“Hiện giờ cô đã trở thành người của Cổ Võ thế gia, về sau cho dù bại lộ sơ hở, cũng nên đổ lỗi về phương diện võ công biết không? Mà chuyện cô là nhân sĩ xuyên đến, ngàn vạn lần đừng nói với bất luận kẻ nào.” An Nhược Thủy nghĩ thôi cũng sợ.
Lạc Huyền Ca gật đầu: “Ừm, trừ cô thì ai tôi cũng không nói.”
An Nhược Thủy bị biểu tình nghiêm túc kia chọc cười, lấy ra tấm thẻ có được từ chỗ tộc trưởng lúc trước, đưa cho Lạc Huyền Ca: “Đây là chứng minh đệ tử Cổ Võ, cô cất giữ làm vật tùy thân, tuyệt đối đừng đánh mất. Nếu gặp phải đám người tự xưng là nhân viên nghiên cứu, liền đem thẻ ra. Mà bọn họ dám dùng vũ lực thì cô cũng đừng khách khí, chỉ cần không đánh chết người, việc còn lại, Cổ Võ đều sẽ giải quyết thay cô.”
Lạc Huyền Ca nhìn tấm thẻ nhỏ kia, ánh mắt sáng rỡ, thật không ngờ địa vị của Cổ Võ thế gia lại lớn như vậy.
An Nhược Thủy thấy vẻ mặt đối phương hưng phấn, liền biết gia hỏa này hiểu sai rồi.
“Chỉ hiệu quả với nhân viên nghiên cứu, hơn nữa chỉ có thể dùng để tự bảo vệ. Ngàn vạn lần không được ra ngoài gây chuyện thị phi, nhớ kỹ chưa?”
Tâm tình Lạc Giáo Chủ đang tốt, đột nhiên hơi hạ xuống, bất quá lại dâng lên sự tò mò: “Vì sao?”
An Nhược Thủy đại khái là ngồi nói đã mệt, trực tiếp ngã vào lồng ngực đối phương, mềm mại giống một bé mèo lười biếng, dựa lên thân thể Lạc Huyền Ca, chậm rãi nhớ lại hồi ức lúc trước.
“Trước kia Cổ Võ thế gia xuất hiện một ‘kỳ tài’, nghe nói người này có thể thay đổi dung mạo bản thân. Diện mạo vốn chỉ bình thường của hắn trở nên càng ngày càng soái khí, nhưng nếu không có trợ giúp của ngoại lực, qua một đoạn thời gian sẽ lại khôi phục dung mạo nguyên bản. Cổ Võ gọi là thuật dịch dung, lúc ấy Cổ Võ thế gia vì chuyện này mà thập phần vui mừng, nhưng tổ chức nghiên cứu kia cho rằng khả năng đã xảy ra biến dị, kiên trì muốn đưa người đi điều tra. Sau đó thật sự mang người đi, bất quá người nọ đã không còn trở về nữa.” An Nhược Thủy nói mà nội tâm ít nhiều có chút chán ghét. Thời điểm báo chí đưa tin ngày ấy, nàng cảm giác mấy kẻ điên kia thập phần đáng giận, nghiên cứu điều tra đều có thể nhưng thủ đoạn của họ quá mức tàn nhẫn và cực đoan.
Hiện tại An Nhược Thủy đã trở thành người của Cổ Võ thế gia, một lần nữa hồi tưởng tin tức lúc trước, liền có thêm một phần cảm giác cùng chung vinh nhục. Tuy nàng không quen biết người bị đưa đi kia, nhưng giờ phút này đột nhiên thương tiếc.
Lạc Huyền Ca khẽ nhíu mày, thuật dịch dung yêu cầu ngoại lực trợ giúp, bất quá tạm thời sử dụng nội lực để điều chỉnh ngũ quan cũng không phải không thể. Nhưng bằng vào nội lực trước mắt của cô, còn không đủ chống đỡ suốt một ngày, huống chi người nọ dùng ‘một đoạn thời gian’ mới hoàn thành bí pháp thay đổi dung mạo. Lạc Huyền Ca cảm thấy thuật dịch dung của người nọ không phải chân chính, mà là mượn cổ vật.
An Nhược Thủy ngẩng đầu liền thấy Lạc Huyền Ca cau mày, nàng duỗi tay vuốt ve, khẽ nói: “Khuôn mặt này một chút cũng không thích hợp nhíu mày, cô hẳn là nên cười nhiều hơn.”
Nghe vậy, Lạc Giáo Chủ thức thời lập tức nở nụ cười rực rỡ như dương quang, An Nhược Thủy bị thay đổi đột ngột như vậy làm chọc cười. Cả hai không nghĩ ngợi chuyện Cổ Võ thế gia nữa, lẳng lặng dựa vào nhau, cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Tới khuya, An Tuấn Phong rốt cuộc mang theo tấm thân mỏi mệt trở về.
Bất quá thời điểm hắn mở cửa, vốn đang mỏi mệt lập tức trở nên tinh thần phấn chấn, nhìn muội muội và Lạc Huyền Ca ôm nhau.
An Tuấn Phong vui mừng quá đỗi, tiến lên định gọi Lạc Huyền Ca, lại thấy cô đặt ngón trỏ bên môi: “Suỵt, nhỏ giọng một chút. Nàng ngủ rồi……”
An Tuấn Phong nhìn đến em gái dựa vào Lạc Huyền Ca mà say ngủ, lại nhìn đến khóe môi nàng nở nụ cười nhàn nhạt, nội tâm tựa như tan chảy.
Hắn mỉm cười, tận lực hạ thấp thanh âm: “Đưa nàng tới phòng ngủ đi, đừng ở chỗ này mà cảm lạnh.”
“Dạ.” Lạc Huyền Ca gật gật đầu, nhẹ nhàng cẩn thận ôm lấy An Nhược Thủy.
Thấy hai người rời khỏi, An Tuấn Phong lúc này mới ngáp một cái ngồi lên sô pha, muội muội trưởng thành rồi a. An Tuấn Phong cảm khái cười cười, trưởng thành mới tốt, biết tự chăm sóc bản thân, còn biết bảo vệ người mình thích.
……
Sáng sớm hôm sau, An Tuấn Phong cho rằng mình thức dậy rất sớm, không nghĩ rằng xuống lầu liền thấy Lạc Huyền Ca ở phòng bếp. Hắn theo mùi hương tiến đến, nhìn dáng vẻ Lạc Huyền Ca bận rộn, cười một tiếng: “Lần này, vẫn không có phần của anh đúng chứ?”
“……” Lạc Giáo Chủ bày tỏ, lần này vì cảm tạ nên thật sự chuẩn bị một phần cho anh trai! An Tuấn Phong trêu ghẹo cười cười, tiếp đó lấy ra di động: “Không sao không sao, anh ra ngoài ăn cũng được. Bất quá nếu em đã trở về, nên sớm để mọi người biết em là đệ tử Cổ Võ. Giữa trưa sẽ mở họp báo, những việc em cần hiểu, anh đã gửi mail rồi, dùng xong bữa sáng liền tự mình xem một chút. Có gì không hiểu thì hỏi Nhược Thủy, công ty còn chút việc, anh đi trước a.”
Lạc Giáo Chủ cầm dao phay, mặc tạp dề đứng trong phòng bếp, hơi hé môi muốn giữ hắn lại nhưng đối phương không cho cô cơ hội nào, giống như một trận gió chạy vụt đi mất.
Chốc lát sau, An Nhược Thủy cũng xuất hiện ở cửa phòng bếp, nàng nghi hoặc nhìn thoáng qua đại sảnh: “Đại ca dậy rồi sao?”
“Đã rời đi rồi.” Lạc Giáo Chủ trả lời, thuận tiện bày lên bàn món cá ngũ cốc An Nhược Thủy luôn thương nhớ.
Nhìn đến món ăn mình yêu nhất, An Nhược Thủy không nghĩ nhiều tại sao anh trai lại dậy sớm chạy ra ngoài nữa, cầm chiếc đũa đi tới bên cạnh Lạc Huyền Ca: “Thơm quá a, rốt cuộc cô làm thế nào vậy?”
“Dùng nội lực khống chế mức nhiệt, liền có thể rất dễ dàng làm ra.”
An Nhược Thủy đang cầm chiếc đũa đột nhiên khựng lại, nhìn Lạc Huyền Ca cười một tiếng, rất dễ dàng của cô thật đúng là không phải khó bình thường.
An Nhược Thủy ôm đĩa đi cạnh Lạc Huyền Ca, vừa ăn mỹ thực vừa rảnh rỗi xem thứ đang nấu trong nồi, đây cũng là một hạnh phúc lớn lao của nhân sinh a. An đại ảnh hậu cực dễ thỏa mãn, mỉm cười.
“Tới, há miệng, a~” An Nhược Thủy cầm muỗng múc canh ngũ cốc, đưa tới bên môi Lạc Huyền Ca.
Lạc đại Giáo Chủ không chút do dự há miệng, ăn xong còn thập phần đắc ý: “Trù nghệ của bổn tọa lại tăng lên rồi.”
“Lúc trước cô vẫn luôn tự xưng bổn tọa sao?” An Nhược Thủy tò mò hỏi, trên cơ bản nàng chỉ thấy 'nhân vật Giáo Chủ' trên phim.
Lạc Huyền Ca lắc lắc đầu: “Không phải, sau khi lên làm Giáo Chủ, mới có thể xưng hô như thế.”
An Nhược Thủy còn đang đắm chìm trong mỹ vị, không cách nào tự kiềm chế, Lạc Huyền Ca đã làm xong bữa sáng đặt trên bàn cơm.
“Nhanh tới ăn đi. Tôi trở về phòng xem mail mà đại ca gửi tới.” Lạc Huyền Ca cởi xuống tạp dề.
“Mail gì vậy?”
“Đại ca nói hiện giờ tôi đã trở lại, cũng nên giải thích với mọi người. Bảo tôi tham gia họp báo sáng nay, còn gửi một số văn kiện trong buổi hội nghị.”
An Nhược Thủy như suy tư điều gì, gật đầu, sau lại đau lòng nói: “Thật là làm khó đại ca, thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã chuẩn bị tốt mọi thứ, đêm qua khẳng định không nghỉ ngơi nhiều.”
“Ừm, tôi sẽ cám ơn anh ấy.” Lạc Giáo Chủ dĩ nhiên biết tri ân báo đáp, huống chi ân nhân kia còn là anh ruột của phu nhân nhà mình.
……
Ở hội trường họp báo hôm nay không có người trong Cổ Võ thế gia, dù gì bọn họ hôm qua cũng mới rời khỏi.
An Tuấn Phong thong thả tiến lên, các phóng viên nhìn dáng vẻ nắm giữ đại cục của hắn, bọn họ cũng thầm hiểu được Lạc Huyền Ca thật sự đã trở lại, cũng tin tưởng Lạc Huyền Ca thật sự là người trong Cổ Võ thế gia. Nếu không thì hôm qua vừa thông báo, hôm nay không thể lập tức để Lạc Huyền Ca tới đây tỏ thái độ.
Lạc Huyền Ca thấy An Tuấn Phong đã kết thúc phát biểu, liền đứng trước mặt mấy phóng viên kia.
“Kỳ thật hôm nay tôi chỉ muốn nói ba chuyện, thứ nhất: Tôi không phải quái vật, chỉ là biết chút quyền cước công phu mà thôi. Thứ hai: Sức khỏe tôi đã bình ổn, tiếp tục tham gia quay phim hoàn toàn không vấn đề gì. Thứ ba: Nếu lần sau còn có người gặp phải nguy hiểm, tôi vẫn sẽ ra tay cứu giúp, hy vọng khi đó mọi người có thể lý trí một chút, tôi cứu người chứ không hại người. Xin đừng dùng mấy lời đồn đại xúc phạm bạn bè người thân của tôi.” Lạc Huyền Ca dứt lời, để lại một đám phóng viên ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ không nghĩ Lạc Huyền Ca sẽ đơn giản thô bạo như vậy, lần này Lạc Huyền Ca bị dư luận chèn ép, ngoại trừ những kẻ không hiểu chuyện chạy theo chiều gió, rất nhiều anh hùng bàn phím lại túm lấy chuyện cô biết ‘bay’ để viết văn, bỏ qua sự kiện Lạc Huyền Ca vì cứu bé gái nên mới biểu diễn khinh công.
“Được rồi, Tiểu Lạc vừa hồi phục, xin mọi người để cô ấy có thêm thời gian nghỉ ngơi. Hôm nay đến đây thôi.” An Tuấn Phong thấy Lạc Huyền Ca nói mấy câu liền làm đám phóng viên sửng sốt, đáy lòng cười thầm, tiếp đó hắn ra hiệu với thư ký bên người, thư ký lập tức tiến lên kết thúc công việc.
Lạc Huyền Ca đi theo An Tuấn Phong rời khỏi hội trường, trên xe, An Tuấn Phong dở cười dở khóc: “Tiểu Lạc, nhớ kỹ sau này ngàn vạn lần đừng nói thẳng ra như vậy. Muốn nói những lời này thì cũng để anh cho người viết ra đăng lên tạp chí, để người khác thay em lên tiếng. Mà không phải là nói thẳng trước mặt phóng viên, em như vậy sẽ khiến bọn họ phản cảm. Bất quá chuyện này xác thật em nói không sai, đúng là có kẻ khống chế dư luận, bỏ qua chuyện em vì cứu người nên mới thi triển khinh công. Nếu không thì mọi người cũng sẽ không bám riết đề tài em biết 'bay' như vậy.”
Lạc Huyền Ca gật gật đầu, lại đột nhiên nghĩ đến người đại diện của mình, từ lúc trở về đến nay vẫn chưa liên lạc với nàng. Lạc Huyền Ca nhanh chóng lấy ra điện thoại gọi cho Hứa Tụ.
An Tuấn Phong vô ý thấy được tên hiển thị trên màn hình, hắn nghĩ một chút rồi nói: “Em tìm nàng báo cáo tình huống sao?”
“Dạ. Em đột nhiên mất tích, nàng hẳn là rất sốt ruột.” Lạc Huyền Ca đột nhiên cảm thấy thật có lỗi với người đại diện, còn cả tiểu trợ lý ở chung mấy ngày, mình đột nhiên biến mất, bọn họ chắc cũng bận ngập đầu.
“Hứa Tụ đã rời khỏi công ty cũ, hiện giờ đang ở An Thị chúng ta. Trong thời gian em xảy ra chuyện, công ty kia cũng tuyên bố muốn hủy hợp đồng với em, bất quá bọn họ hẳn là đang hối hận đứt ruột.” An Tuấn Phong không khỏi cười thành tiếng: “Buổi chiều em đến công ty kia hủy hợp đồng đi, tới An Thị chúng ta. Nếu em không muốn, anh sẽ lập giúp một văn phòng làm việc, tự em đơn đả độc đấu cũng có thể.”
“Ký kết ở An Thị đi, vẫn là Hứa tỷ dẫn dắt em sao?” Lạc Huyền Ca không hiểu lắm về giới giải trí thời nay, chuyện này cũng không phải là ra ngoài so quyền cước, với cô mà nói, đơn đả độc đấu hoàn toàn là không thể. Huống chi An Nhược Thủy cũng ở An Thị, Lạc Huyền Ca dĩ nhiên cực kỳ vui vẻ ở lại đây.
Lạc Huyền Ca gật đầu: “Ừm, trừ cô thì ai tôi cũng không nói.”
An Nhược Thủy bị biểu tình nghiêm túc kia chọc cười, lấy ra tấm thẻ có được từ chỗ tộc trưởng lúc trước, đưa cho Lạc Huyền Ca: “Đây là chứng minh đệ tử Cổ Võ, cô cất giữ làm vật tùy thân, tuyệt đối đừng đánh mất. Nếu gặp phải đám người tự xưng là nhân viên nghiên cứu, liền đem thẻ ra. Mà bọn họ dám dùng vũ lực thì cô cũng đừng khách khí, chỉ cần không đánh chết người, việc còn lại, Cổ Võ đều sẽ giải quyết thay cô.”
Lạc Huyền Ca nhìn tấm thẻ nhỏ kia, ánh mắt sáng rỡ, thật không ngờ địa vị của Cổ Võ thế gia lại lớn như vậy.
An Nhược Thủy thấy vẻ mặt đối phương hưng phấn, liền biết gia hỏa này hiểu sai rồi.
“Chỉ hiệu quả với nhân viên nghiên cứu, hơn nữa chỉ có thể dùng để tự bảo vệ. Ngàn vạn lần không được ra ngoài gây chuyện thị phi, nhớ kỹ chưa?”
Tâm tình Lạc Giáo Chủ đang tốt, đột nhiên hơi hạ xuống, bất quá lại dâng lên sự tò mò: “Vì sao?”
An Nhược Thủy đại khái là ngồi nói đã mệt, trực tiếp ngã vào lồng ngực đối phương, mềm mại giống một bé mèo lười biếng, dựa lên thân thể Lạc Huyền Ca, chậm rãi nhớ lại hồi ức lúc trước.
“Trước kia Cổ Võ thế gia xuất hiện một ‘kỳ tài’, nghe nói người này có thể thay đổi dung mạo bản thân. Diện mạo vốn chỉ bình thường của hắn trở nên càng ngày càng soái khí, nhưng nếu không có trợ giúp của ngoại lực, qua một đoạn thời gian sẽ lại khôi phục dung mạo nguyên bản. Cổ Võ gọi là thuật dịch dung, lúc ấy Cổ Võ thế gia vì chuyện này mà thập phần vui mừng, nhưng tổ chức nghiên cứu kia cho rằng khả năng đã xảy ra biến dị, kiên trì muốn đưa người đi điều tra. Sau đó thật sự mang người đi, bất quá người nọ đã không còn trở về nữa.” An Nhược Thủy nói mà nội tâm ít nhiều có chút chán ghét. Thời điểm báo chí đưa tin ngày ấy, nàng cảm giác mấy kẻ điên kia thập phần đáng giận, nghiên cứu điều tra đều có thể nhưng thủ đoạn của họ quá mức tàn nhẫn và cực đoan.
Hiện tại An Nhược Thủy đã trở thành người của Cổ Võ thế gia, một lần nữa hồi tưởng tin tức lúc trước, liền có thêm một phần cảm giác cùng chung vinh nhục. Tuy nàng không quen biết người bị đưa đi kia, nhưng giờ phút này đột nhiên thương tiếc.
Lạc Huyền Ca khẽ nhíu mày, thuật dịch dung yêu cầu ngoại lực trợ giúp, bất quá tạm thời sử dụng nội lực để điều chỉnh ngũ quan cũng không phải không thể. Nhưng bằng vào nội lực trước mắt của cô, còn không đủ chống đỡ suốt một ngày, huống chi người nọ dùng ‘một đoạn thời gian’ mới hoàn thành bí pháp thay đổi dung mạo. Lạc Huyền Ca cảm thấy thuật dịch dung của người nọ không phải chân chính, mà là mượn cổ vật.
An Nhược Thủy ngẩng đầu liền thấy Lạc Huyền Ca cau mày, nàng duỗi tay vuốt ve, khẽ nói: “Khuôn mặt này một chút cũng không thích hợp nhíu mày, cô hẳn là nên cười nhiều hơn.”
Nghe vậy, Lạc Giáo Chủ thức thời lập tức nở nụ cười rực rỡ như dương quang, An Nhược Thủy bị thay đổi đột ngột như vậy làm chọc cười. Cả hai không nghĩ ngợi chuyện Cổ Võ thế gia nữa, lẳng lặng dựa vào nhau, cảm nhận sự tồn tại của đối phương.
Tới khuya, An Tuấn Phong rốt cuộc mang theo tấm thân mỏi mệt trở về.
Bất quá thời điểm hắn mở cửa, vốn đang mỏi mệt lập tức trở nên tinh thần phấn chấn, nhìn muội muội và Lạc Huyền Ca ôm nhau.
An Tuấn Phong vui mừng quá đỗi, tiến lên định gọi Lạc Huyền Ca, lại thấy cô đặt ngón trỏ bên môi: “Suỵt, nhỏ giọng một chút. Nàng ngủ rồi……”
An Tuấn Phong nhìn đến em gái dựa vào Lạc Huyền Ca mà say ngủ, lại nhìn đến khóe môi nàng nở nụ cười nhàn nhạt, nội tâm tựa như tan chảy.
Hắn mỉm cười, tận lực hạ thấp thanh âm: “Đưa nàng tới phòng ngủ đi, đừng ở chỗ này mà cảm lạnh.”
“Dạ.” Lạc Huyền Ca gật gật đầu, nhẹ nhàng cẩn thận ôm lấy An Nhược Thủy.
Thấy hai người rời khỏi, An Tuấn Phong lúc này mới ngáp một cái ngồi lên sô pha, muội muội trưởng thành rồi a. An Tuấn Phong cảm khái cười cười, trưởng thành mới tốt, biết tự chăm sóc bản thân, còn biết bảo vệ người mình thích.
……
Sáng sớm hôm sau, An Tuấn Phong cho rằng mình thức dậy rất sớm, không nghĩ rằng xuống lầu liền thấy Lạc Huyền Ca ở phòng bếp. Hắn theo mùi hương tiến đến, nhìn dáng vẻ Lạc Huyền Ca bận rộn, cười một tiếng: “Lần này, vẫn không có phần của anh đúng chứ?”
“……” Lạc Giáo Chủ bày tỏ, lần này vì cảm tạ nên thật sự chuẩn bị một phần cho anh trai! An Tuấn Phong trêu ghẹo cười cười, tiếp đó lấy ra di động: “Không sao không sao, anh ra ngoài ăn cũng được. Bất quá nếu em đã trở về, nên sớm để mọi người biết em là đệ tử Cổ Võ. Giữa trưa sẽ mở họp báo, những việc em cần hiểu, anh đã gửi mail rồi, dùng xong bữa sáng liền tự mình xem một chút. Có gì không hiểu thì hỏi Nhược Thủy, công ty còn chút việc, anh đi trước a.”
Lạc Giáo Chủ cầm dao phay, mặc tạp dề đứng trong phòng bếp, hơi hé môi muốn giữ hắn lại nhưng đối phương không cho cô cơ hội nào, giống như một trận gió chạy vụt đi mất.
Chốc lát sau, An Nhược Thủy cũng xuất hiện ở cửa phòng bếp, nàng nghi hoặc nhìn thoáng qua đại sảnh: “Đại ca dậy rồi sao?”
“Đã rời đi rồi.” Lạc Giáo Chủ trả lời, thuận tiện bày lên bàn món cá ngũ cốc An Nhược Thủy luôn thương nhớ.
Nhìn đến món ăn mình yêu nhất, An Nhược Thủy không nghĩ nhiều tại sao anh trai lại dậy sớm chạy ra ngoài nữa, cầm chiếc đũa đi tới bên cạnh Lạc Huyền Ca: “Thơm quá a, rốt cuộc cô làm thế nào vậy?”
“Dùng nội lực khống chế mức nhiệt, liền có thể rất dễ dàng làm ra.”
An Nhược Thủy đang cầm chiếc đũa đột nhiên khựng lại, nhìn Lạc Huyền Ca cười một tiếng, rất dễ dàng của cô thật đúng là không phải khó bình thường.
An Nhược Thủy ôm đĩa đi cạnh Lạc Huyền Ca, vừa ăn mỹ thực vừa rảnh rỗi xem thứ đang nấu trong nồi, đây cũng là một hạnh phúc lớn lao của nhân sinh a. An đại ảnh hậu cực dễ thỏa mãn, mỉm cười.
“Tới, há miệng, a~” An Nhược Thủy cầm muỗng múc canh ngũ cốc, đưa tới bên môi Lạc Huyền Ca.
Lạc đại Giáo Chủ không chút do dự há miệng, ăn xong còn thập phần đắc ý: “Trù nghệ của bổn tọa lại tăng lên rồi.”
“Lúc trước cô vẫn luôn tự xưng bổn tọa sao?” An Nhược Thủy tò mò hỏi, trên cơ bản nàng chỉ thấy 'nhân vật Giáo Chủ' trên phim.
Lạc Huyền Ca lắc lắc đầu: “Không phải, sau khi lên làm Giáo Chủ, mới có thể xưng hô như thế.”
An Nhược Thủy còn đang đắm chìm trong mỹ vị, không cách nào tự kiềm chế, Lạc Huyền Ca đã làm xong bữa sáng đặt trên bàn cơm.
“Nhanh tới ăn đi. Tôi trở về phòng xem mail mà đại ca gửi tới.” Lạc Huyền Ca cởi xuống tạp dề.
“Mail gì vậy?”
“Đại ca nói hiện giờ tôi đã trở lại, cũng nên giải thích với mọi người. Bảo tôi tham gia họp báo sáng nay, còn gửi một số văn kiện trong buổi hội nghị.”
An Nhược Thủy như suy tư điều gì, gật đầu, sau lại đau lòng nói: “Thật là làm khó đại ca, thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã chuẩn bị tốt mọi thứ, đêm qua khẳng định không nghỉ ngơi nhiều.”
“Ừm, tôi sẽ cám ơn anh ấy.” Lạc Giáo Chủ dĩ nhiên biết tri ân báo đáp, huống chi ân nhân kia còn là anh ruột của phu nhân nhà mình.
……
Ở hội trường họp báo hôm nay không có người trong Cổ Võ thế gia, dù gì bọn họ hôm qua cũng mới rời khỏi.
An Tuấn Phong thong thả tiến lên, các phóng viên nhìn dáng vẻ nắm giữ đại cục của hắn, bọn họ cũng thầm hiểu được Lạc Huyền Ca thật sự đã trở lại, cũng tin tưởng Lạc Huyền Ca thật sự là người trong Cổ Võ thế gia. Nếu không thì hôm qua vừa thông báo, hôm nay không thể lập tức để Lạc Huyền Ca tới đây tỏ thái độ.
Lạc Huyền Ca thấy An Tuấn Phong đã kết thúc phát biểu, liền đứng trước mặt mấy phóng viên kia.
“Kỳ thật hôm nay tôi chỉ muốn nói ba chuyện, thứ nhất: Tôi không phải quái vật, chỉ là biết chút quyền cước công phu mà thôi. Thứ hai: Sức khỏe tôi đã bình ổn, tiếp tục tham gia quay phim hoàn toàn không vấn đề gì. Thứ ba: Nếu lần sau còn có người gặp phải nguy hiểm, tôi vẫn sẽ ra tay cứu giúp, hy vọng khi đó mọi người có thể lý trí một chút, tôi cứu người chứ không hại người. Xin đừng dùng mấy lời đồn đại xúc phạm bạn bè người thân của tôi.” Lạc Huyền Ca dứt lời, để lại một đám phóng viên ngơ ngác nhìn nhau.
Bọn họ không nghĩ Lạc Huyền Ca sẽ đơn giản thô bạo như vậy, lần này Lạc Huyền Ca bị dư luận chèn ép, ngoại trừ những kẻ không hiểu chuyện chạy theo chiều gió, rất nhiều anh hùng bàn phím lại túm lấy chuyện cô biết ‘bay’ để viết văn, bỏ qua sự kiện Lạc Huyền Ca vì cứu bé gái nên mới biểu diễn khinh công.
“Được rồi, Tiểu Lạc vừa hồi phục, xin mọi người để cô ấy có thêm thời gian nghỉ ngơi. Hôm nay đến đây thôi.” An Tuấn Phong thấy Lạc Huyền Ca nói mấy câu liền làm đám phóng viên sửng sốt, đáy lòng cười thầm, tiếp đó hắn ra hiệu với thư ký bên người, thư ký lập tức tiến lên kết thúc công việc.
Lạc Huyền Ca đi theo An Tuấn Phong rời khỏi hội trường, trên xe, An Tuấn Phong dở cười dở khóc: “Tiểu Lạc, nhớ kỹ sau này ngàn vạn lần đừng nói thẳng ra như vậy. Muốn nói những lời này thì cũng để anh cho người viết ra đăng lên tạp chí, để người khác thay em lên tiếng. Mà không phải là nói thẳng trước mặt phóng viên, em như vậy sẽ khiến bọn họ phản cảm. Bất quá chuyện này xác thật em nói không sai, đúng là có kẻ khống chế dư luận, bỏ qua chuyện em vì cứu người nên mới thi triển khinh công. Nếu không thì mọi người cũng sẽ không bám riết đề tài em biết 'bay' như vậy.”
Lạc Huyền Ca gật gật đầu, lại đột nhiên nghĩ đến người đại diện của mình, từ lúc trở về đến nay vẫn chưa liên lạc với nàng. Lạc Huyền Ca nhanh chóng lấy ra điện thoại gọi cho Hứa Tụ.
An Tuấn Phong vô ý thấy được tên hiển thị trên màn hình, hắn nghĩ một chút rồi nói: “Em tìm nàng báo cáo tình huống sao?”
“Dạ. Em đột nhiên mất tích, nàng hẳn là rất sốt ruột.” Lạc Huyền Ca đột nhiên cảm thấy thật có lỗi với người đại diện, còn cả tiểu trợ lý ở chung mấy ngày, mình đột nhiên biến mất, bọn họ chắc cũng bận ngập đầu.
“Hứa Tụ đã rời khỏi công ty cũ, hiện giờ đang ở An Thị chúng ta. Trong thời gian em xảy ra chuyện, công ty kia cũng tuyên bố muốn hủy hợp đồng với em, bất quá bọn họ hẳn là đang hối hận đứt ruột.” An Tuấn Phong không khỏi cười thành tiếng: “Buổi chiều em đến công ty kia hủy hợp đồng đi, tới An Thị chúng ta. Nếu em không muốn, anh sẽ lập giúp một văn phòng làm việc, tự em đơn đả độc đấu cũng có thể.”
“Ký kết ở An Thị đi, vẫn là Hứa tỷ dẫn dắt em sao?” Lạc Huyền Ca không hiểu lắm về giới giải trí thời nay, chuyện này cũng không phải là ra ngoài so quyền cước, với cô mà nói, đơn đả độc đấu hoàn toàn là không thể. Huống chi An Nhược Thủy cũng ở An Thị, Lạc Huyền Ca dĩ nhiên cực kỳ vui vẻ ở lại đây.
Danh sách chương