Chuyện của Vương Cao Nghị xem như tạm thời đi qua, thời điểm Trương Dĩ Vân nghiêm túc quay phim, hết thảy mọi thứ ở thế giới bên ngoài đều không là gì trong mắt nàng.

Đợi chờ một người đã hai mươi năm, hai mươi năm qua nàng không chỉ là yêu người kia, còn có cả mộng tưởng cố chấp của người kia nữa.

Trương Dĩ Vân rất hưởng thụ quá trình đóng phim, bất luận tình cảm trong kịch thế nào, rời khỏi kịch nàng vẫn là nàng.

Nếu cuộc sống cũng là một tuồng kịch thì thật tốt, chắc hẳn hai mươi năm trước, nàng đã dùng hết tất cả cầu xin đạo diễn biên kịch, an bài cho hai nhân vật này một kết cục hạnh phúc.

Đáng tiếc thực tế chính là thực tế, trong hiện thực không có kịch bản không có lời thoại đã định, chỉ có ly biệt chân thật làm người đau lòng.

Sau khi toàn bộ đoàn phim đóng máy, Trương Dĩ Vân thực hốt hoảng, nàng tưởng rằng bản thân tiếp tục kiên trì thì người nọ sẽ trở lại, nàng cho rằng ở lại thêm một ngày, có lẽ phút tiếp theo liền có thể thấy bóng dáng người nọ đến gần mình một lần nữa.

Nhưng mà nàng lầm rồi, không phải cứ chờ đợi là người ta sẽ đến.

"Tiểu Lạc, sao vậy?"

Trương Dĩ Vân khôi phục tâm tình, quay đầu nhìn về phía Lạc Huyền Ca, phát hiện dáng vẻ đối phương cũng mất mát nhìn chằm chằm nhân viên đoàn phim đang thu dọn.

"Tiền bối ở chỗ này ngây người ba tháng, không thấy luyến tiếc sao?"

Trương Dĩ Vân cười khẽ: "Con người đều có thói quen, ở lâu một chỗ, tới thời điểm luôn là không nỡ rời đi. Bất quá...... Cô nhìn phó đạo xem, một tháng trước đã bắt đầu muốn về, hiện tại rốt cuộc có thể đi, với hắn mà nói là một chuyện vô cùng vui vẻ. Cho dù luyến tiếc, cũng không bằng đạo diễn."

"Tôi thì không trở về, còn phải sang đoàn phim bên cạnh đóng một vai khách mời. Hứa tỷ sẽ giúp tôi sắp xếp, lần này tiền bối muốn đi cùng tôi hay không?" Lạc Huyền Ca hỏi.

Trương Dĩ Vân không trả lời, xoay người đi ổn định cảm xúc trong tâm.

Lạc Huyền Ca khẽ gật đầu: "Tiền bối đi đường cẩn thận."

Trương Dĩ Vân thu dọn đồ đạc theo đoàn phim trở về, nếu người ta không muốn gặp mình, không phải mình tìm vài lần liền có thể thấy được, có lẽ mặt dày đeo đuổi sau cùng chỉ có thể rước lấy người nọ phiền chán.

Trương Dĩ Vân mệt mỏi, đóng phim mệt mỏi, hai mươi năm cô độc tịch mịch cũng khiến lòng nàng cảm thấy mệt mỏi.

Lạc Huyền Ca mang theo đồ đạc cùng Hứa Tụ đến đoàn phim của Giang Hải Khê.

Hai người ngồi xe bò mà thôn dân cung cấp để tới, tuy rằng Lạc Huyền Ca bày tỏ có thể dùng khinh công, nhưng Hứa Tụ mang đến mấy túi lớn quà vặt, thật sự không tiện mang theo bay cùng.

Chỉ có thể tìm nông gia thuê xe bò, cùng Hứa Tụ chậm rãi đến đoàn phim.

"Hiện giờ cô là cột chèo của công ty giải trí An Thị, cũng là tiểu hoa đán đang hot, lên Weibo cùng fan hỗ động nhiều một chút, đừng để bọn họ phải nhìn chằm chằm vài bức ảnh xuất đạo nửa năm trước của cô."

Hứa Tụ tận tình khuyên bảo, không hiểu sao Weibo của Lạc Huyền Ca vĩnh viễn chỉ có nội dung chuyển tiếp.

Lạc Giáo Chủ lấy ra di động, hướng về phía mình cùng Hứa Tụ 'tách' 'tách', nhanh chóng chụp một nhóm 9 bức ảnh sau đó post lên Weibo của mình.

Ma Giáo Giáo Chủ Lạc Huyền Ca V: Tôi có khoai tây sợi và khoai tây lát, còn có Hứa Tụ tỷ trộm được từ chỗ Lý Điềm. Cuộc sống thật đẹp! 【 kèm hình 】

Lạc Huyền Ca post xong, Hứa Tụ cười nói: "Bây giờ còn biết chơi chữ nữa, tiếp tục phát huy, về sau cứ post thêm như vậy, để cho fan hiểu được cô."

Từ lúc Lạc Huyền Ca xuất đạo, không có ai thiết lập hình tượng chuyên biệt cho nên Hứa Tụ cũng không cần thời khắc đề phòng hình tượng nghệ sĩ nhà mình tan nát, dù sao tính tình gia hỏa kia vẫn luôn luôn như vậy.

Ngao ô: Giáo Chủ Giáo Chủ, nhìn này, tôi có sốt cà chua a. Có thể cho tôi ăn ké được không? Tiểu mỹ loát: Bắt cóc Hứa Tụ a, muốn hỏi Lý Điềm có biết chuyện này không a ha ha

Tình nhân trong mộng: Chẳng lẽ chỉ có tôi muốn hỏi, việc này An nữ thần nhà tôi có biết không à 【 buồn cười 】

Tạp kém: Đoàn phim có phải sắp đóng máy? Lạc nhà tôi có phải sắp cumback hay không?

Cười tát người: Các thím không phát hiện tài xế xe bò là ai sao?

Luân hồi tưởng niệm: Vãi vãi, Lạc của tôi còn biết đánh xe bò, còn cái gì cô ấy không thạo nữa không?! Nói ra, tôi lập tức đi học đi làm!

Liêu cái tiểu mỹ nhân: Tôi là cô gái mà Lạc nhà tôi suốt đời này cũng không chiếm được! Lầu trên, thím có muốn cân nhắc cưới tôi hay không?

......

Chỉ đơn giản một tấm hình như vậy, Lạc Huyền Ca lại lần nữa thuận thế lên đỉnh hot search.

An Nhược Thủy đang nghỉ ngơi ở đoàn phim lấy điện thoại ra lướt, Lý Điềm bên cạnh cũng cầm di động cười nói: "Cô xem, tên này thật đúng là im hơi lặng tiếng bốc hỏa. Nghe nói họ Vương tốn rất nhiều tiền mua hot search, kết quả hiện tại Tiểu Lạc dựa vào một nhóm 9 khung hình không hiệu ứng gì mà nhảy lên. Tên kia phỏng chừng tức đến lông mày đều không giãn được."

"Cô nói đệ nhất vốn dĩ là ai?" An Nhược Thủy thuận miệng hỏi một chút.

Lý Điềm đáp như lẽ đương nhiên: "Nếu họ Vương kia không dùng tiền, chắc buổi sáng là scandal của MC đài truyền hình nào đó, còn hiện tại hạng nhất hẳn là bức selfie theo phong cách đơn giản của Tiểu Lạc."

"Nhắc cô một tiếng, về sau không nhận tiền của họ Vương, hắn bỏ ra bao nhiêu thì chúng ta dùng gấp đôi số đó mua cho nghệ sĩ nhà mình."

Lý Điềm ngẩn người: "Việc này thật đúng là, sao phải vậy?"

"Ai bảo hắn cản trở Tiểu Lạc." An Nhược Thủy bụng dạ hẹp hòi, có người thích lén lút chơi xấu cũng được, miễn đừng làm với người của nàng.

"......" Lý Điềm phải cảm thán một tiếng người ta tiền bạc như nước, cũng một lần chứng kiến An Nhược Thủy nổi giận không để người khác còn đường lui là tư vị gì.

Tin tức này một khi truyền khắp trong giới, ai còn dám đi cùng Vương Cao Nghị mà đắc tội muội muội của An Tuấn Phong? Cho dù hắn có tài đi nữa, cũng không ai dám chọc vào để rồi xong đời.

"Đoán chừng Tiểu Lạc sắp đến, tôi chuẩn bị ít hoa quả mua từ nông trang, có vài loại rất ngọt rất tươi, đều giữ lại cho Tiểu Lạc, nhất định em ấy sẽ thích." An Nhược Thủy buông kịch bản xuống, giống như cô vợ nhỏ ở nhà chờ người yêu về vậy.

Lý Điềm nhìn một màn này cũng có điều suy tư, ừm...... Vợ mình lát nữa cũng sắp tới a, có phải cũng nên chuẩn bị chút gì đó?

Từ xa, Lạc Giáo Chủ đã thấy đoàn phim liền nhảy khỏi xe bò, ngây ngốc chạy về phía An Nhược Thủy.

Còn lại Hứa Tụ và một con trâu không biết phải làm sao, roi trên tay cũng không biết nên quất thế nào, mà trâu cũng dừng một chỗ chậm rãi ăn cỏ.

"Nhãi ranh này, tốt nhất đừng để tôi túm được." Hứa Tụ cẩn thận xuống xe, nhìn đầu trâu đen đúa liền phát tức.

"Aish, để tôi để tôi. Em túm chặt như vậy cũng vô dụng, phải làm thế này......"

Dây thừng trong tay Hứa Tụ bị người cầm lấy, nghe được thanh âm quen thuộc vang bên tai, sầu lo trong lòng nàng lập tức tiêu tán.

Lý Điềm tỏa ra ý cười trên mặt, một tay dắt xe trâu, một tay dắt Hứa Tụ.

Thời tiết hơi nóng, hai người nắm tay chung một chỗ, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay đối phương nhưng ai cũng không chịu thả lỏng, không chê không ngại thậm chí muốn nắm đến càng chặt càng lâu.

"Có mệt không? Để tôi chuẩn bị chút đồ ăn, lát nữa ngủ một giấc, hôm nay Tiểu Lạc cũng không có màn diễn, cùng nhau xả hơi một hồi." Lý Điềm nhẹ giọng.

Hứa Tụ lắc đầu: "Không mệt a, sáng hôm qua Tiểu Lạc đóng máy, đoàn phim cũng vừa lên đường hôm nay thôi. Chị ở đây có khỏe không? Cảm giác bên này so với chỗ em càng hẻo lánh, điều kiện cũng không tốt lắm."

Lý Điềm cười càng thêm vui vẻ: "Trước kia cảm thấy không tốt lắm, em tới rồi tôi mới phát hiện nơi này rất đẹp."

Hai người thân mật người xung quanh cũng đều nhìn thấy, lúc trước còn tưởng rằng Hứa Tụ và Lý Điềm là kẻ thù không đội trời chung, cái loại mà gặp mặt liền chém giết, ai cũng không từ bỏ.

Vì vậy nhiều người từng ở trước mặt các nàng bôi nhọ đối phương, kết quả mới vừa rồi các nàng phát tin tức cùng nhau lãnh chứng, không ít người mặt đau đến không nói nên lời.

Chúc phúc thì không thích hợp, không chúc phúc cũng không thích hợp.

Rối rắm cả buổi mới quyết định yên lặng lặn xuống nước, chờ mọi chuyện đảo ngược, có lẽ hai người này về sau sẽ chia tay.

Kết quả bây giờ, tình cảm các nàng vẫn tốt đẹp keo sơn gắn bó.

Bên kia, Lạc Huyền Ca đang gặm hoa quả An Nhược Thủy chuẩn bị, lại lấy điện thoại ra nói với nàng: "Chụp hình cho em, em muốn post Weibo."

"Một giờ một cái?" Bản thân An Nhược Thủy cũng rất ít đăng Weibo, trên căn bản đều là nội dung công ty đoàn phim gửi đến, ngoại trừ ngày lễ trọng đại sẽ post mấy lời chúc ra, đều là Lý Điềm cai quản.

Hết thảy đều lấy công việc làm chủ, cá nhân là phụ.

Hiện tại giúp Lạc Huyền Ca chụp ảnh, An Nhược Thủy tăng thêm hiệu ứng, cuối cùng còn chỉnh sửa theo ý mình.

Thời điểm Lạc Huyền Ca nhìn tấm hình kia, kinh sợ thiếu chút nữa rớt trái cây trong tay.

"Khụ, đây không phải em......" Lạc Giáo Chủ chỉ chỉ màn hình: "Cái này, sẽ dọa đến fan hâm mộ."

An Nhược Thủy dùng ánh mắt thưởng thức mà nhìn, sau đó ép buộc đối phương: "Post!"

"Em sợ em sẽ mất fan." Lạc Giáo Chủ nhìn tấm hình đã qua xử lý, phong cách quỷ súc như vậy, là người đều sẽ bị dọa sợ, ngộ nhỡ trái tim của fan quá mức yếu đuối thì phải làm sao?

An Nhược Thủy chính là cố tình dùng hiệu ứng đó, nàng thề tuyệt đối không phải do vừa rồi biểu tình Tiểu Lạc gặm trái cây quá manh, làm nàng không muốn cho người khác nhìn dáng vẻ Tiểu Lạc như vậy nên mới xử lý ảnh xấu đi một chút. Ừm, tuyệt đối không phải nguyên nhân này!

Lạc Giáo Chủ đột nhiên nghĩ đến 'kỹ thuật chụp hình trực nam' mà trên mạng đề cập, tràn đầy hoài nghi nhìn An Nhược Thủy, rồi lại đem tầm mắt chuyển qua tấm ảnh trên màn hình di động, nhìn ngang nhìn dọc cũng không ngờ người này sẽ là mình a. Giống y đúc nữ quỷ, còn là loại nữ quỷ bị chết vô cùng thảm hại.

Sau khi Lạc Huyền Ca nhấn đăng bài, khóe miệng An Nhược Thủy nở nụ cười nhạt, bày đủ loại quà vặt ra trước mặt, giơ tay lên xoa tóc đối phương, cười nói: "Chị phải đi quay phim. Ở chỗ này ngoan một chút, đừng chạy loạn, mệt mỏi thì ngủ đi."

Lạc Giáo Chủ gật gật đầu, ánh mắt còn không quên liếc đến điện thoại di động, không biết bài đăng vừa rồi có thể thừa dịp An Nhược Thủy không chú ý mà xóa bỏ hay không.

"Không cho phép xóa! Nếu không sau khi trở về, chị sẽ dọn tới nhà cũ ở cùng anh trai chị dâu. Tự em ở nhà nhìn quà vặt mà sống đi." An Nhược Thủy khẽ cười, trong mắt người ngoài đây chính là thiên sứ.

Mà Lạc Giáo Chủ lại rét buốt sau lưng, toàn thân mồ hôi lạnh, liên tục lắc đầu: "Không dám! Tuyệt đối không xóa!"

An Nhược Thủy ra khỏi lều trại, trên đường đi qua lều của Lý Điềm và Hứa Tụ, bên trong truyền đến một tiếng thét chói tai. An Nhược Thủy khẽ cau mày, Lý Điềm có phải quá mức như lang như hổ, Hứa Tụ người ta chỉ vừa chạy tới mà đã ăn tươi nuốt sống rồi?

Trong lều, Hứa Tụ vẫn còn đầy sợ hãi nhìn bức ảnh trên điện thoại, má ơi...... Người này cũng quá xấu đi, làm nàng bị dọa sợ suýt nữa ngã lăn ra đất.

Hứa Tụ chỉ huy Lý Điềm đi nhặt di động, còn nàng thì hừng hừng khí thế chạy vào lều của Lạc Huyền Ca.

Nhìn đối phương còn đang phồng má ăn quà vặt, nàng chỉ chỉ di động Lạc Huyền Ca để ở bên người, giận đến nhất thời không biết nên nói thế nào mới tốt.

"Vừa...... Vừa rồi bức hình kia, ai bảo cô post? Hình tượng của cô tan nát hết rồi cô có biết không?" Hứa Tụ thừa nhận bản thân đã sai, lúc trước sao lại não tàn nghĩ gia hỏa này sẽ không hủy hình tượng chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện