“Những chỗ khác trong nhà anh cũng rất lớn.”

Hơi thở nóng rực phả ra bên tai, cơ thể Tô San lập tức cứng đờ, mặt hơi nóng lên, nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh tự nhiên gỡ tay hắn để tránh ra:

“Em…em biết nhà anh lớn rồi, anh không cần khoe nữa.”

Tạ Duyên: “……”

Nhìn thấy cô hơi có vẻ khẩn trương, Tạ Duyên lại ghé gần tai cô, lẩm bẩm:

“Thực ra chỗ lớn nhất trong nhà anh là……”

“Anh đi ra ngoài!”

Tô San đột nhiên xoay người, dùng hai tay giữ chặt hắn dùng sức đẩy ra ngoài. Thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của cô, Tạ Duyên bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng, cuối cùng vẫn thuận theo để cô đẩy ra khỏi phòng bếp.

Đến lúc đóng chặt cửa bếp lại, thấy người bên ngoài hình như cũng đã đi ra chỗ khác, Tô San mới dựa vào cửa thở ra một hơi thật lớn, vành tai vẫn hơi đỏ lên.

Thực ra Tạ Duyên thế này đã là rất đứng đắn, quy củ. Cô cũng thử để bản thân thả lỏng khi ở cạnh hắn, không để mình lúc nào cũng kinh hoảng lúng túng mỗi khi hắn tới gần, nhưng ý muốn là một đằng, còn thực tế thì cô vẫn luôn cảm thấy ngại ngùng không biết làm sao.

Hít sâu mấy hơi, cô lại tiếp tục xắn tay áo bắt đầu nấu cơm. Cô hầm canh gà trước, sau đó rửa rau, do giờ cũng khá trễ nên chỉ có thể hầm canh với lửa lớn cho nhanh. Cô mua đồ ăn cũng không nhiều, nên nấu nướng này nọ khá nhanh, khoảng nửa tiếng sau đã làm xong ba món mặn một món canh, có điều canh cần hầm thêm một lúc nữa.

Đến lúc cô mở cửa phòng bếp ra, liền nhìn thấy Tạ Duyên đang ngồi ở phòng khách, lướt lướt gì đó trên máy tính bảng. Bầu trời bên ngoài đã hoàn hoàn tối đen, đến lúc Tô San bưng đồ ăn ra đại sảnh, thấy canh còn chưa nấu xong, liền đi rửa tay rồi đi qua chỗ hắn.

Tới gần, cô mới thấy Tạ Duyên đang đọc kịch bản, là kịch bản bằng tiếng Anh. Tô San nhìn lướt qua một cái, chắc đây là kịch bản phim Hollywood kia mà chị Lưu có nói tới lúc trước.

“Nhanh vậy đã xong rồi sao?”

Tạ Duyên quay đầu qua, thấy cô đang đứng cạnh mình, liền cầm điện thoại đi qua phía bàn ăn.

“Canh còn phải hầm một lúc nữa, anh ăn cơm trước đi.”

Tô San vừa nói vừa đi vào bếp mang chén đũa ra.

Trong bếp có ba cái chén ăn cơm, một cái của Tạ Duyên, một cái của dì Chu, còn có một cái chén màu hồng nhạt nhìn là thấy mới mua. Tô San cảm thấy rất buồn cười, vì sao Tạ Duyên lại nghĩ là cô thích màu hồng nhạt nhỉ? Lau sơ qua mấy cái chén, trong phòng ăn bật thêm mấy bóng đèn nhỏ, ánh sáng vàng nhạt không quá chói mắt. Dưới ánh đèn, Tạ Duyên cầm điện thoại chụp lại đồ ăn trên bàn, xong rồi còn chụp selfie một tấm.

Tô San: “……”

“Không phải là anh không thích selfie sao?”

Cô bất đắc dĩ cầm chén đũa qua, cô nhớ rõ ràng trên Weibo của Tạ Duyên hoàn toàn không có một tấm selfie nào của hắn.

Hai người ngồi xuống, Tạ Duyên đột nhiên cầm lấy tay cô, làm Tô San giật cả mình, thấy hắn lại cầm điện thoại nhắm vào hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, “tách, tách, tách” chụp liền một lúc mấy tấm.

Tô San vộ vàng rút tay về, vẻ mặt kỳ lạ nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh:

“Anh đang làm gì vậy?”

Người nào đó vẫn tập trung nhấn nhấn trên màn hình, không nói gì.

“Hôm nay ăn Tết*, em không đăng gì trên Weibo sao?”

Tô San: “……”

Cô lập tức nhanh chóng giữ chặt lấy tay hắn ngăn lại:

“Hạ Hoa cũng đâu dễ dàng gì, anh để cho anh ta yên tĩnh ăn hết Tết đi.”

Nếu Tạ Duyên mà đăng tấm ảnh đó lên Weibo, mặc dù chỉ có hình hai bàn tay, cô cũng không lộ mặt, nhưng fan của Tạ Duyên sẽ không dễ gì bỏ qua. Chỉ cần sơ suất thì dư luận sẽ bị mất khống chế, Hạ Hoa sẽ lại nổi giận đùng đùng chất vấn hắn vì sao không nói không rằng đã đăng lung tung. Hơn nữa, ngày mai là ngày phim điện ảnh sẽ tổ chức buổi chiếu thử, Tạ Duyên đăng cái này lên khác gì tự mình đoạt mất nổi bật phim điện ảnh của bản thân, cô còn đang mong mỏi cải thiện danh tiếng về diễn xuất của mình nữa.

Tạ Duyên ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn cô, mày hơi nhíu, cuối cùng vẫn thỏa hiệp cúi đầu:

“Anh sẽ không đăng tấm ảnh kia.”

Tô San thở phào nhẹ nhõm, thấy hắn vẫn đang ấn ấn trên điện thoại, đánh phải đi lấy cơm cho hắn. Ngồi lại xuống ghế, thì Tạ Duyên đã đặt điện thoại xuống rồi, nhưng nhìn thấy trong chén của cô có một nhúm cơm chỉ to hơn quả trứng gà một chút, không khỏi trầm giọng nói:

“Em đang ăn cơm hay đếm hạt cơm vậy?”

“Ăn cơm mà.”

Tô San rất tự nhiên gắp một miếng rau cho vào chén, sắc mặt bình tĩnh:

“Trưa nay em đã ăn nửa chén rồi, còn ăn hai miếng thịt lớn, tối nay không thể ăn nhiều nữa.”

Nhìn cánh tay mảnh khảnh của cô, thoạt nhìn như kiểu chỉ cần hơi mạnh tay là có thể bẻ gãy, Tạ Duyên rũ mắt, bỗng nhiên thả đũa xuống, tay vòng qua ôm chặt eo cô, thấy cơ thể cô cứng đờ, mới ghé đầu lại gần, thấp giọng nói:

“Ngoài trời gió thì lớn, em thì gầy như vậy, lỡ bị gió thổi bay mất thì sao?”

Trong nhà có máy sưởi, nên Tô San chỉ mặc một chiếc áo màu nâu bó sát, bàn tay hắn nóng bỏng đặt trên eo cô, mặt Tô San vô thức đỏ lên, vội vàng đẩy tay hắn ra, hừ nhẹ một tiếng:

“Vậy em mặc nhiều quần áo hơn là được!”

Thấy cô nghe lời đi xới thêm cơm, Tạ Duyên lúc này mới vừa lòng cầm đũa lên, bắt đầu xuống tay với mấy món thịt cá trước mặt.

Ba món mặn, một món canh cũng không được trình bày quá đẹp mắt, chỉ là đồ ăn thường ngày, nhìn rất bình dị gần gũi, nhưng đối với Tạ Duyên mà nói, mấy món này còn ngon hơn so với bữa tiệc Mãn Hãn lần trước cô làm.

Đang ăn cơm, Tô San lại đi vào bếp bưng tô canh đã hầm xong ra, múc cho hắn một bát.

Thấy dáng vẻ của Tạ Duyên cũng không phải quá ghét ăn thịt cá, cô không nhịn được tò mò hỏi:

“Anh vì sao lại không thích ăn thịt.”

Thói quen gì cũng đều có nguyên nhân của nó.

Tạ Duyên hơi dừng đũa, sau đó lại gắp một miếng rau, giọng nói trầm thấp:

“Lúc anh còn nhỏ có một thời gian ở nhà bà ngoại. Lúc đó anh rất gầy, bà ngoại ngày nào cũng bồi bổ cho anh ăn toàn gà vịt thịt cá, suốt một tháng, sau đó liền ngán luôn.”

Tô San: “……”

Không ngờ Tạ Duyên còn có một quá khứ bi thảm như vậy, nếu là cô, vậy chắc chắn về sau cô chỉ cần nhìn thấy thịt chắc chắn sẽ muốn ói.

“Nhưng thịt cá em nấu, anh không ngán một chút nào.”

Hắn bỗng quay đầu nhìn cô, mặt mỉm cười.

Ho nhẹ một tiếng, Tô San cúi đầu đỏ mặt không nói gì.

Chưa từng gặp người nào dễ xấu hổ như vậy, Tạ Duyên cười nhẹ một tiếng, lại tiếp tục ăn cơm.

Ăn xong, Tạ Duyên giành lấy việc rửa chén, Tô San cũng không ngăn cản nữa. Lúc Tạ Duyên ở trong bếp rửa chén, Tô San nằm bò trên sô pha lướt lướt Weibo.

Lúc nãy quả nhiên Tạ Duyên có đăng hai tấm ảnh, một tấm chụp mấy món ăn trên bàn, một tấm là hình selfie của hắn cùng với bàn đồ ăn. Mặc dù chỉ mới nửa tiếng trước, nhưng số bình luận ở bên dưới đã lên đến hai vạn, còn có một số người trước đây cũng từng hợp tác đóng phim chung với Tạ Duyên cũng vào bình luận, còn có không ít người chỉ đơn giản muốn vào bình luận để được người khác chú ý, ví dụ như Phạm Mộng, cô ấy vào bình luận bằng một icon thèm ăn, thoạt nhìn có vẻ cô ấy và Tạ Duyên rất thân thiết.

Còn có những người thực sự vào để trêu chọc, Lý Hách vào bình luận bằng một tấm ảnh hộp cơm hắn vừa ăn xong, cơm canh đạm bạc vô cùng đối lập, làm rất nhiều người bình luận phía dưới đồng cảm với hắn.

Cư dân mạng A: “A a a! Cuộc đời tôi cuối cùng cũng có thể nhìn thấy ông xã đăng ảnh selfie!”

Cư dân mạng B: “Ha ha ha, Lý Hách thật đáng thương *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng C: “ Chỉ có một mình tôi chú ý tới bàn đồ ăn này là do ai nấu sao *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng D: "Cố tình khoe ân ái ngược đãi dân FA! Tôi không chấp nhận! *khóc lớn*"

Cư dân mạng E: "Thực ra tôi cũng không muốn thừa nhận, nhưng nếu mọi người đều hỏi thì…không sai, tôi và ông xã đang ở bên nhau *mỉm cười*

Cư dân mạng F: "Có bản lĩnh thì hãy đăng luôn hình của người nấu mấy món này lên, gạch đá trong tay tôi đã sẵn sàng chuẩn bị ném ra rồi *mỉm cười*

Cư dân mạng G: "Ha ha ha ha ha ha tôi không hề điên, tôi thực sự không bị điên *dao phay sáng choang*”

Tô San lâu lâu refresh lại trang thì lại thấy có thêm một mớ bình luận mới. Có thể tưởng tượng ra, nếu Tạ Duyên thực sự đăng tấm ảnh hai người nắm tay lên thì sẽ náo loạn như thế nào. 

Thực ra chuyện cô và Tạ Duyên ở bên nhau đã không còn là bí mật lớn lao gì đối với người trong giới nữa, ngay cả chị của cô cũng có thể ngầm hiểu ra, những người khác chắc cũng có thể đoán được phần nào, chắc chắn cũng có người muốn loan tin này ra nhưng do không có bằng chứng rõ ràng thì cũng sẽ không có ai tin tưởng, hơn nữa những nhà truyền thông có máu mặt đều đã bị Hạ Hoa mua chuộc, cũng sẽ không có ai chủ động lên tiếng nói gì đó. Trên đời này, cái gì không thể mua được bằng tiền thì có thể mua được bằng rất nhiều tiền.

Nhìn sơ sơ phần bình luận phía dưới, sau đó Tô San cũng đăng một dòng trạng thái lên Weibo, dù sao hôm nay cũng mở đầu cho việc chuẩn bị Tết Âm lịch.

Đến lúc Tạ Duyên đi ra, cô nhìn thời gian, chợt từ trên ghế sô pha ngồi dậy:

“Cũng không còn sớm nữa, em phải về đây.”

“Đi?” Tạ Duyên ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt sáng quắc:

“Về?”

Bị ánh mắt hắn nhìn chằm chằm khiến cô hơi hoảng loạn, Tô San không nhịn được ngồi dịch ra xa chút, giọng nói nhỏ tới mức không nghe thấy:

“Ngày mai còn phải tham gia buổi chiếu thử, em phải về sớm còn nghỉ ngơi nữa.”

“Mai rồi đi từ nhà anh luôn cũng được.”

Hắn bưng ly nước lên uống một ngụm, nghiêm túc nói:

“Muộn thế này, về không an toàn.”

Đây cũng đâu phải lần đầu tiên về nhà vào lúc đêm khuya, Tô San cũng không cảm thấy có gì là không an toàn, cho nên vẫn kiên trì nói:

“Em gọi tài xế tới đón là được.”

Thấy cô đã đi ra cửa chuẩn bị đi giày vào, Tạ Duyên nhíu mày lại:

“Em không tin anh?”

Động tác của Tô San hơi cứng đờ, quay đầu lại, chỉ thấy Tạ Duyên đang bình tĩnh chăm chú nhìn mình, có vẻ không vui lắm.

Ánh mắt của cô đảo qua đảo lại suy nghĩ, nhẹ giọng nói:

“Không phải vậy, tại em nghĩ là em…không có mang theo quần áo.”

Nghe vậy, Tạ Duyên vẫn ngồi trên sô pha suy tư gì đó, Tô San cho là hắn giận thật, nhưng không biết mình phải giải thích như thế nào, đúng thật là cô không mang quần áo, áo ngủ thì có thể không cần nhưng ngày mai đi thì phải làm sao.

Không khí trong chốc lát trở nên yên lặng, Tạ Duyên trầm mặc một hồi lâu, mới đột nhiên đứng dậy:

“Đi thôi, anh đưa em về.”

Nghe vậy, Tô San lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng tìm áo khoác mặc vào, có vẻ rất sợ hắn lại đổi ý.

Thực ra giờ vẫn còn khá sớm, mới khoảng 8 giờ tối, Tô San cũng không tính phiền Tạ Duyên, nhưng người nào đó nhất quyết muốn đưa cô về, cô cũng không còn cách nào khác.

Đến lúc lên xe, không khí có vẻ hơi xấu hổ, Tô San vẫn chỉ quay mặt nhìn bóng đêm ở ngoài cửa sổ. Giờ ngoài đường có khá nhiều xe cộ qua lại, đặc biệt là trung tâm thành phố, không có một con đường nào là không có xe. Không biết nghĩ tới điều gì, cô quay đầu qua nhìn Tạ Duyên ngồi ghế lái:

“Ngày mai mấy giờ anh lên máy bay?”

Nghe vậy, Tạ Duyên đang lái xe cũng không quay đầu qua, chỉ nói:

“5 giờ.”

Chiều mai 1 giờ rưỡi bắt đầu buổi chiếu thử, khoảng tầm 3 giờ rưỡi mới kết thúc, sau đó Tạ Duyên phải lập tức ra sân bay, đúng là rất gấp gáp.

Nghĩ tới chắc phải ba tháng hai người không thể gặp mặt, Tô San lại cảm thấy lạ lạ, nhịn không được quay đầu qua nhìn chăm chú sườn mặt của hắn, bỗng nhiên nhận ra, trong lòng cô lại có chút không nỡ để hắn đi.

Thấy cô nhìn chằm chằm mình, Tạ Duyên cũng hơi hơi nghiêng đầu:

“Sao vậy, không nỡ?”

Tô San: “……”

Cô hừ nhẹ một tiếng, dời đi ánh mắt:

“Là anh không nỡ mới đúng!”

Ánh mắt hắn hơi rũ xuống, hơi hơi cong môi đáp:

“Quả thật là anh không nỡ.”

Giọng nói trầm trầm ấm áp đánh vào lòng Tô San, cô dứt khoát nhắm mắt mặc kệ hắn.

Rõ ràng còn có một đoạn bị kẹt xe, nhưng không hiểu sao về tới nhà thấy nhanh hơn bình thường. Đến lúc xe dừng lại, Tô San nhìn nhìn khu nhà quen thuộc, ngẩn người, lúc này mới chậm rãi tháo dây an toàn.

“Sau này em nhớ ăn nhiều cơm hơn một chút, tiền không thể quan trọng bằng thân thể, em đã rất gầy rồi.”

Động tác của Tô San hơi dừng lại, quay đầu qua, thấy Tạ Duyên chăm chú nhìn mình, trong mắt còn có sự quan tâm, cô chớp chớp mắt suy nghĩ gì đó, hít sâu một hơi, bỗng nhiên nhẹ giọng nói:

“Anh lại gần đây, em nói cho anh một bí mật.”

Giọng nói của cô rất nhẹ, giống như thật sự có chuyện quan trọng không muốn cho người khác biết, mày Tạ Duyên hơi nhíu lại, hơi hơi ghé người qua:

“Cái gì?”

Nhìn khuôn mặt của hắn gần trong gang tấc, Tô San nuốt khan, đột nhiên nhanh như chớp hôn một cái trên má hắn!

Hơi ấm đọng lại trên má còn chưa tan đi, Tạ Duyên sững sờ ở đó không có động tĩnh gì.

“Em vào đây, anh nhớ lái xe cẩn thận!”

Tô San đỏ mặt, lập tức muốn đẩy mở cửa xe, nhưng cửa còn chưa kịp đẩy ra, thì cả người đã bị đè lại trên ghế.

“Bí mật của em anh rất thích.”

Tạ Duyên nắm chặt lấy bàn tay của cô, trong mắt sâu thẳm như muốn hút người ta vào trong đó, giọng nói khàn khàn:

“Nhưng giờ anh phải nói cho em một bí mật lớn hơn.”

---Hết Chương 49---

*Chú thích của editor:  Trong truyện có đề cập tới thời điểm này là mùng 8 tháng Chạp, theo phong tục cổ truyền của Trung Hoa thì ngày này là ngày khởi đầu cho việc chuẩn bị đón Tết âm lịch.)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện