“Đúng đúng đúng, Tô San, nếu hôm nay cô nấu cơm, cô không ngại để tôi với Lý Hách tới ăn ké một bữa chứ hả?”

Cậu ta vừa dứt lời, Tạ Duyên thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt không đổi nói:

“Không được.”

“Ăn gì mà ăn, lát nữa chúng ta đi uống rượu đi!”

Lý Hách đưa tay quàng qua vai Vương Trừng, liếc nhìn Tạ Duyên một cái, có vẻ chưa bao giờ gặp người nào nhỏ mọn như vậy.

Tô San đẩy đẩy cánh tay của Tạ Duyên, sau đó nói với hai người ở đằng trước:

“Không sao đâu, một bữa cơm cũng đâu có gì, hai người tới nhà anh ấy uống rượu hay uống ở bên ngoài thì cũng vậy mà.”

Tạ Duyên nhắm hờ hai mắt không nói lời nào, hai người ở đằng trước nhìn nhau, sau đó còn giả bộ khách sáo:

“Vậy không tốt lắm thì phải? Tự nhiên lại quấy rầy thế giới của hai người, Duyên ca chắc chắn sẽ không vui.”

“Nhưng cô cũng đã nói vậy rồi, nếu chúng tôi không đồng ý thì khác nào không nể mặt cô.”

Lý Hách nghiêm trang nói.

Tô San nhìn hai bọn họ kẻ tung người hứng mà bị chọc cười. Dù sao ngày nào cũng bận rộn đóng phim, cả năm hiếm lắm mới có dịp cùng nhau ăn một bữa cơm, thực ra cũng không sao cả.

Cô quay đầu sang, thấy Tạ Duyên chỉ dựa lưng vào ghế, mắt nhắm hờ, không nói lời nào, chỉ có thể ghé lại gần hắn nhỏ giọng nói:

“Mấy ngày tới em có thời gian rảnh.”

Nghe vậy, Tạ Duyên lập tức mở mắt, thấy đôi mắt to tròn của cô đang nhìn mình chằm chằm, không nhịn được hơi cúi đầu hôn lên trán cô một cái, giọng nói trầm thấp:

“Mấy ngày sau anh cũng có thời gian.”

Hai người ngồi đằng trước đã quen việc hai người này suốt ngày ngọt ngào anh anh em em. Có điều Lý Hách cũng thực sự bội phục Tô San, cô ấy vậy mà có thể thu phục Tạ Duyên, khiến cậu ta trở nên nghe lời như vậy. Hai người suốt ngày dính lấy nhau như sam, cũng không cảm thấy buồn nôn sao? Một lúc sau có một nhân viên tới báo đã tới lượt bọn họ đi vào. Lúc này Tô San mới kéo mở cửa xe ra, cẩn thận kéo làn váy đi xuống.

Phần lớn các nghệ sỹ lúc nãy ở bên ngoài thì đều đã đi vào trong rồi. Đoạn đường trải thảm đỏ thật dài, dọc hai bên đều có máy quay phim và máy chụp hình dày đặc. Có một đoàn phim cũng đang đi vào ở phía trước tụi cô. Tô San thì đi bên cạnh Vương Trừng, nếu cô mà đứng ở vị trí trung tâm sẽ bị người ta mắng chửi là không hiểu lễ độ.

Nhưng Tạ Duyên cũng không đi ở phía trung tâm mà đi gần bên cạnh Tô San. Vậy rốt cục vị trí trung tâm lại thành Phạm Mộng.

Bốn phía dọc theo thảm đỏ ánh đèn flash nhấp nháy không ngừng. Tô San cũng không túm làn váy lại mà để làn váy tự do trải ra trên mặt đất, duy trì vẻ mỉm cười, vất vả lắm mới tới được chiếc bục dừng chân ở giữa. MC lại mời tụi cô dừng lại trò chuyện chốc lát.

Phạm Mộng hôm nay mặc một bộ âu phục nữ màu đen, có vẻ muốn thể hiện hình tượng người phụ nữ hiện đại thông minh giỏi giang. Đây cũng là lần đầu tiên cô ấy chính thức xuất hiện trước truyền thông sau vụ lùm xùm đi vào khách sạn với đàn ông. Tô San thấy khí sắc của cô ấy hôm nay cũng không tệ, giống như chưa từng trải qua áp lực dư luận.

“Woaaa, cuối cùng tôi có thể nhìn thấy thần tượng của tôi rồi!”

