Màn này diễn xong, Giang Hải Khê chỉ ra mấy điểm còn thiếu sót, Lạc Huyền Ca rất nhanh lĩnh hội được, thời điểm diễn lại một lần, cùng An Nhược Thủy phối hợp vô cùng hoàn mỹ, cũng làm Giang Hải Khê tuyên bố không nhìn lầm người.

Vì vậy cứ thế quyết định thân phận nữ xứng của Lạc Huyền Ca.

"Nhưng em nhiều nhất chỉ có ba ngày nghỉ, tối nay hoặc là sáng sớm ngày mai, nhất định phải trở về đoàn." Lạc Huyền Ca bối rối hỏi An Nhược Thủy: "Chị lại ở bên này giúp em nhận vai, đến lúc đó làm sao sắp xếp thời gian a?"

"Đương nhiên là lấy bên kia làm trọng, bên này suất diễn của nữ xứng ở phần sau, trước mắt thì tiến độ quay tổng thể cũng chậm hơn chỗ em, chờ em quay xong bộ phim kia rồi tới cũng được." An Nhược Thủy đã giúp đối phương tính toán thời gian cho hợp lí.

Lạc Huyền Ca như suy tư gì đó, gật gật đầu: "Em biết rồi, chỗ Hứa tỷ cần thông báo một tiếng không?"

"......" An Nhược Thủy vô cùng lúng túng, mỉm cười: "Tự em nói đi."

Tuy nàng không quá hiểu biết tính cách Hứa Tụ, nhưng đối với chuyện mình tự giúp Lạc Huyền Ca an bài công việc, Hứa Tụ ít nhiều cũng sẽ có ý kiến, loại chuyện có thể kích phát nguy hiểm tính mạng như vậy, vẫn là giao cho Lạc Huyền Ca tới xử lý đi.

Lạc Giáo Chủ không hiểu ra sao, gọi điện cho Hứa Tụ.

"A lô? Có việc gì?" Hứa Tụ nghe máy, lại nửa ngày không thấy đầu dây bên kia nói chuyện, tràn đầy nghi ngờ dò hỏi: "Sao vậy? Lại gặp phải phiền toái gì?"

Hứa Tụ cẩn thận ngẫm nghĩ, Lạc Huyền Ca đi theo An Nhược Thủy, cho dù gặp phiền toái cũng không nên gọi điện thoại cho nàng a.

"Không có, chỉ là......" Lạc Giáo Chủ bắt đầu ấp úng, chuyện này thật không giống phong cách trước giờ của cô, bất quá kiếp trước nếu lén lút đưa ra quyết định mà cuối cùng phạm phải sai lầm trở về giáo, đối mặt đám người Hữu Hộ Pháp và Thánh Nữ, sẽ luôn do dự một hồi.

"Tôi đến đoàn phim của đạo diễn Giang Hải Khê, ở đó thiếu một vai nữ xứng, hắn bảo tôi tạm thời diễn một đoạn, cảm thấy tôi rất phù hợp hình tượng nhân vật này, cho nên để tôi đóng vai nữ phụ đó."

"Không có?" Hứa Tụ trầm mặc hồi lâu mới hỏi.

Lạc Huyền Ca ngẩn người, không biết câu hỏi của Hứa Tụ là chỉ phương diện nào, liền lắc đầu một cái, lại phát hiện đây là nói chuyện qua điện thoại, mình lắc đầu thì đối phương cũng không thấy được.

"Không có." Lạc Huyền Ca nói xong, cả người cũng nhẹ nhõm, bất kể kết quả thế nào, dù gì mình cũng là tới thông báo Hứa Tụ, mà không phải tới thương lượng.

Hứa Tụ cực kì hưng phấn: "Chuyện tốt a. Có thể nhận một vai trong phim của Giang đạo, thật sự là nhân bánh mà người trong giới thắp hương bái Phật đều muốn cầu tới. Bây giờ cô ở lại nơi đó, vào đoàn phim học tập cho giỏi, tôi sẽ xử lý chuyện bên công ty."

Chỉ cần trực tiếp báo cáo An Tuấn Phong một tiếng, công ty tuyệt đối sẽ không khó xử Lạc Huyền Ca.

Cúp điện thoại, Lạc Huyền Ca vội đi tới bên cạnh An Nhược Thủy.

Giờ phút này An Nhược Thủy đang dùng cơm, sau khi Lạc Huyền Ca trở về, nàng buông chén đũa giúp đối phương chuẩn bị đồ ăn.

Lạc Huyền Ca tiếp nhận mà ngập tràn hạnh phúc, khóe miệng mang theo ý cười: "Em đã nói qua với Hứa tỷ, nàng bảo em ở chỗ này học tập cho tốt."

"Ừm." An Nhược Thủy đoán được kết quả sẽ như vậy, bất quá dù sao cũng vẫn muốn Tiểu Lạc tự mình đi nói. Mặc dù quan hệ giữa cả hai không phải bình thường nhưng nếu nàng ra mặt giải thích với Hứa Tụ, sẽ mang theo cảm giác ra lệnh thông báo ở bên trong, mà Lạc Huyền Ca đi nói chỉ có thể là tiền trảm hậu tấu bất đắc dĩ, trong lòng Hứa Tụ sẽ không lưu lại vướng mắc.

"Sáng ngày mai hãy về. Chị thấy Trương tiền bối không dễ dàng mới đến được đây, để nàng ở lại thêm một chút." An Nhược Thủy khuyên bảo.

Lạc Huyền Ca khẽ nhíu mày, nếu lúc trở về Trương Dĩ Vân suy yếu giống như thời điểm tới đây, không biết đạo diễn sẽ tức giận thế nào.

An Nhược Thủy nhìn về phía Hứa Thiến cùng Trương Dĩ Vân, sắc mặt hai người đều không phải rất tốt, lại đều đang gắng gượng không trực tiếp bày tỏ ra ngoài.

Nàng cười khẽ: "Lúc trở về, Trương tiền bối nhất định sẽ rất bình tĩnh."

Đi một chuyến này, trái tim cũng gần như sắp chết, nào còn chú ý tới khinh công của Lạc Huyền Ca.

Bất kể lúc nào, đều phải kiên trì nghe lời phu nhân, đây là quán tính do Lạc Giáo Chủ sợ hãi mà tạo thành, không đúng...... Là tiêu chuẩn sủng phu nhân của Lạc Giáo Chủ.

Ngay lúc cặp tân hôn các nàng ở nơi này vừa ăn cơm vừa trò chuyện hết sức vui sướng, Vương Cao Nghị cầm kịch bản tới gần.

"Không quấy rầy đến các cô chứ?" Vương Cao Nghị cười hỏi.

An Nhược Thủy nở nụ cười hiếm có, hồi đáp: "Không quấy rầy."

Nhưng nội tâm lại ngập tràn: 'Ai bảo anh tới?', 'Tiểu Lạc ngày mai sẽ phải đi, hai chúng tôi ở riêng một chỗ với nhau thật không dễ dàng, anh tới làm cái gì?!', 'Có chuyện mau nói, có rắm mau thả, mau cút.', 'Nơi này rất không hoan nghênh anh, đi mau đi mau.'

Lạc Huyền Ca không có diễn biến tâm lý nhiều như phu nhân, khẽ ngẩng đầu, nhìn Vương Cao Nghị bình tĩnh nói: "Xin lỗi, anh làm phiền chúng tôi dùng cơm."

"......" Vương Cao Nghị vừa nghe An Nhược Thủy nói, đang chuẩn bị mỉm cười lễ phép ôn hòa nói ra ý định đến đây, kết quả thiên ngôn vạn ngữ trong bụng đều bị một câu của Lạc Huyền Ca phá hỏng.

Nụ cười trên mặt dần trở nên lúng túng, sắp không giữ được.

Trong giới có quy củ, tân nhân không tôn kính tiền bối, nói thẳng ra chính là vết nhơ lau mãi không sạch.

Bên trong đoàn phim lập tức có người nghị luận thái độ của Lạc Huyền Ca.

Lạc Huyền Ca nhếch mày, nhìn Vương Cao Nghị: "Xin hỏi Vương tiên sinh tới có chuyện gì không?"

"Có chút chuyện. Các cô ăn cơm trước đi, lát nữa tôi lại tới." Vương Cao Nghị cũng nghe được thanh âm to nhỏ của đám người kia, trong lòng cười thầm Lạc Huyền Ca không biết tự lượng sức.

An Nhược Thủy cũng thay Lạc Huyền Ca toát mồ hôi, đang chuẩn bị cùng đối phương nói đôi lời, về sau ở trước mặt người khác thu liễm một chút.

Bất quá cẩn thận nghĩ lại, Lạc Huyền Ca ngày thường đối đãi một số tiền bối trong giới rất cung kính, sao hôm nay bỗng thay đổi tính tình? Chẳng lẽ họ Cao này âm thầm trêu chọc Tiểu Lạc a? Thành viên An gia đều bao che người nhà mình, đến thời An Nhược Thủy An Tuấn Phong lại càng đem hai chữ bao che phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.

Suy đoán tới khả năng Lạc Huyền Ca từng bị Vương Cao Nghị âm thầm bắt nạt, lửa giận của An Nhược Thủy không cần người khác tưới dầu cũng đã biến thành núi lửa phun trào dung nham.

Giờ phút này cho dù An Nhược Thủy biết rõ Lạc Huyền Ca không phải loại người nhẫn nhịn thua thiệt trong bóng tối, nàng cũng sẽ tự động bỏ qua. Vừa rồi Tiểu Lạc khác thường nhất định là bị ủy khuất lớn lao mới như vậy, mà kẻ làm Tiểu Lạc chịu ủy khuất nhất định là Vương Cao Nghị.

Thanh âm bàn luận càng lúc càng lớn, sắc mặt An Nhược Thủy cũng trở nên càng thêm tối tăm.

Người sáng suốt đều có thể phát hiện nàng tức giận, giờ phút này An Nhược Thủy giống như trái lựu đạn, đụng một phát liền nổ.

Mà Lạc Huyền Ca lại giống như không nhìn ra, ngoan ngoãn ăn cơm.

"Chị sao vậy?" Lạc Giáo Chủ chú ý tới đối phương khác lạ, bất quá bằng vào mạch não của cô thì cũng không hiểu được nguyên nhân An Nhược Thủy bỗng nhiên kì quái.

Chỉ có thể cẩn thận hỏi ra nghi vấn trong lòng.

An Nhược Thủy lắc đầu, nhẹ giọng hỏi: "Sao vừa rồi em lại nói với Vương Cao Nghị như vậy? Có phải hai người âm thầm mâu thuẫn gì không?"

"Không có a, chỉ là rất trùng hợp, hắn gần đây nhìn em càng ngày càng không vừa mắt." Lạc Huyền Ca thẳng thắn đáp lại.

An Nhược Thủy ngây người, lửa giận cũng tạm lắng xuống, nói với Lạc Huyền Ca: "Trong giới rất loạn, cho dù em biết hắn nhìn em không vừa mắt, cũng không thể trước mặt đám đông làm hắn mất thể diện như vậy. Trong giới có quy củ, hắn xem như là tiền bối của em, em hẳn là nên......"

"Nhưng hắn cũng là đệ tử ngoại môn của Cổ Võ a, em là đại đệ tử nội môn Cổ Võ, lại là người thừa kế tộc trưởng đời tiếp theo mà nội tộc quyết định, bất kể ở đâu em đều không thể hạ thấp tư thái với tiểu bối. Đây là quy củ trước sau như một của Cổ Võ. Hắn không phục thì nên cút ra khỏi Cổ Võ, bất quá lúc hắn xuất đạo đều là mượn danh Cổ Võ đệ tử, xuất thân ngôi sao võ thuật, mâu thuẫn với em thì dư luận cũng có thể làm hắn rớt đài."

Có lẽ là đoàn phim mang đến không khí showbiz quá dày đặc, An Nhược Thủy lại quên mất thân phận hai người đều là đệ tử Cổ Võ.

Bất quá thấy phản ứng của những người xung quanh, chắc bọn họ cũng đã quên vụ này, thậm chí bản thân Vương Cao Nghị cũng đều bỏ qua thân phận đệ tử Cổ Võ của Lạc Giáo Chủ.

"Được, em nói thế nào cũng đều có lý." An Nhược Thủy hoàn toàn buông tâm, tuy rằng An gia có quyền thế đủ để Lạc Huyền Ca ở trong giới 'hoành hành ngang ngược', nhưng đến lúc chuyện thật sự phát sinh, dư luận đè ép sẽ làm Lạc Huyền Ca rất thống khổ, ít nhất là về đám anh hùng bàn phím trên mạng, An gia cũng không thể nào dọn dẹp hết từng người. Mà rất nhiều thời điểm, ngôn ngữ mới thật sự là vũ khí sắc bén có thể gây tổn thương nhất.

......

An Tuấn Phong luôn cảm thấy gần đây giống như bị người nguyền rủa, đi làm về nhà vốn muốn cùng tiểu thê tử thân mật một chút, nhưng đối phương lại luôn ôm di động xem đủ loại tin tức, cuối cùng chọn mấy cái thú vị chia sẻ với trượng phu.

Ban đầu An Tuấn Phong rất vui vẻ cùng nàng trò chuyện, nhưng thời gian lâu dài, hắn liền bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

Vốn không phải người thích xem bát quái, lại phải ngày ngày nhìn đủ loại tin đồn giả tạo phóng đại trên mạng, thật có chút mệt lòng.

Bất quá thê tử thích, hắn liền nhẫn nhịn tâm mệt bồi nàng.

Hôm nay lại thấy được một tin tức bùng nổ, An Tuấn Phong nhíu mày: "Để anh hỏi xem chuyện này có phải sự thật."

An Tuấn Phong nhìn tin tức Lạc Huyền Ca ở đoàn phim không tôn kính tiền bối, đáy lòng nặng nề gọi điện cho thư ký, lập tức an bài người điều tra.

An Tuấn Phong đang muốn trách cứ Lạc Huyền Ca sao không biết thu liễm, Phùng Thiên Linh ngẩng đầu nhìn hắn liền hỏi: "Huyền Ca là đại đệ tử nội môn Cổ Võ, Vương Cao Nghị lại là đệ tử ngoại môn, thái độ của Huyền Ca với hắn như vậy cũng rất bình thường. Nếu biểu hiện quá mức cung kính, ngược lại không hợp quy củ."

An Tuấn Phong bừng tỉnh đại ngộ, tuy bây giờ bọn họ đều ở trong showbiz nhưng Vương Cao Nghị từ bé chính là đệ tử ngoại môn của Cổ Võ, mà Lạc Huyền Ca cũng được xác định với ngoại giới là Cổ Võ thu nhận từ nhỏ.

Dựa theo quy củ Cổ Võ, về sau bất luận hai người đạt thành tựu lớn lao cỡ nào, tôn ti bối phận cũng sẽ dựa theo quy củ nội tộc, một khi có người không tuân theo phạm vào bất kính, hậu quả chính là xử lý theo quy củ của Cổ Võ thế gia.

Tin tức trên mạng cũng rất nhanh lan truyền.

Đủ loại người qua đường lẫn fan hâm mộ đều đang chỉ trích thái độ Lạc Huyền Ca đối đãi tiền bối.

Trong đó cũng không ít người bày tỏ Vương Cao Nghị chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của người khác, chẳng lẽ người khác không có quyền cự tuyệt sao?

Nhóm giáo đồ mạnh mẽ cũng sôi nổi ủng hộ Giáo Chủ, bất quá cũng có vài kẻ nói đã nhìn rõ Lạc Huyền Ca, dự định từ fan chuyển thành người qua đường, lại từ fan biến thành anti.

Vương Cao Nghị ở đoàn phim biết được tin tức trên mạng, vô cùng sợ hãi, dù sao địa vị của Lạc Huyền Ca ở An Thị cũng không bình thường, trời mới biết An Tuấn Phong để bảo vệ nghệ sĩ mà có hành động gì không tưởng tượng nổi hay không.

Nhưng trong tiềm thức, lại hy vọng fan hâm mộ của mình có thể chỉ trích Lạc Huyền Ca nhiều hơn một chút, tốt nhất là làm cho đối phương thân bại danh liệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện