An Nhược Thủy cũng chậm rãi gỡ mắt kính ra, tiếp đó đi đến bên cạnh đối phương, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Còn đang nghĩ về chuyện Cố Tầm Tuyết?”

“Ừm, em vừa xem mạch cho nàng, nàng thật sự bị thương, hơn nữa vô cùng nghiêm trọng. Bất quá là người tập võ nên vẫn có thể chịu được, nhưng mà…… Nhưng Trịnh Húc căn bản không còn khả năng động thủ mới đúng. Cố Tầm Tuyết lúc ấy ở bên Mạnh Tiểu Manh, Mạnh Tiểu Manh không thể nào giúp nàng nói dối chúng ta, bởi vậy Cố Tầm Tuyết thật sự đã tỷ thí với Trịnh Húc một trận, hơn nữa còn bị hắn đánh đến trọng thương.” Lạc Huyền Ca rất âu sầu về chuyện này, Trịnh Húc đã bị mình đả thương, căn bản không khả năng động thủ đối chiến với Cố Tầm Tuyết.

Nếu là kiếp trước, cô có thể căn cứ nội lực cao thấp của một người để phán định thực lực chân thật của người kia.

Nhưng ở thế giới này, trừ bỏ bản thân thì không ai có nội lực, vì vậy cô thấy ai cũng như con voi nhìn con kiến, không phân rõ ai lớn ai nhỏ, bởi nhìn qua đều yếu nhược giống nhau.

“Chị biết thực lực ngày thường của Cố Tầm Tuyết không?”

“Không rõ ràng lắm, chị không thích tìm hiểu mấy thứ này. Nhưng từng nghe Lý Điềm nói qua một số tin đồn, không biết có tác dụng gì không.” An Nhược Thủy cẩn thận ngẫm nghĩ: “Trước Trịnh Húc, Cố Tầm Tuyết là đại đệ tử bốn kỳ liên tiếp. Bọn họ là dùng võ lực xếp hạng, tranh tài ba năm một lần, sau khi tỷ thí vị trí đệ tử cũng sẽ thay đổi. Ba năm trước Cố Tầm Tuyết đột nhiên bệnh nặng phải tới bệnh viện.”

“Bệnh nặng?” Lạc Huyền Ca có chút tò mò, bộ dáng sinh long hoạt hổ của Cố Tầm Tuyết thật đúng là không nhìn ra đã từng bệnh nặng.

An Nhược Thủy lại lắc đầu: “Ngoại giới đều truyền tai như vậy, nhưng Lý Điềm nói, nàng có một người bạn làm ở bệnh viện, tiết lộ Cố Tầm Tuyết là bởi vì tai nạn xe mới phải vào đó. Khi ấy ngoại giới cũng từng đồn đại, nói Cố Tầm Tuyết say rượu lái xe, bất quá sau lại bị phủ quyết, đệ tử nội môn Cổ Võ từ nhỏ đều kiêng rượu. Cố Tầm Tuyết không thể nào uống rượu, ở bệnh viện kiểm tra liền loại trừ nguyên nhân say rượu lái xe. Sau đó Cổ Võ lên tiếng tuyên bố, nói Cố Tầm Tuyết là bởi vì bệnh nặng cần tiến hành giải phẫu mới vắng mặt cuộc thi tài kia.”

“Ba năm một lần, năm nay thời gian tỷ thí là khi nào vậy?” Lạc Huyền Ca tò mò hỏi.

An Nhược Thủy hơi tiếc nuối lắc đầu: “Mỗi lần tỷ thí đều là tộc trưởng phát thông báo trước một tuần, hình như không có quy luật nào cả, bởi vì thời gian thi đấu mỗi lần đều khác nhau. Bất quá hằng năm từ đầu năm cho đến trước khi thi đấu đều sẽ có người báo danh tham gia, nội môn ngoại môn đều có thể báo danh. Dùng võ lực nói chuyện. Nghe nói năm nay trong nhóm đệ tử thi đấu vẫn không có Cố Tầm Tuyết. Ba năm qua nàng cũng rất ít tham gia tranh tài võ thuật, trên cơ bản là dựa vào sự nổi tiếng trên mạng chậm rãi phát triển trong showbiz.”

“Xem ra nội bộ Cổ Võ cũng không yên ổn.” Lạc Huyền Ca đối với mấy chuyện tầm phào của Cổ Võ thế gia cũng không có cảm giác gì, nhưng lại rất hiếu kỳ Trịnh Húc làm sao có thể dưới tình huống bị trọng thương đánh bại Cố Tầm Tuyết.

Nếu lời đồn là thật, Cố Tầm Tuyết cũng là sự tồn tại khiến Cổ Võ thế gia không thể khinh thường, làm sao sẽ dễ như trở bàn tay bị thương nặng như thế.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Trước tiên ngủ một giấc đi, chị ra ngoài một chuyến.” An Nhược Thủy vươn tay xoa trán Lạc Huyền Ca, thuận thế hôn lên khóe mắt: “Ngủ một giấc thật ngon, chị rất nhanh sẽ trở lại.”

Nhìn An Nhược Thủy rời đi, Lạc Huyền Ca hơi há miệng lại không hỏi nàng muốn đi đâu, chờ An Nhược Thủy đóng cửa phòng, Lạc Giáo Chủ mang theo mỏi mệt đầy mình tiến vào giấc ngủ.

An Nhược Thủy trực tiếp đi đến phòng khách lầu một, nhìn nhân viên lễ tân đang ngây ngẩn, nàng nhẹ giọng ho khan một cái.

“Tôi muốn gọi điện thoại.” An Nhược Thủy gõ gõ quầy.

Sắc mặt nữ nhân rất kém, nhìn An Nhược Thủy, khó khăn giải thích: “Show thực tế có quy định, trong thời gian tiết mục nghiêm cấm liên lạc với bên ngoài.”

An Nhược Thủy: “Show thực tế là An Thị đầu tư tổ chức, tôi chính là cổ đông lớn nhất An Thị, bây giờ có thể đưa điện thoại cho tôi chưa?”

Nữ nhân bối rối do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn là lựa chọn giao điện thoại cho nàng.

An Nhược Thủy tiếp nhận điện thoại, thời điểm đang chuẩn bị quay số lại nhìn nữ nhân cười khẽ: “Xin tránh đi, cảm ơn.”

Nữ nhân khóc không ra nước mắt, âm thầm thề lần sau không dám làm việc riêng nữa, hiện tại không chỉ phá hư quy củ, còn bị ép buộc rời khỏi vị trí công tác!

Chờ nữ nhân đi khỏi, An Nhược Thủy lúc này mới gọi điện cho anh trai.

Lúc đầu khi An Tuấn Phong nhận được điện thoại hết sức kinh ngạc, bất quá nghĩ về nội dung show thực tế sáng nay, hắn liền trong nháy mắt hiểu rõ.

Không đợi An Nhược Thủy mở miệng, An Tuấn Phong lập tức nói trước: “Đừng lo lắng, chuyện Trịnh Húc anh đã kiểm tra rồi. Theo tin tức thì xác thật có người của tổ chức nghiên cứu rời khỏi tổng bộ. Nhưng có phải chạy tới chỗ Tiểu Lạc hay không thì chúng ta còn chưa biết, em cũng đừng hoảng. Hiện tại chỉ cần để cho Tiểu Lạc lộ diện nhiều hơn, tổ chức nghiên cứu cũng không dám cướp người ngay trong tiết mục truyền hình trực tiếp. Trước em cứ yên tâm, chuyện tổ chức nghiên cứu bên kia anh sẽ sớm điều tra rõ ràng.”

“Cám ơn anh.” An Nhược Thủy vô cùng cảm động đại ca vì nàng làm hết thảy, bất quá lại nghi hoặc: “Anh, sao Từ đại ca cũng tham gia tiết mục này?”

“Anh có cùng hắn trò chuyện, hắn nói ngày đó chỉ là đe dọa chứ cũng không thật sự thông báo tổ chức nghiên cứu. Còn nguyên nhân hắn muốn tham gia show này, đại khái là Từ Thị có ý tưởng về nước phát triển. Hắn muốn tạo dựng danh tiếng trong nước.”

An Nhược Thủy như suy tư gì đó, gật đầu: “Em luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy. Hôm nay Từ đại ca đi cùng Trịnh Húc, mới đầu Trịnh Húc muốn khiêu chiến em, Từ đại ca còn khuyên bảo hắn nhưng sau khi thấy Tiểu Lạc xuất hiện, trong ánh mắt Từ đại ca liền chứa rất nhiều hy vọng Trịnh Húc có thể đánh bại Tiểu Lạc.”

“Yên tâm, anh không dễ bị ngã nhào. Nếu không An Thị lớn như vậy, anh cũng không có khả năng tạo dựng lên được, yên tâm, mấy ngày này đi theo Tiểu Lạc nhiều hơn.”

“Đi theo Tiểu Lạc nhiều hơn?” Trong ánh mắt An Nhược Thủy lộ ra khôn khéo: “Anh, có phải anh phát hiện gì rồi? Anh không giỏi nói dối em.”

“Có một số việc không phải không nói cho em, mà là nói xong vẫn như cũ không giải quyết được, ngược lại sẽ khiến em càng lo lắng.” An Tuấn Phong vội vàng nói hết câu liền cúp máy, thời điểm An Nhược Thủy gọi lại, đã bận đường dây.

Bất kể An Tuấn Phong có nói rõ hay không, trong lòng An Nhược Thủy đều có suy đoán đại khái, nếu Từ đại ca... nếu như lời Từ Hạo nói ban đầu không phải giả, vậy thì hắn thật sự đã liên hệ với người của tổ chức nghiên cứu.

Tổ chức nghiên cứu rất có khả năng sẽ tìm lỗ hổng theo vào tổ tiết mục, còn có 'băm thây vạn đoạn' mà Trịnh Húc nói —— tựa hồ đáp án của một số chuyện rất nhanh sẽ phải chui từ dưới đất mà lên.

Từ xa, nữ nhân chậm rãi đi tới, nhìn An Nhược Thủy ủy khuất nghẹn ra mấy chữ: “Xong, xong chưa?”

“Ừm, yên tâm, cô vi phạm quy tắc thi đấu và tự ý rời cương vị, hai chuyện này tôi sẽ không nói cho bất kỳ ai biết.” An Nhược Thủy lạnh lùng mở miệng, thấy nữ nhân còn chưa hoàn toàn yên lòng, lại bổ sung một câu: “Bất quá chuyện cô ngủ gật trong thời gian làm việc, tôi sẽ đúng sự thật phản ánh với cấp trên của cô.”

“……”

Nữ nhân nhìn bóng lưng An Nhược Thủy rời khỏi, đột nhiên liền khóc hu hu, sao mình lại xui xẻo như vậy a?!

Khi An Nhược Thủy trở lại phòng, Lạc Huyền Ca đang nằm trên giường, nhìn thấy người tiến vào là An Nhược Thủy, cô thở phào nhẹ nhõm sau đó lại tiếp tục nằm xuống ngủ.

“Tính cảnh giác vẫn cao như vậy sao?” An Nhược Thủy bỏ ra áo ngoài, nằm cạnh Lạc Huyền Ca, duỗi tay ấn vào lòng đối phương, cực kỳ mềm nhẹ hỏi: “Lâu như vậy, vẫn chưa quen sự tồn tại của chị sao?”

Lạc Huyền Ca lắc lắc đầu: “Chị vừa rồi giống như gặp chuyện phiền lòng nào đó, tiếng bước chân hơi rối loạn, thời gian quá ngắn nên em không phản ứng kịp.”

“À, chỉ có chị mới dám đến bên cạnh em làm càn. Mau đi ngủ.”

Lạc Huyền Ca nghiêng người ôm lấy An Nhược Thủy vào trong ngực, rì rầm cười nói: “Cùng nhau ngủ.”

“Được.”

……

Hai giờ sau, nhân viên công tác tiến đến gõ cửa, Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy bị tiếng đập cửa đánh thức, nhìn thời gian liền phát hiện đã tới giờ thi tài vòng thứ hai.

Lạc Huyền Ca nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, chỉnh lại y phục xong liền ra ngoài giao tiếp với nhân viên công tác.

“Những thứ này là quy tắc vòng tranh tài thứ hai, thời gian là một ngày. Tất cả thọ mệnh dư thừa nếu không thể dùng hết trong vòng một giờ, sẽ bị hệ thống cưỡng chế thanh trừ.” Nhân viên theo phận sự bàn giao một số hạng mục cơ bản cần chú ý, Lạc Huyền Ca vừa nhìn quy tắc tranh tài vừa gật đầu: “Cảm ơn.”

Chờ nhân viên công tác đi khỏi, Lạc Huyền Ca dẫn mọi người đến phòng Mạnh Tiểu Manh và Cố Tầm Tuyết trao đổi.

“Đã tới đông đủ, hiện tại tất cả mọi người xem một chút quy tắc vòng thứ hai. Sau đó chúng ta cùng lên kế hoạch vòng này.” An Nhược Thủy bày quy tắc mới lên trên bàn.

Hiện tại kênh trực tiếp đã mở ra, cho nên người xem cũng đều lục tục online. Bất quá kênh livestream đều kinh ngạc phát hiện mấy tuyển thủ ngày hôm qua bọn họ tương đối chú ý, hôm nay bỗng dưng rời sân, có người chủ động đề xuất rời sân, cũng rất nhiều người bởi vì kích phát sự kiện ngẫu nhiên của hệ thống mà bị loại.

Lạc Huyền Ca đi đến bên cạnh Cố Tầm Tuyết, vươn tay thử nhiệt độ trên trán nàng: “Nếu không kiên trì được, cô cứ xuống sân khấu trước đi.”

“À, chút thương tích nhỏ này…… Khụ khụ, thương tích nhỏ này tôi vẫn là chưa chết được.” Cố Tầm Tuyết cười khẽ: “Yên tâm, tôi nghỉ ngơi một hồi, sẽ không làm vướng chân các cô đâu.”

An Nhược Thủy vốn định khuyên nhủ Cố Tầm Tuyết dù gì thân thể cũng quan trọng hơn, nhưng Lạc Huyền Ca lại giành trước một bước: “Được! Nếu không thể kiên trì nữa thì cô cứ nói một tiếng.”

Trên kênh trực tiếp có người mắng to Lạc Huyền Ca vô tâm, bất quá cũng có số ít khán giả khen ngợi Cố Tầm Tuyết có phong phạm chốn giang hồ.

Chỉ có Lạc Huyền Ca cảm thấy vị Cố Tầm Tuyết này, vô cùng giống một người bạn cũ quật cường ở kiếp trước, bất quá đáng tiếc…… Khi đó bạn cũ là hiệp nữ chính đạo, mình lại là ma đầu Ma Giáo. Tuy giao tình của cả hai chỉ dừng lại ở rượu ngon âm luật, nhưng cũng chính là loại giao tình này khiến bản thân đặc biệt coi trọng.

An Nhược Thủy thấy Lạc Huyền Ca đã lên tiếng, nàng cũng từ bỏ tâm ý muốn khuyên nhủ.

Lạc Huyền Ca giả bộ lơ đãng đụng phải cổ tay Cố Tầm Tuyết, lại âm thầm truyền một chút nội lực qua. Mọi người ở đây không ai phát hiện, nhưng Cố Tầm Tuyết lại liếc Lạc Huyền Ca một cái, khẽ cười: “Được rồi, đừng quá lo lắng về tôi, tiểu ngốc, đọc quy tắc cho tôi nghe một chút.”

“Này? Đã bảo đừng gọi tôi là tiểu ngốc, tôi tên Tiểu Manh! Mạnh Tiểu Manh!” Mạnh Tiểu Manh hơi phẫn hận phản bác, bất quá sau khi thấy mọi người nghẹn cười, nàng vẫn nghiêm túc cầm tờ giấy viết quy tắc so tài, ngồi cạnh Cố Tầm Tuyết nhỏ giọng đọc nội dung phía trên.

[Kênh livestream]

Võng hữu 1: Ách ách ách, không phải tiểu ngốc lại muốn thêm một CP chứ??? Võng hữu 2: Vãi, tiểu ngốc cùng sư tỷ? Không được, mặt tôi đầy máu rồi! Đại thần có ở đây không a? Nhanh phát các loại lương thực, tôi chờ đã đói khát khó nhịn lắm rồi.

Võng hữu 3: Chậc chậc chậc, Tiểu Manh cùng những ai lập CP rồi a? Có fan bà dì nào không, đến hỗ trợ đếm một cái.

Võng hữu 4: Ban đầu Xuẩn Manh x Giáo Chủ, sau đó Xuẩn Manh x Tiểu Hàm, Xuẩn Manh x Bạch Liễu, Xuẩn Manh x La An, Xuẩn Manh x An ảnh hậu, Xuẩn Manh x Mục Lăng, Xuẩn Manh x Hứa Như, Xuẩn Manh x sư tỷ, bất quá theo kinh nghiệm của tôi mà nói, sư tỷ không phải CP đầu tiên cũng tuyệt đối không phải CP cuối cùng của nàng 2333

Võng hữu 5: Fan bà dì lầu trên quá chất 2333

Võng hữu 6: Nếu là sao nữ khác cùng nhiều người trong và ngoài giới lập CP như vậy, với tư cách fan hâm mộ, tôi ít nhiều cũng sẽ phản cảm thậm chí bỏ idol, nhưng đến lượt Xuẩn Manh, tôi lại không chút nào cảm thấy đáng trách a ha ha ha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện