Hạ Dĩ Đồng vẫn chưa hoàn hồn, cho tới khi Lục Ẩm Băng cắn lên cổ cô, để lại một vết hickey, rồi di chuyển lên mũi, trên đường đi liên tục lưu lại dấu vết. Nỗi đau mang lại sự tỉnh táo. Tay trái chị ấy còn chưa bình phục, Hạ Dĩ Đồng thu tay về, đẩy vai cô ra.
Tay Lục Ẩm Băng như chiếc kìm sắt kẹp chặt lấy cô, vừa đè xuống đã phản kháng rồi. Trong lúc tay Lục Ẩm Băng đang ghì người cô, trọng lượng của toàn bộ cơ thể cũng đè xuống, Hạ Dĩ Đồng đau đớn kêu lên một tiếng. Lục Ẩm Băng khẽ cau mày, đáy mắt thoắt qua một tia cảm xúc không rõ ràng, di chuyển cơ thể một chút, Hạ Dĩ Đồng thở hổn hển, đầu lưỡi thò ra liếm láp vết thương mới xuất hiện.
Lúc đầu Hạ Dĩ Đồng còn chống nửa người, sau đó mềm nhũn ngã xuống, vòng tay qua cổ cô, trong lòng thầm thở dài.
Ngoài việc mạnh bạo hơn một chút thì về cơ bản, lần hoan ái này cũng chẳng khác gì những lần trước. Cơn đau nằm trong khả năng chịu đựng của Hạ Dĩ Đồng, ngoại trừ những lên nhíu mày, còn lại cô đều rướn eo đón nhận.
Những thứ thu vào trong tầm mắt khiến Hạ Dĩ Đồng đứng hình, trong phòng tối đen. Cô ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, mây đen che khuất bình minh vừa ló dạng.
Sau đó, Lục Ẩm Băng ôm cô vào trong chăn, không ngừng hôn lên trán cô, giọng nói run rẩy: "Chị xin lỗi, chị... chị không có cách nào để xác định... em có phải là thật hay không... Chị... thật sự xin lỗi."
"Không sao, thật sự không sao đâu, vốn dĩ em là người của chị mà." Hạ Dĩ Đồng kéo tay cô đặt lên trái tim đang rực cháy trong lồng ngực, "Chị cảm nhận xem, bây giờ là thật hay không?"
Lục Ẩm Băng nắm chặt, nhưng lần này Hạ Dĩ Đồng cũng không nhẫn nhịn, trực tiếp cười nói: "Nhẹ chút, em đau. Chị nhìn những dấu răng chị để lại trên người em này."
Lục Ẩm Băng cười ngượng ngùng, đôi môi có phần trắng bệch.
Hạ Dĩ Đồng vuốt tóc cô, nhẹ giọng hỏi: "Ngủ tiếp nhé?"
Lục Ẩm Băng vẫn lắc đầu, hít hà mùi hương trên cổ cô, ngoại trừ cái kia, còn cách khác để lưu lại mùi hương thoáng qua.
"Cửa sổ mở à? Toàn gió thế." Lục Ẩm Băng hỏi.
"Mở, mà trời như sắp mưa." Hạ Dĩ Đồng nói, "Giờ em qua đóng lại nhé?"
Lục Ẩm Băng nhìn thoáng qua, phân vân: "Khỏi đi, trời còn chưa mưa."
Hạ Dĩ Đồng: "Vậy khỏi đóng, nào mưa thì đóng, dù sao mưa cũng không hắt tới giường."
Lục Ẩm Băng nhoẻn miệng, một nụ cười yêu kiều và câu hồn, khiến trái tim Hạ Dĩ Đồng lại sáng lên.
"Cháo trên tủ đầu giường!" Hạ Dĩ Đồng nằm một lúc thì nhớ tới bát cháo kia, Lục Ẩm Băng mới ăn một thìa, "Giờ nguội mất rồi."
"Vậy không ăn nữa." Lục Ẩm Băng thầm nghĩ, dù sao mình cũng không thấy đói, xương cốt làm gì biết đói đâu.
"Sao lại không ăn chứ, bây giờ gần trưa rồi."
"Chị không đói." Lục Ẩm Băng cau mày, có dấu hiệu sắp nổi giận.
"Vậy tối nay ăn sau." Hạ Dĩ Đồng mềm giọng xoa dịu, cô rất sợ Lục Ẩm Băng nổi giận, dù đó là lúc nào đi chăng nữa.
Lục Ẩm Băng mở to mắt, Hạ Dĩ Đồng cũng mở to mắt, một nông một sâu, con ngươi phản chiếu dáng vẻ của mình trong mắt đối phương. Lục Ẩm Băng vẫn đang sốt, nhìn cô trong hai mươi phút, sau đó hai mí mắt bắt đầu chiến đấu, cố gắng hết sức.
Nửa tiếng sau, có tiếng ngáy nhè nhẹ phát ra.
Hạ Dĩ Đồng ghé vào tai cô, khẽ gọi: "Lục Ẩm Băng?"
Lục Ẩm Băng không trả lời, Hạ Dĩ Đồng dành mười phút để thoát ra khỏi vòng tay Lục Ẩm Băng, thò tay vào trong chăn, tiện tay với lấy áo tắm, rón rén ra ngoài.
Cô vào thư phòng, mở máy tính, tìm thấy một file word trên đĩa đám mây của mình, lưu là 《Lục: Nhật ký theo dõi ở bệnh viện tâm thần》, mở ra và tìm kiếm: Chứng hoang tưởng.
Lúc Lục Ẩm Băng ở bệnh viện tâm thần, có bệnh nhân giường số sáu, bị chứng hoang tưởng, là một loại tâm thần phân liệt. Cô ấy luôn nghĩ rằng mình là một cây nấm lớn, ngày nào cũng ở một góc khẽ nhúc nhích, ánh mắt thất thần, chẳng nói chuyện với ai.
Mỗi một câu một chữ sau đó đều khiến nét mắt Hạ Dĩ Đồng tối sầm.
Bên ngoài cửa sổ, gió bấc đang thét gào, hạt mưa tung tóe trên nền nhà, mang theo không khí ẩm thấp phả vào khuôn mặt Hạ Dĩ Đồng, nhưng không bằng cảm giác ớn lạnh trong lòng cô.
Về phòng ngủ Lục Ẩm Băng, cẩn thận đóng cửa, Hạ Dĩ Đồng cầm điện thoại xuống ban công tầng dưới, đóng cửa cẩn thận rồi mới gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý của cô, bác sĩ nhanh chóng nghe máy, nói thẳng: "Dạo này trạng thái tinh thần không ổn?"
Hạ Dĩ Đồng nhìn vào trong phòng, phòng khách cầu thang đều vắng lặng, giọng nói của cô cũng vang lên: "Không có, không phải em, là... Lục Ẩm Băng."
"Cô ấy làm sao? Bệnh trầm cảm tái phát?!"
Hạ Dĩ Đồng nghe thấy một tiếng bịch: "Anh sao thế?"
"Không sao, bất cẩn đụng đầu gối. Em nói trước đi."
"Em không biết." Hạ Dĩ Đồng miễn cưỡng bình tĩnh nói, "Chị ấy rất không đúng, em cũng chẳng biết có chuyện gì xảy ra nữa, lúc nãy khi chị ấy vừa tỉnh dậy, ánh mắt chị ấy nhìn em như nhìn người xa lạ, còn nói bản thân mình là một bộ xương trắng, không chỉ một lần, sau đó em dỗ chị ấy đi ngủ...."
Bác sĩ: "Em hãy bình tĩnh."
Hạ Dĩ Đồng giữ chặt lồng ngực mình, hít thở sâu hai cái: "Còn nghe chị ấy lẩm bẩm cái gì đó, không được đưa tôi tới viện bảo tàng, không được để mấy kẻ kia nhìn tôi..."
Cô nói các triệu chứng một cách đứt quãng, còn nói cả việc trước đó cô nhìn thấy Lục Ẩm Băng ngây ngốc rất lâu.
"Bây giờ em đưa cô ấy tới gặp tôi được không?" Bác sĩ không tiện tới, "Tôi nghĩ tinh thần cô ấy có vấn đề, mà đây không phải chuyện ngày một ngày hai. Mấy lần trước đều nhìn thấy cô ấy ủ rũ ở phòng khám, tôi còn tưởng là vì bệnh tình của em, cô ấy không tìm tôi hỏi thì tôi cũng không dám hỏi nhiều."
Hạ Dĩ Đồng nhìn lướt qua trên tầng, khổ sở nói: "Chị ấy đang ngủ trên tầng, em không chắc chị ấy sẽ chịu theo em ra ngoài."
Bác sĩ quay qua hỏi trợ lý, gần như là hét lên: "Chiều nay tôi có lịch hẹn nào không?"
Nam trợ lý giật mình: "Có, hai lịch."
"Còn sáng mai?"
"Mười giờ có một cái."
Bác sĩ ném bút lên bàn, ngã người vào đệm ghế, thở dài, dùng lực vuốt tóc mình, rồi lại vuốt ngược lại: "Chiều nay tôi không rảnh, em chăm sóc cô ấy, sáng mai nhất định phải đưa cô ấy đến đây. Nếu cô ấy không chịu, em nói với tôi, tôi đích thân qua đó."
Giọng nói Hạ Dĩ Đồng run run: "Được, cảm ơn bác sĩ."
Lúc Lục Ẩm Băng tỉnh lại, không phải là cảnh quay chậm trong phim mà là cô lập tức mở mắt ra, nín thở, không thể thả lỏng bản thân cho tới khi nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng vẫn đang trong vòng tay mình.
"Muốn ăn chưa?" Hạ Dĩ Đồng sờ chăn chỗ bụng, "Đói chưa?"
Cô cẩn thận quan sát ánh mắt Lục Ẩm Băng, phát hiện chị ấy hơi sững sờ khi được hỏi câu này, vẻ mặt trầm ngâm, sau đó mới nói: "Chị đói."
Trông giống như không phải cô ấy thực sự đói mà là cô ấy cảm thấy mình nên đói nên mới nói đói.
Trái tim Hạ Dĩ Đồng trầm thêm một chút, khi cô đã hiểu ra điều này, hành động tiếp theo của Lục Ẩm Băng dường như đã được giải thích. Cô vừa nấu cơm vừa quan sát, trước kia cô luôn xung phong cầm dao, hoặc hỗ trợ bên cạnh, bây giờ cô chỉ yên lặng chờ đợi, trước khi Hạ Dĩ Đồng nấu cơm cô chỉ đứng yên tại chỗ, sau khi làm xong cơm, cô vẫn đứng nguyên chỗ đó. Ví như nói động tác của cô chậm chạp, phòng bếp cách nhà ăn vài chục bước, đi một phút, ngồi xuống, bảo cô cầm đũa mới cầm đũa, hệt như một con rối.
Một bữa cơm không có khẩu vị.
Hạ Dĩ Đồng gắp cho cô một miếng gừng, Lục Ẩm Băng không chớp mắt, cứ thế nuốt xuống.
Trước kia cô không ăn gừng.
Ăn xong, bỏ bát vào máy rửa bát. Lục Ẩm Băng ngồi trên sofa hồi lâu, nói muốn xem TV, trên TV đều là quảng cáo, quảng cáo bốn mươi phút rồi mới tới hai mươi phút phim, thể loại phim kịch kháng Nhật, đều không chuyển kênh.
Hạ Dĩ Đồng xả đầy nước vào bồn tắm lớn, tối đến hai người ngâm mình trong nước ấm, ôm nhau ngủ. Hạ Dĩ Đồng đặt đồng hồ báo thức, ba giờ sáng. Nửa đêm bị tiếng chuông đánh thức, cô không cử động, chuông báo thức kêu chưa tới hai giây thì ngừng, có một bàn tay giúp cô kéo lại góc chăn.
Cuối cùng Hạ Dĩ Đồng vẫn là không nhịn được mà rơi nước mắt.
Lục Ẩm Băng còn thấy kỳ lạ sao nửa đêm điện thoại Hạ Dĩ Đồng lại đổ chuông, một giọng nói ấm áp của người bên cạnh truyền tới: "Lục lão sư."
Hạ Dĩ Đồng lau khóe mắt, bật đèn.
Lục Ẩm Băng ngơ ngác nhìn cô.
Hạ Dĩ Đồng nhìn cô rất lâu mới hỏi: "Chị như này bao lâu rồi?"
Lục Ẩm Băng không nói lời nào.
Chẳng trách sáng nào chị ấy cũng không dậy nổi, thì ra là ban đêm không ngủ, sáu giờ mới ngủ, chín giờ dậy, ngày nào chị ấy cũng làm việc và nghỉ ngơi như vậy sao?! "Bao lâu?" Trong lòng Hạ Dĩ Đồng tràn đầy bi thương, lặp lại câu hỏi.
Lục Ẩm Băng thở dài.
"Sáng mai chị với em đi gặp bác sĩ tâm lý." Khẩu khí Hạ Dĩ Đồng cương quyết.
Lục Ẩm Băng gật đầu.
Hai người đều không ngủ ngon, rạng sáng cô đã lái xe đưa Lục Ẩm Băng tới phòng khám tâm lý, còn sớm nên mua bánh bao và sữa đậu nành. Lục Ẩm Băng nuốt không trôi, đè nén cơn buồn nôn mới nuốt được nửa cái bánh bao.
Bác sĩ cũng tới sớm như hai người, không tới nửa tiếng, ông ấy đã tới, mở cửa mời người vào.
Không nói lời thừa thãi, Hạ Dĩ Đồng đứng chờ bên ngoài, Lục Ẩm Băng trực tiếp bị kéo vào phòng bác sĩ.
Hai người nhìn nhau.
Tâm trạng Lục Ẩm Băng rất bình tĩnh, bác sĩ có thể cảm nhận được, hai người bọn họ đều đã biết nhau từ lâu, cho dù đó là quan hệ bác sĩ bệnh nhân.
"Em biết mình gặp vấn đề gì rồi đúng không?" Bác sĩ hỏi. Trường hợp của Lục Ẩm Băng không giống với những bệnh nhân khác mà ông từng tiếp xúc, vài năm trước, cô tới tìm ông để điều trị tâm lý cũng biết rất rõ mình đang như nào, bây giờ, bác sĩ nghĩ, hẳn là cũng giống vậy.
"Biết." Lục Ẩm Băng tựa lên ghế, vẻ mặt dửng dưng.
Quả nhiên.
Bác sĩ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lục Ẩm Băng cúi xuống nhìn bút máy trên bàn bác sĩ, trên nắp có hình một con đại bàng, rất đẹp, nhưng dù con đại bàng có đẹp đẽ và mạnh mẽ tới mấy cũng chẳng thể bay khỏi cái nắp bút để tới với trời xanh.
"Bệnh trầm cảm." Lục Ẩm Băng nói, "Bệnh trầm cảm của tôi tái phát rồi."
"Từ khi nào?"
Lục Ẩm Băng khoanh tay, bình tĩnh như thể đây là chuyện của người khác.
Đầu hơi nghiêng, nhàn nhạt buông một câu: "Tháng 12 năm ngoái."
Tay Lục Ẩm Băng như chiếc kìm sắt kẹp chặt lấy cô, vừa đè xuống đã phản kháng rồi. Trong lúc tay Lục Ẩm Băng đang ghì người cô, trọng lượng của toàn bộ cơ thể cũng đè xuống, Hạ Dĩ Đồng đau đớn kêu lên một tiếng. Lục Ẩm Băng khẽ cau mày, đáy mắt thoắt qua một tia cảm xúc không rõ ràng, di chuyển cơ thể một chút, Hạ Dĩ Đồng thở hổn hển, đầu lưỡi thò ra liếm láp vết thương mới xuất hiện.
Lúc đầu Hạ Dĩ Đồng còn chống nửa người, sau đó mềm nhũn ngã xuống, vòng tay qua cổ cô, trong lòng thầm thở dài.
Ngoài việc mạnh bạo hơn một chút thì về cơ bản, lần hoan ái này cũng chẳng khác gì những lần trước. Cơn đau nằm trong khả năng chịu đựng của Hạ Dĩ Đồng, ngoại trừ những lên nhíu mày, còn lại cô đều rướn eo đón nhận.
Những thứ thu vào trong tầm mắt khiến Hạ Dĩ Đồng đứng hình, trong phòng tối đen. Cô ngoảnh đầu nhìn ra cửa sổ, mây đen che khuất bình minh vừa ló dạng.
Sau đó, Lục Ẩm Băng ôm cô vào trong chăn, không ngừng hôn lên trán cô, giọng nói run rẩy: "Chị xin lỗi, chị... chị không có cách nào để xác định... em có phải là thật hay không... Chị... thật sự xin lỗi."
"Không sao, thật sự không sao đâu, vốn dĩ em là người của chị mà." Hạ Dĩ Đồng kéo tay cô đặt lên trái tim đang rực cháy trong lồng ngực, "Chị cảm nhận xem, bây giờ là thật hay không?"
Lục Ẩm Băng nắm chặt, nhưng lần này Hạ Dĩ Đồng cũng không nhẫn nhịn, trực tiếp cười nói: "Nhẹ chút, em đau. Chị nhìn những dấu răng chị để lại trên người em này."
Lục Ẩm Băng cười ngượng ngùng, đôi môi có phần trắng bệch.
Hạ Dĩ Đồng vuốt tóc cô, nhẹ giọng hỏi: "Ngủ tiếp nhé?"
Lục Ẩm Băng vẫn lắc đầu, hít hà mùi hương trên cổ cô, ngoại trừ cái kia, còn cách khác để lưu lại mùi hương thoáng qua.
"Cửa sổ mở à? Toàn gió thế." Lục Ẩm Băng hỏi.
"Mở, mà trời như sắp mưa." Hạ Dĩ Đồng nói, "Giờ em qua đóng lại nhé?"
Lục Ẩm Băng nhìn thoáng qua, phân vân: "Khỏi đi, trời còn chưa mưa."
Hạ Dĩ Đồng: "Vậy khỏi đóng, nào mưa thì đóng, dù sao mưa cũng không hắt tới giường."
Lục Ẩm Băng nhoẻn miệng, một nụ cười yêu kiều và câu hồn, khiến trái tim Hạ Dĩ Đồng lại sáng lên.
"Cháo trên tủ đầu giường!" Hạ Dĩ Đồng nằm một lúc thì nhớ tới bát cháo kia, Lục Ẩm Băng mới ăn một thìa, "Giờ nguội mất rồi."
"Vậy không ăn nữa." Lục Ẩm Băng thầm nghĩ, dù sao mình cũng không thấy đói, xương cốt làm gì biết đói đâu.
"Sao lại không ăn chứ, bây giờ gần trưa rồi."
"Chị không đói." Lục Ẩm Băng cau mày, có dấu hiệu sắp nổi giận.
"Vậy tối nay ăn sau." Hạ Dĩ Đồng mềm giọng xoa dịu, cô rất sợ Lục Ẩm Băng nổi giận, dù đó là lúc nào đi chăng nữa.
Lục Ẩm Băng mở to mắt, Hạ Dĩ Đồng cũng mở to mắt, một nông một sâu, con ngươi phản chiếu dáng vẻ của mình trong mắt đối phương. Lục Ẩm Băng vẫn đang sốt, nhìn cô trong hai mươi phút, sau đó hai mí mắt bắt đầu chiến đấu, cố gắng hết sức.
Nửa tiếng sau, có tiếng ngáy nhè nhẹ phát ra.
Hạ Dĩ Đồng ghé vào tai cô, khẽ gọi: "Lục Ẩm Băng?"
Lục Ẩm Băng không trả lời, Hạ Dĩ Đồng dành mười phút để thoát ra khỏi vòng tay Lục Ẩm Băng, thò tay vào trong chăn, tiện tay với lấy áo tắm, rón rén ra ngoài.
Cô vào thư phòng, mở máy tính, tìm thấy một file word trên đĩa đám mây của mình, lưu là 《Lục: Nhật ký theo dõi ở bệnh viện tâm thần》, mở ra và tìm kiếm: Chứng hoang tưởng.
Lúc Lục Ẩm Băng ở bệnh viện tâm thần, có bệnh nhân giường số sáu, bị chứng hoang tưởng, là một loại tâm thần phân liệt. Cô ấy luôn nghĩ rằng mình là một cây nấm lớn, ngày nào cũng ở một góc khẽ nhúc nhích, ánh mắt thất thần, chẳng nói chuyện với ai.
Mỗi một câu một chữ sau đó đều khiến nét mắt Hạ Dĩ Đồng tối sầm.
Bên ngoài cửa sổ, gió bấc đang thét gào, hạt mưa tung tóe trên nền nhà, mang theo không khí ẩm thấp phả vào khuôn mặt Hạ Dĩ Đồng, nhưng không bằng cảm giác ớn lạnh trong lòng cô.
Về phòng ngủ Lục Ẩm Băng, cẩn thận đóng cửa, Hạ Dĩ Đồng cầm điện thoại xuống ban công tầng dưới, đóng cửa cẩn thận rồi mới gọi điện thoại cho bác sĩ tâm lý của cô, bác sĩ nhanh chóng nghe máy, nói thẳng: "Dạo này trạng thái tinh thần không ổn?"
Hạ Dĩ Đồng nhìn vào trong phòng, phòng khách cầu thang đều vắng lặng, giọng nói của cô cũng vang lên: "Không có, không phải em, là... Lục Ẩm Băng."
"Cô ấy làm sao? Bệnh trầm cảm tái phát?!"
Hạ Dĩ Đồng nghe thấy một tiếng bịch: "Anh sao thế?"
"Không sao, bất cẩn đụng đầu gối. Em nói trước đi."
"Em không biết." Hạ Dĩ Đồng miễn cưỡng bình tĩnh nói, "Chị ấy rất không đúng, em cũng chẳng biết có chuyện gì xảy ra nữa, lúc nãy khi chị ấy vừa tỉnh dậy, ánh mắt chị ấy nhìn em như nhìn người xa lạ, còn nói bản thân mình là một bộ xương trắng, không chỉ một lần, sau đó em dỗ chị ấy đi ngủ...."
Bác sĩ: "Em hãy bình tĩnh."
Hạ Dĩ Đồng giữ chặt lồng ngực mình, hít thở sâu hai cái: "Còn nghe chị ấy lẩm bẩm cái gì đó, không được đưa tôi tới viện bảo tàng, không được để mấy kẻ kia nhìn tôi..."
Cô nói các triệu chứng một cách đứt quãng, còn nói cả việc trước đó cô nhìn thấy Lục Ẩm Băng ngây ngốc rất lâu.
"Bây giờ em đưa cô ấy tới gặp tôi được không?" Bác sĩ không tiện tới, "Tôi nghĩ tinh thần cô ấy có vấn đề, mà đây không phải chuyện ngày một ngày hai. Mấy lần trước đều nhìn thấy cô ấy ủ rũ ở phòng khám, tôi còn tưởng là vì bệnh tình của em, cô ấy không tìm tôi hỏi thì tôi cũng không dám hỏi nhiều."
Hạ Dĩ Đồng nhìn lướt qua trên tầng, khổ sở nói: "Chị ấy đang ngủ trên tầng, em không chắc chị ấy sẽ chịu theo em ra ngoài."
Bác sĩ quay qua hỏi trợ lý, gần như là hét lên: "Chiều nay tôi có lịch hẹn nào không?"
Nam trợ lý giật mình: "Có, hai lịch."
"Còn sáng mai?"
"Mười giờ có một cái."
Bác sĩ ném bút lên bàn, ngã người vào đệm ghế, thở dài, dùng lực vuốt tóc mình, rồi lại vuốt ngược lại: "Chiều nay tôi không rảnh, em chăm sóc cô ấy, sáng mai nhất định phải đưa cô ấy đến đây. Nếu cô ấy không chịu, em nói với tôi, tôi đích thân qua đó."
Giọng nói Hạ Dĩ Đồng run run: "Được, cảm ơn bác sĩ."
Lúc Lục Ẩm Băng tỉnh lại, không phải là cảnh quay chậm trong phim mà là cô lập tức mở mắt ra, nín thở, không thể thả lỏng bản thân cho tới khi nhìn thấy Hạ Dĩ Đồng vẫn đang trong vòng tay mình.
"Muốn ăn chưa?" Hạ Dĩ Đồng sờ chăn chỗ bụng, "Đói chưa?"
Cô cẩn thận quan sát ánh mắt Lục Ẩm Băng, phát hiện chị ấy hơi sững sờ khi được hỏi câu này, vẻ mặt trầm ngâm, sau đó mới nói: "Chị đói."
Trông giống như không phải cô ấy thực sự đói mà là cô ấy cảm thấy mình nên đói nên mới nói đói.
Trái tim Hạ Dĩ Đồng trầm thêm một chút, khi cô đã hiểu ra điều này, hành động tiếp theo của Lục Ẩm Băng dường như đã được giải thích. Cô vừa nấu cơm vừa quan sát, trước kia cô luôn xung phong cầm dao, hoặc hỗ trợ bên cạnh, bây giờ cô chỉ yên lặng chờ đợi, trước khi Hạ Dĩ Đồng nấu cơm cô chỉ đứng yên tại chỗ, sau khi làm xong cơm, cô vẫn đứng nguyên chỗ đó. Ví như nói động tác của cô chậm chạp, phòng bếp cách nhà ăn vài chục bước, đi một phút, ngồi xuống, bảo cô cầm đũa mới cầm đũa, hệt như một con rối.
Một bữa cơm không có khẩu vị.
Hạ Dĩ Đồng gắp cho cô một miếng gừng, Lục Ẩm Băng không chớp mắt, cứ thế nuốt xuống.
Trước kia cô không ăn gừng.
Ăn xong, bỏ bát vào máy rửa bát. Lục Ẩm Băng ngồi trên sofa hồi lâu, nói muốn xem TV, trên TV đều là quảng cáo, quảng cáo bốn mươi phút rồi mới tới hai mươi phút phim, thể loại phim kịch kháng Nhật, đều không chuyển kênh.
Hạ Dĩ Đồng xả đầy nước vào bồn tắm lớn, tối đến hai người ngâm mình trong nước ấm, ôm nhau ngủ. Hạ Dĩ Đồng đặt đồng hồ báo thức, ba giờ sáng. Nửa đêm bị tiếng chuông đánh thức, cô không cử động, chuông báo thức kêu chưa tới hai giây thì ngừng, có một bàn tay giúp cô kéo lại góc chăn.
Cuối cùng Hạ Dĩ Đồng vẫn là không nhịn được mà rơi nước mắt.
Lục Ẩm Băng còn thấy kỳ lạ sao nửa đêm điện thoại Hạ Dĩ Đồng lại đổ chuông, một giọng nói ấm áp của người bên cạnh truyền tới: "Lục lão sư."
Hạ Dĩ Đồng lau khóe mắt, bật đèn.
Lục Ẩm Băng ngơ ngác nhìn cô.
Hạ Dĩ Đồng nhìn cô rất lâu mới hỏi: "Chị như này bao lâu rồi?"
Lục Ẩm Băng không nói lời nào.
Chẳng trách sáng nào chị ấy cũng không dậy nổi, thì ra là ban đêm không ngủ, sáu giờ mới ngủ, chín giờ dậy, ngày nào chị ấy cũng làm việc và nghỉ ngơi như vậy sao?! "Bao lâu?" Trong lòng Hạ Dĩ Đồng tràn đầy bi thương, lặp lại câu hỏi.
Lục Ẩm Băng thở dài.
"Sáng mai chị với em đi gặp bác sĩ tâm lý." Khẩu khí Hạ Dĩ Đồng cương quyết.
Lục Ẩm Băng gật đầu.
Hai người đều không ngủ ngon, rạng sáng cô đã lái xe đưa Lục Ẩm Băng tới phòng khám tâm lý, còn sớm nên mua bánh bao và sữa đậu nành. Lục Ẩm Băng nuốt không trôi, đè nén cơn buồn nôn mới nuốt được nửa cái bánh bao.
Bác sĩ cũng tới sớm như hai người, không tới nửa tiếng, ông ấy đã tới, mở cửa mời người vào.
Không nói lời thừa thãi, Hạ Dĩ Đồng đứng chờ bên ngoài, Lục Ẩm Băng trực tiếp bị kéo vào phòng bác sĩ.
Hai người nhìn nhau.
Tâm trạng Lục Ẩm Băng rất bình tĩnh, bác sĩ có thể cảm nhận được, hai người bọn họ đều đã biết nhau từ lâu, cho dù đó là quan hệ bác sĩ bệnh nhân.
"Em biết mình gặp vấn đề gì rồi đúng không?" Bác sĩ hỏi. Trường hợp của Lục Ẩm Băng không giống với những bệnh nhân khác mà ông từng tiếp xúc, vài năm trước, cô tới tìm ông để điều trị tâm lý cũng biết rất rõ mình đang như nào, bây giờ, bác sĩ nghĩ, hẳn là cũng giống vậy.
"Biết." Lục Ẩm Băng tựa lên ghế, vẻ mặt dửng dưng.
Quả nhiên.
Bác sĩ hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Lục Ẩm Băng cúi xuống nhìn bút máy trên bàn bác sĩ, trên nắp có hình một con đại bàng, rất đẹp, nhưng dù con đại bàng có đẹp đẽ và mạnh mẽ tới mấy cũng chẳng thể bay khỏi cái nắp bút để tới với trời xanh.
"Bệnh trầm cảm." Lục Ẩm Băng nói, "Bệnh trầm cảm của tôi tái phát rồi."
"Từ khi nào?"
Lục Ẩm Băng khoanh tay, bình tĩnh như thể đây là chuyện của người khác.
Đầu hơi nghiêng, nhàn nhạt buông một câu: "Tháng 12 năm ngoái."
Danh sách chương