An Nhược Thủy giờ phút này đã xuất phát, Lý Điềm đi theo bên cạnh đang mở máy tính bảng đọc tin.

"Thôn này không yên bình lắm, địa thế hẻo lánh, chẳng phải khu du lịch cũng không phải danh lam thắng cảnh gì, đơn giản là hẻo lánh đến mức trên một số bản đồ còn không tìm được vị trí thôn trang." Lý Điềm nhanh chóng giải thích: "Bất quá An tổng có sắp xếp vệ sĩ, cô có thể yên tâm. Mấy năm trước cũng có một đoàn phim tới đây lấy cảnh, sau lại có một sao nữ hạng ba cùng một vị trợ lý trong đoàn biến mất. Mặc dù chính quyền từng tới điều tra nhưng các thôn dân chống đối quá mạnh, sau đó thi thể hai người được tìm thấy trong núi sâu, kết quả vụ án đến giờ vẫn chưa có giải thích rõ ràng."

Lý Điềm lật nhìn mấy tin tức kia một lượt, thuận tiện phân tích cho đối phương.

An Nhược Thủy vẫn là lần đầu tiên đến loại địa phương này quay chụp, cho nên nghe Lý Điềm nói, nàng khẽ nhíu mày: "Nơi này nghe mà sởn tóc gáy, sao phải chọn quay chỗ này chứ, tìm nơi khác không được sao?"

"Kỳ thực......" Lý Điềm ngừng một hồi, sau đó vẫn giải thích: "Kỳ thực trải qua điều tra, biên kịch Tiếu hồi nhỏ chính là bị bọn buôn người bắt tới đây, tuy sau đó chạy thoát ra ngoài, nhưng trong các tác phẩm về sau của nàng luôn miêu tả nơi này. Giang Đạo tin tưởng, ở chỗ này mới có thể quay《 Manh Tâm 》tốt nhất. Dù sao cũng là địa điểm chân thật."

"Quá đáng sợ." An Nhược Thủy nhẹ giọng nỉ non, nàng vốn nghĩ chỉ là tìm một khu vắng vẻ tiến hành quay chụp, không nghĩ tới lại là...

Vì vậy nhìn hai chiếc xe hộ vệ đi theo, An Nhược Thủy đã biết trước đó tại sao đại ca dặn đi dặn lại, nhất định không nên để những người này rời khỏi tầm mắt, bao gồm cả người nào đó ngồi ghế phụ kia.

Cố Tầm Tuyết quay đầu nhìn An Nhược Thủy cùng Lý Điềm: "Thoải mái đi, có hung thần ác sát thế nào cũng chẳng qua là vài thôn dân vung cuốc cầm lưỡi hái, có trưởng lão Cổ Võ tôi thủ 24h canh giữ bên cạnh cô, đừng nói buôn người, buôn trâu cũng không đem cô đi được."

"......" Khóe mắt An Nhược Thủy run rẩy, loại so sánh này thực quá phù hợp phong cách Cố Tầm Tuyết: "Vậy lần này thật đúng là phải cảm ơn cô."

"Đừng khách khí, hôm nào mời tôi ăn cơm là được." 'Hôm nào ăn cơm' của Cố Tầm Tuyết vẫn luôn không có thời gian xác thực, lại cũng không làm người ta chán ghét.

Lý Điềm duỗi eo: "Kỳ thật chúng ta không cần quá lo lắng, dù sao đoàn phim qua đó một chuyến, sẽ mang đến lợi ích kinh tế rất lớn cho bọn họ. Trước kia đã từng nếm qua ngon ngọt, lần này sẽ không ai ngốc đến mức chạy tới đắc tội kim chủ. Yên tâm chút đi, buông lỏng nghỉ một lát."

Thông thường gặp phải loại tình huống này, đa phần kẻ có người yêu đều sẽ lo đối phương gặp phải nguy hiểm, đến lượt An Nhược Thủy nàng chỉ lo lắng chính mình.

Dù sao Tiểu Lạc nội lực cao thâm, trong vòng trăm mét có mấy con chuột cũng có thể biết rõ, ai có khả năng ở dưới mí mắt thương tổn được?

"Sao vậy? Lo cho Huyền Ca?" Cố Tầm Tuyết thấy sắc mặt An Nhược Thủy tái nhợt, cố ý hỏi.

An Nhược Thủy lắc đầu cười nhẹ: "Em ấy đâu cần chúng ta lo."

Cố Tầm Tuyết âm dương quái khí nói thầm một tiếng: "Vậy cũng chưa chắc, có câu 'người đôi khi thất thủ ngựa đôi khi mất vó', mà Lạc Huyền Ca lợi hại đến mấy cũng không phải thần tiên, đúng không?"

An Nhược Thủy trầm mặc làm Cố Tầm Tuyết yên tâm một chút, nàng tin tưởng Tiểu Lạc sẽ không gặp ngoài ý muốn như vậy, cho dù đến lúc đó thật sự truyền ra tin tức Lạc Huyền Ca trọng thương bất ngờ, đại khái nàng cũng sẽ không tin, chỉ cần có thời gian nhàn rỗi, tin tưởng Lạc Huyền Ca sẽ đích thân giải thích rõ với mình, như vậy nhiệm vụ chuyến này của nàng coi như hoàn thành một nửa.

"Tôi nghe nói Hứa Tụ đã đi về rồi, vậy chẳng phải cô với nàng tách ra?" Cố Tầm Tuyết kéo đề tài, Lý Điềm ngẩn người sau đó mới kịp phản ứng: "Chuyện này cũng không còn biện pháp, công ty còn có một nhóm thực tập sinh đang chờ nàng, bất quá Khổng Nhiên cũng theo trở về, lại làm tôi có chút nghĩ không thông."

An Nhược Thủy biết chân tướng Khổng Nhiên bị đưa về, nhưng hiện tại chưa cần thiết cho các nàng giải thích, nhìn đoàn xe đông đảo, nàng khẽ thở dài, nói với Lý Điềm: "Tôi chợp mắt một hồi, đến thì gọi tôi."

"Ừm. Yên tâm nghỉ ngơi đi."

Lý Điềm nói xong, An Nhược Thủy liền nhắm mắt bắt đầu dưỡng thần.

Cố Tầm Tuyết ngồi trên ghế phụ, nhìn chằm chằm nữ bảo tiêu ở ghế lái một hồi, cực kì hứng thú mở miệng: "Cô khẩn trương cái gì?"

"Tôi......" Nữ bảo tiêu lúc trước đúng là không khẩn trương, nhưng hiện giờ ngồi bên cạnh chính là Cố Tầm Tuyết a, thần tượng từ nhỏ của nàng, võ lâm phong bá chủ Cố Tầm Tuyết, sao không kích động cho được?

Cố Tầm Tuyết cười khẽ: "Thả lỏng chút đi, ngồi phía sau là em gái ruột của ông chủ cô. Xảy ra sai lầm thì ai chịu trách nhiệm?"

"Xin, xin lỗi." Nữ bảo tiêu khó khăn nói.

Cố Tầm Tuyết lại lần nữa nhẹ cười: "Thả lỏng thả lỏng, lái xe cho tốt. Bây giờ chúng ta chính là đồng nghiệp. Ngày thường cô đối xử đồng nghiệp thế nào, hiện tại cứ làm như vậy thôi. Không cần xem tôi là Cố Tầm Tuyết, tôi chỉ là một bảo tiêu bé nhỏ mới vào."

Cố Tầm Tuyết cảm giác được đối phương biến hóa, liền cười rầm rì hát ngâm nga.

Lý Điềm: "Này, cô hát rất dễ nghe. Có hứng thú hay không..."

"Phát rồ à. Cặp tân hôn nhà cô có phải đều có sở thích kéo người ta vào giới?" Cố Tầm Tuyết cắt ngang Lý Điềm: "Lời cô muốn hỏi, vợ cô đã hỏi rồi. Mà đáp án của tôi đều giống nhau. Tôi không có hứng thú cùng các cô ký hợp đồng! Không muốn vào giới làm minh tinh, chỉ muốn làm hot mạng, ngày thường dựa chút tay nghề kiếm thêm chút thu nhập mà thôi."

Lý Điềm ngẩn người, sau đó siết chặt nắm đấm: "Hừ! Hứa Tụ thật không phúc hậu, rõ ràng đã nói không có ý với cô. Vậy mà lại giành hỏi cô trước tôi một bước."

"Chậc, lúc cô trở về có thể mua ít sầu riêng mang theo." Cố Tầm Tuyết cảm thấy cặp tân hôn các nàng hết sức thú vị, lập tức liền muốn đùa giỡn.

Lý Điềm theo bản năng lắc đầu: "Không được, đầu gối tôi còn chưa lành đâu."

"......"

Bên trong xe tức khắc tràn ngập một loại không khí quái dị, ngay cả nữ bảo tiêu kia đều quên mất khẩn trương cùng lúng túng, một đường gian nan vừa lái xe vừa nghẹn cười.

An Nhược Thủy chưa ngủ cũng hiếm có mở mắt ra, nhìn Lý Điềm một cái, Lý Điềm cuống quýt xua tay: "Không phải, không phải ý mà cô nghĩ."

Lần này trong xe lại không ai phản ứng nàng. Tâm tình nghẹn cười của mọi người vẫn luôn lưu giữ.

Lý Điềm cuối cùng thất bại, không phản bác gì.

......

Qua hồi lâu, rốt cuộc đã tới đích.

Lý Điềm cực kỳ bất ngờ, nhìn nhà cửa dơ loạn cũ nát trước mặt, hỏi Cố Tầm Tuyết: "Thời gian tới, chúng ta đều phải ở nơi này sao?"

"Phải, mà cũng không phải." Cố Tầm Tuyết ý vị thâm trường nhìn nàng: "Chờ người nào đó tới, có lẽ có thể giúp các cô cải thiện hoàn cảnh một chút. Bất quá chuyện này còn phải xem tâm tình người ta."

Cố Tầm Tuyết ám chỉ Lạc Huyền Ca, dù gì thân là Giáo Chủ Ma Giáo 800 năm trước, đến loại địa phương này sẽ hoàn toàn không có cảm giác xa lạ, mà có một loại cảm giác thân thiết gần gũi quê quán, sẽ có thể từ trong thiên nhiên lấy được nhiều thứ hơn.

"Tôi đến chỗ đạo diễn xem một hồi, mà loại phòng này an toàn không vậy? Sao tôi cứ cảm giác như sắp sập xuống?" Cũng không phải Lý Điềm ra vẻ gì, mà căn phòng kia thoạt nhìn đúng thật nguy hiểm.

Tường gạch đều có vết rạn nứt, buổi tối thắp đèn trong phòng, đại khái bên ngoài có thể nhìn rõ.

Lý Điềm rời khỏi, Cố Tầm Tuyết tìm khối đá lớn, tùy tiện lau chùi liền ngồi lên.

An Nhược Thủy đứng tại chỗ, bây giờ đã xế chiều cho nên mặt trời cay độc đều đã khuất bóng, nàng đợi ở chỗ này cũng không cảm thấy quá nóng nực.

Cố Tầm Tuyết lấy nước trong ba lô, tiện tay ném về phía nữ bảo tiêu. Nữ bảo tiêu tiếp nhận liền ngẩn người nhìn Cố Tầm Tuyết, Cố Tầm Tuyết lại ra dấu bằng mắt nhìn về phía An Nhược Thủy, bảo tiêu lập tức hiểu ý, đưa nước cho người kia: "Uống nước đi."

"Cảm ơn." An Nhược Thủy tiếp nhận cũng không vội uống, mà là trước nói lời cảm tạ hai người.

Chốc lát sau Lý Điềm đã trở lại, còn đưa về hai nam nhân vác ba lô lớn, Lý Điềm nói: "Trước khi Giang Đạo tới cũng không suy xét những vấn đề này, dù sao khu nhà vốn đã thương lượng không phải ở đây, đây là thôn dân tạm thời đổi, Giang Đạo vì để tránh phiền toái và tiết kiệm thời gian nên không thương lượng kiểm tra kĩ, không ngờ hiện tại lại biến thành loại này."

Giọng Lý Điềm có chút đưa đám, bất quá rất nhanh hồi phục, chỉ vào hai nam nhân phía sau: "Bất quá vẫn may có An tổng cân nhắc trước, sợ cô không quen ở khu nhà này, nên đã an bài lều dã ngoại."

"Chỉ có một tấm lều trại?" An Nhược Thủy hơi nhíu mi, tất cả mọi người đều ngủ trong phòng, một mình nàng ở bên ngoài ngây ngốc, vậy còn chẳng bằng lưu lại căn nhà sắp sập kia.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Yêu Em, Sao Anh Cứ Lạnh Nhạt Với Em?
2. Toàn Bộ Vai Chính Đều Nghe Được Tiếng Lòng Của Tôi
3. Hoán Phong Hoa
4. Thời Gian Không Kịp Để Yêu Anh
=====================================

Lý Điềm lắc đầu: "Không phải, những người khác đều là hai người một lều, nhưng người ngủ trong nhà thì những thứ lều này không cần dùng đến, cho nên có rất nhiều lều trại."

Cố Tầm Tuyết: "Để tôi ở trong lều. Như vậy làm việc cũng thuận lợi hơn."

Mà công việc của nàng chính là chăm sóc tốt An Nhược Thủy, bảo đảm đối phương an toàn.

Cố Tầm Tuyết thuận tiện liếc nhìn nữ bảo tiêu, nữ bảo tiêu nhẹ nhàng gật đầu: "Tôi và tiền bối cùng ở bên ngoài, tôi sẽ đi chọn địa điểm."

Chỗ mà nữ bảo tiêu lựa chọn dĩ nhiên là có lợi nhất đối với chủ thuê, tình huống thôn trang nơi này bọn họ cũng biết, đoàn người này chỉ mang theo bốn nữ bảo tiêu, còn lại tám vị đều là đại lão gia, vì vậy bọn họ không thích hợp ở cùng, chỉ có thể tự mình tìm một chỗ bí mật, cách An Nhược Thủy không xa lại cũng sẽ không chạm đến khu vực riêng tư của nàng.

Cố Tầm Tuyết thì tương đối tự do, tuy là An Tuấn Phong mời tới nhưng xét trên phương diện khác mà nói, nàng coi như là trưởng lão tiền bối của An Nhược Thủy, cho nên không cần cố kỵ quá nhiều. Nàng cũng không sợ hãi An Thị.

"Trời sắp tối rồi, tôi đi trước sắp xếp đồ đạc." Cố Tầm Tuyết nói với An Nhược Thủy, sau đó lại hướng phía xa kêu: "Này, các cô tới đây một chút, chuyển mấy thứ kia qua."

Trong nháy mắt, vài vị bảo tiêu chạy tới, hỗ trợ khiêng hành lý đi.

Các diễn viên trong đoàn, có một nghệ sĩ kia nhìn chằm chằm nơi này bằng vẻ ghen tức, nhỏ giọng nói với bạn đồng hành: "Thật đúng là làm lớn a. Còn không phải nhờ trong nhà có mấy đồng tiền dơ bẩn hay sao."

"Có năng lực thì cô cũng cầm mấy đồng tiền dơ bẩn trong nhà đi mà ném." Đồng bạn cười lạnh, nàng không muốn cùng mấy loại không não tâm sự đề tài này.

An Nhược Thủy tự thân có thực lực có diễn xuất, gia đình có bối cảnh, hậu thuẫn phía sau lại vững vàng, trước đó không lâu còn công khai nàng là đệ tử nội môn Cổ Võ, còn là cha truyền con nối kế thừa, liền thấy được An Gia rốt cuộc giàu có bao nhiêu.

Sao nữ nhân này còn dám ở đây âm dương quái khí ghen ghét An Nhược Thủy?

Không thấy trưởng lão Cổ Võ đều tới hộ tống sao? Nếu không ngoài dự liệu, Lạc Huyền Ca quay phim ở gần nhất định cũng sẽ dành thời gian tới xem một chút, dù sao đều là đệ tử Cổ Võ, một tầng quan hệ khác còn là em gái ruột của ông chủ mình, Lạc Huyền Ca tuyệt đối sẽ quan tâm An Nhược Thủy.

Cho nên người sáng suốt dù ghen tị An Nhược Thủy, cũng chỉ yên lặng ở đáy lòng lẩm bẩm mấy câu, phô bày ra ngoài như vậy thật sự rất hiếm thấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện