“Cô nhóc này, cô tốt nghiệp trường nào vậy?” Đôi mắt lão luyện của Thiết Sơn hiện lên vẻ kinh ngạc: “Là điện ảnh hay là hý kịch?”
Dạ Cô Tinh khẽ cười, thực sự cô không ghét người thẳng tính như người trước mặt này: “Tôi còn chưa tốt nghiệp trường...”
“Cái gì? Cô còn chưa tốt nghiệp sao?!” Thiết Sơn ngạc nhiên thốt lên, sau đó ông ta ngại ngùng nhìn mọi người mà cười, vừa lẩm bẩm vừa ngồi xuống: “Tại sao còn chưa tốt nghiệp thế này... Không đúng nha...”
Vương Thạch đang chỉ huy nhân viên công tác ở vị trí sân bãi, anh quay qua nói chuyện với Thiết Sơn: “Nhắc mới nhớ, hai người học chung trường đấy....”
“Chung trường sao?!” Người thét lên lúc này chính là Tào Quân: “Đạo diễn Vương, cậu không nhầm lẫn chứ? Lão Thiết tốt nghiệp chuyên ngành Ngôn Ngữ Trung của đại học Bắc Kinh, không phải ở điện ảnh cũng không là hí kịch.”
“Khụ khụ, sao tôi có thể nhớ nhầm chứ? Dạ Cô Tinh là sinh viên khoa Vật lý hạt nhân của đại học Bắc Kinh đấy, bây giờ chỉ mới học năm hai! Trời ơi.... Cậu cẩn thận chút xíu, cái ống kính của máy quay này này rất dễ vỡ...”
“Cái gì?! Cô... Cô là sinh viên của đại học Bắc Kinh á?” Thiết Sơn như mắc nghẹn một ngụm nước ở yết hầu, trong phút chốc gương mặt gầy gò đen sạm của ông đỏ bừng lên.
Dạ Cô Tinh nhún vai, coi như ngầm là thừa nhận. Khi nãy cô vừa định nói ra nhưng cô lại bị Thiết Sơn cắt lời.
Ánh mắt của Diệp Lưu Thanh cũng vô cùng kinh ngạc, chỉ có điều không biểu hiện rõ ràng như những người khác thôi. Anh ta biết xuất thân của Dạ Cô Tinh không rõ ràng, tuổi đời vẫn còn nhỏ. Nhưng anh ta không ngờ đến cô là sinh viên chuyên ngành Vật lý hạt nhân của đại học Bắc Kinh? Đấy là chuyên ngành trọng điểm của đại học Bắc Kinh đó! Anh ta hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh lập tức có phần phức tạp...
Trên thực tế, trong hầu hết ánh mắt mọi người, trường điện ảnh và hý kịch được cả nước công nhận là cái nôi đào tạo ra những ngôi sao. Nhưng về phương diện thành tích thì lại rất thấp. Ngược lại họ lại có yêu cầu cực kỳ cao về năng khiếu nghệ thuật, ngoại hình của sinh viên, việc này ám chỉ cho mọi người biết... việc thi được vào trường điện ảnh hay hý kịch, đều bị gọi là làm việc không đàng hoàng. Sinh viên ra trường chỉ dựa vào khuôn mặt và kiếm sống bằng một cái danh hiệu, đó là "bình hoa"!
Ngược lại, trường đại học Bắc Kinh này là trường trọng điểm của quốc gia. Người vào đây không phải là thủ khoa thì cũng là đứng top, với số lượng lớn nhân tài có kỹ thuật cao, có nền tảng tri thức cao, là tinh anh có trình độ cao, hoàn toàn dựa vào đầu óc để kiếm sống.
Sinh viên trường đại học có danh tiếng so với sinh viên trường nghệ thuật, có sự khác biệt giống như người có đọc sách và người hát rong của thời xưa.
Loại thành kiến này sớm đã ăn sâu vào gốc rễ. Thực ra nếu như có con đường khác đi đến thành công, sẽ không có nhiều người chọn con đường làm diễn viên này, vì nó quá phức tạp và không dễ dàng để thành công.
Vậy cho nên trong mắt Tào Quân, Thiết Sơn và Diệp Lưu Thanh, Dạ Cô Tinh chính là ‘quái vật’!
Khụ khụ... ở trong mắt Vương Thạch cũng đã từng như thế. Có điều bây giờ anh ta đã không còn thấy ngạc nhiên nữa. Được rồi! Anh ta thừa nhận là anh ta cố ý vạch trần tin này ra. Anh ta muốn xem những người này há to miệng đầy kinh ngạc, xem có giống như anh ta trước đây không!
Và đương nhiên là có rồi!
“Đại học Bắc Kinh sao?” Tào Quân nhìn Thiết Sơn.
“Khoa Vật lý hạt nhân?” Thiết Sơn nhìn Vương Thạch.
“Ừm!” Vương Thạch xua tay tỏ vẻ giống như không quan tâm. Anh ta quay đầu, tiếp tục công việc giám sát... Trời ơi! Đã nói biết bao nhiêu lần, đã bảo đặt nghiêng bốn lăm độ rồi, cậu chưa từng học môn toán sao?
“Cô.... luôn mang đến sự bất ngờ cho người khác.” Diệp Lưu Thanh bất đắc dĩ lắc đầu. Trong lòng anh ta đã dần trở nên miễn nhiễm qua vài lần bất ngờ. Anh ta tin rằng dù lần sau anh có nghe thấy tin gì đi chăng nữa, thì cũng sẽ không quá ngạc nhiên.
“Cô nhóc đàn em? Ông anh khóa trên?” Ánh mắt Tào Quân nhìn thấy Dạ Cô Tinh và Thiết Sơn đang băn khoăn, giọng điệu đùa giỡn, lập tức nhận nhận một cú thụt cùi chỏ.
Dạ Cô Tinh khẽ cười: “Thực ra thì dù là trường nào, mỗi cái đều có cái hay của nó. Không lẽ những người chưa học đại học lại không thể kiếm được tiền! Mỗi người đều có cuộc sống riêng, số phận riêng. Mặc dù có rất nhiều trường hợp chúng ta chưa chứng kiến, nhưng không thể phủ nhận là nó không công bằng. Cuộc sống chính là như vậy.”
Vương Thạch có chút sửng sốt, đương nhiên là anh ta nghe thấy được. Tào Quân cùng với Diệp Lưu Thanh đều đăm chiêu, biểu cảm vi diệu.
Thiết Sơn thì lại cười nói sang sảng: “Cô nhóc này, thật không đơn giản nha!” Nói xong, ông ta nhìn về phía Vương Thạch nói to: “Cậu em Vương, để ông anh đây giúp cậu. Tôi và đám thanh niên trẻ tuổi này đúng là không thể có tiếng nói chung, nhưng công việc vẫn quan trọng hơn!”
Khóe miệng Dạ Cô Tinh càng cong lên, Thiết Sơn này không giống như lời đồn là không thấu tình đạt lý! Ngược lại, ông ta còn cực hiểu chuyện và hoạt bát!
Diệp Lưu Thanh lịch sự cười một tiếng, ánh mắt anh ta nhìn Dạ Cô Tinh càng lúc càng thâm thúy: “Tôi cũng đi giúp đây”.
Cuối cùng, chỉ còn sót lại Tào Quân.
Dạ Cô Tinh nhìn ông, chỉ cười nhưng không nói.
“Khụ khụ... Cô nhóc, cô nhìn tôi làm gì?” Mặc dù được mỹ nữ nhìn, ông cảm thấy rất vui nhưng không phải là kiểu nhìn trắng trợn, tùy tiện như vậy!
“Thầy Tào, thầy không đi theo giúp sao?”
“Hả? Ờ, thế tôi đi trước đây.” Nói xong, ông ngoảnh mặt về phía Vương Trực kêu gào: “Đạo diễn Vương, tôi đến giúp cậu đây!”
Dạ Cô Tinh mỉm cười hài lòng, chuyện này như vậy mới đúng. Không thể để cho Vương Thạch làm việc một mình được, đúng không? Có thể mời các bậc thầy từ bên ngoài đến, đoàn làm phim “Bầu trời thành phố” cũng xem như rất may mắn. Nhặt được một món hời tốt đến như vậy, đội ngũ sản xuất chế tác hùng hậu như vậy, sẽ đảm bảo doanh thu phòng vé ở một số lượng nhất định. Nhưng may mắn nào có thể dễ kiếm đến như thế?
Những người này làm gì có ai kém hơn Vương Thạch. Chẳng những không thua kém, ngược lại danh tiếng của ba người đã còn vượt qua Vương Thạch rất nhiều. Quả thật là khách lấn chủ, nếu họ không nể mặt mũi của của Ngô Kha Cần. Chỉ dựa vào cái đoàn làm phim nhỏ tí ti này, cô tin là Thiết Sơn và Tào Quân còn không thèm để ý.
Diệp Lưu Thanh vì bù đắp cho tiếc nuối, đương nhiên là chuyện khác, nhưng trong lòng của anh ta ít nhiều vẫn sẽ cảm thấy bất mãn. Dù sao, anh ta và Vương Thạch là bạn thân từng học chung. Nhưng bây giờ địa vị của Vương Thạch đã lấn át anh ta. Một người là đạo diễn, một người là phó đạo diễn.
Cô tin rằng không có người nào nguyện ý dưới trướng của người có địa vị thấp hơn.
Cho nên, cô có thể hiểu được những chỗ khó xử của Vương Thạch!
Từ lúc khai máy đến bây giờ, Dạ Cô Tinh là người ở bên ngoài nhìn thấy rất rõ ràng. Từ đạo cụ, thiết bị cầm tay đều do chính tay Vương Thạch tự mình lo liệu. Diệp Lưu Thanh phụ trách giám sát hình ảnh. Còn Tào Quân với Thiết Sơn cứ như người ngoài cuộc, cầm cuốn kịch bản trong tay trông có vẻ giống như đang làm việc, nhưng thực tế thì họ chẳng làm cái gì cả!
Bộ phim này được xem như là tác phẩm đầu tay của Dạ Cô Tinh. Cô tự mình làm từ lựa chọn kịch bản, đầu tư, tự đóng vai chính. Cô bỏ ra rất nhiều thời gian để tạo dư luận, dựa vào Bạch Sương Sương gây sức hút, rồi nâng Tiêu Mộ Lương lên. Thậm chí vì để cho giai đoạn tuyên truyền diễn ra có hiệu quả, cô không ngại gài bẫy Dương Giang, đoạt lấy “Thuần Ngu thời thượng”. Cô còn đầu tư hơn chục triệu để xây dựng “Thế Kỷ Phong Thượng” theo kiểu cách khác! “Bầu trời thành phố” có thể được chú ý và nổi tiếng như bây giờ, trên con đường đó có khó khăn như thế nào, cô và Vương Thạch đều hiểu rõ.
Thế nên cô tuyệt đối không cho phép xảy ra chút sai sót nào, dù đó chỉ làm một sai lầm nhỏ. Nếu sai sót này do Tào Quân và Thiết Sơn gây ra, cô không ngại tự mình ra tay giải quyết các rắc rối này. Thậm chí cô còn cân nhắc xem có nên dùng lực lượng của hắc bang hay không.
Từ trước đến nay, tiền của cô chỉ sử dụng cho người có ích, chưa bao giờ cung cấp cho kẻ ăn không ngồi rồi.
Rốt cuộc về việc có đi chung đường với Tào Quân và Thiết Sơn hay không. Cô sẽ không đưa ra kết luận, cho nên trước khi cô tận mắt chứng kiến thái độ của họ, cô sẽ không vội vàng đưa ra kết luận... Mỗi người đều có cuộc sống riêng, số phận riêng. Mặc dù có rất nhiều trường hợp chúng ta chưa chứng kiến, có thể là nó không công bằng. Nhưng không thể phủ nhận một điều, cuộc sống chính là như vậy.
Hiển nhiên, Thiết Sơn là người đầu tiên hiểu ra và thay đổi. Tuy rằng lão gầy gò này có tính tình không được tốt, thẳng thắn, nhưng trong lòng ông ta cũng không xấu và còn am hiểu cái đạo lý đối nhân xử thế.
Chắc hẳn Diệp Lưu Thanh cũng đã hiểu. Anh ta là người thông minh có tham vọng, điều đó Dạ Cô Tinh đã đưa ra kết luận vào lần đầu tiên gặp anh tại buổi thử vai của "Bầu trời thành phố".
Còn về Tào Quân, dáng vẻ của ông ta bên ngoài như không biết gì, nhưng Dạ Cô Tinh cảm thấy được ông ta đã hiểu nhưng giả vờ hồ đồ.
Tuy nhiên theo tình hình hiện tại, cả ba người họ đều khiến cô hài lòng.
Cuối cùng, khi bên kia bận rộn mãi mới xong, Vương Thạch cầm tập kịch bản đi đến chỗ cô. Những hạt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán của anh ta. Cả người đã đen hơn nhiều so với lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nhìn thấy anh ta ở cửa hàng Mcdonald, nhưng cũng tràn đầy năng lượng hơn.
Khóe mắt và cặp chân mày của Vương Thạch đã từng hiện lên vẻ mệt mỏi. Anh ta bất lực trước cuộc sống, bất lực trước số phận, giống như một người sống trong bóng tối. Nhưng ông trời cũng không cho anh ta một chút ánh sáng nào lúc bình minh. Vì vậy anh ta chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, không thể nhìn thấy điểm cuối trong bóng tối, nỗi sợ hãi bao quanh anh ta từng lớp từng lớp một.
Bây giờ, anh ta vừa gầy gò vừa đen, tuy mới ngoài ba mươi nhưng đã trải qua những thăng trầm của cuộc sống, nhưng trong đôi mắt không hề có chút nào sợ hãi và chùn bước.
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi vì cái gì?”
“Tôi... không thể khiến bọn họ... tự nguyện làm theo.” Vương Thạch nói rất khó khăn.
“Anh cảm thấy chỉ dựa vào một câu nói của tôi có thể thay đổi được thái độ của họ?”
Vương Thạch sững sờ.
“Nếu thực sự anh không có bản lĩnh có thể khiến cho họ thán phục, anh cảm thấy chỉ một diễn viên nhot bé như tôi có thể tác động vào những người này sao?”
Dạ Cô Tinh không phải an ủi Vương Thạch, điều cô nói là sự thật. Nếu như Vương Thạch khó thuyết phục được công chúng, vậy thì Tào Quân và Thiết Sơn sẽ không dễ dàng nói chuyện với anh ta như vậy. Người có tri thức đều là người chính trực, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Nếu không phải như thế, hai người họ đã cuốn gói rời đi từ lâu.
Lời nói của cô chỉ là một hồi chuông báo động để bọn họ nhận ra thực tại sớm hơn mà thôi. Dù sao thì ngay cả diễn viên nhỏ như cô cũng có thể nhìn ra mánh khóe, chỉ có thể chứng minh rằng bọn họ đã làm quá nhiều. Đến lúc đó, chẳng khác nào mua dây buộc mình, không phải tình cảnh mà người thông minh muốn nhìn thấy!
Đáy mắt Vương Thạch chợt sáng bừng, anh ta nhìn Dạ Cô Tinh cười cảm kích.
Cô gái này là quý nhân của anh ta, vô hình chung lại còn như một người thầy chỉ dẫn cho anh ta!
"Chị ơi! Chị!"
Bỗng nhiên, ánh mắt của cô gái sáng bừng lên, cong môi nở một nụ cười nhàn nhạt, trong mắt tỏa ra sự ấm áp. Đây là lần đầu tiên Vương Thạch nhìn thấy một nụ cười được phát ra từ tận trái tim cô. Hóa ra ngoài vẻ lạnh lùng, ảm đạm, cũng sẽ có giây phút cô tươi cười rạng rỡ như thế.
Nhìn theo ánh mắt của cô gái này, chỉ thấy ở cách đó không xa có một cậu thiếu niên đang ra sức vẫy tay. Mặt mày điển trai, tinh thần đầy sức sống tỏa ra dồn ép người khác. Đôi mắt đen nhánh mang lại cảm giác phản nghịch và bướng bỉnh. Nhưng khi nhìn thấy cô gái này đột nhiên nó trở nên tràn đầy sự ấm áp.
"Chị..." Dạ Huy Nguyệt cầm túi nhỏ túi lớn chạy lao đến chỗ cô đang đứng. Sau đó dưới sự ngỡ ngàng của Vương Thạch, cậu nhét một túi lớn vào lòng của anh ta. Tiếp theo cậu tùy tiện hét to với mọi người xung quanh: "Thất thần cái gì thế? Còn không mau đến phụ giúp tôi một tay! Đây chính là cơm trưa của mọi người đó, không ăn thì thôi nha!"
Nghe cậu nói, mấy nhân viên đang cầm máy thu âm gần nhất nhanh chóng ném micro xuống, và tiến lên nhận lấy đồ ăn.
"Người anh em này, cảm ơn cậu nha! Nhiều như vậy còn làm phiền cậu đưa tới!”
“Ồ, trông tôi giống như mấy anh giao đồ ăn ngoài kia sao?”
“Không phải sao?" Người kia sững sờ. Trong chốc lát, Dạ Huy Nguyệt nhếch môi, ưỡn ngực mình lên, vẻ mặt có chút tự hào: "Tôi là điều phối viên! Là điều phối viên đó!" Mặc dù cậu cũng không hiểu điều phối viên là cái quái gì.
Nhưng bây giờ cậu rất là hào hứng, có trời mới biết làm kẻ lưu manh mà không cần giả thâm trầm thoải mái như thế nào! Tội nghiệp, cậu ta phải giả vờ suốt nửa học kỳ. May mà có Trần Phương Kỳ xuất hiện để cậu lột bỏ lớp ngụy trang từ sớm. Giờ cuối cùng cậu cũng không cần phải giả nam thần, giả làm học bá gì nữa. Cậu muốn xử lý ai thì có thể xử lý người đó. Chỉ ngắn ngủi trong vòng một ngày, cậu tích lũy được rất nhiều fan nam. Thậm chí là cả "ba tên khốn" khinh thường cậu trong ký túc xá nhất, sau khi nghe về hành động anh hùng của cậu, đêm qua họ đã tự động đi giặt tất giúp cậu!
Bây giờ, Dạ Huy Nguyệt cảm thấy bản thân mình tràn đầy sức mạnh. Muốn chém ai thì chém, muốn diệt ai thì diệt! Cậu quyết định sau khi tan làm sẽ đi đến Bá Tam Bàn đối diện trường học để đánh một trận! Grừ grừ...
Con mẹ nó! Cậu không thích làm chính nhân quân tử!
"Ồ! Cậu em thực sự rất bá đấy! Cậu như này..." Người nhân viên mập kia đã ăn xong phần của mình, ăn đến nỗi đầy mỡ trên miệng. Nhìn Dạ Huy Nguyệt rồi bật ngón cái tay phải đang cầm đũa lên.
Huy Nguyệt nở một cười hào sảng: "Người anh em, được của nó đấy! Nào nào nào! Nhất định phải mời anh một điếu..." Nói xong, cậu móc bao thuốc trong túi, rút ra một điếu thuốc và vui vẻ đưa sang.
Thoáng chốc mặt mày của anh mập kia hớn hở lên, đưa tay nhận lấy, gác nó ở trên tai mình, nở một nụ cười chất phác: "Hì hì.... Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi hút..."
Dạ Huy Nguyệt nghe vậy thì nhún vai, thu hồi bật lửa lại. Sau đó khẽ nhướn mày, dường như là nhớ đến điều gì đó. Cậu vươn một bàn tay lên đánh vào cánh tay của anh mập kia, chỉ nghe thấy tiếng "bép..." giòn tan. Vương Thạch run rẩy nghĩ thầm, hẳn thì phải đau lắm...
Suýt nữa thì hộp cơm trong tay của anh mập kia bị lật đổ. Anh ta bất mãn, vô thức cau mày, đang muốn mở miệng chửi to, nhưng không ngờ Dạ Huy Nguyệt lại mở miệng nói trước: "Này! Anh bạn, anh như vậy là không được nha."
"Cái gì?"
"Anh nhìn xem, tất cả mọi người đều đói bụng này, một mình anh ăn cũng không ngon! Đi đi đi, thông báo cho mọi người biết mà đến nhận cơm! Ăn no xong bắt đầu làm việc thật tốt, làm xong về nhà sớm, ôm vợ cùng nhau lăn trên giường không phải tốt hơn sao?"
Anh mập kia gãi đầu, quả nhiên anh ta đã bị phân tâm, cái tát khi nãy cũng quên sạch sành sanh. Vô thức nhớ đến vợ mình ngượng ngùng đỏ mặt trong chăn, cười hì hì: "Được thôi! Tôi đi thông báo cho!" Nói xong, anh ta khiêng túi lớn túi nhỏ lên, cố gắng hết sức đi giao bữa ăn!
Trong phút chốc, Dạ Huy Nguyệt thay đổi dáng vẻ cười đùa tí tửng như tên lưu manh, trở về bộ dáng bình thường, lật mặt như lật sách. Trong ánh mắt cậu vẫn còn đầy kiêu ngạo và phản nghịch, nhưng trên mặt lại lại có nhiều nét chín chắn. Cậu quay người lại cười với Dạ Cô Tinh, thoáng chốc khuôn mặt thiếu niên đấy giống như tranh vẽ, cậu thân mật gọi: "Chị..."
Dạ Cô Tinh khoanh tay trước ngực, ung dung bước đến, cô mỉm cười hỏi: "Biết hút thuốc lá rồi sao?" Giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa đầy sự nguy hiểm.
Dạ Huy Nguyệt là người thông minh như thế nào, trong nháy mắt cậu đã hiểu được lời nói của chị mình, nhanh chóng giải thích: "Em cam đoan với chị là không có! Em không hút, em chỉ nhìn người ta hút thôi! Thật đấy! Em xin thề!" Cậu giơ ba ngón tay lên hướng lên trời.
"Được rồi. Giới thiệu một chút, đạo diễn của ‘Bầu trời thành phố’ - Vương Thạch". Sau đó, cô chuyển hướng ngón tay: "Đây là điều phối viên mà tôi tìm - Dạ Huy Nguyệt.".
"Chào anh.".
"Chào cậu.".
Hai bên bắt tay nhau, một bên trưởng thành chững chạc, một bên tùy ý bướng bỉnh, trong mắt nổi lên tia lửa bùm bùm. Đây là cuộc đọ sức giữa những người đàn ông, không phải có ân oán gì, chỉ đơn giản là đối mặt!
Tình bạn của đàn ông, đôi khi rất khó để lý giải!
Đầu tiên, Vương Thạch cho người dẫn Dạ Huy Nguyệt đi làm quen với sân bãi. Trên thực tế điều phối viên giống như quản gia của một gia đình lớn trong dinh thự thời phong kiến. Chân bước vào nơi này một chút, tay nhúng vào chỗ kia một cái. Chỉ cần đảm bảo đoàn làm phim sóng yên biển lặng, không có việc gây sự với nhau, đốc thúc mỗi người mỗi bộ phận làm việc không được lười biếng, thế là xong chuyện!
Nghe có vẻ là không khó, nhưng thực sự hầu hết những người bình thường không thể làm được công việc này. Bởi vì đây là nhân vật "mặt đen" điển hình, thường xúc phạm đến người khác và nói những lời khó nghe. Có điều như thế lại không hẹn mà hợp với tính tình của Dạ Huy Nguyệt. Giao vị trí này cho Dạ Huy Nguyệt là phù hợp hơn ai hết!
Can đảm thận trọng, biết tiến biết lùi, đầu óc nhạy bén, tư duy rõ ràng. Đã từng tiếp xúc qua với đủ dạng người, lại am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, đó chính là một nhân tài! Vương Thạch nhìn theo bóng lưng đang đi xa của Dạ Huy Nguyệt, trong lòng anh thầm khen.
Trong mắt của Dạ Cô Tinh cũng xẹt qua vẻ hài lòng. Xem ra, cậu em vừa bốc đồng vừa liều lĩnh ngày trước, trong lúc cô không hề hay biết, đã dần dần trưởng thành, trở thành một người đàn ông thực thụ! Chỉ là sự gian khổ trong đó...
Mọi người ăn cơm trưa xong, nhanh chóng di chuyển địa điểm. Địa điểm quay phim tiếp theo ở một sân tập trong thành phố. Tiêu Mộ Lương lái xe đến đúng giờ, chỉ là sắc mặt của anh ta hơi tái nhợt, hai hàng chân mày giống như đang có phiền muộn.
"Anh không sao chứ?" Dạ Cô Tinh nhỏ giọng hỏi thăm.
Người đàn ông lạnh lùng mím môi mỏng thật chặt: "Không sao". Lời nói của anh cũng lạnh lùng.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh di chuyển nhìn sang cánh tay phải đang run rẩy của anh, Tiêu Mộ Lương không chút biến sắc mà ngăn cản ánh mắt dò xét của cô.
"Anh có đến bệnh viện tập phục hồi chức năng đúng thời gian hẹn không?" Cô nhướng mày. Lần trước khi cô cứu Tiêu Mộ Lương khỏi tay Thái Phi Tượng, tay phải của anh nắm chặt mảnh kính bị vỡ, máu thịt trộn lẫn vào nhau. Mặc dù sau đó Hải Long có cử bác sĩ Thủy Quang gì đó đến chữa trị, tạm thời chưa có nguy hiểm. Nhưng bởi vì mảnh vỡ ghim quá sâu vào tay phải của anh ta làm tổn thương đến dây thần kinh. Cơ bản là anh không thể dùng sức trong thời gian này, nhất định phải đến tập phục hồi chức năng đúng hẹn, như vậy mới có thể khôi phục lại như bình thường.
Thế nhưng hôm anh ta lại tự mình lái xe đến đây?! Ngay cả cầm ly nước bằng tay phải còn khó khăn, vậy thì điều khiển tay lái như nào?
"Dù sao cũng vô dụng, có chữa cũng như không chữa thôi". Một người đàn ông khi đã bày ra một bức tường gai quanh thân mình, có thể khiến người ta đau tai chỉ bằng một câu nói.
Dạ Cô Tinh cười lạnh lùng: "Không tự quý trọng bản thân mình, sao lại để cho người khác yêu quý được?... Tôi chưa từng cứu người vô dụng". Nói xong, cô xoay người rời đi đến phong thay đồ được dựng tạm thời.
Nếu như Tiêu Mộ Lương vẫn xuống dốc như thế này, vậy thì uổng công cô đã cực khổ để cứu anh ta.
Tay phải của người đàn ông càng lúc càng run rẩy nhanh hơn, ánh mắt không che giấu được sự phức tạp, xuất hiện muôn vàn ý vị. Nhưng cuối cùng anh ta lại cười nhạo bản thân, anh... là đồ vô dụng?
Có lẽ là vậy...
"Thợ trang điểm, nhà tạo mẫu đã ổn chưa?" Vương Thạch lớn tiếng hỏi.
"Bên này Tiêu Tinh đã xong!”
“Bên này Viên Hi Thần cũng xong!”
“Tốt! Các thiết bị vào vị trí, ‘Bầu trời thành phố’ cảnh thứ bảy chuẩn bị, action!"
Đây là lần đầu tiên cả hai người gặp nhau đúng nghĩa. Không chỉ là một bóng lưng đơn điệu, cô gái gặp được chàng trai thì không mấy quan tâm để ý. Còn chàng trai trông thấy cô gái thì mang một lòng cảm mến yêu thương.
Ánh nắng của mặt trời giữa mùa hè như muốn thiêu đốt mặt đất. Giữa trưa mười hai giờ không có ai trên sân tập, ve kêu ầm ĩ, gió nóng thổi vào mặt. Lúc này một bóng người trắng tinh đột nhiên xuất hiện trong ống kính.
Cô gái mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu sáng. Tóc cô kéo ra sau chiếc mũ giống kiểu cột tóc đuôi ngựa, buông lỏng ở phía sau lưng. Tóc nhẹ nhàng lắc lư theo từng bước đi của cô, đóa hoa độc nhất vô nhị chính là tinh thần đầy phấn chấn của tuổi thanh xuân nhẹ nhàng đến như phả vào mặt.
Tiêu Tinh hơi uể oải, sắp đến kỳ thi cuối kỳ, nhưng cô vẫn không qua được môn thể dục. Từ đầu đến cuối cô không có cách nào mà đạt được tiêu chuẩn. Nhảy xa còn miễn cưỡng qua ải được, chứ chạy 800 mét thì...
Viên Hi Thần không hiểu vì sao mình lại vô tình đi đến được nơi này. Thậm chí tránh được bảo vệ canh cổng, anh còn leo tường để đi vào trường trung học nữ sinh. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ chật vật đến vậy.
Nửa năm ròng rã trôi qua, trái tim anh giống như có sự dẫn dắt trong bóng tối. Chính anh cũng không thể biết được mình không thể buông bỏ cái gì. Trong đầu lướt qua bóng lưng cao gầy mảnh khảnh, cùng với... khuôn mặt thanh tú có đường nét tinh xảo kia.
Tiêu Mộ Lương mặc một chiếc áo sơ mi giản dị màu vàng nhạt. Giờ phút này nó đã bị mồ hôi làm cho thấm ướt, nhăn nhúm dính chặt vào bờ ngực của anh, nhàn nhạt lộ ra đường nét cường tráng của cơ ngực và bụng, từng khối cơ bắp, hơi thở nam tính mạnh mẽ tới khó cưỡng.
Ở đằng xa, một cô gái nhỏ đang chỉ đạo nhân lực và sắp xếp cảnh trí, dừng lại một chút. Giọng nói nghẹn lại, nuốt một ngụm nước bọt, một đôi mắt hoa mai ướt sũng như muốn dán lên đó.
Vương Thạch ngồi ở phía sau máy quay, mặc dù trên tay anh ta không điều chỉnh góc máy, nhưng trong lòng không khỏi rung động. Ngày hôm qua Tiêu Mộ Lương cũng chỉ toàn cảnh xuất hiện một mình, cũng không nhìn rõ được khả năng diễn xuất. Anh ta cảm thấy cũng chỉ như vậy thôi. Nhưng nếu là người mà Dạ Cô Tinh muốn nâng đỡ, đương nhiên là anh ta không có bất kỳ một sự phản đối nào. Tiêu Mộ Lương miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được, không gây ra trở ngại gì cho lắm.
Thật ra Vương Thạch không ôm hy vọng quá lớn. Dù sao thì Tiêu Mộ Lương đã từng...
Nhưng ngày hôm nay, anh ta cảm thấy mình đã sai, lại còn sai hoàn toàn! Nào có sự miễn cưỡng? Từ sau khi anh ta hô một tiếng "action", thần thái của Tiêu Mộ Lương đột nhiên thay đổi. Trạng thái sa sút tinh thần, không có sức lực lúc này đã bị cuốn trôi. Nhờ kỹ thuật trang điểm nên màu da của anh ta vẫn như bình thường. Dường như lúc này đây anh ta chính là Viên Hi Thần - người đang gặp trắc trở trong tình yêu, hoang mang, ngơ ngác không biết gì.
Bởi vì xuất thân cao quý, nên Viên Hi Thần có thói quen với việc kiểm soát mọi thứ. Anh ấy không nói nhiều, thậm chí có thể nói là lạnh lùng. Bây giờ, Tiêu Tinh là người duy nhất mà anh ấy "không thể khống chế được".
Thế nên anh ảo não, nghi hoặc. Anh ấy đang kiềm chế, nhưng cuối cùng không thể làm theo ý định ban đầu của bản thân mà đi đến nơi này.
Bước chân của Viên Hi Thần chậm lại, chớp mắt không dám tin, anh lại tiếp tục chớp mắt nhìn bóng lưng kia...
Hình như Tiêu Tinh cảm nhận được, cô quay đầu lại nhìn. Sau đó cô lập tức hô lên một tiếng: "Anh, anh là ai? Tại sao lại đi vào trường học của chúng tôi?"
Lần này, anh đã nhìn thấy rất rõ ràng! Cô thiếu nữ ngoái đầu lại nhìn, kinh ngạc mở to đôi mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng, sáng lạn như ánh sao trời. Đôi môi như cánh hoa hồng trong nắng, kiều diễm mềm mại như cánh tường vi. Làn da trắng trẻo xinh đẹp tuyệt trần. Cô đứng trước mặt anh, duyên dáng yêu kiều như bầu trời trong trẻo sau một cơn mưa!
Chớp mắt một cái đã là ngàn năm. Trái tim Viên Hi Thần đập rộn ràng, đến lúc này con tim anh đã hoàn toàn bị chiếm giữ.
Tiêu Mộ Lương không thể nói được cảm giác trong lòng mình. Trong lúc đó, anh ta bỗng cảm thấy như đang xuyên qua dòng chảy thời gian. Cũng là một buổi chiều nắng chói chang, người con gái quay đầu nhìn lại, cười tươi như hoa.
Diệp Tử....
Đôi môi của anh run lên, trong mắt cuộn trào vẻ đau thương và sầu muộn. Dạ Cô Tinh cảm thấy tình hình không ổn, khi máy quay của Vương Thạch tiến đến, trong phút chốc, cô lập tức bước sang bên trái một bước nhỏ. Động tác này kéo theo tiêu điểm của máy quay lên người mình.
Tiêu Tinh chống cằm, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, đôi mắt xinh đẹp đó quan sát người đàn ông xa lạ này nhìn từ trên xuống dưới: "Chẳng lẽ... Anh là học sinh của trường trung học bên cạnh?!" Ánh mắt cô gái lộ ra vẻ khiếp sợ: "Anh, anh đã trèo tường vào trường chúng tôi... tôi... tôi..."
Cô gái bắt đầu nói lắp, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên. Nam sinh của trường trung học bên cạnh thường xuyên trèo tường vào trường trung học của nữ sinh, đã có rất nhiều nữ sinh bị quấy rối.
Viên Hi Thần đột nhiên hoàn hồn lại. Ống kính di chuyển sang gương mặt của Tiêu Mộ Lương, ánh mắt anh lộ ra vẻ lo lắng, xua tay liên tục: "Tôi không phải! Tôi, tôi là... giáo viên mới đến."
"Giáo viên?" Cô gái rất thông minh, nhìn anh ấy từ trên xuống dưới, ánh mắt càng lúc càng nghi ngờ.
Lúc này, Viên Hi Thần mới cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình. Quần màu vàng nhạt đã bị dính bẩn, nhăn nhúm. Trong lòng chợt sửng sốt, nhưng anh đã có cách rồi: "Khụ khụ... Tôi là giáo viên thể dục mới đến, vừa mới tập..." Sau đó, anh xòe hai bàn tay ra: "Cho nên mới..."
Hiển nhiên, Tiêu Tinh hơi tin tưởng, sự cảnh giác giảm xuống rất nhiều. Cô vừa nghĩ anh ta là giáo viên thể dục, ánh mắt bừng sáng lên, cất lên giọng nói giòn giã: "Vậy thầy có biết cách làm thế nào để đạt chỉ tiêu chạy tám trăm mét không?"
Viên Hi Thần bình tĩnh cười một tiếng: "Cái này thì đơn giản". Nói xong, anh không nói lời nào mà trực tiếp nắm lấy tay cô gái, sau đó quay đầu lại cười, lớn tiếng nói: "Em chạy theo tôi!"
Sau đó, giống như có cơn gió ùa qua, chàng trai nắm lấy tay cô gái chạy theo ánh mặt trời, về phía xa...
Trên sân tập trống trải, có hai bóng lưng một trước một sau, đang chậm rãi đi đến chân trời, dưới ánh mặt trời rực rỡ...
"Cắt..." Trong lòng Vương Thạch khó nén được sự phấn khích, trong ánh mắt của anh ta chưa bao giờ thể hiện sự hưng phấn đến như thế!
Tào Quân, Thiết Sơn há to miệng đầy sửng sốt, nhìn một nam một nữ trên màn hình giám sát, không nói nên lời.
Sau một hồi lặng im, nhân viên làm việc xung quanh bỗng nhiên có một tràng pháo tay vang dội.
Dạ Huy Nguyệt đứng trong đám người đó, cậu không phải là dân quay phim nhưng cũng vỗ tay theo! Đây chính là chị của cậu...
Bây giờ, nếu cho cậu một cái đuôi, chắc chắn người ta sẽ thấy cái đuôi đó đang vểnh lên trời!
Chẳng trách mọi người đều kích động như thế. Dựa theo hướng đi của kịch bản, đây là cảnh thứ bảy trong phim, vốn dĩ Tiêu Tinh sẽ hô lên: "Anh, anh là ai? Vì sao anh lại vào trường của chúng tôi?" Sau câu nói này sẽ được kêu cắt nhưng Vương Thạch không có nói. Nên cô và Tiêu Mộ Lương tiếp tục diễn, dù sao thì lời thoại đã ở trong đầu hai người. Nếu không phải lo việc chuyển cảnh, cô và Tiêu Mộ Lương còn có thể tiếp tục diễn tiếp nữa.
Lần này, liên tiếp các cảnh thứ tám, thứ chín đều đã hoàn thành. Hiệu suất này, tốc độ này...
"Này lão Thiết, anh nhéo tôi cái... Ái ái! Anh muốn nhéo tôi tới chết phải không?" Tào Quân kêu lên.
Thiết Sơn liếc nhìn, mép nhếch lên: "Không nhéo thế thì làm sao anh có thể tỉnh lại?”
“Hì hì... Nói cũng đúng..."
Ánh mắt nhìn đến khoảng giữa phim trường có một nam một nữ, Thiết Sơn khẽ thở dài: "Đúng là hậu sinh khả úy!"
Tào Quân thở hổn hển: "Hai người họ thật là ‘biến thái’! Một người học trường đại học nổi tiếng, một người là sao... Có một câu nói rất đúng... Cao thủ trong dân gian!”
“Anh chờ mà xem, phim vừa ra mắt, hai người họ chắc chắn sẽ nổi tiếng cho mà xem!”
“Tôi có thể đoán được... Có điều, là ai đã tìm thấy hai người họ vậy?" Không thể không nói, người đó rất tinh mắt, lá gan cũng rất lớn. Một người còn chưa được chính thức ra mắt, một người là diễn viên khiêu dâm hạng ba. Chẳng lẽ người đó không sợ người khác không thèm xem phim sao?
"Nghe Vương Thạch nói hình như là... anh Vu nào đó?”
“Vu? Vu gì?”
“Vương Thạch không nói."
"Xem ra... Người này rất thần bí."
"Anh đừng hỏi nhiều nữa, làm việc đi, lại còn lười biếng như thế. Tôi đoán chừng không cần chúng ta giả vờ gom đồ đạc chạy đi, Vương Thạch cũng sẽ tìm người tống cổ chúng ta ra ngoài!”
“Cậu ta dám!”
“Cậu ta có cái gì mà không dám chứ? Anh cho rằng cậu ta im lặng không nói, tức là sợ chúng ta sao? Anh có nhìn thấy không. Không có hai người chúng ta, cậu ta cùng với Diệp Lưu Thanh có thể tự mình quay được phim. Người này, cực kỳ không đơn giản..."
Tào Quân bĩu môi, sờ mũi một cái, ngẫm lại thấy cũng đúng. Năng lực của Vương Thạch thể hiện rõ như ban ngày, nên làm tổng đạo diễn cũng không có gì là trở ngại...
Cảnh quay sau đó diễn ra suôn sẻ giống như lần này, quay một lần rồi qua. Số lần bị lỗi trong ghi chép là không. Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương phối hợp diễn ăn ý đến kinh ngạc. Cứ như hai người đã từng hợp tác với nhau hàng nghìn lần. Loại giao tiếp bằng ánh mắt vô hình phối hợp với nhau, có thể nói là hoàn hảo!
Vì thế, trời còn chưa sẩm tối mà công việc quay phim đã hoàn thành, đoàn làm phim kết thúc công việc!
Điều đáng nhắc tới chính là chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, Dạ Huy Nguyệt đã làm quen cùng với mọi người trong đoàn phim. Từ những nhân vật nho nhỏ như vận chuyển trang phục, người lái xe chở máy phát điện, người thu dọn quần áo!
Đương nhiên, việc "thu nhận" này không phải chỉ sử dụng nắm đấm. Mượn cách nói Dạ Huy Nguyệt nói bản thân thì chính là... dựa vào sức hút của nhân cách! Sức hút của nhân cách đó!
Trong lòng Vương Thạch thở dài, nhân tài! Vừa nhìn đã thấy là người sinh ra để làm việc này rồi!
"Chị, cái đó..." Huy Nguyệt ngớ ngẩn vò đầu: "Đạo diễn Vương bảo anh ta có thể đưa chị về trường học. Em có chút xíu việc nên đi trước có được không?"
Dạ Cô Tinh cười như không, liếc cậu một cái, cô gật đầu: "Chú ý an toàn nhé."
"Vâng ạ!" Nói xong, cậu thiếu niên chạy đi như một cơn gió. Trong lòng cậu lại nghĩ thầm, thực sự ánh mắt của chị cậu ngày càng lợi hại. Suýt chút nữa đã không kìm chế được... Đường Bá Tam Bàn, tôi đến đây!
"Đi trước đây." Tiêu Mộ Lương nói một tiếng, chuẩn bị lên xe rời đi.
"Chờ một chút!" Giọng nói của cô gái dịu dàng nhưng có chút lạnh lùng. Nói xong, cô bước đến xe của Tiêu Mộ Lương, lại thấy đèn pha của xe đã bị đâm đến vỡ nát, có một ngọn lửa vô hình nổi lên. Dạ Cô Tinh đá vào cửa xe giống như đang trút giận. Ở trong xe, Tiêu Mộ Lương vô cùng ngạc nhiên.
Cô đang chuẩn bị cho một cú sút thứ hai, đột nhiên nhớ đến bây giờ còn mang thai, hậm hực coi như bỏ qua.
Không thể vận động mạnh, không thể nổi giận, hạn chế nổi giận, phải bình tĩnh...
"Xuống xe." Cô nói.
Tiêu Mộ Lương lúng túng làm theo lời cô, vốn anh chỉ cần khởi động xe là được rồi...
Thực sự con gái rất khó nổi giận, nhưng một khi đã nổi giận thì giống như núi tuyết lở.
Ngọn lửa giận dữ trong lòng được Dạ Cô Tinh từ từ đè xuống. Cô liên tục nói với bản thân là phải tỉnh táo, phải tỉnh táo: "Tôi đưa anh về". Sau đó cô nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Lương: "Chờ đó." Tiếp theo, cô đi đến chỗ của Vương Thạch.
Tiêu Mộ Lương không biết tại sao mình lại nghe theo lời của cô gái này. Cô đã nói, cô không phải là Diệp Tử, cho dù là cô ấy, thì cô cũng không cần anh nữa.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt lại làm cho đôi chân của anh giống như cắm rễ, không di chuyển được bước nào. Chiếc xe ở ngay bên cạnh anh, anh chỉ cần lên xe, sau đó khởi động máy là có thể bỏ người đằng sau lại. Nhưng anh chán nản mà phát hiện, mình không thể rời đi.
Dạ Cô Tinh tìm Vương Thạch để lấy chìa khóa xe, sau đó cô lái xe đến chỗ Tiêu Mộ Lương: "Lên xe."
Đưa người an toàn trở về nhà, trước khi rời đi, Dạ Cô Tinh chỉ để lại một câu: "Anh không cần dùng tiền mời thám tử tư đâu. Tung tích của Chu Lâm, tôi có thể nói cho anh biết. Giờ này đêm mai, bến tàu Thành Bắc, tới muộn không đợi."
Lái xe về trường đại học Bắc Kinh, đã gần một tuần lễ rồi cô vẫn chưa trở về trường. Ngoài việc cô đến xin Diêm Đông Bình nghỉ phép, thì còn phải trở về ký túc xá giặt vài bộ quần áo.
Theo như Vương Trực báo cáo, "Sống sót trên cánh đồng hoang" của Tần Tuấn dự tính sẽ được hoàn thành vào cuối tháng 11. Tiếp theo chính là mấy biện pháp chỉnh sửa về phương diện kỹ thuật, dự kiến thời gian mất khoảng một tháng, vừa vặn công chiếu vào cuối tháng 12. Theo tiến trình hiện tại của "Bầu trời thành phố", đuổi kịp tiến độ để công chiếu vào dịp cuối năm cũng không phải việc gì khó.
Đến lúc đó, hai bộ phim mang hai phong cách khác nhau cùng đối đầu. Hươu chết vào tay ai cũng chưa biết trước được!
Nghĩ thôi cũng thấy thú vị...
Bỗng nhiên, nhạc chuông điện thoại reo lên, Dạ Cô Tinh đang đi vào khúc cua nên không thể dời ánh mắt, cô chỉ có thể đưa tay trái ra lần mò, nhưng không chạm được điện thoại mà lại mò được một chiếc nhẫn. Sau khi đi qua ngã rẽ, cô thoáng nhìn thử...
"... Chiếc nhẫn?"
...
"Mau nhìn này, có phản ứng rồi!" Minh Triệt hô lớn.
"Lo tập trung việc lái xe của cậu đi!" Minh Chiêu mở miệng nhắc nhở. Sau đó, anh quay người về phía An Tuyển Hoàng đang nhắm mắt dưỡng thần, nói: "Gia chủ, máy cảm ứng nhiệt đã có phản ứng!" Trong ánh mắt của anh ta hiện lên vẻ vui mừng. Đột nhiên, đôi mắt của người đàn ông mở ra, tựa con báo săn mồi ẩn núp trong đêm tối, cơ bắp căng phồng, như đang trong trạng thái chuẩn bị tấn công!
"Địa điểm.”
“Trên đường cao tốc Thâm Bắc, chạy từ hướng nam qua bắc."
"Lập tức quay đầu xe, nhất định phải chặn người này lại." Người đàn ông nặng nề mở miệng.
"Không được gây thương tích cho người đó! Nhớ đấy!" Nguyệt Vô Tình thận trọng nhắc nhở, nhíu mày lại, vì sao... trong lòng anh luôn có một cảm giác bất an...
Đôi mắt của An Tuyển Hoàng sắc bén như ẩn chứa một ánh sáng đen quỷ nguyệt, người phụ nữ này, hai lần rồi...
Trong vô thức, tay trái anh sờ vào ngón tay út, nơi đó từng có một chiếc nhẫn, có tên là Lưu Hỏa.
...
"Cô chủ, bên Hồng Kông gửi đến thông tin, bang Tam Hợp có sự thay đổi. Có một nhóm người ẩn nấp ở Vân Nam, hôm qua đã đến thủ đô lúc ba giờ sáng, bọn họ sẽ sớm hành động thôi. Bây giờ anh Sâm dẫn người đến gặp họ, anh ấy bảo tôi gọi điện thông báo cô phải chú ý cẩn thận..."
Dạ Cô Tinh liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, nhíu chặt mày. Cô thầm nghĩ không ổn rồi, đạp thật mạnh vào chân ga, cô trầm giọng sai bảo Vương Trực ở bên đầu dây kia: "Thông báo với Vu Sâm ngay lập tức, bảo anh ta chạy về tổng bộ. Bang Tam Hợp dùng kế điệu hổ ly sơn đó. Sau đó anh mang theo thuốc nổ TNT, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến quán bar Lam Mị. Ở trên tầng cao nhất có một mật thất, bên trong là tất cả những thứ được Long Vương cất giữ khi còn sống. Bao gồm kim cương, đồ cổ, ngọc thạch, còn có ba tấn vàng. Một khi Lam Mị thất thủ thì lập tức đánh thuốc nổ. Tôi muốn để cho bang Tam Hợp không lấy được một đồng nào cả! Có thể làm được không?!"
Câu cuối cùng, Dạ Cô Tinh cứ như là hét thành tiếng. Vương Trực ở đầu dây bên kia còn đang kinh ngạc, anh ta khẽ cắn môi, ánh mắt xẹt qua một nét đỏ như máu: "Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Tôi sẽ để cho đám ranh con đấy có đường đến nhưng không có đường về! Cô chủ, bây giờ cô đang ở đâu... Alo?! Alo?!”
“Alo? Alo?" Dạ Cô Tinh khẽ nguyền rủa một tiếng, ném điện thoại ra ngoài cửa xe. Trong bóng đêm, một hình vòng cung hoàn mỹ rơi vào khe núi. Cùng lúc đó, có tiếng súng vang lên...
Đạp chân ga hết tốc độ, chiếc xe giống như một mũi tên mạnh mẽ bay về phía trước. Có ba chiếc xe chạy theo sát ở đằng sau, cùng nhau tăng tốc đuổi theo.
Trong bóng đêm, vòng qua đường cao tốc ngoại ô gồ ghề, chỉ thấy một chiếc ô tô phóng nhanh về phía trước. Một chiếc dẫn đầu, ba chiếc màu đen bám sát. Cả hai bên đều vận động tối đa tốc độ. Trong khoảnh khắc đó, người chạy người đuổi, trận chiến càng kịch liệt. Một tiếng súng vang lên trong màn đêm tĩnh mịch yếu ớt, như tiếng ma quỷ gào thét.
"Pằng... Pằng..."
Dạ Cô Tinh quay ngoắt lại, một viên đạn sượt qua tai cô. Nếu như chậm một bước, có lẽ bây giờ cô đã mất mạng rồi!
"Con mẹ nó...." chửi thầm một tiếng, cô đột nhiên đạp phanh xe, mở cửa xe, thuận thế nhảy xuống, nhảy vào bên trong một bụi cỏ bên đường.
Trong khoảnh khắc nhảy xuống xe, cô chỉ có một suy nghĩ trong đầu... Bé con, ngoan ngoãn nhé, nếu như lúc này chịu đựng nổi, mẹ sẽ giữ con lại!
Cùng lúc đó, An Tuyển Hoàng đau đớn ôm ngực, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Tăng tốc độ!"
Rốt cuộc, người phụ nữ kia đang làm cái quái gì chứ?! Đừng để tôi bắt được cô, nếu không...
Dạ Cô Tinh khẽ cười, thực sự cô không ghét người thẳng tính như người trước mặt này: “Tôi còn chưa tốt nghiệp trường...”
“Cái gì? Cô còn chưa tốt nghiệp sao?!” Thiết Sơn ngạc nhiên thốt lên, sau đó ông ta ngại ngùng nhìn mọi người mà cười, vừa lẩm bẩm vừa ngồi xuống: “Tại sao còn chưa tốt nghiệp thế này... Không đúng nha...”
Vương Thạch đang chỉ huy nhân viên công tác ở vị trí sân bãi, anh quay qua nói chuyện với Thiết Sơn: “Nhắc mới nhớ, hai người học chung trường đấy....”
“Chung trường sao?!” Người thét lên lúc này chính là Tào Quân: “Đạo diễn Vương, cậu không nhầm lẫn chứ? Lão Thiết tốt nghiệp chuyên ngành Ngôn Ngữ Trung của đại học Bắc Kinh, không phải ở điện ảnh cũng không là hí kịch.”
“Khụ khụ, sao tôi có thể nhớ nhầm chứ? Dạ Cô Tinh là sinh viên khoa Vật lý hạt nhân của đại học Bắc Kinh đấy, bây giờ chỉ mới học năm hai! Trời ơi.... Cậu cẩn thận chút xíu, cái ống kính của máy quay này này rất dễ vỡ...”
“Cái gì?! Cô... Cô là sinh viên của đại học Bắc Kinh á?” Thiết Sơn như mắc nghẹn một ngụm nước ở yết hầu, trong phút chốc gương mặt gầy gò đen sạm của ông đỏ bừng lên.
Dạ Cô Tinh nhún vai, coi như ngầm là thừa nhận. Khi nãy cô vừa định nói ra nhưng cô lại bị Thiết Sơn cắt lời.
Ánh mắt của Diệp Lưu Thanh cũng vô cùng kinh ngạc, chỉ có điều không biểu hiện rõ ràng như những người khác thôi. Anh ta biết xuất thân của Dạ Cô Tinh không rõ ràng, tuổi đời vẫn còn nhỏ. Nhưng anh ta không ngờ đến cô là sinh viên chuyên ngành Vật lý hạt nhân của đại học Bắc Kinh? Đấy là chuyên ngành trọng điểm của đại học Bắc Kinh đó! Anh ta hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh lập tức có phần phức tạp...
Trên thực tế, trong hầu hết ánh mắt mọi người, trường điện ảnh và hý kịch được cả nước công nhận là cái nôi đào tạo ra những ngôi sao. Nhưng về phương diện thành tích thì lại rất thấp. Ngược lại họ lại có yêu cầu cực kỳ cao về năng khiếu nghệ thuật, ngoại hình của sinh viên, việc này ám chỉ cho mọi người biết... việc thi được vào trường điện ảnh hay hý kịch, đều bị gọi là làm việc không đàng hoàng. Sinh viên ra trường chỉ dựa vào khuôn mặt và kiếm sống bằng một cái danh hiệu, đó là "bình hoa"!
Ngược lại, trường đại học Bắc Kinh này là trường trọng điểm của quốc gia. Người vào đây không phải là thủ khoa thì cũng là đứng top, với số lượng lớn nhân tài có kỹ thuật cao, có nền tảng tri thức cao, là tinh anh có trình độ cao, hoàn toàn dựa vào đầu óc để kiếm sống.
Sinh viên trường đại học có danh tiếng so với sinh viên trường nghệ thuật, có sự khác biệt giống như người có đọc sách và người hát rong của thời xưa.
Loại thành kiến này sớm đã ăn sâu vào gốc rễ. Thực ra nếu như có con đường khác đi đến thành công, sẽ không có nhiều người chọn con đường làm diễn viên này, vì nó quá phức tạp và không dễ dàng để thành công.
Vậy cho nên trong mắt Tào Quân, Thiết Sơn và Diệp Lưu Thanh, Dạ Cô Tinh chính là ‘quái vật’!
Khụ khụ... ở trong mắt Vương Thạch cũng đã từng như thế. Có điều bây giờ anh ta đã không còn thấy ngạc nhiên nữa. Được rồi! Anh ta thừa nhận là anh ta cố ý vạch trần tin này ra. Anh ta muốn xem những người này há to miệng đầy kinh ngạc, xem có giống như anh ta trước đây không!
Và đương nhiên là có rồi!
“Đại học Bắc Kinh sao?” Tào Quân nhìn Thiết Sơn.
“Khoa Vật lý hạt nhân?” Thiết Sơn nhìn Vương Thạch.
“Ừm!” Vương Thạch xua tay tỏ vẻ giống như không quan tâm. Anh ta quay đầu, tiếp tục công việc giám sát... Trời ơi! Đã nói biết bao nhiêu lần, đã bảo đặt nghiêng bốn lăm độ rồi, cậu chưa từng học môn toán sao?
“Cô.... luôn mang đến sự bất ngờ cho người khác.” Diệp Lưu Thanh bất đắc dĩ lắc đầu. Trong lòng anh ta đã dần trở nên miễn nhiễm qua vài lần bất ngờ. Anh ta tin rằng dù lần sau anh có nghe thấy tin gì đi chăng nữa, thì cũng sẽ không quá ngạc nhiên.
“Cô nhóc đàn em? Ông anh khóa trên?” Ánh mắt Tào Quân nhìn thấy Dạ Cô Tinh và Thiết Sơn đang băn khoăn, giọng điệu đùa giỡn, lập tức nhận nhận một cú thụt cùi chỏ.
Dạ Cô Tinh khẽ cười: “Thực ra thì dù là trường nào, mỗi cái đều có cái hay của nó. Không lẽ những người chưa học đại học lại không thể kiếm được tiền! Mỗi người đều có cuộc sống riêng, số phận riêng. Mặc dù có rất nhiều trường hợp chúng ta chưa chứng kiến, nhưng không thể phủ nhận là nó không công bằng. Cuộc sống chính là như vậy.”
Vương Thạch có chút sửng sốt, đương nhiên là anh ta nghe thấy được. Tào Quân cùng với Diệp Lưu Thanh đều đăm chiêu, biểu cảm vi diệu.
Thiết Sơn thì lại cười nói sang sảng: “Cô nhóc này, thật không đơn giản nha!” Nói xong, ông ta nhìn về phía Vương Thạch nói to: “Cậu em Vương, để ông anh đây giúp cậu. Tôi và đám thanh niên trẻ tuổi này đúng là không thể có tiếng nói chung, nhưng công việc vẫn quan trọng hơn!”
Khóe miệng Dạ Cô Tinh càng cong lên, Thiết Sơn này không giống như lời đồn là không thấu tình đạt lý! Ngược lại, ông ta còn cực hiểu chuyện và hoạt bát!
Diệp Lưu Thanh lịch sự cười một tiếng, ánh mắt anh ta nhìn Dạ Cô Tinh càng lúc càng thâm thúy: “Tôi cũng đi giúp đây”.
Cuối cùng, chỉ còn sót lại Tào Quân.
Dạ Cô Tinh nhìn ông, chỉ cười nhưng không nói.
“Khụ khụ... Cô nhóc, cô nhìn tôi làm gì?” Mặc dù được mỹ nữ nhìn, ông cảm thấy rất vui nhưng không phải là kiểu nhìn trắng trợn, tùy tiện như vậy!
“Thầy Tào, thầy không đi theo giúp sao?”
“Hả? Ờ, thế tôi đi trước đây.” Nói xong, ông ngoảnh mặt về phía Vương Trực kêu gào: “Đạo diễn Vương, tôi đến giúp cậu đây!”
Dạ Cô Tinh mỉm cười hài lòng, chuyện này như vậy mới đúng. Không thể để cho Vương Thạch làm việc một mình được, đúng không? Có thể mời các bậc thầy từ bên ngoài đến, đoàn làm phim “Bầu trời thành phố” cũng xem như rất may mắn. Nhặt được một món hời tốt đến như vậy, đội ngũ sản xuất chế tác hùng hậu như vậy, sẽ đảm bảo doanh thu phòng vé ở một số lượng nhất định. Nhưng may mắn nào có thể dễ kiếm đến như thế?
Những người này làm gì có ai kém hơn Vương Thạch. Chẳng những không thua kém, ngược lại danh tiếng của ba người đã còn vượt qua Vương Thạch rất nhiều. Quả thật là khách lấn chủ, nếu họ không nể mặt mũi của của Ngô Kha Cần. Chỉ dựa vào cái đoàn làm phim nhỏ tí ti này, cô tin là Thiết Sơn và Tào Quân còn không thèm để ý.
Diệp Lưu Thanh vì bù đắp cho tiếc nuối, đương nhiên là chuyện khác, nhưng trong lòng của anh ta ít nhiều vẫn sẽ cảm thấy bất mãn. Dù sao, anh ta và Vương Thạch là bạn thân từng học chung. Nhưng bây giờ địa vị của Vương Thạch đã lấn át anh ta. Một người là đạo diễn, một người là phó đạo diễn.
Cô tin rằng không có người nào nguyện ý dưới trướng của người có địa vị thấp hơn.
Cho nên, cô có thể hiểu được những chỗ khó xử của Vương Thạch!
Từ lúc khai máy đến bây giờ, Dạ Cô Tinh là người ở bên ngoài nhìn thấy rất rõ ràng. Từ đạo cụ, thiết bị cầm tay đều do chính tay Vương Thạch tự mình lo liệu. Diệp Lưu Thanh phụ trách giám sát hình ảnh. Còn Tào Quân với Thiết Sơn cứ như người ngoài cuộc, cầm cuốn kịch bản trong tay trông có vẻ giống như đang làm việc, nhưng thực tế thì họ chẳng làm cái gì cả!
Bộ phim này được xem như là tác phẩm đầu tay của Dạ Cô Tinh. Cô tự mình làm từ lựa chọn kịch bản, đầu tư, tự đóng vai chính. Cô bỏ ra rất nhiều thời gian để tạo dư luận, dựa vào Bạch Sương Sương gây sức hút, rồi nâng Tiêu Mộ Lương lên. Thậm chí vì để cho giai đoạn tuyên truyền diễn ra có hiệu quả, cô không ngại gài bẫy Dương Giang, đoạt lấy “Thuần Ngu thời thượng”. Cô còn đầu tư hơn chục triệu để xây dựng “Thế Kỷ Phong Thượng” theo kiểu cách khác! “Bầu trời thành phố” có thể được chú ý và nổi tiếng như bây giờ, trên con đường đó có khó khăn như thế nào, cô và Vương Thạch đều hiểu rõ.
Thế nên cô tuyệt đối không cho phép xảy ra chút sai sót nào, dù đó chỉ làm một sai lầm nhỏ. Nếu sai sót này do Tào Quân và Thiết Sơn gây ra, cô không ngại tự mình ra tay giải quyết các rắc rối này. Thậm chí cô còn cân nhắc xem có nên dùng lực lượng của hắc bang hay không.
Từ trước đến nay, tiền của cô chỉ sử dụng cho người có ích, chưa bao giờ cung cấp cho kẻ ăn không ngồi rồi.
Rốt cuộc về việc có đi chung đường với Tào Quân và Thiết Sơn hay không. Cô sẽ không đưa ra kết luận, cho nên trước khi cô tận mắt chứng kiến thái độ của họ, cô sẽ không vội vàng đưa ra kết luận... Mỗi người đều có cuộc sống riêng, số phận riêng. Mặc dù có rất nhiều trường hợp chúng ta chưa chứng kiến, có thể là nó không công bằng. Nhưng không thể phủ nhận một điều, cuộc sống chính là như vậy.
Hiển nhiên, Thiết Sơn là người đầu tiên hiểu ra và thay đổi. Tuy rằng lão gầy gò này có tính tình không được tốt, thẳng thắn, nhưng trong lòng ông ta cũng không xấu và còn am hiểu cái đạo lý đối nhân xử thế.
Chắc hẳn Diệp Lưu Thanh cũng đã hiểu. Anh ta là người thông minh có tham vọng, điều đó Dạ Cô Tinh đã đưa ra kết luận vào lần đầu tiên gặp anh tại buổi thử vai của "Bầu trời thành phố".
Còn về Tào Quân, dáng vẻ của ông ta bên ngoài như không biết gì, nhưng Dạ Cô Tinh cảm thấy được ông ta đã hiểu nhưng giả vờ hồ đồ.
Tuy nhiên theo tình hình hiện tại, cả ba người họ đều khiến cô hài lòng.
Cuối cùng, khi bên kia bận rộn mãi mới xong, Vương Thạch cầm tập kịch bản đi đến chỗ cô. Những hạt mồ hôi lấm tấm trên vầng trán của anh ta. Cả người đã đen hơn nhiều so với lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nhìn thấy anh ta ở cửa hàng Mcdonald, nhưng cũng tràn đầy năng lượng hơn.
Khóe mắt và cặp chân mày của Vương Thạch đã từng hiện lên vẻ mệt mỏi. Anh ta bất lực trước cuộc sống, bất lực trước số phận, giống như một người sống trong bóng tối. Nhưng ông trời cũng không cho anh ta một chút ánh sáng nào lúc bình minh. Vì vậy anh ta chỉ có thể giãy giụa trong tuyệt vọng, không thể nhìn thấy điểm cuối trong bóng tối, nỗi sợ hãi bao quanh anh ta từng lớp từng lớp một.
Bây giờ, anh ta vừa gầy gò vừa đen, tuy mới ngoài ba mươi nhưng đã trải qua những thăng trầm của cuộc sống, nhưng trong đôi mắt không hề có chút nào sợ hãi và chùn bước.
“Xin lỗi.”
“Xin lỗi vì cái gì?”
“Tôi... không thể khiến bọn họ... tự nguyện làm theo.” Vương Thạch nói rất khó khăn.
“Anh cảm thấy chỉ dựa vào một câu nói của tôi có thể thay đổi được thái độ của họ?”
Vương Thạch sững sờ.
“Nếu thực sự anh không có bản lĩnh có thể khiến cho họ thán phục, anh cảm thấy chỉ một diễn viên nhot bé như tôi có thể tác động vào những người này sao?”
Dạ Cô Tinh không phải an ủi Vương Thạch, điều cô nói là sự thật. Nếu như Vương Thạch khó thuyết phục được công chúng, vậy thì Tào Quân và Thiết Sơn sẽ không dễ dàng nói chuyện với anh ta như vậy. Người có tri thức đều là người chính trực, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành. Nếu không phải như thế, hai người họ đã cuốn gói rời đi từ lâu.
Lời nói của cô chỉ là một hồi chuông báo động để bọn họ nhận ra thực tại sớm hơn mà thôi. Dù sao thì ngay cả diễn viên nhỏ như cô cũng có thể nhìn ra mánh khóe, chỉ có thể chứng minh rằng bọn họ đã làm quá nhiều. Đến lúc đó, chẳng khác nào mua dây buộc mình, không phải tình cảnh mà người thông minh muốn nhìn thấy!
Đáy mắt Vương Thạch chợt sáng bừng, anh ta nhìn Dạ Cô Tinh cười cảm kích.
Cô gái này là quý nhân của anh ta, vô hình chung lại còn như một người thầy chỉ dẫn cho anh ta!
"Chị ơi! Chị!"
Bỗng nhiên, ánh mắt của cô gái sáng bừng lên, cong môi nở một nụ cười nhàn nhạt, trong mắt tỏa ra sự ấm áp. Đây là lần đầu tiên Vương Thạch nhìn thấy một nụ cười được phát ra từ tận trái tim cô. Hóa ra ngoài vẻ lạnh lùng, ảm đạm, cũng sẽ có giây phút cô tươi cười rạng rỡ như thế.
Nhìn theo ánh mắt của cô gái này, chỉ thấy ở cách đó không xa có một cậu thiếu niên đang ra sức vẫy tay. Mặt mày điển trai, tinh thần đầy sức sống tỏa ra dồn ép người khác. Đôi mắt đen nhánh mang lại cảm giác phản nghịch và bướng bỉnh. Nhưng khi nhìn thấy cô gái này đột nhiên nó trở nên tràn đầy sự ấm áp.
"Chị..." Dạ Huy Nguyệt cầm túi nhỏ túi lớn chạy lao đến chỗ cô đang đứng. Sau đó dưới sự ngỡ ngàng của Vương Thạch, cậu nhét một túi lớn vào lòng của anh ta. Tiếp theo cậu tùy tiện hét to với mọi người xung quanh: "Thất thần cái gì thế? Còn không mau đến phụ giúp tôi một tay! Đây chính là cơm trưa của mọi người đó, không ăn thì thôi nha!"
Nghe cậu nói, mấy nhân viên đang cầm máy thu âm gần nhất nhanh chóng ném micro xuống, và tiến lên nhận lấy đồ ăn.
"Người anh em này, cảm ơn cậu nha! Nhiều như vậy còn làm phiền cậu đưa tới!”
“Ồ, trông tôi giống như mấy anh giao đồ ăn ngoài kia sao?”
“Không phải sao?" Người kia sững sờ. Trong chốc lát, Dạ Huy Nguyệt nhếch môi, ưỡn ngực mình lên, vẻ mặt có chút tự hào: "Tôi là điều phối viên! Là điều phối viên đó!" Mặc dù cậu cũng không hiểu điều phối viên là cái quái gì.
Nhưng bây giờ cậu rất là hào hứng, có trời mới biết làm kẻ lưu manh mà không cần giả thâm trầm thoải mái như thế nào! Tội nghiệp, cậu ta phải giả vờ suốt nửa học kỳ. May mà có Trần Phương Kỳ xuất hiện để cậu lột bỏ lớp ngụy trang từ sớm. Giờ cuối cùng cậu cũng không cần phải giả nam thần, giả làm học bá gì nữa. Cậu muốn xử lý ai thì có thể xử lý người đó. Chỉ ngắn ngủi trong vòng một ngày, cậu tích lũy được rất nhiều fan nam. Thậm chí là cả "ba tên khốn" khinh thường cậu trong ký túc xá nhất, sau khi nghe về hành động anh hùng của cậu, đêm qua họ đã tự động đi giặt tất giúp cậu!
Bây giờ, Dạ Huy Nguyệt cảm thấy bản thân mình tràn đầy sức mạnh. Muốn chém ai thì chém, muốn diệt ai thì diệt! Cậu quyết định sau khi tan làm sẽ đi đến Bá Tam Bàn đối diện trường học để đánh một trận! Grừ grừ...
Con mẹ nó! Cậu không thích làm chính nhân quân tử!
"Ồ! Cậu em thực sự rất bá đấy! Cậu như này..." Người nhân viên mập kia đã ăn xong phần của mình, ăn đến nỗi đầy mỡ trên miệng. Nhìn Dạ Huy Nguyệt rồi bật ngón cái tay phải đang cầm đũa lên.
Huy Nguyệt nở một cười hào sảng: "Người anh em, được của nó đấy! Nào nào nào! Nhất định phải mời anh một điếu..." Nói xong, cậu móc bao thuốc trong túi, rút ra một điếu thuốc và vui vẻ đưa sang.
Thoáng chốc mặt mày của anh mập kia hớn hở lên, đưa tay nhận lấy, gác nó ở trên tai mình, nở một nụ cười chất phác: "Hì hì.... Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi hút..."
Dạ Huy Nguyệt nghe vậy thì nhún vai, thu hồi bật lửa lại. Sau đó khẽ nhướn mày, dường như là nhớ đến điều gì đó. Cậu vươn một bàn tay lên đánh vào cánh tay của anh mập kia, chỉ nghe thấy tiếng "bép..." giòn tan. Vương Thạch run rẩy nghĩ thầm, hẳn thì phải đau lắm...
Suýt nữa thì hộp cơm trong tay của anh mập kia bị lật đổ. Anh ta bất mãn, vô thức cau mày, đang muốn mở miệng chửi to, nhưng không ngờ Dạ Huy Nguyệt lại mở miệng nói trước: "Này! Anh bạn, anh như vậy là không được nha."
"Cái gì?"
"Anh nhìn xem, tất cả mọi người đều đói bụng này, một mình anh ăn cũng không ngon! Đi đi đi, thông báo cho mọi người biết mà đến nhận cơm! Ăn no xong bắt đầu làm việc thật tốt, làm xong về nhà sớm, ôm vợ cùng nhau lăn trên giường không phải tốt hơn sao?"
Anh mập kia gãi đầu, quả nhiên anh ta đã bị phân tâm, cái tát khi nãy cũng quên sạch sành sanh. Vô thức nhớ đến vợ mình ngượng ngùng đỏ mặt trong chăn, cười hì hì: "Được thôi! Tôi đi thông báo cho!" Nói xong, anh ta khiêng túi lớn túi nhỏ lên, cố gắng hết sức đi giao bữa ăn!
Trong phút chốc, Dạ Huy Nguyệt thay đổi dáng vẻ cười đùa tí tửng như tên lưu manh, trở về bộ dáng bình thường, lật mặt như lật sách. Trong ánh mắt cậu vẫn còn đầy kiêu ngạo và phản nghịch, nhưng trên mặt lại lại có nhiều nét chín chắn. Cậu quay người lại cười với Dạ Cô Tinh, thoáng chốc khuôn mặt thiếu niên đấy giống như tranh vẽ, cậu thân mật gọi: "Chị..."
Dạ Cô Tinh khoanh tay trước ngực, ung dung bước đến, cô mỉm cười hỏi: "Biết hút thuốc lá rồi sao?" Giọng điệu bình thản nhưng ẩn chứa đầy sự nguy hiểm.
Dạ Huy Nguyệt là người thông minh như thế nào, trong nháy mắt cậu đã hiểu được lời nói của chị mình, nhanh chóng giải thích: "Em cam đoan với chị là không có! Em không hút, em chỉ nhìn người ta hút thôi! Thật đấy! Em xin thề!" Cậu giơ ba ngón tay lên hướng lên trời.
"Được rồi. Giới thiệu một chút, đạo diễn của ‘Bầu trời thành phố’ - Vương Thạch". Sau đó, cô chuyển hướng ngón tay: "Đây là điều phối viên mà tôi tìm - Dạ Huy Nguyệt.".
"Chào anh.".
"Chào cậu.".
Hai bên bắt tay nhau, một bên trưởng thành chững chạc, một bên tùy ý bướng bỉnh, trong mắt nổi lên tia lửa bùm bùm. Đây là cuộc đọ sức giữa những người đàn ông, không phải có ân oán gì, chỉ đơn giản là đối mặt!
Tình bạn của đàn ông, đôi khi rất khó để lý giải!
Đầu tiên, Vương Thạch cho người dẫn Dạ Huy Nguyệt đi làm quen với sân bãi. Trên thực tế điều phối viên giống như quản gia của một gia đình lớn trong dinh thự thời phong kiến. Chân bước vào nơi này một chút, tay nhúng vào chỗ kia một cái. Chỉ cần đảm bảo đoàn làm phim sóng yên biển lặng, không có việc gây sự với nhau, đốc thúc mỗi người mỗi bộ phận làm việc không được lười biếng, thế là xong chuyện!
Nghe có vẻ là không khó, nhưng thực sự hầu hết những người bình thường không thể làm được công việc này. Bởi vì đây là nhân vật "mặt đen" điển hình, thường xúc phạm đến người khác và nói những lời khó nghe. Có điều như thế lại không hẹn mà hợp với tính tình của Dạ Huy Nguyệt. Giao vị trí này cho Dạ Huy Nguyệt là phù hợp hơn ai hết!
Can đảm thận trọng, biết tiến biết lùi, đầu óc nhạy bén, tư duy rõ ràng. Đã từng tiếp xúc qua với đủ dạng người, lại am hiểu đạo lý đối nhân xử thế, đó chính là một nhân tài! Vương Thạch nhìn theo bóng lưng đang đi xa của Dạ Huy Nguyệt, trong lòng anh thầm khen.
Trong mắt của Dạ Cô Tinh cũng xẹt qua vẻ hài lòng. Xem ra, cậu em vừa bốc đồng vừa liều lĩnh ngày trước, trong lúc cô không hề hay biết, đã dần dần trưởng thành, trở thành một người đàn ông thực thụ! Chỉ là sự gian khổ trong đó...
Mọi người ăn cơm trưa xong, nhanh chóng di chuyển địa điểm. Địa điểm quay phim tiếp theo ở một sân tập trong thành phố. Tiêu Mộ Lương lái xe đến đúng giờ, chỉ là sắc mặt của anh ta hơi tái nhợt, hai hàng chân mày giống như đang có phiền muộn.
"Anh không sao chứ?" Dạ Cô Tinh nhỏ giọng hỏi thăm.
Người đàn ông lạnh lùng mím môi mỏng thật chặt: "Không sao". Lời nói của anh cũng lạnh lùng.
Ánh mắt Dạ Cô Tinh di chuyển nhìn sang cánh tay phải đang run rẩy của anh, Tiêu Mộ Lương không chút biến sắc mà ngăn cản ánh mắt dò xét của cô.
"Anh có đến bệnh viện tập phục hồi chức năng đúng thời gian hẹn không?" Cô nhướng mày. Lần trước khi cô cứu Tiêu Mộ Lương khỏi tay Thái Phi Tượng, tay phải của anh nắm chặt mảnh kính bị vỡ, máu thịt trộn lẫn vào nhau. Mặc dù sau đó Hải Long có cử bác sĩ Thủy Quang gì đó đến chữa trị, tạm thời chưa có nguy hiểm. Nhưng bởi vì mảnh vỡ ghim quá sâu vào tay phải của anh ta làm tổn thương đến dây thần kinh. Cơ bản là anh không thể dùng sức trong thời gian này, nhất định phải đến tập phục hồi chức năng đúng hẹn, như vậy mới có thể khôi phục lại như bình thường.
Thế nhưng hôm anh ta lại tự mình lái xe đến đây?! Ngay cả cầm ly nước bằng tay phải còn khó khăn, vậy thì điều khiển tay lái như nào?
"Dù sao cũng vô dụng, có chữa cũng như không chữa thôi". Một người đàn ông khi đã bày ra một bức tường gai quanh thân mình, có thể khiến người ta đau tai chỉ bằng một câu nói.
Dạ Cô Tinh cười lạnh lùng: "Không tự quý trọng bản thân mình, sao lại để cho người khác yêu quý được?... Tôi chưa từng cứu người vô dụng". Nói xong, cô xoay người rời đi đến phong thay đồ được dựng tạm thời.
Nếu như Tiêu Mộ Lương vẫn xuống dốc như thế này, vậy thì uổng công cô đã cực khổ để cứu anh ta.
Tay phải của người đàn ông càng lúc càng run rẩy nhanh hơn, ánh mắt không che giấu được sự phức tạp, xuất hiện muôn vàn ý vị. Nhưng cuối cùng anh ta lại cười nhạo bản thân, anh... là đồ vô dụng?
Có lẽ là vậy...
"Thợ trang điểm, nhà tạo mẫu đã ổn chưa?" Vương Thạch lớn tiếng hỏi.
"Bên này Tiêu Tinh đã xong!”
“Bên này Viên Hi Thần cũng xong!”
“Tốt! Các thiết bị vào vị trí, ‘Bầu trời thành phố’ cảnh thứ bảy chuẩn bị, action!"
Đây là lần đầu tiên cả hai người gặp nhau đúng nghĩa. Không chỉ là một bóng lưng đơn điệu, cô gái gặp được chàng trai thì không mấy quan tâm để ý. Còn chàng trai trông thấy cô gái thì mang một lòng cảm mến yêu thương.
Ánh nắng của mặt trời giữa mùa hè như muốn thiêu đốt mặt đất. Giữa trưa mười hai giờ không có ai trên sân tập, ve kêu ầm ĩ, gió nóng thổi vào mặt. Lúc này một bóng người trắng tinh đột nhiên xuất hiện trong ống kính.
Cô gái mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu sáng. Tóc cô kéo ra sau chiếc mũ giống kiểu cột tóc đuôi ngựa, buông lỏng ở phía sau lưng. Tóc nhẹ nhàng lắc lư theo từng bước đi của cô, đóa hoa độc nhất vô nhị chính là tinh thần đầy phấn chấn của tuổi thanh xuân nhẹ nhàng đến như phả vào mặt.
Tiêu Tinh hơi uể oải, sắp đến kỳ thi cuối kỳ, nhưng cô vẫn không qua được môn thể dục. Từ đầu đến cuối cô không có cách nào mà đạt được tiêu chuẩn. Nhảy xa còn miễn cưỡng qua ải được, chứ chạy 800 mét thì...
Viên Hi Thần không hiểu vì sao mình lại vô tình đi đến được nơi này. Thậm chí tránh được bảo vệ canh cổng, anh còn leo tường để đi vào trường trung học nữ sinh. Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ chật vật đến vậy.
Nửa năm ròng rã trôi qua, trái tim anh giống như có sự dẫn dắt trong bóng tối. Chính anh cũng không thể biết được mình không thể buông bỏ cái gì. Trong đầu lướt qua bóng lưng cao gầy mảnh khảnh, cùng với... khuôn mặt thanh tú có đường nét tinh xảo kia.
Tiêu Mộ Lương mặc một chiếc áo sơ mi giản dị màu vàng nhạt. Giờ phút này nó đã bị mồ hôi làm cho thấm ướt, nhăn nhúm dính chặt vào bờ ngực của anh, nhàn nhạt lộ ra đường nét cường tráng của cơ ngực và bụng, từng khối cơ bắp, hơi thở nam tính mạnh mẽ tới khó cưỡng.
Ở đằng xa, một cô gái nhỏ đang chỉ đạo nhân lực và sắp xếp cảnh trí, dừng lại một chút. Giọng nói nghẹn lại, nuốt một ngụm nước bọt, một đôi mắt hoa mai ướt sũng như muốn dán lên đó.
Vương Thạch ngồi ở phía sau máy quay, mặc dù trên tay anh ta không điều chỉnh góc máy, nhưng trong lòng không khỏi rung động. Ngày hôm qua Tiêu Mộ Lương cũng chỉ toàn cảnh xuất hiện một mình, cũng không nhìn rõ được khả năng diễn xuất. Anh ta cảm thấy cũng chỉ như vậy thôi. Nhưng nếu là người mà Dạ Cô Tinh muốn nâng đỡ, đương nhiên là anh ta không có bất kỳ một sự phản đối nào. Tiêu Mộ Lương miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được, không gây ra trở ngại gì cho lắm.
Thật ra Vương Thạch không ôm hy vọng quá lớn. Dù sao thì Tiêu Mộ Lương đã từng...
Nhưng ngày hôm nay, anh ta cảm thấy mình đã sai, lại còn sai hoàn toàn! Nào có sự miễn cưỡng? Từ sau khi anh ta hô một tiếng "action", thần thái của Tiêu Mộ Lương đột nhiên thay đổi. Trạng thái sa sút tinh thần, không có sức lực lúc này đã bị cuốn trôi. Nhờ kỹ thuật trang điểm nên màu da của anh ta vẫn như bình thường. Dường như lúc này đây anh ta chính là Viên Hi Thần - người đang gặp trắc trở trong tình yêu, hoang mang, ngơ ngác không biết gì.
Bởi vì xuất thân cao quý, nên Viên Hi Thần có thói quen với việc kiểm soát mọi thứ. Anh ấy không nói nhiều, thậm chí có thể nói là lạnh lùng. Bây giờ, Tiêu Tinh là người duy nhất mà anh ấy "không thể khống chế được".
Thế nên anh ảo não, nghi hoặc. Anh ấy đang kiềm chế, nhưng cuối cùng không thể làm theo ý định ban đầu của bản thân mà đi đến nơi này.
Bước chân của Viên Hi Thần chậm lại, chớp mắt không dám tin, anh lại tiếp tục chớp mắt nhìn bóng lưng kia...
Hình như Tiêu Tinh cảm nhận được, cô quay đầu lại nhìn. Sau đó cô lập tức hô lên một tiếng: "Anh, anh là ai? Tại sao lại đi vào trường học của chúng tôi?"
Lần này, anh đã nhìn thấy rất rõ ràng! Cô thiếu nữ ngoái đầu lại nhìn, kinh ngạc mở to đôi mắt, đôi mắt trắng đen rõ ràng, sáng lạn như ánh sao trời. Đôi môi như cánh hoa hồng trong nắng, kiều diễm mềm mại như cánh tường vi. Làn da trắng trẻo xinh đẹp tuyệt trần. Cô đứng trước mặt anh, duyên dáng yêu kiều như bầu trời trong trẻo sau một cơn mưa!
Chớp mắt một cái đã là ngàn năm. Trái tim Viên Hi Thần đập rộn ràng, đến lúc này con tim anh đã hoàn toàn bị chiếm giữ.
Tiêu Mộ Lương không thể nói được cảm giác trong lòng mình. Trong lúc đó, anh ta bỗng cảm thấy như đang xuyên qua dòng chảy thời gian. Cũng là một buổi chiều nắng chói chang, người con gái quay đầu nhìn lại, cười tươi như hoa.
Diệp Tử....
Đôi môi của anh run lên, trong mắt cuộn trào vẻ đau thương và sầu muộn. Dạ Cô Tinh cảm thấy tình hình không ổn, khi máy quay của Vương Thạch tiến đến, trong phút chốc, cô lập tức bước sang bên trái một bước nhỏ. Động tác này kéo theo tiêu điểm của máy quay lên người mình.
Tiêu Tinh chống cằm, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, đôi mắt xinh đẹp đó quan sát người đàn ông xa lạ này nhìn từ trên xuống dưới: "Chẳng lẽ... Anh là học sinh của trường trung học bên cạnh?!" Ánh mắt cô gái lộ ra vẻ khiếp sợ: "Anh, anh đã trèo tường vào trường chúng tôi... tôi... tôi..."
Cô gái bắt đầu nói lắp, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng lên. Nam sinh của trường trung học bên cạnh thường xuyên trèo tường vào trường trung học của nữ sinh, đã có rất nhiều nữ sinh bị quấy rối.
Viên Hi Thần đột nhiên hoàn hồn lại. Ống kính di chuyển sang gương mặt của Tiêu Mộ Lương, ánh mắt anh lộ ra vẻ lo lắng, xua tay liên tục: "Tôi không phải! Tôi, tôi là... giáo viên mới đến."
"Giáo viên?" Cô gái rất thông minh, nhìn anh ấy từ trên xuống dưới, ánh mắt càng lúc càng nghi ngờ.
Lúc này, Viên Hi Thần mới cúi đầu nhìn xuống cơ thể mình. Quần màu vàng nhạt đã bị dính bẩn, nhăn nhúm. Trong lòng chợt sửng sốt, nhưng anh đã có cách rồi: "Khụ khụ... Tôi là giáo viên thể dục mới đến, vừa mới tập..." Sau đó, anh xòe hai bàn tay ra: "Cho nên mới..."
Hiển nhiên, Tiêu Tinh hơi tin tưởng, sự cảnh giác giảm xuống rất nhiều. Cô vừa nghĩ anh ta là giáo viên thể dục, ánh mắt bừng sáng lên, cất lên giọng nói giòn giã: "Vậy thầy có biết cách làm thế nào để đạt chỉ tiêu chạy tám trăm mét không?"
Viên Hi Thần bình tĩnh cười một tiếng: "Cái này thì đơn giản". Nói xong, anh không nói lời nào mà trực tiếp nắm lấy tay cô gái, sau đó quay đầu lại cười, lớn tiếng nói: "Em chạy theo tôi!"
Sau đó, giống như có cơn gió ùa qua, chàng trai nắm lấy tay cô gái chạy theo ánh mặt trời, về phía xa...
Trên sân tập trống trải, có hai bóng lưng một trước một sau, đang chậm rãi đi đến chân trời, dưới ánh mặt trời rực rỡ...
"Cắt..." Trong lòng Vương Thạch khó nén được sự phấn khích, trong ánh mắt của anh ta chưa bao giờ thể hiện sự hưng phấn đến như thế!
Tào Quân, Thiết Sơn há to miệng đầy sửng sốt, nhìn một nam một nữ trên màn hình giám sát, không nói nên lời.
Sau một hồi lặng im, nhân viên làm việc xung quanh bỗng nhiên có một tràng pháo tay vang dội.
Dạ Huy Nguyệt đứng trong đám người đó, cậu không phải là dân quay phim nhưng cũng vỗ tay theo! Đây chính là chị của cậu...
Bây giờ, nếu cho cậu một cái đuôi, chắc chắn người ta sẽ thấy cái đuôi đó đang vểnh lên trời!
Chẳng trách mọi người đều kích động như thế. Dựa theo hướng đi của kịch bản, đây là cảnh thứ bảy trong phim, vốn dĩ Tiêu Tinh sẽ hô lên: "Anh, anh là ai? Vì sao anh lại vào trường của chúng tôi?" Sau câu nói này sẽ được kêu cắt nhưng Vương Thạch không có nói. Nên cô và Tiêu Mộ Lương tiếp tục diễn, dù sao thì lời thoại đã ở trong đầu hai người. Nếu không phải lo việc chuyển cảnh, cô và Tiêu Mộ Lương còn có thể tiếp tục diễn tiếp nữa.
Lần này, liên tiếp các cảnh thứ tám, thứ chín đều đã hoàn thành. Hiệu suất này, tốc độ này...
"Này lão Thiết, anh nhéo tôi cái... Ái ái! Anh muốn nhéo tôi tới chết phải không?" Tào Quân kêu lên.
Thiết Sơn liếc nhìn, mép nhếch lên: "Không nhéo thế thì làm sao anh có thể tỉnh lại?”
“Hì hì... Nói cũng đúng..."
Ánh mắt nhìn đến khoảng giữa phim trường có một nam một nữ, Thiết Sơn khẽ thở dài: "Đúng là hậu sinh khả úy!"
