“Em yên tâm, lần sau nhất định anh sẽ chú ý.”
Tô San hiện giờ hoàn toàn không muốn nói bất kỳ câu nào với hắn nữa. Người này tâm cơ quá thâm trầm, bề ngoài thì trông rất nghiêm túc thật thà, hèn chi ngay cả Hạ Hoa cũng không thể chiếm được một chút lợi ích nào từ hắn.
Ăn sáng xong, Tô San liền đi thay đồ, là một chiếc váy liền màu xanh da trời kiểu dáng khá đơn giản. Cô cảm thấy không nên trang điểm quá đẹp, sẽ khiến người ta cảm thấy hơi xa cách, chỉ cần trang điểm nhẹ là được.
Sau khi lên xe, Tô San đột nhiên mới nhớ ra mình còn không biết ba mẹ Tạ Duyên là làm nghề gì, nhưng giờ cô lại không muốn nói chuyện với hắn, cho nên chỉ có thể nghẹn trong họng, ngồi đó lướt lướt mạng.
Bộ phim của cô và Giang Dần không phải phát sóng theo tuần mà phát sóng hàng ngày, vì vậy tới cuối tuần này là kết thúc phim rồi. Tỉ suất người xem tổng thể thì đứng vị trí thứ hai. Phim “Tiên lộ” của Vương Trừng cũng chiếu vào thời gian này nhưng do mỗi tuần chỉ chiếu vào ngày cuối tuần nên độ hot cũng không bằng bên này.
Hạ Hoa còn nói cô nằm trong danh sách đề cử của một giải thưởng lĩnh vực phim truyền hình, hạng mục ‘Diễn viên được yêu thích nhất’. Lễ trao giải sẽ được cử hành vào giữa tháng này, ngoài cô thì còn có một vài tiểu hoa đán như Dương Chỉ, Lý Tuyết, Mục Dao, Trương Thiên Thiên cũng nằm trong danh sách đề cử. Giải thưởng này cũng xem như là một kiểu khẳng định mức độ yêu thích của khán giả đối với mình, thực ra có đạt giải hay không là dựa vào tỉ suất xuất hiện trên truyền thông mà thôi. Bộ phim này của cô và Giang Dần mặc dù không phải quá mức rầm rộ nhưng vẫn có chút tiếng tăm, chỉ là phần sau của bộ phim do kịch bản bị sửa tăng đất diễn của Chu Cầm Cầm lên quá nhiều làm tổng thể bộ phim khiến cho người ta có cảm giác không hài hòa lắm.
Cư dân mạng A: “Đau lòng thay cho Tô Tô, ba tập phim mới xuất hiện được năm phút đồng hồ, cô nữ thứ này chắc chắn vào đây nhờ cửa sau phải không? *mặt mỉm cười*”
Cư dân mạng B: “Diễn xuất nát như phân của Chu Cầm Cầm đúng là vạn năm không đổi, chỉ cần nhìn thấy cô ta là đã cảm thấy ngán ngẩm muốn tắt TV *nôn mửa*”
Cư dân mạng C: “Bộ phim này chắc dành để lăng xê nữ thứ phải không, đau lòng cho Tô Tô nhà tui *đáng thương*”
Cư dân mạng D: “Nhân vật nữ chính mà sắp thành diễn viên quần chúng rồi, có khi nào kết cục là nam chính và nữ phụ ở bên nhau hay không?”
Cư dân mạng E: “Mọi người ai cũng nói là Tô San có chỗ chống lưng. M* nó, người ta mà có chỗ chống lưng thì sao đất diễn lại bị xóa hết như thế này chứ?”
Cư dân mạng F: “Vốn dĩ tôi cũng khá thích Giang Dần, nhưng sau khi xem phim này thì đột nhiên lại thấy ghét anh ta, sao lại đi đóng nam cặn bã thế này *nôn mửa*”
Hiện giờ phần lớn dư luận liên quan đến bộ phim là chê bai nội dung phần sau của kịch bản. Chắc chắn Hạ Hoa cũng có nhúng tay trong này để phóng đại việc cô bị xóa đất diễn để chiếm được sự đồng cảm của khán giả, đây chính là thời cơ vô cùng tốt, con người bình thường đều có tâm lý bênh vực kẻ yếu.
Weibo của Tô San hiện giờ đã có khoảng 1500 vạn người theo dõi, chỉ đơn giản đăng một tấm hình selfie lên cũng đã có mấy vạn bình luận. Cô đã từng trải qua thời kỳ bị toàn bộ cư dân mạng chỉ trích, cho nên cái cảm giác bỗng nhiên nổi tiếng sau một đêm thế này cũng không thể làm cho cô quá đỗi vui mừng. Trong giới giải trí, thời thế thay đổi liên tục, ai mà biết liệu ngày mai có từ trên đỉnh cao mà ngã xuống hay không, cứ dùng tâm lý bình thản mà đón nhận mọi chuyện là tốt nhất.
“Hôm qua hình như chúng ta không có dùng biện pháp…”
Tô San: “……”
Hắn đột nhiên lên tiếng khiến cô còn chưa kịp định hình, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn qua người đán ông đang lái xe ở bên cạnh, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần đỏ lên.
Hắn hơi nghiêng mặt sang, nghiêm túc nhìn cô nói:
“Nhưng cũng không sao cả, tuổi của anh cũng không còn nhỏ nữa, ba mẹ anh giờ cũng muốn bế cháu nội rồi.”
Hai người nhìn nhau, Tô San không nhịn được mặt lại đỏ bừng, mắt chỉ mở thật to, không biết phải nói gì. Trong giới giải trí thì việc trên dưới bốn mươi tuổi mới kết hôn có cả đống. Khoảng chừng ba mươi tuổi mà kết hôn đã là sớm rồi. Ở tuổi như Tạ Duyên thì người bình thường là nên kết hôn rồi, nhưng ở trong giới giải trí thì có rất nhiều người tầm tuổi của hắn vẫn chưa kết hôn.
“Nhưng…nếu không có thì sao?”
Tô San không nhịn được khẽ nhìn qua hắn, cảm thấy mình nói vậy đã là uyển chuyển lắm rồi.
Nghe vậy, sắc mặt của Tạ Duyên cũng không có chút thay đổi nào, giọng nói trầm thấp:
“Vậy thì chúng ta có thể kết hôn trước rồi sinh con sau.”
Tô San: “……”
Cô cúi đầu không nói nữa, chỉ có gương mặt vẫn nóng lên. Chuyện kết hôn gì đó cô cảm thấy cứ nên thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Hơn nữa cô còn chưa gặp mặt ba mẹ của Tạ Duyên, không biết liệu họ có thích cô hay không.
Có lẽ là hiểu được suy nghĩ của cô, Tạ Duyên quay sang nhìn cô, khẽ cười một tiếng:
“Hồi trước khi em từ chối anh thì đâu có thấy em thiếu tự tin như vậy đâu.”
Nghe vậy, Tô San lại lập tức ngẩng đầu lên, cau mày nói:
“Em từ chối anh hồi nào?”
Rõ ràng là cô nhận lời rất nhanh mà, làm gì có từ chối.
“Anh đã ngầm ám chỉ với em nhiều lần như vậy, mà em thì cứ ngơ đi, giả vờ như không thấy, vậy mà còn không phải là từ chối sao?”
Tạ Duyên vừa lái xe vừa nói với giọng điệu thăm dò.
Nghe vậy, Tô San đỏ mặt ho nhẹ một tiếng không nói gì. Thực ra lúc đó cô cũng đã nhận ra một chút xíu, nhưng do cô vẫn cảm thấy không nên yêu đương quá sớm nên mới như thế. Có điều Tạ Duyên lại là người cố chấp kiên trì, cho dù cô là cục đá thì cũng sẽ bị đả động.
Cả quãng đường còn lại không khí trong xe vẫn luôn kỳ quái, cuối cùng xe dừng lại trước cửa một căn biệt thự nhỏ.
Tô San bắt đầu cảm thấy hơi hồi hộp lo lắng. Nói thế nào đi nữa thì cô vẫn mong có được sự chúc phúc của gia đình cả hai bên.
Sau khi xuống xe, đập vào mắt là một vườn hoa đầy màu sắc, vào mùa này nên hoa nở rất nhiều, cành lá của cây cối trong vườn trông cũng rất chỉnh tề, nhìn là biết thường ngày đều có người chăm sóc vô cùng kỹ lưỡng.
Tô San cũng không phải là không có chuẩn bị gì. Cô nghe Tạ Duyên nói mẹ hắn thích gấm Tô Châu cho nên cô có cầm theo một bức tranh thêu trăm hoa đua nở tới đây. Bức tranh thêu này là do hồi trước cô nổi hứng muốn thêu, có điều lúc đó chỉ thêu một nửa rồi bỏ dở. Gần đây cô lại tranh thủ thời gian rảnh lấy ra thêu tiếp phần còn lại cho xong. Kiểu gấm Tô Châu này thêu rất mất thời gian, nêu không phải do lúc trước cô có thêu được phân nửa rồi thì chắc chắn cô không thể nào hoàn thành được trước ngày hôm nay. Còn với ba của Tạ Duyên thì cô có chuẩn bị một ít trà khô. Bởi vì Tạ Duyên nói ba của hắn cũng không đặc biệt thích thứ gì, cho nên khiến Tô San cảm thấy hơi bối rối.
“Làm sao bây giờ, em cảm thấy hơi lo lắng.”
Cô đã đứng trước cửa đột nhiên lại không có dũng khí bước vào.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô biểu lộ rõ vẻ lo lắng ra mặt, ngay cả lễ trao giải lần trước cô cũng không như vậy, Tạ Duyên không thể không cúi đầu lặng lẽ hôn một cái lên má của cô:
“Còn lo lắng nữa không?”
Tô San trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy hơi tức giận. Tạ Duyên thì nhanh chóng kéo tay dắt cô đi vào trong nhà.
Trong phòng khách còn vang lên tiếng kinh kịch, toàn bộ không gian được trang trí theo phong cách của thời đại cũ, ngay cả sô pha cũng bằng da. Trên tường có treo một bức tranh sơn thủy, nhìn là biết tranh của một họa sỹ nổi tiếng. Tô San đánh giá một hồi cảm thấy nếu mình mà cũng cố gắng tập trung để vẽ thì cũng sẽ không kém bức này lắm.
Lúc này một người phụ nữ mặc một bộ đồ thể thao màu tím đột nhiên từ trong phòng bếp đi ra. Dì ấy thoạt nhìn rất trẻ, rất có khí chất, trong tay còn cầm một bình nước trái cây. Sau khi nhìn thấy hai người tụi cô, sắc mặt khẽ thay đổi, cười cười đi tới:
“Thằng nhóc này, con thật là không có lương tâm, có bạn gái mà tới tận bây giờ mới chịu đưa về nhà.”
Sau khi tới gần, mẹ Tạ hơi thoáng nhìn đánh giá Tô San một cái, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trẻ trung, lập tức vui mừng cười nói:
“Con là Tô San phải không? Đúng là rất xinh đẹp. Do gần đây dì không có ở trong nước, nếu sớm biết chuyện này thì chắc chắn sẽ nhanh chóng về nước để gặp con rồi.”
Nghe vậy, người đang ngồi trên sô pha xem kinh kịch cũng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Tạ Duyên đã lập tức hừ lạnh một tiếng. Nhưng sau khi ông ấy nhìn thấy Tô San thì sắc mặt lại hòa hoãn, cầm lấy cặp kính trên bàn đeo lên rồi cũng đi qua đằng này.
“Bác cứ ngồi đi ạ.”
Tô San vội vàng nói, nhưng khi nhìn rõ người đàn ông khoảng 60 mươi tuổi này thì trong lòng lại không thể không kinh ngạc hoảng hốt.
Tạ Thuyên, là đạo diễn phim truyền hình rất nổi tiếng trong nước, chuyên làm phim về thời kỳ dân quốc và thời kháng chiến, đã từng ba lần đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhất. Có điều là do chỉ làm phim chính kịch nên từ trước tới giờ vẫn khá khiêm tốn, ít khi xuất hiện trước truyền thông. Tô San biết tới ông ấy là vì ba của cô rất hay xem thể loại phim như thế này, vì vậy cô cũng hay quan tâm đến mấy đạo diễn trong lĩnh vực này. Có điều những năm gần đây Tạ Thuyên cũng không quay bộ phim nào nữa. Tô San hoàn toàn không ngờ được ông ấy lại là ba của Tạ Duyên! “Không sao, không sao, cháu cũng ngồi đi, cứ tự nhiên như ở nhà, không cần phải khách sáo.”
Tạ Thuyên đẩy đẩy mắt kính, ngồi trên sô pha đối diện, hòa ái nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, cứ tự nhiên như ở nhà là được. Tiểu Tô, cháu thích ăn trái cây gì không, để dì vào trong bếp lấy cho cháu nhé.”
Mẹ Tạ cười cười nhìn cô.
Tô San lập tức đứng lên khách khí nói:
“Dì đừng khách khí như vậy, cháu cũng không thấy đói bụng lắm.”
TV hiện vẫn đang truyền tới âm thanh kinh kịch, mẹ Tạ thì cứ cười cười nhìn chằm chằm Tô San, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng. Cô bé này khi cười lên thì rất xinh đẹp, cũng rất có khí chất, nghe nói còn tinh thông cầm kỳ thi họa. Hóa ra con trai của bà cũng thích kiểu con gái có khí chất cổ điển thế này.
Lúc này Tạ Thuyên ngồi trên sô pha nhìn sang Tạ Duyên, người nãy giờ vẫn chỉ nhìn Tô San, không khỏi liếc hắn một cái, mày hơi nhíu lại:
“Con cũng biết đường tìm bạn gái cơ đấy, ba còn tưởng con sẽ bị ế tới già.”
---Hết Chương 87---
Tô San hiện giờ hoàn toàn không muốn nói bất kỳ câu nào với hắn nữa. Người này tâm cơ quá thâm trầm, bề ngoài thì trông rất nghiêm túc thật thà, hèn chi ngay cả Hạ Hoa cũng không thể chiếm được một chút lợi ích nào từ hắn.
Ăn sáng xong, Tô San liền đi thay đồ, là một chiếc váy liền màu xanh da trời kiểu dáng khá đơn giản. Cô cảm thấy không nên trang điểm quá đẹp, sẽ khiến người ta cảm thấy hơi xa cách, chỉ cần trang điểm nhẹ là được.
Sau khi lên xe, Tô San đột nhiên mới nhớ ra mình còn không biết ba mẹ Tạ Duyên là làm nghề gì, nhưng giờ cô lại không muốn nói chuyện với hắn, cho nên chỉ có thể nghẹn trong họng, ngồi đó lướt lướt mạng.
Bộ phim của cô và Giang Dần không phải phát sóng theo tuần mà phát sóng hàng ngày, vì vậy tới cuối tuần này là kết thúc phim rồi. Tỉ suất người xem tổng thể thì đứng vị trí thứ hai. Phim “Tiên lộ” của Vương Trừng cũng chiếu vào thời gian này nhưng do mỗi tuần chỉ chiếu vào ngày cuối tuần nên độ hot cũng không bằng bên này.
Hạ Hoa còn nói cô nằm trong danh sách đề cử của một giải thưởng lĩnh vực phim truyền hình, hạng mục ‘Diễn viên được yêu thích nhất’. Lễ trao giải sẽ được cử hành vào giữa tháng này, ngoài cô thì còn có một vài tiểu hoa đán như Dương Chỉ, Lý Tuyết, Mục Dao, Trương Thiên Thiên cũng nằm trong danh sách đề cử. Giải thưởng này cũng xem như là một kiểu khẳng định mức độ yêu thích của khán giả đối với mình, thực ra có đạt giải hay không là dựa vào tỉ suất xuất hiện trên truyền thông mà thôi. Bộ phim này của cô và Giang Dần mặc dù không phải quá mức rầm rộ nhưng vẫn có chút tiếng tăm, chỉ là phần sau của bộ phim do kịch bản bị sửa tăng đất diễn của Chu Cầm Cầm lên quá nhiều làm tổng thể bộ phim khiến cho người ta có cảm giác không hài hòa lắm.
Cư dân mạng A: “Đau lòng thay cho Tô Tô, ba tập phim mới xuất hiện được năm phút đồng hồ, cô nữ thứ này chắc chắn vào đây nhờ cửa sau phải không? *mặt mỉm cười*”
Cư dân mạng B: “Diễn xuất nát như phân của Chu Cầm Cầm đúng là vạn năm không đổi, chỉ cần nhìn thấy cô ta là đã cảm thấy ngán ngẩm muốn tắt TV *nôn mửa*”
Cư dân mạng C: “Bộ phim này chắc dành để lăng xê nữ thứ phải không, đau lòng cho Tô Tô nhà tui *đáng thương*”
Cư dân mạng D: “Nhân vật nữ chính mà sắp thành diễn viên quần chúng rồi, có khi nào kết cục là nam chính và nữ phụ ở bên nhau hay không?”
Cư dân mạng E: “Mọi người ai cũng nói là Tô San có chỗ chống lưng. M* nó, người ta mà có chỗ chống lưng thì sao đất diễn lại bị xóa hết như thế này chứ?”
Cư dân mạng F: “Vốn dĩ tôi cũng khá thích Giang Dần, nhưng sau khi xem phim này thì đột nhiên lại thấy ghét anh ta, sao lại đi đóng nam cặn bã thế này *nôn mửa*”
Hiện giờ phần lớn dư luận liên quan đến bộ phim là chê bai nội dung phần sau của kịch bản. Chắc chắn Hạ Hoa cũng có nhúng tay trong này để phóng đại việc cô bị xóa đất diễn để chiếm được sự đồng cảm của khán giả, đây chính là thời cơ vô cùng tốt, con người bình thường đều có tâm lý bênh vực kẻ yếu.
Weibo của Tô San hiện giờ đã có khoảng 1500 vạn người theo dõi, chỉ đơn giản đăng một tấm hình selfie lên cũng đã có mấy vạn bình luận. Cô đã từng trải qua thời kỳ bị toàn bộ cư dân mạng chỉ trích, cho nên cái cảm giác bỗng nhiên nổi tiếng sau một đêm thế này cũng không thể làm cho cô quá đỗi vui mừng. Trong giới giải trí, thời thế thay đổi liên tục, ai mà biết liệu ngày mai có từ trên đỉnh cao mà ngã xuống hay không, cứ dùng tâm lý bình thản mà đón nhận mọi chuyện là tốt nhất.
“Hôm qua hình như chúng ta không có dùng biện pháp…”
Tô San: “……”
Hắn đột nhiên lên tiếng khiến cô còn chưa kịp định hình, chỉ ngơ ngác ngẩng đầu nhìn qua người đán ông đang lái xe ở bên cạnh, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần đỏ lên.
Hắn hơi nghiêng mặt sang, nghiêm túc nhìn cô nói:
“Nhưng cũng không sao cả, tuổi của anh cũng không còn nhỏ nữa, ba mẹ anh giờ cũng muốn bế cháu nội rồi.”
Hai người nhìn nhau, Tô San không nhịn được mặt lại đỏ bừng, mắt chỉ mở thật to, không biết phải nói gì. Trong giới giải trí thì việc trên dưới bốn mươi tuổi mới kết hôn có cả đống. Khoảng chừng ba mươi tuổi mà kết hôn đã là sớm rồi. Ở tuổi như Tạ Duyên thì người bình thường là nên kết hôn rồi, nhưng ở trong giới giải trí thì có rất nhiều người tầm tuổi của hắn vẫn chưa kết hôn.
“Nhưng…nếu không có thì sao?”
Tô San không nhịn được khẽ nhìn qua hắn, cảm thấy mình nói vậy đã là uyển chuyển lắm rồi.
Nghe vậy, sắc mặt của Tạ Duyên cũng không có chút thay đổi nào, giọng nói trầm thấp:
“Vậy thì chúng ta có thể kết hôn trước rồi sinh con sau.”
Tô San: “……”
Cô cúi đầu không nói nữa, chỉ có gương mặt vẫn nóng lên. Chuyện kết hôn gì đó cô cảm thấy cứ nên thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Hơn nữa cô còn chưa gặp mặt ba mẹ của Tạ Duyên, không biết liệu họ có thích cô hay không.
Có lẽ là hiểu được suy nghĩ của cô, Tạ Duyên quay sang nhìn cô, khẽ cười một tiếng:
“Hồi trước khi em từ chối anh thì đâu có thấy em thiếu tự tin như vậy đâu.”
Nghe vậy, Tô San lại lập tức ngẩng đầu lên, cau mày nói:
“Em từ chối anh hồi nào?”
Rõ ràng là cô nhận lời rất nhanh mà, làm gì có từ chối.
“Anh đã ngầm ám chỉ với em nhiều lần như vậy, mà em thì cứ ngơ đi, giả vờ như không thấy, vậy mà còn không phải là từ chối sao?”
Tạ Duyên vừa lái xe vừa nói với giọng điệu thăm dò.
Nghe vậy, Tô San đỏ mặt ho nhẹ một tiếng không nói gì. Thực ra lúc đó cô cũng đã nhận ra một chút xíu, nhưng do cô vẫn cảm thấy không nên yêu đương quá sớm nên mới như thế. Có điều Tạ Duyên lại là người cố chấp kiên trì, cho dù cô là cục đá thì cũng sẽ bị đả động.
Cả quãng đường còn lại không khí trong xe vẫn luôn kỳ quái, cuối cùng xe dừng lại trước cửa một căn biệt thự nhỏ.
Tô San bắt đầu cảm thấy hơi hồi hộp lo lắng. Nói thế nào đi nữa thì cô vẫn mong có được sự chúc phúc của gia đình cả hai bên.
Sau khi xuống xe, đập vào mắt là một vườn hoa đầy màu sắc, vào mùa này nên hoa nở rất nhiều, cành lá của cây cối trong vườn trông cũng rất chỉnh tề, nhìn là biết thường ngày đều có người chăm sóc vô cùng kỹ lưỡng.
Tô San cũng không phải là không có chuẩn bị gì. Cô nghe Tạ Duyên nói mẹ hắn thích gấm Tô Châu cho nên cô có cầm theo một bức tranh thêu trăm hoa đua nở tới đây. Bức tranh thêu này là do hồi trước cô nổi hứng muốn thêu, có điều lúc đó chỉ thêu một nửa rồi bỏ dở. Gần đây cô lại tranh thủ thời gian rảnh lấy ra thêu tiếp phần còn lại cho xong. Kiểu gấm Tô Châu này thêu rất mất thời gian, nêu không phải do lúc trước cô có thêu được phân nửa rồi thì chắc chắn cô không thể nào hoàn thành được trước ngày hôm nay. Còn với ba của Tạ Duyên thì cô có chuẩn bị một ít trà khô. Bởi vì Tạ Duyên nói ba của hắn cũng không đặc biệt thích thứ gì, cho nên khiến Tô San cảm thấy hơi bối rối.
“Làm sao bây giờ, em cảm thấy hơi lo lắng.”
Cô đã đứng trước cửa đột nhiên lại không có dũng khí bước vào.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô biểu lộ rõ vẻ lo lắng ra mặt, ngay cả lễ trao giải lần trước cô cũng không như vậy, Tạ Duyên không thể không cúi đầu lặng lẽ hôn một cái lên má của cô:
“Còn lo lắng nữa không?”
Tô San trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy hơi tức giận. Tạ Duyên thì nhanh chóng kéo tay dắt cô đi vào trong nhà.
Trong phòng khách còn vang lên tiếng kinh kịch, toàn bộ không gian được trang trí theo phong cách của thời đại cũ, ngay cả sô pha cũng bằng da. Trên tường có treo một bức tranh sơn thủy, nhìn là biết tranh của một họa sỹ nổi tiếng. Tô San đánh giá một hồi cảm thấy nếu mình mà cũng cố gắng tập trung để vẽ thì cũng sẽ không kém bức này lắm.
Lúc này một người phụ nữ mặc một bộ đồ thể thao màu tím đột nhiên từ trong phòng bếp đi ra. Dì ấy thoạt nhìn rất trẻ, rất có khí chất, trong tay còn cầm một bình nước trái cây. Sau khi nhìn thấy hai người tụi cô, sắc mặt khẽ thay đổi, cười cười đi tới:
“Thằng nhóc này, con thật là không có lương tâm, có bạn gái mà tới tận bây giờ mới chịu đưa về nhà.”
Sau khi tới gần, mẹ Tạ hơi thoáng nhìn đánh giá Tô San một cái, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn trẻ trung, lập tức vui mừng cười nói:
“Con là Tô San phải không? Đúng là rất xinh đẹp. Do gần đây dì không có ở trong nước, nếu sớm biết chuyện này thì chắc chắn sẽ nhanh chóng về nước để gặp con rồi.”
Nghe vậy, người đang ngồi trên sô pha xem kinh kịch cũng quay đầu lại, vừa nhìn thấy Tạ Duyên đã lập tức hừ lạnh một tiếng. Nhưng sau khi ông ấy nhìn thấy Tô San thì sắc mặt lại hòa hoãn, cầm lấy cặp kính trên bàn đeo lên rồi cũng đi qua đằng này.
“Bác cứ ngồi đi ạ.”
Tô San vội vàng nói, nhưng khi nhìn rõ người đàn ông khoảng 60 mươi tuổi này thì trong lòng lại không thể không kinh ngạc hoảng hốt.
Tạ Thuyên, là đạo diễn phim truyền hình rất nổi tiếng trong nước, chuyên làm phim về thời kỳ dân quốc và thời kháng chiến, đã từng ba lần đoạt giải đạo diễn xuất sắc nhất. Có điều là do chỉ làm phim chính kịch nên từ trước tới giờ vẫn khá khiêm tốn, ít khi xuất hiện trước truyền thông. Tô San biết tới ông ấy là vì ba của cô rất hay xem thể loại phim như thế này, vì vậy cô cũng hay quan tâm đến mấy đạo diễn trong lĩnh vực này. Có điều những năm gần đây Tạ Thuyên cũng không quay bộ phim nào nữa. Tô San hoàn toàn không ngờ được ông ấy lại là ba của Tạ Duyên! “Không sao, không sao, cháu cũng ngồi đi, cứ tự nhiên như ở nhà, không cần phải khách sáo.”
Tạ Thuyên đẩy đẩy mắt kính, ngồi trên sô pha đối diện, hòa ái nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, cứ tự nhiên như ở nhà là được. Tiểu Tô, cháu thích ăn trái cây gì không, để dì vào trong bếp lấy cho cháu nhé.”
Mẹ Tạ cười cười nhìn cô.
Tô San lập tức đứng lên khách khí nói:
“Dì đừng khách khí như vậy, cháu cũng không thấy đói bụng lắm.”
TV hiện vẫn đang truyền tới âm thanh kinh kịch, mẹ Tạ thì cứ cười cười nhìn chằm chằm Tô San, càng nhìn càng cảm thấy hài lòng. Cô bé này khi cười lên thì rất xinh đẹp, cũng rất có khí chất, nghe nói còn tinh thông cầm kỳ thi họa. Hóa ra con trai của bà cũng thích kiểu con gái có khí chất cổ điển thế này.
Lúc này Tạ Thuyên ngồi trên sô pha nhìn sang Tạ Duyên, người nãy giờ vẫn chỉ nhìn Tô San, không khỏi liếc hắn một cái, mày hơi nhíu lại:
“Con cũng biết đường tìm bạn gái cơ đấy, ba còn tưởng con sẽ bị ế tới già.”
---Hết Chương 87---
Danh sách chương