Người con trai mặc một chiếc áo cổ chữ V màu đen giản dị, quần jean xanh đậm ôm lấy đôi chân thon dài mà mạnh mẽ.
Chỉ thấy cậu ta thong thả đút hai tay vào túi quần, mặc kệ những sợi tóc trên trán rủ xuống lộn xộn bay trong gió nhẹ, giống như tranh vẽ. Đôi mắt đen nhánh bị che khuất một nửa, cả người lộ ra một cảm giác lười biếng không nói nên lời. Nói ra không biết là… tác phong không đứng đắn, hay đúng ra là, kẻ vô lại.
Dạ Huy Nguyệt không để ý ai mà thong thả bước đi từng bước từng bước, giống như những việc này hoặc là kinh sợ, hoặc là ngưỡng mộ, hay hoặc là ánh mắt sùng bái. Nhưng tất cả chẳng liên quan gì đến cậu, khóe miệng thản nhiên nở nụ cười khiến người khác thấy cậu có vẻ bất cần và lười nhác, rồi lại như vô hình chung có khoảng cách không thể đến gần.
“Dạ Huy Nguyệt! Anh đứng lại!”
Lúc này, giọng nói sắc bén của một cô gái vang lên, trong nháy mắt đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Dạ Huy Nguyệt nghe vậy dừng nước, nhàn nhã quay đầu lại. Khi nhìn thấy rõ người phía sau, vừa nhếch lông mày, khóe miệng gợn lên chút ý cười, trong chốc lát lộ ra vẻ ngoài không chút đứng đắn, còn có vẻ xấu xa, ăn chơi trác táng: “Là cô?”
Giọng nói trầm ấm như âm thanh duyên dáng của tiếng đàn violon, dịu êm khiến người ta như say trong gió xuân.
Cô gái kia cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai: “Sao, nhìn thấy tôi anh rất ngạc nhiên à? Anh cho rằng chuyện xấu mà anh làm sẽ không ai biết sao? Nếu không muốn ai biết, trừ khi bản thân đừng làm, bản thân anh làm gì thì chỉ có anh là rõ nhất!”
Ánh mắt lạnh lùng lóe lên sự sắc sảo, Dạ Huy Nguyệt cười đểu: “Cô Trần Phương Kỳ, xin hỏi, tôi-đã-làm-gì sao?”
Từng từ rõ ràng là giọng điệu ngả ngớn, nhưng lại khiến người khác nghe được phảng phất có sự lạnh lùng.
Trần Phương Kỳ lại cười lạnh, trong mắt ngập tràn ý thù hận: “Cô? Tôi nhớ rõ lúc trước anh đâu có gọi tôi như vậy… Anh gọi tôi là gì nhỉ? Để tôi nghĩ lại xem… À, đúng rồi, lúc trước anh gọi tôi là Phương Kỳ, Kỳ Kỳ. Mới không gặp nhau ba ngày, mọi người đều nói quần áo sẽ không còn đẹp như lúc ban đầu thì người cũng không còn như xưa. Bây giờ anh có người mới, sợ là trong chớp mắt đã quên người cũ là tôi đây đi rồi!”
Xì xào....
Mọi người đang vây xem bỗng chốc như bùng nổ.
“Trần Phương Kỳ? Cô ấy chính là Trần Phương Kỳ?!”
“Cô ấy không phải là bạn gái của Huy Nguyệt sao? Sao lại…”
“Không lẽ bọn họ chia tay rồi?!”
Ngay lập tức các nữ sinh sôi sục lên vì suy nghĩ tuyệt vời này. Phải biết rằng, một khi hai người chia tay thì Huy Nguyệt sẽ lại độc thân, chuyện này không phải có nghĩa là các cô đều sẽ có cơ hội sao.…
Mà một đám nam sinh lại cười nhạt vẻ khinh thường, nhưng cũng không giấu được ánh mắt ghen tị đã bán đứng sắc mặt của họ.
Chỉ có người không ăn được nho mới nói nho chua.
“Đúng! Nhất định là chia tay rồi! Chị Trần cũng quá cố chấp rồi, nam nữ không còn yêu nhau thì chia tay là chuyện bình thường. Cho dù bị đá thì cũng không nên khóc lóc om sòm trước mặt người khác, có phải không?” Một nữ sinh táo bạo thể hiện lập trường của mình, ám chỉ Trần Phương Kỳ không đứng dậy được sau khi bị đá trong trò chơi tình ái này, không cam tâm vì bị đá, nên làm Huy Nguyệt khó xử ở trước mặt mọi người.
Có nữ sinh kia mở đầu, tất cả những nữ sinh khác liên tiếp đứng ra trách móc---
“Đúng thế! Con gái bị đá, muốn trách thì trách chính bản thân không đủ sức hút, còn cãi nhau, khóc lóc om sòm ở ngoài đường, thật không có nhân phẩm!”
“Ôi! Chưa bao giờ gặp qua loại con gái như thế này, bị người ta đá còn đi nghênh ngang khắp nơi như sợ người khác không biết cơ đấy. Có câu không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, sao lại có người không hiểu cái này!”
“Huy Nguyệt thật đáng thương, tự nhiên bị loại con gái này quấn lấy…”
“…”
Nghe những người mồm năm miệng mười nói chuyện thật khó nghe, nhưng Trần Phương Kỳ không cảm thấy xấu hổ buồn bực. Ngược lại cô ta còn ưỡn thẳng lưng đứng sừng sững trước mặt mọi người, bày ra bộ dạng mình không thẹn với lương tâm. Mọi người vây xung quanh nhìn thấy ánh mắt cô ta nhìn về phía Dạ Huy Nguyệt đầy ẩn ý, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, nhưng không hề có tia oán trách, không giống cô gái vì yêu sinh hận sau khi chia tay một chút nào, việc này khiến cho mọi người khó hiểu.
Hay là… Có ẩn tình gì khác? Tiếng nghị luận bên tai nhỏ dần, Trần Phương Kỳ thấy mọi người đều mang vẻ mặt nghi hoặc, cô ta biết hiện tại chính là thời điểm cô ta đang chờ đợi!
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Trần Phương Kỳ chậm rãi mỉm cười, giọng nói vừa vặn không lớn không nhỏ đủ khiến cho mọi người xung quanh nghe rõ: “Hôm nay, tôi đứng tại chỗ này, không phải như suy nghĩ của mọi người gì mà vì yêu sinh hận, náo loạn bôi xấu, tôi chỉ muốn công bố một sự thật với mọi người!”
“Sự thật? Sự thật gì?”
“Thật sự có ẩn tình?”
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Trông chị Trần có vẻ rất nghiêm túc…”
“…”
“Mọi người cho rằng nam sinh đang đứng trước mặt mọi người là ai? Nam thần? Học bá? Đúng, tôi thừa nhận ngoại hình của cậu ta rất tốt, thành tích cũng tốt, nhưng phẩm hạnh cần phải suy xét lại đã. Mọi người cho rằng một người xuất thân từ cô nhi viện mà lại có thể đi học được ở trường đại học tốt thế này, rồi lại cả ngày đeo đồng hồ Longines xịn được sao?”
Một tiếng “cô nhi” cất lên, đôi mắt Dạ Huy Nguyệt chợt co lại, tim như bị kim đâm, cơn đau sắc nhọn chạy dọc khắp thân thể, cô nhi... cậu chính là… trẻ mồ côi…
Lời Trần Phương Kỳ vừa dứt, đám động đột nhiên yên lặng. Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi xung quanh chợt ồ lên....
“Cái gì?! Huy Nguyệt là trẻ mồ côi?!”
“Trời ạ! Sao có thể?! Nam thần thật sự là…”
“Không thể chấp nhận được! Sao lại có thể như vậy?!”
Trong cảm nhận của những nữ sinh ở đây, Dạ Huy Nguyệt chính là biểu tượng của sự hoàn mĩ. Ngoại hình đẹp, thành tích tốt, đáng lý thì gia đình cậu tất nhiên là giàu có! Chỉ có gia đình giàu có mới có thể dạy dỗ ra một người con trai ưu tú như thế. Điều này ở trong lòng các cô đã là chuyện chắc chắn. Bây giờ những lời Trần Phương Kỳ nói, trong nháy mắt đã đánh tan hình tượng hoàn mỹ trong lòng các nữ sinh. Trong phút chốc, sự tức giận vì bị lừa dối, sự xấu hổ khi bị trêu đùa trào dâng, ánh mắt nhìn về phía Dạ Huy Nguyệt cũng nhuốm màu tức giận.
Nhưng chính họ đã quên mất một sự thật, là từ trước đến nay Dạ Huy Nguyệt chưa từng nói gia đình của mình tốt như thế nào!
Khi có quá nhiều sự khác biệt giữa thực tế và tưởng tượng, và khi tìm thấy những vết nứt trong sự hoàn hảo mà bản thân theo đuổi, con người ta sẽ trở nên điên cuồng.
Thực sự, ánh mắt của mọi người nhìn Dạ huy Nguyệt nháy mắt đã thay đổi, khó có thể diễn tả thành lời, vây hãm trong áp lực bị oán trách, những tiếng xì xào vang lên như bầy ruồi muỗi ồn ào.
Trần Phương Kỳ híp mắt suy tư, liếc nhìn cậu con trai có khuôn mặt lạnh lùng. Ở góc nhìn của cô ta, có thể thấy rõ ràng được đôi tay trong túi quần của anh chàng kia đang run rẩy, cô ta nhướng mày vẻ mặt uy hiếp.
Dạ Huy Nguyệt, anh cũng đừng trách tôi, muốn trách thì hãy trách chính bản thân mình quá thanh cao. Trần Phương Kỳ cô ta có ngoại hình, có trình độ học vấn, gia đình cũng giàu có. Từ nhỏ đến lớn cô ta đều được nâng niu yêu chiều, người theo đuổi cô ta nhiều không kể xiết, cô ta đều không nhìn lấy một lần. Vậy mà lại thích cậu trai người trước mặt này, thậm chí không ngại xấu hổ mà chủ động tấn công, sử dụng không ít thủ đoạn.
Thường xuyên gặp gỡ ngẫu nhiên, cố tình tiếp cận để lấy lòng. Thậm chí khi hai người làm bạn bè, có không ít tin đồn là cô ta cố ý nhờ mấy người bạn thân truyền ra ngoài.
Nhưng người con trai này lại như gần như xa, lạnh lùng khiến người khác phát điên. Cô ta vốn không phải là người có tính kiên nhẫn, lần này vì một người con trai mà lo lắng hao phí sức lực đã phá lệ xem như là lần đầu tiên, cũng có nghĩ đến việc từ bỏ.
Nhưng sau đó cô ta lại nghĩ, có lẽ tính cách của Dạ Huy Nguyệt từ trước đến nay đã là thế. Vả lại nhìn cậu ta khí chất đầy mình, chắc chắn không thể sinh ra trong một gia đình bình thường. Nhà họTrần tuy rằng coi như có một chút tài sản, nhưng so sánh với những gia tộc lớn ở thủ đô là cách xa ngàn dặm. Một nơi trên bầu trời, nơi thì lại dưới đất, mẹ của cô ta luôn dặn dò cô ta phải gả cho người nhà cao cửa rộng!
Giàu có, sang trọng và quyền lực, một tay làm mưa làm gió mới là cuộc sống cô ta theo đuổi. Và cuối cùng cô ta khẳng định Dạ Huy Nguyệt chính là người cô ta nắm trong lòng bàn tay!
Nhưng cuối cùng ước mơ của cô ta tan thành từng mảnh nhỏ khi cô ta nhìn thấy hồ sơ nhập học của Dạ Huy Nguyệt…
Chỉ thấy cậu ta thong thả đút hai tay vào túi quần, mặc kệ những sợi tóc trên trán rủ xuống lộn xộn bay trong gió nhẹ, giống như tranh vẽ. Đôi mắt đen nhánh bị che khuất một nửa, cả người lộ ra một cảm giác lười biếng không nói nên lời. Nói ra không biết là… tác phong không đứng đắn, hay đúng ra là, kẻ vô lại.
Dạ Huy Nguyệt không để ý ai mà thong thả bước đi từng bước từng bước, giống như những việc này hoặc là kinh sợ, hoặc là ngưỡng mộ, hay hoặc là ánh mắt sùng bái. Nhưng tất cả chẳng liên quan gì đến cậu, khóe miệng thản nhiên nở nụ cười khiến người khác thấy cậu có vẻ bất cần và lười nhác, rồi lại như vô hình chung có khoảng cách không thể đến gần.
“Dạ Huy Nguyệt! Anh đứng lại!”
Lúc này, giọng nói sắc bén của một cô gái vang lên, trong nháy mắt đã thu hút ánh mắt của mọi người.
Dạ Huy Nguyệt nghe vậy dừng nước, nhàn nhã quay đầu lại. Khi nhìn thấy rõ người phía sau, vừa nhếch lông mày, khóe miệng gợn lên chút ý cười, trong chốc lát lộ ra vẻ ngoài không chút đứng đắn, còn có vẻ xấu xa, ăn chơi trác táng: “Là cô?”
Giọng nói trầm ấm như âm thanh duyên dáng của tiếng đàn violon, dịu êm khiến người ta như say trong gió xuân.
Cô gái kia cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai: “Sao, nhìn thấy tôi anh rất ngạc nhiên à? Anh cho rằng chuyện xấu mà anh làm sẽ không ai biết sao? Nếu không muốn ai biết, trừ khi bản thân đừng làm, bản thân anh làm gì thì chỉ có anh là rõ nhất!”
Ánh mắt lạnh lùng lóe lên sự sắc sảo, Dạ Huy Nguyệt cười đểu: “Cô Trần Phương Kỳ, xin hỏi, tôi-đã-làm-gì sao?”
Từng từ rõ ràng là giọng điệu ngả ngớn, nhưng lại khiến người khác nghe được phảng phất có sự lạnh lùng.
Trần Phương Kỳ lại cười lạnh, trong mắt ngập tràn ý thù hận: “Cô? Tôi nhớ rõ lúc trước anh đâu có gọi tôi như vậy… Anh gọi tôi là gì nhỉ? Để tôi nghĩ lại xem… À, đúng rồi, lúc trước anh gọi tôi là Phương Kỳ, Kỳ Kỳ. Mới không gặp nhau ba ngày, mọi người đều nói quần áo sẽ không còn đẹp như lúc ban đầu thì người cũng không còn như xưa. Bây giờ anh có người mới, sợ là trong chớp mắt đã quên người cũ là tôi đây đi rồi!”
Xì xào....
Mọi người đang vây xem bỗng chốc như bùng nổ.
“Trần Phương Kỳ? Cô ấy chính là Trần Phương Kỳ?!”
“Cô ấy không phải là bạn gái của Huy Nguyệt sao? Sao lại…”
“Không lẽ bọn họ chia tay rồi?!”
Ngay lập tức các nữ sinh sôi sục lên vì suy nghĩ tuyệt vời này. Phải biết rằng, một khi hai người chia tay thì Huy Nguyệt sẽ lại độc thân, chuyện này không phải có nghĩa là các cô đều sẽ có cơ hội sao.…
Mà một đám nam sinh lại cười nhạt vẻ khinh thường, nhưng cũng không giấu được ánh mắt ghen tị đã bán đứng sắc mặt của họ.
Chỉ có người không ăn được nho mới nói nho chua.
“Đúng! Nhất định là chia tay rồi! Chị Trần cũng quá cố chấp rồi, nam nữ không còn yêu nhau thì chia tay là chuyện bình thường. Cho dù bị đá thì cũng không nên khóc lóc om sòm trước mặt người khác, có phải không?” Một nữ sinh táo bạo thể hiện lập trường của mình, ám chỉ Trần Phương Kỳ không đứng dậy được sau khi bị đá trong trò chơi tình ái này, không cam tâm vì bị đá, nên làm Huy Nguyệt khó xử ở trước mặt mọi người.
Có nữ sinh kia mở đầu, tất cả những nữ sinh khác liên tiếp đứng ra trách móc---
“Đúng thế! Con gái bị đá, muốn trách thì trách chính bản thân không đủ sức hút, còn cãi nhau, khóc lóc om sòm ở ngoài đường, thật không có nhân phẩm!”
“Ôi! Chưa bao giờ gặp qua loại con gái như thế này, bị người ta đá còn đi nghênh ngang khắp nơi như sợ người khác không biết cơ đấy. Có câu không tìm đường chết thì sẽ không phải chết, sao lại có người không hiểu cái này!”
“Huy Nguyệt thật đáng thương, tự nhiên bị loại con gái này quấn lấy…”
“…”
Nghe những người mồm năm miệng mười nói chuyện thật khó nghe, nhưng Trần Phương Kỳ không cảm thấy xấu hổ buồn bực. Ngược lại cô ta còn ưỡn thẳng lưng đứng sừng sững trước mặt mọi người, bày ra bộ dạng mình không thẹn với lương tâm. Mọi người vây xung quanh nhìn thấy ánh mắt cô ta nhìn về phía Dạ Huy Nguyệt đầy ẩn ý, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, nhưng không hề có tia oán trách, không giống cô gái vì yêu sinh hận sau khi chia tay một chút nào, việc này khiến cho mọi người khó hiểu.
Hay là… Có ẩn tình gì khác? Tiếng nghị luận bên tai nhỏ dần, Trần Phương Kỳ thấy mọi người đều mang vẻ mặt nghi hoặc, cô ta biết hiện tại chính là thời điểm cô ta đang chờ đợi!
Dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, Trần Phương Kỳ chậm rãi mỉm cười, giọng nói vừa vặn không lớn không nhỏ đủ khiến cho mọi người xung quanh nghe rõ: “Hôm nay, tôi đứng tại chỗ này, không phải như suy nghĩ của mọi người gì mà vì yêu sinh hận, náo loạn bôi xấu, tôi chỉ muốn công bố một sự thật với mọi người!”
“Sự thật? Sự thật gì?”
“Thật sự có ẩn tình?”
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Trông chị Trần có vẻ rất nghiêm túc…”
“…”
“Mọi người cho rằng nam sinh đang đứng trước mặt mọi người là ai? Nam thần? Học bá? Đúng, tôi thừa nhận ngoại hình của cậu ta rất tốt, thành tích cũng tốt, nhưng phẩm hạnh cần phải suy xét lại đã. Mọi người cho rằng một người xuất thân từ cô nhi viện mà lại có thể đi học được ở trường đại học tốt thế này, rồi lại cả ngày đeo đồng hồ Longines xịn được sao?”
Một tiếng “cô nhi” cất lên, đôi mắt Dạ Huy Nguyệt chợt co lại, tim như bị kim đâm, cơn đau sắc nhọn chạy dọc khắp thân thể, cô nhi... cậu chính là… trẻ mồ côi…
Lời Trần Phương Kỳ vừa dứt, đám động đột nhiên yên lặng. Nhưng chỉ trong vài giây ngắn ngủi xung quanh chợt ồ lên....
“Cái gì?! Huy Nguyệt là trẻ mồ côi?!”
“Trời ạ! Sao có thể?! Nam thần thật sự là…”
“Không thể chấp nhận được! Sao lại có thể như vậy?!”
Trong cảm nhận của những nữ sinh ở đây, Dạ Huy Nguyệt chính là biểu tượng của sự hoàn mĩ. Ngoại hình đẹp, thành tích tốt, đáng lý thì gia đình cậu tất nhiên là giàu có! Chỉ có gia đình giàu có mới có thể dạy dỗ ra một người con trai ưu tú như thế. Điều này ở trong lòng các cô đã là chuyện chắc chắn. Bây giờ những lời Trần Phương Kỳ nói, trong nháy mắt đã đánh tan hình tượng hoàn mỹ trong lòng các nữ sinh. Trong phút chốc, sự tức giận vì bị lừa dối, sự xấu hổ khi bị trêu đùa trào dâng, ánh mắt nhìn về phía Dạ Huy Nguyệt cũng nhuốm màu tức giận.
Nhưng chính họ đã quên mất một sự thật, là từ trước đến nay Dạ Huy Nguyệt chưa từng nói gia đình của mình tốt như thế nào!
Khi có quá nhiều sự khác biệt giữa thực tế và tưởng tượng, và khi tìm thấy những vết nứt trong sự hoàn hảo mà bản thân theo đuổi, con người ta sẽ trở nên điên cuồng.
Thực sự, ánh mắt của mọi người nhìn Dạ huy Nguyệt nháy mắt đã thay đổi, khó có thể diễn tả thành lời, vây hãm trong áp lực bị oán trách, những tiếng xì xào vang lên như bầy ruồi muỗi ồn ào.
Trần Phương Kỳ híp mắt suy tư, liếc nhìn cậu con trai có khuôn mặt lạnh lùng. Ở góc nhìn của cô ta, có thể thấy rõ ràng được đôi tay trong túi quần của anh chàng kia đang run rẩy, cô ta nhướng mày vẻ mặt uy hiếp.
Dạ Huy Nguyệt, anh cũng đừng trách tôi, muốn trách thì hãy trách chính bản thân mình quá thanh cao. Trần Phương Kỳ cô ta có ngoại hình, có trình độ học vấn, gia đình cũng giàu có. Từ nhỏ đến lớn cô ta đều được nâng niu yêu chiều, người theo đuổi cô ta nhiều không kể xiết, cô ta đều không nhìn lấy một lần. Vậy mà lại thích cậu trai người trước mặt này, thậm chí không ngại xấu hổ mà chủ động tấn công, sử dụng không ít thủ đoạn.
Thường xuyên gặp gỡ ngẫu nhiên, cố tình tiếp cận để lấy lòng. Thậm chí khi hai người làm bạn bè, có không ít tin đồn là cô ta cố ý nhờ mấy người bạn thân truyền ra ngoài.
Nhưng người con trai này lại như gần như xa, lạnh lùng khiến người khác phát điên. Cô ta vốn không phải là người có tính kiên nhẫn, lần này vì một người con trai mà lo lắng hao phí sức lực đã phá lệ xem như là lần đầu tiên, cũng có nghĩ đến việc từ bỏ.
Nhưng sau đó cô ta lại nghĩ, có lẽ tính cách của Dạ Huy Nguyệt từ trước đến nay đã là thế. Vả lại nhìn cậu ta khí chất đầy mình, chắc chắn không thể sinh ra trong một gia đình bình thường. Nhà họTrần tuy rằng coi như có một chút tài sản, nhưng so sánh với những gia tộc lớn ở thủ đô là cách xa ngàn dặm. Một nơi trên bầu trời, nơi thì lại dưới đất, mẹ của cô ta luôn dặn dò cô ta phải gả cho người nhà cao cửa rộng!
Giàu có, sang trọng và quyền lực, một tay làm mưa làm gió mới là cuộc sống cô ta theo đuổi. Và cuối cùng cô ta khẳng định Dạ Huy Nguyệt chính là người cô ta nắm trong lòng bàn tay!
Nhưng cuối cùng ước mơ của cô ta tan thành từng mảnh nhỏ khi cô ta nhìn thấy hồ sơ nhập học của Dạ Huy Nguyệt…
Danh sách chương