Tào Quân thở hổn hển: "Hai người họ thật là ‘biến thái’! Một người học trường đại học nổi tiếng, một người là sao... Có một câu nói rất đúng... Cao thủ trong dân gian!”
“Anh chờ mà xem, phim vừa ra mắt, hai người họ chắc chắn sẽ nổi tiếng cho mà xem!”
“Tôi có thể đoán được... Có điều, là ai đã tìm thấy hai người họ vậy?" Không thể không nói, người đó rất tinh mắt, lá gan cũng rất lớn. Một người còn chưa được chính thức ra mắt, một người là diễn viên khiêu dâm hạng ba. Chẳng lẽ người đó không sợ người khác không thèm xem phim sao?
"Nghe Vương Thạch nói hình như là... anh Vu nào đó?”
“Vu? Vu gì?”
“Vương Thạch không nói."
"Xem ra... Người này rất thần bí."
"Anh đừng hỏi nhiều nữa, làm việc đi, lại còn lười biếng như thế. Tôi đoán chừng không cần chúng ta giả vờ gom đồ đạc chạy đi, Vương Thạch cũng sẽ tìm người tống cổ chúng ta ra ngoài!”
“Cậu ta dám!”
“Cậu ta có cái gì mà không dám chứ? Anh cho rằng cậu ta im lặng không nói, tức là sợ chúng ta sao? Anh có nhìn thấy không. Không có hai người chúng ta, cậu ta cùng với Diệp Lưu Thanh có thể tự mình quay được phim. Người này, cực kỳ không đơn giản..."
Tào Quân bĩu môi, sờ mũi một cái, ngẫm lại thấy cũng đúng. Năng lực của Vương Thạch thể hiện rõ như ban ngày, nên làm tổng đạo diễn cũng không có gì là trở ngại...
Cảnh quay sau đó diễn ra suôn sẻ giống như lần này, quay một lần rồi qua. Số lần bị lỗi trong ghi chép là không. Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương phối hợp diễn ăn ý đến kinh ngạc. Cứ như hai người đã từng hợp tác với nhau hàng nghìn lần. Loại giao tiếp bằng ánh mắt vô hình phối hợp với nhau, có thể nói là hoàn hảo!
Vì thế, trời còn chưa sẩm tối mà công việc quay phim đã hoàn thành, đoàn làm phim kết thúc công việc!
Điều đáng nhắc tới chính là chỉ trong một buổi chiều ngắn ngủi, Dạ Huy Nguyệt đã làm quen cùng với mọi người trong đoàn phim. Từ những nhân vật nho nhỏ như vận chuyển trang phục, người lái xe chở máy phát điện, người thu dọn quần áo!
Đương nhiên, việc "thu nhận" này không phải chỉ sử dụng nắm đấm. Mượn cách nói Dạ Huy Nguyệt nói bản thân thì chính là... dựa vào sức hút của nhân cách! Sức hút của nhân cách đó!
Trong lòng Vương Thạch thở dài, nhân tài! Vừa nhìn đã thấy là người sinh ra để làm việc này rồi!
"Chị, cái đó..." Huy Nguyệt ngớ ngẩn vò đầu: "Đạo diễn Vương bảo anh ta có thể đưa chị về trường học. Em có chút xíu việc nên đi trước có được không?"
Dạ Cô Tinh cười như không, liếc cậu một cái, cô gật đầu: "Chú ý an toàn nhé."
"Vâng ạ!" Nói xong, cậu thiếu niên chạy đi như một cơn gió. Trong lòng cậu lại nghĩ thầm, thực sự ánh mắt của chị cậu ngày càng lợi hại. Suýt chút nữa đã không kìm chế được... Đường Bá Tam Bàn, tôi đến đây!
"Đi trước đây." Tiêu Mộ Lương nói một tiếng, chuẩn bị lên xe rời đi.
"Chờ một chút!" Giọng nói của cô gái dịu dàng nhưng có chút lạnh lùng. Nói xong, cô bước đến xe của Tiêu Mộ Lương, lại thấy đèn pha của xe đã bị đâm đến vỡ nát, có một ngọn lửa vô hình nổi lên. Dạ Cô Tinh đá vào cửa xe giống như đang trút giận. Ở trong xe, Tiêu Mộ Lương vô cùng ngạc nhiên.
Cô đang chuẩn bị cho một cú sút thứ hai, đột nhiên nhớ đến bây giờ còn mang thai, hậm hực coi như bỏ qua.
Không thể vận động mạnh, không thể nổi giận, hạn chế nổi giận, phải bình tĩnh...
"Xuống xe." Cô nói.
Tiêu Mộ Lương lúng túng làm theo lời cô, vốn anh chỉ cần khởi động xe là được rồi...
Thực sự con gái rất khó nổi giận, nhưng một khi đã nổi giận thì giống như núi tuyết lở.
Ngọn lửa giận dữ trong lòng được Dạ Cô Tinh từ từ đè xuống. Cô liên tục nói với bản thân là phải tỉnh táo, phải tỉnh táo: "Tôi đưa anh về". Sau đó cô nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Lương: "Chờ đó." Tiếp theo, cô đi đến chỗ của Vương Thạch.
Tiêu Mộ Lương không biết tại sao mình lại nghe theo lời của cô gái này. Cô đã nói, cô không phải là Diệp Tử, cho dù là cô ấy, thì cô cũng không cần anh nữa.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt lại làm cho đôi chân của anh giống như cắm rễ, không di chuyển được bước nào. Chiếc xe ở ngay bên cạnh anh, anh chỉ cần lên xe, sau đó khởi động máy là có thể bỏ người đằng sau lại. Nhưng anh chán nản mà phát hiện, mình không thể rời đi.
Dạ Cô Tinh tìm Vương Thạch để lấy chìa khóa xe, sau đó cô lái xe đến chỗ Tiêu Mộ Lương: "Lên xe."
Đưa người an toàn trở về nhà, trước khi rời đi, Dạ Cô Tinh chỉ để lại một câu: "Anh không cần dùng tiền mời thám tử tư đâu. Tung tích của Chu Lâm, tôi có thể nói cho anh biết. Giờ này đêm mai, bến tàu Thành Bắc, tới muộn không đợi."
Lái xe về trường đại học Bắc Kinh, đã gần một tuần lễ rồi cô vẫn chưa trở về trường. Ngoài việc cô đến xin Diêm Đông Bình nghỉ phép, thì còn phải trở về ký túc xá giặt vài bộ quần áo.
Theo như Vương Trực báo cáo, "Sống sót trên cánh đồng hoang" của Tần Tuấn dự tính sẽ được hoàn thành vào cuối tháng 11. Tiếp theo chính là mấy biện pháp chỉnh sửa về phương diện kỹ thuật, dự kiến thời gian mất khoảng một tháng, vừa vặn công chiếu vào cuối tháng 12. Theo tiến trình hiện tại của "Bầu trời thành phố", đuổi kịp tiến độ để công chiếu vào dịp cuối năm cũng không phải việc gì khó.
Đến lúc đó, hai bộ phim mang hai phong cách khác nhau cùng đối đầu. Hươu chết vào tay ai cũng chưa biết trước được!
Nghĩ thôi cũng thấy thú vị...
Bỗng nhiên, nhạc chuông điện thoại reo lên, Dạ Cô Tinh đang đi vào khúc cua nên không thể dời ánh mắt, cô chỉ có thể đưa tay trái ra lần mò, nhưng không chạm được điện thoại mà lại mò được một chiếc nhẫn. Sau khi đi qua ngã rẽ, cô thoáng nhìn thử...
"... Chiếc nhẫn?"
...
"Mau nhìn này, có phản ứng rồi!" Minh Triệt hô lớn.
"Lo tập trung việc lái xe của cậu đi!" Minh Chiêu mở miệng nhắc nhở. Sau đó, anh quay người về phía An Tuyển Hoàng đang nhắm mắt dưỡng thần, nói: "Gia chủ, máy cảm ứng nhiệt đã có phản ứng!" Trong ánh mắt của anh ta hiện lên vẻ vui mừng. Đột nhiên, đôi mắt của người đàn ông mở ra, tựa con báo săn mồi ẩn núp trong đêm tối, cơ bắp căng phồng, như đang trong trạng thái chuẩn bị tấn công!
"Địa điểm.”
“Trên đường cao tốc Thâm Bắc, chạy từ hướng nam qua bắc."
"Lập tức quay đầu xe, nhất định phải chặn người này lại." Người đàn ông nặng nề mở miệng.
"Không được gây thương tích cho người đó! Nhớ đấy!" Nguyệt Vô Tình thận trọng nhắc nhở, nhíu mày lại, vì sao... trong lòng anh luôn có một cảm giác bất an...
Đôi mắt của An Tuyển Hoàng sắc bén như ẩn chứa một ánh sáng đen quỷ nguyệt, người phụ nữ này, hai lần rồi...
Trong vô thức, tay trái anh sờ vào ngón tay út, nơi đó từng có một chiếc nhẫn, có tên là Lưu Hỏa.
...
"Cô chủ, bên Hồng Kông gửi đến thông tin, bang Tam Hợp có sự thay đổi. Có một nhóm người ẩn nấp ở Vân Nam, hôm qua đã đến thủ đô lúc ba giờ sáng, bọn họ sẽ sớm hành động thôi. Bây giờ anh Sâm dẫn người đến gặp họ, anh ấy bảo tôi gọi điện thông báo cô phải chú ý cẩn thận..."
Dạ Cô Tinh liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, nhíu chặt mày. Cô thầm nghĩ không ổn rồi, đạp thật mạnh vào chân ga, cô trầm giọng sai bảo Vương Trực ở bên đầu dây kia: "Thông báo với Vu Sâm ngay lập tức, bảo anh ta chạy về tổng bộ. Bang Tam Hợp dùng kế điệu hổ ly sơn đó. Sau đó anh mang theo thuốc nổ TNT, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến quán bar Lam Mị. Ở trên tầng cao nhất có một mật thất, bên trong là tất cả những thứ được Long Vương cất giữ khi còn sống. Bao gồm kim cương, đồ cổ, ngọc thạch, còn có ba tấn vàng. Một khi Lam Mị thất thủ thì lập tức đánh thuốc nổ. Tôi muốn để cho bang Tam Hợp không lấy được một đồng nào cả! Có thể làm được không?!"
Câu cuối cùng, Dạ Cô Tinh cứ như là hét thành tiếng. Vương Trực ở đầu dây bên kia còn đang kinh ngạc, anh ta khẽ cắn môi, ánh mắt xẹt qua một nét đỏ như máu: "Nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Tôi sẽ để cho đám ranh con đấy có đường đến nhưng không có đường về! Cô chủ, bây giờ cô đang ở đâu... Alo?! Alo?!”
“Alo? Alo?" Dạ Cô Tinh khẽ nguyền rủa một tiếng, ném điện thoại ra ngoài cửa xe. Trong bóng đêm, một hình vòng cung hoàn mỹ rơi vào khe núi. Cùng lúc đó, có tiếng súng vang lên...
Đạp chân ga hết tốc độ, chiếc xe giống như một mũi tên mạnh mẽ bay về phía trước. Có ba chiếc xe chạy theo sát ở đằng sau, cùng nhau tăng tốc đuổi theo.
Trong bóng đêm, vòng qua đường cao tốc ngoại ô gồ ghề, chỉ thấy một chiếc ô tô phóng nhanh về phía trước. Một chiếc dẫn đầu, ba chiếc màu đen bám sát. Cả hai bên đều vận động tối đa tốc độ. Trong khoảnh khắc đó, người chạy người đuổi, trận chiến càng kịch liệt. Một tiếng súng vang lên trong màn đêm tĩnh mịch yếu ớt, như tiếng ma quỷ gào thét.
"Pằng... Pằng..."
Dạ Cô Tinh quay ngoắt lại, một viên đạn sượt qua tai cô. Nếu như chậm một bước, có lẽ bây giờ cô đã mất mạng rồi!
"Con mẹ nó...." chửi thầm một tiếng, cô đột nhiên đạp phanh xe, mở cửa xe, thuận thế nhảy xuống, nhảy vào bên trong một bụi cỏ bên đường.
Trong khoảnh khắc nhảy xuống xe, cô chỉ có một suy nghĩ trong đầu... Bé con, ngoan ngoãn nhé, nếu như lúc này chịu đựng nổi, mẹ sẽ giữ con lại!
Cùng lúc đó, An Tuyển Hoàng đau đớn ôm ngực, gần như nghiến răng nghiến lợi: "Tăng tốc độ!"
Rốt cuộc, người phụ nữ kia đang làm cái quái gì chứ?! Đừng để tôi bắt được cô, nếu không...
Danh sách chương