Rất nhanh, Cổ Võ thế gia liền tuyên bố tin tức đại hội Cổ Võ lần này qua mạng.

Võng hữu 1: Vậy mà lại không có Cố Tầm Tuyết, nữ thần năm nay vẫn không tính tham gia sao? Thật đáng tiếc a, chẳng lẽ năm nay lại là Trịnh Húc đoạt đệ nhất? Võng hữu 2: Vãi, giống như nhìn thấy Lạc nhà tôi. Có phải hoa mắt hay không a? Thím nào mau tới nói cho tôi a.

Võng hữu 3: Lầu hai không hoa mắt, thật sự là Lạc. Hai mươi tuổi, hóa ra Lạc nhà tôi trẻ tuổi như vậy sao?

Võng hữu 4: Trang chủ bắt đầu mở dự đoán, các thím cược ai?!

Võng hữu 5: Chuyện này còn phải bàn sao? Khẳng định là Trịnh Húc a, ngoại trừ Cố Tầm Tuyết, trong Cổ Võ còn ai có thể thắng hắn.

Võng hữu 6: Lầu trên không theo dõi show thực tế của An Thị, đúng chứ? Lạc nhà tôi với Trịnh Húc, chính là thấy một lần đánh một lần a 23333 bất luận thím nghĩ thế nào, tôi mua Lạc của tôi thắng.

Võng hữu 7: Như trên, thân là giáo đồ, tôi tuyệt đối là mua Lạc thắng a.

Võng hữu 8: Vẫn hoài niệm Cố Tầm Tuyết, ngoại trừ Võ lâm phong tranh bá năm nay, hình như nàng không tham gia thi tài gì khác nữa. Ở cuộc thi Võ lâm phong tranh bá, Cố Tầm Tuyết vinh quang lấy được bá chủ, xem ra thân thể không bệnh tật gì. Sao đại hội lần này không tham dự chứ?

Võng hữu 9: Vậy thì đã sao, Cố Tầm Tuyết đưa Lạc Huyền Ca vào nội môn, dựa theo quy củ chỉ cần Lạc Huyền Ca thắng trận chiến này, Cố Tầm Tuyết sẽ trực tiếp lên cấp thành trưởng lão Cổ Võ, đến lúc đó, không phải loại đệ tử như Trịnh Húc có thể so sánh, vẫn là Cố Tầm Tuyết thông minh.

Võng hữu 10: Giống lầu trên, Cố Tầm Tuyết có lẽ chơi chán thân phận đại đệ tử, hiện giờ muốn trực tiếp lên cấp trưởng lão. Bất kể nói thế nào, xem võ thuật tôi chỉ thừa nhận nàng thôi.

……

Tin tức trên mạng rất tạp, nhưng giờ phút này Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy nằm ở trên giường xem đến vô cùng cẩn thận.

“Cố Tầm Tuyết năm nay không tham gia, rốt cuộc là bởi thân thể bị thương chưa lành hẳn, hay còn nguyên nhân nào nữa?” An Nhược Thủy dựa vào người bên cạnh, Lạc Huyền Ca hô hấp rất nhẹ, tựa hồ đã ngủ.

Thanh âm của An Nhược Thủy làm Lạc Huyền Ca một lần nữa lấy lại tinh thần, tùy ý lật lật trang web: “Có thể là nội bộ Cổ Võ đang nhường đường cho em.”

“Cổ Võ muốn phế bỏ Trịnh Húc, có lẽ Cố Tầm Tuyết đã nhận ra điều này, hoặc có lẽ nàng cũng đã biết trước đó.” Lạc Huyền Ca đơn giản phân tích một chút: “Dù sao Cố Tầm Tuyết mới là đại đệ tử do nội bộ Cổ Võ chân chính bồi dưỡng ra. Sau khi Cố Tầm Tuyết bị thương mặc dù Trịnh Húc thay mặt trở thành đại đệ tử, bất quá em xem các tài liệu, Cổ Võ gần ba năm qua đều không xuất hiện trên các trận chiến võ thuật trọng đại khác. Trịnh Húc cũng chỉ dựa trên danh nghĩa cá nhân tham dự không ít cuộc thi tài mà thôi.”

Cho nên nói, Cổ Võ thế gia rất có thể ba năm trước đã không coi trọng Trịnh Húc, nhưng Trịnh Húc vẫn là trời xui đất khiến trở thành đại đệ tử. Cổ Võ ngại vì một vài nguyên nhân nên không thể không giao vị trí đại đệ tử cho hắn, bất quá hiện giờ ba năm trôi qua, Cổ Võ chuẩn bị tìm người kéo Trịnh Húc xuống khỏi vị trí đại đệ tử. Nguyên nhân Cố Tầm Tuyết không ra mặt thì chưa biết, nhưng Cổ Võ tìm đến nàng, nàng nhất định sẽ không để Cổ Võ thất vọng. Dù sao giáo huấn Trịnh Húc vẫn luôn là chuyện nàng muốn làm.

