô San gấp kịch bản lại.

“Em yên tâm, chị tính rồi, bộ phim này khoảng tháng 10 sẽ khởi quay, lúc đó vừa vặn em có thời gian rảnh.”

Chị Lưu lập tức trả lời.

Nghe vậy, Tô San cũng không nói thêm gì nữa, với một người mới mà nói, tiềm lực và những cơ hội  dành cho cô khá tốt rồi.

“Đúng rồi, em có quen với Giang Dần sao?”

Chị Lưu đột nhiên hỏi tới.

Tô San ngẩng đầu, hơi khó hiểu chớp chớp mắt:

“Chỉ có gặp một lần hôm thử vai, sao vậy?”

Dứt lời, chị Lưu nhìn  cô vẻ sâu xa:

“Trong giới này làm gì có ai đột nhiên tốt bụng, tụi em cũng không thân thiết gì, tại sao cậu ta lại đề cử em với đạo diễn?”

Nói tới đây, chị Lưu đanh định nói tiếp gì đó, thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Thấy chị ấy cầm điện thoại đứng lên đi ra ngoài, Tô San lại tiếp tục cúi đầu đọc kịch bản phim mới, phát hiện kịch bản này không tệ, nhưng lại có cảnh hôn.

“Chị còn có việc, đi trước đây, em lát nữa chắc phải gọi taxi về rồi, lát nói Tiểu Chu đi cùng em, có điều sau này chắc phải cấp riêng cho em một cái xe với một tài xế mới được.”

Chị Lưu cất điện thoại, chuẩn bị đi.

Thấy vậy Tô San lập tức đưa tập kịch bản cho chị ấy:

“Sao trong này lại có cảnh hôn?”

Nghe vậy, chị Lưu cũng không cầm lấy kịch bản, chỉ cười nói:

“Chị có hỏi rồi, đạo diễn nói có thể tá vị cũng được, được rồi, chị đi trước đây.”

(*Tá vị: quay không chính diện, nhìn thì giống hôn nhưng thực chất hai người không chạm vào nhau)

Tô San còn định nói gì đó, nhưng có vẻ chị Lưu khá vội vàng, lập tức đi ngay, Tô San đành phải cất tập kịch bản đi, thôi, để lúc đó lại hỏi rõ ràng lại xem.

Ngoài trời mưa rất to, may là mấy cảnh hôm nay đều có thể quay trong nhà, nên cũng không cản trở việc quay phim, có điều mưa to như vậy cũng giống trong kịch bản, đỡ phải thuê xe đến phun nước để làm mưa giả.

Lúc chuẩn bị quay, đạo diễn tới nói chuyện với cô hướng dẫn lát nữa diễn như thế nào, còn mô tả khá chi tiết từng động tác.

“Tô San, lát nữa động tác của cô nên thật mạnh bạo, giống như kiểu phát tiết toàn bộ những oán hận và không cam lòng của cô, lúc này không nên chảy nước mắt, nhưng mắt cũng phải đỏ lên, làm người xem cảm giác cô đang nhịn không khóc ra, cô có thể ngồi đây tích lũy cảm xúc trước.”

Đạo diễn biết cảnh này diễn tương đối khó nên cho cô chút thời gian chuẩn bị.

Tô San giơ tay ra hiệu OK:

“Bắt đầu đi, tôi chuẩn bị xong rồi.”

“Vậy được.”

Đạo diễn nói xong, quay lại vị trí máy theo dõi ngồi xuống, cho đến lúc thấy mọi thứ đều sẵn sàng, mới hô bắt đầu! Sắc trời âm u bên ngoài làm trong điện cũng trở nên tối hơn, trong đại điện quý giá đẹp đẽ yên tĩnh quỷ dị, trước điện một nữ tử mặc một bộ màu xanh ngồi quỳ ở đó, trên mặt không trang điểm chút nào, màu môi tái nhợt, cứ như vậy ngồi quỳ ở đó không nhúc nhích.

“Nương nương! Không tốt rồi!!”

Lúc này có một cung nữ nghiêng ngả lảo đảo chạy vào điện, quỳ rạp xuống trước điện, kinh hoảng chỉ tay ra ngoài nói:

“Phản quân sắp vào tới đây rồi, người mau đi nhanh đi!”

Khuôn mặt của cung nữ tràn đầy sợ hãi, Tô  San vẫn như cũ ngồi quỳ ở đó không nhúc nhích, chỉ có ánh mắt hơi động, chầm mắt chậm rãi nhìn qua ly rượu độc trên bàn.

“Ngươi đi đi.”

Giọng nói của nàng khàn khàn. Khuôn mặt cung nữ gần như biến sắc, giọng nói kèm theo nức nở:

“Nương nương!”

“Đi mau!” Nàng lạnh giọng ra lệnh.

Mưa bên ngoài vẫn rất lớn, trong điện lúc sáng lúc tối, cung nữ nhìn nữ tử trước mặt, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn nhanh chóng chạy ra phía sau điện.

Tô San nhìn ly rượu trước mắt, sửng sốt hồi lâu, giơ tay ra bưng lên, hốc mắt bắt đầu đỏ lên, bỗng cười khổ một tiếng, đột nhiên cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch!

Khi ly rượu rơi xuống đất, ngoài cửa bỗng nhiên có một loại bước chân, trong chốc lát, một đoàn binh lính trên người có dính lẫn cả máu và nước mưa tiến vào, người nam nhân cầm đầu mặc bộ áo giáp, khuôn mắt ngập tràn sát ý, kiếm cầm trong tay còn nhỏ vài giọt máu.

“Yêu phi, ngày chết của ngươi tới rồi!” Lý Hách trên mặt ngập tràn sát ý, vung kiếm lên, chuẩn bị chém chết nàng.

Lúc này, Tạ Duyên bỗng giờ tay ngăn cản, trong chốc lát, sắc mặt Lý Hách hơi biến đổi, giống như muốn nói gì đó, cuối cùng vẫn cắn răng, lùi xuống cùng những người khác.

Cho đến khi ở cửa chỉ còn hai người, Tô San mới hơi ngẩng đầu, nhìn nam nhân trước mặt, cười cười:

“Ta còn nhớ rõ, lúc trước Chương ca ca có nói, muốn bảo hộ ta cả đời….”

Nói tới đây, trong hốc mắt nàng ngập nước mắt, nắm chặt nắm tay, thanh âm nghẹn ngào không phát ra được.

Nhìn nữ nhân trước mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc, mày Tạ Duyên nhíu lại, giọng nói lạnh băng:

“Ngươi đâu cần ta bảo hộ.”

Dứt lời, Tô San cười tự giễu:

“Đúng vậy, ta là yêu  phi, chuyên tàn sát đại thần trung lương, ăn trộm hổ phù, làm hại mười vạn tướng sỹ chiến đấu ở biên quan ở thành oan hồn, tội của ta không thể tha…”

Giọng nói của nàng khàn khàn, nói tới đây, mắt hơi trợn lên, hô lên một tiếng:

“Năm đó huynh đi, huynh có biết ta đã phải trải qua những gì không? Nếu ta không tiến cung, Hổ Tử sẽ phải chết, ở trong cung rồi, nếu ta lương thiện, sợ đã trở thành một đống xương khô, Hổ Tử còn ở trong tay Lục Nguyên, ta sao có thể không giúp hắn làm những việc ác trái đạo lý đây, còn huynh thì sao, huynh không chịu nghe ta giải thích, lúc ta phải trải qua những chuyện như vậy thì huynh ở đâu!”

“Ha ha ha!” Tô San bỗng nhiên lảo đảo đứng lên, giơ tay, gần như điên cuồng chỉ vào hắn gào thét:

“Huynh còn đang ở bên cạnh Nam Cung Tuyết mà tình chàng ý thiếp!”

Nữ tử đối diện khuôn mặt vẫn vậy, lại thêm phần điên khùng, trong giọng nói vừa có phần tuyệt vọng vừa có phần hận thấu xương, đạo diện hiện đang nhìn chằm chằm máy theo dõi, trong mắt có một tia tán thưởng, hai người phối hợp diễn khá xuất sắc.

“Vậy chuyện hổ phù ngươi giải thích như thế nào?” 

Tạ Duyên sắc mặt khẽ biến, trong mắt có một tia khác thường.

Tô San từng bước đi tới trước mặt hắn, nuốt khan, nước mắt trong hốc mắt rốt cục rơi xuống, chảy dọc trên là da trắng nõn xuống cằm, trong mắt chỉ toàn hình ảnh phản chiếu của hắn.

“Ta không biết mấy thứ chính nghĩa gì đó, ta chỉ muốn cứu huynh thôi, nếu ta không lấy trộm hổ phù, Lục Nguyên không thể nào buông tha cho huynh, đúng vậy, ta không biết đại nghĩa là gì, cả đời này của ta có lỗi với rất nhiều người, nhưng ta có thể khẳng định ta chưa bao giờ có lỗi với huynh, Chương Toàn!”

Bốn mắt nhìn nhau, nước mắt cô vẫn cuồn cuộn rơi xuống, sự cố chấp của nàng làm hắn chói mắt, Tạ Duyên không nói gì, tay nắm chặt lại, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Tô San lùi lại hai bước, bỗng nhiên cười thê lương:

“Ở trong hoàng cung này, ta mỗi ngày đều trong trạng thái lo lắng hãi hùng, không cẩn thận một chút sẽ mất mạng, ta không muốn bị người khác giẫm đạp, cuộc đời ta trước luôn bị giẫm đạp, nếu muốn sống, tại sao không leo lên đỉnh cao nhất!”

Tô San lúc này cũng nhớ tới mình ở đời trước, cô không thích mấy kiểu giả nhân giả nghĩa, cô cũng không muốn kiểu tạm bợ, cô nỗ lực tiến lên, chỉ muốn mình có thể sống tốt hơn một chút, sống hèn mọn cũng là sống, sống cao thượng cũng là sống, vì sao cô lại không thể sống tùy ý một chút!

Nhận thấy cảm xúc của cô biến hóa, trên khuôn mặt trắng nõn mơ hồ hiện ra một tia cảm xúc khác, Tạ Duyên bỗng phát hiện, phía sau lưng cô gái này hình như còn có quá khứ mà mọi người không biết.

“Đây cũng không thể làm cớ để ngươi hãm hại người trung lương.”

Mày hắn nhíu chặt lại, tay nắm chặt chuôi kiếm.

Quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, Tô San bỗng nhiên tiến lên, ôm lấy eo hắn, mặc dù chỉ cũng chỉ chạm đến áo giáp lạnh băng, nàng vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng sạch sẽ.

Chỉ trong chốc lát, Tạ Duyên đẩy nàng ra, Tô San lảo đảo té xuống mặt đất, Tô San giống như không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi.

“Ngươi bị sao vậy?”

Tạ Duyên theo bản năng buông kiếm qua đỡ nàng.

Nhìn vẻ lo lắng trên mặt hắn, Tô San lại phum ra một ngụm máu tươi, trên mặt mỉm cười bình thản:

“Chương ca ca, huynh…huynh còn thích ta có phải không?”

Nàng dùng hết sức lực nắm lấy tay hắn, trên mặt đầy vẽ mong đợi, khi màn ảnh chiếu tới, trên mặt Tạ Duyên còn có một tia do dự, Tô San hơi thở dốc,:

“Huynh…huynh…”

Bàn tay rũ xuống nền, mắt nàng chậm rãi nhắm lại, Tạ Duyên mím môi, tay nắm chặt lại, thật lâu không nhúc nhích.

Khi màn ảnh kéo xa chiếu toàn cảnh đại điện, lúc này đạo diễn mới hô cắt.

“Rất tốt, một lần đã thành công rồi!”

Đạo diễn tâm tình khá tốt, đối với biểu hiện vừa rồi của Tô San khá vừa lòng.

“Mời cơm đi!” 

Vương Trừng mặc long bào chạy tới.

Lý Hách đang đứng bên kia không nhịn được nói:

“Paparazzi bên ngoài vẫn còn chờ đi theo cậu kìa!”

Dứt lời, mấy nhân viên đoàn cũng cười lên tiếng, Vương Trừng không vui muốn cãi lại Lý Hách.

Khó có được lúc chỉ quay một lần đã được thông qua, Tô San cũng lập tức ngồi dậy, Tạ Duyên đứng bên cạnh cầm tay cô kéo cô đứng lên.

“Cám ơn.” 

Cô cười cười khách sáo với hắn, sau đó đi qua phòng trang điểm để thay đồ với tháo trang sức ra.

Cuối cùng cũng kết thúc, Tô San cảm giác nhẹ nhàng hơn, thay xong quần áo liền chuẩn bị rút lui, nếu không đám Vương Trừng lại kêu cô mời cơm.

Bên ngoài mưa vẫn trút xuống từng đợt, một số người trong đoàn phim phải dầm mưa để thu dọn đạo cụ, Tô San có mang theo dù, cô có nói Tiểu Chu về luôn rồi, dù sao cô cũng đóng máy, đợt lát nữa quay trở lại khách sạn thu dọn hành lý là có thể về nhà luôn, cũng không cần thiết phải có Tiểu Chu đi cùng.

Giờ trời mưa lớn, trên người cô cũng bị hắt không ít nước mưa, do phim trường không cho phép xe chạy vào, nên phải đi ra ngoài đường cái mới gọi xe được, đi một đoạn đường nhưng cũng không thấy được mấy cái taxi, trên đường cũng không người qua lại, chỉ có cô lẻ loi một mình đứng ven đường, giờ bỗng nhiên thấy thực ra chị Lưu nói lúc nãy không tệ, cô nên thuê một tài xế riêng thôi.

Ngay ở lúc cô định đi lên phía trước xem có xe không, có một chiếc Land Rover dừng lại ở ven đường, khi cửa sổ xe hạ xuống, ánh đèn đường chiếu vào, lộ ra khuôn mặt góc cạnh của Tạ Duyên.

Hắn nghiêng đầu nhìn qua, thanh âm trầm thấp hòa cùng tiếng mưa: 

“Lên xe.”

---Hết chương 19---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện