Hạ Dĩ Đồng còn chưa thoát khỏi chấn kinh, Lục Ẩm Băng đã kịp phản ứng trước cô, đáp lại: "Là em dâu, em rể cái gì."
Lương Thư Yểu nghiêng đầu: "Nhìn giống em rể đó chứ."
Lục Ẩm Băng mắng: "Có cqq."
Lương Thư Yểu bật cười thành tiếng.
Lục Ẩm Băng nhân lúc kéo tay Hạ Dĩ Đồng còn đang mộng bức, ngồi xuống nhóm anh chị em họ. Hạ Dĩ Đồng cười mỉm với Lương Thư Yểu, Lương Thư Yểu cũng cười lại với cô, trong ý cười còn ẩn theo ý vị thâm trường.
Hạ Dĩ Đồng: "? ? ?"
Lục Ẩm Băng: "Chị đừng có khi dễ em ấy."
Lương Thư Yểu chậc lưỡi: "Chị còn chưa nói câu nào, em như vậy còn có thiên lý hay không đây. Mấy người các em nói một câu công đạo cho chị xe, tâm nhãn của em họ Băng Băng đã lệch tới nơi nào rồi."
Lục Ẩm Băng: "Được rồi, được rồi, chị nói sao thì là vậy."
Lương Thư Yểu liếc cô một cái, tự nhủ: Chị tốt xấu gì thì cũng thích em nhiều năm như vậy, bây giờ cho dù em không thích chị thì cũng đừng trút giận lên chị như thế chứ? Coi em hẹp hòi chưa kìa.
Hạ Dĩ Đồng như con gà con được Lục Ẩm Băng che chở sau lưng, chắn nắng chắn mưa, chắn luôn ánh mắt như đại đao của Lương Thư Yểu.
Chật vật không bao lâu, Liễu Tranh đang xem náo nhiệt bỗng lên tiếng: "Lương biểu tỷ, chị mau nói đi. Nãy chị nói là đợi chị Ẩm Băng xuống thì chị sẽ kể về tình sử của chị mà."
Lương Thư Yểu: "Chị nói lúc nào??? Trẻ con bây giờ đều nói dối không chớp mắt như vậy hả?"
Anh họ: "Em có nói, anh có nghe thấy."
Chị họ: "Đúng đó, chị cũng nghe thấy."
Lục Ẩm Băng: "Lúc trước em không nghe thấy, giờ cũng nghe thấy rồi. Tình sử như nào, thiên kim bá đạo trên con đường theo đuổi giấc mơ thành siêu mẫu thì ôm được mỹ nhân về?"
Hạ Dĩ Đồng đang núp sau lưng Lục Ẩm Băng cũng hơi cong miệng cười.
Lương Thư Yểu chấn kinh: "Mấy người sao lại biết thiên kim bá đạo?"
Liễu Tranh rụt cổ, Lương Thư Yểu lập tức nhào tới, giơ tay đòi xé miệng nàng: "Liễu Tranh! Chị biết ngay là em, sơ hở một cái là kể chuyện, nói gì với em xong em cũng đem kể cho cả thế giới biết."
Miệng Liễu Tranh bị móng vuốt bổ tới, nhìn anh chị với ánh mắt cầu cứu, tất cả mọi người đều cùng hóng chuyện bát quái, thời điểm mấu chốt không thể không hành hiệp trượng nghĩa! Vì vậy hợp lực giúp đỡ, ba người liên thủ cứu Liễu Tranh khỏi "móng vuốt" của Lương Thư Yểu.
Lương Thư Yểu: "Mấy người biết rồi còn hỏi em làm cái gì?"
Ngoại trừ Liễu Tranh, ba người trăm miệng một lời: "Đâu biết đâu, bọn anh/chị/em cái gì cũng không biết, em/chị nghe ai nói vậy?"
Lương Thư Yểu: "Vừa nãy Lục Ẩm Băng nói thiên kim bá đạo gì đó."
Anh họ chị họ nhìn nhau, gạt bỏ Lục Ẩm Băng hớ miệng sang một bên, không hẹn cùng lên tiếng: "Hai bọn anh/chị không biết thật."
Anh họ: "Em cũng không phải không biết công việc bọn anh bận rộn như nào, làm gì có thời gian quan tâm mấy tin tức ngầm, mà Liễu Tranh thân nhất với Lục Ẩm Băng, còn chưa kịp nói với hai bọn anh mà."
Chị họ: "Đúng rồi đó."
Lục Ẩm Băng muốn đoạn tuyệt quan hệ với hai người kia.
Bốn người, coi Lương Thư Yểu là kẻ khờ chắc, mặc dù Lương Thư Yểu không phải kẻ ngốc, nhưng cô cũng chẳng tranh luận vấn đề này với đám anh chị em ruột thừa này. Bởi vì căn bản là cô không có ý định nói ra.
Còn chưa xác định được sự tình, nói sớm sẽ khiến người ta mất mặt, cô và người kia... vị thiên kim tiểu thư đó còn phải tập luyện. Ít nhất cũng phải đợi một hai năm sau khi quan hệ ổn định lại, cô sẽ giới thiệu nàng với mọi người.
Đến thì cũng đến rồi, không thể nào lại không lộ chút manh mối. Nghe trong lời Lương Thư Yểu nói thì có nghĩa là bọn họ đã ở bên nhau, Liễu Tranh đại diện ba ánh mắt sáng rực của mọi người, hỏi một câu hỏi ai cũng thắc mắc: "Quan hệ giữa hai người phát triển tới đâu rồi? Lên giường chưa?"
Ba người âm thầm giơ ngón cái, ba người bọn họ ít nhiều gì thuộc tầng lớp ưu tú hoặc thần tượng nên không thể tùy tiện hỏi mấy câu như vậy. Nhưng Liễu Tranh thì khác, em ấy nhỏ nhất, công việc tự do, kiến thức rộng rãi, da mặt khỏi phải nói, bẩm sinh đã đặc biệt dày.
Lương Thư Yểu phun một ngụm nước lên mặt Liễu Tranh.
Liễu Tranh hi sinh vì đại cục: "Nước chị cũng phun lên mặt em rồi, chẳng lẽ chị không biết xấu hổ mà không chịu nói cho em biết sao?"
Lương Thư Yểu sặc sụa, nghỉ một chút: "Rồi."
Liễu Tranh: "A A A A A!"
Lương Thư Yểu vội che miệng cô lại: "Kêu nữa ba mẹ chị lại tới bây giờ."
Liễu Tranh ra hiệu bằng ánh mắt thể hiện cô biết rồi.
Người vui nhất là Lục Ẩm Băng, không có gì vui bằng việc chính tai cô nghe thấy Lương Thư Yểu yêu người khác rồi. Người phấn khởi thứ hai là Hạ Dĩ Đồng, dẹp bới một tình địch hai mươi năm, tâm thái thư thả.
"Em không có chút thất vọng nào sao?" Lúc Lục Ẩm Băng đang ở riêng với Lương Thư Yểu, Lương Thư Yểu đã hỏi như vậy.
Lục Ẩm Băng: "Thất vọng chuyện gì?"
Lương Thư Yểu đùa giỡn: "Đánh mất đi một người yêu em như vậy.""
Lục Ẩm Băng không trả lời mà hỏi người lại: "Em đã đánh mất sao?"
Lương Thư Yểu nhìn cô thật lâu, bỗng nhiên cười: "Có ai nói với em rằng em rất phiền chưa?"
Lục Ẩm Băng cười đáp lại: "Không có, chị là người đầu tiên, vì cái gì?"
Lương Thư Yểu: "Nhìn em ngang ngược kiêu ngạo, nhưng em thực sự sống một cuộc sống minh bạch. Em có được thứ em muốn, chẳng cần nhìn những thứ mình không thích, hết lần này đến lần khác bày ra bộ dáng khiến người ta không thể ghét nổi."
Lục Ẩm Băng: "Phải không?"
Lương Thư Yểu hơi ngỡ ngàng: "Phải cái gì?"
Lục Ẩm Băng: "Em đã có được những thứ em muốn sao?"
Lương Thư Yểu: "Đúng vậy mà." Đúng không? "Chẳng may có một ngày nó bỏ trốn thì sao?" Lục Ẩm Băng tự giễu.
Lương Thư Yểu nghĩ rằng cô đang nói tới Hạ Dĩ Đồng, phản ứng đầu tiên của cô là không thể nào, phản ứng thứ hai mới nói: "Chị giúp em đánh gãy chân nó/em ấy."
[Nó đồng âm với em ấy.]
Lục Ẩm Băng xùy cười: "Chị nói cái gì đó, lệch sóng rồi, chị mà dám đánh gãy chân em ấy thì em sẽ đánh gãy chân người tình bé bỏng của chị đấy, đừng có chọc em ấy, da mặt em ấy mỏng, chịu không nổi những lời bông đùa đâu."
Cô xoay người rời đi.
Lương Thư Yểu: "Ừm."
Cho dù lệch sóng thì em cũng nên nói cho chị biết chứ, tốt xấu gì thì chị cũng không phải người ngoài mà.
Lục Ẩm Băng tiến lên mấy bước, lại vòng ngược lại, nghiêm túc nói với cô: "Không hiểu tại sao, em luôn cảm thấy trong tương lai em sẽ cần sự giúp đỡ của chị."
Lương Thư Yểu: "Hả?"
Lục Ẩm Băng: "Được rồi, lúc đó nói sau."
Lương Thư Yểu: ". . ."
Trước đây cô bị mù hay sao, bao nhiêu người như vậy không thích, lại cứ ôm khư khư một đoạn tình.
Không thể không nói tấm kính lọc của cuộc đời thật sự rất quan trọng, lúc thích người ta thì nhìn đâu cũng thấy điểm tốt, hết thích rồi thì nhìn đâu cũng thấy bực mình, còn tiếc sao hai mươi năm thanh xuân của mình lại cứ như con cún trung thành vậy.
Lương Thư Yểu tức ngực giậm chân, biết thế chẳng làm.
. . .
"Chị vừa nói chuyện gì với Lương Thư Yểu vậy?" Hạ Dĩ Đồng giả bộ như không quan tâm, chỉ thuận miệng hỏi. Ban đầu bốn người đang trò chuyện rôm rả về đủ chủ đề trên trời dưới đất, sau đó không hiểu sao Lục Ẩm Băng lại bị Lương Thư Yểu gọi đi, nói chuyện rất lâu, cũng không hẳn là rất lâu, vài phút. Đứng rất gần, còn cười rất vui vẻ.
"Không có gì."
Trong lòng Hạ Dĩ Đồng dần nổi lên bong bóng giấm chua: "Không có gì là cái gì?"
Bình thường Hạ Dĩ Đồng không thích ăn giấm, thứ nhất là vì thần kinh Lục Ẩm Băng còn thô hơn ống thép, căn bản là không hiểu được người khác ra hiệu, thứ hai là vì những người khác không có tính đe dọa, sức chiến đấu gần như bằng không. Nhưng Lương Thư Yểu thì khác, thanh mai trúc mã, tình cảm đơn thuần, một đôi long phượng, thân thiết vô cùng, môn đăng hộ đối, mỗi một từ đều bủa vây tâm trí cô, mỗi một từ đều dấy lên cảm giác bất an trong lòng cô, chị ấy và Lương Thư Yểu chơi với nhau từ thuở cởi truồng tắm mưa, vì nhận ra tình cảm muộn màng người đó dành cho mình, chị ấy cứ thế nhốt mình trong phòng khóc cả một buổi sáng, chị ấy chưa từng vì cô mà khóc như vậy.
Khóc cái gì? Khóc vì chị ấy không nhận ra sớm hơn, trong lòng đã có người thương, không thể ở bên Lương Thư Yểu, khóc vì chị ấy đã phụ người đó. Nếu như nói trên thế giới này có ai đó khiến cho Hạ Dĩ Đồng cảm thấy bị đe dọa, người kia chắc chắn là Lương Thư Yểu, cho dù cô ấy đã nói có người yêu mới.
Lục Ẩm Băng cố gắng nắm bắt tâm trạng thấp thỏm của đối phương, lông mày nhíu lại, không để ý đến tâm trạng nhạy cảm của Hạ Dĩ Đồng, dịu giọng nói, nhưng rõ ràng là không phải rất quan tâm: "Thật sự không có gì, nếu không tin thì em đi hỏi chị ấy đi."
Hạ Dĩ Đồng tự nhủ, nói em đi hỏi cô ấy, trừ khi hôm nay mặt trời mọc đằng tây.
Nếu thật sự không nói gì, tại sao chị lại không nói cho em biết.
Hạ Dĩ Đồng uất ức: "Chị biết rõ là..." em và cô ấy không hợp nhau, sao chị có thể nói em đến hỏi cô ấy? Ngày trước là tình địch, cho dù bây giờ không còn là tình địch đương đầu thì em và cô ấy cũng chẳng phải bạn bè. Dừng một chút, cô đem những câu nói đó nuốt ngược vào trong.
Được rồi, cảm giác như mình là oán phụ, ghen tuông lồng lộn, bộ dạng rất khó coi.
Câu kia cũng chỉ là Lục Ẩm Băng thuận miệng nói ra, kể từ lúc Lương Thư Yểu xuất hiện trở lại, cô ấy không còn là thân phận người ái mộ khi trước, giờ chỉ còn quan hệ chị em họ thân thiết, đồng thời cũng là chị họ của Hạ Dĩ Đồng. Nói xong câu này, nếu đổi lại có người khác hỏi cô, chắc chắn cô cũng sẽ đáp là không có gì. Nhưng Hạ Dĩ Đồng sẽ nhớ kỹ, trong hôm nay hay thậm chí là một thời gian nữa.
Sau khi ăn cơm xong Lục Ẩm Băng mới phát hiện Hạ Dĩ Đồng tức giận. Trên bàn ăn có nhiều người, Hạ Dĩ Đồng ít khi gặp thức ăn cho cô, thậm chí là không gắp, cũng chẳng để lộ ra điều gì khác thường; cả quá trình rất hiếm khi ánh mắt chạm nhau nhưng cũng có thể lí giải là do Hạ Dĩ Đồng xấu hổ, trước mặt mọi người không dám nhìn thẳng mắt cô; sau khi ăn trưa xong, mọi người nói chuyện với nhau, Hạ Dĩ Đồng không lên tiếng cũng là điều hết sức bình thường, do Hạ Dĩ Đồng chỉ nói nhiều với một mình Lục Ẩm Băng.
Bốn người nói đến một chủ đề hay ho, Lục Ẩm Băng vô thức đến hỏi Hạ Dĩ Đồng: "Chị cảm thấy A nên chịu trách nhiệm toàn bộ, em nói thử xem?"
Hạ Dĩ Đồng: "Ừm"
Lục Ẩm Băng: "Ừm?"
Hạ Dĩ Đồng: "Ừm."
Lục Ẩm Băng: "Em đừng chỉ ừm vậy chứ, em nghĩ sao? Em không nghe những gì mọi người vừa nói sao?"
Hạ Dĩ Đồng: "Ừm, em không nghe."
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Sao cô lại có cảm giác như Hạ Dĩ Đồng đang tức giận nhỉ?
Lục Ẩm Băng vẫn ân cần tiếp lời: "Mọi người nói về chuyện này rất lâu rồi, chị còn nghĩ là em đang nghe."
Hạ Dĩ Đồng: "Mọi người nói chuyện thì sao em phải nghe?" Vậy sao chị không kể chuyện chị với Lương Thư Yểu nói gì cho em biết?
Giờ mấy người kia cũng phát hiện có gì đó không đúng, mùi thuốc súng nồng nặc.
Hạ Dĩ Đồng hít một hơi thật sâu kìm nén sự khó chịu, đứng dậy cúi đầu nói với mọi người, "Thật ngại quá, em bị cảm nên có hơi không thoải mái, em lên tầng nghỉ ngơi trước. Thất lễ rồi."
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Liễu Tranh cười trên nỗi đau của người khác: "Chị dâu của em nổi giận rồi, chắc cay lắm đây hehe."
Lương Thư Yểu nghiêng đầu: "Nhìn giống em rể đó chứ."
Lục Ẩm Băng mắng: "Có cqq."
Lương Thư Yểu bật cười thành tiếng.
Lục Ẩm Băng nhân lúc kéo tay Hạ Dĩ Đồng còn đang mộng bức, ngồi xuống nhóm anh chị em họ. Hạ Dĩ Đồng cười mỉm với Lương Thư Yểu, Lương Thư Yểu cũng cười lại với cô, trong ý cười còn ẩn theo ý vị thâm trường.
Hạ Dĩ Đồng: "? ? ?"
Lục Ẩm Băng: "Chị đừng có khi dễ em ấy."
Lương Thư Yểu chậc lưỡi: "Chị còn chưa nói câu nào, em như vậy còn có thiên lý hay không đây. Mấy người các em nói một câu công đạo cho chị xe, tâm nhãn của em họ Băng Băng đã lệch tới nơi nào rồi."
Lục Ẩm Băng: "Được rồi, được rồi, chị nói sao thì là vậy."
Lương Thư Yểu liếc cô một cái, tự nhủ: Chị tốt xấu gì thì cũng thích em nhiều năm như vậy, bây giờ cho dù em không thích chị thì cũng đừng trút giận lên chị như thế chứ? Coi em hẹp hòi chưa kìa.
Hạ Dĩ Đồng như con gà con được Lục Ẩm Băng che chở sau lưng, chắn nắng chắn mưa, chắn luôn ánh mắt như đại đao của Lương Thư Yểu.
Chật vật không bao lâu, Liễu Tranh đang xem náo nhiệt bỗng lên tiếng: "Lương biểu tỷ, chị mau nói đi. Nãy chị nói là đợi chị Ẩm Băng xuống thì chị sẽ kể về tình sử của chị mà."
Lương Thư Yểu: "Chị nói lúc nào??? Trẻ con bây giờ đều nói dối không chớp mắt như vậy hả?"
Anh họ: "Em có nói, anh có nghe thấy."
Chị họ: "Đúng đó, chị cũng nghe thấy."
Lục Ẩm Băng: "Lúc trước em không nghe thấy, giờ cũng nghe thấy rồi. Tình sử như nào, thiên kim bá đạo trên con đường theo đuổi giấc mơ thành siêu mẫu thì ôm được mỹ nhân về?"
Hạ Dĩ Đồng đang núp sau lưng Lục Ẩm Băng cũng hơi cong miệng cười.
Lương Thư Yểu chấn kinh: "Mấy người sao lại biết thiên kim bá đạo?"
Liễu Tranh rụt cổ, Lương Thư Yểu lập tức nhào tới, giơ tay đòi xé miệng nàng: "Liễu Tranh! Chị biết ngay là em, sơ hở một cái là kể chuyện, nói gì với em xong em cũng đem kể cho cả thế giới biết."
Miệng Liễu Tranh bị móng vuốt bổ tới, nhìn anh chị với ánh mắt cầu cứu, tất cả mọi người đều cùng hóng chuyện bát quái, thời điểm mấu chốt không thể không hành hiệp trượng nghĩa! Vì vậy hợp lực giúp đỡ, ba người liên thủ cứu Liễu Tranh khỏi "móng vuốt" của Lương Thư Yểu.
Lương Thư Yểu: "Mấy người biết rồi còn hỏi em làm cái gì?"
Ngoại trừ Liễu Tranh, ba người trăm miệng một lời: "Đâu biết đâu, bọn anh/chị/em cái gì cũng không biết, em/chị nghe ai nói vậy?"
Lương Thư Yểu: "Vừa nãy Lục Ẩm Băng nói thiên kim bá đạo gì đó."
Anh họ chị họ nhìn nhau, gạt bỏ Lục Ẩm Băng hớ miệng sang một bên, không hẹn cùng lên tiếng: "Hai bọn anh/chị không biết thật."
Anh họ: "Em cũng không phải không biết công việc bọn anh bận rộn như nào, làm gì có thời gian quan tâm mấy tin tức ngầm, mà Liễu Tranh thân nhất với Lục Ẩm Băng, còn chưa kịp nói với hai bọn anh mà."
Chị họ: "Đúng rồi đó."
Lục Ẩm Băng muốn đoạn tuyệt quan hệ với hai người kia.
Bốn người, coi Lương Thư Yểu là kẻ khờ chắc, mặc dù Lương Thư Yểu không phải kẻ ngốc, nhưng cô cũng chẳng tranh luận vấn đề này với đám anh chị em ruột thừa này. Bởi vì căn bản là cô không có ý định nói ra.
Còn chưa xác định được sự tình, nói sớm sẽ khiến người ta mất mặt, cô và người kia... vị thiên kim tiểu thư đó còn phải tập luyện. Ít nhất cũng phải đợi một hai năm sau khi quan hệ ổn định lại, cô sẽ giới thiệu nàng với mọi người.
Đến thì cũng đến rồi, không thể nào lại không lộ chút manh mối. Nghe trong lời Lương Thư Yểu nói thì có nghĩa là bọn họ đã ở bên nhau, Liễu Tranh đại diện ba ánh mắt sáng rực của mọi người, hỏi một câu hỏi ai cũng thắc mắc: "Quan hệ giữa hai người phát triển tới đâu rồi? Lên giường chưa?"
Ba người âm thầm giơ ngón cái, ba người bọn họ ít nhiều gì thuộc tầng lớp ưu tú hoặc thần tượng nên không thể tùy tiện hỏi mấy câu như vậy. Nhưng Liễu Tranh thì khác, em ấy nhỏ nhất, công việc tự do, kiến thức rộng rãi, da mặt khỏi phải nói, bẩm sinh đã đặc biệt dày.
Lương Thư Yểu phun một ngụm nước lên mặt Liễu Tranh.
Liễu Tranh hi sinh vì đại cục: "Nước chị cũng phun lên mặt em rồi, chẳng lẽ chị không biết xấu hổ mà không chịu nói cho em biết sao?"
Lương Thư Yểu sặc sụa, nghỉ một chút: "Rồi."
Liễu Tranh: "A A A A A!"
Lương Thư Yểu vội che miệng cô lại: "Kêu nữa ba mẹ chị lại tới bây giờ."
Liễu Tranh ra hiệu bằng ánh mắt thể hiện cô biết rồi.
Người vui nhất là Lục Ẩm Băng, không có gì vui bằng việc chính tai cô nghe thấy Lương Thư Yểu yêu người khác rồi. Người phấn khởi thứ hai là Hạ Dĩ Đồng, dẹp bới một tình địch hai mươi năm, tâm thái thư thả.
"Em không có chút thất vọng nào sao?" Lúc Lục Ẩm Băng đang ở riêng với Lương Thư Yểu, Lương Thư Yểu đã hỏi như vậy.
Lục Ẩm Băng: "Thất vọng chuyện gì?"
Lương Thư Yểu đùa giỡn: "Đánh mất đi một người yêu em như vậy.""
Lục Ẩm Băng không trả lời mà hỏi người lại: "Em đã đánh mất sao?"
Lương Thư Yểu nhìn cô thật lâu, bỗng nhiên cười: "Có ai nói với em rằng em rất phiền chưa?"
Lục Ẩm Băng cười đáp lại: "Không có, chị là người đầu tiên, vì cái gì?"
Lương Thư Yểu: "Nhìn em ngang ngược kiêu ngạo, nhưng em thực sự sống một cuộc sống minh bạch. Em có được thứ em muốn, chẳng cần nhìn những thứ mình không thích, hết lần này đến lần khác bày ra bộ dáng khiến người ta không thể ghét nổi."
Lục Ẩm Băng: "Phải không?"
Lương Thư Yểu hơi ngỡ ngàng: "Phải cái gì?"
Lục Ẩm Băng: "Em đã có được những thứ em muốn sao?"
Lương Thư Yểu: "Đúng vậy mà." Đúng không? "Chẳng may có một ngày nó bỏ trốn thì sao?" Lục Ẩm Băng tự giễu.
