“Hai người vào lều trại nghỉ ngơi trước đi, cậu ta còn đang ở bên kia tập nhảy dù, lát nữa sẽ quay lại.”
Nhảy dù?
Sắc mặt Tô San khẽ biến đổi. Tâm tình của Hạ Hoa ở bên cạnh cũng không tốt chút nào, không nói gì, kéo va li hành lý đi tới phía trước.
Tô San đi theo anh ta tới một cái lều trại xanh biếc. Đồ vật trong này cũng rất đầy đủ, sạch sẽ, nhưng do quá bí bách, không khí không lưu thông được.
Hạ Hoa đặt va li qua một góc, sau đó tùy ý nói:
“Đây là chỗ ở của Tạ Duyên, cô cứ ở đây nghỉ ngơi trước đi đã.”
Tô San giơ giơ điện thoại lên cao, hết hướng bên này rồi lại hướng bên kia, nhưng không hề có một chút tín hiệu nào. Thấy cô như vậy, Hạ Hoa khẽ cười một tiếng:
“Chỗ này không có tín hiệu, nếu muốn thì phải vào trong trấn, nếu không thì cô phải chờ đến khoảng tầm 10 giờ tối, lúc đó tín hiệu còn tạm tạm.”
Tô San: “……”
“Tôi biết rồi.”
Cô đặt túi hành lý nhỏ của cô lên bàn gỗ, sau đó mở vali của cô ra, tìm kem chống nắng để bôi, cô thực sự không muốn đen giống như bọn họ.
“Tôi đi tìm Tạ Duyên, cô cũng đừng đi lung tung, xung quanh đây có rất nhiều rắn độc.”
Hạ Hoa nghiêm túc nói.
Tô San nghe vậy hơi dừng động tác, sau đó tất nhiên là gật gật đầu. Đến lúc Hạ Hoa đi khỏi, cô liền tính bôi kem chống nắng lên, nhưng lại nghĩ rằng mình phải đi tắm trước, nhưng trong lều trại này không thấy có giọt nước nào.
Điều kiện sống ở đây đúng là gian khổ, Tô San cảm thấy bản thân mình không chuyên nghiệp được như Tạ Duyên. Nhưng không vì vậy mà có thế làm lý do để hắn không màng nguy hiểm quay phim như vậy, rõ ràng đã đồng ý với cô là sẽ sử dụng diễn viên đóng thế, hiện giờ thì lại ngược lại, hắn mới là người nói một đằng làm một nẻo.
Ngồi trên giường gỗ, lướt lướt điện thoại, hơn mười phút vẫn không có một chút tín hiệu nào. Bởi vì hôm nay là ngày chương trình thực tế hôm trước cô ghi hình sẽ phát sóng. Trong nước chắc đang là nửa đêm, chương trình kia có lẽ đã phát sóng rồi. Hơn nữa cũng không biết tình hình doanh số phòng vé của phim điện ảnh như thế nào, do mấy bộ phim khác ra rạp cùng thời điểm cũng cạnh tranh rất kịch liệt.
…
Mặc dù trời cũng đã bắt đầu tối, nhưng trời vẫn rất nóng khiến mọi người mồ hôi đầm đìa, mấy nhân viên đoàn phim vẫn còn đang bận rộn sắp xếp đạo cụ.
Hạ Hoa đi cạnh Tạ Duyên, vẻ mặt bình tĩnh ngậm bên miệng một điếu thuốc lá, lâu lâu chào hỏi với mấy nhân viên.
“Anh Hạ lại tới sao, năm mới phát tài a!”
Một nhân viên vác theo một cái giá đỡ lớn, vừa nói vừa cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
Hạ Hoa cười một tiếng, liền móc ra một bao lì xì trong túi đưa cho cậu ta:
“Tất cả mọi người đều năm mới phát tài, cậu cũng nhanh tìm một cô vợ đi.”
“Cảm ơn lời may mắn của anh, nhất định nhất định!”
Cậu nhân viên lại cười cười vác cái giá đi khỏi.
Tạ Duyên đi đằng trước, trên người mặt một chiếc áo rằn ri, vừa đi vừa xoa nắn nhẹ cánh tay. Nghe thấy Hạ Hoa đi đằng sau rất suôn sẻ phấn khởi, không khỏi quay đầu lại nhìn hắn:
“Tết nhất sao anh không về nhà tìm bà xã của anh đi?”
Hạ Hoa: “……”
Hạ Hoa hút thuốc, chậm rãi phun ra một làn khói trắng, vô cùng bình tĩnh nói:
“Nghĩ tới cậu một mình cô đơn tha hương ở xứ người, cho nên tôi tới mang cho cậu một niềm kinh ngạc vui mừng.”
Tạ Duyên liếc hắn một cái, giọng nói rất bình tĩnh:
“Tôi hy vọng anh sẽ về nhà tìm bà xã thì hơn.”
Hạ Hoa nhịn xuống ý muốn chửi tục, nhìn Tạ Duyên vén tấm bạt lều trại đi vào.
Khi ánh sáng từ bên ngoài đột nhiên chiếu rọi vào, Tô San quay đầu lại nhìn theo bản năng, thì thấy có hai người đi vào. Người họ Tạ nào đó chắc do thấy cô ở trong, đột nhiên đứng khựng lại ở đó, có vẻ quá kinh ngạc nên ngốc luôn.
Nửa tháng không gặp nhau, Tô San nghĩ Tạ Duyên chắc sẽ rất đen, nhưng ngoài dự đoán là, hắn không đen hơn bao nhiêu, chỉ đen hơn một chút so với lúc trước thôi. Có điều là trên trán còn dán một miếng băng gạc, hình như là bị thương.
“Tạ Duyên.”
Cô chậm rãi từ trên giường đứng dậy.
Giọng nói nhẹ nhàng tinh tế quen thuộc vang lên. Khi hình bóng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, Tạ Duyên chỉ có thể sững sờ tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hình bóng cô gái trắng tới mức muốn phát sáng ở trước mặt.
“Sao, tôi mang tới cho cậu một kinh ngạc vui mừng rồi đúng không?”
Hạ Hoa cười lạnh một tiếng, nhưng sau đó rất thức thời mà rời khỏi lều trại. Anh ta sẽ không thèm chấp nhặt với Tạ Duyên, đồ không lương tâm này.
Thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, Tô San cũng hơi ngượng ngùng, chỉ có thể chậm rãi đi qua chỗ hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô bỗng nhiên giơ tay nhẹ nhàng chạm vào miếng băng gạc dán trên trán của hắn:
“Anh bị thương sao?”
Hình bóng cô lại gần trước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ quan tâm, Tạ Duyên tỉnh táo lại, bỗng nhiên đưa cánh tay ôm chặt cô vào lồng ngực, đầu vùi vào bên cổ của cô hít sâu mấy hơi:
“Không đau, em đến sao không nói trước cho anh biết?”
Hắn còn chưa kịp dứt lời, Tô San nghe vậy lập tức hơi tức giận, dùng sức đẩy hắn ra, vẻ mặt rất bất mãn:
“Rõ ràng anh đã đồng ý với em sẽ không đóng những cảnh nguy hiểm, nhưng rồi sao?”
“Đồ lừa đảo!”
Cô hừ nhẹ một tiếng.
Tạ Duyên: “…….”
Hắn ho nhẹ một tiếng, trên mặt có lộ ra một tia xấu hổ, sau đó chỉ có thể kéo cô lại, ôm chặt cô vào lồng ngực, cúi đầu hôn lên trán cô:
“Sau này anh chắc chắn sẽ tìm người đóng thế.”
“Anh…anh cho rằng em vẫn sẽ tiếp tục tin tưởng anh sao?”
Giọng nói Tô San đã yếu hơn so với lúc nãy, đỏ mặt lấy tay muốn đẩy đẩy hắn.
Nhưng do sức lực của hắn quá lớn, Tô San đẩy một hồi lâu cũng không ăn thua, chỉ có thể bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
Cô quá mức nhỏ nhắn mềm mại, đôi mắt to ngập nước long lanh giống như đang mê hoặc hắn. Ánh mắt Tạ Duyên trầm xuống, sau đó liền cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ bừng kia, giống như người đi trên sa mạc gặp được nguồn nước, điên cuồng cắn mút.
“Uhm…”
Mặt Tô San đỏ lên. Cô còn chưa kịp nói xong mà.
Khi đã thích một người, mới hiểu được nhớ nhung là cảm giác gì.
Tay hắn nắm chặt lấy eo mảnh khảnh của cô, không biết từ khi nào đã đè cô lên giường, từng cái hôn nóng rực rơi xuống bên cổ trắng nõn của cô, bàn tay nóng bỏng sờ soạng cẳng chân của cô, còn có xu hướng muốn vuốt ve lên trên.
“Tạ….Tạ Duyên…”
Hơi thở của cô dồn dập, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hai mắt ngập nước long lanh, giọng nói nhỏ nhẹ tinh tế:
“Em….hôm nay em ra rất nhiều mồ hôi…”
Ngửi thấy trên người cô chỉ có một hương thơm nhàn nhạt, biết cô ấy xấu hổ, Tạ Duyên cũng không tiếp tục nữa, chỉ vùi đầu vào bên cổ cô lẩm bẩm:
“Anh rất nhớ em.”
Hô hấp nóng rực của hắn phả ra ở bên cổ của cô, Tô San đỏ mặt, tim đập với tốc độ cực hạn, trong đầu không suy nghĩ được gì khác.
Cho dù cô không tới đây, thì Tạ Duyên cũng tính mấy ngày nữa sẽ tranh thủ về nước gặp cô, có điều không ngờ cô không nói tiếng nào đột ngột xuất hiện thế này.
Không khí ái muội xung quanh hai người, Tô San bị hắn đè lên cảm thấy quá nặng, chỉ có thể lấy ngón tay chọc chọc vai hắn:
“Anh có thể để em đứng lên hay không?”
Tạ Duyên: “Em hôn anh một cái thì anh sẽ đứng lên.”
Tô San: “……”
Cô chỉ cảm thấy mặt mình ngày càng nóng hơn. Trong nháy mắt, mang theo vẻ nhút nhát sợ sệt hôn một cái lên má hắn, sau đó tim liền đập vô cùng nhanh, cô ngại ngùng quay mặt đi:
“Anh mau đứng lên đi.”
Cảm xúc ấm áp vẫn còn đang đọng lại trên má, nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, Tạ Duyên bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, sau đó liền kề bên tai cô nhẹ giọng nói:
“Em nhớ lần sau phải hôn ở đây.”
Tô San nghe vậy ngay lập tức cứng đờ cả người, chưa kịp phản ứng gì thì trên môi lại có cảm giác ấm áp mềm mại, cô đỏ mặt đập đập lên vai hắn:
“Em…em biết rồi…Anh mau đứng lên…”
Chưa từng thấy cô xấu hổ như vậy bao giờ, Tạ Duyên bật cười, sau đó liền đứng dậy, ngồi qua mép giường.
Tô San lập tức ngồi dậy, đỏ mặt xuống khỏi giường. Sau đó đi ra cửa lều, vén tấm bạt lên, thấy bên ngoài đã tối rồi, Hạ Hoa đang ngồi bên kia nói chuyện phiếm với mấy nhân viên đoàn làm phim, nói chuyện rất vui vẻ.
“Ở đây tụi anh toàn mua cơm bên ngoài sao?”
Cô quay đầu lại hỏi hắn.
Tạ Duyên đang bật máy phát điện, nghe vậy chỉ thản nhiên nói:
“Đến 5 giờ sẽ có người lên thị trấn mua cơm, thực sự rất dở.”
Tô San: “……”
Cô mở va li hành lý, lấy ra mấy bọc rau sấy mình đã mua lúc trước:
“Vậy khi nào anh rảnh thì lên thị trấn mua một bếp điện loại nhỏ về, cái này chỉ cần cho vào nấu vài phút là có thể ăn được rồi, em còn mang thêm mấy bọc gia vị nữa, khi nào bỏ thêm chút gia vị là được.”
Nhìn mấy thứ đồ cô lấy ra, Tạ Duyên sửng sốt, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên đứng dậy, nói cô ở đây chờ một lát, sau đó đi ra khỏi lều.
Tô San cũng không biết hắn đi làm gì, chỉ ngồi đó lấy hết những đồ đạc mà cô mang cho hắn ra. Trong chốc lát, Tạ Duyên quay lại, trong tay còn ôm một cái bếp điện không lớn lắm.
“Hồi trước bọn họ không sử dụng, toàn nhóm lửa rồi nấu trên bếp củi.”
Tạ Duyên đưa cái bếp cho cô.
Tô San: “……”
Do cũng không còn sớm nữa, giờ cũng nên ăn cơm tối rồi. Tô San nói Tạ Duyên đi lấy một ít nước mang về đây, sau đó nấu nước sôi lên, cho rau củ vào nồi, sau đó thả vào thêm hai vắt mì sợi vào. Trong chốc lát khắp lều trại ngập tràn hương thơm.
Tô San cũng không đói bụng, cô chỉ nghĩ lúc trước Tạ Duyên chỉ ăn toàn cải bẹ xanh thì cảm thấy hơi đau lòng. Mỗi ngày hắn phải vận động nhiều như vậy, cứ ăn vậy sao mà có dinh dưỡng.
“A! Hóa ra là Duyên ca lén sử dụng bếp điện!”
Tấm bạt ở cửa lều đột nhiên bị ai đó vén lên, mấy người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen đột nhiên xông vào. Tô San sửng sốt, quay đầu lại nhìn, thấy bọn họ thực sự rất đen. Nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể nhận ra được, người đi vào đầu tiên là Chung Toàn, cũng giống Lý Hách, đi theo hình tượng rắn rỏi, nam tính. Nhưng anh ta chỉ đóng phim điện ảnh, mặc dù không quá nổi tiếng nhưng trong giới điện ảnh thì danh tiếng khá tốt.
Hai người còn lại thì Tô San cũng không biết rõ, chỉ thấy hơi quen mắt nhưng không nhớ nổi là tên gì.
Nhìn thấy trong nồi có rau củ tươi ngon, mọi người lập tức xúm lại trên bàn, mắt mở thật lớn ghé lại gần:
“Rau xanh! Còn có cả trai nữa!”
Thấy mọi người kích động như vậy, Tạ Duyên lập tức lấy nắp nồi đậy lại:
“Đây là của tôi.”
Vẻ mặt mấy người khác đều ngơ ngác, trong ấn tượng của bọn họ, Duyên ca không phải là người nhỏ mọn như vậy a.
Có lẽ đã chú ý tới Tô San đứng bên cạnh, mấy người này cũng đã nghe những người khác nói, lập tức cười cười chào hỏi:
“Năm mới vui vẻ nha chị dâu!”
Tô San thực sự quá trắng, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy, trong lòng mọi người đều thấy hâm mộ Tạ Duyên. Hèn chi nguyên buổi chiều anh ấy cũng không ra khỏi lều, hóa ra là ‘kim ốc tàng kiều’. Lúc trước tất cả bọn họ đều tò mò tại sao Tạ Duyên lại đi đóng phim thần tượng, nhưng giờ nhìn thấy Tô San thì cuối cùng cũng hiểu ra.
Đèn treo trong lều trại hơi lung lay, nhìn thấy mấy người trước mặt khách sáo như vậy, Tô San cười nói:
“Mọi người có muốn ăn không? Tôi còn đem tới mấy bịch nữa, mọi người có thể đem về nấu.”
“Muốn! Muốn! Muốn!”
Mấy người Chung Toàn lập tức vui vẻ ra mặt, phải biết là bọn họ đã lâu lắm rồi không được ăn trai.
Tạ Duyên nhíu nhíu mày. Lúc này lại có hai người từ bên ngoài đi vào, hóa ra là đạo diễn và Hạ Hoa. Hạ Hoa nhìn thấy cô và Tạ Duyên chuẩn bị ăn thì thấy không vui. Anh ta tốn công đưa Tô San tới đây, vậy mà giờ hai người này ăn cơm cũng không thèm gọi hắn.
“Ây da, hai người còn nấu mì!”
Trong tay Phương Không còn đang cầm hộp cơm, nhìn thấy chỗ cô có rau xanh, lập tức đi tới gần:
“Hèn chi Tạ Duyên lại không ra ăn cơm, hóa ra bạn gái ở trong này nấu cho cậu ta ăn.”
“Đúng vậy, đúng vậy, có đồ ăn ngon mà chỉ để một mình ăn mảnh!”
“Đúng vậy a! Tôi còn đang nghĩ Duyên ca ra lấy bếp điện làm gì, hóa ra ở đây lén nấu ăn!”
Mọi người lập tức chen đầy vào trong lều, mỗi người một câu thế là trở nên náo loạn. Tạ Duyên nhíu mày lại, cầm đũa trong tay gõ gõ vào mặt bàn:
“Đây là không gian riêng tư có biết hay không hả?”
Nghe vậy, mọi người nhìn Tô San và Tạ Duyên với ánh mắt ý vị sâu xa, cuối cùng Phương Không xua xua tay:
“Chúng tôi biết rồi, mọi người đi ra hết đi, đừng quấy rầy không gian riêng tư của người ta!”
Nói xong, mọi người buồn cười đi ra khỏi lều, còn tiện thể lấy đi luôn mấy bịch rau củ sấy.
Chỉ có Hạ Hoa vô cùng không biết khách sáo là gì, ngồi vào bàn, cầm một cái chén nhựa loại dùng một lần, tự mình ngồi đó gắp mì, gắp gắp hơn nửa số mì trong nồi, cuối cùng mới chịu đứng dậy đi ra ngoài.
Sắc mặt Tạ Duyên có hơi không tốt lắm, Tô San chỉ có thể lẳng lặng thả thêm một vắt mì nữa vào nồi, cũng may là cô mang tới đây một túi rất lớn.
“Ngày mai em phải đi rồi. Về sau tự anh cũng có thể nấu mì ăn, đừng có lúc nào cũng ăn mấy đồ không dinh dưỡng như vậy.”
Cô ngồi vào bàn, lấy đũa đảo đều mì trong nồi lên.
Ánh đèn trong lều trại hơi lung lay, nhưng người trước mặt vẫn mặt mày tinh xảo như vẽ, sắc mặt thản nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại ở dưới ánh đèn vàng trở nên có chút hư ảo. Tạ Duyên nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, sau đó mới thấp giọng nói:
“Có phải là em cũng rất nhớ anh không?”
“Làm gì có!”
Tô San trừng mắt nhìn hắn, môi mím lại cố ý không thèm nhìn hắn.
Nhìn thấy vành tai cô hơi đỏ lên, Tạ Duyên ghé đầu lại gần, hơi cong khóe môi:
“Nếu không tại sao đột nhiên lại tới đây gặp anh?”
---Hết Chương 57---
Nhảy dù?
Sắc mặt Tô San khẽ biến đổi. Tâm tình của Hạ Hoa ở bên cạnh cũng không tốt chút nào, không nói gì, kéo va li hành lý đi tới phía trước.
Tô San đi theo anh ta tới một cái lều trại xanh biếc. Đồ vật trong này cũng rất đầy đủ, sạch sẽ, nhưng do quá bí bách, không khí không lưu thông được.
Hạ Hoa đặt va li qua một góc, sau đó tùy ý nói:
“Đây là chỗ ở của Tạ Duyên, cô cứ ở đây nghỉ ngơi trước đi đã.”
Tô San giơ giơ điện thoại lên cao, hết hướng bên này rồi lại hướng bên kia, nhưng không hề có một chút tín hiệu nào. Thấy cô như vậy, Hạ Hoa khẽ cười một tiếng:
“Chỗ này không có tín hiệu, nếu muốn thì phải vào trong trấn, nếu không thì cô phải chờ đến khoảng tầm 10 giờ tối, lúc đó tín hiệu còn tạm tạm.”
Tô San: “……”
“Tôi biết rồi.”
Cô đặt túi hành lý nhỏ của cô lên bàn gỗ, sau đó mở vali của cô ra, tìm kem chống nắng để bôi, cô thực sự không muốn đen giống như bọn họ.
“Tôi đi tìm Tạ Duyên, cô cũng đừng đi lung tung, xung quanh đây có rất nhiều rắn độc.”
Hạ Hoa nghiêm túc nói.
Tô San nghe vậy hơi dừng động tác, sau đó tất nhiên là gật gật đầu. Đến lúc Hạ Hoa đi khỏi, cô liền tính bôi kem chống nắng lên, nhưng lại nghĩ rằng mình phải đi tắm trước, nhưng trong lều trại này không thấy có giọt nước nào.
Điều kiện sống ở đây đúng là gian khổ, Tô San cảm thấy bản thân mình không chuyên nghiệp được như Tạ Duyên. Nhưng không vì vậy mà có thế làm lý do để hắn không màng nguy hiểm quay phim như vậy, rõ ràng đã đồng ý với cô là sẽ sử dụng diễn viên đóng thế, hiện giờ thì lại ngược lại, hắn mới là người nói một đằng làm một nẻo.
Ngồi trên giường gỗ, lướt lướt điện thoại, hơn mười phút vẫn không có một chút tín hiệu nào. Bởi vì hôm nay là ngày chương trình thực tế hôm trước cô ghi hình sẽ phát sóng. Trong nước chắc đang là nửa đêm, chương trình kia có lẽ đã phát sóng rồi. Hơn nữa cũng không biết tình hình doanh số phòng vé của phim điện ảnh như thế nào, do mấy bộ phim khác ra rạp cùng thời điểm cũng cạnh tranh rất kịch liệt.
…
Mặc dù trời cũng đã bắt đầu tối, nhưng trời vẫn rất nóng khiến mọi người mồ hôi đầm đìa, mấy nhân viên đoàn phim vẫn còn đang bận rộn sắp xếp đạo cụ.
Hạ Hoa đi cạnh Tạ Duyên, vẻ mặt bình tĩnh ngậm bên miệng một điếu thuốc lá, lâu lâu chào hỏi với mấy nhân viên.
“Anh Hạ lại tới sao, năm mới phát tài a!”
Một nhân viên vác theo một cái giá đỡ lớn, vừa nói vừa cười lộ ra hàm răng trắng tinh.
Hạ Hoa cười một tiếng, liền móc ra một bao lì xì trong túi đưa cho cậu ta:
“Tất cả mọi người đều năm mới phát tài, cậu cũng nhanh tìm một cô vợ đi.”
“Cảm ơn lời may mắn của anh, nhất định nhất định!”
Cậu nhân viên lại cười cười vác cái giá đi khỏi.
Tạ Duyên đi đằng trước, trên người mặt một chiếc áo rằn ri, vừa đi vừa xoa nắn nhẹ cánh tay. Nghe thấy Hạ Hoa đi đằng sau rất suôn sẻ phấn khởi, không khỏi quay đầu lại nhìn hắn:
“Tết nhất sao anh không về nhà tìm bà xã của anh đi?”
Hạ Hoa: “……”
Hạ Hoa hút thuốc, chậm rãi phun ra một làn khói trắng, vô cùng bình tĩnh nói:
“Nghĩ tới cậu một mình cô đơn tha hương ở xứ người, cho nên tôi tới mang cho cậu một niềm kinh ngạc vui mừng.”
Tạ Duyên liếc hắn một cái, giọng nói rất bình tĩnh:
“Tôi hy vọng anh sẽ về nhà tìm bà xã thì hơn.”
Hạ Hoa nhịn xuống ý muốn chửi tục, nhìn Tạ Duyên vén tấm bạt lều trại đi vào.
Khi ánh sáng từ bên ngoài đột nhiên chiếu rọi vào, Tô San quay đầu lại nhìn theo bản năng, thì thấy có hai người đi vào. Người họ Tạ nào đó chắc do thấy cô ở trong, đột nhiên đứng khựng lại ở đó, có vẻ quá kinh ngạc nên ngốc luôn.
Nửa tháng không gặp nhau, Tô San nghĩ Tạ Duyên chắc sẽ rất đen, nhưng ngoài dự đoán là, hắn không đen hơn bao nhiêu, chỉ đen hơn một chút so với lúc trước thôi. Có điều là trên trán còn dán một miếng băng gạc, hình như là bị thương.
“Tạ Duyên.”
Cô chậm rãi từ trên giường đứng dậy.
Giọng nói nhẹ nhàng tinh tế quen thuộc vang lên. Khi hình bóng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, Tạ Duyên chỉ có thể sững sờ tại chỗ, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào hình bóng cô gái trắng tới mức muốn phát sáng ở trước mặt.
“Sao, tôi mang tới cho cậu một kinh ngạc vui mừng rồi đúng không?”
Hạ Hoa cười lạnh một tiếng, nhưng sau đó rất thức thời mà rời khỏi lều trại. Anh ta sẽ không thèm chấp nhặt với Tạ Duyên, đồ không lương tâm này.
Thấy hắn cứ nhìn mình chằm chằm, Tô San cũng hơi ngượng ngùng, chỉ có thể chậm rãi đi qua chỗ hắn. Hai người bốn mắt nhìn nhau, cô bỗng nhiên giơ tay nhẹ nhàng chạm vào miếng băng gạc dán trên trán của hắn:
“Anh bị thương sao?”
Hình bóng cô lại gần trước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ quan tâm, Tạ Duyên tỉnh táo lại, bỗng nhiên đưa cánh tay ôm chặt cô vào lồng ngực, đầu vùi vào bên cổ của cô hít sâu mấy hơi:
“Không đau, em đến sao không nói trước cho anh biết?”
Hắn còn chưa kịp dứt lời, Tô San nghe vậy lập tức hơi tức giận, dùng sức đẩy hắn ra, vẻ mặt rất bất mãn:
“Rõ ràng anh đã đồng ý với em sẽ không đóng những cảnh nguy hiểm, nhưng rồi sao?”
“Đồ lừa đảo!”
Cô hừ nhẹ một tiếng.
Tạ Duyên: “…….”
Hắn ho nhẹ một tiếng, trên mặt có lộ ra một tia xấu hổ, sau đó chỉ có thể kéo cô lại, ôm chặt cô vào lồng ngực, cúi đầu hôn lên trán cô:
“Sau này anh chắc chắn sẽ tìm người đóng thế.”
“Anh…anh cho rằng em vẫn sẽ tiếp tục tin tưởng anh sao?”
Giọng nói Tô San đã yếu hơn so với lúc nãy, đỏ mặt lấy tay muốn đẩy đẩy hắn.
Nhưng do sức lực của hắn quá lớn, Tô San đẩy một hồi lâu cũng không ăn thua, chỉ có thể bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
Cô quá mức nhỏ nhắn mềm mại, đôi mắt to ngập nước long lanh giống như đang mê hoặc hắn. Ánh mắt Tạ Duyên trầm xuống, sau đó liền cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ bừng kia, giống như người đi trên sa mạc gặp được nguồn nước, điên cuồng cắn mút.
“Uhm…”
Mặt Tô San đỏ lên. Cô còn chưa kịp nói xong mà.
Khi đã thích một người, mới hiểu được nhớ nhung là cảm giác gì.
Tay hắn nắm chặt lấy eo mảnh khảnh của cô, không biết từ khi nào đã đè cô lên giường, từng cái hôn nóng rực rơi xuống bên cổ trắng nõn của cô, bàn tay nóng bỏng sờ soạng cẳng chân của cô, còn có xu hướng muốn vuốt ve lên trên.
“Tạ….Tạ Duyên…”
Hơi thở của cô dồn dập, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, hai mắt ngập nước long lanh, giọng nói nhỏ nhẹ tinh tế:
“Em….hôm nay em ra rất nhiều mồ hôi…”
Ngửi thấy trên người cô chỉ có một hương thơm nhàn nhạt, biết cô ấy xấu hổ, Tạ Duyên cũng không tiếp tục nữa, chỉ vùi đầu vào bên cổ cô lẩm bẩm:
“Anh rất nhớ em.”
Hô hấp nóng rực của hắn phả ra ở bên cổ của cô, Tô San đỏ mặt, tim đập với tốc độ cực hạn, trong đầu không suy nghĩ được gì khác.
Cho dù cô không tới đây, thì Tạ Duyên cũng tính mấy ngày nữa sẽ tranh thủ về nước gặp cô, có điều không ngờ cô không nói tiếng nào đột ngột xuất hiện thế này.
Không khí ái muội xung quanh hai người, Tô San bị hắn đè lên cảm thấy quá nặng, chỉ có thể lấy ngón tay chọc chọc vai hắn:
“Anh có thể để em đứng lên hay không?”
Tạ Duyên: “Em hôn anh một cái thì anh sẽ đứng lên.”
Tô San: “……”
Cô chỉ cảm thấy mặt mình ngày càng nóng hơn. Trong nháy mắt, mang theo vẻ nhút nhát sợ sệt hôn một cái lên má hắn, sau đó tim liền đập vô cùng nhanh, cô ngại ngùng quay mặt đi:
“Anh mau đứng lên đi.”
Cảm xúc ấm áp vẫn còn đang đọng lại trên má, nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của cô, Tạ Duyên bất đắc dĩ cười khẽ một tiếng, sau đó liền kề bên tai cô nhẹ giọng nói:
“Em nhớ lần sau phải hôn ở đây.”
Tô San nghe vậy ngay lập tức cứng đờ cả người, chưa kịp phản ứng gì thì trên môi lại có cảm giác ấm áp mềm mại, cô đỏ mặt đập đập lên vai hắn:
“Em…em biết rồi…Anh mau đứng lên…”
Chưa từng thấy cô xấu hổ như vậy bao giờ, Tạ Duyên bật cười, sau đó liền đứng dậy, ngồi qua mép giường.
Tô San lập tức ngồi dậy, đỏ mặt xuống khỏi giường. Sau đó đi ra cửa lều, vén tấm bạt lên, thấy bên ngoài đã tối rồi, Hạ Hoa đang ngồi bên kia nói chuyện phiếm với mấy nhân viên đoàn làm phim, nói chuyện rất vui vẻ.
“Ở đây tụi anh toàn mua cơm bên ngoài sao?”
Cô quay đầu lại hỏi hắn.
Tạ Duyên đang bật máy phát điện, nghe vậy chỉ thản nhiên nói:
“Đến 5 giờ sẽ có người lên thị trấn mua cơm, thực sự rất dở.”
Tô San: “……”
Cô mở va li hành lý, lấy ra mấy bọc rau sấy mình đã mua lúc trước:
“Vậy khi nào anh rảnh thì lên thị trấn mua một bếp điện loại nhỏ về, cái này chỉ cần cho vào nấu vài phút là có thể ăn được rồi, em còn mang thêm mấy bọc gia vị nữa, khi nào bỏ thêm chút gia vị là được.”
Nhìn mấy thứ đồ cô lấy ra, Tạ Duyên sửng sốt, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên đứng dậy, nói cô ở đây chờ một lát, sau đó đi ra khỏi lều.
Tô San cũng không biết hắn đi làm gì, chỉ ngồi đó lấy hết những đồ đạc mà cô mang cho hắn ra. Trong chốc lát, Tạ Duyên quay lại, trong tay còn ôm một cái bếp điện không lớn lắm.
“Hồi trước bọn họ không sử dụng, toàn nhóm lửa rồi nấu trên bếp củi.”
Tạ Duyên đưa cái bếp cho cô.
Tô San: “……”
Do cũng không còn sớm nữa, giờ cũng nên ăn cơm tối rồi. Tô San nói Tạ Duyên đi lấy một ít nước mang về đây, sau đó nấu nước sôi lên, cho rau củ vào nồi, sau đó thả vào thêm hai vắt mì sợi vào. Trong chốc lát khắp lều trại ngập tràn hương thơm.
Tô San cũng không đói bụng, cô chỉ nghĩ lúc trước Tạ Duyên chỉ ăn toàn cải bẹ xanh thì cảm thấy hơi đau lòng. Mỗi ngày hắn phải vận động nhiều như vậy, cứ ăn vậy sao mà có dinh dưỡng.
“A! Hóa ra là Duyên ca lén sử dụng bếp điện!”
Tấm bạt ở cửa lều đột nhiên bị ai đó vén lên, mấy người đàn ông mặc áo ba lỗ màu đen đột nhiên xông vào. Tô San sửng sốt, quay đầu lại nhìn, thấy bọn họ thực sự rất đen. Nhưng nhìn kỹ thì vẫn có thể nhận ra được, người đi vào đầu tiên là Chung Toàn, cũng giống Lý Hách, đi theo hình tượng rắn rỏi, nam tính. Nhưng anh ta chỉ đóng phim điện ảnh, mặc dù không quá nổi tiếng nhưng trong giới điện ảnh thì danh tiếng khá tốt.
Hai người còn lại thì Tô San cũng không biết rõ, chỉ thấy hơi quen mắt nhưng không nhớ nổi là tên gì.
Nhìn thấy trong nồi có rau củ tươi ngon, mọi người lập tức xúm lại trên bàn, mắt mở thật lớn ghé lại gần:
“Rau xanh! Còn có cả trai nữa!”
Thấy mọi người kích động như vậy, Tạ Duyên lập tức lấy nắp nồi đậy lại:
“Đây là của tôi.”
Vẻ mặt mấy người khác đều ngơ ngác, trong ấn tượng của bọn họ, Duyên ca không phải là người nhỏ mọn như vậy a.
Có lẽ đã chú ý tới Tô San đứng bên cạnh, mấy người này cũng đã nghe những người khác nói, lập tức cười cười chào hỏi:
“Năm mới vui vẻ nha chị dâu!”
Tô San thực sự quá trắng, hơn nữa còn xinh đẹp như vậy, trong lòng mọi người đều thấy hâm mộ Tạ Duyên. Hèn chi nguyên buổi chiều anh ấy cũng không ra khỏi lều, hóa ra là ‘kim ốc tàng kiều’. Lúc trước tất cả bọn họ đều tò mò tại sao Tạ Duyên lại đi đóng phim thần tượng, nhưng giờ nhìn thấy Tô San thì cuối cùng cũng hiểu ra.
Đèn treo trong lều trại hơi lung lay, nhìn thấy mấy người trước mặt khách sáo như vậy, Tô San cười nói:
“Mọi người có muốn ăn không? Tôi còn đem tới mấy bịch nữa, mọi người có thể đem về nấu.”
“Muốn! Muốn! Muốn!”
Mấy người Chung Toàn lập tức vui vẻ ra mặt, phải biết là bọn họ đã lâu lắm rồi không được ăn trai.
Tạ Duyên nhíu nhíu mày. Lúc này lại có hai người từ bên ngoài đi vào, hóa ra là đạo diễn và Hạ Hoa. Hạ Hoa nhìn thấy cô và Tạ Duyên chuẩn bị ăn thì thấy không vui. Anh ta tốn công đưa Tô San tới đây, vậy mà giờ hai người này ăn cơm cũng không thèm gọi hắn.
“Ây da, hai người còn nấu mì!”
Trong tay Phương Không còn đang cầm hộp cơm, nhìn thấy chỗ cô có rau xanh, lập tức đi tới gần:
“Hèn chi Tạ Duyên lại không ra ăn cơm, hóa ra bạn gái ở trong này nấu cho cậu ta ăn.”
“Đúng vậy, đúng vậy, có đồ ăn ngon mà chỉ để một mình ăn mảnh!”
“Đúng vậy a! Tôi còn đang nghĩ Duyên ca ra lấy bếp điện làm gì, hóa ra ở đây lén nấu ăn!”
Mọi người lập tức chen đầy vào trong lều, mỗi người một câu thế là trở nên náo loạn. Tạ Duyên nhíu mày lại, cầm đũa trong tay gõ gõ vào mặt bàn:
“Đây là không gian riêng tư có biết hay không hả?”
Nghe vậy, mọi người nhìn Tô San và Tạ Duyên với ánh mắt ý vị sâu xa, cuối cùng Phương Không xua xua tay:
“Chúng tôi biết rồi, mọi người đi ra hết đi, đừng quấy rầy không gian riêng tư của người ta!”
Nói xong, mọi người buồn cười đi ra khỏi lều, còn tiện thể lấy đi luôn mấy bịch rau củ sấy.
Chỉ có Hạ Hoa vô cùng không biết khách sáo là gì, ngồi vào bàn, cầm một cái chén nhựa loại dùng một lần, tự mình ngồi đó gắp mì, gắp gắp hơn nửa số mì trong nồi, cuối cùng mới chịu đứng dậy đi ra ngoài.
Sắc mặt Tạ Duyên có hơi không tốt lắm, Tô San chỉ có thể lẳng lặng thả thêm một vắt mì nữa vào nồi, cũng may là cô mang tới đây một túi rất lớn.
“Ngày mai em phải đi rồi. Về sau tự anh cũng có thể nấu mì ăn, đừng có lúc nào cũng ăn mấy đồ không dinh dưỡng như vậy.”
Cô ngồi vào bàn, lấy đũa đảo đều mì trong nồi lên.
Ánh đèn trong lều trại hơi lung lay, nhưng người trước mặt vẫn mặt mày tinh xảo như vẽ, sắc mặt thản nhiên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại ở dưới ánh đèn vàng trở nên có chút hư ảo. Tạ Duyên nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, sau đó mới thấp giọng nói:
“Có phải là em cũng rất nhớ anh không?”
“Làm gì có!”
Tô San trừng mắt nhìn hắn, môi mím lại cố ý không thèm nhìn hắn.
Nhìn thấy vành tai cô hơi đỏ lên, Tạ Duyên ghé đầu lại gần, hơi cong khóe môi:
“Nếu không tại sao đột nhiên lại tới đây gặp anh?”
---Hết Chương 57---
Danh sách chương