Sau khi nhìn thấy Tạ Duyên, nữ MC có vẻ vô cùng kích động vui vẻ mà lên tiếng, vẻ mặt vừa khách sáo lại vẫn mang theo nụ cười nồng nhiệt.

Tạ Duyên hôm nay mặc một bộ âu phục màu đen, đứng cạnh Tô San, nghe MC nói cũng chỉ cười cười. Còn nam MC đứng một bên thì đẩy đẩy nữ MC một cái, nói giỡn:

“Cô thử qua hỏi xem có thể ôm Tạ Duyên một cái hay không!”

Nghe vậy, Lý Hách đang cầm microphone chủ động lên tiếng: 

“Tất nhiên là có thể!”

Vương Trừng không nhịn được quay qua nhìn Lý Hách, cảm thấy hơi buồn cười, không ngờ Lý Hách dám làm vậy.

Trước mặt nhiều người như vậy, Tô San chỉ có thể lặng lẽ kéo kéo vạt áo của Tạ Duyên, ý bảo dù gì thì hắn cũng phải giả bộ thân thiện một chút.

Tạ Duyên hơi đơ ra trong giây lát, sau đó tiến lên một bước. Nữ MC đứng đó nhìn với vẻ được sủng ái mà lo sợ cũng tiến tới nhẹ nhàng ôm Tạ Duyên một cái sau đó nhanh chóng buông ra lui về chỗ, có vẻ rất kinh ngạc nói:

“Không ngờ rằng tôi có thể ôm nam thần của tôi!”

Tạ Duyên rất ít khi tham gia mấy chương trình truyền hình thông thường, nữ MC này cũng không phải là MC quá nổi tiếng cho nên đúng là có rất ít cơ hội có thể gặp được Tạ Duyên.

“Vậy hôm nay cô đúng là rất may mắn. Theo tôi biết thì Tạ Duyên, anh rất ít khi tham gia các hoạt động thì phải?”

Nam MC rất điêu luyện chuyển đổi chủ đề.

Ánh đèn flash bốn phía vẫn chớp nháy, Tô San thì vẫn giữ vững vẻ mỉm cười, đầu hơi nghiêng nghiêng nhìn về phía Tạ Duyên, thấy Tạ Duyên chỉ khẽ gật đầu cũng không nói gì cả.

Biết rõ hắn không phải là người sẽ nói đùa để làm không khí thêm phần vui vẻ, nhưng nam MC vẫn không từ bỏ ý định tiếp tục hỏi:

“Nghe nói hôm nay anh được đề cử trong hạng mục giải thưởng dành cho nam diễn viên xuất sắc nhất, anh có tự tin không?”

Đứng trước nhiều máy quay như vậy, Tạ Duyên lại đột nhiên quay đầu qua nhìn Tô San một cái, giơ một ngón tay chỉ về phía cô nói:

“Cô ấy nói là tôi sẽ không đoạt được giải.”

Tô San: “……”

Vương Trừng suýt chút nữa thì phì cười, nhưng vẫn cố gắng duy trì vẻ mỉm cười khách sáo lễ độ.

Lúc này ánh đèn flash càng chớp nháy nhanh hơn. Tô San chỉ có thể cố gắng giữ vững mỉm cười, cầm microphone nói với nam MC:

“Tôi chỉ nói đùa một chút thôi, anh ấy thật là nhỏ mọn, thù dai.”

Lúc nãy, khi còn ở trên xe cô có nói một câu, ý là cô cảm thấy hôm nay Tạ Duyên chắc không được giải, không ngờ hắn lại nói thẳng ra trước mặt mọi người thế này. Đám fan hâm mộ chắc chắn sẽ cho rằng quan hệ của hai người rất tốt mới có thể nói giỡn với nhau như vậy.

Cả hai MC tất nhiên là cũng không ngờ quan hệ của hai người tốt đến mức này. Nam MC có vẻ như đã phát hiện ra chuyện rất thú vị, lập tức hướng ánh mắt về phía Tô San:

“Nghe nói hai người còn cùng hợp tác đóng một bộ phim truyền hình, vậy quan hệ của hai người rất thân thiết sao?”

Kiểu câu hỏi thế này, Tô San đã trả lời quá nhiều lần rồi, không hề do dự chút nào, mỉm cười trả lời:

“Tạ lão sư là một tiền bối rất tốt của tôi, tôi đã học được rất nhiều điều từ anh ấy. Chúng tôi hợp tác với nhau rất vui vẻ.”

Tạ Duyên thì không nói gì, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn cô.

Nghe vậy, nam MC gật gật đầu, sau đó lại hướng tầm mắt về phía Phạm Mộng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ấy xuất hiện trước truyền thông sau scandal.

“Phạm Mộng, lần trước cô được đề cử ở Giải Bạc Sư, lần này không được đề cử, cô có cảm thấy tiếc nuối không?”

Nghe vậy, Phạm Mộng chỉ cười cười, cầm microphone nghiêm túc trả lời:

“Lần này tôi cũng thực sự không hài lòng lắm với biểu hiện của bản thân, tôi cảm thấy có cạnh tranh thì mới có áp lực, có áp lực thì mới mau  tiến bộ, tôi sẽ tiếp tục nỗ lực để mang đến cho mọi người những tác phẩm hay hơn nữa.”

MC tất nhiên không thể nào hỏi thẳng chuyện scandal vào khách sạn mấy hôm trước, cho nên cũng hỏi han thêm một vài câu rồi thôi. 

Phỏng vấn mọi người xong, MC mời mọi người đi vào trong. Khi vào tới hội trường, cả đoàn phim được sắp xếp ngồi gần nhau. Tô San ngồi cạnh Vương Trừng. Hiện giờ buổi trao giải chưa bắt đầu, xung quanh khá tối, chỉ có ánh đèn thỉnh thoảng lóe lên mờ nhạt.

Tô San ngồi lướt mạng, vào phần phát sóng trực tiếp của chương trình. Thấy phần bình luận vô cùng náo nhiệt. Chắc do lần đầu tiên thấy Tạ Duyên nói đùa, đám fan hâm mộ giống như phát hiện một vùng đất mới.

Cư dân mạng A: “Chồng tui thật là đáng yêu, vậy mà lại ném củ khoai lang phỏng tay cho Tô San *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng B: “Tôi đột nhiên muốn thành fan couple Tô – Tạ này rồi *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng C: “Phạm Mộng thật không biết xấu hổ, mọi người đều đứng ra hai bên, cô ta một mình thích đứng ngay chính giữa, nhìn xem Tô San còn biết đường đi ở bên cạnh, đúng là giả tạo *nôn mửa*”

Cư dân mạng D: “Kỹ nữ họ Phạm muốn tới đây để tìm khách sao, da mặt còn dày hơn cả tường thành *nôn mửa*”

Cư dân mạng E: “Tôi có cảm giác quan hệ của Tô San và Tạ Duyên thật là tốt, đoàn làm phim này thật là tình thương mến thương, chỉ có một mình Phạm Mộng-phân-chuột lạc loài *vừa cười vừa khóc*”

Cư dân mạng F: “Không biết có ai để ý tới không, lúc Tô San nói Tạ lão sư là một tiền bối rất tốt, thì Duyên ca nhà tui cứ nhìn chằm chằm cô ấy *vừa cười vừa khóc*”

Phần bình luận náo nhiệt thế này, Tô San cũng cảm thấy rất bất đắc dĩ. Mấy cư dân mạng có thể chuyển nghề thành thám tử được rồi. Cô nghĩ sau này nên giảm bớt việc cùng Tạ Duyên tham gia các hoạt động đi thôi, nếu không cứ ở tình trạng này, mọi người nếu không suy đoán lung tung thì cũng vào mắng chửi cô bám lấy hắn để lăng xê.

Đến lúc lễ trao giải chính thức bắt đầu, Vương Trừng lại ngồi đó chơi game, còn rủ cô cùng chơi. Tô San cảm thấy bất đắc dĩ, mặc kệ anh ta. Máy quay thỉnh thoảng sẽ quay mọi người ngồi phía dưới khán đài, đặc biệt là chỗ Tạ Duyên, nhưng Tạ Duyên cũng không có phản ứng gì.

Đến lúc trao giải hạng mục Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, trong lúc còn đang công bố danh sách những người được đề cử, thì máy quay cũng sẽ quay tới Lý Hách một lát. Theo Tô San nhìn thì cảm thấy Lý Hách cũng có chút lo lắng hồi hộp. Dù sao anh ấy gần hai năm mới quay trở lại màn ảnh rộng, nếu như có thêm một giải thưởng thì sẽ là một động lực rất lớn, không những vậy đây còn là một sự công nhận của giới chuyên môn đối với năng lực diễn xuất của bản thân.

Vị khách được mời để lên trao giải là một diễn viên gạo cội của mảng phim truyền hình cùng với một nữ nghệ sỹ thế hệ 8x không nổi tiếng lắm, khi nhìn lên danh sách các ứng cử viên cho hạng mục này trên màn hình thì cũng suy đoán:

“Từ trước tới nay, mọi người đều nói vai phụ chỉ là lá xanh để làm nổi bật vai chính. Nhưng nếu hoa mà không có lá thì cũng không thể phô bày ra tất cả vẻ đẹp của mình. Mà một bộ phim hay thì nhất định không thể thiếu những người được ví như lá cây này. Tôi cảm thấy tất cả các ứng viên đều rất có thực lực nha, tin rằng sự cạnh tranh cũng rất kịch liệt.”

Nữ diễn viên 8x vừa nói vừa nhìn về phía diễn viên gạo cội đứng bên cạnh.

Diễn viên gạo cội kia cũng gật gù:

“Không sai, phải có cạnh tranh thì mới có tiến bộ. Vậy Phan Chỉ, cô cảm thấy ai sẽ đoạt giải đây?”

“Chuyện này  thì tôi không chắc, Vu lão sư, theo ngài thì sao?”

Nữ diễn viên cười hỏi ngược lại.

Nghe vậy, vị diễn viên gạo cội chỉ cười cười:

“Vậy chúng ta không đoán mà hãy xem đáp án là gì đi.”

Ánh đèn bên dưới sân khấu lập lòa, Tô San hơi thoáng nhìn qua Lý Hách ngồi bên kia. Lúc này nữ diễn viên đã mở ra tờ giấy ghi người đoạt giải, nhìn vào đó một lúc, sau đó cười nói vào microphone:

“Woaaa, diễn viên này là diễn viên tôi rất yêu thích, anh ấy vô cùng đẹp trai, lại rất nam tính!”

“Tất cả ứng cử viên đều rất đẹp trai cả.”

Diễn viên gạo cội cũng cười đáp.

Nữ diễn viên cũng không khiến mọi người tò mò thêm nữa, mà vừa nhìn xuống dưới khán đài vừa nói vào microphone:

“Được rồi, Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của Lễ trao giải Bạc Sư lần thứ 50 ….là ….”

“Tôi đoán là anh Hách.”

Tô San bỗng nghiêng đầu nói nhỏ với Vương Trừng ở bên cạnh.

Vương Trừng quay qua nhìn cô, cũng ghé đầu qua, nhỏ giọng nói:

“Vậy nếu không phải anh ấy thì sao?”

Tô San cười cười lại quay mặt nhìn lên sân khấu.

“Lý Hách!”

Khi nữ diễn viên vừa dứt lời, dưới khán đài liền vang lên một tràng vỗ tay vô cùng nhiệt liệt. Lúc này ánh đèn chiếu tới chỗ ngồi của Lý Hách. Anh ấy rõ ràng sửng sốt một lúc, sau đó đứng lên, Vương Trừng cũng cười cười vỗ vai chúc mừng, anh ấy còn kích động quay sang ôm chặt Tạ Duyên một cái.

Bị cưỡng ôm, Tạ Duyên vẫn giữ vẻ mặt mỉm cười, mà Lý Hách cũng rất vui vẻ bước lên sân khấu.

Đối với một diễn viên mà nói, giải thưởng chính là một sự vinh quang. Giải Bạc Sư cũng là một trong ba Giải thưởng cao quý nhất trong nước, mặc dù chỉ là nam phụ, nhưng nhận được giải này cũng là một vinh dự không nhỏ, có người đóng phim cả đời cũng không thể có được.

Sau đó giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất thuộc về một nữ nghệ sỹ 9x cũng mới debut cách đây không lâu. Diễn xuất của cô ấy rất vững vàng và rất truyền cảm, có thể lấy được giải này mặc dù cảm thấy hơi ngoài ý muốn nhưng hoàn toàn xứng đáng.

Đến lúc đã trao cúp giải thưởng cho cả hai, ánh đèn liền chiếu tới hai người vừa nhận giải trên sân khấu. Sau khi nữ diễn viên kia phát biểu lời cảm ơn sau khi nhận giải thì tới lượt Lý Hách cầm chiếc cúp tiến lên phía trước, nói vào microphone:

“Bản thân tôi cũng không ngờ rằng tôi sẽ nhận được giải thưởng này, rất ngoài dự liệu của tôi. Rất cảm ơn các vị giám khảo giới chuyên môn đã đánh giá cao tôi, tôi cũng cảm ơn đạo diễn Hoàng đã cho tôi được đóng nhân vật này. Lúc nãy, Vu lão sư nói rất đúng, phải có cạnh tranh mới mau tiến bộ, tôi vẫn sẽ luôn duy trì tinh thần nỗ lực như vậy để bản thân ngày một tốt hơn, cũng mong có thể mang tới cho khán giả những sản phẩm tốt hơn nữa. Xin cảm ơn!!”

Lý Hách dứt lời, dưới khán đài lại vang lên một tràng vỗ tay thật lớn. Những người ngồi dưới khán đài gần như là một nửa người của giới giải trí, tất cả đều hướng mắt nhìn người đứng trên sân khấu. Đại khái đây là cảm giác đứng trên cao được vạn người chú ý.

Đến lúc đã nói xong, Lý Hách cầm cúp bước về chỗ ngồi. Trên sân khấu lại tiếp tục tiến hành trao giải các hạng mục khác.

Khi anh ta đã ngồi xuống, Vương Trừng cầm chiếc cúp ước lượng:

“Chiếc cúp này độ tinh khiết không cao lắm a, giải Nam diễn viên xuất sắc nhất chắc chắn có độ tinh khiết cao hơn.”

“Được được, một ngày nào đó tôi cũng sẽ lấy được cái cúp có độ tinh khiết cao nhất!”

Lý Hách cầm lại chiếc cúp của mình, tâm trạng có vẻ rất vui.

Tô San cũng cười cười. Chuyện nhận được giải thưởng hay không thì không chỉ dựa vào năng lực mà còn có sự may mắn. Nếu cùng thời điểm đó mà có nhiều ứng cử viên cùng cạnh tranh kịch liệt thì cũng khá xui xẻo. Lần này Lý Hách cũng phải cạnh tranh kịch liệt nhưng may là đủ năng lực xứng đáng để đoạt được giải này.

Tiếp theo còn trao khá nhiều hạng mục giải thưởng khác, rốt cục cũng tới lúc trao giải hạng mục “Diễn viên mới xuất sắc nhất”. Người được mời đến để trao giải là Đường Toàn và một nam diễn viên tuổi trung niên. Những ứng cử viên lần này cũng có thực lực rất mạnh. Trong đó còn có một nữ nghệ sỹ xuất thân từ diễn viên nhí, diễn xuất vô cùng tốt, nhưng mới đây bắt đầu bước chân vào giới điện ảnh, lúc trước vẫn đi học ở trường đào tạo diễn xuất chuyên nghiệp.

“Cô không hồi hộp lo lắng sao?”

Vương Trừng quay qua nhìn cô.

Tô San nhìn thoáng qua anh ta một cái, bất đắc dĩ cười cười:

“Vậy anh thấy tôi phải như thế nào mới giống như đang hồi hộp đây?”

Do thấy cô quá mức bình tĩnh, hoàn toàn không giống một người mới debut hai ba năm, Vương Trừng lại nhìn cô một cái, sau đó cũng không nói gì nữa.

Lúc này hai người trên sân khấu cũng đã kết thúc phần trò chuyện mở đầu, sau khi nhìn vào tờ giấy ghi tên người đoạt giải trong tay, Đường Toàn cười cười vừa nhìn xuống dưới khán đài vừa nói vào microphone:

“Cô bé đoạt giải thưởng này tôi đã từng gặp mặt. Lá gan của cô ấy rất lớn, biết mạnh dạn làm những điều mà nhiều người không dám làm. Tôi cảm thấy cô ấy diễn rất truyền cảm, còn là một cô bé vô cùng xinh đẹp nữa.”

Không biết có phải do không khí của hội trường hay không, Tô San cũng cảm thấy hơi hồi hộp lo lắng. Giải thưởng này không chỉ là giải thưởng đầu tiên trong sự nghiệp diễn viên của cô mà còn là một sự công nhận của mọi người dành cho những nỗ lực của cô.

“Người đoạt được giải Diễn viên mới xuất sắc nhất của Lễ trao giải Bạc sư lần thứ 50 là…”

Tô San theo bản năng nghiêng đầu qua nhìn Tạ Duyên ngồi bên kia, Tạ Duyên cũng đang nhìn qua cô. Thấy hắn, Tô San không hiểu sao lập tức bình tĩnh trở lại.

Gập lại tờ giấy ghi tên người đoạt giải, Đường Toàn nói vào microphone:

“Tô San!”

---Hết Chương 71---
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện