Thực đáng tiếc ngày hôm sau An Nhược Thủy không nhìn thấy Lạc Huyền Ca ở phim trường. Nàng vẫn luôn duy trì vẻ cao lãnh xa cách với người khác, đương nhiên sẽ không tìm nhóm trưởng để hỏi về hành tung của Lạc Huyền Ca. Thời điểm rảnh rỗi, nàng cũng nghĩ sẽ nhắn tin dò hỏi người kia, nhưng lại nhớ tới dáng vẻ trốn tránh của Lạc Huyền Ca đêm qua, giận dỗi liền tắt di động, tiếp tục chăm chú đọc kịch bản.
Lạc Giáo Chủ từ sáng sớm đã bị Hứa Tụ gọi đến công ty, bởi vì hôm nay bắt đầu thi tuyển. Chương trình lần này là phát sóng trực tiếp trên Internet, cho nên điện thoại của Lạc Giáo Chủ và các thí sinh khác đều bị thu giữ.
Người dẫn chương trình Mục Lăng mặc một thân trang phục công sở, trên mặt mang theo nụ cười như thường lệ, nàng đứng giữa đám đông thí sinh giới thiệu điều kiện thi tuyển lần này.
"Ba tuần tới, tất cả mọi người phải ngắt liên lạc với bên ngoài. Trong vòng ba tuần, các bạn hãy dựa vào nỗ lực của bản thân, 20 thí sinh có tổng số phiếu cao nhất sẽ lọt vào vòng chung kết."
Mạnh Tiểu Manh đứng cạnh Lạc Huyền Ca, nhỏ giọng thì thầm: "Cuộc thi lần này không giống mấy chương trình tìm kiếm tài năng trên TV thì phải?"
"Ừm." Bao gồm cả trí nhớ của nguyên thân, Lạc Huyền Ca cũng không biết những chương trình đó là gì.
Mục Lăng tạm dừng trong một phút để các thí sinh có thời gian hiểu điều mình vừa đề cập, sau đó tiếp tục nói: "Đến trận chung kết, các bạn có thể nhờ ngoại viện tới trợ giúp kéo phiếu, ba thí sinh có số phiếu nhiều nhất sẽ nhận được giải thưởng bí mật của An Thị chúng tôi."
Mạnh Tiểu Manh nghe xong, nhỏ giọng nói thầm.
"Thật tò mò giải thưởng nha. Huyền Ca, cô nói xem đó có thể là vai chính trong một phim điện ảnh lớn hoặc chương trình truyền hình hay không?" Mạnh Tiểu Manh tràn ngập ý chí chiến đấu.
Lạc Huyền Ca hiểu biết về giới giải trí rất ít, cho nên không rõ tầm ảnh hưởng của An Thị, càng không rõ ngoại viện là cái gì. Bất quá thí sinh cũng chỉ có thể bằng vào thực lực bản thân để đi kéo phiếu, nếu An Thị không ở sau lưng chơi trò gian lận, như vậy cuộc thi này vẫn tương đối công bằng. Suy cho cùng thì thế lực đứng sau nghệ sĩ cũng rất quan trọng, chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhưng Lạc Huyền Ca cũng không đả kích ý chí chiến đấu của Mạnh Tiểu Manh, ngược lại còn theo nàng trở nên tích cực hơn.
Vòng thứ nhất bắt đầu, dựa theo tờ đơn báo danh, các thí sinh biểu diễn sở trường của mình. Chương trình này là do An Thị đầu tư tổ chức, cho nên trên mạng có không ít người quan tâm đến nó, mới phát sóng trực tiếp nửa giờ, số người xem đã lên tới mấy vạn.
Có khoảng một trăm thí sinh tham gia, cho nên không thể để từng người đứng trước máy quay giới thiệu bản thân, bất quá toàn bộ hành trình đều được phát sóng trực tiếp vì vậy trừ phòng tắm thì phòng ở và hành lang đều lắp camera, xuất hiện trước bao nhiêu khán giả.
Tuy nhiên, vào ban đêm, nó sẽ ngừng quay sau 20:00, và sẽ tiếp tục phát sóng vào lúc 7:00 sáng hôm sau. Hiện tại đã 10 giờ, phát sóng trực tiếp của cuộc thi chính thức bắt đầu, thí sinh xếp hàng để rút số thẻ trong ba tuần tới.
[Trên kênh Livestream]
Khỉ ăn dưa: Toàn bộ chương trình đều phát sóng trực tiếp, cảm giác quả dưa này thật lớn.
Mê mang giống một trận gió xoay tròn: Nghe nói trận chung kết có thể mời ngoại viện, không biết có thể mời idol nhà tôi hay không. Thực mong chờ a~
Tam quan từ trẫm trọng tổ: Không biết ngoại hình các thí sinh trông thế nào nhỉ.
Cá heo cười trên biển: Vòng thứ nhất hẳn là so tài nghệ. Tôi vừa mới nhìn thấy có thí sinh đi chuẩn bị.
......
Các thí sinh không thể đọc được những bình luận này trên mạng, thậm chí số phiếu cũng là mỗi tuần công bố một lần.
Mạnh Tiểu Manh tiến đến gần Lạc Huyền Ca: "Làm sao bây giờ? Tôi rất lo lắng, nhìn thấy có rất nhiều người cũng chơi violon, như vậy sở trường của tôi không tính là đặc biệt nữa."
Diện mạo Mạnh Tiểu Manh ngọt ngào đáng yêu, lên kênh livestream sẽ có không ít người chú ý tới nàng. Hiện tại Mạnh Tiểu Manh đang nói chuyện với một nữ sinh cao gầy mà người khác vẫn nhìn chăm chú.
Một lúc sau, Lạc Huyền Ca phun ra một câu.
"Cô có thể làm theo cách ngược lại, đàn một bài đặc biệt khó nghe, như vậy cũng coi như sở trường đặc biệt, rốt cuộc không phải ai cũng có thể dùng nhạc cụ giết người một cách vô hình." Lạc Giáo Chủ rất nghiêm túc, kiếp trước cô chính là dùng đàn tranh luyện được một tay ma âm, khi diễn tấu có thể vô hình trung nhiễu loạn kinh mạch nội công của kẻ địch.
Lạc Huyền Ca vừa nói ra câu đó, kênh Livestream ngay lập tức bùng nổ.
Trời nắng: Này...... Hai người đó rốt cuộc là bạn bè hay là địch nhân? Bảy lạnh: Chắc là bạn xấu.
Nhược bạo: Chỉ có một mình tôi cảm thấy, Lạc cô nương nghiêm túc khuyên nhủ đồng đội rất đáng yêu hay sao?
Lấy em vì nghiện: Thím lầu trên không cô đơn đâu, Lạc cô nương thật đáng yêu, mạnh mẽ ôm.
Mệt mỏi: Tiểu Manh nên tuyệt giao với Lạc cô nương đi, bạn bè vô tâm~
Tôi hồ nháo, em giải quyết tốt hậu quả!: Tuyệt giao tuyệt giao, Tiểu Manh mau đến đây, tỷ tỷ an ủi em.
Cách vách nhị cáp: Lạc phúc hắc, cách xa Tiểu Manh của tôi một chút!
......
Mạnh Tiểu Manh suy tư sau đó gật đầu, đột nhiên trong lòng ngập tràn cảm kích, giữ chặt tay của Lạc Huyền Ca: "Huyền Ca cô thật thông minh, lại không quy định ca khúc hay nhất mới là sở trường đặc biệt phải không."
"Ừm." Lạc Huyền Ca trịnh trọng gật đầu. Vì thế hai người quyết định, đợi lát nữa sẽ biểu diễn một cách khó nghe nhất.
Kênh livestream lại một lần nữa nổ tung!!!
......
"Số 17, Mạnh Tiểu Manh."
Thời điểm MC gọi Mạnh Tiểu Manh, nàng đã sẵn sàng cầm đàn violon đi lên, trước khi đi còn ôm Lạc Huyền Ca một cái rất chặt.
Mạnh Tiểu Manh lúc đầu lo lắng và thiếu tự tin, giờ phút này trên mặt nàng đầy vui mừng nhảy nhót, trong tay gắt gao nắm đàn violon, như thể đó là nguồn gốc sức mạnh của mình.
Mạnh Tiểu Manh vô cùng lễ phép đối với ba vị giám khảo trước mặt, giám khảo cũng có quyền bỏ phiếu, hơn nữa một phiếu của bọn họ bằng mười phiếu của người bình thường, cho nên ấn tượng đầu tiên để lại cho giám khảo cũng rất quan trọng.
Mạnh Tiểu Manh đơn giản giới thiệu bản thân một chút, sau đó nhìn về phía Lạc Huyền Ca, kiên định gật đầu.
[Kênh Livestream]
Tôi hồ nháo, em giải quyết tốt hậu quả!: Tiểu Manh a, đây chính là thi đấu a......
Mệt mỏi: Thật sự sẽ không đàn ra một bài khó nghe đấy chứ?
Bát Giới, ái mĩ nữu: Tôi là lỗ tai của giám khảo, ai tới cứu tôi đi!
Nhược bạo: Mau, cứu lầu trên.
Tỷ muội tâm, khuê mật tình: Mọi người nhanh chóng hô hấp nhân tạo đi.
Thiếu niên: Các đồng chí nói xem đợi lát nữa thi xong, Tiểu Manh có thể khóc không?
Thê lương nhân nhi: Vì Lạc phúc hắc châm nến, Tiểu Manh lát nữa khẳng định sẽ nổi bão.
Võng hữu N: Vì Lạc phúc hắc châm nến +N
......
Mạnh Tiểu Manh nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng, nàng đem hết thảy kỹ năng đã học ném ra sau đầu, nhớ lại thời điểm còn nhỏ khi được cầm đàn violon, vừa hưng phấn vừa vui sướng. Cánh tay khẽ nhúc nhích, thanh âm vĩ cầm ở hội trường phiêu đãng vang lên. 𝖳𝗋𝓊𝒚ệ𝓷 chí𝓷h ở -- 𝖳𝗋U𝐦𝖳 𝗋𝓊𝒚e𝓷.V𝓷 --
Chậm rãi đem bản thân hòa nhập vào âm nhạc, niềm vui khi lần đầu tiên được chơi một khúc nhạc, lần đầu tiên được người khác tán dương, và dần dần, nhớ về nỗi đau không thể nào quên nhất, khổ sở liếm vết thương một mình khi bị hiểu lầm. Rồi chuyển sang cảm giác phấn khích khi tham gia thi tuyển lần này, hướng tới tương lai tốt đẹp, khát khao mong chờ ngày mai, và cả hối hận trong quá khứ.
Trong lúc nhất thời, hòa nhập bản thân vào ca khúc bằng toàn bộ tâm huyết, ở hội trường tự mình cảm thụ được hỉ nhạc bi hoan của cuộc đời.
Một khúc kết thúc, không ít người che lại lỗ tai, không ít người che lại miệng mũi, càng có không ít người lấy ra khăn giấy để lau nước mắt.
Mạnh Tiểu Manh buông đàn violon, khóe môi nhẹ nhàng mỉm cười, cảm thấy hài lòng, cúi người chào giám khảo phía dưới. Ba vị giám khảo vừa xoa nước mắt vừa bỏ phiếu của mình.
[Kênh livestream]
Võng hữu 1: Tôi muốn biết rằng tôi không khóc một mình.
Võng hữu 2: Thật khó nghe. Nhưng không thể hiểu được vì sao lại cười theo nó, khóc theo nó.
Võng hữu 3: Nghe nói âm nhạc có thể khiến người ta sinh ra cộng minh. Không nói nhiều nữa, bỏ phiếu đi.
Võng hữu 4: Vốn dĩ định chờ tất cả thí sinh biểu diễn xong mới chọn ra người giỏi nhất để bỏ phiếu, nhưng Tiểu Manh à, phiếu này cho em.
Võng hữu 5: Nếu đây không được tính là sở trường đặc biệt thì trên thế giới này còn có sở trường đặc biệt nào nữa? Vì Lạc phúc hắc và Tiểu Manh ngốc nghếch đánh call, điên cuồng đánh call. (cổ vũ nhiệt tình)
Lạc Giáo Chủ từ sáng sớm đã bị Hứa Tụ gọi đến công ty, bởi vì hôm nay bắt đầu thi tuyển. Chương trình lần này là phát sóng trực tiếp trên Internet, cho nên điện thoại của Lạc Giáo Chủ và các thí sinh khác đều bị thu giữ.
Người dẫn chương trình Mục Lăng mặc một thân trang phục công sở, trên mặt mang theo nụ cười như thường lệ, nàng đứng giữa đám đông thí sinh giới thiệu điều kiện thi tuyển lần này.
"Ba tuần tới, tất cả mọi người phải ngắt liên lạc với bên ngoài. Trong vòng ba tuần, các bạn hãy dựa vào nỗ lực của bản thân, 20 thí sinh có tổng số phiếu cao nhất sẽ lọt vào vòng chung kết."
Mạnh Tiểu Manh đứng cạnh Lạc Huyền Ca, nhỏ giọng thì thầm: "Cuộc thi lần này không giống mấy chương trình tìm kiếm tài năng trên TV thì phải?"
"Ừm." Bao gồm cả trí nhớ của nguyên thân, Lạc Huyền Ca cũng không biết những chương trình đó là gì.
Mục Lăng tạm dừng trong một phút để các thí sinh có thời gian hiểu điều mình vừa đề cập, sau đó tiếp tục nói: "Đến trận chung kết, các bạn có thể nhờ ngoại viện tới trợ giúp kéo phiếu, ba thí sinh có số phiếu nhiều nhất sẽ nhận được giải thưởng bí mật của An Thị chúng tôi."
Mạnh Tiểu Manh nghe xong, nhỏ giọng nói thầm.
"Thật tò mò giải thưởng nha. Huyền Ca, cô nói xem đó có thể là vai chính trong một phim điện ảnh lớn hoặc chương trình truyền hình hay không?" Mạnh Tiểu Manh tràn ngập ý chí chiến đấu.
Lạc Huyền Ca hiểu biết về giới giải trí rất ít, cho nên không rõ tầm ảnh hưởng của An Thị, càng không rõ ngoại viện là cái gì. Bất quá thí sinh cũng chỉ có thể bằng vào thực lực bản thân để đi kéo phiếu, nếu An Thị không ở sau lưng chơi trò gian lận, như vậy cuộc thi này vẫn tương đối công bằng. Suy cho cùng thì thế lực đứng sau nghệ sĩ cũng rất quan trọng, chưa biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Nhưng Lạc Huyền Ca cũng không đả kích ý chí chiến đấu của Mạnh Tiểu Manh, ngược lại còn theo nàng trở nên tích cực hơn.
Vòng thứ nhất bắt đầu, dựa theo tờ đơn báo danh, các thí sinh biểu diễn sở trường của mình. Chương trình này là do An Thị đầu tư tổ chức, cho nên trên mạng có không ít người quan tâm đến nó, mới phát sóng trực tiếp nửa giờ, số người xem đã lên tới mấy vạn.
Có khoảng một trăm thí sinh tham gia, cho nên không thể để từng người đứng trước máy quay giới thiệu bản thân, bất quá toàn bộ hành trình đều được phát sóng trực tiếp vì vậy trừ phòng tắm thì phòng ở và hành lang đều lắp camera, xuất hiện trước bao nhiêu khán giả.
Tuy nhiên, vào ban đêm, nó sẽ ngừng quay sau 20:00, và sẽ tiếp tục phát sóng vào lúc 7:00 sáng hôm sau. Hiện tại đã 10 giờ, phát sóng trực tiếp của cuộc thi chính thức bắt đầu, thí sinh xếp hàng để rút số thẻ trong ba tuần tới.
[Trên kênh Livestream]
Khỉ ăn dưa: Toàn bộ chương trình đều phát sóng trực tiếp, cảm giác quả dưa này thật lớn.
Mê mang giống một trận gió xoay tròn: Nghe nói trận chung kết có thể mời ngoại viện, không biết có thể mời idol nhà tôi hay không. Thực mong chờ a~
Tam quan từ trẫm trọng tổ: Không biết ngoại hình các thí sinh trông thế nào nhỉ.
Cá heo cười trên biển: Vòng thứ nhất hẳn là so tài nghệ. Tôi vừa mới nhìn thấy có thí sinh đi chuẩn bị.
......
Các thí sinh không thể đọc được những bình luận này trên mạng, thậm chí số phiếu cũng là mỗi tuần công bố một lần.
Mạnh Tiểu Manh tiến đến gần Lạc Huyền Ca: "Làm sao bây giờ? Tôi rất lo lắng, nhìn thấy có rất nhiều người cũng chơi violon, như vậy sở trường của tôi không tính là đặc biệt nữa."
Diện mạo Mạnh Tiểu Manh ngọt ngào đáng yêu, lên kênh livestream sẽ có không ít người chú ý tới nàng. Hiện tại Mạnh Tiểu Manh đang nói chuyện với một nữ sinh cao gầy mà người khác vẫn nhìn chăm chú.
Một lúc sau, Lạc Huyền Ca phun ra một câu.
"Cô có thể làm theo cách ngược lại, đàn một bài đặc biệt khó nghe, như vậy cũng coi như sở trường đặc biệt, rốt cuộc không phải ai cũng có thể dùng nhạc cụ giết người một cách vô hình." Lạc Giáo Chủ rất nghiêm túc, kiếp trước cô chính là dùng đàn tranh luyện được một tay ma âm, khi diễn tấu có thể vô hình trung nhiễu loạn kinh mạch nội công của kẻ địch.
Lạc Huyền Ca vừa nói ra câu đó, kênh Livestream ngay lập tức bùng nổ.
Trời nắng: Này...... Hai người đó rốt cuộc là bạn bè hay là địch nhân? Bảy lạnh: Chắc là bạn xấu.
Nhược bạo: Chỉ có một mình tôi cảm thấy, Lạc cô nương nghiêm túc khuyên nhủ đồng đội rất đáng yêu hay sao?
Lấy em vì nghiện: Thím lầu trên không cô đơn đâu, Lạc cô nương thật đáng yêu, mạnh mẽ ôm.
Mệt mỏi: Tiểu Manh nên tuyệt giao với Lạc cô nương đi, bạn bè vô tâm~
Tôi hồ nháo, em giải quyết tốt hậu quả!: Tuyệt giao tuyệt giao, Tiểu Manh mau đến đây, tỷ tỷ an ủi em.
Cách vách nhị cáp: Lạc phúc hắc, cách xa Tiểu Manh của tôi một chút!
......
Mạnh Tiểu Manh suy tư sau đó gật đầu, đột nhiên trong lòng ngập tràn cảm kích, giữ chặt tay của Lạc Huyền Ca: "Huyền Ca cô thật thông minh, lại không quy định ca khúc hay nhất mới là sở trường đặc biệt phải không."
"Ừm." Lạc Huyền Ca trịnh trọng gật đầu. Vì thế hai người quyết định, đợi lát nữa sẽ biểu diễn một cách khó nghe nhất.
Kênh livestream lại một lần nữa nổ tung!!!
......
"Số 17, Mạnh Tiểu Manh."
Thời điểm MC gọi Mạnh Tiểu Manh, nàng đã sẵn sàng cầm đàn violon đi lên, trước khi đi còn ôm Lạc Huyền Ca một cái rất chặt.
Mạnh Tiểu Manh lúc đầu lo lắng và thiếu tự tin, giờ phút này trên mặt nàng đầy vui mừng nhảy nhót, trong tay gắt gao nắm đàn violon, như thể đó là nguồn gốc sức mạnh của mình.