“Chị yên tâm, Cổ Võ với em mà nói không tồn tại uy hiếp.” Lạc Huyền Ca lại một lần nữa nhấn mạnh, bản thân cùng Cổ Võ thế gia đối chiến xác thật không cần sợ hãi.

An Nhược Thủy khẽ than: “Em có thể đừng lúc nào cũng quá tự tin như vậy hay không? Thế giới này khác biệt với cuộc sống trước kia của em, có rất nhiều nguy hiểm mà em chưa từng tiếp xúc.”

“Nhưng nguy hiểm em đưa cho bọn hắn cũng chưa bao giờ thay đổi.” Lạc Huyền Ca giương lên khóe môi, cười khẽ: “Yên tâm đi. Thân là Ma Giáo Giáo Chủ, em không chỉ biết mỗi công phu quyền cước.”

Ma Giáo càng am hiểu chơi ám chiêu, ở nơi tối tăm đùa chết người khác.

Lạc Huyền Ca quét mắt lên Ipad, nhìn thời gian lập tức tắt đèn: “Ngủ sớm một chút, ngày mai phải đến Cổ Võ thế gia chuẩn bị rồi. Hôm nay cái gì cũng không nghĩ không quan tâm nữa, ngày mai lại đi ứng đối Cổ Võ cùng Trịnh Húc.”

“Ngày mai hai chúng ta cùng qua đó.” An Nhược Thủy trước sau vẫn không yên lòng, dù gì thái độ những ngày qua của Cổ Võ đối với Lạc Huyền Ca thật sự là khiến người hoang mang quá mức.

Lạc Huyền Ca hết cách, khẽ gật đầu: "Được, sớm một chút nghỉ ngơi. Ngày mai cùng đi."

Lạc Huyền Ca cẩn thận ngẫm nghĩ, nếu từ chối An Nhược Thủy sẽ có hậu quả thế nào, lại cẩn thận phân tích một chút, chỉ sợ bây giờ cự tuyệt An Nhược Thủy, bản thân sẽ không sống được tới ngày mai.

……

Sáng sớm, An Nhược Thủy mơ mơ màng màng mở mắt, nghĩ hôm nay phải đến Cổ Võ thế gia liền nhàn nhạt thở dài, nhìn Lạc Huyền Ca đang say giấc bên cạnh, nàng nhỏ giọng nói: “Không thể không đi sao?”

“Ừm…… Phải đi.”

An Nhược Thủy nghe xong còn tưởng rằng đối phương đã tỉnh dậy, kết quả lại nhìn đến Lạc Huyền Ca nhắm mắt lẩm bẩm: “Một trận chiến này, giáo ta tất thắng. Ngôi vị Võ lâm Minh chủ, là vật trong tay Lạc Huyền Ca ta.”

Nghe vậy, An Nhược Thủy nhịn không được cười ra thành tiếng. Hóa ra người này nằm mộng đều là nhớ thương ngôi vị Minh Chủ Võ Lâm.

Bất quá Lạc Huyền Ca tựa hồ từng nói, sau khi đoạt được ngôi vị Võ Lâm Minh Chủ liền trúng độc bỏ mạng. Không biết chuyện này có phải là một mũi gai trong lòng Tiểu Lạc không, An Nhược Thủy sợ chạm đến ký ức thống khổ của Lạc Huyền Ca kiếp trước, vì vậy cố đè xuống lòng hiếu kỳ, không dò hỏi nữa.

Kỳ thực Lạc Huyền Ca lúc ngủ cũng sẽ dị thường cảnh giác, nhưng ở chung lâu dài với An Nhược Thủy, đã quen với sự tồn tại của nàng. Hơn nữa Lạc Giáo Chủ biết nàng tuyệt đối sẽ không hại mình, cho nên mới xuất hiện chuyện An Nhược Thủy tỉnh lại, Lạc Huyền Ca còn tiếp tục mơ mơ màng màng ngủ say.

Thời điểm Lạc Huyền Ca mở mắt, An Nhược Thủy đã rời giường.

Lật người một cái, Lạc Huyền Ca nhìn thời gian, mới hơn bảy giờ, mười giờ sáng đến Cổ Võ thế gia là được. Lại duỗi eo, từ trên giường bò dậy, sau khi ở phòng tắm lăn lộn rửa mặt, Lạc Giáo Chủ tinh thần sảng khoái đi ra.

Trong phòng khách, An Nhược Thủy ôm máy tính đọc mail Lý Điềm gửi cho nàng.

Không biết nội dung trong đó là gì mà An Nhược Thủy xem đến nhập tâm, ngay cả Lạc Huyền Ca đi tới bên cạnh nàng cũng không biết.

“Sao vậy?” Lạc Huyền Ca lướt qua màn hình máy tính, thấy được ảnh chụp chung giữa mình và An Nhược Thủy. Trong trí nhớ cũng từng xuất hiện cảnh tượng trong hình kia, bất quá lại mơ hồ đôi chút, không nhớ nổi rốt cuộc là xảy ra khi nào.

An Nhược Thủy đưa máy tính trong tay cho Lạc Huyền Ca: “Lý Điềm đã biết chuyện chúng ta kết hôn, đại ca nói, anh ấy bảo nàng đi tra xét. Dù sao Lý Điềm cũng là trợ lý của chị, mà chị có ý công bố với ngoại giới, cho nên đại ca muốn để Lý Điềm trước tiên biết được nội tình, đến lúc đó Lý Điềm cũng dễ tùy cơ ứng biến.”

Lạc Huyền Ca cũng không quá để ý chuyện này, ban đầu lúc mình mới chuyển kiếp đến đây, từ trong trí nhớ nguyên thân biết được chuyện ẩn hôn này liền cực kì không hiểu. Dù gì trong nhận thức của Lạc Giáo Chủ, thành thân hẳn là kiệu tám người khiêng cưới hỏi đàng hoàng, tại sao đến nơi này lại biến thành cơ mật chỉ hai người biết?!

Bất quá về sau tiếp xúc với An Nhược Thủy, cũng hiểu được giới giải trí, cô dần dần minh bạch.

Hiện tại nghe An Nhược Thủy muốn công bố, tuy vẻ mặt Lạc Huyền Ca không có quá nhiều biểu tình, nhưng trong lòng lại thầm nở hoa.

Ném máy tính lên sô pha, trực tiếp nhào về phía An Nhược Thủy đòi nàng một cái hôn chào buổi sáng.

An Nhược Thủy bị hành động bất ngờ làm hoảng sợ, bất quá rất nhanh đã hiểu, khóe miệng nàng mang tiếu ý nhàn nhạt hùa theo Lạc Huyền Ca, tặng một nụ hôn ngọt ngào sáng sớm.

Thời điểm hai người đều phải lên đường, An Tuấn Phong đột ngột gửi tin nhắn đến.

Lạc Huyền Ca: “Sao vậy?”

“Đại ca nói Trịnh Húc mời bạn bè đến dự đại hội, dựa theo quy định của Cổ Võ, mỗi tuyển thủ xác thật có thể mời ba người cùng đi xem tranh tài. Đại ca nói, trong đó có Từ Hạo, còn cả hai người của tổ chức nghiên cứu.”

Ngữ khí An Nhược Thủy có chút hoảng loạn, nàng đột nhiên cầm tay Lạc Huyền Ca: “Chi bằng chúng ta đừng đi nữa. Ngộ nhỡ đây là âm mưu của Cổ Võ thế gia và tổ chức nghiên cứu thì làm sao bây giờ?”

“Sẽ không, ít nhất chuyện này không phải âm mưu tộc trưởng an bài.” Lạc Huyền Ca dùng kinh nghiệm trên giang hồ kiếp trước để phán đoán: “Nếu từ đầu tộc trưởng đã quyết định cho em tiến vào Cổ Võ, cũng sẽ không bán em cho tổ chức nghiên cứu. Tuy hắn dùng chuyện này để uy hiếp đại ca, nhưng mục đích là buộc em phải tham dự đại hội. Em nghĩ tộc trưởng hoặc là nội bộ Cổ Võ, rất có thể bởi vì Trịnh Húc có liên quan tới người của tổ chức nghiên cứu, mới muốn phế hắn đi.”

“Bất quá, vì cái gì Từ Hạo lại cùng Trịnh Húc quan hệ tốt như vậy?” Lạc Huyền Ca thật sự không hiểu, dù sao Từ Hạo xuất thân giàu có, lại là ảnh đế trong showbiz được người người ca ngợi, rất khó tưởng tượng hắn sẽ có hảo cảm với loại to xác thô kệch Trịnh Húc.

An Nhược Thủy chần chừ một hồi, không chắc có nên nói chuyện tối hôm ấy cho Lạc Huyền Ca hay không.

Lạc Giáo Chủ phát hiện thần sắc nàng không đúng, liền nhẹ giọng dò hỏi: “Có phải chị biết chuyện gì?”

“Chị……”

Nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của nàng, Lạc Huyền Ca ngược lại không vội thúc giục, cô tin tưởng An Nhược Thủy sẽ nói ra.

Quả nhiên, giây tiếp theo An Nhược Thủy cố lấy dũng khí, đem chuyện xảy ra đêm đó nhắc lại một lần.

Lạc Huyền Ca nghe xong khẽ nhíu mày, kỳ thật cho dù Từ Hạo không thông báo đến người của tổ chức nghiên cứu, tình huống của mình cũng sẽ bị những người khác phản ánh tới tổ chức kia.

Bất quá Lạc Huyền Ca rốt cuộc cũng hiểu, tại sao Từ Gia ở show thực tế thấy mình lại không quấy nhiễu kiêu căng như trước, đáy mắt còn ẩn giấu áy náy vài phần.

“Không có việc gì, hôm nay là thay Cổ Võ tác chiến, tổ chức nghiên cứu sẽ không làm bậy. Tin tưởng em.” Lạc Huyền Ca không nhớ được mình đã nói những lời này bao nhiêu lần, nhưng An Nhược Thủy không lúc nào không lo lắng, khiến bản thân vừa cảm động vừa thấy bất đắc dĩ.

Lạc Giáo Chủ vươn tay bắt lấy bả vai nàng, để An Nhược Thủy cùng mình bốn mắt nhìn nhau, một lần nữa khẳng định: “Từ khi bảy tuổi, em liền bắt đầu giết người, mười tuổi năm ấy em đã chiến hoàng quyền giết quan binh, người chết trên tay em rốt cuộc bao nhiêu, ngay cả chính em cũng không nhớ rõ. Nhiều năm trôi qua như vậy, chỉ em có thể mang sợ hãi tới cho người khác. Thời điểm mới đến thế giới này, em rất khủng hoảng, vì sát thủ cường đại thế nào đi nữa đều sẽ lo sợ rơi vào khốn cảnh mà bản thân không nắm rõ. Về sau em từ từ hiểu biết thế giới này, kỳ thực cũng không ghê gớm như chị tưởng tượng. Tổ chức nghiên cứu một khi động thủ với em, Cổ Võ sẽ không ngồi yên mặc kệ, bởi thế cục trước mắt trừ em thì không ai có thể chống đỡ Cổ Võ. Để Cổ Võ không bị suy tàn, mấy lão già kia dùng hết của cải cũng sẽ bảo vệ em chu toàn. Về phần tổ chức nghiên cứu, hiện giờ em cũng chưa rõ, nhưng chỉ cần cùng bọn họ chạm mặt, bọn họ vẫn muốn sống thì sẽ không làm gì em.”

An Nhược Thủy không hiểu lời đối phương nói, nàng chỉ biết thái độ trước mắt của Cổ Võ với Lạc Huyền Ca không rõ ràng, mà tổ chức nghiên cứu lại ở khắp nơi tìm kiếm bắt giữ Tiểu Lạc.

Lạc Huyền Ca khẽ thở dài một cái, chuyện thân mang cổ trùng không thể tùy tiện nói cho An Nhược Thủy, dù gì cô cũng không chắc liệu An Nhược Thủy có thể tiếp nhận loại thủ đoạn hại người này hay không.

Bản thân đúng là không phải vạn năng lên trời xuống đất không gì không thể, bất quá lại có thể giết người tự vệ, tổ chức nghiên cứu tới thì sao chứ, trên đời này không có kẻ nào mà cổ trùng không giết chết được, cho dù là xác sống, tiểu trùng cũng có thể cắn nuốt sạch sẽ.

Bất quá thật đáng tiếc, Lạc Huyền Ca không mua được cổ trùng kịch độc, chỉ có thể dùng cổ trùng bình thường từ chỗ chủ quán lấy máu mình nuôi dưỡng, đây cũng là lý do lúc cô tham dự show thực tế lại lên núi bắt động vật nhỏ.

“Yên tâm, em thề trận chiến này tuyệt đối sẽ không tổn hại thân thể.” Lạc Huyền Ca mỉm cười ôn nhu hết sức, tựa hồ đang dỗ tiểu công chúa không ngoan ngoãn ăn cơm.

An Nhược Thủy thở dài: “Chị tin em. Đi thôi.”

An Nhược Thủy biết Lạc Huyền Ca từng là Ma Giáo Giáo Chủ khát máu hiếu chiến, nhưng dù gì kia cũng là thời điểm 800 năm trước không có vũ khí nóng, cũng không có các loại thuốc hiện đại, nàng sợ những người ở tổ chức nghiên cứu hạ độc thủ, như vậy Lạc Huyền Ca sẽ khó lòng phòng bị.

Hai người mang tâm sự riêng, vẻ mặt rời nhà lại thoải mái.

Lạc Huyền Ca vừa lên xe, liền nhận được điện thoại của Giang Ý Hàm.

“Huyền Ca, cô thật sự muốn tham gia tranh tài Cổ Võ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện