"Nhớ mua bản thảo, tất cả đều đã chuẩn bị xong. 8 giờ tối nay sẽ được gửi đúng giờ. Cẩn thận đừng đụng độ đối phương, mặc dù lần này tiểu X xảy ra chút chuyện đột ngột, nhưng vẫn trong tầm kiểm soát, cho dù không thể tẩy trắng cũng có thể biến đen thành xám, sau này sẽ tẩy từ từ, không phải vết nhơ đạo đức, diễn ổn thỏa một bộ phim thì danh tiếng cũng lại phất lên thôi, người trong nước đều dễ quên như vậy." Tiết Dao đứng trong phòng truyền thông quan hệ xã hội, giẫm lên đôi giày cao gót 15cm mà đi băng băng như giẫm trên đất phẳng, giơ ngón tay chỉ tấc giang sơn này, quản lý chi nhánh đứng dưới gót giày cô, người bên dưới nhao nhao tiếp nhận, "Còn cả tiểu O... Đợi đã."
Tiết Dao nhìn màn hình cuộc gọi tới của "Hạ tiểu bá vương", tay giữ điện thoại, khẽ xoa cằm: "Tôi đi nghe điện thoại."
Những người khác im lặng, Tiết Dao ra ngoài hành lang, vừa nãy còn khí thế lôi phong mà giờ đã thả lỏng, chậm rãi nói: "Sao thế? Đột nhiên lại gọi cho tôi?" Thật là, càng ngày càng cảm thấy mình giống bà mẹ già.
Ôi trời, cô thật sự muốn già sớm như vậy sao? Giọng Hạ Dĩ Đồng khàn khàn: "Có thể hủy lịch trình ngày mai không?"
Tay cầm điện thoại của Tiết Dao siết chặt hơn: "Vì chuyện gì?"
Hạ Dĩ Đồng: "Lục Ẩm Băng chị ấy.... tái phát bệnh trầm cảm."
Tiết Dao có hơi choáng váng tại chỗ, nếu không kịp vịn vào lan can chắc cô đã ngã nhào xuống đất, "Em..." Lòng bàn tay cô rịn rất nhiều mô hôi, "Em chắc chưa?"
"Hôm nay em có tới gặp bác sĩ tâm lý."
Một tia may mắn cuối cùng của Hạ Dĩ Đồng đã bị cướp đi như vậy, Tiết Dao lắc đầu cười khổ.
Hạ Dĩ Đồng: "Vậy nên có thể em sẽ ở nhà để chăm sóc chị ấy, không thể đi nơi khác được."
Thông cáo của cô cách thủ đô hai tiếng ngồi máy bay, tính cả thời gian đi về và thời gian quay thông cáo, gần như chiếm chọn một ngày, với tình trạng hiện tại của Lục Ẩm Băng, làm sao cô có thể để chị ấy ở nhà một mình được.
Tiết Dao nói: "Hủy thì không hủy được, nhưng tôi có thể liên hệ tìm một người địa vị ngang tầm em để thay thế em. Kiểu này có thể thực hiện nhưng phía bên sản xuất, có lẽ bọn họ sẽ phải dành cả đêm để sửa đổi kịch bản vì quyết định đột ngột của em, em đổi một lần, ai biết em sẽ đổi lần hai hay không, nói lời không giữ lời, thông cáo đã ước định xong lại rút lui, chuyện này bị truyền đi sẽ ảnh hưởng xấu tới danh tiếng của em."
"Em không quan tâm."
"Còn Lục Ẩm Băng đâu? Em ấy có biết sớm mai em có thông cáo và phải dậy sớm không? Nếu mai em không đi, lại ở nhà, em ấy sẽ nghĩ như nào? Phải chẳng sẽ cảm thấy là bản thân em ấy đã làm liên lụy tới em, liệu có khiến bệnh tình của em ấy trở nặng hơn không?"
"Vậy chẳng lẽ em để chị ấy ở nhà một mình sao? Chẳng may chị ấy làm ra chuyện gì, em---" Mắt Hạ Dĩ Đồng bỗng chốc đỏ lên, không nói lên lời, nghẹn ngào, "Em phải làm sao bây giờ?"
"Em muốn trông chừng chị ấy, em phải ở nhà với chị ấy." Hạ Dĩ Đồng gục trán lên tấm kính lạnh lẽo trên ban công, tự nhủ.
"Được, vậy tôi sẽ liên hệ với tổ sản xuất để tha người."
"Còn nữa, trước khi tình trạng Lục Ẩm Băng trở nên tốt hơn, em sẽ không nhận bất cứ thông cáo nào."
Tiết Dao suy nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý. Có những chuyện không cần phải thuyết phục, Hạ Dĩ Đồng hiểu, cô cũng hiểu, nhưng cả hai người đều không làm được.
Tiết Dao không phải không biết, bản thân Lục Ẩm Băng cũng không biết cô ấy có thể vượt qua lần này hay không, cho dù chịu được, nhưng vậy không phải chuyện một sớm một chiều, năm xưa cô ấy đã dành một năm rưỡi để khỏi hẳn, hiện tại sẽ tốn bao lâu? Không phải cô không biết, là người trong giới giải trí, lội ngược dòng, một khi Hạ Dĩ Đồng dừng lại, sẽ có biết bao người vượt qua rồi bỏ xa em ấy; không phải cô không biết, sự cố chấp này của Hạ Dĩ Đồng, có lẽ không phải là lựa chọn tốt nhất đối với Lục Ẩm Băng, có lẽ sẽ khiến cho gánh nặng trong lòng người kia càng nặng trĩu.
Cô biết rất nhiều, nhưng một câu cũng không nói lên lời.
Lục Ẩm Băng không phải con gái cô, nhưng lại hơn cả con gái cô, nửa đời của cô đều xoay quanh cô gái ấy, Hạ Dĩ Đồng là người yêu của cô ấy, sẽ là người bên cạnh cô ấy đến khi bạc đầu, bởi vì có lập trường giống nhau, nên mới có thể đưa ra quyết định giống nhau tới vậy.
Bất kể Lục Ẩm Băng cần bao lâu, cô và Hạ Dĩ Đồng đều sẽ hỗ trợ cô ấy; coi như Hạ Dĩ Đồng ẩn dật hai năm, nhân khí tụt dốc, không có tác phẩm, em ấy phải làm sao? Cô là một trong những vương bài người đại diện lợi hại nhất giới, cô sẽ giúp em ấy Đông Sơn tái khởi; cho dù Hạ Dĩ Đồng nhận công việc bên ngoài, nhưng trong nhà có người bệnh, em ấy cũng chẳng đủ sức để ứng phó, chẳng bằng ở nhà chuyên tâm chăm sóc Lục Ẩm Băng.
Tiết Dao quay lại văn phòng, quăng cho quản lý chi nhánh một câu "Tự cậu xử lý đi, tôi ra ngoài một chuyến", không chần chừ, không quay đầu, những bước chân vội vã, tiếng giày cao gót nhỏ dần rồi biến mất.
Hạ Dĩ Đồng ngẩng đầu, cố nuốt ngược nước mắt vào trong. Cô kéo cửa ban công, nhìn thấy Lục Ẩm Băng, không biết đã đứng đó bao lâu.
Vẻ mặt Hạ Dĩ Đồng rất tự nhiên: "Em nghe điện thoại, sợ quấy rầy chị nghỉ ngơi."
Lục Ẩm Băng nhìn cô.
Để biến lời nói dối thành sự thật, người ta luôn bịa thêm những chi tiết cho đầy đủ, nhưng lại chẳng hề hay biết làm như này càng khiến bản thân lộ điểm khả nghi, Hạ Dĩ Đồng cười nói: "Là người mẹ viện trưởng gọi tới, hỏi em có mặc quần giữ nhiệt không?"
Lúc này bờ môi Lục Ẩm Băng mới mấp máy: "Vậy em có mặc không?"
Hạ Dĩ Đồng: "Đương nhiên có, giờ xương cốt em khác gì người già đâu, phải chú ý giữ ấm chứ. Không chỉ mặc quần giữ nhiệt bên trong, em còn đeo cả bao đầu gối nữa." Hạ Dĩ Đồng giơ chân, gõ hai phát vào đầu gối mình, bộp bộp.
Lục Ẩm Băng hỏi: "Chị mặc chưa?"
Sáng nay Hạ Dĩ Đồng giúp Lục Ẩm Băng mặc quần áo, cô nhảy tới, gõ đầu gối Lục Ẩm Băng: "Đương nhiên chị cũng mặc chứ." Không có hai tiếng bộp bộp nào, thay vào đó là một tiếng vang trầm thấp, bàn tay đánh tới thịt.
Lục Ẩm Băng: "Chị vừa cởi, nóng."
"Ầy." Hạ Dĩ Đồng nói.
Lâu lắm rồi hai người mới lâm vào bầu không khí nhạt nhẽo như thế này.
Một lát sau, Hạ Dĩ Đồng mới đáp lời cô, nói: "Nóng vậy em cũng cởi luôn, trong nhà ấm áp như này thì mặc cái thứ đó là gì? Chị nhỉ?"
"Để chị cởi giúp em."
"Đừng..." Hạ Dĩ Đồng vô thức bác bỏ một câu, gạt trở về, "Vâng."
Cô ngồi trên sofa, thành thục cởi quần ra.
". . ." Lục Ẩm Băng nhìn cô, khóe miệng tựa hồ khẽ cong.
Hạ Dĩ Đồng trông thấy nụ cười của cô, thực sự hận không thể cởi luôn nội y để chọc cô cười. Đáng tiếc có miệng đệm đầu gối, vội vàng vặn vẹo uốn mông hai cái, trông rất kỳ quặc.
Lục Ẩm Băng xoay người, nắm lấy đệm đầu gối, nói: "Fan của em mà nhìn thấy em như này, có lẽ bọn họ sẽ thoát fan hết chăng?"
"Ai biết đâu, cơ mà nhất định bọn họ sẽ yêu em nhiều hơn." Hạ Dĩ Đồng nói.
"Nhưng nếu fan của chị trông thấy chị như này, chắc chắn sẽ không thích chị." Lục Ẩm Băng đặt miếng đệm đầu gối mà cô đã tháo sang một bên, con bên kia cởi dây buộc ra.
Hạ Dĩ Đồng giơ tay xoa đầu Lục Ẩm Băng.
Bọn họ sẽ đau lòng cho chị đấy, cô nương ngốc nghếch ạ.
Nhưng lời này cô không thể nói ra, Lục Ẩm Băng không thích người khác đồng cảm kiểu này, cho nên lại nói: "Quản bọn họ làm cái gì, em yêu chị là đủ rồi."
"Nếu chẳng may có một ngày em không còn yêu chị nữa?"
Sắc mặt Hạ Dĩ Đồng tái nhợt: "Sao chị lại nói ra những lời này?" Cô có chút buồn bực, nhưng lại nhớ tới lời bác sĩ dặn, lại dịu dàng dỗ dành, "Em sẽ không bao giờ ngừng yêu chị, em yêu chị, luôn luôn yêu chị. Chị không nhớ những lời em nói với chị sao?"
". . ."
Cô không trả lời, Hạ Dĩ Đồng tự hỏi tự trả lời: "Em nói rồi, em không phải biến số, em là hằng số vĩnh viễn trong cuộc sống tương lai của chị."
Hạ Dĩ Đồng mở khóa điện thoại, mở ra giao diện Wechat, cô xem người liên hệ hàng đầu, "Chị xem chị lưu tên em là gì này, Hạ hằng số. Hằng số là vĩnh viễn bất biến, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, em mãi mãi yêu chị."
"Em lưu tên chị là ba lần sập cửa đúng không?"
"Đúng đó."
"Có phải trước kia chị đã đóng sập cửa từ chối em ba lần đúng không, vậy nếu như có một ngày chị chẳng nhớ rõ những chuyện đó nữa thì sao?"
"Không nhớ rõ cái gì, sẽ không quên được đâu."
"Bây giờ chị đã hay quên rồi. Lỡ như có một ngày chị quên luôn những kỷ niệm đôi ta thì sao?"
"Sẽ không."
"Nếu có thì sao?" Lục Ẩm Băng nhất quyết muốn một đáp án.
"Nếu như có một ngày chị thật sự quên đi, em sẽ tạo ra những kỷ niệm mới với chị, giống như phim 《50 lần hẹn hò đầu tiên》, mỗi ngày sẽ gặp một phiên bản khác của chị, mỗi ngày em sẽ cố gắng hết sức để chị yêu em thêm lần nữa."
"Vậy vất vả lắm."
"Không vất, yêu một người sẽ ngập tràn niềm vui, sao lại là vất vả?"
"Yêu và được yêu mới có thể hạnh phúc, còn yêu đơn phương sẽ chỉ có thống khổ thôi. Nếu nhiều năm trôi qua mà chị không yêu em thêm lần nữa, rồi lỡ như chị yêu người khác thì sao?"
Hạ Dĩ Đồng kiên nhẫn nói: "Không, em tin chị."
"Nhưng chị không tin chị."
Như có tảng đá đè nặng lên ngực Hạ Dĩ Đồng, khó khăn mới điều chỉnh lại được hô hấp: "Chị không tin chị, chẳng lẽ chị cũng không tin cả em luôn sao?"
Cô giống như một người ngâm mình trong nước, mặt nước đã ngập tới mắt cô, sắp nhấn chìm cô. Ở cái thời điểm cô đang bồng bềnh trôi theo dòng nước, cánh tay buông thõng, cúi đầu nhìn, Lục Ẩm Băng bị cô kẹp trong tay, sắc mặt tái nhợt.
Nếu cô chìm xuống, Lục Ẩm Băng cũng sẽ chết theo cô.
Lục Ẩm Băng: "Xin lỗi em, chị suy nghĩ linh tinh."
Hạ Dĩ Đồng muốn xoa đầu cô lần nữa, Lục Ẩm Băng nghiêng đầu né tránh.
Cô đứng lên, chân trần, co quắp trên ghế sofa, vùi mặt vào đầu gối, ngẩn ngơ nhìn mặt đất.
Hạ Dĩ Đồng đắp chăn cho cô, quấn quanh thân, nhét các góc vào các khe hở, đè chăn xuống dưới chân cô, hỏi: "Còn lạnh không?"
". . ."
Không tiếng trả lời.
"Bật TV một lúc nhé?" Hạ Dĩ Đồng nói, phòng khách lớn như vậy, ngoại trừ tiếng TV chỉ còn lại tiếng độc thoại của cô, "Show tạp kỹ? Tạp kỹ không buồn cười, nháo nhào một bầy không muốn xem; đài Tây Bắc này ngày nào cũng là phim chống Nhật, lựu đạn trong háng, em sợ cay mắt chị, không thèm xem; cái gì mà luân lý gia đình, trước kia em có xem một đoạn ngắn, khả năng diễn xuất của diễn viên chính dở ẹc, vai phụ càng dở, càng không nên xem..."
[Phim chống Nhật: Một cách gọi mỉa mai của CĐM TQ với thể loại phim thần tượng hóa quân đội Trung Hoa trong thời kỳ chiến tranh chống Nhật. Hầu hết các bộ phim đều miêu tả kẻ địch thiểu năng, anh hùng quân đội vô song, cường điệu hóa, xuyên tạc lịch sử và phi lý. Nói chung không được đánh giá cao về chất lượng.
Lựu đạn trong háng: Xuất phát từ một bộ phim chống Nhật (YQDGZ), nhân vật chính (YM) đến thăm người bạn cũ (BZ) đang bị lũ quỷ (Nhật) giam cầm và tra tấn. Sau một thời gian, BZ lấy một quả lựu đạn từ trong vùng kín của YM ra rồi cùng đồng quy vô tận. Chi tiết Lựu đạn trong háng trở thành điểm nhấn của bộ phim và nhận được phản hồi tiêu cực từ CĐM vì sự tục tĩu của nó.]
Hạ Dĩ Đồng dường như tùy ý chuyển kênh theo ý muốn của mình, nhưng cô luôn lén lút nhìn Lục Ẩm Băng, đáng tiếc là Lục Ẩm Băng không có chút phản ứng nào.
Hạ Dĩ Đồng chuyển kênh theo trình tự, đến kênh điện ảnh, buổi chiều, phát một bộ phim kinh điển ngày xưa.
Trong phim, Lục Ẩm Băng mới 18 tuổi, quăng chiếc mũ tre rộng vành, theo quán tính, mũ đập trúng lưng một người, người kia chao đảo, nằm bò trên đất. Thanh đao ba tấc trong tay cô rung rung, lạnh giọng quát: "Các người muốn đi là đi sao, đã hỏi qua thanh kiếm trong tay ta chưa?"
Tay Hạ Dĩ Đồng cũng run theo, nhanh chóng chuyển kênh, cuống quít ấn nút menu trên điều khiển, trong thời gian ngắn không chuyển kênh được. Lục Ẩm Băng đang ngây ngốc thì giờ ánh mắt có chút dao động, chậm rãi quay lại.
Hạ Dĩ Đồng ngừng tay: "Này sao?"
Lục Ẩm Băng chậm rãi gật đầu.
Tiết Dao nhìn màn hình cuộc gọi tới của "Hạ tiểu bá vương", tay giữ điện thoại, khẽ xoa cằm: "Tôi đi nghe điện thoại."
Những người khác im lặng, Tiết Dao ra ngoài hành lang, vừa nãy còn khí thế lôi phong mà giờ đã thả lỏng, chậm rãi nói: "Sao thế? Đột nhiên lại gọi cho tôi?" Thật là, càng ngày càng cảm thấy mình giống bà mẹ già.
Ôi trời, cô thật sự muốn già sớm như vậy sao? Giọng Hạ Dĩ Đồng khàn khàn: "Có thể hủy lịch trình ngày mai không?"
Tay cầm điện thoại của Tiết Dao siết chặt hơn: "Vì chuyện gì?"
Hạ Dĩ Đồng: "Lục Ẩm Băng chị ấy.... tái phát bệnh trầm cảm."
Tiết Dao có hơi choáng váng tại chỗ, nếu không kịp vịn vào lan can chắc cô đã ngã nhào xuống đất, "Em..." Lòng bàn tay cô rịn rất nhiều mô hôi, "Em chắc chưa?"
"Hôm nay em có tới gặp bác sĩ tâm lý."
Một tia may mắn cuối cùng của Hạ Dĩ Đồng đã bị cướp đi như vậy, Tiết Dao lắc đầu cười khổ.
Hạ Dĩ Đồng: "Vậy nên có thể em sẽ ở nhà để chăm sóc chị ấy, không thể đi nơi khác được."
Thông cáo của cô cách thủ đô hai tiếng ngồi máy bay, tính cả thời gian đi về và thời gian quay thông cáo, gần như chiếm chọn một ngày, với tình trạng hiện tại của Lục Ẩm Băng, làm sao cô có thể để chị ấy ở nhà một mình được.
Tiết Dao nói: "Hủy thì không hủy được, nhưng tôi có thể liên hệ tìm một người địa vị ngang tầm em để thay thế em. Kiểu này có thể thực hiện nhưng phía bên sản xuất, có lẽ bọn họ sẽ phải dành cả đêm để sửa đổi kịch bản vì quyết định đột ngột của em, em đổi một lần, ai biết em sẽ đổi lần hai hay không, nói lời không giữ lời, thông cáo đã ước định xong lại rút lui, chuyện này bị truyền đi sẽ ảnh hưởng xấu tới danh tiếng của em."
"Em không quan tâm."
"Còn Lục Ẩm Băng đâu? Em ấy có biết sớm mai em có thông cáo và phải dậy sớm không? Nếu mai em không đi, lại ở nhà, em ấy sẽ nghĩ như nào? Phải chẳng sẽ cảm thấy là bản thân em ấy đã làm liên lụy tới em, liệu có khiến bệnh tình của em ấy trở nặng hơn không?"
"Vậy chẳng lẽ em để chị ấy ở nhà một mình sao? Chẳng may chị ấy làm ra chuyện gì, em---" Mắt Hạ Dĩ Đồng bỗng chốc đỏ lên, không nói lên lời, nghẹn ngào, "Em phải làm sao bây giờ?"
"Em muốn trông chừng chị ấy, em phải ở nhà với chị ấy." Hạ Dĩ Đồng gục trán lên tấm kính lạnh lẽo trên ban công, tự nhủ.
"Được, vậy tôi sẽ liên hệ với tổ sản xuất để tha người."
"Còn nữa, trước khi tình trạng Lục Ẩm Băng trở nên tốt hơn, em sẽ không nhận bất cứ thông cáo nào."
Tiết Dao suy nghĩ một hồi rồi cũng đồng ý. Có những chuyện không cần phải thuyết phục, Hạ Dĩ Đồng hiểu, cô cũng hiểu, nhưng cả hai người đều không làm được.
Tiết Dao không phải không biết, bản thân Lục Ẩm Băng cũng không biết cô ấy có thể vượt qua lần này hay không, cho dù chịu được, nhưng vậy không phải chuyện một sớm một chiều, năm xưa cô ấy đã dành một năm rưỡi để khỏi hẳn, hiện tại sẽ tốn bao lâu? Không phải cô không biết, là người trong giới giải trí, lội ngược dòng, một khi Hạ Dĩ Đồng dừng lại, sẽ có biết bao người vượt qua rồi bỏ xa em ấy; không phải cô không biết, sự cố chấp này của Hạ Dĩ Đồng, có lẽ không phải là lựa chọn tốt nhất đối với Lục Ẩm Băng, có lẽ sẽ khiến cho gánh nặng trong lòng người kia càng nặng trĩu.
Cô biết rất nhiều, nhưng một câu cũng không nói lên lời.
Lục Ẩm Băng không phải con gái cô, nhưng lại hơn cả con gái cô, nửa đời của cô đều xoay quanh cô gái ấy, Hạ Dĩ Đồng là người yêu của cô ấy, sẽ là người bên cạnh cô ấy đến khi bạc đầu, bởi vì có lập trường giống nhau, nên mới có thể đưa ra quyết định giống nhau tới vậy.
Bất kể Lục Ẩm Băng cần bao lâu, cô và Hạ Dĩ Đồng đều sẽ hỗ trợ cô ấy; coi như Hạ Dĩ Đồng ẩn dật hai năm, nhân khí tụt dốc, không có tác phẩm, em ấy phải làm sao? Cô là một trong những vương bài người đại diện lợi hại nhất giới, cô sẽ giúp em ấy Đông Sơn tái khởi; cho dù Hạ Dĩ Đồng nhận công việc bên ngoài, nhưng trong nhà có người bệnh, em ấy cũng chẳng đủ sức để ứng phó, chẳng bằng ở nhà chuyên tâm chăm sóc Lục Ẩm Băng.
Tiết Dao quay lại văn phòng, quăng cho quản lý chi nhánh một câu "Tự cậu xử lý đi, tôi ra ngoài một chuyến", không chần chừ, không quay đầu, những bước chân vội vã, tiếng giày cao gót nhỏ dần rồi biến mất.
Hạ Dĩ Đồng ngẩng đầu, cố nuốt ngược nước mắt vào trong. Cô kéo cửa ban công, nhìn thấy Lục Ẩm Băng, không biết đã đứng đó bao lâu.
Vẻ mặt Hạ Dĩ Đồng rất tự nhiên: "Em nghe điện thoại, sợ quấy rầy chị nghỉ ngơi."
Lục Ẩm Băng nhìn cô.
Để biến lời nói dối thành sự thật, người ta luôn bịa thêm những chi tiết cho đầy đủ, nhưng lại chẳng hề hay biết làm như này càng khiến bản thân lộ điểm khả nghi, Hạ Dĩ Đồng cười nói: "Là người mẹ viện trưởng gọi tới, hỏi em có mặc quần giữ nhiệt không?"
Lúc này bờ môi Lục Ẩm Băng mới mấp máy: "Vậy em có mặc không?"
Hạ Dĩ Đồng: "Đương nhiên có, giờ xương cốt em khác gì người già đâu, phải chú ý giữ ấm chứ. Không chỉ mặc quần giữ nhiệt bên trong, em còn đeo cả bao đầu gối nữa." Hạ Dĩ Đồng giơ chân, gõ hai phát vào đầu gối mình, bộp bộp.
Lục Ẩm Băng hỏi: "Chị mặc chưa?"
Sáng nay Hạ Dĩ Đồng giúp Lục Ẩm Băng mặc quần áo, cô nhảy tới, gõ đầu gối Lục Ẩm Băng: "Đương nhiên chị cũng mặc chứ." Không có hai tiếng bộp bộp nào, thay vào đó là một tiếng vang trầm thấp, bàn tay đánh tới thịt.
Lục Ẩm Băng: "Chị vừa cởi, nóng."
"Ầy." Hạ Dĩ Đồng nói.
Lâu lắm rồi hai người mới lâm vào bầu không khí nhạt nhẽo như thế này.
Một lát sau, Hạ Dĩ Đồng mới đáp lời cô, nói: "Nóng vậy em cũng cởi luôn, trong nhà ấm áp như này thì mặc cái thứ đó là gì? Chị nhỉ?"
"Để chị cởi giúp em."
"Đừng..." Hạ Dĩ Đồng vô thức bác bỏ một câu, gạt trở về, "Vâng."
Cô ngồi trên sofa, thành thục cởi quần ra.
". . ." Lục Ẩm Băng nhìn cô, khóe miệng tựa hồ khẽ cong.
Hạ Dĩ Đồng trông thấy nụ cười của cô, thực sự hận không thể cởi luôn nội y để chọc cô cười. Đáng tiếc có miệng đệm đầu gối, vội vàng vặn vẹo uốn mông hai cái, trông rất kỳ quặc.
Lục Ẩm Băng xoay người, nắm lấy đệm đầu gối, nói: "Fan của em mà nhìn thấy em như này, có lẽ bọn họ sẽ thoát fan hết chăng?"
"Ai biết đâu, cơ mà nhất định bọn họ sẽ yêu em nhiều hơn." Hạ Dĩ Đồng nói.
"Nhưng nếu fan của chị trông thấy chị như này, chắc chắn sẽ không thích chị." Lục Ẩm Băng đặt miếng đệm đầu gối mà cô đã tháo sang một bên, con bên kia cởi dây buộc ra.
Hạ Dĩ Đồng giơ tay xoa đầu Lục Ẩm Băng.
Bọn họ sẽ đau lòng cho chị đấy, cô nương ngốc nghếch ạ.
Nhưng lời này cô không thể nói ra, Lục Ẩm Băng không thích người khác đồng cảm kiểu này, cho nên lại nói: "Quản bọn họ làm cái gì, em yêu chị là đủ rồi."
"Nếu chẳng may có một ngày em không còn yêu chị nữa?"
Sắc mặt Hạ Dĩ Đồng tái nhợt: "Sao chị lại nói ra những lời này?" Cô có chút buồn bực, nhưng lại nhớ tới lời bác sĩ dặn, lại dịu dàng dỗ dành, "Em sẽ không bao giờ ngừng yêu chị, em yêu chị, luôn luôn yêu chị. Chị không nhớ những lời em nói với chị sao?"
". . ."
Cô không trả lời, Hạ Dĩ Đồng tự hỏi tự trả lời: "Em nói rồi, em không phải biến số, em là hằng số vĩnh viễn trong cuộc sống tương lai của chị."
Hạ Dĩ Đồng mở khóa điện thoại, mở ra giao diện Wechat, cô xem người liên hệ hàng đầu, "Chị xem chị lưu tên em là gì này, Hạ hằng số. Hằng số là vĩnh viễn bất biến, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa, em mãi mãi yêu chị."
"Em lưu tên chị là ba lần sập cửa đúng không?"
"Đúng đó."
"Có phải trước kia chị đã đóng sập cửa từ chối em ba lần đúng không, vậy nếu như có một ngày chị chẳng nhớ rõ những chuyện đó nữa thì sao?"
"Không nhớ rõ cái gì, sẽ không quên được đâu."
"Bây giờ chị đã hay quên rồi. Lỡ như có một ngày chị quên luôn những kỷ niệm đôi ta thì sao?"
"Sẽ không."
"Nếu có thì sao?" Lục Ẩm Băng nhất quyết muốn một đáp án.
"Nếu như có một ngày chị thật sự quên đi, em sẽ tạo ra những kỷ niệm mới với chị, giống như phim 《50 lần hẹn hò đầu tiên》, mỗi ngày sẽ gặp một phiên bản khác của chị, mỗi ngày em sẽ cố gắng hết sức để chị yêu em thêm lần nữa."
"Vậy vất vả lắm."
"Không vất, yêu một người sẽ ngập tràn niềm vui, sao lại là vất vả?"
"Yêu và được yêu mới có thể hạnh phúc, còn yêu đơn phương sẽ chỉ có thống khổ thôi. Nếu nhiều năm trôi qua mà chị không yêu em thêm lần nữa, rồi lỡ như chị yêu người khác thì sao?"
Hạ Dĩ Đồng kiên nhẫn nói: "Không, em tin chị."
"Nhưng chị không tin chị."
Như có tảng đá đè nặng lên ngực Hạ Dĩ Đồng, khó khăn mới điều chỉnh lại được hô hấp: "Chị không tin chị, chẳng lẽ chị cũng không tin cả em luôn sao?"
Cô giống như một người ngâm mình trong nước, mặt nước đã ngập tới mắt cô, sắp nhấn chìm cô. Ở cái thời điểm cô đang bồng bềnh trôi theo dòng nước, cánh tay buông thõng, cúi đầu nhìn, Lục Ẩm Băng bị cô kẹp trong tay, sắc mặt tái nhợt.
Nếu cô chìm xuống, Lục Ẩm Băng cũng sẽ chết theo cô.
Lục Ẩm Băng: "Xin lỗi em, chị suy nghĩ linh tinh."
Hạ Dĩ Đồng muốn xoa đầu cô lần nữa, Lục Ẩm Băng nghiêng đầu né tránh.
Cô đứng lên, chân trần, co quắp trên ghế sofa, vùi mặt vào đầu gối, ngẩn ngơ nhìn mặt đất.
Hạ Dĩ Đồng đắp chăn cho cô, quấn quanh thân, nhét các góc vào các khe hở, đè chăn xuống dưới chân cô, hỏi: "Còn lạnh không?"
". . ."
Không tiếng trả lời.
"Bật TV một lúc nhé?" Hạ Dĩ Đồng nói, phòng khách lớn như vậy, ngoại trừ tiếng TV chỉ còn lại tiếng độc thoại của cô, "Show tạp kỹ? Tạp kỹ không buồn cười, nháo nhào một bầy không muốn xem; đài Tây Bắc này ngày nào cũng là phim chống Nhật, lựu đạn trong háng, em sợ cay mắt chị, không thèm xem; cái gì mà luân lý gia đình, trước kia em có xem một đoạn ngắn, khả năng diễn xuất của diễn viên chính dở ẹc, vai phụ càng dở, càng không nên xem..."
[Phim chống Nhật: Một cách gọi mỉa mai của CĐM TQ với thể loại phim thần tượng hóa quân đội Trung Hoa trong thời kỳ chiến tranh chống Nhật. Hầu hết các bộ phim đều miêu tả kẻ địch thiểu năng, anh hùng quân đội vô song, cường điệu hóa, xuyên tạc lịch sử và phi lý. Nói chung không được đánh giá cao về chất lượng.
Lựu đạn trong háng: Xuất phát từ một bộ phim chống Nhật (YQDGZ), nhân vật chính (YM) đến thăm người bạn cũ (BZ) đang bị lũ quỷ (Nhật) giam cầm và tra tấn. Sau một thời gian, BZ lấy một quả lựu đạn từ trong vùng kín của YM ra rồi cùng đồng quy vô tận. Chi tiết Lựu đạn trong háng trở thành điểm nhấn của bộ phim và nhận được phản hồi tiêu cực từ CĐM vì sự tục tĩu của nó.]
Hạ Dĩ Đồng dường như tùy ý chuyển kênh theo ý muốn của mình, nhưng cô luôn lén lút nhìn Lục Ẩm Băng, đáng tiếc là Lục Ẩm Băng không có chút phản ứng nào.
Hạ Dĩ Đồng chuyển kênh theo trình tự, đến kênh điện ảnh, buổi chiều, phát một bộ phim kinh điển ngày xưa.
Trong phim, Lục Ẩm Băng mới 18 tuổi, quăng chiếc mũ tre rộng vành, theo quán tính, mũ đập trúng lưng một người, người kia chao đảo, nằm bò trên đất. Thanh đao ba tấc trong tay cô rung rung, lạnh giọng quát: "Các người muốn đi là đi sao, đã hỏi qua thanh kiếm trong tay ta chưa?"
Tay Hạ Dĩ Đồng cũng run theo, nhanh chóng chuyển kênh, cuống quít ấn nút menu trên điều khiển, trong thời gian ngắn không chuyển kênh được. Lục Ẩm Băng đang ngây ngốc thì giờ ánh mắt có chút dao động, chậm rãi quay lại.
Hạ Dĩ Đồng ngừng tay: "Này sao?"
Lục Ẩm Băng chậm rãi gật đầu.
Danh sách chương