Mạnh Tiểu Manh vô cùng lễ phép đối với ba vị giám khảo trước mặt, giám khảo cũng có quyền bỏ phiếu, hơn nữa một phiếu của bọn họ bằng mười phiếu của người bình thường, cho nên ấn tượng đầu tiên để lại cho giám khảo cũng rất quan trọng.
Mạnh Tiểu Manh đơn giản giới thiệu bản thân một chút, sau đó nhìn về phía Lạc Huyền Ca, kiên định gật đầu.
[Kênh Livestream]
Tôi hồ nháo, em giải quyết tốt hậu quả!: Tiểu Manh a, đây chính là thi đấu a......
Mệt mỏi: Thật sự sẽ không đàn ra một bài khó nghe đấy chứ?
Bát Giới, ái mĩ nữu: Tôi là lỗ tai của giám khảo, ai tới cứu tôi đi!
Nhược bạo: Mau, cứu lầu trên.
Tỷ muội tâm, khuê mật tình: Mọi người nhanh chóng hô hấp nhân tạo đi.
Thiếu niên: Các đồng chí nói xem đợi lát nữa thi xong, Tiểu Manh có thể khóc không?
Thê lương nhân nhi: Vì Lạc phúc hắc châm nến, Tiểu Manh lát nữa khẳng định sẽ nổi bão.
Võng hữu N: Vì Lạc phúc hắc châm nến +N
......
Mạnh Tiểu Manh nhắm mắt lại, trong đầu trống rỗng, nàng đem hết thảy kỹ năng đã học ném ra sau đầu, nhớ lại thời điểm còn nhỏ khi được cầm đàn violon, vừa hưng phấn vừa vui sướng. Cánh tay khẽ nhúc nhích, thanh âm vĩ cầm ở hội trường phiêu đãng vang lên. 𝖳𝗋𝓊𝒚ệ𝓷 chí𝓷h ở -- 𝖳𝗋U𝐦𝖳 𝗋𝓊𝒚e𝓷.V𝓷 --
Chậm rãi đem bản thân hòa nhập vào âm nhạc, niềm vui khi lần đầu tiên được chơi một khúc nhạc, lần đầu tiên được người khác tán dương, và dần dần, nhớ về nỗi đau không thể nào quên nhất, khổ sở liếm vết thương một mình khi bị hiểu lầm. Rồi chuyển sang cảm giác phấn khích khi tham gia thi tuyển lần này, hướng tới tương lai tốt đẹp, khát khao mong chờ ngày mai, và cả hối hận trong quá khứ.
Trong lúc nhất thời, hòa nhập bản thân vào ca khúc bằng toàn bộ tâm huyết, ở hội trường tự mình cảm thụ được hỉ nhạc bi hoan của cuộc đời.
Một khúc kết thúc, không ít người che lại lỗ tai, không ít người che lại miệng mũi, càng có không ít người lấy ra khăn giấy để lau nước mắt.
Mạnh Tiểu Manh buông đàn violon, khóe môi nhẹ nhàng mỉm cười, cảm thấy hài lòng, cúi người chào giám khảo phía dưới. Ba vị giám khảo vừa xoa nước mắt vừa bỏ phiếu của mình.
[Kênh livestream]
Võng hữu 1: Tôi muốn biết rằng tôi không khóc một mình.
Võng hữu 2: Thật khó nghe. Nhưng không thể hiểu được vì sao lại cười theo nó, khóc theo nó.
Võng hữu 3: Nghe nói âm nhạc có thể khiến người ta sinh ra cộng minh. Không nói nhiều nữa, bỏ phiếu đi.
Võng hữu 4: Vốn dĩ định chờ tất cả thí sinh biểu diễn xong mới chọn ra người giỏi nhất để bỏ phiếu, nhưng Tiểu Manh à, phiếu này cho em.
Võng hữu 5: Nếu đây không được tính là sở trường đặc biệt thì trên thế giới này còn có sở trường đặc biệt nào nữa? Vì Lạc phúc hắc và Tiểu Manh ngốc nghếch đánh call, điên cuồng đánh call. (cổ vũ nhiệt tình)
Danh sách chương