"Cậu nói xem sao cô ta còn chưa tới? Không phải là sợ rồi đấy chứ?”
“Chắc chắn rồi! Lâm trận bỏ chạy, làm con rùa đen rút đầu chứ sao...”
“Ai kêu cô ta lúc trước khoe khoang khoác lác, dám nói bảy ngày là có thể hoàn thành?! Hừ ―― đáng đời! Lại dám khiêu chiến chị Gia Nam!”
“Cũng không biết giáo sư Diêm đánh giá cao cô ta ở điểm nào, lại còn phát thư mời.”
“Vóc người xinh đẹp lại có kỹ năng quyến rũ, khiến giáo sư Diêm mê mẩn, nên lòng mở rộng chào đón đó mà…”
Triệu Gia Nam thường hay cầm đầu đám nữ sinh cùng nhiểu chuyện, thêm mắm dặm muối.
Các nam sinh thì lại không nói gì, họ là nam nhi đại trượng phu, là người làm khoa học, không muốn làm mấy chuyện tầm thường như ngồi lê tám chuyện người khác.!
Bình thường cũng không muốn chấp nhặt với đám nữ sinh ồn ào này, nếu không chọc vào được họ thì trốn thôi.
Thật ra, trong lòng bọn họ cũng rất bất đắc dĩ.
Dạ Cô Tinh thật sự rất xinh đẹp, bọn họ đương nhiên hi vọng phòng thí nghiệm có thể giữ lại bóng hồng như cô, cho dù không giúp được gì, lúc mệt mỏi cũng có thể ngắm một chút coi như thư giãn ấy mà!
Hơn nữa Dạ Cô Tinh là đệ tử quan môn chính miệng giáo sư Diêm thừa nhận, nhất định có điểm hơn người. Mắt nhìn người của giáo sư Diêm luôn sắc bén độc đáo, cô gái này nhất định không phải chỉ là để trang trí đơn giản như vậy.
Cho dù trong lòng bọn họ còn nghi ngờ năng lực Dạ Cô Tinh, cũng có chút bất bình vì thái độ thiên vị của Diêm Đông Bình với cô ấy, nhưng bọn họ tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của giáo sư. Những tin đồn đó cơ bản đều nhảm nhí.
Họ thấy trong việc cá cược lần này, Triệu Gia Nam quả thật quá coi thường người khác.
Tuy nhiên, họ cũng thấy Dạ Cô Tinh có chút tự đại, cũng có chút coi thường người.
Toàn bộ thành viên phòng thí nghiệm cộng lại cũng không chắc có thể làm xong công việc, cô dựa vào cái gì cảm thấy một mình có thể hoàn thành, thế mà còn khoe khoang khoác lác ―― nếu bảy ngày quá nhiều, năm ngày cũng được! Cô cũng chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp...
Nói thế thì đàn anh như bọn họ còn mặt mũi nào nữa? Nếu cô đã muốn tự tìm đường chết, bọn họ cũng vui vẻ quan sát trong im lặng!
"Giáo sư, đệ tử ruột của thầy sẽ không lâm trận bỏ chạy chứ, chắc là không tới rồi?"
Một nữ sinh dứt lời, mấy nữ sinh khác cùng che mặt nhìn nhau cười chế giễu.
Diêm Đông Bình sắc mặt nghiêm túc, không nói gì.
"Ồ, mọi người đến sớm như vậy để chờ tôi hả?"
Dạ Cô Tinh cười nhạt bước vào, áo sơ mi trắng, kết hợp với quần jean đơn giản, đôi chân nhỏ, tóc đuôi ngựa buộc hờ hững sau đầu, cả người đều bừng bừng sức sống trẻ trung như ánh mặt trời.
Khi cô vừa bước vào, không gian dường như tỏa sáng, cả máy móc vô tri cũng như có luồng sinh khí. Rõ ràng trong mắt cô lãnh đạm như vậy, nhưng lại khiến cho cho người ta cảm thấy một năng lượng an toàn trầm ổn, dường như... đang tỏa sáng?!
Hai sắc thái nghe thì thật mâu thuẫn, nhưng lại hài hòa đến lạ thường.
Hai mắt Diêm Đông Bình sáng rỡ, ông quả là không nhìn lầm người, dù thắng hay thua, nhất định phải có dũng khí xông pha chiến trường!!
Sự ghen tị chợt lóe lên trong mắt Triệu Gia Nam. Cô ta khẽ ho một tiếng rồi bật cười nói: "Chúng ta nên cổ vũ cho bạn Dạ đây, dù sao không phải ai cũng có dũng khí mỉm cười trước thất bại, cho dù đó chỉ là một nụ cười miễn cưỡng..."
Còn cười xán lạn như vậy sao? Thời điểm cô khóc sắp đến rồi!
Dạ Cô Tinh chớp nhẹ đôi mi thanh tú, mỉm cười tự nhiên, "Chị quá khen rồi. Không đến cuối cùng, hươu chết vào tay ai cũng còn chưa biết, chị nói đúng không?”
“Chính xác. Nhưng mà để cho công bằng, tôi đã mời mấy vị sáng lập phòng thí nghiệm đến tham dự, em gái à, cô không có ý kiến gì chứ?"
Triệu Gia Nam vừa dứt lời, năm vị giáo sư lớn tuổi chậm rãi bước vào. Họ đều là sao bắc đẩu trong lĩnh vực vật lý hạt nhân của cả nước, cùng với Diêm Đông Bình, sáng lập Phòng thí nghiệm Vật lý Hạt nhân của trường đại học Bắc Kinh.
Ánh mắt Triệu Gia Nam trần đầy đắc ý, cô ta đã phải cầu xin rất lâu ông nội mới chịu đồng ý.
Dạ Cô Tinh thầm nghĩ, xem ra lần này Triệu Gia Nam không có ý định buông tha cho cô.
Diêm Đông Bình lập tức quay sang nhìn cô. Người sáng suốt vừa nhìn đã biết, Triệu gia Nam làm như vậy chính là không muốn để cho Diêm Đông Bình thiên vị.
Dựa vào tình hình hiện tại, một khi Dạ Cô Tinh thua cuộc, ngay cả Diêm Đông Bình ra mặt cũng không bảo vệ được cô!
Quả nhiên, sắc mặt Diêm Đông Bình trở nên có chút khó coi, sự lo lắng hiện rõ trong mắt. Chỉ đành mỉm cười tiến lên chào hỏi mấy người vừa đến: "Lão Triệu, các ông sao lại tới đây rồi? Đúng là khách quý khách quý..."
Hừ―― lão hồ ly! Bình thường chẳng thấy đến phòng thí nghiệm, hôm nay lại tới để hỗ trợ cháu gái!
"Lão Diêm, tôi nghe nói ông nhận được một đệ tử giỏi, hôm nay tới diện kiến một chút! Các ông nói đúng không?"
Bốn người còn lại đồng lọat gật đầu phụ họa.
"Đúng vậy, lão Diêm. Nghe nói còn gây không ít sóng gió trong trường, ngay cả hiệu trưởng và thư ký cũng bị kinh động!! Chúng tôi nhất thời hiếu kì, đến xem rốt cuộc là nhân tài ưu tú cỡ nào, mà ông lại giấu kỹ như vậy!”
“Có thể lọt vào mắt Diêm giáo sư, chắc chắn là không tầm thường, chúng ta cũng tới học hỏi, xem làm sao chọn đồ đệ...”
“Cao đồ của giáo sư Diêm, chúng ta đương nhiên phải diện kiến một lần rồi?"
Năm ông lão, mỗi người một câu, tâng bốc Dạ Cô Tinh lên tận trời!
Chuyện đánh cược hôm nay bọn họ đã sớm biết, sở dĩ đến cũng là vì muốn làm Diêm Đông Bình khó xử.
Trong nhiều năm như vậy, Diêm Đông Bình dựa vào vị trí độc tôn của mình trong lĩnh vực vật lý hạt nhân mà quản lý phòng thí nghiệm, bất kể là nghiên cứu khoa học hay giảng dạy, mọi thứ đều ở thế thượng phong.
Năm người sớm đã ghen tỵ với ông lắm rồi, chỉ là vẫn luôn lo ngại sức ảnh hưởng của ông trong ngành giáo dục, nên không dám công khai trở mặt.
Bọn họ tuy là nhà khoa học, nhưng cũng là con người mà.
Con người thì không tránh khỏi dục niệm –nghi ngờ lẫn nhau, lòng dạ tiểu nhân, tham luyến hư vinh.
Nhất là là ở độ tuổi của họ, địa vị và danh vọng lại càng quan trọng.
Ai mà không muốn làm người nổi bật nhất cơ chứ?
Nhưng hết lần này tới lần khác lại bị Diêm Đông Bình cản đường!
Phải biết, Diêm Đông Bình nhỏ hơn bọn họ hẳn năm tuổi!
Sóng sau đè sóng trước, nhưng sóng trước sao có thể cam tâm chết trên bờ cát?!
Cho nên, năm người "cùng chung chí hướng" bí mật thành lập một liên minh nhỏ và đồng lòng nhắm vào Diêm Đông Bình.
Diêm Đông Bình sớm đã biết rõ tính toán trong lòng năm người, khịt mũi coi thường. Ông tuy đam mê nghiên cứu khoa học không để ý những cái khác, thế nhưng ông không ngốc! Dù không giỏi đạo lí đối nhân xử thế, nhưng cũng không phải không hiểu.
Vốn đã biết ý đồ xấu của bọn họ, ông chỉ cần đề phòng, không nhất thiết vạch mặt, tự tìm phiền toái cho mình!
Vì vậy, dù không hài lòng về nhau, nhưng hai bên vẫn duy trì một vẻ ngoài hòa bình, có một sự cân bằng tinh tế được giữ giữa hai bên.
Thế nhưng sự hiện diện của Dạ Cô Tinh dường như đã đánh vỡ xu thế cân bằng ấy...
Diêm Đông Bình quyết tâm rồi, trở mặt cũng tốt, tiếp tục diễn cũng được, ông quyết tâm phải bảo vệ học trò cùa mình!
Mà năm người này cũng là nhất định phải đuổi Dạ Cô Tinh ra khỏi phòng thí nghiệm thì mới chịu!
Là học trò kiêu ngạo của ông ư? Vậy chúng tôi sẽ lập tức loại trừ, để cảnh cáo Diêm Đông Bình ông ―― cho ông biết là gừng càng già càng cay!
Hiện tại chính là khoảnh khắc được nhìn thấy kết quả cuối cùng!
"Tất cả mọi người đã đến đông đủ, Dạ Cô Tinh, số liệu phân tích của cô đâu?" Triệu Gia Nam dáng người cao cao, đứng khoanh tay, ánh mắt đầy khinh thường, đắc thắng hùng hổ ép người nói!
Hôm nay, có ông nội ở đây, Dạ Cô Tinh cho dù muốn chống chế cũng không được!
Trong tiềm thức, cô ta cảm thấy Dạ Cô Tinh nhất định sẽ thua!
Ngược lại, trước sự tấn công tâm lý độc đoán của Triệu Gia Nam, Dạ Cô Tinh chỉ tỏ ra bình thản, thái độ không rụt rè cũng không tức giận, bình tĩnh như nước chảy, lãnh đạm như băng mỏng.
Diêm Đông Bình hài lòng gật gật đầu ―― gặp chuyện không sợ hãi, thần thái trầm ổn, quả là ông không nhìn lầm người. Có lẽ, cô bé này thật sự có thể đem lại bất ngờ...
Ngay cả năm người còn lại cũng không khỏi âm thầm tán thưởng ánh mắt nhìn người của Diêm Đông Bình. Cô bé này tuyệt đối không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp! Ít nhất thì phẩm chất tâm lý cũng tốt đến vững vàng.
"Bạn học Dạ, nếu đã như vậy, hãy cho mọi người xem bản báo cáo phân tích của mình đi." Lão Triệu mỉm cười, cố gắng làm ra vẻ tử tế, ông ta cũng không muốn cuối cùng bị người ta nói "Lấy lớn hiếp nhỏ"!
Ông ta đã biết được toàn bộ sự tình của vụ cá cược này từ cháu gái của mình. Mặc dù phản ứng của Dạ Cô Tinh vừa rồi thật đáng tán thưởng, nhưng ông ta không tin một sinh viên chưa tốt nghiệp chỉ dựa vào sức một người mà có thể hoàn thành công việc của cả đội!
Dạ Cô Tinh tự nhiên không phản đối, đưa một xấp tài liệu cho Diêm Đông Bình: "Sư phụ tin tưởng con không?"
Diêm Đông Bình hơi ngây ra khi nghe Dạ Cô Tinh gọi mình một tiếng “sư phụ”, sau đó vô cùng hoan hỷ.
Sư phụ, thầy, mặc dù chỉ có kém một chữ, nhưng ý vị lại khác nhau rất nhiều.
Cho tới giờ đều là Diêm Đông Bình nhiệt tình, tự nhận Dạ Cô Tinh làm đệ tử, luôn gọi “tiểu đồ đệ", "tiểu đồ đệ". Nhưng Dạ Cô Tinh trước nay đều lãnh đạm không phản ứng. Toàn bộ sinh viên khoa vật lý hạt nhân của trường đại học Bắc Kinh đều gọi ông là thầy.
Nói thật, ông luôn đoán không được đứa nhỏ này đang nghĩ gì, cũng hiểu có một số việc có vội cũng không được, nhưng trong lòng khó tránh khỏi thất vọng.
Hôm nay một tiếng sư phụ này, chứng tỏ Dạ Cô Tinh đã ở trước mặt tất cả mọi người thừa nhận sự tôn trọng với ông!
"Học trò ngoan, sư phụ đương nhiên tin tưởng vô điều kiện vào con! Cứ vung tay đi làm, không được còn có sư phụ chống cho con cơ mà!"
Diêm Đông Bình nói chắc nịch như chém đinh chặt sắt, ngầm khẳng định dù thắng thua, ông luôn đứng vế phía Dạ Cô Tinh!
Sắc mặt mọi ngươi đều trở nên có chút khó coi ――
Thiên vị trắng trợn đến vậy, dựa vào tính tình thẳng thắn của Diêm Đông Bình, lần này thì lớn chuyện rồi.
Diêm Đông Bình lại chợt thấy khoan khoái ―― lão đây thiên vị đấy, thì sao nào?! Dạ Cô Tinh mỉm cười, khóe miệng ấm áp hơn hẳn.
“Chắc chắn rồi! Lâm trận bỏ chạy, làm con rùa đen rút đầu chứ sao...”
“Ai kêu cô ta lúc trước khoe khoang khoác lác, dám nói bảy ngày là có thể hoàn thành?! Hừ ―― đáng đời! Lại dám khiêu chiến chị Gia Nam!”
“Cũng không biết giáo sư Diêm đánh giá cao cô ta ở điểm nào, lại còn phát thư mời.”
“Vóc người xinh đẹp lại có kỹ năng quyến rũ, khiến giáo sư Diêm mê mẩn, nên lòng mở rộng chào đón đó mà…”
Triệu Gia Nam thường hay cầm đầu đám nữ sinh cùng nhiểu chuyện, thêm mắm dặm muối.
Các nam sinh thì lại không nói gì, họ là nam nhi đại trượng phu, là người làm khoa học, không muốn làm mấy chuyện tầm thường như ngồi lê tám chuyện người khác.!
Bình thường cũng không muốn chấp nhặt với đám nữ sinh ồn ào này, nếu không chọc vào được họ thì trốn thôi.
Thật ra, trong lòng bọn họ cũng rất bất đắc dĩ.
Dạ Cô Tinh thật sự rất xinh đẹp, bọn họ đương nhiên hi vọng phòng thí nghiệm có thể giữ lại bóng hồng như cô, cho dù không giúp được gì, lúc mệt mỏi cũng có thể ngắm một chút coi như thư giãn ấy mà!
Hơn nữa Dạ Cô Tinh là đệ tử quan môn chính miệng giáo sư Diêm thừa nhận, nhất định có điểm hơn người. Mắt nhìn người của giáo sư Diêm luôn sắc bén độc đáo, cô gái này nhất định không phải chỉ là để trang trí đơn giản như vậy.
Cho dù trong lòng bọn họ còn nghi ngờ năng lực Dạ Cô Tinh, cũng có chút bất bình vì thái độ thiên vị của Diêm Đông Bình với cô ấy, nhưng bọn họ tuyệt đối tin tưởng nhân phẩm của giáo sư. Những tin đồn đó cơ bản đều nhảm nhí.
Họ thấy trong việc cá cược lần này, Triệu Gia Nam quả thật quá coi thường người khác.
Tuy nhiên, họ cũng thấy Dạ Cô Tinh có chút tự đại, cũng có chút coi thường người.
Toàn bộ thành viên phòng thí nghiệm cộng lại cũng không chắc có thể làm xong công việc, cô dựa vào cái gì cảm thấy một mình có thể hoàn thành, thế mà còn khoe khoang khoác lác ―― nếu bảy ngày quá nhiều, năm ngày cũng được! Cô cũng chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp...
Nói thế thì đàn anh như bọn họ còn mặt mũi nào nữa? Nếu cô đã muốn tự tìm đường chết, bọn họ cũng vui vẻ quan sát trong im lặng!
"Giáo sư, đệ tử ruột của thầy sẽ không lâm trận bỏ chạy chứ, chắc là không tới rồi?"
Một nữ sinh dứt lời, mấy nữ sinh khác cùng che mặt nhìn nhau cười chế giễu.
Diêm Đông Bình sắc mặt nghiêm túc, không nói gì.
"Ồ, mọi người đến sớm như vậy để chờ tôi hả?"
Dạ Cô Tinh cười nhạt bước vào, áo sơ mi trắng, kết hợp với quần jean đơn giản, đôi chân nhỏ, tóc đuôi ngựa buộc hờ hững sau đầu, cả người đều bừng bừng sức sống trẻ trung như ánh mặt trời.
Khi cô vừa bước vào, không gian dường như tỏa sáng, cả máy móc vô tri cũng như có luồng sinh khí. Rõ ràng trong mắt cô lãnh đạm như vậy, nhưng lại khiến cho cho người ta cảm thấy một năng lượng an toàn trầm ổn, dường như... đang tỏa sáng?!
Hai sắc thái nghe thì thật mâu thuẫn, nhưng lại hài hòa đến lạ thường.
Hai mắt Diêm Đông Bình sáng rỡ, ông quả là không nhìn lầm người, dù thắng hay thua, nhất định phải có dũng khí xông pha chiến trường!!
Sự ghen tị chợt lóe lên trong mắt Triệu Gia Nam. Cô ta khẽ ho một tiếng rồi bật cười nói: "Chúng ta nên cổ vũ cho bạn Dạ đây, dù sao không phải ai cũng có dũng khí mỉm cười trước thất bại, cho dù đó chỉ là một nụ cười miễn cưỡng..."
Còn cười xán lạn như vậy sao? Thời điểm cô khóc sắp đến rồi!
Dạ Cô Tinh chớp nhẹ đôi mi thanh tú, mỉm cười tự nhiên, "Chị quá khen rồi. Không đến cuối cùng, hươu chết vào tay ai cũng còn chưa biết, chị nói đúng không?”
“Chính xác. Nhưng mà để cho công bằng, tôi đã mời mấy vị sáng lập phòng thí nghiệm đến tham dự, em gái à, cô không có ý kiến gì chứ?"
Triệu Gia Nam vừa dứt lời, năm vị giáo sư lớn tuổi chậm rãi bước vào. Họ đều là sao bắc đẩu trong lĩnh vực vật lý hạt nhân của cả nước, cùng với Diêm Đông Bình, sáng lập Phòng thí nghiệm Vật lý Hạt nhân của trường đại học Bắc Kinh.
Ánh mắt Triệu Gia Nam trần đầy đắc ý, cô ta đã phải cầu xin rất lâu ông nội mới chịu đồng ý.
Dạ Cô Tinh thầm nghĩ, xem ra lần này Triệu Gia Nam không có ý định buông tha cho cô.
Diêm Đông Bình lập tức quay sang nhìn cô. Người sáng suốt vừa nhìn đã biết, Triệu gia Nam làm như vậy chính là không muốn để cho Diêm Đông Bình thiên vị.
Dựa vào tình hình hiện tại, một khi Dạ Cô Tinh thua cuộc, ngay cả Diêm Đông Bình ra mặt cũng không bảo vệ được cô!
Quả nhiên, sắc mặt Diêm Đông Bình trở nên có chút khó coi, sự lo lắng hiện rõ trong mắt. Chỉ đành mỉm cười tiến lên chào hỏi mấy người vừa đến: "Lão Triệu, các ông sao lại tới đây rồi? Đúng là khách quý khách quý..."
Hừ―― lão hồ ly! Bình thường chẳng thấy đến phòng thí nghiệm, hôm nay lại tới để hỗ trợ cháu gái!
"Lão Diêm, tôi nghe nói ông nhận được một đệ tử giỏi, hôm nay tới diện kiến một chút! Các ông nói đúng không?"
Bốn người còn lại đồng lọat gật đầu phụ họa.
"Đúng vậy, lão Diêm. Nghe nói còn gây không ít sóng gió trong trường, ngay cả hiệu trưởng và thư ký cũng bị kinh động!! Chúng tôi nhất thời hiếu kì, đến xem rốt cuộc là nhân tài ưu tú cỡ nào, mà ông lại giấu kỹ như vậy!”
“Có thể lọt vào mắt Diêm giáo sư, chắc chắn là không tầm thường, chúng ta cũng tới học hỏi, xem làm sao chọn đồ đệ...”
“Cao đồ của giáo sư Diêm, chúng ta đương nhiên phải diện kiến một lần rồi?"
Năm ông lão, mỗi người một câu, tâng bốc Dạ Cô Tinh lên tận trời!
Chuyện đánh cược hôm nay bọn họ đã sớm biết, sở dĩ đến cũng là vì muốn làm Diêm Đông Bình khó xử.
Trong nhiều năm như vậy, Diêm Đông Bình dựa vào vị trí độc tôn của mình trong lĩnh vực vật lý hạt nhân mà quản lý phòng thí nghiệm, bất kể là nghiên cứu khoa học hay giảng dạy, mọi thứ đều ở thế thượng phong.
Năm người sớm đã ghen tỵ với ông lắm rồi, chỉ là vẫn luôn lo ngại sức ảnh hưởng của ông trong ngành giáo dục, nên không dám công khai trở mặt.
Bọn họ tuy là nhà khoa học, nhưng cũng là con người mà.
Con người thì không tránh khỏi dục niệm –nghi ngờ lẫn nhau, lòng dạ tiểu nhân, tham luyến hư vinh.
Nhất là là ở độ tuổi của họ, địa vị và danh vọng lại càng quan trọng.
Ai mà không muốn làm người nổi bật nhất cơ chứ?
Nhưng hết lần này tới lần khác lại bị Diêm Đông Bình cản đường!
Phải biết, Diêm Đông Bình nhỏ hơn bọn họ hẳn năm tuổi!
Sóng sau đè sóng trước, nhưng sóng trước sao có thể cam tâm chết trên bờ cát?!
Cho nên, năm người "cùng chung chí hướng" bí mật thành lập một liên minh nhỏ và đồng lòng nhắm vào Diêm Đông Bình.
Diêm Đông Bình sớm đã biết rõ tính toán trong lòng năm người, khịt mũi coi thường. Ông tuy đam mê nghiên cứu khoa học không để ý những cái khác, thế nhưng ông không ngốc! Dù không giỏi đạo lí đối nhân xử thế, nhưng cũng không phải không hiểu.
Vốn đã biết ý đồ xấu của bọn họ, ông chỉ cần đề phòng, không nhất thiết vạch mặt, tự tìm phiền toái cho mình!
Vì vậy, dù không hài lòng về nhau, nhưng hai bên vẫn duy trì một vẻ ngoài hòa bình, có một sự cân bằng tinh tế được giữ giữa hai bên.
Thế nhưng sự hiện diện của Dạ Cô Tinh dường như đã đánh vỡ xu thế cân bằng ấy...
Diêm Đông Bình quyết tâm rồi, trở mặt cũng tốt, tiếp tục diễn cũng được, ông quyết tâm phải bảo vệ học trò cùa mình!
Mà năm người này cũng là nhất định phải đuổi Dạ Cô Tinh ra khỏi phòng thí nghiệm thì mới chịu!
Là học trò kiêu ngạo của ông ư? Vậy chúng tôi sẽ lập tức loại trừ, để cảnh cáo Diêm Đông Bình ông ―― cho ông biết là gừng càng già càng cay!
Hiện tại chính là khoảnh khắc được nhìn thấy kết quả cuối cùng!
"Tất cả mọi người đã đến đông đủ, Dạ Cô Tinh, số liệu phân tích của cô đâu?" Triệu Gia Nam dáng người cao cao, đứng khoanh tay, ánh mắt đầy khinh thường, đắc thắng hùng hổ ép người nói!
Hôm nay, có ông nội ở đây, Dạ Cô Tinh cho dù muốn chống chế cũng không được!
Trong tiềm thức, cô ta cảm thấy Dạ Cô Tinh nhất định sẽ thua!
Ngược lại, trước sự tấn công tâm lý độc đoán của Triệu Gia Nam, Dạ Cô Tinh chỉ tỏ ra bình thản, thái độ không rụt rè cũng không tức giận, bình tĩnh như nước chảy, lãnh đạm như băng mỏng.
Diêm Đông Bình hài lòng gật gật đầu ―― gặp chuyện không sợ hãi, thần thái trầm ổn, quả là ông không nhìn lầm người. Có lẽ, cô bé này thật sự có thể đem lại bất ngờ...
Ngay cả năm người còn lại cũng không khỏi âm thầm tán thưởng ánh mắt nhìn người của Diêm Đông Bình. Cô bé này tuyệt đối không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp! Ít nhất thì phẩm chất tâm lý cũng tốt đến vững vàng.
"Bạn học Dạ, nếu đã như vậy, hãy cho mọi người xem bản báo cáo phân tích của mình đi." Lão Triệu mỉm cười, cố gắng làm ra vẻ tử tế, ông ta cũng không muốn cuối cùng bị người ta nói "Lấy lớn hiếp nhỏ"!
Ông ta đã biết được toàn bộ sự tình của vụ cá cược này từ cháu gái của mình. Mặc dù phản ứng của Dạ Cô Tinh vừa rồi thật đáng tán thưởng, nhưng ông ta không tin một sinh viên chưa tốt nghiệp chỉ dựa vào sức một người mà có thể hoàn thành công việc của cả đội!
Dạ Cô Tinh tự nhiên không phản đối, đưa một xấp tài liệu cho Diêm Đông Bình: "Sư phụ tin tưởng con không?"
Diêm Đông Bình hơi ngây ra khi nghe Dạ Cô Tinh gọi mình một tiếng “sư phụ”, sau đó vô cùng hoan hỷ.
Sư phụ, thầy, mặc dù chỉ có kém một chữ, nhưng ý vị lại khác nhau rất nhiều.
Cho tới giờ đều là Diêm Đông Bình nhiệt tình, tự nhận Dạ Cô Tinh làm đệ tử, luôn gọi “tiểu đồ đệ", "tiểu đồ đệ". Nhưng Dạ Cô Tinh trước nay đều lãnh đạm không phản ứng. Toàn bộ sinh viên khoa vật lý hạt nhân của trường đại học Bắc Kinh đều gọi ông là thầy.
Nói thật, ông luôn đoán không được đứa nhỏ này đang nghĩ gì, cũng hiểu có một số việc có vội cũng không được, nhưng trong lòng khó tránh khỏi thất vọng.
Hôm nay một tiếng sư phụ này, chứng tỏ Dạ Cô Tinh đã ở trước mặt tất cả mọi người thừa nhận sự tôn trọng với ông!
"Học trò ngoan, sư phụ đương nhiên tin tưởng vô điều kiện vào con! Cứ vung tay đi làm, không được còn có sư phụ chống cho con cơ mà!"
Diêm Đông Bình nói chắc nịch như chém đinh chặt sắt, ngầm khẳng định dù thắng thua, ông luôn đứng vế phía Dạ Cô Tinh!
Sắc mặt mọi ngươi đều trở nên có chút khó coi ――
Thiên vị trắng trợn đến vậy, dựa vào tính tình thẳng thắn của Diêm Đông Bình, lần này thì lớn chuyện rồi.
Diêm Đông Bình lại chợt thấy khoan khoái ―― lão đây thiên vị đấy, thì sao nào?! Dạ Cô Tinh mỉm cười, khóe miệng ấm áp hơn hẳn.
Danh sách chương