Lương Thư Yểu nghĩ rằng cô đang nói tới Hạ Dĩ Đồng, phản ứng đầu tiên của cô là không thể nào, phản ứng thứ hai mới nói: "Chị giúp em đánh gãy chân nó/em ấy."
[Nó đồng âm với em ấy.]
Lục Ẩm Băng xùy cười: "Chị nói cái gì đó, lệch sóng rồi, chị mà dám đánh gãy chân em ấy thì em sẽ đánh gãy chân người tình bé bỏng của chị đấy, đừng có chọc em ấy, da mặt em ấy mỏng, chịu không nổi những lời bông đùa đâu."
Cô xoay người rời đi.
Lương Thư Yểu: "Ừm."
Cho dù lệch sóng thì em cũng nên nói cho chị biết chứ, tốt xấu gì thì chị cũng không phải người ngoài mà.
Lục Ẩm Băng tiến lên mấy bước, lại vòng ngược lại, nghiêm túc nói với cô: "Không hiểu tại sao, em luôn cảm thấy trong tương lai em sẽ cần sự giúp đỡ của chị."
Lương Thư Yểu: "Hả?"
Lục Ẩm Băng: "Được rồi, lúc đó nói sau."
Lương Thư Yểu: ". . ."
Trước đây cô bị mù hay sao, bao nhiêu người như vậy không thích, lại cứ ôm khư khư một đoạn tình.
Không thể không nói tấm kính lọc của cuộc đời thật sự rất quan trọng, lúc thích người ta thì nhìn đâu cũng thấy điểm tốt, hết thích rồi thì nhìn đâu cũng thấy bực mình, còn tiếc sao hai mươi năm thanh xuân của mình lại cứ như con cún trung thành vậy.
Lương Thư Yểu tức ngực giậm chân, biết thế chẳng làm.
. . .
"Chị vừa nói chuyện gì với Lương Thư Yểu vậy?" Hạ Dĩ Đồng giả bộ như không quan tâm, chỉ thuận miệng hỏi. Ban đầu bốn người đang trò chuyện rôm rả về đủ chủ đề trên trời dưới đất, sau đó không hiểu sao Lục Ẩm Băng lại bị Lương Thư Yểu gọi đi, nói chuyện rất lâu, cũng không hẳn là rất lâu, vài phút. Đứng rất gần, còn cười rất vui vẻ.
"Không có gì."
Trong lòng Hạ Dĩ Đồng dần nổi lên bong bóng giấm chua: "Không có gì là cái gì?"
Bình thường Hạ Dĩ Đồng không thích ăn giấm, thứ nhất là vì thần kinh Lục Ẩm Băng còn thô hơn ống thép, căn bản là không hiểu được người khác ra hiệu, thứ hai là vì những người khác không có tính đe dọa, sức chiến đấu gần như bằng không. Nhưng Lương Thư Yểu thì khác, thanh mai trúc mã, tình cảm đơn thuần, một đôi long phượng, thân thiết vô cùng, môn đăng hộ đối, mỗi một từ đều bủa vây tâm trí cô, mỗi một từ đều dấy lên cảm giác bất an trong lòng cô, chị ấy và Lương Thư Yểu chơi với nhau từ thuở cởi truồng tắm mưa, vì nhận ra tình cảm muộn màng người đó dành cho mình, chị ấy cứ thế nhốt mình trong phòng khóc cả một buổi sáng, chị ấy chưa từng vì cô mà khóc như vậy.
Khóc cái gì? Khóc vì chị ấy không nhận ra sớm hơn, trong lòng đã có người thương, không thể ở bên Lương Thư Yểu, khóc vì chị ấy đã phụ người đó. Nếu như nói trên thế giới này có ai đó khiến cho Hạ Dĩ Đồng cảm thấy bị đe dọa, người kia chắc chắn là Lương Thư Yểu, cho dù cô ấy đã nói có người yêu mới.
Lục Ẩm Băng cố gắng nắm bắt tâm trạng thấp thỏm của đối phương, lông mày nhíu lại, không để ý đến tâm trạng nhạy cảm của Hạ Dĩ Đồng, dịu giọng nói, nhưng rõ ràng là không phải rất quan tâm: "Thật sự không có gì, nếu không tin thì em đi hỏi chị ấy đi."
Hạ Dĩ Đồng tự nhủ, nói em đi hỏi cô ấy, trừ khi hôm nay mặt trời mọc đằng tây.
Nếu thật sự không nói gì, tại sao chị lại không nói cho em biết.
Hạ Dĩ Đồng uất ức: "Chị biết rõ là..." em và cô ấy không hợp nhau, sao chị có thể nói em đến hỏi cô ấy? Ngày trước là tình địch, cho dù bây giờ không còn là tình địch đương đầu thì em và cô ấy cũng chẳng phải bạn bè. Dừng một chút, cô đem những câu nói đó nuốt ngược vào trong.
Được rồi, cảm giác như mình là oán phụ, ghen tuông lồng lộn, bộ dạng rất khó coi.
Câu kia cũng chỉ là Lục Ẩm Băng thuận miệng nói ra, kể từ lúc Lương Thư Yểu xuất hiện trở lại, cô ấy không còn là thân phận người ái mộ khi trước, giờ chỉ còn quan hệ chị em họ thân thiết, đồng thời cũng là chị họ của Hạ Dĩ Đồng. Nói xong câu này, nếu đổi lại có người khác hỏi cô, chắc chắn cô cũng sẽ đáp là không có gì. Nhưng Hạ Dĩ Đồng sẽ nhớ kỹ, trong hôm nay hay thậm chí là một thời gian nữa.
Sau khi ăn cơm xong Lục Ẩm Băng mới phát hiện Hạ Dĩ Đồng tức giận. Trên bàn ăn có nhiều người, Hạ Dĩ Đồng ít khi gặp thức ăn cho cô, thậm chí là không gắp, cũng chẳng để lộ ra điều gì khác thường; cả quá trình rất hiếm khi ánh mắt chạm nhau nhưng cũng có thể lí giải là do Hạ Dĩ Đồng xấu hổ, trước mặt mọi người không dám nhìn thẳng mắt cô; sau khi ăn trưa xong, mọi người nói chuyện với nhau, Hạ Dĩ Đồng không lên tiếng cũng là điều hết sức bình thường, do Hạ Dĩ Đồng chỉ nói nhiều với một mình Lục Ẩm Băng.
Bốn người nói đến một chủ đề hay ho, Lục Ẩm Băng vô thức đến hỏi Hạ Dĩ Đồng: "Chị cảm thấy A nên chịu trách nhiệm toàn bộ, em nói thử xem?"
Hạ Dĩ Đồng: "Ừm"
Lục Ẩm Băng: "Ừm?"
Hạ Dĩ Đồng: "Ừm."
Lục Ẩm Băng: "Em đừng chỉ ừm vậy chứ, em nghĩ sao? Em không nghe những gì mọi người vừa nói sao?"
Hạ Dĩ Đồng: "Ừm, em không nghe."
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Sao cô lại có cảm giác như Hạ Dĩ Đồng đang tức giận nhỉ?
Lục Ẩm Băng vẫn ân cần tiếp lời: "Mọi người nói về chuyện này rất lâu rồi, chị còn nghĩ là em đang nghe."
Hạ Dĩ Đồng: "Mọi người nói chuyện thì sao em phải nghe?" Vậy sao chị không kể chuyện chị với Lương Thư Yểu nói gì cho em biết?
Giờ mấy người kia cũng phát hiện có gì đó không đúng, mùi thuốc súng nồng nặc.
Hạ Dĩ Đồng hít một hơi thật sâu kìm nén sự khó chịu, đứng dậy cúi đầu nói với mọi người, "Thật ngại quá, em bị cảm nên có hơi không thoải mái, em lên tầng nghỉ ngơi trước. Thất lễ rồi."
Lục Ẩm Băng: ". . ."
Liễu Tranh cười trên nỗi đau của người khác: "Chị dâu của em nổi giận rồi, chắc cay lắm đây hehe."
Danh sách chương